Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119 & 120

Chương 119: Đi sớm về sớm

"Mười lăm năm," nàng mơ hồ lặp lại, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "A Nguyệt đâu? A Nguyệt ở đâu rồi?"

Lam Diên do dự một chút: "Ở Viêm Cảnh."

"Viêm Cảnh? Tại sao nàng ấy lại ở Viêm Cảnh?"

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Lam Vũ đang muốn hỏi cho rõ, thì trong tầm mắt, một con bướm đen xinh đẹp bay đến, đậu trên vai nàng. Nàng sững lại, nghiêng đầu nhìn nó, nhận ra đó không phải là một con bướm thật, mà là một thực thể được ngưng tụ từ ma khí. Nhưng khí tức trên nó lại vô cùng quen thuộc.

Lam Vũ cứng người một lúc, rồi mới khàn giọng nói: "Nàng ấy đã nhập ma."

"Mười năm trước, nàng ấy đã từng quay lại một lần. Nàng ấy nói đã tìm thấy một đại lục khác, và cũng tìm thấy Viêm Cảnh. Sau khi ở bên cạnh ngươi nửa năm, nàng ấy lại rời đi, cho đến bây giờ vẫn chưa quay về."

Lam Diên tiếp tục nói: "Cũng trong mười năm trước, Yêu tộc đã ồ ạt xông ra khỏi Yêu giới. thành Võng Lượng cố thủ được ba năm, sau đó Thành chủ Khánh Hoài đã lấy thân tế thành, bao vây và giết chết hàng ngàn yêu tộc. Bây giờ, những tu sĩ còn lại đều tụ tập ở thành Thạch Lĩnh, rìa Tây Mạc. Dưới thành Thạch Lĩnh, xương trắng chất đống. Ba trăm dặm cát vàng đã bị lấp đầy bởi oán hồn. Nếu thành Thạch Lĩnh bị phá, Yêu tộc vào nhân gian sẽ như vào chốn không người."

Lam Vũ nhíu mày, nhất thời không thể xử lý được lượng thông tin nhiều như vậy, lẩm bẩm: "Vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như thế sao..." Nàng thở ra một hơi, nắm lấy cổ tay Lam Diên, hạ giọng: "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."

Lam Diên theo bản năng hỏi: "Chuyện gì?"

"Lam Ngăn Xuyên, là Lam Ngăn Xuyên..." Nàng cắn môi, giọng nói dần run rẩy: "Tất cả mọi thứ, đều là do hắn gây ra. Hắn mới là căn nguyên của mọi tội lỗi."

Lam Diên sững sờ, không thể tin được mà nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi đang nói gì vậy?"

Lam Vũ gấp gáp nói: "Chính hắn đã hãm hại cô cô, chính hắn đã hại chết mẫu thân, chính hắn đã khiến tất cả mọi người đi đến bước đường ngày hôm nay. Ông nội... ông nội cũng bị hắn hại chết. Hắn vì ham muốn cá nhân mà cướp ngôi hoàng vị, hắn thậm chí còn luôn muốn giết ta!"

"Ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy?" Lam Diên giằng tay ra khỏi nàng, theo bản năng lùi lại: "Cô cô gì? Mẫu thân gì? Mẫu hậu vẫn còn sống sờ sờ kia mà?"

Lam Vũ sững người, khẽ nghiêng đầu nhìn nàng ấy, những giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống: "Ngươi không biết gì cả..."

"Ta cần phải biết cái gì?!" Ngực Lam Diên phập phồng, dần dần trở nên giận dữ: "Ngươi ngủ đến mức mê sảng rồi! Tự dưng lại nói những lời khó tin như vậy. Từ trước đến nay, phụ hoàng luôn yêu thương ngươi hết mực..."

"Yêu thương hết mực?" Lam Vũ "ha" một tiếng bật cười, mắt đỏ hoe nói: "Hắn chẳng qua chỉ muốn nuôi ta thành một phế nhân! Hắn đã làm nhiều việc ác như vậy, đáng bị băm thành trăm mảnh! Mẫu thân, ngươi thậm chí... ngươi thậm chí còn chưa từng gặp người..."

"Câm miệng!" Lam Diên đột ngột ngắt lời nàng, run rẩy nói: "Ngươi điên rồi à, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?!"

Lam Vũ bị nàng ấy quát, run rẩy. Siết chặt nắm tay: "Ngươi không tin ta?"

Nàng mím chặt môi, đau khổ nhìn Lam Diên, khàn giọng nói: "Nhiều năm qua, ta bị tộc nhân ghét bỏ, ta phải trấn giữ Hải ngục, ta bị bọn họ chất vấn tại sao lại hại chết phụ hoàng, tại sao lại hại chết nhiều tộc nhân như vậy. Ta bị dằn vặt bởi sự hổ thẹn, chưa một giây một phút nào được yên bình. Nhưng tất cả những điều này, những tội lỗi đang đè nặng lên ta, đều là do hắn một tay sắp đặt!"

Nàng thê lương hỏi: "Tại sao ta lại không thể nói ra những lời này? Ta chỉ cảm thấy hắn chết quá muộn! Ta chỉ hận không phải là ta đã tự tay giết hắn!"

"Chát!"

Một vết đỏ nhanh chóng hiện lên trên má. Lam Vũ cứng người một lúc, chậm rãi quay mặt lại nhìn Lam Diên, lồng ngực nữ nhân phập phồng dữ dội, mắt đã đỏ hoe từ lúc nào, bàn tay giơ lên vẫn còn dừng lại trên không trung.

Lam Vũ ngây người nhìn nàng ấy, đột nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi, rồi quay người bỏ đi.

"Ngươi đi đâu!"

"Viêm Cảnh."

Lam Diên mở to mắt: "Cái gì?" Nàng ấy vội vàng đuổi theo, gằn giọng: "Với bộ dạng hiện giờ, ngươi không được đi đâu hết! Ngươi căn bản không thể tự bảo vệ mình!"

Khi nàng ấy sắp tóm được tay áo Lam Vũ, nữ nhân dường như cảm nhận được, bất ngờ giơ tay lên, phất tay áo về phía nàng ấy. Chỉ nghe thấy vài tiếng "xoẹt xoẹt", sáu trận pháp màu xanh lam liên tục xoay tròn xuất hiện xung quanh, ánh sáng lạnh lẽo tạo thành một chiếc lồng vững chắc, giam nàng ấy chặt chẽ bên trong.

Lam Diên kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi..."

Lam Vũ bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Trong tầm mắt nàng lại xuất hiện nữ nhân mặc áo choàng trắng lộng lẫy. Nàng dừng lại một chút, rồi từ từ bước đến gần: "Mẫu hậu."

Giang Hề không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu. Lúc này cũng chỉ nhìn nàng rồi thở dài một tiếng: "Con đã biết hết rồi."

Lam Vũ gật đầu, tiến lên vài bước, ôm chầm lấy nàng ấy: "Con xin lỗi."

"Xin lỗi ta làm gì," Giang Hề vuốt tóc nàng, bất lực nói: "Ta vốn cho rằng, dù con không biết gì, nhưng có thể thuận lợi sống một cuộc đời vô ưu cũng tốt. Nào có ai ngờ, cuối cùng, tất cả những lời chúc phúc của ta dành cho con đều trở nên vô nghĩa."

Lam Vũ mím môi, khẽ hỏi: "Năm đó, tại sao người lại muốn con gả cho tộc cá mập?"

Giang Hề ngẩn ra, nhớ lại: "Vì... tộc cá mập cũng là một cường tộc trong biển. Nếu con gả sang đó, từ nay về sau cũng có một nơi nương tựa. Cứ ở bên cạnh phụ hoàng con mãi, thì chẳng an toàn chút nào."

Lam Vũ dụi đầu vào vai Giang Hề, lẩm bẩm: "Nhưng chính vì nghe được điều này, năm đó con mới bỏ nhà đi."

Giang Hề vỗ vỗ đầu nàng: "Phải. Con từ nhỏ đến lớn đều khiến người ta phải lo lắng."

Lam Vũ đứng thẳng người nhìn nàng ấy. Dung mạo của nữ nhân vẫn như xưa, nhưng Giang Hề sống động, hay nổi nóng mắng mỏ đã dần trở nên trầm tĩnh trong những năm tháng dài đằng đẵng.

"Mẫu hậu, con phải đi Viêm Cảnh. Người có cản con không?"

Giang Hề lắc đầu: "Muốn đi thì đi thôi. Người con thích, không phải đang ở đó sao?"

Ngừng lại một chút, nàng ấy dịu dàng nói: "Nhưng nhớ về sớm. Còn Diên nhi, ta sẽ giải thích với nó. Đừng trách tỷ tỷ con. Những gì con nói đối với nó quá đường đột."

"Con biết, con không giận tỷ ấy." Lam Vũ nghĩ nghĩ, rồi lại lẩm bẩm: "Hong, vẫn giận một chút."

Giang Hề xoa xoa khuôn mặt nàng, xua tan vết đỏ trên má: "Được rồi, đi đi. Để Phù Du đưa con ra ngoài. Bây giờ đã đổi lối ra và kết giới mới. Không có người dẫn đường, e là con không ra được đâu."

"Vâng."

Lam Vũ lùi lại. Nàng quay đầu nhìn Lam Diên đang tức giận vì bị nhốt, rồi đi theo Phù Du, cùng nhau bơi về phía xa. Trên đường, các nàng cưỡi cá voi đen xuyên qua làn nước, hướng về mặt biển. Lam Vũ im lặng một lúc lâu, hạ giọng nói: "Phù Du."

"Hửm?"

"Lời tiên tri của sư phụ ngươi, hình như đã sai rồi. Lam Ngăn Xuyên... không phải vì ta mà chết."

Phù Du sững lại, quay đầu nhìn nàng một cái. Một lát sau, nàng ấy lại quay đầu đi: "Mặc dù ta luôn cảm thấy sư phụ quá tùy tiện. Rõ ràng đã nói với ta rằng chức vụ Tư Tế là để nhìn trộm thiên cơ, nhưng không được nhìn quá sâu, vậy mà nàng ấy lại cứ muốn nhìn cho rõ, cuối cùng bị thiên đạo phản phệ mà chết. Nhưng có một điều ta chưa bao giờ nghi ngờ, đó là sư phụ tuyệt đối sẽ không sai."

Nàng ấy nghiêm túc nói: "Sư phụ tuyệt đối không sai. Nếu sư phụ đã đưa ra lời tiên tri này, vậy thì, lời tiên tri đó nhất định sẽ thành hiện thực."

Lam Vũ chớp mắt, nhưng không có tinh thần: "Thật sao?"

Phù Du không trả lời nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh sáng lờ mờ trên đầu, nhẹ giọng nói: "Đến rồi."

Nổi lên mặt nước, nữ nhân nhìn đường chân trời phía cực Nam, hỏi: "Ngươi có tìm được đường đến Viêm Cảnh không?"

Lam Vũ "ừm" một tiếng. Đầu ngón tay nàng vừa nhấc lên, con bướm đen liền tung cánh lên không trung, nhẹ nhàng bay đi: "Nó sẽ đưa ta đi tìm A Nguyệt."

"Vậy thì, đi sớm về sớm."

Lam Vũ gật đầu, vẫy tay với Phù Du, coi như chào tạm biệt. Con thú khổng lồ trong biển đưa nàng ấy rẽ sóng đi xa dần, xa dần. Trong biển cả mênh mông, chốc lát chỉ còn lại một mình nàng. Lam Vũ nheo mắt lại, nằm ngửa, để gió biển nhẹ nhàng thổi qua. Khi gần như muốn ngủ gật, trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng kêu chim ưng. Lam Vũ theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy một cái bóng trắng như tuyết đang lao nhanh về phía nàng.

Nàng giật mình, đang định né tránh, thì bóng trắng kia hóa thành một thiếu nữ nhỏ nhắn giữa không trung, lao thẳng vào lòng nàng, mừng rỡ nói: "Chủ nhân!"

Lam Vũ ngẩn người: "Ngươi là ai?"

Nữ hài ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh sẫm sáng ngời, khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng đã toát lên vẻ anh khí: "Ta là Đan Thanh đây!"

"Đan Thanh?" Lam Vũ chập chạp nhớ ra, kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi là Đan Thanh! Ngươi có thể hóa người rồi sao?"

Đan Thanh vui vẻ gật đầu, dùng ngón tay gãi nhẹ lên trán mình, một hoa văn màu xanh lam từ từ hiện ra.

Đúng rồi, khế ước vẫn luôn nằm trên Yêu đan. Nàng mất giao châu, khế ước với A Nguyệt tự động chấm dứt, nhưng khế ước với Đan Thanh thì vẫn còn.

Lam Vũ thử xoa xoa khuôn mặt cô bé: "Những năm này, ngươi vẫn luôn ở bên ngoài một mình sao?"

Đan Thanh lắc đầu: "Mấy năm gần đây ta mới ở một mình. Ta có thể cảm nhận được chủ nhân ở đây, nhưng không thể xuống biển, nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Còn trước đó ta vẫn luôn ở núi Hạo Thần, nhưng sau này mọi người đều rời đi, núi Hạo Thần càng ngày càng ít người. Sau khi Diệp trưởng lão trở thành chưởng môn mới..."

"Sư tôn trở thành chưởng môn mới?" Lam Vũ ngạc nhiên hỏi: "Trì Kinh Hạc đâu?"

"Nàng ấy à? Nghe nói trong trận chiến ở thành Võng Lượng, nàng ấy bị trọng thương, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Lam Vũ nhíu mày. Một lúc sau, nàng mới hỏi: "Ta muốn đi tìm A Nguyệt, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

"Có xa không?"

"Có lẽ vậy."

"Không sao hết, ta là chim mà, dù xa đến mấy ta cũng bay tới được."

Lam Vũ không nhịn được bật cười, xoa đầu cô bé: "Đứa trẻ ngoan." Nàng dịu dàng nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi tìm A Nguyệt thôi."

====================
=============
Tác giả: Chờ cá nhỏ chạy đến Ma vực đưa Nguyệt bảo bối trở về, bộ truyện này sẽ đến phần cuối cùng ƪ(˘⌣˘)ʃ





=======================
Chương 120: Gặp lại

"Woah."

Sau khi đặt chân lên vùng đất màu đỏ đen, Đan Thanh nhìn thấy thảo nguyên hoang vu vô tận, không kìm được thốt lên: "Ở đây nóng quá."

Lam Vũ đồng tình lau mồ hôi trên trán, quay đầu vẫy tay với con cá voi khổng lồ đang chìm xuống biển, rồi tiếp tục đi theo con bướm đen ngày càng hoạt bát. Thiếu nữ bên cạnh biến thành một con chim trắng, vỗ cánh bay lên, lượn vài vòng trên không trung, rồi lại phấn khích đậu xuống vai nàng: "Cách đây mấy chục dặm có núi, màu xanh lá cây!"

Lam Vũ "ừm" một tiếng, vừa tự quạt gió cho mình, vừa thắc mắc: "Sao ngươi lúc nào cũng tràn đầy năng lượng thế?"

Có Đan Thanh đồng hành, trên đường đi quả thật không còn cô đơn nữa. Nhưng ngoại trừ lúc nghỉ ngơi thì cái giọng đó vui vẻ líu lo không ngừng, ồn ào đến mức Lam Vũ đau đầu ong ong.

Thật là một con chim nhỏ sôi động.

Lam Vũ bị ánh nắng gay gắt làm cho chóng mặt. Nàng gọi ra thanh kiếm bạc, bay một lúc không còn sức lực. Đan Thanh dường như nhận ra điều gì đó, hỏi: "Chủ nhân, người sợ nóng sao?"

Nàng "ừm" một tiếng. Cơ thể này, dù nhìn thế nào thì bây giờ cũng giống con người hơn, nhưng vẫn giữ tập tính của Giao Nhân, sợ nóng lại sợ lạnh, rất kén chọn với nhiệt độ.

Đan Thanh im lặng, nghĩ một lúc, xòe đôi cánh bay đến trên đầu Lam Vũ. Lam Vũ sững lại, nheo mắt nhìn cô bé, không nhịn được cười: "Ngươi nhỏ như vậy, không che được nắng đâu."

Đan Thanh buồn rầu nghiêng đầu. Một lúc sau, đột nhiên "à" một tiếng như bừng tỉnh, vỗ cánh, hạ xuống ngồi xổm trên đầu Lam Vũ, lập tức che phủ khuôn mặt nàng trong bóng râm.

Chim nhỏ đắc ý nói: "Thế này thì che được rồi nhé."

Lam Vũ im lặng. Nàng ngại nói rằng bị bộ lông ấm áp che phủ thật ra còn ngột ngạt hơn. Chỉ đành nói qua loa: "Ừ, ừ... tốt lắm."

Đội một con chim trên đầu, nàng buộc phải tăng tốc. Sau khi bay được mấy chục dặm, cuối cùng cũng nhìn thấy non xanh nước biếc mà Đan Thanh đã nói, tinh thần không khỏi phấn chấn. Một con sông trong vắt đang chảy chậm rãi. Bên bờ sông dường như có một bến đò. Con bướm kia bay lượn, đậu trên chiếc thuyền ở bến đò. Lam Vũ vội vàng đáp xuống đất, nhìn hai bóng người trên thuyền, đi đến gần và nói: "Chào các vị..."

Hai người nghe tiếng, quay đầu lại. Lam Vũ bất ngờ nhìn rõ khuôn mặt của họ, bước chân khựng lại, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt. Người bên trái có khuôn mặt đen kịt, dường như không có ngũ quan. Người bên phải thì có ngũ quan, nhưng nửa dưới khuôn mặt lại mọc ra ba cái miệng.

"Ờ..." Nàng đứng tại chỗ, có chút do dự. Không biết có nên hỏi họ về tung tích của Quý Linh Nguyệt không. Khi nàng còn đang phân vân, hai người kia lại như thể nhìn thấy thứ gì đó không tầm thường, kinh ngạc hô lên: "Yêu quái!"

"Không, không phải yêu quái, là con người."

"Ngươi không có mắt, ta có. Trông sặc sỡ thế này, không phải yêu quái thì là gì?"

"Yêu quái hôi hơn con người nhiều, nàng ta không có cái mùi đó."

"Nói cứ như ngươi có mũi ấy."

Thấy hai người họ cãi nhau không dứt, Lam Vũ cố gắng chen vào: "Cái đó..."

"Mặc kệ nàng ta có phải yêu quái hay không. Yêu quái cũng ăn được. Ăn rồi sẽ biết nàng ta là người hay yêu!"

"Ta không thích ăn yêu quái. Thịt yêu quái dai lắm. Không mềm bằng thịt người."

"Có cái ăn là tốt lắm rồi!"

Nói rồi, người có ba cái miệng nhấc cây gậy dài trong tay lên, giơ chân bước lên bờ.

Lam Vũ kinh ngạc mở to mắt, lùi lại một bước, lúng túng nói: "À, à? Thế này là muốn ra tay luôn à?"

Người đó nhe răng ra. Hàm răng trắng bệch sắc bén như răng dã thú. Trong chốc lát, nửa dưới khuôn mặt của hắn gần như bị hàm răng chiếm trọn: "Đừng nói nhảm nữa."

Hắn bước về phía trước, nhưng đột nhiên dưới chân trống rỗng, cơ thể cũng lập tức ngã vào trong gió, rơi xuống từ độ cao vạn trượng. Trong tầm nhìn, chỉ còn lại vùng đất đen đang ngày càng gần.

"A!" Một tiếng kêu thảm thiết chói tai thoát ra từ cổ họng hắn. Hắn hoảng sợ vùng vẫy trong không trung, run như cầy sấy, gân cổ lên hét: "Cứu cứu cứu mạng!"

Đan Thanh nghiêng đầu, nhìn người đang lăn lộn gào thét trên mặt đất, khó hiểu nói: "Chủ nhân?"

Lam Vũ "suỵt" một tiếng, nháy mắt với Đan Thanh: "Huyễn thuật."

Người còn lại trên thuyền hoảng loạn xoay khuôn mặt đen sì, lắp bắp kêu lên: "Ngươi, ngươi đã làm gì huynh đệ ta!"

Lam Vũ đáp: "Ta không làm gì cả."

"Nói bậy!" Hắn nổi giận, dường như cũng muốn nhảy ra khỏi thuyền. Nhưng mặt nước dưới chân bỗng chao đảo. Chiếc thuyền nhỏ vững chắc dần tan thành tro bụi, rồi ngưng tụ thành những con bướm ngũ sắc, bay vụt lên trời.

Hắn rơi xuống nước "tùm" một tiếng, vùng vẫy nổi lên, tứ chi kịch liệt quẫy nước bắn tung tóe: "Ta... ta không biết bơi! Cứu mạng!"

Đan Thanh nhìn chằm chằm vào con quái vật không mặt đang khóc lóc trong thuyền, trầm ngâm nói: "Đây cũng là huyễn thuật sao?"

Lam Vũ "ừm" một tiếng, nói với bọn hắn: "Nếu hai ngươi trả lời câu hỏi của ta một cách tử tế, ta sẽ cứu cả hai. Đồng ý không?"

Sau nửa canh giờ, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đi vào lòng sông, Lam Vũ nhìn hai huynh đệ sợ sệt như chim cút, khoanh tay nói: "Có biết người này không?"

Hai Ma đầu, hay đúng hơn là con quái vật ba miệng, nhìn chằm chằm vào bức họa một lúc lâu, rồi lắc đầu: "Không quen."

"Thật không?"

"Thật mà! Tuy bến đò này là con đường duy nhất để đến Viêm Cảnh, nhưng mười năm nay, Ma tộc qua lại quá nhiều, chúng ta không thể nào nhớ hết được tất cả Ma đâu."

"Được rồi." Lam Vũ cất bức họa: "Từ đây đến Viêm Cảnh còn bao xa?"

"Lên bờ, cứ đi thẳng về phía Tây sẽ thấy một thung lũng lửa kéo dài không dứt. Viêm Cảnh nằm giữa thung lũng đó. Những Ma đầu lợi hại đều tụ tập ở đó."

Lam Vũ gật đầu: "Cảm ơn hai ngươi đã đưa ta qua sông."

"Không có gì, không có gì."

Thấy hai người họ co ro lại với nhau như chim cút, Lam Vũ bất lực thở dài, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai bên bờ là những vách đá cao chót vót và lởm chởm, kẹp bầu trời lại thành một đường thẳng. Con thuyền nhỏ rẽ sóng, chậm rãi đi qua. Không biết đã trôi qua bao lâu, trước mắt đột nhiên trở nên rộng lớn. Một con sông được bao phủ bởi ánh hoàng hôn xuất hiện trong tầm mắt. Ráng chiều đỏ rực trải dài khắp chân trời. Thỉnh thoảng có chim bay lướt qua mặt nước, cất tiếng kêu ríu rít.

Đan Thanh đã sớm bay khỏi vai nàng, vui vẻ đuổi theo những con chim. Lam Vũ để mặc cô bé chơi đùa khắp nơi. Đến khi thuyền cập bến, nàng mới quay đầu lại hỏi: "À phải rồi, ta còn một câu hỏi cuối cùng."

Hai huynh đệ nắm chặt mái chèo, chỉ mong được rời đi ngay lập tức, khúm núm nói: "Xin cứ hỏi."

Lam Vũ suy nghĩ một lát: "Xin lỗi vì mạo phạm, nhưng mà, Ma tộc nào cũng trông xấu xí như hai ngươi hả?"

"..."

Sau khi tạm biệt hai huynh đệ với vẻ mặt đầy oán giận, trên đường đi, Đan Thanh đột nhiên hỏi: "Nếu A Nguyệt cũng mọc ra ba cái miệng thì sao?"

Lam Vũ tưởng tượng một chút, thiếu tự tin nói: "A Nguyệt... A Nguyệt có ba cái miệng cũng vẫn đẹp."

"Thiệt không?" Đan Thanh cũng tưởng tượng một chút, không khỏi rùng mình, "í" một tiếng: "Nếu có ba cái miệng, sau này ta sẽ không cho nàng ấy ôm ta nữa đâu."

"Chỉ được cái nói nhiều," Lam Vũ véo lấy cái mỏ nhọn của Đan Thanh, đề phòng cô bé lại nói ra điều gì kinh khủng: "Ngươi đúng là một con chim nhỏ lắm mồm."

Trong tầm mắt dần xuất hiện một thung lũng kéo dài liên miên, màu đỏ sẫm, như bị lửa thiêu. Đó hẳn là Thung lũng Lửa mà hai huynh đệ kia đã nói. Lam Vũ bước nhanh hơn. Sắp đến cửa thung lũng, nàng lại dừng lại, lẩm bẩm một mình: "Bộ dạng này, hình như hơi nổi bật."

Nàng đưa tay lên mặt. Tóc bạc dần biến thành màu đen. Khuôn mặt cũng dần méo mó, trở nên giống hệt con quái vật không mặt: "Thế nào?"

Đan Thanh nhảy hai cái trên vai nàng, chê bai: "Thấy ghê quá."

"..." Lam Vũ bất lực búng vào đầu cô bé một cái, rồi bước vào thung lũng. Sau khi đi qua một cây cầu treo thật dài, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khu làng nhộn nhịp. Trên vách đá trơ trụi, người ta đã đào ra vô số hang động lớn nhỏ, nối liền với nhau bằng cầu treo. Dòng người qua lại tấp nập, cực kỳ náo nhiệt. Ở bãi đất bằng bên dưới thung lũng, có hai hàng nhà đá cao thấp khác nhau. Trước nhà bày bán đủ loại hàng hóa. Những người buôn bán có ngoại hình kỳ dị đang rao bán hàng hóa của mình. Khung cảnh đó, cũng không khác gì những người dân bình thường ở nhân gian.

Lam Vũ bước vào đám đông, nhìn quanh, rất nhanh đã thấy một dãy những cái chum đựng nội tạng.

Chủ tiệm đang ra sức rao bán: "Tim của con người, vừa mới tốn rất nhiều tiền để mua từ phía Đông về đó. Rất tươi nha, mười Ma tệ một cái, quá hạn không còn đâu, quá hạn không còn đâu!"

Lam Vũ nhíu mày, nén cảm giác buồn nôn, nhìn sang phía khác. Cuối cùng nàng cũng tìm thấy một Ma tộc trông thuận mắt, vội vàng đi tới: "Vị đại nương này..."

Bà lão tóc trắng ngẩng đầu nhìn nàng, kinh ngạc một chút, không nỡ nhìn thẳng mà quay mặt đi: "Có chuyện gì?"

Lam Vũ sững lại, sờ sờ khuôn mặt mình. Một lúc sau mới bừng tỉnh "à" một tiếng.

Hóa ra, Ma tộc cũng chê vẻ ngoài của đồng loại mình!

Nàng lập tức cảm thấy ngại ngùng, thận trọng hỏi: "Xin hỏi, đây có phải là Viêm Cảnh không?"

"Viêm Cảnh? Không, Viêm Cảnh còn ở phía trong nữa lận. Ngươi muốn đến đó sao?" Bà lão tốt bụng nói: "Ta khuyên ngươi đừng đi. Viêm Cảnh rất nguy hiểm. Bên trong toàn là những Đại Ma có tu vi thâm hậu. Bọn họ tranh giành ma tâm ở Bất Quy Hư, đánh nhau đến một mất một còn. Thậm chí còn nuốt chửng lẫn nhau. Đó không phải là nơi mà Tiểu Ma có thể ở được đâu."

Lam Vũ "ừm" một tiếng, lấy bức họa ra: "Vậy ngài có từng gặp người này chưa?"

Bà lão nhìn qua, "ôi chao" một tiếng: "Đây chẳng phải là Nguyệt Chủ sao?"

"Nguyệt Chủ?"

"Đúng vậy. Trong số những Đại Ma ở Viêm Cảnh, nàng ấy có tính tình tốt nhất. Những Đại Ma khác thỉnh thoảng đến đây một chuyến là trời đất mịt mù, mọi thứ đều bị cuốn đi. Nhưng Nguyệt Chủ đến, luôn đàng hoàng trả tiền mua đồ." Bà lão cười nói: "Nhưng mà, nàng ấy dường như không thích giao du với những Ma khác, ta chưa từng thấy nàng ấy có bằng hữu nào cả."

Lam Vũ mím môi, hỏi: "Tại sao lại gọi nàng ấy là Nguyệt Chủ?"

"Những Đại Ma ở Viêm Cảnh, về cơ bản được chia thành hai phe. Một phe là người nhập ma, một phe là Ma vật bẩm sinh. Phe người nhập ma, dường như được phân cấp theo tu vi. Cao nhất chính là ba vị Ma Chủ. Tên nàng ấy có chữ 'Nguyệt', tự nhiên sẽ là Nguyệt Chủ rồi."

"Vậy sao?" Lam Vũ có chút ngẩn người, lẩm bẩm: "Nàng ấy đã trở nên lợi hại như vậy rồi sao?"

Bà lão đánh giá nàng vài lần, do dự nói: "Cô nương, cô nương quen nàng ấy sao?"

"Đúng, ta đến để tìm nàng ấy."

"Vậy thì may quá. Nghe nói tối nay, bọn Đại Ma đó sẽ tổ chức yến tiệc ở Trường Nhạc Tân. Bây giờ ngươi qua đó, có lẽ bọn họ còn chưa đi đâu."

Lam Vũ giật mình: "Trường Nhạc Tân? Đó là nơi nào?"

Bà lão giơ tay, chỉ về một điểm sáng ở vách đá xa xa: "Kia, bên trên thác nước, chính là Trường Nhạc Tân."

***

Mặt trăng ở Ma vực, dường như lớn hơn nhiều so với quê nhà.

Khi Lam Vũ bay về phía vách đá, đón gió đêm, nàng xòe năm ngón tay về phía trăng tròn, tựa như có thể nắm gọn nó trong lòng bàn tay.

Đan Thanh thở dài bên tai nàng: "Cuối cùng cũng biết A Nguyệt có ba cái miệng hay không rồi."

Lam Vũ im lặng một chút, không nhịn được nói: "Hay là ngươi đi chỗ khác chơi một lát đi?"

Đan Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý: "Vậy... nhớ gọi ta quay lại nhé, đừng vứt bỏ ta nữa."

Cô bé vừa nói vậy, Lam Vũ lại cảm thấy áy náy. Nàng đang định nói thôi, thì Hải Đông Thanh trắng muốt đã vỗ cánh, vui vẻ bay về phía con chim sẻ xanh đang kêu hót ở đằng xa.

Lam Vũ nhìn theo bóng lưng bay đi của cô bé, một lúc sau mới mím môi, quay lại nhìn Trường Nhạc Tân đang ngày càng gần.

Đáp xuống mặt đất bằng phẳng. Kiến trúc được xây dựng dựa vào núi ở trước mắt trông rất giống những tửu lầu ở nhân gian. Ngẩng đầu nhìn, tầng thượng sáng rực đèn lồng cao đến mấy chục trượng. Tim Lam Vũ đập ngày càng nhanh. Nàng siết chặt nắm tay, đang định bước vào cửa chính thì bị người hầu đứng gác chặn lại: "Lệnh bài."

"Lệnh bài gì?" Lam Vũ mơ hồ: "Ta tìm người."

"Người? Ở đây không có người, chỉ có Ma."

Lam Vũ đành nói: "Ta tìm Nguyệt Chủ."

"Không có lệnh bài thì không được vào," người hầu đó có ngũ quan đoan chính, hẳn cũng là người nhập ma. Hắn khinh bỉ đánh giá Lam Vũ vài lần, nói: "Hơn nữa, Nguyệt Chủ là người mà ngươi muốn gặp là gặp được à?"

Lam Vũ "hừ" một tiếng, đang định xắn tay áo lên lý luận với hắn, thì một con bướm đen lại bay ra từ người nàng, lượn lờ bay về phía đại sảnh sáng rực.

Sắc mặt Ma đầu đó đột nhiên thay đổi. Hắn lại nhìn Lam Vũ, trên mặt lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: "Ôi chao, là người của Nguyệt Chủ mà sao ngươi không nói sớm vậy chứ."

Lam Vũ: "Ta đã nói là ta tìm nàng ấy mà."

"Lỗi ta, lỗi ta." Hắn cung kính mời Lam Vũ vào: "Nguyệt Chủ ở tầng trên cùng, ngươi lên đó là sẽ thấy."

Lam Vũ ngơ ngác bước vào, nhíu mày nhìn hắn một cái, lắc đầu, đi lên từng bước theo con bướm đen, hướng về nơi náo nhiệt nhất. Bước lên bậc cuối cùng, trước mắt là những đóa hoa bay lượn hỗn loạn, những nam thanh nữ tú quấn những mảnh vải đỏ mỏng manh đang xoay tròn trên sân khấu lộng lẫy. Đôi chân trần treo những chiếc chuông nhỏ, "ding ling" vang lên không ngừng.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, ăn uống linh đình. Lam Vũ đứng bất động tại chỗ, ánh mắt dõi theo con bướm đen xuyên qua cánh hoa và đám đông, thấy nó cuối cùng đậu trên một đầu ngón tay trắng bệch.

Nàng ngẩng đầu, men theo vạt áo đen của người đó mà nhìn lên. Ánh mắt lướt qua từng tấc một, cổ thon gầy, đôi môi đỏ mọng, cuối cùng là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó. Quý Linh Nguyệt xõa tung mái tóc dài mượt như lụa, rũ mắt ngẩn ngơ nhìn con bướm trên đầu ngón tay. Một lúc lâu sau đó, nàng ấy giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au nhìn thẳng về phía này.

Những con bướm từ người nàng ấy tuôn ra thành đàn, bay qua đám đông đến trước mặt Lam Vũ, hóa thành một nữ nhân cao gầy. Quý Linh Nguyệt kéo lê chiếc áo choàng rộng, bước nhanh tới, rồi đột nhiên dừng lại.

Nàng ấy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lam Vũ, có vẻ hơi bối rối mà nghiêng đầu.

Lam Vũ khẽ gọi: "A Nguyệt..."

Nàng đưa tay ra, muốn nắm lấy tay Quý Linh Nguyệt, nhưng nữ nhân lại đột nhiên lùi lại một bước, phản kháng siết chặt nắm tay.

Lam Vũ sững lại: "A Nguyệt?"

Quý Linh Nguyệt mím môi nhìn nàng, im lặng rất lâu, cuối cùng khàn giọng hỏi: "Nàng... là thật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro