
Chương 123 (H+) & 124 (H+)
Chương 123: Cô gái ngoan (H+)
Mặt nước ấm áp dần nổi lên những gợn sóng. Nữ nhân dựa vào thành hồ không kìm được rụt vai lại, thở dốc dồn dập.
Hải yêu tóc bạc ngoi lên từ dưới nước, nheo mắt lại gần, trao hương vị trên đầu lưỡi cho nàng. Hơi thở của Quý Linh Nguyệt khựng lại, ngoan ngoãn liếm qua đôi môi nàng ấy, rồi vòng tay qua cổ nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: "Nàng không thể hóa Giao Nhân được nữa sao?"
Lam Vũ đang vòng đôi chân thon thả của Quý Linh Nguyệt lên eo mình, dường như không ngờ nàng ấy sẽ hỏi câu này. Nàng im lặng một lúc, rồi mới lắc đầu: "Không thể."
Thấy Quý Linh Nguyệt nhíu mày, mặt cũng xị xuống, Lam Vũ "ầy" một tiếng, bật cười xoa xoa khóe môi nàng ấy: "Sao thế? Trước đây nàng không thích ta là yêu quái, bây giờ ta thật sự không giống yêu quái thì nàng lại buồn ư?"
"Ta đã không chán ghét việc nàng là yêu quái từ lâu rồi." Quý Linh Nguyệt thì thầm: "Lúc nàng hóa Giao Nhân, nàng rất đẹp."
Lam Vũ sững lại, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Chẳng lẽ bây giờ không hóa Giao Nhân được nữa, thì không xinh đẹp sao?"
"Không phải," Quý Linh Nguyệt vội vàng lắc đầu, chủ động ôm lấy nàng: "Nàng như thế nào cũng đẹp. Hơn nữa, nàng còn không chê ta nhập ma, cũng không giận ta..."
"Khoan," Lam Vũ ngắt lời nàng ấy: "Ai nói ta không giận?"
Quý Linh Nguyệt bỗng cứng người. Một lúc lâu sau, mới hỏi thật dè chừng: "Nàng đang giận sao?"
"Bây giờ thì hết giận rồi." Lam Vũ an ủi xoa xoa tấm lưng trần của nàng ấy, khẽ nói: "Trên đường đi tìm nàng, ta rất tức giận. Đã hứa với ta sẽ không nhập ma, vậy mà vẫn nhập ma, lại còn chạy đến một nơi xa xôi như vậy... Nhưng sau đó ta lại nghĩ, nàng cũng đâu phải trẻ lên ba. Nếu nàng đã làm những chuyện này, ắt sẽ có lý do riêng. Ngược lại là ta, ngủ một giấc hoài không tỉnh. Mấy năm nay nàng đã trải qua những gì, ta đều không biết. Nếu còn ngang nhiên giáo huấn nàng, thì thật là nực cười."
Quý Linh Nguyệt cụp mắt xuống, lại thả lỏng, mềm nhũn nép vào lòng Lam Vũ. Lam Vũ vỗ mông nàng, xoay người nàng, ấn vào thành hồ: "Nằm sấp xuống."
Quý Linh Nguyệt kháng nghị: "Ta muốn ôm nàng."
"Sau này có rất nhiều thời gian để ôm." Lam Vũ cúi đầu hôn lên gáy nàng ấy, ngón tay men theo khe mông trượt xuống dưới cùng, xoa xoa cửa huyệt mềm mại, rồi tách hai cánh môi âm hộ ra mà đút vào.
Tiếng nước lách tách. Dần dần, hai bóng người đi ra khỏi hồ nước ấm áp, để lại một chuỗi dấu chân ướt át phía sau.
Quý Linh Nguyệt bám trên người Lam Vũ như con gấu túi, nỉ non thở dốc theo từng bước đi. Khi đến trước cánh cửa của một căn phòng, nàng bỗng rên lên một tiếng đầy quyến rũ, thịt sò đỏ mọng ôm chặt lấy cành mây, căng nở tròn xoe, rồi phun ra một dòng nước. Dịch nóng bắn hết lên eo Lam Vũ, từng giọt tí tách lăn xuống. Lam Vũ dừng bước, khẽ cười: "Không phải nói có thể nhịn được đến giường sao?"
Quý Linh Nguyệt vẫn thở dốc, ánh mắt mơ màng: "Là do nàng, do nàng lộn xộn..."
Lam Vũ yêu chiều nhéo nhéo sau gáy nàng, cành mây đút trong huyệt đạo tiếp tục ra vào chậm rãi, giữa nhịp thở gấp gáp và rối loạn của nữ nhân, nàng nghiêng đầu nhìn căn phòng tối đen bên cạnh, tò mò hỏi: "Căn phòng này dùng để làm gì vậy?"
"Không có gì..." Quý Linh Nguyệt co chặt chân kẹp lấy eo Lam Vũ, khuôn mặt nóng bừng, đầu gối run rẩy: "Chỉ là, ừm... để, để một vài thứ."
Lam Vũ "ồ" một tiếng, xoay mũi chân đi vào: "Để ta xem thử."
Vừa bước vào, những chiếc đèn đồng treo trên bốn bức tường đá liền thắp lên ánh sáng trắng ngọc, chiếu sáng cả căn phòng nhỏ. Trước mắt là một cái bàn dài, một chiếc ghế gỗ. Dựa vào tường có một hàng kệ sách, chất đầy những chiếc hộp dài màu đen.
Lam Vũ đảo mắt một vòng, thấy nơi đây quả thật bình thường, liền đặt Quý Linh Nguyệt lên bàn, cúi người hôn nàng ấy. Quý Linh Nguyệt co người lại, đôi chân nhỏ quấn lấy eo nàng, muốn chui trở lại vào lòng nàng, mềm nhũn làm nũng: "Lạnh..."
"Một lát sẽ không lạnh nữa."
Nàng lại mổ nhẹ lên môi Quý Linh Nguyệt. Vừa hôn xuống, vừa nâng đầu gối lên, hờ hững đụng vào âm đạo non mềm ấy, âm vật nhô lên cọ xát vào, Quý Linh Nguyệt thở dốc, nâng eo lên, phối hợp với động tác của nàng, dán lên đùi nàng mà lắc lư, chất lỏng dính nhớp nhanh chóng làm ướt mặt bàn bên dưới, để lại một vũng nước nhỏ.
Không biết từ lúc nào, hai bàn tay trắng ngần của Lam Vũ đã mò lên ngực nàng, tùy tiện xoa nắn vài cái, ngược lại càng thấy khó chịu hơn. Nàng không khỏi nghẹn ngào, đỏ mặt nâng bầu ngực của mình lên, run rẩy đưa đến bên môi Lam Vũ, rưng rưng nhìn nàng ấy.
Lam Vũ nhướng mày: "Muốn ta làm gì đây?"
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ngậm một chút."
Nói xong, hàng mi dài và dày liền cụp xuống, che đi đôi mắt đỏ ầng ậng nước. Lam Vũ bật cười, hôn lên khóe mắt nàng, ngoan ngoãn cúi đầu ngậm lấy đầu vú nàng. Nhưng một tay nàng ấy lại nắm lấy tay Quý Linh Nguyệt, mở lòng bàn tay nàng ra, bôi tất cả chất dịch dính nhớp trên ngón tay mình vào kẽ ngón tay nàng.
Quý Linh Nguyệt không kìm được ưỡn ngực, vừa thở dốc vừa xoa nắn bầu ngực còn lại bị bỏ mặc của mình, ngây thơ không hề hay biết Lam Vũ đang lặng lẽ dắt tay nàng đưa xuống dưới. Mãi đến khi ngón tay hoàn toàn trượt vào khu rừng rậm thấm ướt dâm thủy, đầu ngón tay bị lỗ huyệt đóng mở bao bọc, nàng mới bất ngờ giật thót.
"Lam Vũ!"
Lam Vũ "ừm" một tiếng, dễ dàng dẫn tay nàng chen vào. Hai cánh môi mềm mại khóa lấy hai bên, ngọt ngào liếm mút dị vật tiến vào cơ thể. Nhưng Quý Linh Nguyệt lại cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy, đến cả hơi thở cũng như biến mất.
Sau một lúc, Lam Vũ dẫn tay nàng ra vào chậm rãi. Lúc này, nữ nhân mới nức nở run rẩy. Khuôn mặt ửng đỏ lan đến tai. Vừa định giãy giụa rút tay mình ra, liền nghe thấy giọng nói dịu dàng ngay bên tai: "Rút ra là ta sẽ giận đấy."
Nàng lập tức dừng lại, nhưng chỉ để yên ở trong mà không nhúc nhích, dường như đã dùng hết cả sự xấu hổ của nàng, chỉ trong chốc lát, nước mắt tủi thân liền trào ra.
Lam Vũ "ôi" một tiếng, cẩn thận lau đi khóe mắt ướt át của nàng: "Vừa nãy còn la hét bảo ta chơi nàng, sao tự mình sờ một chút thì lại ngại ngùng thành thế này rồi?"
Quý Linh Nguyệt nức nở nói: "Hai chuyện này không giống nhau."
"Ta thấy chẳng có gì khác nhau," thấy Quý Linh Nguyệt mở to mắt định phản bác, nàng đột nhiên lại nâng đầu gối lên, ấn vào mu bàn tay của Quý Linh Nguyệt đang vùi giữa hai chân.
"Ư!"
Quý Linh Nguyệt rên lên một tiếng, hai chân không nhịn được co lên, tựa như bị kích thích bởi cú vừa rồi, Lam Vũ ngậm lấy môi nàng, đồng thời tiếp tục ấn vào mu bàn tay nàng, chẳng mấy chốc, tiếng nước anh ách mơ hồ vang lên.
"Ah, ưm... đừng..."
Sắc mặt Quý Linh Nguyệt ửng đỏ, rõ ràng bị thúc đến sung sướng, nhưng vẫn có ý muốn ngăn cản Lam Vũ: "Ta không muốn... không muốn tự mình..."
Lam Vũ dỗ dành: "Sao lại là tự mình? Đây là ta đang thúc nàng mà." Nói rồi, nàng ghé vào tai Quý Linh Nguyệt, ngậm lấy vành tai nàng ấy, lời nói mập mờ: "Chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được, nàng không động, là ta đang động."
Quý Linh Nguyệt khó nhịn thở hắt ra một luồng khí nóng bỏng, mơ màng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Lam Vũ lại ngậm lấy đầu vú nàng, bàn tay nhàn rỗi còn lại cũng sờ soạng xuống dưới, xoa nắn âm vật ẩm ướt giữa hai chân.
Tiếng rên rỉ của nàng lập tức trở nên cao vút. Ngực bị khoang miệng ướt nóng ngậm lấy, trong khi lỗ huyệt lại bị ngón tay thúc vào đến mức tóe nước chảy xuống mép bàn. Trong đê mê, Quý Linh Nguyệt ưỡn thẳng người, chủ động phối hợp với động tác đâm vào rút ra giữa hai chân mình, vừa vội vàng vừa hỗn loạn nuốt chửng dị vật trong huyệt đạo, rồi nhanh chóng hốt hoảng kêu lên, đạt tới cực khoái.
Dòng nước mới vẫn chưa kịp nuốt chảy xuống theo khóe môi, Lam Vũ chặn lấy đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng, nhiệt tình ve vãn đầu lưỡi hồng hào, nuốt trọn mọi tiếng thở dốc khàn đặc của nàng.
"Cô gái ngoan," Lam Vũ thở dốc, giọng nói mang theo tiếng cười: "Làm tốt lắm."
Quý Linh Nguyệt mơ màng nhìn Lam Vũ, ánh mắt vẫn chưa hồi thần. Sau đó, Lam Vũ đã bế nàng quay lại chiếc giường bên ngoài. Phiến mông ướt át in lại vệt sẫm màu trên ga trải giường. Hai chân nàng bị đầu gối của người phía sau tách ra, dang rộng hướng về phía vầng trăng sáng ngoài cửa sổ. Quý Linh Nguyệt mềm nhũn nằm trong lòng Lam Vũ, nhắm mắt khẽ thở dốc, nhiệt độ cơ thể vẫn còn nóng bỏng.
Lam Vũ nghiêng đầu hôn vào tai nàng, dỗ dành: "Ngoan, mở mắt ra nhìn đi."
Một lát sau, người bị dỗ dành từ từ vén hàng mi dài, đôi mắt mờ sương nhìn về vầng trăng sáng ngoài cửa sổ. Nhưng trước mắt nàng ấy không phải là mặt trăng, mà thay vào đó là một khuôn mặt lộng lẫy, chìm đắm trong dục vọng.
Nàng ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó. Một lúc sau, bộ não chậm chạp mới kịp phản ứng.
Đó là khuôn mặt của nàng.
Đó là một tấm gương.
==================
Chương 124: Tự mình làm (H+)
Dây mây nhỏ nhắn trườn lên từ thắt lưng nàng, quấn quanh sườn, ngực và cổ, rồi lại men theo đùi xoắn vài vòng, siết lấy âm vật sưng đỏ.
Nàng bỗng run lên, đôi chân run rẩy không còn chút sức lực, muốn khép lại nhưng lại bị Lam Vũ dang rộng hơn.
Ngón tay được bao bọc bởi chất lỏng dính nhớp đang chậm rãi thúc vào rút ra trong huyệt đạo. Mỗi khi nàng muốn chống cự, bàn tay còn lại sẽ siết chặt lấy mu bàn tay nàng, kéo nàng tiếp tục nhịp điệu. Phản kháng duy nhất nàng có thể làm, có lẽ là nhắm chặt mắt, kiên quyết không nhìn vào tấm gương nước trước mặt.
Thế nhưng, chút phản kháng mỏng manh ấy, dường như cũng đang bị người yêu xảo quyệt của nàng dần phá vỡ.
Nữ nhân ôm nàng từ phía sau, môi hôn lên cổ nàng, dịu dàng nói: "Ngoan, mở mắt ra nào."
Hàng mi dài run rẩy, Quý Linh Nguyệt hé môi, từ trong cổ họng bật ra tiếng khóc nghẹn ngào: "Đừng."
Lam Vũ rất lấy làm tiếc, thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt đỏ ửng trong gương, tiếp tục hỏi: "Nàng không muốn nhìn ta sao?"
Nàng chậm rãi nhíu mày, đôi môi cũng mím lại, tựa như đang rơi vào thế lưỡng nan, sau một lúc mới lắp bắp nói: "Sau này... sau này còn nhiều thời gian... để nhìn..."
Lam Vũ sững lại, nhớ ra đây là lời nói mà nàng vừa mới dùng để qua loa lấy lệ với Quý Linh Nguyệt, bật cười: "Học nhanh quá nhỉ."
Nàng lại hôn lên gáy Quý Linh Nguyệt, rồi dẫn bàn tay nàng ấy tăng tốc độ ra vào. Chẳng mấy chốc, tiếng nước trong trẻo lập tức vang lên từ phía dưới. Quý Linh Nguyệt không kìm được rụt vai lại, những sợi dây mây sần sùi lại luồn qua hai bên nách, quấn lấy đầu vú đang ửng đỏ của nàng.
Tiếng thở dốc bên tai đột nhiên trở nên dồn dập, Lam Vũ đưa bàn tay còn lại xuống, bắt lấy âm vật mẫn cảm mà xoa nắn. Tiếng rên rỉ của Quý Linh Nguyệt dần cao vút. Chất lỏng tuôn ra theo mỗi lần ngón tay ra vào càng thêm dồi dào, vì chuyển động kịch liệt mà nổi bọt, dính đầy trên thịt sò.
Lam Vũ nhìn khung cảnh trong gương, ghé vào tai Quý Linh Nguyệt, nói nhỏ: "Dù không mở mắt, nhưng nàng vẫn cảm nhận được phải không?"
Quý Linh Nguyệt cứng người, hàng mi lại bắt đầu run rẩy.
"Thật nóng, lại còn cắn rất chặt," nàng cong mắt, trêu chọc: "Cả âm thanh này nữa, cứ như trời đang mưa vậy."
"Đừng, đừng nói nữa..."
"Tại sao?" Lam Vũ cười, "Nàng không cảm nhận được ư, sau khi ta nói những lời này, bên dưới của nàng lại càng cắn chặt hơn, chẳng phải là thích sao?"
Quý Linh Nguyệt cực kỳ xấu hổ: "Ta không có!"
"Thật không?" Lam Vũ phủ lên mu bàn tay nàng, tiếp tục ra vào trong huyệt đạo, phát ra tiếng nước anh ách: "Rõ ràng nhạy cảm hơn bình thường, mới đâm vào hai cái, liền ra nhiều nước như vậy, tự mình làm có phải là sướng hơn không?"
Nàng khó chịu, lắc đầu: "Không phải..."
Lam Vũ mỉm cười bất lực, bóp lấy cằm nàng, xoay mặt nàng lại, hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ: "Người ta nói Ma tộc ngông cuồng, tùy hứng, hành vi phóng đãng, mà nàng thì mới học được có một nửa."
Quý Linh Nguyệt hừ một tiếng, cắn môi nàng không buông, giọng nói không rõ ràng: "Nghĩa... ưm, nghĩa là sao?"
"Nghĩa là lúc không nên to gan thì nàng lại rất to gan, còn lúc cần to gan thì lại thẹn thùng như thế này." Lam Vũ nhẹ nhàng se đầu vú nàng, nâng niu trong lòng bàn tay: "Nếu nàng cứ không ngoan như vậy, ta sẽ mặc kệ nàng đấy."
Quý Linh Nguyệt ngây người một chút, còn chưa kịp nói gì, nàng đã cảm thấy một ngón tay rút ra khỏi huyệt đạo, chỉ còn lại đầu ngón tay của chính nàng ở lại bên trong. Mặt nàng nóng bừng, vội vàng muốn rút ra, nhưng lại nghe thấy Lam Vũ nói: "Không được."
Nàng run lên. Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy giọng nói của Lam Vũ lạnh lùng hơn bao giờ hết, như thể nàng chỉ là một con thú cưng nhỏ bé đang tìm cách lấy lòng chủ nhân, còn Lam Vũ lại là người cầm quyền tối cao đang phán xét nàng.
Trong khoảnh khắc này, sợi dây mây quấn quanh cổ dường như đã biến thành chiếc vòng cổ dành cho nô bộc, khẽ siết nhẹ lại, để lại vệt đỏ nhạt trên cần cổ trắng nõn.
Lam Vũ nhàn nhạt nói: "Ta vừa chợt nhớ ra, trước đây hình như nàng có giấu ta một chuyện?"
Quý Linh Nguyệt run run rẩy rẩy: "Chuyện gì?"
Lam Vũ chớp chớp mắt, ngón tay lại một lần nữa lướt qua đầu vú đỏ hồng của nàng, không ngoài dự đoán, người trong lòng vô thức ưỡn ngực, dường như muốn được vuốt ve thêm chút nữa.
Thật là dính người.
Nàng nghiêng đầu, nói: "Khế Sinh Tử."
Giọng nói vừa dứt, xung quanh đột nhiên chìm vào yên tĩnh, toàn thân Quý Linh Nguyệt cứng đờ, khuôn mặt ửng hồng dường như có dấu hiệu dần chuyển sang màu trắng, ngón tay Lam Vũ khẽ động đậy, dây mây quấn lấy âm vật của nữ nhân bỗng nhiên siết chặt, đầu gai li ti của dây cũng cào lên trên đó.
"Ưm, hưm... ưm..."
Nàng không khỏi ngọ nguậy nâng eo lên, tựa như muốn trốn tránh, nhưng lại bị quấn lấy chặt hơn, âm đế bị làm cho sưng đỏ như máu.
Lam Vũ vẫn thong thả nói: "Kết khế lúc nào?"
Quý Linh Nguyệt nghẹn ngào nói: "Kết... ah, kết cùng lúc... cùng lúc với khế thú..."
"Nàng đúng là cả gan làm loạn."
Lam Vũ cụp mắt xuống, nhớ lại tâm tình lúc được Cơ Hanh nói cho biết chuyện này, tựa như vẫn còn cảm nhận được nỗi bi thương và tuyệt vọng khi đó.
Nàng rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng ra đi thanh thản, lại bất ngờ được biết người yêu của mình đã kết khế Sinh Tử với mình, muốn cùng mình xuống Hoàng Tuyền, tàn nhẫn biết bao.
Nàng mất nhiều công sức như vậy đều vì muốn bảo vệ Quý Linh Nguyệt vẹn toàn, vậy mà người này lại âm thầm lặng lẽ kết khế Sinh Tử, thậm chí còn giấu giếm lâu như vậy, thử nghĩ mà xem, thật là khiến người ta bốc lên một ngọn lửa giận vô danh.
Dường như cảm nhận được bầu không khí khác thường, Quý Linh Nguyệt nức nở quay đầu qua, dính vào người nàng mà lấy lòng, hôn hôn mút mút cằm nàng như con thú nhỏ.
Lam Vũ nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt ướt át của nàng, "hừ" một tiếng: "Giờ không trừng mắt nữa à?"
Quý Linh Nguyệt ngập ngừng nói: "Nàng đừng giận mà."
"Còn dám nói ta đừng giận," Lam Vũ nhíu mày: "Nàng không nghe lời ta."
"Ta nghe," Quý Linh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy: "Ta nghe lời nàng mà... ta nào dám không nghe lời."
"Nàng vừa mới không nghe lời đấy."
Quý Linh Nguyệt ngẩn ra, một lúc sau, tủi thân mím chặt môi, chậm rãi quay đầu lại, nhìn chính mình trong gương.
Đối phương trần truồng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi xếch lên, đuôi mắt vốn lạnh lùng giờ lại nhuộm một màu đỏ thắm. Khuôn mặt trắng nõn nhuốm vẻ xuân tình không thể che giấu. Mái tóc đen mềm mại cũng bị mồ hôi dính vào cổ và đôi vai trần, rũ xuống lòa xòa.
Nàng chớp mắt, con ngươi khẽ động, thông qua tấm gương để nhìn Lam Vũ phía sau.
Lam Vũ đối diện với ánh mắt yếu ớt của nàng, nhướng mày: "Chỉ thế này thôi sao?" nàng gác cằm lên vai Quý Linh Nguyệt, dịu dàng nói: "Vừa rồi ta đã dẫn nàng cùng làm thế nào, bây giờ tự nàng làm lại một lần đi."
Quý Linh Nguyệt cứng người, ấp úng nhìn Lam Vũ. Thấy Lam Vũ vẫn mỉm cười kiên định nhìn nàng, nàng mới đáng thương rũ hàng mi dày xuống, ngón tay đặt ở huyệt đạo chậm rãi cử động.
Quý Linh Nguyệt bật ra một tiếng nức nở đầy xấu hổ: "Lam Vũ..."
Nàng cắn môi, không nhịn được nấc lên. Một lúc lâu sau, nàng mới ngước mắt lên, đôi mắt lệ nhòa nhìn chính mình trong gương.
"Ngoan lắm," giọng nói của nữ nhân mang theo chút ý cười, thưởng cho nàng một nụ hôn lên vai: "Tự làm mình lên đỉnh, ta sẽ không giận nữa."
Ánh mắt Quý Linh Nguyệt run lên, lại muốn gọi nàng: "Lam..."
"Nghe lời." Lam Vũ ngắt lời Quý Linh Nguyệt: "Không được nhắm mắt."
Dường như nhận ra Lam Vũ sẽ không thay đổi ý định, nàng hít hít mũi, cuối cùng cũng nhìn vào gương mà cử động.
Ngón tay thon dài xưa nay dùng để cầm kiếm hoàn toàn lún sâu vào huyệt đạo ướt át, trắng trắng, hồng hồng, vô cùng quyến rũ. Giờ phút này, Quý Linh Nguyệt lại hận thị lực cực tốt của mình, dù ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn rõ mồn một phong cảnh bên dưới. Âm vật mẫn cảm vẫn còn quấn dây mây xanh, hai cánh môi âm hộ trơn mềm lật ra, thịt huyệt bị làm cho đỏ ửng siết chặt lấy khớp ngón tay, vừa không ngừng phun ra chất lỏng nóng hổi dính nhớp, vừa co giãn không biết điểm dừng.
Nàng mím chặt môi, sau một lúc khô khan ra vào, nữ nhân phía sau bỗng "chậc" một tiếng: "Nếu làm quá chậm, ta cũng không nguôi giận đâu."
Quý Linh Nguyệt sững người, còn chưa kịp phản ứng, Lam Vũ liền thẳng lưng lên, tựa như có ý định đứng dậy rời đi, trong lòng nàng giật thót, tay còn lại vội vàng túm lấy Lam Vũ: "Ta sẽ nhanh... ta sẽ nhanh mà, đừng giận nữa."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, cúi đầu hôn lên khóe môi nàng: "Vậy chứng minh cho ta xem."
Quý Linh Nguyệt nhắm mắt lại, rướn người lên muốn hôn thêm nữa, nhưng lại bị Lam Vũ dùng đầu ngón tay chặn lên môi: "Ngoan, làm xong chuyện của mình trước đã."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào lòng Lam Vũ, dang rộng hai chân, thở hổn hển đưa ngón tay ra vào huyệt đạo trước gương.
"Ư, ư... ưm..."
Lần này, nàng dồn hết tâm trí để nhanh chóng đạt cực khoái, làm Lam Vũ vui lòng. Nàng ép bản thân tạm gác lại sự xấu hổ, hoặc, hoặc là tưởng tượng đó là Lam Vũ đang chơi nàng...
Chiêu này dường như có tác dụng. Chẳng mấy chốc, hơi thở của nàng đã trở nên dồn dập, mềm nhũn gọi: "Ah, Lam, Lam Vũ, ưm..."
Lam Vũ chớp mắt, tai bị tiếng gọi của nàng làm cho nóng lên, nghi ngờ nàng có phải đang cố ý hay không.
"Lam Vũ..." Nàng kéo dài thanh âm, ngón tay càng lúc càng chôn sâu trong huyệt đạo. Khi ra vào, mép thịt mềm dính chặt lấy khớp ngón tay, tạo ra tiếng nước "bạch bạch". Chất lỏng trong suốt chảy dọc theo khe mông trắng như tuyết, làm ướt một mảng ga trải giường bên dưới.
"Ưm, không được... không..." Nàng càng lúc càng dùng sức đâm vào, vòng eo uốn éo, chủ động nuốt lấy ngón tay của chính mình, nhưng vẫn không thể đến được khoảnh khắc đó. Quý Linh Nguyệt mắt lệ nhòa nhìn Lam Vũ trong gương, rên rỉ: "Giúp ta... ưm, Lam Vũ, giúp, ah, giúp ta với..."
Lam Vũ dịu dàng nói: "Không phải đã hứa là tự làm sao?"
Quý Linh Nguyệt khóc nức nở lắc đầu, nghiêng qua hôn hôn lên mặt nàng: "Giúp ta... ưm..."
Lam Vũ nhắm mắt, bị nàng cọ loạn vài cái, bất đắc dĩ thở dài: "Nàng chỉ biết làm nũng chơi xấu thôi."
Cuối cùng nàng cũng trượt tay xuống, bao bọc và xoa nắn âm vật ẩm ướt. Quý Linh Nguyệt tức khắc rên lên một tiếng yếu ớt mà quyến rũ, ưỡn thẳng eo đẩy về phía lòng bàn tay nàng. Ngón tay nàng ấy tự thúc vào mình thêm chục lần, rồi nức nở dang rộng chân, run rẩy phun ra một dòng chất lỏng nóng hổi.
"Hah, ah..."
Nàng thở dốc từng hơi lớn, bắp chân gác lên đầu gối Lam Vũ, mu bàn chân không biết từ lúc nào đã duỗi ra thẳng tắp. Sắc mặt của nữ nhân trong gương ửng đỏ, đôi mắt mê ly, dịch lỏng vẫn run rẩy chảy ra giữa hai chân, giống như bị chơi cho hoàn toàn hỏng bét.
=========================
=================
Editor: press F to save me...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro