Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 147 & 148

Chương 147: Nơi chôn cất


Mặc dù không biết cấm địa có tồn tại hay không và ẩn chứa điều gì, nhưng hiện tại không có manh mối nào khác, cả nhóm vẫn vội vã đi về phía Phủ thành chủ ở phía Bắc nhất.

Phủ họ Khánh từng huy hoàng lộng lẫy nay cũng đã sụp đổ hơn nửa. Lam Vũ cẩn thận bước qua những viên gạch vương vãi khắp nơi, đưa tay quẹt một viên ngói lưu ly cháy đen, lập tức dính đầy bụi bẩn.

Nàng nhíu mày, phủi tay sạch bụi, ngẩng đầu nhìn lại sân viện hoang tàn, chầm chậm đi một vòng.

"Nếu có cấm địa, vậy lối vào ở đâu?"

"Đã là cấm địa, đương nhiên lối vào sẽ không ở nơi có thể nhìn thấy ngay được."

Ôn Khi Ngọc vừa nói, vừa lấy ra một chồng bùa hình người, vung tay ném ra: "Đi tìm đi."

Lam Vũ kinh ngạc liếc nhìn nàng: "Ôn cô nương có nhiều tuyệt kỹ độc quyền thật đấy."

Quý Linh Nguyệt "hừ" một tiếng, khoanh tay đứng tại chỗ. Làn khói đen như sương mù lan tỏa từ sau lưng nàng, hóa thành những con bướm đen bay lượn, tản ra khắp sân viện.

Lam Vũ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nàng, cười khen: "Đương nhiên, vẫn là A Nguyệt của chúng ta lợi hại nhất." Nàng giơ tay lên, biến ra mấy con cá nhỏ màu xanh lam: "Ta cũng đến giúp một tay."

Chỉ một lát sau, sân viện trống trải đã tràn ngập đủ loại thuật pháp. Tề Nguyệt Dao cầm một cây thương bạc, đi đến bên bức tường đổ nát, từ từ tuần tra.

Từ khi biết mục đích lén lút đi ra ngoài của nhóm Lam Vũ, thái độ của nàng ta đối với họ đã tốt hơn nhiều. Vừa đi xem xét khắp nơi, vừa tiện miệng hỏi: "Mà này, ngươi thật sự là bán yêu sao?"

Lần đầu tiên bị gọi như vậy, Lam Vũ sững sờ một chút: "Ừm, nếu nói về dòng máu chảy trong người ta, thì đúng là như vậy."

Tề Nguyệt Dao nhìn nàng: "Nhưng bây giờ ngươi trông giống con người hơn."

Lam Vũ cười nhạt: "Vậy sao? Làm yêu quái 300 năm rồi, làm người một lát cũng không có gì không tốt."

"Ngươi đúng là lạc quan." Tề Nguyệt Dao lẩm bẩm: "Nếu ta có một nửa dòng máu là yêu quái, chắc chắn sẽ khó chịu đến chết mất."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, không vui liếc nhìn nàng ta. Ôn Khi Ngọc kịp thời ngắt lời: "Nói chuyện này làm gì. Chi bằng nghĩ xem nếu thật sự tìm thấy cấm địa, chúng ta nên vào bằng cách nào."

"Còn có thể vào bằng cách nào nữa?" Tề Nguyệt Dao buồn bực nói: "Nơi đây đã bị thiêu rụi đến mức này, cho dù thật sự có trận pháp bảo vệ, chỉ sợ cũng đã bị hủy hoại gần hết rồi. Cứ xông thẳng vào là được."

Ôn Khi Ngọc nhất thời nghẹn lời, cười gượng: "Sư tỷ nói đúng."

Không khí dần trở nên thoải mái. Lúc này, Quý Linh Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tìm thấy rồi."

"Ở đâu?"

Nữ nhân chắp tay sau lưng, thong dong đi về phía bậc thang đá ở phía Bắc. Mái tóc đen buộc đuôi ngựa tạo thành một đường cong duyên dáng ở phía sau. Tề Nguyệt Dao ở phía sau "chậc chậc" hai tiếng, nhỏ giọng hỏi Lam Vũ: "Nàng ta lúc nào cũng như vậy sao?"

Lam Vũ sửng sốt: "Như vậy là như nào?"

Tề Nguyệt Dao hất cằm về phía bóng lưng Quý Linh Nguyệt: "Lười để ý người khác, mặt lúc nào cũng lạnh tanh, như thể ai cũng nợ tiền nàng ta vậy."

Lời chưa nói xong, Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, lạnh lùng liếc nàng một cái. Tề Nguyệt Dao khựng lại, hạ giọng: "Thấy chưa, chính là như vậy đó."

Lam Vũ bật cười: "Không phải đâu, A Nguyệt tốt tính lắm."

Tề Nguyệt Dao: "Nàng ta mà tốt tính, chắc trên đời này không có người nào xấu tính nữa rồi."

Lam Vũ bất lực lắc đầu, vừa đi theo vừa nói: "Sau này ngươi sẽ biết."

Quý Linh Nguyệt lúc này đang dừng lại bên một hồ ngọc bích. Hồ nước đã cạn khô từ lâu, những hoa văn dưới đáy hồ vẫn còn rõ ràng. Lam Vũ cúi đầu nhìn, đột nhiên nhíu mày, ngồi xổm xuống cẩn thận chạm vào những đường nét gồ ghề.

Một lúc sau, nàng đưa tay đặt vào vị trí nhụy hoa. Những gợn sóng nhỏ lan tỏa từ đầu ngón tay nàng, giống như mặt nước bị khuấy động.

"Sao vậy?"

"Ở đây quả thực có trận pháp," Lam Vũ thu tay lại, nói: "Nhưng, đúng như Tề cô nương nói, đã bị phá hủy gần hết rồi. Chỉ cần tác động một chút..."

Linh khí màu xanh lam từ lòng bàn tay nàng được ấn vào trung tâm cánh hoa. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", nền ngọc bích phẳng lì dưới đáy hồ liền sụp xuống vỡ vụn, lộ ra một cầu thang hẹp dẫn xuống: "Là sẽ hoàn toàn mất tác dụng."

Mấy cái đầu chụm lại, cùng nhau nhìn vào con đường hầm tối đen bên dưới.

Một lúc sau, Đan Thanh ré lên một tiếng, nhảy trở lại vai Lam Vũ: "Ta, ta không xuống đâu."

"Vậy ngươi ở lại canh chừng bên ngoài," Lam Vũ nhìn Đan Bách: "Có thể nhờ ngươi đi cùng Đan Thanh không?"

Đan Bách do dự một chút: "Được."

Lam Vũ gật đầu, vừa định đi xuống, liền bị Quý Linh Nguyệt kéo lại: "Để ta đi trước." Nàng kéo Lam Vũ ra sau, suy nghĩ một chút, lại biến ra một con bướm bay vào lòng Đan Bách: "Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ bóp nát nó."

"Được."

Mấy người chuẩn bị xong, mới lần lượt đi xuống. Con đường hầm âm u ẩm ướt. Quý Linh Nguyệt biến ra một luồng sáng, chiếu sáng nửa khuôn mặt tái nhợt, rồi lại phản chiếu vào đôi mắt đỏ thẫm, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Những tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau vang vọng trong vách đá hẹp. Cầu thang này dường như đi xuống theo hình xoắn ốc. Mãi một lúc sau, Quý Linh Nguyệt mới đặt chân lên mặt đất bằng phẳng, giơ ánh sáng trong tay chiếu khắp xung quanh.

Cách đó không xa là một hồ nước trong vắt. Trên bệ tròn ở giữa hồ, có khắc những hoa văn tương tự như dưới đáy hồ ngọc bích, nhưng lớn hơn khoảng bốn, năm lần.

Họ đi một vòng quanh hồ nước, thấy nơi đây trống rỗng, ngoài chiếc bệ tròn ở giữa ra thì không còn gì khác. Bốn bức tường xung quanh cứng cáp và dày, cũng không có vẻ gì là có đường hầm nào khác.

Lam Vũ chống cằm suy nghĩ một lát, quay người, giẫm lên những tảng đá nổi lên trong hồ, nhẹ nhàng nhảy lên bệ. Quý Linh Nguyệt sững lại, theo bản năng gọi: "Lam Vũ..."

"Yên tâm," Lam Vũ nói: "Trận pháp ở đây không còn bất kỳ dao động linh lực nào, e là đã mất tác dụng từ lâu rồi."

Vừa nói, nàng vừa đi một vòng quanh bệ tròn, nghiêm túc quan sát từng vị trí: "Nếu Ôn cô nương nói không sai, đây chính là mắt trận của trận pháp bảo vệ thành Võng Lượng. Nhưng trận pháp bảo vệ thành đã bị hủy hoại, mắt trận đương nhiên cũng phế rồi."

"Thế thì cấm địa này chẳng có gì cả," Tề Nguyệt Dao thất vọng nói: "Cứ tưởng ở đây giấu thứ gì ghê gớm lắm."

Lam Vũ đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào những vết nứt dưới chân, rồi theo nó chầm chậm đi đến trung tâm. Ở đó có một chỗ lõm nhỏ bằng lòng bàn tay, dưới đáy có vài mảnh vỡ nhẵn nhụi. Nàng cúi xuống nhặt một mảnh, nhìn một lúc, lại dùng linh lực lấy nốt những mảnh còn lại ra, cẩn thận ghép chúng lại với nhau.

Thấy nàng làm vậy, mấy người còn lại cũng tò mò đi đến sau lưng, thò đầu ra nhìn.

Sau khi ghép xong, một miếng Ngọc Phù (bùa làm bằng ngọc) có thể miễn cưỡng nhận ra hình dạng liền hiện ra trước mắt họ. Lam Vũ lau sạch bùn đất trên ngọc phù, nhìn rõ những ký tự được khắc trên đó: "Khôn, Càn, Khảm..."

Nàng nhíu mày, chợt nhận ra điều gì đó: "Cái này... cái này mới là mắt trận."

Tề Nguyệt Dao: "Có ý gì?"

Lam Vũ quay đầu lại, lộ vẻ kinh ngạc: "Trận pháp bảo vệ thành không phải bị Yêu tộc tấn công từ bên ngoài, mà là có người đã phá hủy mắt trận từ bên trong."

Tề Nguyệt Dao sững sờ, đột nhiên mở to mắt: "Phá hủy từ bên trong? Khoan đã, ý ngươi là sao?"

"Sư tỷ," Ôn Khi Ngọc vẻ mặt nghiêm trọng liếc nhìn nàng, nói nhỏ: "Ý là, năm đó, có người cố tình thả yêu quái vào trong thành."

Mật thất u ám đột nhiên im lặng. Một lúc sau, Tề Nguyệt Dao khàn giọng nói: "Ai lại làm chuyện đó chứ?"

"Chuyện này phải hỏi Khánh Tử Bạch rồi." Lam Vũ đứng dậy, cất những mảnh vỡ vào nhẫn trữ vật: "Cấm địa của nhà họ Khánh có lẽ chỉ có một số ít người biết. Chuyện mắt trận, e là càng ít người biết hơn. Hắn từng là Thiếu thành chủ, chắc chắn không thể hoàn toàn không biết gì."

Ôn Khi Ngọc nhíu mày: "Nhưng bao năm qua hắn không nói gì cả. Lỡ như hắn không biết thì sao..."

Tề Nguyệt Dao nói: "Mặc kệ hắn có biết hay không, về trước thẩm vấn một phen, kiểu gì cũng moi ra được gì đó. Chuyện quan trọng như vậy, ta phải nhanh chóng nói cho phụ thân biết!"

Nói rồi, nàng ta quay người định rời đi. Lam Vũ và Quý Linh Nguyệt nhìn nhau, cũng đi theo. Nữ nhân trông ủ rũ, có vẻ uể oải. Lam Vũ cẩn thận nắm lấy tay nàng, hỏi: "Sao vậy?"

Quý Linh Nguyệt nói nhỏ: "Không có dấu vết của Sơn Diệp."

Lam Vũ mím môi, nhẹ nhàng bấm bấm đầu ngón tay nàng: "Rồi sẽ tìm thấy thôi."

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, nắm chặt tay Lam Vũ. Nhưng chưa được bao lâu, nàng đột nhiên dừng bước, nhíu mày, cảnh giác ngước lên trên.

Lam Vũ ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi, Quý Linh Nguyệt đã "vù" một tiếng biến thành một đàn bướm đen, lao thẳng lên trên. Tề Nguyệt Dao đi ở phía trước suýt chút nữa bị nàng hất ngã, vịn vào tường tức giận: "Ngươi điên à!"

Lam Vũ phản ứng lại, vẻ mặt nghiêm trọng, cũng chạy "cộp cộp" lên trên: "Bên ngoài có chuyện rồi!"

Trong màn đêm đen như mực, một mái vòm bằng vàng từ từ hiện ra từ bốn phía, bao trùm toàn bộ Phủ họ Khánh vào trong kết giới. Đan Bách ngã mạnh xuống đất, lau đi vết máu ở khóe môi, cúi đầu nhìn con Hải Đông Thanh đầy máu me trong lòng: "Đan Thanh?"

Đan Thanh yếu ớt nói: "Ta không sao..."

Lòng nàng thoáng chút yên tâm. Ngẩng đầu nhìn hàng chục người mặc áo đen xuất hiện trên không trung, một tay ôm chặt Đan Thanh, một tay ngưng tụ ra một thanh kiếm dài màu bạc.

Những người này, thực lực đều từ Hợp Thể kỳ trở lên.

Ánh bạc lóe lên, một thanh phi kiếm "vèo" một cái đâm tới nàng. Đan Bách vung kiếm đỡ trước người, nhưng bị chấn động đến mức lăn một vòng. Vừa bò dậy, một thanh phi kiếm khác lại xiên tới. Dù né tránh một cách chật vật, đùi nàng vẫn bị rạch một vết thật sâu. Máu tươi lập tức túa ra, nhuộm thành một bông hoa rực rỡ trên chiếc áo trắng tinh.

Đan Bách "hừm" một tiếng, ngẩng đầu lên, trước mặt nàng đã có hơn chục thanh kiếm dài.

Nàng hoảng hốt mở to mắt, bóng kiếm sắc bén dần phóng đại trong con ngươi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng hắc khí đột nhiên lao ra, linh hoạt quấn lấy tất cả phi kiếm, hung hăng ném chúng xuống đất.

Sau đó, một bóng dáng xoay người xuất hiện trước mặt Đan Bách, vạt áo rủ xuống bay phấp phới trong gió.

Quý Linh Nguyệt nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy chục người áo đen lơ lửng trên cao. Tất cả họ đều đeo mặt nạ trắng xanh che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Thoạt nhìn, trông như những con quỷ dữ đáng sợ.

Nàng liếc nhìn kết giới bao phủ toàn bộ Phủ họ Khánh, cười lạnh một tiếng: "Sao, các ngươi muốn nhốt chúng ta ở đây, rồi giết từng người một sao?"

Trên cao, không một ai trả lời câu hỏi của nàng. Nếu không phải do áp lực của linh lực đè nặng, Quý Linh Nguyệt còn tưởng họ là người giả.

"Tự cho mình thông minh." Nàng nhếch môi, xòe hai tay ra. Hắc khí cuồn cuộn từ sau lưng trào ra, lan dọc theo toàn bộ kết giới, che khuất toàn bộ ánh trăng chiếu xuống.

Trong bóng đêm, đôi mắt đỏ rực đó dần tràn ngập sảng khoái.

"Nơi này, sẽ là nơi chôn cất của các ngươi."




======================
Chương 148: Phế nhân


Lam Vũ vừa chui ra khỏi đường hầm, leo lên mặt đất, một cái bóng đen đã "bịch" một tiếng rơi xuống chân nàng. Nàng giật mình, cúi đầu thấy người đó đeo mặt nạ, liền đưa tay giật xuống.

Một khuôn mặt khô quắt như vỏ cây đập vào mắt. Dù không phải lần đầu thấy dáng vẻ chết thảm này, Lam Vũ vẫn không nhịn được hít một hơi lạnh, ngẩng đầu nói: "A Nguyệt, đừng giết hết!"

Trên đỉnh đầu, ma khí cuồn cuộn như mây đen dày đặc. Có vài bóng người đang vùng vẫy thò đầu ra từ trong đó, dường như muốn liều mạng chạy ra ngoài, nhưng lại bị ma khí từ phía sau kéo ngược vào. Những kẻ còn ở bên ngoài cũng bị kết giới vàng bao vây, không còn đường lui.

Lam Vũ mơ hồ nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, trong lòng nóng vội, lại hét lên một tiếng: "A Nguyệt!"

Tiếng gọi này lại thu hút sự chú ý của những người khác. Những cái bóng đen từ bốn phía bay về phía nàng. Lam Vũ kinh ngạc, lật tay biến ra một cái phù bàn, hai cực âm dương "răng rắc" xoay tròn, trận pháp lan tỏa dưới chân như những cánh hoa nở rộ.

Khi thanh kiếm dài đâm tới, bóng người mảnh mai đột nhiên biến mất.

Mấy người kia sững lại, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng quát giận dữ. Tề Nguyệt Dao vừa mới leo lên, run rẩy vung cây thương dài, mang theo luồng gió mạnh "keng" một tiếng đụng vào lưỡi kiếm mỏng như cánh ve.

Trong hỗn loạn, Lam Vũ đã biến mất lại xuất hiện bên cạnh Đan Bách, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Các ngươi có bị thương không?"

"Ta không sao," Đan Bách ngồi trên mặt đất lắc đầu, cẩn thận ôm con Hải Đông Thanh trong lòng: "Nhưng Đan Thanh... Cánh của Đan Thanh bị đâm trúng rồi."

Đan Thanh buông thõng một bên cánh, nghẹn ngào nói: "Bọn chúng đánh lén. Nếu không phải ta đỡ một cái, thì đã đâm vào lưng của Đan Bách rồi."

Lam Vũ sững lại, nhíu mày nhìn cơn gió mạnh trên không trung, chụm hai tay lại bên miệng: "A Nguyệt, giữ lại một tên sống là được!"

Quý Linh Nguyệt thu hồi ánh mắt, chuyển sang bóp nát hai cổ tay của nam tử trong tay, ném hắn về phía Lam Vũ.

Cùng lúc đó, mấy thanh kiếm dài lặng lẽ chui ra khỏi chướng ngại vật, lén lút tiếp cận nàng. Quý Linh Nguyệt di chuyển, đột nhiên hóa thành một làn sương mù mờ ảo, hòa vào làn khói đen bao trùm cả bầu trời.

Hai người ẩn mình trong bóng tối nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, một bóng người thon thả đã trồi lên từ trong làn sương mù ở phía sau họ, ngón tay lạnh lẽo đặt lên cổ hai người.

"Các ngươi, rất giỏi ngự kiếm phải không?"

Giọng nói của nữ nhân dịu dàng, thậm chí còn mang theo tiếng cười: "Vậy thì, nếm thử mùi vị bị chính kiếm của mình đâm xuyên đi."

Lời vừa dứt, những thanh kiếm dài vốn đã bay ra lại quay ngược trở về, bay thẳng đến chỗ hai người. Nhìn kỹ mới thấy, chuôi kiếm đã bị ma khí quấn quanh, linh quang cũng gần như biến mất.

"Ngươi..."

Nam nhân muốn giãy giụa, nhưng bàn tay đặt trên cổ đột nhiên siết chặt. Linh lực dồi dào bị hút ra khỏi cơ thể ngay lập tức, làn da lộ ra bên ngoài cũng co lại.

"Phập phập," vài tiếng. Kiếm dài đâm xuyên cơ thể, phá nát Kim Đan. Quý Linh Nguyệt buông tay, mặc cho thi thể của hai người rơi xuống.

Trong bóng tối, có người kinh hãi nói: "Ma đầu như ngươi, sao lại có tu vi cao thâm đến vậy!"

Quý Linh Nguyệt cười khẩy quay người: "Ngay cả thực lực của ta cũng không rõ, mà đã dám đến săn lùng chúng ta. Xem ra, các ngươi rất vội vã nhỉ." Nàng nhếch môi, hứng thú hỏi: "Tại sao lại vội vã vậy?"

Khi giọng nói cất lên, nàng đã xuất hiện trong không trung trước mặt người đó. Đôi mắt đỏ nhìn hắn chằm chằm: "Nơi nào có ma khí, nơi đó có ta. Các ngươi nghĩ... có thể trốn được sao?"

"Khánh Tử Bạch?"

Lam Vũ ngỡ ngàng nhìn chằm chằm nam nhân mặt mày tái mét. Chiếc mặt nạ trên tay vẫn chưa kịp ném xuống: "Sao lại là ngươi?"

Khánh Tử Bạch đau đến vã mồ hôi. Hai cổ tay thõng xuống ở một góc độ kỳ lạ. Bị Lam Vũ gọi tên, hắn càng run như cầy sấy, trong mắt ngập tràn sợ hãi.

Lam Vũ mím môi, suy nghĩ: "Chuyện đến thành Võng Lượng, chắc không ai biết. Chỉ có ngươi hôm đó đã lén nghe chúng ta nói chuyện..." Nàng nhíu mày, đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Là ngươi dẫn họ đến."

"Không, không..." Hắn mở to mắt, hoảng loạn nói: "Ta không muốn, ta đã nói với ngươi rồi, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm..."

"Vậy tại sao những người này lại biết bọn ta ở thành Võng Lượng?!" Lam Vũ không nhịn được túm lấy cổ áo hắn, tức giận nói: "Nhiều người như vậy, còn bày ra kết giới, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước! Chuyện cấm địa nhà họ Khánh là sao, trận pháp bảo vệ thành là sao? Ngươi là Thiếu thành chủ của thành Võng Lượng, đừng nói với ta là ngươi không biết gì cả!"

Khánh Tử Bạch lắc đầu, lùi lại một cách chật vật. Khuôn mặt hắn nhanh chóng phủ kín nước mắt: "Ta không biết, ta không biết, đừng hỏi ta..."

"Khánh Tử Bạch!"

"Ta không biết gì cả, ta không biết..."

Hắn hoảng sợ lặp đi lặp lại câu này, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Lam Vũ nhìn hắn một lúc, thất vọng nói: "Phụ thân ngươi đã hy sinh để bảo vệ người khác. Một Thành chủ đáng kính như vậy, sao lại có một đứa con trai như ngươi?"

Khánh Tử Bạch sững lại, đột nhiên ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, khàn giọng nói: "Ngươi không biết gì cả! Ngươi dựa vào cái gì... dựa vào cái gì mà nói như vậy!"

"Vậy ngươi nói xem, ta không biết cái gì?" Lam Vũ lại túm lấy cổ áo hắn, nhìn chằm chằm: "Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Mắt trận là do ai phá hủy? Những người này là ai? Tại sao ngươi lại đi cùng với họ?"

"Ta, ta..." Khánh Tử Bạch cứng đờ, sự tức giận trong mắt dần tan biến, theo bản năng né tránh ánh mắt của nàng: "Ta..."

"Ta biết mà," Lam Vũ nhíu mày, gằn từng chữ: "Ngươi vẫn như năm xưa, chẳng làm được trò trống gì, nhát gan như chuột, tham sống sợ chết."

Hắn run lên, đột nhiên quay đầu lại, gào lên khản cổ: "Ta chỉ là không muốn chết thôi mà, vậy thì có gì sai!"

"Ai muốn ngươi chết?" Lam Vũ bắt được từ khóa, vội hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai muốn ngươi chết?" Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Có phải... Bồng Lai không?"

Lời vừa dứt, Khánh Tử Bạch đột nhiên trợn to mắt, ngỡ ngàng nhìn nàng. Lam Vũ mím môi, nặn ra một nụ cười khó coi: "Quả nhiên."

Lông mi Khánh Tử Bạch khẽ run, nhìn vào đôi mắt trong veo của Lam Vũ, khàn giọng nói: "Sở..."

"Uuu......"

Không biết từ đâu vọng đến tiếng sáo du dương mà réo rắt. Sắc mặt nam nhân thay đổi đột ngột, hắn kêu la thảm thiết rồi ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.

Lam Vũ giật mình, theo bản năng kéo hắn lại: "Khánh Tử Bạch?"

Nàng túm nam nhân dậy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Khánh Tử Bạch đã đỏ ngầu mắt, mặt mũi dữ tợn, gần như không thể nhận ra bộ dáng ban đầu. Lam Vũ cố gắng giữ hắn lại, phát hiện trên mặt hắn nổi lên một đường gân xanh dài bằng ngón tay. Kỳ lạ thay, đường gân đó đang đội một lớp da mỏng, nhanh chóng bò lên đỉnh đầu.

Lam Vũ kinh ngạc nói: "Ngươi bị người ta cấy trùng Phệ Hồn (sâu bọ nuốt hồn)?"

Nàng nhanh chóng nhận ra tâm thức của Khánh Tử Bạch sắp bị phá hủy, liền vội vã dùng linh lực áp lên mặt hắn, cố gắng kiềm chế con cổ trùng đó: "Đan Bách!"

Đan Bách phản ứng lại, rút ra một con dao găm, không chút do dự rạch một đường dọc theo vị trí cổ trùng nổi lên. Máu bắn tung tóe. Tiếng sáo đột nhiên trở nên chói tai. Cổ trùng ra sức giãy giụa, lực đạo cực lớn. Lam Vũ cảm thấy mình không thể giữ được nó, cắn răng nhìn ra xung quanh.

Cách lớp cát vàng trải dài, một bóng người mặc áo choàng đen đang đứng bên ngoài kết giới, ngón tay thon dài đặt trên cây sáo ngọc, thổi ra những âm thanh dồn dập.

Bên tai vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Đan Bách: "Lam Vũ!"

Lam Vũ chợt quay đầu lại. Con cổ trùng kia đã bò lên trán của nam nhân, ngay lập tức biến mất không còn dấu vết. Tiếng kêu thảm thiết của Khánh Tử Bạch cũng đột nhiên dừng lại. Hắn co giật rồi ngửa đầu lên, miệng sùi bọt mép, ngay cả tròng trắng trong mắt cũng hoàn toàn biến thành màu đỏ.

"Ặc..."

Một bàn tay gầy gò như xương đột nhiên siết chặt lấy cánh tay Lam Vũ. Lam Vũ nén đau, cúi người gọi: "Khánh Tử Bạch..."

"Sở..." Hắn há miệng, năm ngón tay siết ngày càng chặt, gần như muốn llún vào da thịt Lam Vũ: "Sở Trần... còn sống..."

Lam Vũ kinh ngạc mở to mắt: "Cái gì?"

Nàng lại nhìn Khánh Tử Bạch, nhưng thấy hắn đã bất động, đôi mắt đỏ ngầu đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một điểm, bàn tay cũng dần buông lỏng.

"Khánh Tử Bạch?"

Lam Vũ lay lay vai hắn: "Khánh Tử Bạch?"

Một lúc sau, Đan Bách kiệt sức quỳ xuống, khàn giọng nói: "Không được rồi, tâm thức đã bị hủy, hắn ta là một phế nhân rồi."



======================
==============
Tác giả: Cảm thấy chắc chắn là có người đã quên nên tôi muốn nói, Sở Trần là cha ruột của Sở Xuân Hàn, cũng chính là ông ngoại của cá nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro