Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 133 (H) & 134

Chương 133: Khích lệ (✂✂)


Khi được Lam Vũ ôm về phòng ngủ, Quý Linh Nguyệt cảm thấy cả người đều nóng ran. Lam Vũ bế mông nàng, để nàng ngồi trên cánh tay, bắp chân nhỏ nhắn buông thõng bên hông Lam Vũ, mềm nhũn gục trên vai nàng ấy.

Lam Vũ khẽ hỏi: "Mệt không?"

Quý Linh Nguyệt không đáp, chỉ dụi dụi vào vai Lam Vũ. Mái tóc ướt dính bị xoăn lại một chút, xù xù trên đầu, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài phủ một cái bóng lên gò má ửng hồng. Nàng đang mơ màng trong cơn buồn ngủ.

Lam Vũ khẽ cười, rẽ qua một góc. Thấy Đan Thanh hóa thành hình người đang ngủ vắt vẻo trên giường, liền dùng linh lực kéo một cái chăn tới, cẩn thận đắp lên cái bụng phơi ra ngoài của nó.

Bên tai vang lên những tiếng nói mớ vụn vặt, Lam Vũ nghiêng đầu, vươn một tay lên vuốt ve sau gáy của người trong lòng, rồi tiếp tục bước về phía chiếc giường ở đầu kia.

Trăng sáng sao thưa, Lam Vũ đóng cửa sổ lại, vừa chui vào chăn đã bị người nóng hầm hập kia quấn lấy, suýt nữa ngã khỏi giường. Nàng buồn cười vỗ vỗ vào mông nàng ấy, dỗ dành: "Ngoan nào, nằm vào trong đi."

Quý Linh Nguyệt lơ mơ trở mình, dịch sang một bên, nhưng tay vẫn kéo một cánh tay của Lam Vũ đặt lên eo mình. Dáng vẻ quấn quýt không rời nửa bước này của nàng khiến Lam Vũ đành bất lực, chỉ có thể áp sát từ phía sau ôm lấy nàng.

"Rõ ràng đã trở thành Ma rồi," nàng lẩm bẩm, "mà nếp sinh hoạt vẫn quy củ như vậy." Nói xong, nàng cũng ngáp một cái, từ từ nhắm mắt lại, khẽ nói: "Ngủ ngon, A Nguyệt."

Ấm no rồi sinh tà niệm.

Quý Linh Nguyệt nghĩ câu này quả thực rất có lý. Rõ ràng đêm qua hai người đã lăn lộn một lúc lâu trước khi đi ngủ, vậy mà sáng nay vừa tỉnh dậy, cái ham muốn đó lại bùng lên.

Dù sao Lam Vũ cũng sẽ chiều nàng thôi.

Quý Linh Nguyệt đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ, nhìn bầu trời tờ mờ sáng. Giờ này hầu hết Ma tộc đều còn đang say giấc, ngay cả chim chóc cũng chưa tỉnh. Nàng quay đầu nhìn Lam Vũ, thấy nữ nhân đang cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ nửa cái đầu bạc, liền nhẹ nhàng chui vào, hôn mấy cái lên cằm nàng ấy.

"Ưm..."

Lam Vũ mơ màng tỉnh dậy, theo bản năng đẩy đẩy Quý Linh Nguyệt ra, nhưng ngón tay lại lún vào thân thể mềm mại. Đúng lúc này, trên ngực bỗng có thứ gì đó xù xù cọ lên, có chút ngứa ngáy, sau đó là đầu vú nhạy cảm bị ngậm vào trong miệng, Lam Vũ "suýt" lên một tiếng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy cái chăn nhô lên một cục.

Nụ hôn ướt át còn tiếp tục di chuyển xuống dưới, chẳng mấy chốc mà nàng đã tan chảy, rên rỉ, vòng eo siết chặt, ngửa đầu về phía sau, luồn một tay vào mái tóc dài mượt mà của Quý Linh Nguyệt ở trong chăn, không nhịn được mà giữ lấy đầu nàng ấy.

Đầu lưỡi lướt qua khe thịt, thu thập chất lỏng ngọt ngào, Quý Linh Nguyệt ân cần hầu hạ nàng, ngậm lấy âm vật sưng đỏ mà liếm mút, sau khi làm cho lỗ huyệt khép mở trào ra dòng nước động tình, liền nếm một ngụm, rồi vô cùng đắc ý trườn lên trên.

Chui ra khỏi ổ chăn tối om, Quý Linh Nguyệt vừa định cười cong mắt, thì nụ cười tươi tắn lập tức cứng lại trên khuôn mặt, người mà nàng vừa tận tâm hầu hạ đang nhắm mắt, hơi thở đều đều, vậy mà lại ngủ tiếp rồi.

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, suy tư một lát, rồi vẫn trườn lên, cố gắng đút thứ trong miệng cho nàng.

Hàng mi dài của Lam Vũ khẽ run, lại bị Quý Linh Nguyệt quậy cho tỉnh ngủ, lại bị hôn hít dính dính một hồi, nàng lười biếng ngáp một cái, lầm bầm: "Nàng thật là dồi dào năng lượng."

Quý Linh Nguyệt liếm môi, cười cười: "Ta còn có thứ hay hơn."

Nàng tách đùi Lam Vũ ra, tự mình chen vào giữa, bốn chân quấn quýt lấy nhau trong chăn, nơi ướt át giữa hai chân cũng dán chặt vào nhau.

"Nàng..." Lam Vũ khẽ rên một tiếng, phối hợp co chân lại. Bị nàng kích thích trên giường, giọng nói cũng run rẩy: "Nàng cứ... ưm, hành hạ ta mãi thôi..."

"Không thoải mái sao?" Quý Linh Nguyệt thở dốc cúi người xuống, ngược lại càng áp sát hơn. Âm vật ướt át và sưng cứng của nàng ma sát vào cùng vị trí của đối phương, kích thích những cơn khoái cảm run rẩy. Chất lỏng ẩm ướt trào ra hòa quyện vào nhau, vang lên những tiếng nhóp nhép.

Nàng cúi đầu, hôn lên khóe mắt ửng hồng của Lam Vũ, Lam Vũ theo bản năng nhắm mắt lại, tay đặt lên vai nàng, nói mơ hồ: "Cũng... được..."

"Chỉ là 'cũng được' thôi sao?" Lam Vũ không khen nàng, nàng liền rầm rì cúi đầu làm loạn trên người Lam Vũ, cắn lên cổ một ngụm, rồi lại ngậm lấy bầu ngực mềm mại, vòng eo thon thả dẻo dai chứa đầy sức mạnh cũng không ngừng nhấp nhô, càng ngày càng ma sát mạnh mẽ, nhất định phải nghe được tiếng rên rỉ khàn khàn của Lam Vũ mới thôi.

Lam Vũ chớp mắt, cảm thấy bắp đùi ướt át, thậm chí cả mông và ga trải giường bên dưới cũng ướt một mảng. Nhưng nàng tự thấy mình không nhạy cảm đến thế, dù có thoải mái đến mức toàn thân mềm nhũn, cũng không thể dâng trào dục vọng đến mức này. Ngược lại, người từ nãy đến giờ thở dốc cọ xát phía trên, thỉnh thoảng tưới xuống những giọt dịch ẩm ướt, chảy lênh láng khắp nơi, lại trông có vẻ vô cùng phấn khích.

Nàng không khỏi cong mắt, ôm lấy đầu Quý Linh Nguyệt, nâng người lên, hôn nàng ấy một cái: "Nàng giỏi lắm."

Quý Linh Nguyệt ngưng thở, mặt ửng hồng. Vừa ngượng ngùng vừa kiêu hãnh, đang định đè Lam Vũ xuống để tiếp tục, thì nghe thấy một tiếng gọi từ cửa hang: "Tỷ tỷ, ta về rồi đây."

Lam Vũ giật mình, nàng còn chưa kịp phản ứng, người trên thân nàng đã sợ hãi run lên, giữa hoa huyệt ướt át đang dán chặt vào vùng kín của nàng liền tuôn ra một lượng lớn chất lỏng trơn trượt.

"Ưm..."

Tiếng bước chân đến gần, Lam Vũ theo bản năng kéo tấm chăn đang tụt xuống eo lên. Rất nhanh, một bóng người cao gầy xuất hiện ở khúc cua, áo trắng tóc trắng, da thịt trơn nhẵn như ngọc, cả đôi mắt cũng là màu trắng.

Nàng ta ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt xinh đẹp đang trợn to của Lam Vũ, nhất thời đứng im tại chỗ, sau một lúc lâu, mới ngập ngừng hỏi: "Ngươi là ai?"

Lam Vũ mím môi, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, nhận ra đây chính là Quý Vân, người ngọc mà Quý Linh Nguyệt đã từng nói. Nàng ấy quả thật không nói khiêm tốn, bảo giống ba phần thì chỉ giống đúng ba phần. Người ngọc này ngoại trừ đường nét lông mày và khóe mắt có vài phần tương tự với nàng, thì không còn điểm nào giống nữa.

Trong tình huống này, Quý Linh Nguyệt lại nằm im trong lòng nàng, hoàn toàn không có ý định ra giới thiệu. Lam Vũ không khỏi cười gượng gạo, vắt óc suy nghĩ: "Ta là... ừm, ta là... của tỷ tỷ ngươi..."

Quý Vân lại lùi một bước, xua tay: "Bây giờ có lẽ không tiện. Ta sẽ đợi ở ngoài, khi nào ngươi và tỷ tỷ tỉnh dậy, nói cho ta biết cũng chưa muộn."

Nói xong, nàng ta vội vã quay người, bay đi như chạy trốn.

Lam Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống đào con người đang giả chết trong chăn ra: "Làm gì thế?"

Quý Linh Nguyệt nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng ran, trông như sắp bốc khói vì xấu hổ.

Lam Vũ buồn cười nói: "Nàng xấu hổ làm gì, vừa nãy không phải rất oai phong sao?"

Quý Linh Nguyệt lông mi khẽ run, rặn ra mấy chữ từ môi: "Ta vốn luôn điềm đạm, tự chủ..."

"Nói ra mà nàng không thấy ngượng à," Lam Vũ ngắt lời nàng không chút khách khí, nhéo mũi nàng: "Dám tuyên dâm giữa ban ngày, sáng sớm không ngủ lại cứ nghĩ đến việc quấy phá ta."

Quý Linh Nguyệt tủi thân hé mắt, giọng nghèn nghẹn: "Trước mặt Quý Vân, ta luôn điềm đạm, tự chủ... cũng xem như một tỷ tỷ tốt."

Lam Vũ bị nàng chọc cười: "Nàng bây giờ không chỉ có tự cao tự đại, còn biết giả vờ làm một tỷ tỷ trưởng thành nữa à?"

"Đâu phải giả vờ," Quý Linh Nguyệt nói xong, lại có chút thiếu tự tin mà bổ sung: "Lúc nàng không ở đây, ta vốn là như vậy." Dừng một chút, rồi nàng nhấn mạnh: "Ta năm nay hơn 70 tuổi, ở phàm trần là đã làm bà nội từ lâu rồi."

"Tiếc là ở đây, trăm tuổi vẫn còn nhỏ thôi."

Lam Vũ cười, xoa xoa khuôn mặt nàng, khẽ thở dài: "Ta suýt nữa thì quên mất, nàng lợi hại như vậy, nhưng vẫn chưa đến trăm tuổi."

Quý Linh Nguyệt sững sờ, ngước mắt nhìn Lam Vũ.

Lam Vũ cúi xuống hôn lên môi nàng, dịu dàng nói: "Thôi được rồi, mau dậy đi, muội muội của nàng vẫn đang đợi đấy."

Quý Linh Nguyệt ừ một tiếng, "sột soạt" bò ra ngoài, cặp chân dài lướt qua trước mắt Lam Vũ, vẫn còn dính những giọt nước chưa khô.

Lúc này, Quý Linh Nguyệt dường như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Lam Vũ, ánh mắt mong chờ: "Vậy, vậy vừa nãy..."

Nàng ấp úng, không chịu hỏi thẳng, nhưng Lam Vũ hiểu ý nàng, cong mắt lên, phối hợp khen ngợi: "Lợi hại lắm, ta rất thích."

Quý Linh Nguyệt nhếch môi, cực kỳ hài lòng mà xuống giường.




========================
Chương 134: Đã quên


Khi Lam Vũ quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, hai người kia đã kết thúc cuộc trò chuyện. Quý Vân liếc thấy nàng, quay người lại, hành lễ một cách bình thản: "Nghe danh đã lâu, tại hạ Quý Vân."

Lam Vũ khựng lại, đang do dự có nên đáp lễ hay không, Quý Linh Nguyệt liền nói: "Không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà cả."

Khi nàng nói câu này, đôi mắt hơi sáng lên, hiếm khi lộ ra vẻ vui mừng. Quý Vân không khỏi nhìn nàng một cái, mím môi, bổ sung: "Ngươi cũng có thể gọi ta là A Vân."

Lam Vũ nghe theo: "A Vân muội muội."

Quý Linh Nguyệt nhìn hai người, lại nói: "Sao mà xa lạ thế, cứ gọi Vân nhi như ta là được rồi."

Lam Vũ cười bất đắc dĩ, không biết có phải do Quý Linh Nguyệt quá vui mừng trong lòng, nên mới không nhận ra vẻ mặt Quý Vân đã thay đổi một chút hay không.

Có vẻ như nàng ta không muốn Lam Vũ gọi là Vân nhi chút nào.

Lam Vũ chủ động nói: "A Vân là được rồi, chỉ là một cách xưng hô thôi mà, gọi thế nào cũng như nhau."

Quý Vân khẽ thở phào một hơi không dễ phát hiện, nói: "Ta nghe tỷ tỷ nói các ngươi sẽ cùng trở về, nếu đã như vậy, ta sẽ đi cùng các ngươi."

Lam Vũ sững sờ: "Đi cùng? Nhưng ngươi là Ma, nơi chúng ta cần đến không hề thân thiện với Ma đâu."

"Không thân thiện, tỷ tỷ chẳng phải cũng đi cùng ngươi sao?" Quý Vân nói: "Ta đi cùng tỷ tỷ, còn có thể bầu bạn với tỷ ấy, ít nhất cũng không để tỷ ấy một mình bị bắt nạt."

Lam Vũ càng nghe càng thấy không ổn, nhíu mày nhìn Quý Vân. Đối phương đối diện với nàng một cách không kiêu ngạo cũng không tự ti, vẻ mặt bình tĩnh, không thể thấy được điều gì bất thường.

"Bị bắt nạt gì cơ?" Quý Linh Nguyệt phá vỡ khoảnh khắc im lặng, lạnh nhạt nói: "Ai có thể bắt nạt ta được. Ta trở về là vì ta có việc phải làm, ngươi và ta không giống nhau, ngươi cứ ở lại đây là được."

Quý Vân sửng sốt, quay đầu lại, giọng nói bỗng trở nên buồn bã: "Tỷ tỷ không cần ta nữa sao?"

Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Ngươi sớm đã là một sinh linh độc lập rồi, chứ không phải là vật sở hữu của ta. Nói 'cần hay không cần' là sao chứ."

Quý Vân bướng bỉnh nói: "Nhưng từ khi ta có nhận thức, đã là tỷ tỷ bầu bạn bên cạnh, mười năm nay cũng là hai ta sống nương tựa vào nhau. Giờ tỷ tỷ đột nhiên bỏ rơi ta, không phải là không cần ta nữa sao? Dù sao, tỷ đi đâu ta đi đó, ta không thể ở lại một mình được."

"Ngươi..." Quý Linh Nguyệt có chút bất lực, theo bản năng nhìn về phía Lam Vũ. Lam Vũ khoanh tay đứng một bên, nhận được ánh mắt của nàng, liền đáp: "Vậy thì cùng đi đi. Nghe nói A Vân muội muội có y thuật cao siêu, nếu cùng trở về với A Nguyệt, quả thực sẽ có thể chăm sóc lẫn nhau."

Quý Linh Nguyệt mím môi, do dự một lát: "Được rồi, ta đồng ý cho ngươi đi cùng. Nhưng sau khi trở về, nhất định phải nghe lời ta."

Quý Vân gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên, ta luôn nghe lời ngươi mà."

Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, liếc nàng ta một cách giận dỗi.

Sau khi quyết định xong, Quý Vân liền chuẩn bị hành lý của mình. Khi nàng ta vội vã đi về phía phòng của mình, Lam Vũ chợt nhớ ra điều gì đó, theo bản năng nói: "Khoan đã..."

Chưa nói hết lời, trong phòng đã vang lên một tiếng hét kinh hoàng. Hải Đông Thanh trắng muốt vỗ cánh bay ra ngoài, hoảng loạn đâm sầm vào Lam Vũ. Lam Vũ vội vàng đỡ lấy nó, vừa vuốt lại bộ lông rối bời, đã nghe nó hoảng sợ nói: "Quỷ, có quỷ!"

Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Không phải quỷ, là muội muội của ta."

Quý Vân đúng lúc này thò đầu ra khỏi phòng, tóc trắng da trắng mắt trắng, âm u nói: "Ta là Quý Vân."

Đan Thanh sợ hãi rùng mình, lại chui vào lòng Lam Vũ. Lam Vũ cười bảo: "Gan ngươi to như thế, ngay cả mấy con ma quái dị kia cũng không sợ, sao lại sợ A Vân muội muội thế này?"

Đan Thanh nói: "Trên người nàng ta không có tí hơi người nào cả!"

"Trên người ngươi cũng không có." Quý Vân từ xa phản kích.

Đan Thanh im lặng một lúc, từ từ chui ra khỏi lòng Lam Vũ, suy ngẫm một lúc, nói: "Cũng đúng."

Lam Vũ xoa đầu nó, đặt nó lên bệ cửa sổ, quay sang nói với Quý Linh Nguyệt: "Bữa tiệc chia tay tối nay, ta sẽ không đi. Nàng cứ đi tụ tập với họ, nói lời tạm biệt thật tốt nhé."

Quý Linh Nguyệt sững sờ: "Sao nàng không đi?"

Lam Vũ kiên nhẫn giải thích: "Ta không quen biết họ, đối với họ mà nói, trong bữa tiệc đột nhiên có thêm một người ngoài, chắc chắn sẽ cảm thấy gò bó."

"Họ không tính toán chuyện đó đâu," Quý Linh Nguyệt kéo tay nàng, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu nàng không đi cùng ta, ta sẽ uống thật nhiều rượu, say đến mức không về được, để nàng sẽ phải đến đón ta."

Lam Vũ không nhịn được cong mắt: "Nhưng cách đây không lâu nàng mới nói với ta là tửu lượng của nàng bây giờ cực kỳ tốt, ngàn chén không say. Vậy ta cần gì phải đi đón nàng chứ?"

Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, sau đó ủ rũ nói: "Nàng không thể chiều theo ta một chút sao?"

"Ta chiều theo nàng còn ít sao?" Lam Vũ tiến đến, xoa nếp nhăn nhỏ trên trán nàng: "Dù sao cũng không xa, nàng có thể quay về bất cứ lúc nào. Đây là tiệc chia tay của nàng, họ chắc chắn muốn ở bên nàng nhiều hơn một chút, ta không thể cứ chiếm giữ nàng mãi được."

Quý Linh Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta cam tâm tình nguyện mà."

Lam Vũ không nghe rõ, nghi hoặc "ừm" một tiếng. Quý Linh Nguyệt đành miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thỏa hiệp: "Được rồi, vậy ta... ta sẽ về sớm."

Lam Vũ gật đầu, cười nói: "Được."

Khi hoàng hôn buông xuống, Quý Linh Nguyệt dặn dò vài câu rồi một mình đi dự tiệc. Lam Vũ ôm Đan Thanh ngồi trên ban công, phóng tầm mắt nhìn ráng chiều đỏ rực. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nàng hỏi mà cũng không quay đầu lại: "Ngươi không đi cùng A Nguyệt sao?"

"Ta là người ngọc, không ăn ngũ cốc, không thể tham gia loại tiệc này."

Quý Vân vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống cách Lam Vũ không xa.

Lam Vũ hơi ngạc nhiên liếc nhìn nàng ta, tay ngừng lại, Đan Thanh đang mơ màng ngủ liền lật mình, cựa quậy cọ cọ vào lòng bàn tay nàng. Lam Vũ đành tiếp tục vuốt ve bộ lông của nó, mắt cụp xuống, ngay cả cơn gió đêm thổi qua dường như cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Quý Vân nhìn nàng một lúc, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ rất lợi hại."

Lam Vũ ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nàng ta.

"Tỷ tỷ còn trẻ, nhưng vì chém giết quá cuồng bạo và ra tay quá tàn nhẫn mà luôn khiến những Ma tộc khác khiếp sợ. Đặc biệt là ba năm trước, vì tranh đoạt viên Ma tâm kia, tỷ ấy đã nuốt chửng gần trăm con ma. Khi bò ra, trên cơ thể gần như không còn một miếng thịt nào lành lặn, dường như ngay cả hơi thở cũng ngừng lại. Ta tưởng... tỷ ấy sẽ chết," Quý Vân hít một hơi, tiếp tục nói: "Nhưng tỷ ấy vẫn vượt qua. Bất kể bị thương nặng đến đâu, tỷ ấy đều sẽ tỉnh lại, cứ như thể sẽ không bao giờ chết."

Lam Vũ lặng lẽ nhìn Quý Vân, vẫn không nói một lời.

"Nạo bỏ thịt thối, mọc ra thịt mới, hấp thụ Ma tâm, rèn xương đúc tủy. Nỗi đau mà ngươi không tài nào tưởng tượng, tỷ ấy đều đã chịu đựng hết, thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt. Nhưng, khi ta mới có nhận thức, còn chưa thể hóa thành người, tỷ tỷ đã hay nói chuyện một mình với ta, và luôn khóc."

Quý Vân nhìn Lam Vũ: "Sau này, ta dần nhận ra, tỷ tỷ đau lòng là vì ngươi."

Lam Vũ chớp chớp mắt, hiểu ra: "Vậy nên ngươi mới không thích ta."

Quý Vân hơi sững lại: "Làm sao ngươi biết?"

"Ta không phải kẻ ngốc, ta nhìn ra được."

"Ta đúng là không thích ngươi," Quý Vân nói: "Ngươi và tỷ tỷ ở bên nhau thì ít, mà xa nhau thì nhiều. Tính ra, thời gian bầu bạn còn không dài bằng ta và tỷ ấy. Rõ ràng chỉ có mấy năm tình cảm, lại mang đến cho tỷ ấy nỗi đau dai dẳng suốt mấy chục năm. Ta thật sự không hiểu, vì sao tỷ ấy lại cứ chấp nhất với ngươi."

"Nên là?" Vẻ mặt Lam Vũ vẫn bình thản, hỏi ngược lại: "Ngươi nói với ta những điều này, là muốn ta rời khỏi nàng ấy sao?"

"Không," Quý Vân lắc đầu: "Mấy năm nay, ta và tỷ tỷ sống nương tựa vào nhau, ta là người thân cận nhất của tỷ ấy, tỷ ấy cũng đối xử với ta như thân muội muội. Ta rất thích cuộc sống như vậy, thậm chí hy vọng những ngày tháng này cứ tiếp tục mãi, tốt nhất là ngươi vĩnh viễn đừng tỉnh lại. Nhưng hôm nay gặp lại tỷ tỷ, ta lại cảm thấy tỷ ấy rất khác so với ngày thường. Ta không biết đó là cảm giác gì, nhưng khi có ngươi ở đây, tỷ ấy thực sự vui vẻ từ tận đáy lòng. Vì vậy, ta đã thay đổi ý định rồi."

Quý Vân nói một cách nghiêm túc: "Ta sẽ không yêu cầu ngươi rời khỏi tỷ tỷ, nhưng ta muốn ngươi phải luôn ở bên tỷ ấy, không rời nửa bước, tốt nhất là hãy để cho tỷ ấy mãi mãi vui vẻ như thế này."

Lam Vũ: "Ta đương nhiên sẽ..."

"Vậy tại sao ngươi không đi cùng?"

Lam Vũ sững lại, bị hỏi bất ngờ, đột nhiên ấp úng: "Đây là, tiệc chia tay của nàng ấy."

"Nhưng tỷ tỷ muốn ngươi đi." Quý Vân cau mày: "Ta nghe người khác nói, nếu yêu một người, sẽ nảy sinh dục vọng. Ta có thể thấy dục vọng của tỷ tỷ đối với ngươi, nhưng ta lại không thấy dục vọng của ngươi."

Những lời này như sét đánh ngang tai, Lam Vũ chợt sững người, ngơ ngác nhìn nàng ta. Quý Vân lại tiếp tục nói: "Có lẽ ngươi thực sự rất yêu tỷ tỷ, ngươi cũng đã quen với việc kiềm chế, giữ lễ, rộng lượng bao dung. Nhưng... nếu không cảm nhận được tình yêu mãnh liệt, không nhìn thấy một chút ham muốn chiếm hữu nào, tỷ tỷ sẽ không có cảm giác an toàn. Đó chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

***

"Nhìn gì thế?"

Viên Thanh đi đến cạnh hàng rào, nâng chén rượu cụng vào người đang đứng lẻ loi một mình. Quý Linh Nguyệt hồi thần, lưu luyến thu ánh mắt từ xa về, lắc đầu nói: "Không có gì."

"Ta còn lạ gì ngươi nữa," Viên Thanh trêu chọc: "Nếu đã không thể rời xa như vậy, tại sao không dẫn theo cùng?"

Quý Linh Nguyệt mím môi, khẽ nói: "Nàng ấy không muốn."

Viên Thanh bật cười: "Nhưng đây là tiệc chia tay của ngươi, chủ tiệc mà cứ đứng ở ngoài mãi cũng không được đâu."

Quý Linh Nguyệt cười xin lỗi: "Ta quay lại liền đây."

Nói rồi, nàng quay người đi vào. Viên Thanh lại tựa vào lan can, lắc lắc chén rượu, đột nhiên hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, có thật sự muốn trở về không?"

Quý Linh Nguyệt dừng bước: "Ừm."

Viên Thanh cười nhạt: "Tốt quá, ngươi còn có thể trở về."

Quý Linh Nguyệt ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng ta. Viên Thanh mím môi, lấy ra một miếng ngọc tròn nhẵn từ trong ngực: "Nếu ngươi muốn trở về, hãy giúp ta một việc, mang cái này... trả lại cho Lâm Túy tiên sư trên núi Thanh Nguyên ở Tấn Châu."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, một lúc lâu sau mới đưa tay đón lấy: "Sao ngươi chưa bao giờ nói, ngươi cũng đến từ đại lục Hiên Viên."

"Có gì để nói đâu," Viên Thanh thở dài: "Sư môn của ta chẳng qua là một môn phái nhỏ tự lập, từ trên xuống dưới, cộng cả Chưởng môn sư tôn cũng chỉ có sáu người. Nói hay không thì có ý nghĩa gì."

"Vậy Lâm Túy tiên sư..."

"Là sư tôn của ta. Ta là trẻ mồ côi, 4-5 tuổi đã lang thang ăn xin ngoài đường. Sư tôn đã nhặt ta về nuôi dưỡng. Vừa là sư vừa là mẫu, tình cảm sâu đậm. Nhưng dù vậy, sau khi ta nhập ma, nàng ấy lại lập tức ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, nói không muốn gặp lại ta nữa." Viên Thanh cười cười, nói: "Lúc đó đi vội quá, miếng ngọc bội này, vậy mà cũng quên không trả lại cho nàng ấy."

Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Ta sẽ giúp ngươi."

Viên Thanh cong mắt: "Cảm ơn. Tuy không biết ngươi về đó làm gì, nhưng vẫn chúc ngươi vạn sự như ý, muốn gì được đó."

Quý Linh Nguyệt mỉm cười, lắc đầu: "Bây giờ, ta chỉ có một nguyện vọng thôi."

"Là gì?"

"Có thể say."

Viên Thanh sững sờ, "ừm" một tiếng nghi hoặc, nhưng Quý Linh Nguyệt không giải thích. Nàng cất kỹ miếng ngọc bội, quay người bước về phía đại sảnh náo nhiệt.

Trăng sáng, gió lạnh hiu quạnh. Dần dần, con ma cuối cùng cũng gục xuống bàn vì không thắng nổi hơi men. Quý Linh Nguyệt ngồi ngay ngắn ở giữa, đưa mắt nhìn quanh một lượt, khẽ thở dài một tiếng, giơ tay đóng cửa sổ cho các ma, rồi chậm rãi đứng dậy, đi xuống lầu với một vò rượu trên tay.

Đưa vò rượu cho thuộc hạ đang gác cổng, nàng vô tình ngẩng đầu lên, chợt thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi trên ghế đá cách đó không xa. Hình bóng đó quá đỗi quen thuộc, Quý Linh Nguyệt sững lại, theo bản năng bước đến, càng đến gần, thậm chí còn có thể thấy ánh trăng lấp lánh trên mái tóc bạc, ảo diệu như trong mơ.

Nàng dừng lại, khẽ gọi: "Lam Vũ."

Nữ nhân động đậy, quay đầu nhìn nàng: "Xong rồi sao?"

Lam Vũ vươn vai, đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay Quý Linh Nguyệt: "Nếu đã xong rồi, vậy chúng ta cùng về thôi."

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, vẫn chưa hoàn hồn: "Nàng, nàng đến từ lúc nào? Đã ở đây bao lâu rồi? Không phải nàng nói không đến sao?"

Lam Vũ khẽ cười: "Ta không đến thì sợ nàng sẽ uống say, không tìm được đường về nhà mất."

"Nhưng không phải nàng đã nói..." Quý Linh Nguyệt ngập ngừng, nói nhỏ: "Ta ngàn chén không say mà."

"Vậy à?" Lam Vũ nắm chặt tay nàng, vui vẻ đung đưa: "Làm sao đây, hình như ta lỡ quên mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro