Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Trách nhiệm (H+) (3 hiệp)

Lam Vũ lật người, chống tay trên người nàng.

"A Nguyệt..." Nàng khẽ thở dài, đưa tay nâng khuôn mặt nóng bừng của nàng ấy, nói nhỏ: "Đừng buồn, đây không phải lỗi của ngươi."

Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt run lên, ngước nhìn nàng. Trong lòng lại càng thấy hổ thẹn hơn, Quý Linh Nguyệt mím chặt môi, nắm lấy vạt áo của Lam Vũ, cẩn thận ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên cằm nàng.

Lam Vũ khẽ nheo mắt, ngoan ngoãn cúi đầu để nàng ấy dễ hôn, đầu ngón tay gạt bỏ phần quần áo còn sót lại trên người nàng ấy, rồi áp vào làn da mịn màng của nữ hài.

Nóng quá...

Nàng không nhịn được hỏi: "Chất độc này, ngay cả sư tôn của ngươi cũng không có cách nào sao?"

Quý Linh Nguyệt vòng tay ôm lấy cổ nàng, giọng khàn khàn: "Sư tôn nói, Dược lão... Dược lão có thể chữa được."

"Dược lão?"

"Ừm," nàng đáp: "Sư tôn nói, nàng ấy là một trưởng lão của Tiềm Vân phong các ngươi, đã cùng phong chủ Diệp Khinh Quân trưởng lão đi Đông Châu đưa thuốc rồi... Có lẽ, sẽ quay về vào lúc đại lễ nhập môn."

Lam Vũ sững sờ, nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi do dự nói: "Đại lễ nhập môn... có lẽ bọn họ sẽ không về kịp."

Quý Linh Nguyệt ngẩn ra.

Lam Vũ xoa xoa khóe mắt nàng, làm ửng lên một mảng đỏ: "Tóm lại, trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không về kịp đâu."

Quý Linh Nguyệt chớp chớp mắt, một lúc sau, ngơ ngác "ồ" một tiếng.

Trông nàng vừa ngốc nghếch vừa ngoan ngoãn, đôi mắt hẹp dài cũng mở tròn xoe, giống như cún con.

Lam Vũ tặc lưỡi, không nhịn được cúi đầu, đặt nụ hôn lên khóe mắt nàng.

"Ừm..." Quý Linh Nguyệt khẽ kêu một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai chân vô thức quấn lấy eo Lam Vũ. Không lâu sau, Lam Vũ liền cảm nhận được một luồng ẩm ướt ở bụng dưới. Nữ hài rúc vào lòng nàng khẽ cựa quậy, vùng kín ướt át dán vào lớp quần áo mỏng manh của nàng, để lại một vệt ẩm.

Nàng nhướng mày, bàn tay lướt xuống theo bụng nàng ấy, hoàn toàn đi vào phần lông thưa thớt, chạm tới vùng kín ẩm ướt của Quý Linh Nguyệt. Thịt sò mềm mại dễ dàng bị tách ra, cửa huyệt chật hẹp mở ra khép lại, chảy ra dâm thủy. Ngón tay vừa đưa tới, nó đã không chờ được mà ngậm lấy một đốt ngón tay.

Hơn một tháng hàng đêm sênh ca, cơ thể của Quý Linh Nguyệt đã nhạy cảm đến mức không cần màn dạo đầu.

Nụ hôn nóng ướt dần dừng lại ở cổ và ngực nàng. Nàng thoải mái nheo mắt, đầu óc mơ màng, cho đến khi cơ thể đột nhiên được lấp đầy, nàng mới giật mình, thở dốc gọi một tiếng: "Lam Vũ..."

Nữ hài đang nằm trên người nàng "ừ" một tiếng: "Khó chịu sao?"

Quý Linh Nguyệt lắc đầu, hai cẳng chân thon thả gác lên eo Lam Vũ, ngậm lấy ngón tay nàng rồi bắt đầu đung đưa.

Quý Linh Nguyệt khàn giọng, nói: "Nhanh lên..."

Lam Vũ ôm lấy eo nàng, ngón tay đã hoàn toàn đi vào bên trong đưa đẩy ra vào, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nước. Quý Linh Nguyệt kêu vài tiếng ưm ưm a a, đuôi mắt ngưng tụ hơi nước, lại mềm nhũn rên rỉ: "Sờ, sờ đi..."

Lam Vũ ngẩn người, rồi lại mau chóng nhận ra nàng ấy đang nói gì, nàng dứt khoát ôm lấy nàng ấy, lật người lại, để nàng ấy quỳ ngồi trên đùi mình.

"Ưm..." Quý Linh Nguyệt giật mình một chút, mông lung nhìn nàng.

Lam Vũ đưa ngón tay ướt đẫm ra, cúi đầu nhìn, quả nhiên hạt đậu nhỏ sưng tấy kia đã run rẩy vươn ra, lấp lánh.

Nàng lại đưa ngón tay vào lần nữa, chậm rãi xoay tròn và ma sát trên vách thịt, lòng bàn tay cố ý vô tình ấn vào âm vật ướt át. Chẳng mấy chốc, Quý Linh Nguyệt không thể quỳ vững nữa, mềm nhũn ngã vào lòng nàng.

"Ah..." Nàng ôm chặt lấy Lam Vũ, những tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ đôi môi. Lam Vũ ngẩng đầu hôn lên má nàng, nhưng Quý Linh Nguyệt lại theo bản năng quay đầu đi, ghé sát lại, áp môi mình lên môi Lam Vũ.

Lam Vũ cứng đờ.

Nàng và Quý Linh Nguyệt ân ái với nhau hơn một tháng qua, ngoài nụ hôn ban đầu mà nàng ấy mơ màng hôn lên môi nàng, những lúc khác chưa bao giờ như vậy.

Việc hôn môi, chỉ những người yêu nhau mới làm.

Chuyện ân ái với Quý Linh Nguyệt là bất đắc dĩ, là giải pháp tạm thời. Nếu trong lúc ý loạn tình mê mà hôn môi nàng ấy, thì thật không ổn chút nào!

Sắc mặt Lam Vũ khẽ biến đổi, ngước mắt lên, lại bắt gặp ánh mắt mơ màng đầy ỷ lại của Quý Linh Nguyệt. Nữ hài dịu dàng, ngoan ngoãn, chuyên chú nhìn nàng, giống như con vật nhỏ chỉ trung thành với một mình nàng.

Hàng mi dài của nàng run lên, không hiểu sao lại mềm lòng.

Thôi vậy, cũng đã lên giường rồi, còn rối rắm chuyện có nên hôn hay không làm gì chứ...

Lam Vũ thầm thở dài trong lòng, nhắm mắt lại, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, cẩn thận liếm lấy cánh môi của Quý Linh Nguyệt. Quý Linh Nguyệt rên một tiếng, vô thức mở miệng, đầu lưỡi mềm mại liền chui vào trong khoang miệng nàng, cùng quấn lấy nhau một cách hỗn loạn.

Cả hai đều không quá thuần thục, chẳng mấy chốc đã thở dốc mà tách ra. Quý Linh Nguyệt dường như rất thích làm như vậy, đợi hơi thở đều trở lại, nàng ấy lại bám vào vai Lam Vũ, luyến tiếc hôn lên.

Lam Vũ cắn cắn môi dưới của nàng ấy, ngón tay chậm rãi ra vào trong hang động ướt mềm dần dần tăng tốc.

Người trong lòng ngực vẫn luôn run rẩy, vách thịt bên trong dính chặt lấy đốt ngón tay, kẹp nàng thật chặt. Trong nụ hôn nồng nhiệt, khuôn mặt vốn trắng trẻo của Lam Vũ cũng ửng hồng, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Nàng ra vào trong âm huyệt ẩm ướt hàng chục lần. Sau khi đẩy ra những giọt nước văng tung tóe, liền dùng sức ấn và xoa nắn tiểu hạch trơn nhẵn. Quý Linh Nguyệt đột nhiên run lên, ngón chân duỗi thẳng rồi cuộn lại, khó nhịn mà phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều, cánh tay lại càng dùng sức ôm lấy Lam Vũ, giữa hai chân nàng bỗng trào ra một luồng chất lỏng ấm nóng, ướt sũng cả một bàn tay của Lam Vũ.

Quý Linh Nguyệt xấu hổ rên lên một tiếng, run rẩy rúc vào lòng Lam Vũ, nước mắt rơi lã chã.

Lam Vũ ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng, đợi nàng dần bình tĩnh lại mới hỏi: "Còn muốn nữa không?"

Quý Linh Nguyệt rên khẽ, lắc đầu: "Không muốn..."

"Một lần là đủ rồi sao?"

"Sư tôn, sư tôn đã cho ta một bình thuốc, không còn khó chịu như trước nữa." Quý Linh Nguyệt ôm chặt lấy vòng eo thon gầy của nàng, như thể sợ nàng tiếp tục hỏi, run rẩy nói: "Chúng ta, chúng ta ngủ đi."

Lam Vũ rũ mắt liếc nhìn cái đầu xù xù của nàng ấy, không nghi ngờ gì. Sau khi dùng khăn tay lau chùi sạch sẽ cho nàng ấy, nàng liền ôm người nằm sang phía bên trong khô ráo để ngủ.

Quý Linh Nguyệt ngượng ngùng liếc nhìn một mảng bị ướt thành vết ố sẫm màu trên giường, lí nhí nói: "Ta, ngày mai ta sẽ giúp ngươi giặt..."

"Không cần." Lam Vũ ôm nàng vào lòng, ngáp một cái: "Ta giặt là được rồi. Kẻo người khác thấy lại tưởng ta bắt nạt ngươi."

Quý Linh Nguyệt mím môi, thấy nàng nhắm mắt muốn đi ngủ, cũng không nói thêm gì nữa, cẩn thận ôm lấy eo Lam Vũ, từ từ nhắm mắt lại.

Ngủ chưa được bao lâu, Lam Vũ lại bị cái nóng đánh thức, một cơ thể mềm mại đang đè lên người nàng, sáp lại hôn nàng, đồng thời có một nơi nóng bỏng ẩm ướt đang dán chặt vào đùi nàng và cọ xát. Lam Vũ ôm lấy người đó, lật người lại, một tay gác chân nàng ấy lên, tay còn lại trượt thẳng vào trong âm đạo ẩm ướt đang co chặt. May mà Quý Linh Nguyệt dẻo dai, chỉ rên rỉ một tiếng rồi ưỡn người lên đón nhận.

Lam Vũ thấp giọng nói: "Không phải uống thuốc rồi sẽ ổn sao?"

Quý Linh Nguyệt thở dốc, khóe mắt ngập nước, nỉ non đứt quãng: "Ta, ta không biết, hình như... ưm, chỉ giảm bớt một chút... một chút triệu chứng mà thôi..."

Trước khi ngủ, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, ai ngờ chỉ một lúc sau lại nóng lên. Nàng ấy đã cố nhịn một lúc lâu, thực sự không thể nhịn được nữa, mới lại bắt đầu làm những chuyện dâm đãng này.

"Xin lỗi," Quý Linh Nguyệt nức nở: "Ta không muốn đánh thức ngươi đâu..."

Lam Vũ sững sờ, trong lòng mềm nhũn và rối rắm. Nàng cúi đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của Quý Linh Nguyệt, nhưng Quý Linh Nguyệt lại theo bản năng nhắm mắt lại, ngửa đầu cắn nhẹ môi Lam Vũ. Lam Vũ ngẩn ra, bất lực chớp chớp mắt, quấn lấy chiếc lưỡi của Quý Linh Nguyệt, tựa như muốn đẩy hết không khí trong miệng nàng ấy ra ngoài, Quý Linh Nguyệt bị hôn đến đỏ mặt, ngực phập phồng dữ dội, một lát sau, nàng ấy yếu ớt đẩy vai Lam Vũ, nhưng lại bị tốc độ đột ngột tăng lên giữa hai chân kích thích đến cong lưng.

"Ah... hah ah..." Quý Linh Nguyệt không thể khống chế mà run lên, nước mắt bị kích thích không ngừng tuôn ra, rồi nàng ấy bỗng nhiên ưỡn thẳng người, phát ra một tiếng ngâm nga, vách thịt siết chặt ngón tay của Lam Vũ, ngay sau đó là một luồng dịch ấm nóng chảy ra, làm ướt sũng cả bàn tay nàng.

Sau khi nàng ấy lấy lại sức, Lam Vũ liền lật người nàng ấy lại, đè lên từ phía sau.

Đầu ngón tay linh hoạt lại lần nữa chui vào âm đạo liếm mút nhiệt tình ấy, cả người Quý Linh Nguyệt run lên, sụt sịt rên một tiếng, liền bị giữ lấy cằm, phong bế môi lưỡi.

Hôn xong, Lam Vũ khẽ thở gấp, nói: "Khó chịu thì nói với ta, không cần phải nhịn. Ta sẽ chịu trách nhiệm thật tốt."



=======================
==============
Editor lải nhải: Chương này không dài mà t edit tận 4-5 tiếng, mặt đỏ tim đập tay run, "linh khí" trong người nhiễu loạn =))))) Thật sự để mà nhận xét vắn tắt trong 1 câu thì chỉ có thể là:

LAM VŨ LÀ CHỒNG TÔI!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro