Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145 & 146

Chương 145: Theo dõi

Đêm hôm khuya khoắt, một bóng người nhảy qua bức tường, lặng lẽ men theo hẻm nhỏ lẩn ra ngoài.

Sau khi màn đêm buông xuống, thị trấn nhỏ này càng trở nên tĩnh mịch. Thỉnh thoảng có tiếng bước chân vang lên, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Lam Vũ cẩn thận tránh ánh đèn từ tháp canh, nhưng lúc này, hàng chục con bướm đen lại ngang nhiên bay qua nàng, sau khi bay đến cuối hẻm, chúng hóa thành hình người trong bóng tối, đứng từ xa nhìn nàng.

Lam Vũ im lặng một lúc, lẩm bẩm: "Hóa ma thì ghê gớm lắm à."

Vai nàng đột nhiên nặng trĩu. Lam Vũ còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai: "Người đang làm gì vậy?"

Lam Vũ kinh hãi, vội vàng túm lấy Hải Đông Thanh đang đậu trên vai, bóp lấy cái mỏ nhỏ nhọn hoắt của nó: "Suỵt..."

Tiếng bước chân lại vang lên, nhanh chóng đi về phía nàng. Lam Vũ vội chui vào một con hẻm khác. Đợi những tu sĩ tuần tra đi khỏi, nàng mới cẩn thận thò đầu ra.

Ở cuối con hẻm, Quý Linh Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, thậm chí còn khoanh tay nghiêng đầu nhìn nàng.

Lam Vũ mím chặt môi, cuối cùng cũng chịu thua, miễn cưỡng vẫy tay với nàng ấy.

Nữ nhân cười một tiếng, chớp mắt đã hóa thành một đàn bướm đen, nhưng khi cách nàng vài bước lại biến ra một cặp chân dài, dừng lại một cách duyên dáng.

Nàng ấy nói nhỏ: "Đáng lẽ nên nói sớm là ta sẽ đưa nàng ra ngoài."

Lam Vũ "ừm ừm" hai tiếng, dang rộng vòng tay: "Đến đây đi."

Quý Linh Nguyệt tiến lên một bước, khi bế ngang nàng lên, nàng ấy liếc nhìn Đan Thanh đang ngồi xổm trong lòng nàng: "Có cần mang theo nó không?"

"Nếu không thì biết làm sao bây giờ?" Lam Vũ bất lực chọc vào con Hải Đông Thanh đang ngơ ngác: "Nửa đêm không ngủ, chỉ biết chạy lung tung."

Đan Thanh mở to mắt, tủi thân nói: "Nhưng... ta không thích ngủ vào buổi tối."

"Ngươi có tin lời ngươi nói không?" Lam Vũ lại chọc vào đầu nó: "Được rồi, mang ngươi theo, nhưng ra ngoài không được chạy lung tung đấy."

Đan Thanh: "Ra ngoài? Nhưng sáng nay người kia đã nói không được tự ý ra ngoài không phải sao?"

"Nếu hắn không biết thì sao gọi là tự ý? Ngươi không nói ta không nói, chúng ta sẽ quay lại trước khi trời sáng."

Đan Thanh ngẩn ra, hứng thú bừng bừng, nói: "Các người làm chuyện xấu à?"

"Đừng nói bậy." Lam Vũ lại bóp cái mỏ nhỏ của nó, tay kia vòng qua cổ Quý Linh Nguyệt: "Đi thôi."

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng. Làn sương mù đen vô hình vô dạng lan tỏa ra, bao bọc các nàng bay sát mặt đất, trong chớp mắt đã bay ra khỏi con hẻm, đáp xuống bãi cát cách đó trăm mét.

Nàng cúi đầu, vui vẻ nhìn Lam Vũ, đôi mắt đỏ lấp lánh.

Lam Vũ thở dài, ngẩng đầu lên, hôn lên má nàng: "Giỏi lắm."

Quý Linh Nguyệt nhếch môi: "Ta có thể tiếp tục bế nàng đi."

Lam Vũ giật mình, vội giãy dụa nhảy ra khỏi vòng tay nàng: "Không không không cần đâu, ta đâu phải trẻ con."

Vỗ vỗ vạt áo hơi nhăn nhúm, nàng thắc mắc nhìn Quý Linh Nguyệt, thấy nàng ấy cong cong khóe mắt, không biết đang vui vẻ chuyện gì.

Sao mấy ngày nay nàng ấy lại hưng phấn như vậy?

Lẽ nào hôm đó nàng vô tình uống rượu thuốc xong, đã nói gì đó kinh khủng lắm sao?

Lam Vũ nghĩ mãi không ra, dứt khoát lắc đầu không nghĩ nữa, chuyển sang nhìn bầu trời đầy sao.

Ùm... bên nào, bên nào là phía Tây nhỉ?

Nàng mơ hồ xoay một vòng tại chỗ, nhíu chặt mày, lẩm bẩm trong miệng. Quý Linh Nguyệt nhìn một lúc, bất lực nói: "Nàng lại không phân biệt được phương hướng rồi sao?"

Lam Vũ đỏ mặt lầm bầm: "Nàng cũng đâu phải không biết ta..."

Quý Linh Nguyệt chỉ tay: "Đó là sao Bắc Đẩu, cho nên bên đó là phía Tây. Nhưng mà chúng ta không biết chính xác phương vị. Liệu cứ đi về phía Tây thì có đến được thành Võng Lượng không?"

"Thành Võng Lượng?" Phía sau lại vang lên một giọng nói: "Các ngươi muốn đến thành Võng Lượng sao?"

Đan Thanh sững sờ, vui mừng quay đầu lại: "Đan Bách? Ngươi cũng đến à!"

Thiếu nữ mặc áo trắng chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, liếc Đan Thanh một cái, tiếp tục nói: "Ta biết thành Võng Lượng ở đâu, ta có thể dẫn các ngươi đi."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Sao ngươi cũng đi theo vậy?"

Đan Bách giơ tay lên, một sợi tơ lấp lánh từ chiếc vòng kim loại hẹp trên cổ tay nàng lan ra, nối liền đến móng vuốt của Đan Thanh.

Đan Thanh theo bản năng giơ móng vuốt lên. Quả nhiên, trên đó cũng có một chiếc vòng kim loại nhỏ.

Đan Thanh kinh ngạc: "Ngươi dùng cái này để theo dõi ta?"

"Theo dõi cái gì?" Đan Bách phủ nhận: "Ta sợ ngươi lại chạy lung tung như lần trước. Có cái này, lỡ như ngươi chết ở bên ngoài, ta còn có thể nhặt xác cho ngươi."

Đan Thanh nói lớn: "Nhưng ngươi nói đây là quà tặng ta mà!"

"Đúng vậy, là món quà bảo vệ sự an toàn của ngươi."

Đan Thanh há hốc mồm, nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản bác, vội vàng đập cánh, rúc vào lòng Lam Vũ rầm rì: "Nàng, nàng ấy lừa ta..."

Lam Vũ do dự nhìn Đan Bách một cái, vuốt ve bộ lông ở lưng Đan Thanh: "Đợi ngày mai ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ nàng ấy. Còn bây giờ Đan Bách đến để giúp chúng ta mà, đừng giận nữa."

Quý Linh Nguyệt nhìn trái nhìn phải, không nhanh không chậm nói: "Đan Bách cũng không làm gì sai cả. Nàng ấy lo lắng cho Đan Thanh nên mới làm vậy thôi." Nói rồi, nàng quay đầu hỏi: "Thứ này thú vị thật đấy. Ngươi còn không?"

Đan Bách thả lỏng: "Không còn. Nhưng mà nếu ngươi cần, khi về thành Thạch Lĩnh ta có thể làm thêm một bộ cho ngươi."

Lam Vũ giật mình, vội la lên: "Ta nói cho các ngươi biết, mơ cũng đừng hòng mơ!"

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Được rồi, ta không cần nữa." Nàng xoa đầu Đan Bách. Đợi Lam Vũ dời mắt đi, lại cúi đầu nói nhỏ: "Làm tốt lắm."

Đan Bách sững lại, đối diện với đôi mắt cười của nàng, cũng không nhịn được nở một nụ cười.

Sau khi bàn bạc xong, Đan Bách hóa thành một con hạc trắng. Lam Vũ cẩn thận trèo lên lưng nàng, ngượng ngùng nói: "Thật làm phiền ngươi quá..."

"Không phiền," Đan Bách nói: "Năm đó ta cũng đã cõng ngươi bay nhiều lần rồi, quen rồi."

Lam Vũ mím môi, nhìn về phía Quý Linh Nguyệt: "Nàng không lên à?"

Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Ta đi theo bên cạnh là được."

Lam Vũ "ồ" một tiếng, lại nhìn sang Đan Thanh đang ngồi xổm trên vai Quý Linh Nguyệt: "Ngươi cũng không qua đây à?"

Đan Thanh "ừ" một tiếng thật mạnh: "Ta không đi cùng nàng ấy đâu!"

Đan Bách thản nhiên nói: "Tùy ngươi."

Nói xong câu này, nàng liền vỗ cánh, vững vàng bay lên không trung.

"Ngươi!" Đan Thanh bị thái độ của nàng làm cho tức đến giậm chân, chiếc vòng vàng trên móng vuốt lung lay qua lại: "Con chim xấu xa, xấu xa!"

Linh hạc càng lúc càng bay xa, dần biến thành một chấm đen nhỏ. Một cơn gió thổi qua, lại có hai bóng người từ trong hẻm chui ra.

Tề Nguyệt Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, suy nghĩ: "Nửa đêm không ngủ, lén lút trốn ra ngoài. Quả nhiên họ có bí mật không thể cho người khác biết."

Ôn Khi Ngọc khẽ cười: "Lần này sư tỷ có phải nên cảm ơn ta thật nhiều không? Nếu không nhờ ta, sư tỷ bây giờ vẫn còn đang ngủ say trên giường rồi."

Tề Nguyệt Dao im lặng một lúc, bực bội nói: "Đợi bắt được họ về rồi cảm ơn ngươi cũng chưa muộn."

"Bắt thì chắc chắn không bắt được đâu," Ôn Khi Ngọc lắc đầu nói: "Chúng ta không phải đối thủ của Quý cô nương kia. Chi bằng lén lút đi theo, xem rốt cuộc họ muốn làm gì."

"Theo kiểu gì? Người đã đi xa rồi. Vừa nãy ta muốn đến gần nghe, ngươi còn không cho."

"Đến gần quá sẽ bị Quý cô nương phát hiện đấy," Ôn Khi Ngọc cong mắt, rút ra một lá bùa từ hư vô: "May mà, ta đã chuẩn bị từ trước."

Tề Nguyệt Dao sửng sốt: "Đây là..."

"Bùa Mẫu Tử."

Nàng ta đốt lá bùa trong tay. Sau khi cháy hết, những tàn tro rơi vãi trên bãi cát đột nhiên xoay tròn mà bay lên, rồi như bị thứ gì đó thu hút, bay thẳng về phía trước.

Hai người vội vàng đuổi theo. Tề Nguyệt Dao không nhịn được hỏi: "Ngươi dán bùa lên người ai vậy?"

Ôn Khi Ngọc trả lời: "Đương nhiên là con chim nhỏ tên Đan Thanh rồi. Nó yếu nhất trong số họ. Bùa Tử chỉ nhỏ bằng móng tay thôi, nó sẽ không phát hiện ra đâu."




=====================
Chương 146: Tức giận

Ánh trăng mát lạnh trên đỉnh đầu, Lam Vũ lướt nhìn sa mạc phía dưới, hàng mi dày đổ xuống một vệt bóng mờ.

Nàng khẽ hỏi: "Đi như thế này sẽ không bị Yêu tộc phát hiện sao?"

"Nếu xui thì có thể." Đan Bách đáp: "Nhưng sa mạc rất rộng lớn, Yêu tộc cũng có nơi đóng quân riêng, không đi lang thang bên ngoài. Vì vậy, chỉ cần tránh bọn họ và không gây ra tiếng động quá lớn thì sẽ không bị phát hiện."

Quý Linh Nguyệt ở bên cạnh liếc nhìn nàng: "Ngươi rất rành nơi này sao?"

Đan Bách "ừm" một tiếng: "Trước đây, ta thường xuyên đến đây để hỗ trợ tìm kiếm những tu sĩ mất tích. Nhưng, phần lớn thời gian ta chỉ tìm thấy thi thể."

Lam Vũ im lặng một lúc, khẽ hỏi: "Ngươi đã từng gặp Yêu Vương chưa?"

Đan Bách lắc đầu: "Cũng lạ. Mấy lần tấn công, ta chỉ thấy vài Yêu chủ. Lẽ ra muốn phá vỡ kết giới do nhiều tu sĩ trấn giữ như vậy, Yêu Vương nên đích thân ra tay mới đúng. Nhưng nàng ấy luôn bặt vô âm tín, mặc cho thuộc hạ của mình tổn thất trong những trận chiến, dường như không hề vội vàng tấn công vào Trung Châu."

Lam Vũ thở dài: "Mục đích của nàng ấy, vốn cũng không phải là để tấn công vào Trung Châu."

Lần cuối cùng gặp nhau năm đó, Lam Nguyệt Yêu đã thu thập tất cả phần hồn phách còn lại, chuẩn bị một cơ thể phù hợp, đồng thời cũng lấy đi giao châu và máu tim của nàng. Bao năm qua, điều duy nhất nàng ấy muốn, chính là chìa khóa cuối cùng để khởi động bí pháp Hồi sinh: Hoa Cô Linh.

Nhưng truyền thuyết kể rằng, hoa Cô Linh, thứ có thể giúp người ta trường sinh bất tử, chỉ mọc trong thời loạn lạc, cần hàng ngàn linh hồn và máu tươi tưới tắm mới có thể trưởng thành. Xem ra, vô số Yêu tộc chết vô ích ở đây, đúng là vừa lòng Lam Nguyệt Yêu.

Nhưng nghĩ lại, nếu tấn công vào Trung Châu, những phàm nhân tay không tấc sắt sẽ mất nhà cửa, trong chớp mắt sẽ có thi thể nằm la liệt khắp nơi, chẳng phải càng phù hợp với mục đích của nàng ấy hơn sao?

Lam Vũ nhức đầu nhíu mày, xoa xoa trán. Quý Linh Nguyệt chú ý động tác của nàng, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

"Ta đang nghĩ..." Lam Vũ do dự một lúc, khẽ nói: "Liệu có phải nàng ấy cũng đang do dự, dù sao sau khi phá vỡ kết giới, sẽ thực sự không thể vãn hồi được nữa..."

Quý Linh Nguyệt sững lại: "Nàng nghĩ, nàng ta đang không đành lòng sao?"

Lam Vũ không nói gì. Quý Linh Nguyệt mím môi, trong mắt hiện lên chút hung ác: "Lam Vũ, năm đó khi nàng ta giết nàng, không hề có một chút không đành lòng nào."

"Tình huống của ta phức tạp hơn..."

"Có gì mà phức tạp? Nàng là thân chất nữ (cháu gái ruột) của nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn ra tay với nàng không chút lưu tình."

"A Nguyệt," Lam Vũ ngắt lời nàng, mệt mỏi nói: "Chính vì ta là cháu gái ruột của nàng ấy, nên nàng ấy mới chán ghét ta. Nếu một ngày nào đó, ta chết vì cứu một người mà nàng ghét, nàng có hận người đó không?"

Quý Linh Nguyệt im lặng không nói. Một lúc sau, nàng quay đầu nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Nàng sẽ không chết đâu. Cho dù nàng có chết, ta cũng sẽ chết cùng nàng."

Lam Vũ nói: "Ta biết, chúng ta có khế ước Sinh Tử..."

Chưa nói hết lời, Quý Linh Nguyệt đột nhiên quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn nàng, bay ra xa mấy chục mét.

Lam Vũ ngẩn ra: "A Nguyệt?"

Cách nhau mấy chục mét, Quý Linh Nguyệt mím chặt môi, quay đầu sang hướng khác, tỏ vẻ từ chối giao tiếp.

Đan Bách dưới thân phát ra một tiếng thở dài già dặn: "Hay quá, ngươi chọc nàng ấy giận rồi."

Lam Vũ ngây người: "Hả?"

Nàng nhìn quanh, nhỏ giọng ra lệnh: "Ngươi bay đến gần một chút đi."

Đan Bách nói: "Vô ích thôi."

"Không thử làm sao biết vô ích chứ?"

Đan Bách bất lực liếc nhìn nàng, vỗ cánh bay về phía Quý Linh Nguyệt. Ai ngờ nữ nhân như có mắt sau gáy, đột nhiên lại dịch ra xa hơn.

Đan Bách chớp mắt: "Thấy chưa, ta đã nói là vô ích mà."

Lam Vũ im lặng một lúc: "Được rồi, đợi đến thành Võng Lượng, nàng ấy còn có thể bỏ rơi ta được sao?"

Sự thật chứng minh, nàng ấy thực sự có thể.

Lam Vũ nâng váy cẩn thận bước qua những bức tường đổ nát, ngẩng đầu lên, Quý Linh Nguyệt đang ở phía trước không xa. Nàng tăng tốc bước chân, khi sắp đến gần, nữ nhân đột nhiên hóa thành một đàn bướm đen, "vù vù" bay đi mất.

Lam Vũ nghẹn lời, hít một hơi thật sâu.

Đan Thanh lại bay về đậu trên vai nàng, kinh ngạc nói: "A Nguyệt giận rồi sao?"

"Bây giờ mới nhận ra à?" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bóng người đứng trên mái hiên cao. Quý Linh Nguyệt khoanh tay, đứng thẳng tắp, mái tóc đen xõa xuống thắt lưng. Đôi mắt đỏ thẫm hờ hững lướt qua đống đổ nát dưới chân.

Lần đầu tiên thấy nàng ấy giận dỗi như vậy, Lam Vũ nhất thời không biết làm sao, tạm gác ý định dỗ dành sang một bên, bắt đầu nhìn quanh quan sát thành phố tĩnh lặng này.

Thành Võng Lượng sạch sẽ đến bất ngờ.

Trước khi đến, Lam Vũ còn nghĩ sẽ thấy những bộ xương khô đã chết từ nhiều năm, hoặc những vệt máu còn sót lại. Nhưng trong thành chỉ có những bức tường đá đổ nát, và những ngôi nhà bị cháy rụi chỉ còn lại bộ khung. Trên đường phố phủ một lớp cát vàng mỏng manh. Nếu phủi đi, vẫn sạch sẽ như mới.

Đan Bách đi bên cạnh nàng, nói nhỏ: "Lửa của trận Hỏa Thiên đã cháy suốt ba tháng. Những người và yêu quái còn sót lại nơi này về cơ bản đều đã tan xương nát thịt. Những ngôi nhà vẫn còn giữ được hình dạng này, cũng là nhờ bản thân chúng có trận pháp phòng thủ nên mới được bảo toàn."

Lam Vũ lẩm bẩm: "Yêu tộc cũng không đóng quân ở đây sao?"

Đan Bách "ừm" một tiếng: "Có lẽ họ cũng cảm thấy xui xẻo."

Lam Vũ thở dài: "Nếu không để lại gì cả, thì thật sự khó giải quyết."

Vừa dứt lời, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Có người."

Lam Vũ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Quý Linh Nguyệt đã lướt đi như một làn sương mù, lặng lẽ bay về phía sa mạc đen kịt. Chẳng mấy chốc, đã vang lên tiếng đánh nhau.

Lam Vũ vội vàng giẫm lên kiếm đuổi theo, nghe thấy có người hét lên từ xa: "Quý cô nương, là bọn ta!"

Quý Linh Nguyệt nói: "Thì đang đánh các ngươi đó."

Lam Vũ nhận ra giọng nói đó, mở to mắt, cuống quýt nói: "A Nguyệt, dừng tay, dừng tay!"

Mấy cây gai dài bay lượn trên không trung, rạch thêm vài vết trên quần áo của hai người kia, rồi mới miễn cưỡng hóa thành ma khí, trở về lòng bàn tay của chủ nhân.

Quý Linh Nguyệt nắm chặt tay, quay đầu trừng mắt nhìn Lam Vũ một cái, rồi nhấc chân đi về phía khác.

Lam Vũ: ...Sao lại cảm thấy nàng ấy càng giận hơn vậy?

Nàng cẩn thận liếc nhìn bóng lưng của Quý Linh Nguyệt, rồi mới đáp xuống đất, làm bộ đỡ lấy Tề Nguyệt Dao: "Ôi chao, Tề cô nương, sao ngươi lại ở đây?"

"Đừng chạm vào ta!" Tề Nguyệt Dao nghiến răng nói: "Đương nhiên là đi theo ngươi rồi."

"Ồ?" Lam Vũ thuận thế thu tay lại, rồi nhìn sang Ôn Khi Ngọc đang chỉnh lại vạt áo lộn xộn: "Đi theo kiểu gì vậy?"

Ôn Khi Ngọc cười gượng hai tiếng: "Chuyện này, bí kíp bất truyền... e là không tiện tiết lộ."

"Ngươi còn có mặt mũi hỏi bọn ta à," Tề Nguyệt Dao mất kiên nhẫn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, xẵng giọng: "Các ngươi nửa đêm vi phạm lệnh cấm lén lút ra ngoài, chạy đến thành Võng Lượng này, rốt cuộc có mục đích mờ ám gì?!"

Lam Vũ cười nói: "Nếu bọn ta thực sự có mục đích mờ ám, Tề cô nương hỏi thẳng như vậy, không sợ bọn ta giết người diệt khẩu sao?"

Tề Nguyệt Dao sững lại, lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn nàng.

Khuôn mặt Lam Vũ dịu dàng ôn hòa, nụ cười thân thiện. Nhưng trong mắt Tề Nguyệt Dao, khuôn mặt xinh đẹp ưa nhìn đó, dưới ánh trăng trắng bệch, càng trở nên âm u đáng sợ.

Lam Vũ chắp tay sau lưng, xấu xa cúi xuống nhìn họ: "Chỉ hai người các ngươi, có thoát khỏi lòng bàn tay của A Nguyệt nhà ta không?"

Tề Nguyệt Dao run lên, theo bản năng lùi lại: "Ngươi..."

Lúc này, bên cạnh lại vang lên một giọng nói u ám: "Đừng lấy ta ra dọa họ. Ta sẽ không giúp nàng đâu."

Nụ cười trên mặt Lam Vũ cứng lại, quay đầu lại, dịu giọng gọi: "A Nguyệt~~"

Quý Linh Nguyệt "hừ" một tiếng, đứng yên tại chỗ. Lam Vũ ném Đan Thanh trên người sang lòng Đan Bách, để lại một câu "ngươi giải thích với họ đi", rồi chạy vội qua: "A Nguyệt!"

Đan Bách theo bản năng đón lấy con chim nhỏ. Sau khi đối mắt với nó, nàng kẹp Đan Thanh vào lòng: "Chúng ta đến thành Võng Lượng này không có mục đích gì cả, chỉ là..." Nàng chớp mắt, bình tĩnh nói: "Chỉ là đến đi dạo thôi."

Tề Nguyệt Dao: ...

Ôn Khi Ngọc: ...

Đan Thanh kinh ngạc, nhất thời quên cả giãy giụa: "Đi dạo?"

Vẻ mặt Đan Bách có chút không kiềm chế được nữa, bóp lấy cái mỏ nhỏ nhọn hoắt của Đan Thanh: "Đúng là đi dạo thôi."

"A Nguyệt, A Nguyệt." Phía bên kia, Lam Vũ chạy đến bên cạnh Quý Linh Nguyệt, nắm lấy tay áo nàng. May mà lần này nàng không hóa thành bướm đen để thoát ra, chỉ là quay người một cách khó chịu, nhất quyết đưa lưng về phía Lam Vũ.

Lam Vũ thở phào nhẹ nhõm, vòng ra trước mặt nàng. Thấy nàng lại định quay người đi, liền ôm lấy eo nàng, kéo nàng lại gần, khoảng cách đột nhiên bị thu hẹp.

Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt run lên, ánh mắt theo bản năng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi nhanh chóng dời đi, khoanh tay trước ngực, không cho Lam Vũ lại gần. Lam Vũ liếc nhìn động tác nhỏ đó của nàng, bật cười nói: "Nếu thật sự không muốn để ý đến ta, sao lại không bay đi?"

Quý Linh Nguyệt sững lại, ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng, định gạt tay nàng ra để tránh thoát, nhưng bị Lam Vũ ôm chặt: "Được rồi, được rồi, ta nói sai rồi, ta xin lỗi, đừng giận nữa!"

Quý Linh Nguyệt giãy giụa hai cái, cảm thấy Lam Vũ ôm càng lúc càng chặt, không khỏi tức giận nói: "Nàng, nàng lúc nào cũng muốn ta nghe lời nàng, chiều theo nàng, nhưng nàng lại không chịu nghe lời ta!"

"Nếu lời nàng nói là buông nàng ra, thì ta chắc chắn sẽ không nghe đâu." Lam Vũ nghiêm túc nói: "Ta sẽ không để cho nàng đi."

"Không phải chuyện này!"

Lam Vũ mím môi, dịu giọng nói: "Ta biết rồi, là vì những lời nói trên đường đi đúng không? Nàng không thích ta nói đỡ cho cô cô, vậy sau này ta sẽ không nói đỡ cho nàng ấy nữa."

Quý Linh Nguyệt tức giận nói: "Không được gọi nàng ta là cô cô!"

Lam Vũ im lặng một lúc, ho khan: "Được, được, sau này ta không nói đỡ cho Lam Nguyệt Yêu nữa."

Cơ thể Quý Linh Nguyệt hơi thả lỏng, nàng lên tiếng buộc tội: "Nàng vì muốn nói đỡ cho nàng ta mà lấy chuyện mình đã chết ra, nàng còn nói đến khế ước Sinh Tử."

Lam Vũ có chút ngơ ngác: "Nhưng, chúng ta đúng là có khế ước Sinh Tử mà..."

Quý Linh Nguyệt hít một hơi, lại muốn giãy giụa: "Buông ta ra!"

Lam Vũ hoảng hốt mở to mắt, thật sự không hiểu mình đã chọc giận nàng ở điểm nào. Thấy nàng giãy giụa ngày càng mạnh, hai tay sắp không ôm nổi nữa, trong lòng kiên quyết, đột nhiên cúi xuống hôn lên đôi môi đang thở dốc của nàng.

Quý Linh Nguyệt há miệng, cắn "oạch" một cái vào lưỡi nàng.

"!"

Đôi mắt xinh đẹp của Lam Vũ lập tức rưng rưng nước, đôi mắt xanh trong veo như hai viên ngọc quý thuần khiết. Bị nàng nhìn như vậy, cơ thể Quý Linh Nguyệt cứng đờ, nhất thời không cử động, bị Lam Vũ ôm chặt vào lòng.

Máu ngọt ngào hòa vào khoang miệng ẩm ướt, vương trên đầu lưỡi mềm mại. Cổ họng Quý Linh Nguyệt lên xuống, cuối cùng nheo mắt lại, cẩn thận ngậm lấy môi Lam Vũ. Hai cánh tay cũng vòng qua cổ nàng.

"Ưm..."

Nàng liếm đi giọt máu trên vết thương của Lam Vũ. Lông mày khẽ nhíu lại. Cảm nhận được Lam Vũ muốn ngẩng đầu lên, liền luồn tay vào mái tóc bạc phía sau gáy nàng ấy, dùng sức ấn nàng ấy xuống. Hàng mi dài của Lam Vũ run rẩy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Bàn tay phải đang đỡ lưng Quý Linh Nguyệt trượt lên trên, vừa hôn vừa dịu dàng xoa bóp sau gáy nàng.

Quý Linh Nguyệt thực sự giống như một con vật nhỏ, bị xoa nhẹ vài cái, trong cổ họng liền bật ra những tiếng rên rỉ thoải mái. Khi kết thúc, mặt nàng đã ửng hồng, hàng mi cũng ướt đẫm.

Lam Vũ vỗ nhẹ vào lưng nàng, dỗ dành: "Đừng giận, đừng giận nữa."

Hô hấp Quý Linh Nguyệt dần chậm lại, vùi mặt vào vai nàng lẩm bẩm: "Nàng vẫn không biết tại sao ta giận."

Lam Vũ "ừm" một tiếng: "Ta đúng là không thông minh như vậy. Thế nên, nàng nói cho ta biết lý do được không?"

Người trong lòng im lặng một lúc, khó chịu nói: "Bây giờ ta không nói cho nàng đâu. Nàng tự nghĩ đi." Nói xong, nàng lại ngẩng đầu lên, nắm cằm Lam Vũ: "Há miệng."

Lam Vũ chớp mắt, ngoan ngoãn há miệng.

"Lưỡi, đưa ra."

Lam Vũ sững lại, ngượng ngùng nhắm mắt. Đầu lưỡi hồng hào từ từ thò ra, vết thương đỏ tươi vẫn còn rỉ máu.

Quý Linh Nguyệt đưa tay điểm lên đó hai cái, vết thương lập tức nhanh chóng lành lại: "Sau này nếu còn thừa lúc ta giận mà hôn ta, ta sẽ cắn nàng nữa đấy."

Lam Vũ trêu chọc: "Cứ cắn nhiều vào, máu Giao Nhân bồi bổ cơ thể mà."

Quý Linh Nguyệt lườm nàng một cái, kéo nàng đi về: "Đi xem họ thế nào rồi."

Lam Vũ nhìn bóng lưng Quý Linh Nguyệt, theo bản năng hỏi: "Hết giận chưa?"

"Một nửa."

Nàng lại cười: "Tính khí cũng lớn thật đấy."

Quý Linh Nguyệt bất mãn quay đầu nhìn nàng: "Nàng không thích?"

"Sao lại không thích?" Lam Vũ lắc lắc bàn tay đang nắm chặt của hai người, vui vẻ nói: "Biết giận là chuyện tốt mà. Nếu nàng cái gì cũng chiều theo ta, không vui cũng không trút giận lên ta, đó mới không tốt."

Quý Linh Nguyệt mím môi, lại quay đầu đi, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.

Hai người và hai chim dường như đã đợi rất lâu. Thấy họ quay lại, Đan Bách thở phào nhẹ nhõm, đẩy Đan Thanh trở lại lòng Lam Vũ: "Ta đã giải thích với họ rồi."

Lam Vũ "ừm" một tiếng, nhìn Tề Nguyệt Dao: "Bây giờ Tề cô nương hiểu rồi chứ? Chúng ta không có ý đồ xấu."

Tề Nguyệt Dao cười "ha ha": "Đúng vậy, nửa đêm đến thành Võng Lượng để đi dạo. Lòng không xấu, thì đầu óc chắc có vấn đề."

Lam Vũ: "..."

Nàng chậm rãi nhìn về phía Đan Bách: "Đi dạo?"

Đan Bách đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ngươi cũng... ngươi cũng chưa nói cho ta biết tại sao lại đến thành Võng Lượng."

Lam Vũ vỗ trán một cái: "Được rồi, là ta sơ suất."

Nàng thở dài, giải thích: "Thật ra mà nói, chúng ta đến đây cũng không có mục đích gì cả, chỉ là đến tìm manh mối của một người bạn cũ thôi."

"Bạn cũ? Ngu Sơn Diệp sao?"

Lam Vũ sững lại, ngạc nhiên liếc nhìn Ôn Khi Ngọc: "Ôn cô nương hiểu biết nhiều thật đấy."

Ôn Khi Ngọc khách khí nói: "Dù sao cũng phải đi theo các ngươi, đương nhiên phải tìm hiểu kỹ những người xung quanh các ngươi rồi."

Tề Nguyệt Dao cũng kinh ngạc liếc nhìn nàng ta, quay sang Lam Vũ nói: "Ngươi đến đây tìm manh mối của nàng ấy, chẳng lẽ... nàng ấy cũng là một trong số những người đã chết ở thành Võng Lượng năm đó sao?"

Quý Linh Nguyệt lạnh lùng nói: "Chưa thấy thi thể, không một ai được nói nàng ấy đã chết."

"Nhưng những người năm đó bị kẹt lại ở đây, đều tan xương nát thịt..."

Ôn Khi Ngọc ngắt lời nàng: "Sư tỷ, đừng nói nữa."

Tề Nguyệt Dao chớp mắt, nhận ra điều gì đó, đột nhiên tỏ vẻ kính trọng với các nàng: "Các ngươi đúng là trọng tình trọng nghĩa."

Lam Vũ lắc đầu: "Đáng tiếc... ở đây quả thực không để lại dấu vết gì."

Ôn Khi Ngọc do dự một lúc, hỏi: "Các ngươi đã đến cấm địa chưa?"

Lam Vũ sững lại: "Cấm địa gì?"

"Dưới phủ của Thành chủ thành Võng Lượng là cấm địa của nhà họ Khánh. Nghe nói, nơi đó cũng là mắt trận của trận pháp bảo vệ thành."

"Trận pháp bảo vệ thành?"

Ôn Khi Ngọc gật đầu: "Thành Võng Lượng vốn có một trận pháp bảo vệ thành rất kiên cố. Chính vì trận pháp bảo vệ thành bị phá hủy, Yêu tộc năm đó mới có thể tấn công vào trong thành."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Vậy làm sao ngươi biết chuyện cấm địa? Lại còn biết mắt trận nằm ngay trong cấm địa?"

Ôn Khi Ngọc cười gượng: "Cũng không dám giấu gì, Khánh thiếu thành chủ từng theo đuổi ta."

Mấy người nhìn nhau, một lúc sau, nghi hoặc hỏi: "Vậy thì sao?"

"Chuyện cấm địa, hắn đã từng khoe khoang với ta." Ôn Khi Ngọc nói: "Nhưng mà, ta cũng chưa từng xác minh, không biết lời hắn nói có thật hay không."




========================
=================
Editor: Chuyện là... tui vừa đọc chap 9 Manhua, ai đó hãy nói với tui đây là nữ nhân đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro