Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137 & 138

Chương 137: Dáng vẻ

Thành Thạch Lĩnh không giống như những thị trấn khác, hai bên phố chính không có những cửa hàng và tửu lầu náo nhiệt. Thay vào đó là tiếng kim loại va chạm leng keng khi rèn vũ khí. Những họa văn trên con đường lát đá đã mòn đi, người đi đường trên phố đều có vẻ mặt nghiêm túc, bước đi vội vã.

Lam Vũ nhìn quanh một lúc, do dự không biết có nên tùy tiện kéo một người nào đó lại để hỏi tung tích của Diệp Khinh Quân hay không, thì Đan Thanh trong lòng nàng đã vui mừng "a" lên, vỗ cánh bay ra ngoài.

Lam Vũ vội vàng đuổi theo, đi qua một con phố, liền thấy Đan Thanh đáp xuống, đậu trên vai một người: "Đan Bách!"

Nàng sững sờ, theo bản năng dừng lại. Thiếu nữ thướt tha đang đứng trước một tiệm thuốc quay đầu lại, vẻ mặt như băng tuyết hiện lên một tia kinh ngạc, không chớp mắt nhìn Hải Đông Thanh trên vai.

Đan Bách thực sự rất xinh đẹp, áo trắng như tuyết, mống mắt vàng kim, khóe mắt ửng hồng tự nhiên. Kết hợp với khuyên tai làm từ lông vũ, trông càng thêm thoát tục.

"Đan Thanh?" Giọng của nàng ấy cũng trong trẻo, kinh ngạc nói: "Ngươi đã chạy đi đâu vậy?"

"Ta đi tìm..." Đan Thanh đột ngột dừng lại, theo bản năng nhìn Lam Vũ, không biết có nên nói ra sự thật hay không: "Ờ... Ta đi chơi. Còn gặp được mấy người, rồi trở thành bạn tốt."

"Ngươi cũng quá liều lĩnh." Giọng Đan Bách nhanh chóng trở nên trầm xuống, nghiêm túc nói: "Ngươi nặng bao nhiêu cân, bản thân ngươi cũng biết. Tình hình bây giờ hỗn loạn như vậy, sao có thể tự tiện chạy ra ngoài? Có biết Chưởng môn lo lắng thế nào không?"

Đan Thanh bị mắng cho co rúm lại, ấp a ấp úng một lúc lâu. Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay lạnh buốt phủ lên lưng nó: "Đừng trách con bé."

Lam Vũ lại ôm Đan Thanh vào lòng, ôn hòa nói: "Lâu rồi không gặp, Đan Bách."

Đan Bách sững sờ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ này. Mãi một lúc sau mới do dự: "Ngươi là ai?"

"Lam Vũ."

Đan Bách kinh ngạc chớp mắt, theo bản năng nhìn ra sau lưng nàng. Không thấy có người thứ hai, nàng ấy thất vọng mím môi, giọng điệu cũng cứng rắn: "Ngươi đến đây làm gì? Ngươi là yêu quái, sao lại vào được?"

"Ồ?" Lam Vũ cười nói: "Vậy ngươi có thể cảm nhận được một chút yêu khí nào trên người ta không?"

Đan Bách nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, rồi nói: "Ta không biết ngươi bây giờ là cái gì, nhưng thân phận của ngươi không nên ở đây. Ta nghe nói Hải tộc không tham gia vào Yêu tộc. Người ở đây sau khi phát hiện ra ngươi, tuy sẽ không làm ngươi mất mạng, nhưng khó tránh khỏi việc sẽ đả thương ngươi."

Lam Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Đan Bách, càng nhìn càng có cảm giác quen thuộc. Nàng không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng ấy một cái: "Ngươi và Đan Thanh tuổi tác chắc cũng gần bằng nhau, sao lại già dặn như vậy?"

Đan Bách cứng đờ, vội vàng lùi lại một bước, bực bội nói: "Đừng chạm vào ta!"

Lam Vũ chớp mắt, ngoan ngoãn thu tay về.

Gần đây nàng hơi xui xẻo thì phải, sao ai cũng thấy nàng chướng mắt thế này?

Nàng ho khan một tiếng: "Nói chuyện chính, ngươi có biết sư tôn của ta ở đâu không? Ta có việc muốn nói với sư tôn."

Đan Bách hừ lạnh: "Chưởng môn rất bận, không có thời gian gặp người ngoài."

"Sao ngươi có thể nói như vậy chứ?" Đan Thanh không nhịn được, chui ra khỏi lòng nàng, mở to mắt, vội vàng nói: "Chủ nhân có chuyện rất quan trọng muốn nói, người không phải người ngoài!"

"Ngươi!" Đan Bách cứng người, vươn tay ra: "Về đây!"

Đan Thanh lại rúc vào: "Không!"

"Được rồi, ta thực sự có chuyện rất quan trọng, là về Yêu Vương."

Đan Bách sững lại, ngập ngừng hỏi: "Thật không?"

"Đương nhiên là thật. Ngươi xem, tu vi của ta bây giờ có khi còn thấp hơn ngươi. Ta có thể gây ra rắc rối gì sao?"

"Chuyện đó cũng chưa chắc..." Đan Bách lẩm bẩm, rồi lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Cuối cùng nói: "Được rồi, ta có thể dẫn ngươi đi gặp Chưởng môn."

"Xin hãy nhanh lên một chút," Lam Vũ cười nói: "A Nguyệt vẫn đang đợi ở ngoài. Nếu ta cứ mãi không ra, nàng ấy thật sự có thể gây ra rắc rối đấy."

"Chủ... Nàng ấy cũng ở đây sao?" Đan Bách đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nói: "Nàng ấy ở bên ngoài à?"

Lam Vũ nhướng mày: "Quả nhiên ngươi rất quan tâm đến nàng ấy."

"Đương nhiên rồi," Đan Thanh lại chen ra, vỗ vỗ cánh: "Năm xưa A Nguyệt không cần nàng ấy nữa, nàng ấy đã đau buồn suốt một năm trời đấy."

"Nói bậy!" Đan Bách dựng lông mày, hận không thể bịt miệng cô bé lại: "Bị kết khế là chuyện đáng xấu hổ, chỉ có... chỉ có đồ ngốc như ngươi mới thích bị kết khế thôi!"

Lam Vũ "ồ" một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nữ hài, ôn hòa nói: "Đan Thanh có một trái tim chân thành, không phải đồ ngốc đâu."

Đan Thanh sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng một lúc, vô cùng cảm động: "Người thật tốt. Người là chủ nhân tốt nhất trên đời này!"

Lam Vũ vỗ đầu nó: "Ta cũng thích ngươi."

Đan Bách mím chặt môi, sắc mặt thay đổi mấy lần, rồi lại trở nên lạnh lùng: "Có đi gặp Chưởng môn nữa không?"

"Đương nhiên là có."

Đan Bách phất tay áo, quay người đi về một hướng, bước chân hơi nặng nề, có vẻ là đang rất tức giận. Lam Vũ lặng lẽ đi theo, đẩy Đan Thanh ra: "Ngươi đi dỗ nàng ấy đi."

Đan Thanh rên rỉ muốn chui trở lại: "Không chịu đâu."

Phản kháng vô ích, bị Lam Vũ ném lên người Đan Bách. Đan Bách siết chặt nắm tay, vươn tay hất Đan Thanh ra. Đan Thanh không nản lòng, đổi một chỗ khác, nhất quyết phải đậu trên người nàng. Một lát sau, nữ hài dường như đã thỏa hiệp, hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Đan Thanh đứng trên vai mình.

Đi dọc theo đường phố ngoằn ngoèo hồi lâu, Lam Vũ đi vào một con hẻm cực kỳ hẹp. Hai bên là những tòa lầu cao san sát, bóng đen lờ mờ như núi đè xuống, khiến nàng không khỏi nảy sinh lo lắng. Đi qua con hẻm, trước mắt bỗng rộng mở. Một tòa nhà ba tầng không mấy nổi bật ẩn mình sau rừng trúc um tùm, sân vườn thơm ngát, còn trồng cả một vườn hoa.

Trong tòa thành này, vậy mà còn có một nơi yên tĩnh như vậy.

Đan Bách đi đầu, đẩy cánh cửa thấp vào, chào một người đứng bên cạnh: "Dược lão."

Lam Vũ theo bản năng nhìn sang, đối diện với một khuôn mặt quen thuộc. Dược lão vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như mặt nước giếng cổ, gật đầu với các nàng, rồi tiếp tục vùi đầu vào vườn hoa mà bận rộn.

Lam Vũ mím môi, có chút ngẩn ngơ đi qua sân nhỏ, bước vào đại sảnh tầng một của tòa nhà. Nơi đây có rất nhiều đệ tử qua lại, Lam Vũ thậm chí còn thấy có vài người thật quen mắt. Đan Bách đi xuyên qua họ, lịch sự gật đầu chào những người quen, bước chân không ngừng đi lên lầu.

Đến tầng hai, Đan Bách đột nhiên dừng lại, cung kính nói: "Sư tôn."

Lam Vũ cứng đờ, cơ thể không khỏi căng thẳng, hô hấp cũng không nhịn được mà nhẹ đi. Cuối cùng, bóng ma của Tần Tự đối với nàng vẫn thật sự quá lớn.

Tần Tự vẫn giữ vẻ ngoài như năm nào. Ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Lam Vũ một lát, rồi hờ hững chuyển đi: "Đi gặp Chưởng môn à?"

Đan Bách: "Vâng."

Hắn "ừm" một tiếng, lại bị Đan Thanh thu hút sự chú ý: "Nàng ta về từ lúc nào vậy?"

"Vừa mới."

Đan Thanh bị hắn nhìn đến mức co rụt lại, rúc vào lòng Đan Bách.

"Khế ước có còn không?"

"Vẫn còn."

Tần Tự gật đầu, rồi tiếp tục đi xuống lầu.

Đợi hắn đi xa, Lam Vũ mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, kinh ngạc hỏi: "Hắn hỏi chuyện đó làm gì?"

Đan Bách bình tĩnh nói: "Xác nhận ngươi còn sống."

Lam Vũ lập tức rùng mình, rụt vai lại lẩm bẩm: "Thật đáng sợ."

Đan Bách không nhịn được liếc nhìn nàng: "Ngươi sợ cái gì. Hắn chỉ muốn xác nhận chủ... Quý Linh Nguyệt còn sống thôi."

Lam Vũ sững sờ: "Xác nhận bằng cách nào?"

"Ngươi và Quý Linh Nguyệt đã kết khế Sinh Tử." Đan Bách mặt không cảm xúc nói: "Mọi người đều biết."

Lam Vũ: "... Biết từ khi nào? Không lẽ chỉ có ta là người được biết cuối cùng à?!"

Trên mặt Đan Bách cuối cùng cũng hiện ra một chút tươi cười, khẽ "hừ" một tiếng, tiếp tục đi lên lầu.

Đến căn phòng sâu nhất ở tầng ba, Đan Bách cuối cùng cũng dừng bước, gõ cửa: "Chưởng môn, có người muốn gặp người."

Bên trong truyền ra một giọng đáp lại mệt mỏi: "Ai đó?"

Đan Bách nhíu mày, do dự liếc nhìn Lam Vũ. Lam Vũ hoàn hồn, mím môi, bước lên một bước nói: "Là con."

Nàng lặp lại: "Sư tôn, là con."

Sau một khoảnh khắc im lặng, hai cánh cửa bỗng "kẽo kẹt" mở ra. Tim Lam Vũ đập thình thịch, nàng hít một hơi thật sâu, rồi bước vào.

Một chiếc bàn thấp được đặt gần trước cửa sổ, nữ nhân với bờ vai hao gầy ngồi sau bàn, quay đầu lại nhìn Lam Vũ, Lam Vũ đối diện với đôi mắt và lông mày được ánh nắng ấm áp bao phủ của nàng ấy, bỗng chốc nghẹn lời, đứng im tại chỗ không biết nên nói gì. Diệp Khinh Quân thì cẩn thận quan sát nàng, một lúc sau, cuối cùng mới bất lực thở dài: "Đồ nhi, sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này?"

Lam Vũ sững sờ, vội vàng giải trừ thuật ngụy trang trên mặt, khàn giọng nói: "Đây là con dùng huyễn thuật..."

"Ta biết." Diệp Khinh Quân ngắt lời nàng, giọng vẫn dịu dàng: "Nên ta đang hỏi, sao ngươi lại... biến thành dáng vẻ như bây giờ vậy?"

===================
============
Tác giả:
Diệp Khinh Quân: sao lại từ một con cá tung tăng nhảy nhót biến thành một con cá tàn tật vậy?



===========================
Chương 138: Người quen cũ

"Hết giờ rồi."

"Thật sao?" Lam Diên hoàn hồn, chậm rãi nói: "Sao ta lại cảm thấy vẫn còn..."

Chưa nói dứt lời, người trước mắt đã hóa thành một làn gió đen mà bay đi. Lam Diên vội vàng nhảy dựng lên, tức tối đuổi theo: "Đợi thêm chút nữa là ngươi chết hay gì!"

Nàng đuổi theo hơn mười dặm, đến một nơi hoang vắng, liền thấy Quý Linh Nguyệt dùng một luồng sương đen bao bọc lấy một người. Nàng vội vàng kêu lên: "Đừng có giết người!"

Quý Linh Nguyệt đáp lại từ phía xa: "Ta có chừng mực!"

Lam Diên lầm bầm phàn nàn: "Ngươi còn có chừng mực à? Lạ lùng, sao một yêu quái như ta lại phải lo lắng cho tính mạng của con người..."

Chưa nói hết lời, trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng quát giận dữ: "Các ngươi đang làm gì đó?"

Tiêu rồi!

Lam Diên ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nàng càng phải thốt lên xui xẻo.

Đây không phải... không phải là người đó sao?

Nữ tu sĩ năm xưa đã cho nàng một đao, hình như là sư tỷ của Quý Linh Nguyệt, tên là Mạnh... Mạnh gì nhỉ?

Thật sự không thể nhớ ra, Lam Diên không khỏi đau đầu nói: "Xui xẻo, chỗ nào cũng có mặt ngươi!"

Mạnh Trường Ca đã lao xuống từ không trung như một cơn gió, hai thanh đao đỏ trong tay chém mạnh về phía làn sương đen lơ lửng. Quý Linh Nguyệt nhíu mày, không khách khí dùng lực chấn văng hai thanh đao. Nàng định dùng một chưởng vỗ vào ngực nàng ấy, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt nàng ấy, liền giảm bớt lực. Mặc dù vậy, Mạnh Trường Ca vẫn bị một lực mạnh mẽ chấn văng ra xa, loạng choạng dừng lại, ho ra một ngụm máu.

Sau khi đột phá Nguyên Anh, cách nhau một tiểu cảnh giới đã như cách một trời một vực, huống hồ là chênh lệch cả một đại cảnh giới.

Lam Diên dừng lại, hả hê nói: "Ai bảo ngươi chọc nàng ta làm gì?"

Mạnh Trường Ca lau vết máu trên môi, kinh ngạc nhìn Quý Linh Nguyệt: "Trên đời này, từ bao giờ lại xuất hiện một cao thủ như ngươi?"

Quý Linh Nguyệt không đáp lời, ném tên đệ tử đang hôn mê xuống đất, nói với Lam Diên: "Chỉ có một cái thôi."

"Vậy thì cướp thêm một cái nữa."

Mạnh Trường Ca sững sờ, đột nhiên trừng mắt nhìn nàng, vung tay áo, một đường đao khí sắc bén bay ra, nhưng bị Lam Diên dễ dàng đỡ được: "Ý gì đây, coi ta là quả hồng mềm à?"

Nàng tinh mắt, nhìn thấy lệnh bài trên eo của nữ nhân, liền lớn tiếng nói: "Ê, người này cũng có cái lệnh bài đó!" Vừa nói, Lam Diên vừa múa một đường kiếm, cười híp mắt: "Mạnh sư tỷ, hôm nay đụng phải chúng ta, coi như ngươi xui xẻo."

Mạnh Trường Ca kinh ngạc: "Ngươi biết ta?"

Lam Diên cười lạnh: "Ta mà biết ngươi, đó là vinh dự của ngươi."

Quý Linh Nguyệt không nói gì, nhưng thân hình lại áp sát Mạnh Trường Ca. Lớp lụa mỏng trên vành nón lá bay phấp phới trong gió, chỉ để lộ nửa cái cằm trắng bệch. Mạnh Trường Ca không dám đối đầu trực diện với nàng, liền bay về phía Lam Diên, có vẻ muốn bắt lấy Lam Diên để kiềm chế Quý Linh Nguyệt.

Lam Diên nhìn thấu ý đồ của nàng ấy, lông mày dựng đứng, giận dữ nói: "Ngươi đúng là không có mắt nhìn!"

Thanh kiếm bạc trong tay xoay một vòng, cuốn theo luồng yêu khí xanh lam như sóng biển đâm về phía Mạnh Trường Ca. Mạnh Trường Ca xoay người tránh được, tay trái nắm đao chém ngang cổ Lam Diên. Nhưng lưỡi đao đột nhiên bị một luồng khí đen cuốn lấy, rồi bị hất văng ra.

Nàng sững sờ, kinh ngạc trước tốc độ của người phía sau. Lam Diên cũng đã vươn tay ra, định giật lấy lệnh bài trên eo nàng. Đúng lúc này, một bóng người từ xa bay đến, hét lớn: "Dừng tay! Đừng đánh nữa!"

Mấy người họ đồng thời ngẩng đầu lên, thấy thiếu nữ áo trắng đang đứng trên kiếm, vội vã nói: "Nàng ấy không sao, đang tìm các người đấy."

Quý Linh Nguyệt khựng lại, nhanh chóng thu hồi luồng khí đen. Mạnh Trường Ca vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, nắm chặt cổ tay đang vươn tới của Lam Diên, hỏi: "Đan Bách, ngươi có ý gì?"

Quý Linh Nguyệt sững sờ: "Đan Bách?"

Đan Bách lặng lẽ nhìn nàng, đôi môi khẽ mấp máy, nói: "Chưởng môn cũng đến rồi."

Vừa dứt lời, vài đường kiếm ảnh đã bay đến trên không, người dẫn đầu chính là Diệp Khinh Quân, Lam Vũ run rẩy thò đầu ra từ phía sau nàng ấy, nhìn thấy họ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, phàn nàn: "Chỉ chậm có nửa nén hương thôi, nàng không thể đợi thêm được sao?"

Nói xong, nàng liếc thấy tên đệ tử đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, kinh hãi: "Chuyện gì vậy? Hắn sẽ không, sẽ không..."

"Yên tâm, chưa chết đâu." Lam Diên thu kiếm lại, lườm Mạnh Trường Ca một cái: "Còn không buông tay ra?"

Mạnh Trường Ca vẫn không buông tay, lớn tiếng nói: "Chưởng môn, hai người này thân thủ cao cường, lại có ý đồ bất chính, tuyệt đối không thể xem thường!"

Diệp Khinh Quân "ừm" một tiếng, từ từ đáp xuống: "Ta biết." Nàng nhìn Quý Linh Nguyệt, giọng ôn hòa: "Bây giờ ngươi lợi hại thật đấy."

Vài bóng người lạ mặt lần lượt đáp xuống đất ở phía sau nàng, kinh ngạc nhìn tình hình trước mắt, rồi mới nhìn Diệp Khinh Quân: "Đây là cái 'có thể kiểm soát được', 'trợ thủ đắc lực' mà ngươi nói sao?"

Lam Vũ vội vàng giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm. Nàng ấy sợ ta gặp chuyện, trong lòng sốt ruột, nên mới làm ra hành động lỗ mãng như vậy thôi. Ta sẽ nhắc nhở nàng ấy tử tế."

Nói xong, nàng ho khan một tiếng, không nặng không nhẹ liếc Quý Linh Nguyệt một cái: "Còn không mau qua đây?"

Quý Linh Nguyệt im lặng một chút, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh nàng.

"Nhưng nàng ta là Ma."

"Nàng ấy cũng từng là đệ tử của núi Hạo Thần chúng ta, ta biết phẩm cách của nàng ấy."

Một nữ đạo nhân khác đanh mặt lại, nói: "Tiên đạo chúng ta luôn lấy việc hàng yêu trừ ma làm nền tảng. Bây giờ lại phải hợp tác với Ma, đâu ra đạo lý như vậy?"

"Ma tộc ở tận chân trời, chỉ có mình nàng ấy là ở đây, có gì đáng để các ngươi phải lo lắng đến thế? Hơn nữa, bây giờ điều quan trọng nhất chẳng phải là Yêu tộc ngoài thành Thạch Lĩnh sao? Mười năm nay chúng ta đã mất quá nhiều rồi. Nếu có một tia hy vọng để ngăn chặn tai họa này, thì không phải nên nắm chắc lấy sao?"

"Ai biết lời ngươi nói là thật hay giả? Nếu Yêu Vương kia thực sự có mối quan hệ phức tạp với đồ nhi của ngươi? Hơn nữa nàng ấy lại là nửa người nửa yêu, chúng ta làm sao có thể dễ dàng tin lời nàng ấy đây?"

Những người khác gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, bây giờ mọi thứ đều chỉ là lời nói suông của nàng ấy. Lỡ như nàng ấy là gián điệp do Yêu Vương phái đến, thì phải làm sao đây?"

Diệp Khinh Quân im lặng một lúc, nói: "Ta lấy tính mạng của ta ra để bảo đảm cho nàng ấy."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Lam Vũ càng chấn động hơn: "Sư tôn?"

Một lát sau, một giọng nói trầm lạnh vang lên: "Ngay cả mạng của ngươi, cũng không thể sánh bằng tính mạng của hàng vạn người dân trong thiên hạ."

Lam Vũ đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, nhận ra đó là Tề Quân, Chưởng môn của Điện Kim Đường: "Ngươi, các ngươi..."

Ngực nàng phập phồng, khóe mắt dần ửng đỏ, cuối cùng chỉ siết chặt nắm tay, từng chữ từng chữ nói: "Ta có thể dùng Chân Ngôn Cổ."

Quý Linh Nguyệt sững lại, nắm lấy cổ tay nàng. Lam Vũ liếc nhìn nàng ấy, tiếp tục nói: "Sau khi dùng Chân Ngôn Cổ, nếu ta nói dối, linh đan sẽ bị gặm nhấm mà chết. Mục đích của ta, sự chân thành của ta, đều có thể lặp lại một lần nữa trước mặt các ngươi."

Tề Quân suy tư nhìn nàng chằm chằm. Một lúc sau, dường như sắp gật đầu đồng ý, thì một giọng nói vang lên: "Khoan đã."

Quý Linh Nguyệt vẫn nắm chặt cổ tay Lam Vũ, lạnh lùng nói: "Nàng ấy có thể uống Chân Ngôn Cổ, nhưng, nếu chứng minh được lời nàng ấy nói là thật, không có ý đồ xấu, thì ngươi phải đứng trước mặt tất cả mọi người trong thành Thạch Lĩnh, lấy tính mạng của ngươi ra để bảo đảm cho nàng ấy."

Tề Quân cười lạnh: "Tại sao ta phải làm như vậy?"

"Tại sao ư?" Quý Linh Nguyệt mỉa mai một tiếng: "Miệng ngươi lúc nào cũng nói vì người dân trong thiên hạ, nhưng lại vì thành kiến trong lòng mà hết lần này đến lần khác cản trở người khác giúp đỡ. Nếu sau này chứng minh được Lam Vũ không nói dối, và thực sự có một tia cơ hội ngăn chặn Yêu Vương, thì những gì ngươi làm hôm nay, mới là thực sự có lỗi với người dân trong thiên hạ!"

Nàng nhìn quanh, xoáy sâu vào những khuôn mặt mang những biểu cảm khác nhau, tiếp tục nói: "Lam Vũ tính tình tốt, sẵn sàng nhẫn nhịn, nhưng ta thì không. Ta thừa cách để đưa Lam Vũ rời khỏi đây, và sẽ không bao giờ quay trở lại. Chờ đến khi Yêu tộc phá vỡ thành Thạch Lĩnh, xâm lược Trung Châu, tàn sát sinh mạng con người, các ngươi sẽ hiểu ra, hàng vạn sinh mạng vô tội chết đi đều là do các ngươi, chính tay các ngươi đã gây ra tất cả."

"Câm miệng! Nghiệt chướng nhà ngươi đừng có ăn nói ngông cuồng! Nàng ấy có thể ngăn chặn Yêu Vương hay không, vẫn còn là ẩn số!"

"Đúng rồi đó," Quý Linh Nguyệt cười: "Ngươi không biết nàng ấy có thể hay không, thế các ngươi còn có cách nào khác không?"

Lời nói vừa dứt, xung quanh đột nhiên rơi vào một khoảng lặng yên tĩnh như mặt hồ. Trong không khí nặng nề này, Mạnh Trường Ca lại vô thức buông lỏng cổ tay của Lam Diên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nữ nhân, thử gọi: "Sư muội?"

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, tháo nón lá xuống, thản nhiên nói: "Lâu rồi không gặp, Mạnh tiên sư."

Mạnh Trường Ca sững người, mím môi, có chút hụt hẫng đứng yên tại chỗ. Lam Diên liếc nàng ấy, nhếch mép, vừa xoa cổ tay vừa lững thững trở về bên cạnh Lam Vũ.

"Nếu đã như vậy, các vị hãy suy nghĩ thêm đi," Diệp Khinh Quân lại mở lời, ôn hòa nói: "Nhưng đừng suy nghĩ quá lâu. Ba ngày sau, hãy cho ta một câu trả lời cuối cùng."

"Diệp Khinh Quân! Ngươi, ngươi như vậy là có ý gì? Chuyện bảo đảm đó..."

Nàng khẽ cười, bất lực nói: "Vì đây là yêu cầu của Quý Linh Nguyệt, ta cũng không có cách nào hết. Nàng ấy tính cách bướng bỉnh, ta không khuyên nổi. Tề lão, ngươi hãy cân nhắc thử đi."

Tề Quân mặt mày tái mét, hừ lạnh phất tay áo bỏ đi. Đợi họ đi gần hết, Lam Vũ mới từ từ thở ra một hơi, cẩn thận kéo ống tay áo của Quý Linh Nguyệt: "A Nguyệt."

Quý Linh Nguyệt quay đầu lại: "Hửm?"

Có lẽ vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện vừa rồi, nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngưng đọng, môi mím chặt. Nhìn qua thì khá đáng sợ.

Lam Vũ lại cong mắt, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nàng, xoa xoa lung tung: "Sao nàng lại lợi hại vậy chứ? Cái miệng nhỏ chát chúa, suýt nữa thì làm lão đạo sĩ Tề kia ngất xỉu!"

Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt run rẩy, bị xoa đến nói chuyện không tròn câu: "Ừm ưm ưm..."

"Cái gì?"

Quý Linh Nguyệt nắm lấy cổ tay nàng, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Hắn làm nàng không vui, ta nhất định phải cho hắn ăn đủ. Nhưng, chuyện Chân Ngôn Cổ, nàng nên bàn bạc với ta."

Lam Vũ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng, một lúc lâu sau, thở dài nói: "Không hiểu sao, từ lúc nãy, hình ảnh của nàng trong mắt ta bỗng trở nên cao lớn hơn rất nhiều."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Là sao? Trước đây ta không đáng tin à?"

"Sao có thể," Lam Vũ vội vàng chữa lời: "Chỉ là hôm nay đặc biệt cao lớn thôi. Hơn nữa, vừa nãy nàng còn đánh ngất một tu sĩ nữa. Kia kìa, người đó vẫn còn nằm đó..."

Nói rồi, nàng chỉ vào tên tu sĩ xui xẻo đang bất tỉnh. Nhưng lại thấy Diệp Khinh Quân đi đến bên người đó, đang cúi xuống cẩn thận quan sát.

Nàng sững lại, vội vàng đi đến: "Sư tôn, hắn bị thương có nặng không ạ?"

Phía sau truyền đến tiếng làu bàu bất mãn của Quý Linh Nguyệt: "Ta đã dùng hết sức đâu."

"Nặng thì không nặng," Diệp Khinh Quân dừng lại, trầm ngâm nói: "Thẻ bài trên eo hắn, hình như là của đệ tử núi Hạo Thần, nhưng khuôn mặt này ta lại không có chút ấn tượng nào."

"Để con xem." Lam Vũ bước lên vài bước, ngồi xổm xuống quan sát một lúc, rồi nói: "Hình như là huyễn thuật, để con giải."

Đầu ngón tay nàng sáng lên lấp lánh, Lam Vũ chạm vào trán hắn, rồi xòe năm ngón tay ra, giống như bóc đi một lớp da, xóa đi lớp ngụy trang của người đó.

"Huyễn thuật của người này không cao minh," Lam Vũ vừa nói vừa nhìn khuôn mặt thật dần hiện ra của hắn: "Xem ra tu vi cũng không cao, vậy hắn làm sao có được... Ôi ôi!"

Nàng mở to mắt nhìn người đó hồi lâu, sau khi xác nhận, liền ghét bỏ mà nhảy dựng lên: "Đây không phải Khánh Tử Bạch sao?"

========================
=================
Editor: Có ai thấy Mạnh Trường Ca x Lam Diên rất có vibe của Tống đội x Lâm pháp y không =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro