
Chương 143 (H) & 144
Chương 143: Quá đáng (H)
"A," Quý Linh Nguyệt khẽ hô một tiếng. Ma khí tản ra như những xúc tu nhỏ, vươn ra ngoài, cuộn lấy những cành cây non mềm, thu chúng lại trong lòng bàn tay.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn một vòng, không thấy sót cái nào, mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nâng niu những bông cúc mỏng manh.
Lam Vũ nhìn nàng: "Nàng thích không?"
Quý Linh Nguyệt gật đầu: "Đây là lần đầu tiên nàng tặng hoa cho ta."
Lam Vũ sững lại, cụp mắt xuống, ngây ngô nhìn bãi cát dưới chân: "Xin lỗi, ở bên ta, nàng đã phải chịu thiệt thòi rồi."
Quý Linh Nguyệt khẽ cười: "Sao tự nhiên lại nói vậy?"
Lam Vũ chớp mắt, gác đầu lên đầu gối, ngón tay lại quẹt quẹt trên nền đất, chậm rãi vẽ vời: "Theo ta đi khắp nơi, vì ta mà biến thành bộ dạng bây giờ. Nhưng ta lại không thể giống như nàng..."
Quý Linh Nguyệt nghi hoặc "ừm" một tiếng: "Giống ta cái gì?"
Lam Vũ cụp mắt, nói nhỏ: "Giống nàng, yêu ta bằng cả trái tim."
Quý Linh Nguyệt sững lại, quỳ đối diện nàng không động đậy.
Lam Vũ tiếp tục nói: "Nàng yêu ta nhiều như vậy, vì ta mà mất đi tất cả. Nhưng ta... ta lại không thể vứt bỏ chuyện ở đây. Ta không thể ở lại Viêm Cảnh với nàng, không thể trong lòng chỉ có mình nàng. Trong lòng ta, vẫn luôn nghĩ đến những chuyện khác..."
"Thì ra là chuyện này," Quý Linh Nguyệt thở dài: "Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện này từ lâu rồi sao? Lúc đó, còn là nàng khuyên ta nữa mà."
Lam Vũ buồn bã nói: "Ta giỏi nhất là nói những lời ngon ngọt."
Quý Linh Nguyệt cong mắt, cẩn thận cất hoa đi, nắm lấy tay nàng: "Thật ra, có lẽ nàng như vậy mới là bình thường."
Thấy Lam Vũ ngẩng đầu lên, nàng nghiêm túc nói: "Có người thân, có bằng hữu, có những việc muốn làm. Còn ta thì ngược lại, chỉ một lòng bám víu vào nàng. Có lẽ người khác còn thấy ta đáng sợ ấy chứ."
Lam Vũ trợn tròn mắt: "Nàng không đáng sợ."
"Lam Vũ, ta một lòng một dạ nhớ về nàng, bởi nàng là người quan trọng nhất đối với ta. Cũng chính vì vậy, năm đó ta mới phải bất chấp tất cả để kết khế ước với nàng. Vì nếu không nắm được nàng, nàng sẽ chạy mất." Quý Linh Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ nghĩ lại, kết khế ước có lẽ hơi cực đoan. Nhưng nếu quay lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy. Mặc kệ nàng có vui vẻ hay không, mặc kệ nàng có thích hay không, ta cũng sẽ trói chặt nàng. Bởi vì ta là một người ích kỷ. Nàng đã nhận lấy tất cả tình yêu của ta, đương nhiên cũng phải nhận lấy tất cả những điều tồi tệ phía sau tình yêu đó."
Nàng nâng mặt Lam Vũ lên, nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng ấy: "Hơn nữa, bây giờ ta cũng không chỉ có mình nàng. Ta có Vân nhi, ta muốn tìm Sơn Diệp, ta còn phải báo thù cho tộc nhân. Chẳng qua là, vừa hay nàng cũng muốn làm những việc này, nên ta mới đi cùng nàng. Chứ không phải chỉ vì nàng, mà ta mới làm những việc này."
Lam Vũ hít hít mũi: "Thật không?"
Nàng "ừm" một tiếng, bất lực nói: "Làm gì có yêu quái nào như nàng, lại còn không cho người khác một lòng một dạ vì mình chứ."
Lam Vũ cười toe toét, vươn tay muốn ôm nàng. Quý Linh Nguyệt ôm lấy Lam Vũ, cụp mắt liếc thấy những nét vẽ nàng vừa vẽ trên bãi cát, tiện miệng hỏi: "Đây là mặt trăng à?"
Lam Vũ dụi vào lòng nàng, vùi mặt vào vai nàng lẩm bẩm: "Còn có... cá nữa."
Quý Linh Nguyệt sững lại, chăm chú nhìn một lúc, khó hiểu nói: "Sao ta lại không nhìn ra?"
"Hửm?"
Lam Vũ lắc lư ngẩng đầu lên. Có lẽ vì say, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn. Nàng vẫn dựa vào lòng Quý Linh Nguyệt, lười biếng đưa tay lên, chỉ: "Đó là cá," rồi lại chỉ sang phía bên kia: "Đó là mặt trăng..." Nàng dừng lại một chút, chậm rãi nói: "Cá, muốn bơi lên trời, bơi đến bên cạnh mặt trăng, ở bên nàng ấy mãi mãi."
Quý Linh Nguyệt mím môi, một lúc sau, giọng khàn khàn: "Lam Vũ."
"Ừm."
Nàng thở dài, ôm chặt lấy nữ nhân, nhắm mắt lại: "Nàng như thế này, mà còn không cho ta yêu nàng bằng cả trái tim, thì quá đáng lắm đấy."
***
Buổi chiều yên tĩnh, mặt nước phẳng lặng như gương đột nhiên vang lên một tiếng "ào".
Đôi mắt Lam Vũ trong veo, mờ mịt nhìn nữ nhân trước mặt. Khuôn mặt quen thuộc đó tiến lại gần, sâu thẳm trong đôi mắt nàng ấy, một ánh đỏ yếu ớt hiện lên, như có ngọn lửa đang bừng cháy.
Trong lòng nàng lại không hề có bất kỳ sự kháng cự nào, tin tưởng ôm lấy cổ Quý Linh Nguyệt, nghiêng đầu hôn lên khóe môi nàng ấy.
"A Nguyệt..."
Quý Linh Nguyệt ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, theo bản năng đáp lại: "Nàng còn nói ta dính người, rõ ràng là nàng cũng không thua kém." Nói như vậy, nhưng nàng không nhịn được nhếch môi, đẩy người ra rìa hiên nhà, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Lam Vũ: "Giá mà nàng cứ như thế này thì tốt."
Tiếng thở dốc khẽ khàng sau đó tràn ra khỏi môi. Lam Vũ nheo mắt lại, mềm nhũn trượt xuống, nhưng lại bị kéo lên, hai chân quấn lấy eo đối phương.
Quý Linh Nguyệt dùng sức đỡ, ôm nàng lên. Lam Vũ ngửa người nằm xuống nền hiên thô ráp. Mái tóc bạc ướt sũng xõa ra phía sau. Những giọt nước trong suốt vẫn còn đọng lại trên cơ thể trắng nõn, nàng không nhịn được nghiêng đầu, đưa tay che mắt, che đi ánh nắng chói chang chiếu xuống.
Rất nhanh, một bóng tối liền bao phủ phía trước. Lam Vũ miễn cưỡng hé hàng mi dài, ngơ ngác nhìn nàng ấy. Nữ nhân chống người ở trên nàng. Khi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ nàng, đầu ngón tay nàng ấy cũng trượt xuống, vén mở cánh hoa nhạy cảm.
"Ưm..."
Lam Vũ hít một hơi, hai tay vòng lên vai nàng, theo những động tác xoa bóp của nàng mà siết nhẹ siết mạnh vài cái, để lại vài vết hằn đỏ trên làn da trắng nõn của nàng.
Quý Linh Nguyệt mỉm cười, mổ một cái lên môi nàng: "May thay, ta da dày thịt béo."
Lam Vũ run rẩy nhắm mắt lại, cổ họng lên xuống vài lần, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Ta muốn... vỏ sò của ta..."
"Vỏ sò gì?"
"Là... ưm, ưm... ở dưới biển, vỏ sò mà ta đã ngủ từ nhỏ đến lớn..." Lông mi Lam Vũ rung động, nói nhỏ: "Đẹp lắm."
Quý Linh Nguyệt hỏi: "Muốn cái đó để làm gì?"
"Ta muốn..." Nàng thở dốc một tiếng, lẩm bẩm: "Ta muốn cùng, cùng nàng nằm vào trong đó, rồi, ở bên trong..."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ. Quý Linh Nguyệt tò mò ghé lại gần, nghe thấy hai chữ mềm nhũn của nàng: "Làm nàng."
Quý Linh Nguyệt sững lại, rồi lại bật cười một tiếng, vui sướng hôn lên môi nàng, nói ngọt ngào: "Ta thích nàng nói những lời như thế này."
Nàng cắn đầu lưỡi Lam Vũ, ngón tay được phủ đầy mật dịch chậm rãi tiến vào huyệt đạo, một bên ra vào, một bên làm nũng: "Nàng nói thêm vài câu nữa được không?"
"Ưm," Lam Vũ nhíu mày, bị nàng kích thích, nói không tròn câu: "Nói cái, cái gì..."
"Là mấy lời như vừa rồi đó," Quý Linh Nguyệt nỉ non hôn nàng, nói khẽ: "Nàng nói muốn vỏ sỏ, muốn làm ta..."
"Ah..." Lam Vũ chập chạp chớp mắt, mơ màng nói: "Ta không nhớ."
"Sao lại không nhớ?" Quý Linh Nguyệt có chút sốt ruột, động tác dưới tay tăng thêm lực, cọ mạnh lên âm vật sưng to, Lam Vũ lập tức cong người run rẩy, kẹp chặt lấy eo nàng, tuôn ra một dòng chất lỏng đặc dính.
Nàng thở dốc dồn dập, hơi thở còn chưa kịp ổn định, lại bị Quý Linh Nguyệt lật người lại, đầu gối trắng nõn quỳ trên ván gỗ, thân thể cũng nằm sấp xuống.
Cơ thể nóng bỏng của nữ nhân đè xuống từ phía sau, mở hai phiến mông của nàng ra, xoa nắn ở cửa huyệt, rồi lại đút vào trong.
"Ưm!"
"Lam Vũ," giọng điệu của Quý Linh Nguyệt cực kỳ đáng thương, đặt cằm trên vai Lam Vũ, trầm giọng: "Thật sự không nhớ à?"
Toàn thân Lam Vũ ướt đẫm, nàng mơ màng ép sát xuống ván gỗ, trước ngực cũng có một bàn tay mò tới, kẹp lấy đầu vú đỏ ửng của nàng mà khiêu khích.
"Lam Vũ, Lam Vũ..."
Quý Linh Nguyệt khẽ gọi tên nàng, cứ một tiếng lại một tiếng, cùng với tiếng nước bên dưới, khiến cho đầu óc vốn không mấy tỉnh táo của nàng trở thành bùn nhão.
"Lam Vũ, có thích không?"
Lam Vũ run rẩy "ừm" một tiếng, dường như đó không phải phản ứng mà Quý Linh Nguyệt hài lòng, nàng lập tức bị se âm vật mà uy hiếp: "Nói ra như thế nào?"
Nàng nức nở: "Vui, thích..."
Quý Linh Nguyệt cong mắt lên, cúi xuống hôn lên gáy nàng, sau khi thúc người trong lòng ra nước, lại lật người nàng lại.
Lam Vũ rã rời nằm trên sàn, ngực phập phồng dữ dội, trông hệt như cá nằm trên thớt, bị Quý Linh Nguyệt lật qua lật lại mà giày vò.
Nàng có chút khó thở, nuốt vài ngụm nước bọt. Trong tầm nhìn mờ nhạt là nữ nhân đang quỳ gối tiến đến, mái tóc đen như thác nước buông xõa sau lưng, khẽ lay động theo từng cử chỉ của nàng ấy.
Thân hình của nàng ấy cân đối, cơ bắp mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện, tách đùi ra, ở giữa chính là búp thịt trắng mềm đang nhỏ nước.
Lam Vũ theo bản năng nhìn vào chỗ đó, đôi mắt không chớp, Quý Linh Nguyệt chầm chậm hạ eo xuống, đưa đến đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Lam Vũ."
Quý Linh Nguyệt thân mật xoa xoa mái tóc bạc ẩm ướt của Lam Vũ, khẽ cọ lên mặt nàng: "Liếm ta."
Gió thu nhẹ thổi qua, cuốn theo lá vàng bay bay, rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ ngọt ngào đã phá vỡ sự yên tĩnh này, khi âm thanh sắp lọt ra khỏi hàng rào, liền bị pháp trận chắn ngoài cửa nhà chặn lại.
"Ưm..."
Sau một tiếng ngâm nga, Lam Vũ quay mặt đi, ho khan như bị sặc, khóe mắt đã sớm ửng đỏ. Quý Linh Nguyệt thở dốc quỳ trên ngực nàng, dưới mông ướt sũng một vùng, thấy Lam Vũ ho dữ dội, nàng không khỏi chột dạ, sà xuống liếm láp dịch lỏng trơn trượt trên mặt Lam Vũ một cách thật cẩn thận.
Lam Vũ nhắm mắt lại, sau khi lấy lại nhịp thở, lập tức nắm lấy vai Quý Linh Nguyệt, lảo đảo đè nàng xuống dưới thân.
Quý Linh Nguyệt ngoan ngoãn nhìn nàng, thấy nàng nhíu chặt mày, líu lưỡi lên án: "Nàng, nàng quá đáng lắm rồi..." Vừa nói, cơ thể nàng vừa lắc lư, có vẻ như quỳ không vững, sắp ngã đến nơi: "Cứ bắt nạt ta mãi, ta sắp... sắp giận rồi..."
Quý Linh Nguyệt đỡ nàng, chớp chớp mắt: "Xin lỗi.", rồi lại nhanh chóng nói thêm: "Ta có thể để nàng chơi lại ta."
Lam Vũ: "Được."
Nàng ngã xuống, vùi vào lòng Quý Linh Nguyệt, dứt khoát ngậm lấy đầu vú đang nhô cao trước mắt, hai tay mò mẫm xuống dưới.
"Ưm... nàng..." Quý Linh Nguyệt chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng cho ngón tay vào trong, không khỏi rên nhẹ một tiếng.
May mà Lam Vũ cũng không say đến mức quên cách làm tình, sau khi tiến vào, liền bắt đầu đưa đẩy một cách lộn xộn trong huyệt đạo. Cơ thể Quý Linh Nguyệt rất nhạy cảm, đặc biệt là khi đối diện với nàng. Mặc dù đối phương cứ đâm chỗ này, chọc chỗ kia, chẳng có quy luật gì cả, nhưng cơ thể nàng vẫn đáp lại một cách nồng nhiệt.
Dần dần, nàng lại thả lỏng, trong miệng tuôn ra những tiếng rên rỉ sung sướng.
"Ưm, Lam Vũ, Lam Vũ..." nàng khó chịu nheo mắt lại, ôm cái đầu trong lòng mình, nỉ non: "Nhanh lên... sắp..."
Khi gần lên đỉnh, người trong lòng bỗng nhiên không có động tĩnh gì, Quý Linh Nguyệt đang dang dở giữa chừng, thở dốc cúi đầu nhìn, lại phát hiện Lam Vũ đã gục trên ngực nàng, nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài và dày phủ xuống một vệt bóng yên tĩnh, thế mà nàng ấy đã ngủ mất rồi.
Nàng cứng đờ, nhìn khuôn mặt ngủ say của Lam Vũ một lúc lâu, mới dở khóc dở cười mà trách móc: "Nàng... nàng đúng là quá đáng thật sự."
=====================
Chương 144: Đáng tin
"Nhất định phải mang nàng ta theo sao?" Quý Linh Nguyệt nhíu mày liếc nhìn Tề Nguyệt Dao đang đi theo phía sau, có chút không vui: "Không cho chúng ta mang Vân nhi theo, tại sao nhất định phải mang nàng ta theo?"
"Đó là vì Tề chưởng môn không yên tâm thôi." Lam Vũ nhìn Tề Nguyệt Dao, nở một nụ cười thân thiện với nàng ta. Tề Nguyệt Dao lạnh lùng liếc nàng một cái, quay đầu, đi cùng sư muội của mình.
Sư muội của nàng ta cũng là một nhân tài mới nổi trong giới tu chân, tinh thông bùa chú. Khuôn mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm, lúc này đang vỗ vai Tề Nguyệt Dao, không biết đang nói gì đó.
Nghe nói Lam Vũ muốn đến bên kia kết giới, Đan Thanh đã làm ầm ĩ lên đòi đi cùng, năn nỉ ỉ ôi để Lam Vũ mang nó theo. Lúc này, khi đi đến lối ra được canh giữ nghiêm ngặt, phía sau mấy người lại vang lên một giọng nam lạnh lùng: "Quý Linh Nguyệt."
Quý Linh Nguyệt sững lại, quay người, thấy Tần Tự đang đứng cách đó không xa: "Đưa nàng ấy đi cùng."
Nữ hài áo trắng lặng lẽ bước lên vài bước, đứng bên cạnh Tần Tự một cách gượng gạo.
Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Chúng ta không phải đi dã ngoại."
Lông mi Đan Bách run lên, theo bản năng mím chặt môi, cúi đầu thấp hơn.
Tần Tự lạnh lùng nói: "Ngay cả con chim vô dụng của Lam Vũ cũng mang theo. Còn Đan Bách là đệ tử thân truyền của ta, đã đến đó nhiều lần, quen thuộc địa hình, lại có sự cho phép của Chưởng môn. Lẽ nào lại không bằng nó ư?"
Nghe thấy những lời này, Đan Thanh không nhịn được mở to mắt, nghiêng cái đầu lông xù của mình: "Hắn đang nói ta sao?"
Lam Vũ vội vàng vỗ vào cái đầu nhỏ của nó: "Nói ngươi đâu ra. Hắn đang nói con chim vô dụng, ngươi đâu phải chim vô dụng, rõ ràng ngươi rất lợi hại mà, đúng không?"
"Đúng vậy."
Lam Vũ cười: "Vậy thì, ngươi cứ coi như hắn đang nói chính mình đi."
Tần Tự nhíu mày, ánh mắt nặng trĩu nhìn nàng: "Ngươi..."
"Phiền ngài hãy nói chuyện tôn trọng một chút." Quý Linh Nguyệt lễ phép cắt ngang lời hắn, nhưng giọng nói không hề có chút ấm áp nào: "Nếu không, cẩn thận ta không khách khí với ngài đâu."
"Tôn trọng?" Tần Tự ngước mắt lên: "Ngươi có hiểu cái gì là tôn trọng không? Ngươi ngay cả tôn sư trọng đạo cũng quên sạch rồi."
"Tại sao ta phải nhớ?" Quý Linh Nguyệt thản nhiên nói: "Ta không có sư trưởng, cũng không phải tu sĩ. Nếu đã như vậy, ta tôn sư nào? Trọng đạo gì?"
Lời này vừa thốt ra, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Lam Vũ lại không nhịn được nhếch môi, vui vẻ thò nửa cái đầu ra từ sau lưng Quý Linh Nguyệt, to gan chớp mắt với Tần Tự một cái.
Tần Tự: ...
Đan Bách nhìn hai người đang đối đầu, cuối cùng hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Thôi, ta không..."
Chưa nói hết lời, một luồng hắc khí đột nhiên cuốn lấy eo nàng, kéo nàng "vèo" một cái qua đến nơi. Quý Linh Nguyệt ấn vai nàng, lạnh nhạt nói: "Còn về Đan Bách, có thể đi cùng."
Tần Tự nhìn nàng một cái, không nói thêm nữa, mặt lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.
Đợi bóng dáng hắn biến mất, Lam Vũ mới lầm bầm: "Cứ vậy mà đi sao?"
Quý Linh Nguyệt quay đầu nhìn nàng: "Nàng còn muốn hắn ở lại đây à?"
Lam Vũ cười tươi: "Đương nhiên là không rồi. Chỉ là, thấy nàng nói chuyện với hắn như vậy, ta đột nhiên không còn sợ hắn nữa."
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng: "Nàng không cần phải sợ hắn, có ta luôn ở đây."
Lam Vũ sững lại, cụp mắt nhìn vào đôi mắt trong sáng gần ngay trước mặt, đột nhiên nảy sinh ý muốn hôn nàng.
Thấy họ cứ lề mề không đi tới, Tề Nguyệt Dao không nhịn được, sốt ruột nói: "Xong chưa vậy? Các ngươi rốt cuộc có đi hay không?"
Nữ nhân đứng cạnh nàng ta cười bất lực, tựa vào người nàng ta như thể không có xương: "Sư tỷ vội vã làm gì? Lần này chúng ta cũng chẳng có nhiệm vụ. Họ thích làm gì thì làm đi, chúng ta chỉ cần đi theo là được rồi."
Tề Nguyệt Dao nhíu mày, bực bội liếc nàng ta một cái: "Ban đầu ta cũng không cần ngươi đi theo. Rõ ràng ta muốn Cầm nhi, sao lại là ngươi?"
Ôn Khi Ngọc vô tội bĩu môi: "Nàng ấy bị ốm rồi."
Tề Nguyệt Dao đương nhiên không tin, thu lại tầm mắt. Định giục lần nữa, không ngờ chỉ trong chớp mắt, bốn người Lam Vũ đã đi qua kiểm tra, nửa bàn chân đã sắp đặt sang bên kia kết giới.
Lối ra chật hẹp, một lần chỉ cho một người đi qua. Lam Vũ bước qua kết giới, tiến về phía trước hơn chục bước, đôi giày dưới chân liền lún sâu vào bãi cát mềm. Nàng ngẩng đầu lên, ánh nắng ban mai yếu ớt từ đường chân trời và những ngôi nhà đá thấp bé kéo dài mấy dặm cùng nhau hiện ra trong tầm mắt. Những bóng người mờ ảo hơi nghiêng ngả trong gió cát. Thoạt nhìn, nó giống như một thị trấn nhỏ bình thường và yên tĩnh.
Nhưng khi họ bước vào con hẻm bên trong, mới phát hiện ra nơi đây hoàn toàn khác với thành Thạch Lĩnh phía sau. Không có các trận pháp phòng thủ được thiết lập khắp nơi, cũng không có các cửa hàng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày. Người qua lại không nhiều, nhưng ai nấy đều có bước đi vững vàng, ánh mắt sắc bén. Ngay khi nhóm Lam Vũ vừa đi qua, những ánh mắt dò xét từ một bên liền đuổi theo.
Quý Linh Nguyệt liếc một vòng, nói nhỏ: "Những người ở đây, hầu hết đều có tu vi từ Hợp Thể kỳ trở lên."
Đan Bách nhìn nàng một cái, nhỏ giọng giải thích: "Đây là nơi nguy hiểm nhất. Những người có thể đến đây, đều phải có khả năng tự vệ."
Vừa dứt lời, một bóng người từ xa sải bước đi tới: "Các ngươi đến rồi."
Lam Vũ dừng lại, nghi hoặc nhìn nam tử xa lạ trước mặt. Đan Bách lại giới thiệu: "Đây là người quản lý ở đây, tên là Thạch Lỗi."
Thạch Lỗi lễ phép hành lễ: "Đã nhận được thư tín của Diệp chưởng môn từ trước, ta đến để sắp xếp chỗ ở cho các ngươi. Đợi hai ngày nữa, Ngự Yêu Sư phụ trách dò la tin tức trở về, có lẽ sẽ có tin tức mà ngươi muốn."
"Trở về?" Lam Vũ thắc mắc: "Họ không ở trong thành này sao?"
Thạch Lỗi lắc đầu: "Họ đều tản ra bên ngoài, mỗi tháng trở về một lần."
Lam Vũ "ồ" một tiếng. Vừa đi theo hắn đến chỗ ở, vừa hỏi: "Ta thấy ở đây vừa không có kết giới, lại không có trận pháp phòng thủ, Yêu tộc sẽ không đến tấn công sao?"
"Sao lại không chứ," Thạch Lỗi nói: "Năm đó khi thành Thạch Lĩnh vừa mới thiết lập kết giới, Yêu tộc thừa thắng xông lên, đánh với chúng ta mấy tháng. Mấy năm nay cũng đã phát động tấn công rất nhiều lần. Đáng tiếc mỗi lần đều tổn thất nặng nề. Chúng ta đã chết rất nhiều người, chúng cũng mất không ít. Giống như dưới chân chúng ta đây, chôn cất vô số thi thể đấy."
Lam Vũ sững lại: "Vậy bây giờ là đang đình chiến sao?"
"Không," Thạch Lỗi thở dài: "Chỉ là một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trước cuộc tấn công tiếp theo thôi."
Hắn cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: "Phàm nhân tu luyện vài năm, có lẽ tu vi cũng không tăng thêm được bao nhiêu. Nuôi dưỡng một thế hệ tu sĩ Nguyên Anh trở lên, cần phải trải qua một thời gian dài. Nếu chết đi, trong thời gian ngắn sẽ không thể bù đắp được. Mà yêu quái, không biết có phải bọn chúng đang muốn nói là mình đẻ giỏi hay không, mười năm qua đã chết nhiều như vậy, nhưng vẫn cứ kéo đến từng đợt từng đợt. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên mím môi, lắc đầu: "Thôi, không nói những lời xui xẻo nữa. Này, cái viện đó là chỗ ở của mấy vị cô nương. Nếu còn cần gì khác, cứ nói với ta. Các vị cũng có thể tự do đi lại trong thành. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng tự tiện đi vào sa mạc."
Lam Vũ và Quý Linh Nguyệt nhìn nhau, gật đầu lia lịa: "Đương nhiên rồi. Chúng ta chắc chắn sẽ không vào sa mạc đâu." Nàng cười nhẹ: "Ngươi yên tâm, chúng ta là những người đáng tin nhất mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro