Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 139 & 140

Chương 139: Ghê tởm


Trên đường quay về, Diệp Khinh Quân nhàn nhạt nói: "Sau trận chiến ở thành Võng Lượng, Khánh thành chủ hy sinh, nhà họ Khánh chỉ còn lại một phần mười người sống sót, trong đó có Khánh Tử Bạch. Nhưng... hắn đã thay đổi tính cách kể từ đó."

"Thay đổi tính cách gì chứ, ta thấy là sợ đến vỡ mật thì có." Mạnh Trường Ca hừ lạnh, liếc nhìn người đang hôn mê lơ lửng trên trời: "Là đệ tử thân truyền của Chưởng môn tiền nhiệm, là sư huynh của nhiều đệ tử, vậy mà lại luôn không dám ra chiến đấu. Bây giờ lại còn thay đổi ngoại hình lén lút bỏ trốn. Nếu không tình cờ đụng phải hắn, e rằng hắn đã chạy mất rồi."

"Nếu hắn không muốn ở lại như vậy, tại sao còn đưa hắn về làm gì?" Lam Vũ tỏ vẻ ghét bỏ: "Cứ để hắn đi không phải là được rồi sao?"

Diệp Khinh Quân thở dài, lắc đầu: "Không để cho hắn đi, không phải là ý của chúng ta, mà là ý của nhà họ Khánh. Hắn là gia chủ hiện tại của nhà họ Khánh. Ngoài hắn ra, những người còn lại của nhà họ Khánh đều một lòng muốn báo thù rửa hận, hy vọng có ngày trở lại thành Võng Lượng, xây dựng lại nó một lần nữa. Các trưởng bối của nhà họ Khánh đã nhờ ta chăm sóc hắn nhiều hơn. Bây giờ gặp hắn rồi, sao có thể không đưa về được chứ?"

Lam Vũ "ồ" một tiếng, thấy cổng thành ngày càng gần, liền nói: "Vậy mấy ngày này, chúng ta cứ đợi bên ngoài. Đợi ba ngày sau khi họ đưa ra quyết định, chúng ta sẽ vào."

"Không cần phải vậy."

Diệp Khinh Quân quay đầu lại nhìn các nàng, lòng bàn tay hiện ra bốn miếng lệnh bài: "Mỗi người một cái, cầm lấy đi."

Mạnh Trường Ca sững sờ, do dự nói: "Chưởng môn..."

"Sao?"

"Ngài cho sư muội và Lam Vũ thì thôi, hai người còn lại, chúng ta đâu có biết rõ thân thế..."

"Nói ai đó!" Lam Diên bực bội lườm Mạnh Trường Ca một cái: "Ta là tỷ tỷ ruột của Lam Vũ. Hơn nữa ta là Hải tộc, chẳng phải đáng tin hơn so với sư muội đã nhập ma của ngươi sao?"

Diệp Khinh Quân trầm ngâm: "Nói cũng phải."

Nàng gọi Quý Linh Nguyệt đến, nắm chặt cổ tay nàng ấy, để lại một vết chàm màu xanh lục. Xem ra, đó là một loại chú cấm để kiềm chế sức mạnh.

Lam Vũ sững sờ: "Sư tôn!"

"Lo lắng cái gì?" Diệp Khinh Quân thản nhiên nói: "Với tu vi hiện tại của nàng ấy, thứ này chẳng có tác dụng gì cả, chỉ là làm màu cho người khác xem thôi."

"Vậy ạ," Lam Vũ chớp mắt, liếc nhìn tỷ tỷ mình, nói nhỏ: "Hay là cũng trói cho tỷ ấy một cái. Tỷ ấy tính khí không tốt, lỡ mà cãi nhau với người khác..."

"Lam Vũ, ngươi muốn chết hả!"

Diệp Khinh Quân cười: "Không cần đâu. Nhưng, vị này là ai?"

Nàng nhìn về phía Quý Vân vẫn im lặng đi bên cạnh, ngạc nhiên nói: "Ta không cảm nhận được chút khí huyết nào trên người nàng ấy. Trên đời này, chỉ có vật chết có linh hồn mới có thể xảy ra tình trạng này."

"Đúng vậy," Quý Linh Nguyệt thay Quý Vân trả lời: "Vân nhi là ngọc thạch hóa thành người. Yên tâm, muội ấy là một người hành y, tu vi chỉ dùng để tự vệ, sẽ không làm hại người khác."

"Thật sao, vậy nàng ấy chắc chắn sẽ rất hợp với Dược lão."

Trong lúc nói chuyện, cả đoàn người đã thuận lợi bước vào cổng thành. Lam Vũ nhìn quanh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "À phải rồi, đến đây lâu như vậy, vẫn chưa hỏi sư tôn. Sơn Diệp đâu rồi ạ?"

Diệp Khinh Quân sững người, đột nhiên im lặng. Mạnh Trường Ca cũng mím chặt môi, cúi đầu xuống một cách không được tự nhiên.

Ánh mắt Lam Vũ đảo quanh trên người bọn họ, vẻ vui mừng trên mặt dần biến mất: "Sao vậy? Nàng ấy... nàng ấy có chuyện gì sao?"

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, lo lắng nhìn sang.

"Đồ nhi," Diệp Khinh Quân nói nhỏ: "Lần cuối cùng có người nhìn thấy Sơn Diệp, là ở thành Võng Lượng. Lúc đó, nàng ấy đang chạy đi cứu một cặp mẹ con."

Lam Vũ sững sờ, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.

"Sau đó... không còn ai gặp nàng ấy nữa."

"Nghĩa là sao ạ?" Lam Vũ run giọng: "Ý của người là, nàng ấy cũng... cũng bị mắc kẹt ở thành Võng Lượng sao?"

"Lam Vũ," Giọng nói của Mạnh Trường Ca khô khốc: "Bị mắc kẹt ở thành Võng Lượng, không có khả năng sẽ còn sống sót đâu."

Gió thu thổi qua không một tiếng động, trong không khí tĩnh lặng, Lam Vũ đột nhiên lảo đảo lùi lại một bước, ôm đầu, khẽ rên một tiếng đau đớn: "Ưm..."

Quý Linh Nguyệt giật mình, vội vàng đỡ lấy nàng: "Lam Vũ?"

"Ta..." Nàng thở hổn hển, nhắm mắt lại. Đầu đau như muốn nứt ra, gần như dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Quý Linh Nguyệt. Lúc này, một giọng nói trầm ổn xuyên qua con phố dài, vang lên: "Diệp chưởng môn."

Diệp Khinh Quân quay người, nhìn nam tử trẻ tuổi đang đi tới: "Thiếu đảo chủ."

Thiếu đảo chủ?

Lam Vũ lắc lắc cái đầu đau nhức, mơ hồ nhìn về phía người đó.

Sở Tễ lịch sự mỉm cười, nói: "Vừa mới đến đã nghe nói Diệp chưởng môn gọi rất nhiều tiền bối cùng đi ra ngoài. Phụ thân muốn ta đến xem đã xảy ra chuyện gì. Nếu có gì đảo Bồng Lai chúng ta có thể giúp được, mong Diệp trưởng lão cứ việc phân phó. Chúng ta nhất định sẽ xông pha, không từ nan."

"Đảo Bồng Lai?"

Lam Diên lẩm bẩm, quay người lại, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi là người của nhà họ Sở sao?"

Sở Tễ giật mình nhẹ, nhìn Lam Diên: "Vị đạo hữu này là?"

"Đạo hữu?" Lam Diên cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn: "Ai là đạo hữu với ngươi, ghê tởm."

Sắc mặt Sở Tễ hơi biến đổi: "Ta và ngươi vốn dĩ không quen biết, sao lại phải buông lời ác ý?"

"Ngươi và ta đương nhiên không quen biết," Trên mặt Lam Diên tràn đầy sự ghét bỏ: "Chỉ là, Bồng Lai các ngươi từ trên xuống dưới đều thối tha không thể ngửi được, vừa đến gần, ta đã thấy buồn nôn rồi."

"Ngươi!" Sở Tễ mở to mắt, lại nhìn Diệp Khinh Quân: "Diệp chưởng môn, người này... người này..."

Diệp Khinh Quân nhíu mày, nghi hoặc liếc nhìn Lam Diên, nhưng miệng lại trấn an: "Sở thiếu chủ đừng giận. Cô nương này tính tình không tốt, kiêu ngạo quen rồi. Mong thiếu chủ đừng so đo với nàng ấy."

"Ta đương nhiên sẽ không so đo với một nữ nhân, nhưng nàng ta vô cớ sỉ nhục tông môn của ta! Chuyện này cứ thế cho qua sao?"

"Một nữ nhân?" Lam Diên cười lạnh: "Không phục thì đánh một trận với ta. Chỉ sợ ngươi còn phải gọi ta một tiếng bà cố nội đấy. Ta nói cho ngươi biết, Bồng Lai các ngươi chính là một lũ súc... Um!"

Mạnh Trường Ca bịt chặt miệng nàng, cười trừ với Sở Tễ: "Đạo hữu đừng giận. Người này là bằng hữu mà ta mời đến. Bản tính không xấu, chỉ là cái miệng hơi thối một chút, sửa mãi không được. Đạo hữu đường đường là thiếu chủ của Bồng Lai, hẳn sẽ không chấp nhặt với một kẻ vô danh chứ?"

Nàng vốn đã cao, sau bao năm tu luyện khắc khổ, rèn gân luyện cốt, dáng dấp càng trở nên cao ráo hơn. Lúc này, nàng như chim ưng quắp lấy gà con, tóm lấy Lam Diên ra phía sau, lại vô tình để lộ ra Lam Vũ.

Sắc mặt Lam Vũ tái nhợt, vẫn chưa dùng huyễn thuật để dịch dung lại. Sau khi đối diện với ánh mắt của nàng, Sở Tễ đột nhiên sững sờ, nhìn chằm chằm vào nàng.

"Đạo hữu..." Hắn nhíu mày, do dự: "Lâu rồi không gặp."

Lam Vũ hé mắt, mệt mỏi nói: "Lâu rồi không gặp."

Sở Tễ chuyển tầm mắt đi chỗ khác, lại liếc thấy Quý Linh Nguyệt bên cạnh nàng, không nhịn được nở một nụ cười mà hắn cho là thân thiết: "Đã trôi qua nhiều năm mà quan hệ của hai vị đạo hữu vẫn tốt như vậy. Nhớ năm đó, ba vị đạo hữu của núi Hạo Thần cùng nhau đến Bồng Lai, vẫn là ta tiếp đón. Nhưng mà, vị đạo hữu kia đâu rồi?"

Xung quanh đột nhiên lại chìm vào tĩnh lặng. Quý Linh Nguyệt quay đầu lại, hung ác nhìn hắn, hé môi nói: "Cút!"



=========================
===============
Tác giả: Được rồi, thông báo về Tiểu Ngu một chút, lần này thực sự là sau Quốc Khánh sẽ gặp lại nhé.




=====================
Chương 140: Giúp đỡ


Đêm khuya bỗng đổ một cơn mưa nhỏ, không khí lạnh tràn vào trong cửa sổ. Lam Vũ tỉnh dậy từ trong mơ, uể oải ngồi dậy. Sau một lúc ngẩn người, nàng mới nhận ra phần giường bên cạnh trống không.

Nàng vén chăn ra, đi chân trần trên sàn nhà lạnh buốt, từ từ bước ra ngoài.

Bóng người gầy gò đang nằm một mình trên chiếc ghế bập bênh dưới mái hiên. Nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu lại nhìn nàng. Dưới ánh trăng, ánh mắt Quý Linh Nguyệt u tối, hàng mi dài rõ từng sợi, sắc mặt tái nhợt, nhưng khóe mắt lại có một vẻ diễm lệ.

Thấy Lam Vũ đi đến, nàng tự giác nhường chỗ. Đợi Lam Vũ nằm xuống, nàng mới rúc vào, không nói một lời gục lên ngực Lam Vũ.

"Sao không ngủ?" Lam Vũ xoa lưng nàng, giọng nói dịu dàng: "Ở đây khóc một mình sao?"

Quý Linh Nguyệt im lặng dụi vào lòng nàng. Một lúc sau mới nói: "Lần cuối cùng ta gặp nàng ấy, ta còn đánh nàng ấy."

Lam Vũ không nói gì, đặt tay lên eo nàng.

"Ta còn nói những lời không hay với nàng ấy." Nàng siết chặt nắm tay, khàn giọng nói: "Ta không nên nói những lời đó với nàng ấy."

"Không phải lỗi của nàng." Lam Vũ khẽ thở dài, nghiêng đầu đặt cằm lên trán nàng: "Ta đã đưa A Li ra khỏi biển, nhưng lại chưa bao giờ chăm sóc con bé. Con bé và Sơn Diệp cùng nhau biến mất. Ta mới là người vô trách nhiệm nhất. Rõ ràng... ta vẫn là sư phụ của con bé."

Quý Linh Nguyệt nhắm mắt lại. Một lúc sau, nàng đột nhiên nói: "Ta không tin nàng ấy đã chết."

Lam Vũ "ừm" một tiếng: "Ta cũng không tin."

"Lam Vũ."

"Hửm?"

"Ta muốn đến thành Võng Lượng một chuyến."

"Được."

Quý Linh Nguyệt sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng: "Nàng không ngăn cản ta sao?"

"Sao phải ngăn cản nàng?" Lam Vũ nói: "Ta cũng đi mà."

Quý Linh Nguyệt lập tức từ chối: "Không được."

Lam Vũ bất lực nhướng mày: "Tại sao không được?"

"Thành Võng Lượng ở phía bên kia, mà bên đó đã trở thành địa bàn của Yêu tộc rồi, rất nguy hiểm." Quý Linh Nguyệt nhấn mạnh: "Nàng không thể đi."

Lam Vũ bóp mũi nàng: "Thật sự không cho ta đi à?"

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, giọng ngọng nghịu: "Không cho!"

Lam Vũ hừ một tiếng, cười cười: "Nàng nghĩ cho kỹ đi. Bây giờ ai khó đến đó hơn?"

Nàng thong thả nói: "Kết giới này có hàng ngàn tu sĩ ngày đêm tuần tra. Lối ra vào duy nhất là ngoài cổng Tây của thành Thạch Lĩnh. Mà chỉ có những người được sự cho phép của nhóm Chưởng môn Tam đại tiên tông, thì mới có thể đi qua kết giới để đến được bên kia. Vậy nàng nói cho ta biết, nàng tính đi bằng cách nào?"

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, nghi hoặc nói: "Ai nói cho nàng biết chuyện này?"

Lam Vũ hừ một tiếng: "Đương nhiên là sư tôn. Nàng nghĩ hôm nay ta gặp sư tôn mà không hỏi gì hết à?"

Nói xong, nàng lại chọc vào trán Quý Linh Nguyệt: "Bây giờ trong mắt người ngoài, cả hai chúng ta đều không đáng tin. Nhưng nếu so sánh, tu vi của ta thấp kém, lại có linh đan. Còn nàng là một đại ma đầu có thể cướp công lực của người khác, rất đáng sợ đấy. Nàng nói xem, ai trong chúng ta sẽ dễ đi qua hơn?"

Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, thở dài: "Tu sĩ đáng ghét."

Lam Vũ bật cười. Cười xong, lại thở dài, vô thức ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm: "Lúc ta đến đây, ta không hề nghĩ rằng, sẽ gặp lại người của Bồng Lai."

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, hỏi: "Nàng đang nghĩ xem phải đối xử với họ như thế nào sao?"

Lam Vũ "ừm" một tiếng: "Những chuyện đó đã xảy ra vào 300 năm trước. Có lẽ những đệ tử hiện giờ, người nhà họ Sở hiện giờ, không biết tổ tiên đã làm những gì. Nhưng bọn họ có thể được coi như vô tội ư? Sơn Diệp từng nói, đệ tử Bồng Lai tu luyện luôn nhanh hơn đồng lứa. Có lẽ họ thực sự không biết gì cả, nhưng trong vô thức, họ vẫn nhận được lợi ích." Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Vậy thì, bọn họ có tội không?"

Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, khẽ nói: "Nàng hình như lúc nào cũng thích nghĩ tốt về con người." Nàng do dự, tiếp tục nói: "Nếu là ta, ta sẽ không quan tâm bọn họ có vô tội hay không. Nếu đã được lợi từ đó, thì bất kể có biết hay không, đều phải chịu trách nhiệm."

Lam Vũ sững sờ nhìn nàng: "Giá như ta cũng có suy nghĩ thông suốt như nàng thì tốt rồi. Tiếc là ta, hình như chỉ là một yêu quái kỳ lạ, hay do dự thiếu quyết đoán."

Quý Linh Nguyệt cong mắt: "Chính vì nàng là một yêu quái như vậy, nên năm xưa mới không nỡ bỏ ta lại, thậm chí còn cùng ta đi bái sư học nghệ." Nàng nghiêm túc nói: "Con người không thể hoàn hảo, yêu quái cũng vậy. Lam Vũ, chúng ta có nhiều khuyết điểm như vậy, nhưng vẫn tốt đẹp đi đến ngày hôm nay. Nàng hà tất phải khắt khe với bản thân mình?"

Lam Vũ chớp mắt, không nhịn được đưa tay nhéo má nàng: "Có đôi lúc nàng đáng tin đến bất ngờ đấy."

Quý Linh Nguyệt bất mãn: "Nàng lại nói như vậy rồi. Ta vốn dĩ luôn đáng tin cậy mà."

"Phải, là ta quá ngây thơ." Lam Vũ chống người ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Nàng nói đúng, ta nên làm theo cảm xúc của mình. Nhưng, bây giờ mọi người đang cùng một chiến tuyến, vẫn chưa phải lúc tính sổ với họ."

Nói xong, nàng cúi đầu hôn lên trán Quý Linh Nguyệt: "Được rồi, về nghỉ ngơi thôi. Đã muộn lắm rồi."

Nàng đứng dậy trước, thấy Quý Linh Nguyệt vẫn nằm im, liền vươn tay kéo một cái. Nữ nhân thuận thế tựa vào lòng nàng, giọng nói dịu dàng: "Chân ta đau."

Lam Vũ cúi mắt, luồn tay xuống dưới đầu gối nàng, bế nàng lên, cười trêu chọc: "Thật là thích làm nũng."

***

Khi trời vừa hửng sáng, cánh cửa đã bị gõ vang "cốc cốc".

Người đến rất lễ phép, gõ hai tiếng, đợi một lát, không thấy ai đáp, liền gõ thêm hai cái nữa. Khi Quý Linh Nguyệt mở cửa, tay Đan Bách vẫn còn lơ lửng trong không trung.

Nàng sững lại, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Đan Bách cụp mắt không được tự nhiên, nói một cách khô khan: "Chưởng môn mời các ngươi qua một chuyến."

"Được."

Quý Linh Nguyệt quay đầu lại, gọi với vào trong phòng: "Lam Vũ, Diệp trưởng lão muốn chúng ta qua đó."

Đan Bách không nhịn được lén lút nhìn nàng, đợi nàng quay mặt lại, lại lập tức cụp mắt xuống, như thể muốn nhìn chằm chằm vào mặt đất cho đến khi thủng một lỗ.

Quý Linh Nguyệt nhìn Đan Bách bằng ánh mắt dò xét: "Ngươi sợ ta lắm sao?"

"Không sợ."

"Vậy tại sao lại không nhìn ta?"

Đan Bách sững lại, hàng mi chớp chớp mấy cái, cẩn thận ngước lên: "Ta... chỉ là, chỉ là đã lâu không gặp..."

Chưa nói hết lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Đan Thanh "hây ya" một tiếng, nhảy lên lưng nàng, vui vẻ nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"

Đan Bách loạng choạng một bước, kịp thời giữ chặt lấy khung cửa mới không ngã nhào vào người Quý Linh Nguyệt. Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Đi xuống!"

"Xuống thì xuống, hung dữ làm gì?"

Đan Thanh lẩm bẩm trượt xuống, chạy vào trong phòng kéo Lam Vũ đang ngáp ngắn ngáp dài ra, rồi lại kéo lấy Quý Linh Nguyệt, hăm hở đi ra ngoài: "Đi lẹ đi, bây giờ đến phố Bình An là vừa đúng lúc bánh bao mới ra lò đấy."

"Mua bánh bao làm gì?" Đan Bách bực mình: "Chưởng môn đang muốn gặp họ!"

Sau khi gọi Lam Diên và Quý Vân, các nàng cùng nhau ra ngoài. Trên đường, Lam Vũ lại liếc thấy ba bốn người của Bồng Lai. So với Sở Tễ, khuôn mặt của mấy người này xa lạ hơn. Nữ tử trẻ tuổi đi phía trước có vẻ mặt ngưng trọng, một lát sau liền biến mất ở góc phố.

Đan Bách thấy nàng nhìn chằm chằm, bèn nói: "Đó là thê tử của Khánh Tử Bạch, thuộc một nhánh của nhà họ Sở, Sở Kiều."

Lam Vũ sững sờ: "Cái gì, thê tử?!"

"Đúng vậy, mới thành thân 5 năm trước."

Lam Vũ vô cùng kinh ngạc: "Hắn kết hôn với người nhà họ Sở? Khoan đã, nếu hắn đã có thê tử, tại sao hôm qua còn lén lút bỏ trốn?"

Đan Bách chán ghét nói: "Vậy nên mới nói, hắn là một kẻ hèn nhát."

Lam Vũ vô cùng đồng ý: "Ta sớm đã thấy hắn đáng ghét. Xem ra đều có lý do cả."

Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh đều lặng lẽ liếc nhìn nàng. Quý Linh Nguyệt thì cong mắt, khóe môi nhếch lên một cách không lộ liễu.

Khoảng thời gian này cũng không có nhiều người đến tiểu viện. Nhưng để không gây chú ý quá nhiều, Quý Linh Nguyệt vẫn đổi màu mắt, búi tóc dài lên, cài trâm ngọc. Thoạt nhìn, nàng không khác gì những tu sĩ đang qua lại.

Lam Vũ không nhịn được nhìn nàng vài lần. Quý Linh Nguyệt nhướng mày, mỉm cười nhìn Lam Vũ, đang đợi lời khen ngợi, thì nghe nàng lẩm bẩm: "Nhìn đèn lồng đỏ nhỏ nhắn của nàng quen rồi, giờ đột nhiên biến trở lại, ta vẫn chưa quen lắm."

Quý Linh Nguyệt: ...

Nàng bực bội liếc nhìn Lam Vũ: "Có mới nới cũ!"

"Làm gì có?" Lam Vũ cười đi đến nắm tay nàng. Khi lên lầu, bước vào phòng của Diệp Khinh Quân, liền ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, Lam Vũ chăm chú nhìn kỹ, thấy trên bàn bày mấy bát cháo. Mạnh Trường Ca đã ngồi sẵn ở đó, cùng Diệp Khinh Quân nhìn về phía các nàng: "Đến rồi."

Sau khi mấy người họ ngồi xuống, cái bàn bỗng trở nên chật ních. Diệp Khinh Quân chào đón: "Đã đến đông đủ, vậy thì dùng bữa đi. Cháo ở tiệm này là ngon nhất thành Thạch Lĩnh đấy."

Lam Vũ ngạc nhiên: "Sư tôn gọi chúng con đến, chỉ để dùng bữa thôi sao?"

"Đương nhiên là không," Diệp Khinh Quân nói: "Ta gọi các ngươi đến, quả thực có chuyện."

"Chuyện gì ạ?"

Diệp Khinh Quân quay sang nhìn Lam Diên, đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn nhờ Lam Diên cô nương giúp một việc."

Lam Vũ ngẩn ra, theo bản năng nhìn sang tỷ tỷ nhà mình. Nữ nhân đang bưng một bát cháo, còn chưa kịp đưa đến miệng: "Ta? Giúp đỡ?"

Diệp Khinh Quân gật đầu, ôn hòa nói: "Có tin tức từ rừng Ác Mộng, mấy ngày nay, bên trong không ngừng có biến động. Dường như có thứ gì đó đang va chạm vào kết giới, muốn thoát ra."

"Các ngươi cũng phong ấn cả rừng Ác Mộng sao?"

"Đúng vậy, để đề phòng bất trắc." Diệp Khinh Quân nói: "Rừng Ác Mộng ở rìa sa mạc, không bị phong ấn cùng với thành Thạch Lĩnh. Kết giới của nó được thiết lập riêng."

Lam Diên nhíu mày: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta?"

Diệp Khinh Quân giải thích: "Mộng Yêu và Hải tộc, được coi là hai dị tộc trong Yêu tộc. Mặc dù là yêu, nhưng cả bộ tộc lại luôn sinh sống ở Nhân giới, chung sống hòa bình với nhau suốt bao năm qua. Bị phong ấn mấy năm nay, Mộng Yêu vẫn không có động tĩnh gì, nhưng vài ngày gần đây lại bắt đầu náo loạn, e rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. Lam Diên cô nương là Hải tộc, lại là một hoàng nữ tôn quý của Hải tộc, nên lời nói của cô nương đối với Mộng Yêu cũng sẽ có trọng lượng hơn."

"Chung sống hòa bình?" Lam Diên đặt bát cháo xuống, cười khẩy: "Cái gì gọi là chung sống hòa bình, bao năm nay, chẳng phải là chúng ta ẩn cư, trốn tránh, mới không bị các ngươi hô hào chém giết sao?"

Lam Vũ ho khan một tiếng: "Tỷ tỷ."

Lam Diên im lặng, khô khan nói: "Hiểu rồi. Ngươi muốn ta làm thuyết khách, khuyên chúng nó an phận, phải không?"

"Đúng vậy."

Lam Diên nhíu mày: "Ngươi không thấy quá đáng sao? Các ngươi phong ấn chúng, bây giờ lại muốn chúng an phận. Đám con người các ngươi chẳng phải có câu... câu gì mà 'con giun xéo lắm cũng quằn' sao?"

Diệp Khinh Quân gật đầu: "Nói thật, ta cũng cảm thấy không ổn. Thực ra ban đầu, rừng Ác Mộng không có động tĩnh gì, chúng ta cũng chỉ cử người theo dõi xung quanh, không có phong ấn. Nhưng sau khi thành Võng Lượng bị phá, chúng đột nhiên có động thái khác thường, nên mới bị trưởng lão của Bồng Lai có mặt tại lúc đó phong ấn."

"Bồng Lai," Lam Diên cười lạnh: "Lại là Bồng Lai."

Diệp Khinh Quân ngước mắt lên, do dự nói: "Từ hôm qua ta đã nhận ra rồi, Lam Diên cô nương, dường như rất ghét Bồng Lai."

Lam Diên "hừ" một tiếng, nghiêng đầu nói: "Xem ra Lam Vũ cũng không kể hết cho ngươi."

Vừa dứt lời, vài cặp mắt liền cùng lúc nhìn về phía Lam Vũ. Lam Vũ chớp mắt, ấp úng: "Chuyện... chuyện đó là do hôm qua con vội ra ngoài tìm A Nguyệt, nên không kịp nói."

"Thôi," Diệp Khinh Quân thở dài: "Có một số chuyện, nếu đối với ngươi rất quan trọng, không thể dễ dàng nói ra, thì ta cũng không nhất thiết phải biết."

Lam Diên nhướng mày, nhìn nàng, rồi lại liếc nhìn Lam Vũ đang cúi đầu im lặng, cuối cùng nói: "Được rồi, việc này ta có thể giúp, nhưng có thành công hay không thì ta không biết."

"Đa tạ." Diệp Khinh Quân quay đầu nói: "Trên đường có không ít trạm gác, để không xảy ra sai sót, Trường Ca sẽ đi cùng ngươi."

"Khụ! Khụ khụ..." Mạnh Trường Ca ho sặc sụa, khó khăn lắm mới lấy lại hơi, kinh ngạc nói: "Ta?!"

"Đúng vậy, ngươi đi cùng, hộ tống Lam Diên cô nương."

"Ta không cần hộ tống." Lam Diên từ chối: "Nàng ta ấy hả, tu vi còn chưa cao bằng ta đâu."

Mạnh Trường Ca đột nhiên ngồi thẳng người, giận dữ: "Tu vi của ngươi và ta còn chưa biết ai cao hơn đâu. Hơn nữa, bộ ngươi nghĩ ta muốn hộ tống ngươi à? Tính khí thối tha như vậy, đi cùng ngươi chỉ tổ rước khổ vào thân!"

"Đừng cãi nhau nữa. Dù sao thì Trường Ca cũng có danh tiếng, được kính trọng. Người khác nhìn thấy nàng ấy sẽ không hỏi gì nhiều. Có nàng ấy đi cùng, trên đường sẽ thuận lợi hơn rất nhiều." Nói xong, Diệp Khinh Quân lại bổ sung: "Bên kia đang thúc giục, các ngươi tốt nhất nên xuất phát sớm."

Lam Diên "chậc" một tiếng, lười biếng khoanh tay: "Vừa đến đã có việc làm, mông còn ngồi chưa ấm chỗ nữa. Diệp chưởng môn đúng là giỏi sai người."

Diệp Khinh Quân mỉm cười: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, không phải sao?"

"Được rồi," Lam Diên phủi vạt áo, nhìn sang Lam Vũ bên cạnh: "Vậy mấy ngày ta đi, mong Diệp chưởng môn hãy chăm sóc tốt cho muội muội ta, đừng để muội ấy phải chịu ấm ức."

"Đương nhiên."

Lam Vũ ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng.

Lam Diên mỉm cười, nhéo nhéo vành tai Lam Vũ: "Bây giờ đã biết, đưa ta đi cùng quan trọng đến mức nào rồi chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro