Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117 & 118

Chương 117: Chờ ta

Sau khi rời khỏi Hải Vương Cung, Lam Diên lòng nặng trĩu bơi về phía điện Tế Tự. Hiện tại đã hơn một tháng trôi qua, Lam Vũ vẫn chưa tỉnh lại, và cuộc thảo luận với các hải tộc khác cũng vừa kết thúc.

Nàng hít một hơi, bỗng cảm thấy con đường phía trước thật mờ mịt. Khi bước vào điện Tế Tự, tiểu Giao Nhân tên Thanh Hòa đang nằm trên chiếc bàn ở lối vào, ôm một cuốn sách dày cộp để đọc.

Lam Diên mệt mỏi hỏi: "Sư phụ ngươi đâu?"

Thanh Hòa giật mình, ngẩng đầu lên: "Điện hạ? À, sư phụ, sư phụ ở trong nội điện ạ."

Lam Diên "ừm" một tiếng, bơi qua những chiếc xương treo lủng lẳng dày đặc, đi vòng qua những kệ đá san sát nhau, xuyên qua mấy lớp kết giới, mới nhìn thấy căn phòng đang phát ra ánh sáng trắng lung linh ở phía trước.

Lam Vũ vẫn nằm yên tĩnh trong vỏ sò lấp lánh. Phù Du đứng bên cạnh, đang nói chuyện với nữ nhân ngồi yên lặng bên cạnh vỏ sò. Lam Diên bắt được một vài từ, đột nhiên lên tiếng: "Cái gì mà 'có thể sẽ mãi mãi không tỉnh lại'?"

Phù Du sững lại, quay đầu lại: "Điện hạ?" Ngừng một chút, nàng nhíu mày: "Ta nói là, các vết thương của Lam Vũ bây giờ đã dần lành, những dấu hiệu sinh tồn cũng đã trở lại bình thường. Ngay cả hồn phách cũng chưa hề rời khỏi cơ thể. Nhưng nàng ấy vẫn không thể tỉnh lại. Ta... ta không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể để mọi chuyện tự nhiên, chuẩn bị tinh thần cho việc nàng ấy sẽ mãi mãi không tỉnh lại."

Lam Diên mím chặt môi, theo bản năng nhìn về phía Quý Linh Nguyệt. Trong một tháng này, nữ nhân đó chưa từng rời khỏi đây, nhưng lại chẳng nói chẳng rằng, cứ như một bóng ma đến từ quá khứ, chỉ đứng lặng yên bên cạnh Lam Vũ.

Lúc này, nàng ấy đang nhẹ nhàng đặt tay Lam Vũ trở lại, nói khẽ: "Ta biết rồi." Sau khi lặng lẽ nhìn Lam Vũ rất lâu, nàng ấy từ từ đứng dậy, quay sang nói với Lam Diên: "Xin ngươi hãy đưa ta rời biển."

Lam Diên có chút ngạc nhiên: "Ngươi phải đi sao?"

"Ừm."

"Ngươi muốn đi đâu?" Nàng nhíu mày. Giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ngươi chán ghét cuộc sống ở đây sao? Ngươi đừng quên, ngươi và Lam Vũ vẫn còn khế Sinh Tử..."

"Ta biết, chính vì thế, ta mới phải rời đi." Quý Linh Nguyệt giơ tay lên, chăm chú nhìn làn sương đen đang lượn lờ trên đầu ngón tay mình: "Thời gian qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Cho đến hôm nay, những gì ta đã trải qua, xét cho cùng, tất cả đều hướng về một nguyên nhân duy nhất."

"Ta quá yếu kém."

Nàng thở dài: "Ở núi Hạo Thần, ta không thể trái lời sư tôn, chỉ có thể nhìn nàng ấy chịu đựng những khổ nạn lẽ ra không phải chịu. Ta cứ nghĩ rời đi là được rồi, nhưng mà... luôn có những chuyện xấu chủ động tìm tới cửa. Nếu ta mạnh hơn, nếu ta có khả năng giết chết tất cả kẻ thù, nếu ta thực sự là một ác ma khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất mật, thì đã không xảy ra tình cảnh như ngày hôm nay."

Lam Diên hơi sững lại, ngây người nhìn Quý Linh Nguyệt.

"Mọi người đều nói Ma tộc tàn nhẫn, làm trái thiên đạo, chết rồi sẽ không thể luân hồi. Nhưng sau khi nhập ma, mới là lần đầu tiên ta thật sự bảo vệ được Lam Vũ." Quý Linh Nguyệt hạ giọng: "Nhưng, ta vẫn còn quá yếu. Ta dùng ma công để hấp thụ công lực của người khác, tốc độ tăng trưởng rất nhanh, nhưng cũng chỉ từ Hợp Thể kỳ lên Đại Thừa sơ kỳ. Nếu gặp phải người mạnh hơn, ta vẫn không thể làm gì được."

Lam Diên im lặng một lúc, hỏi: "Cho nên là, ngươi muốn đi đâu?"

"Nghe nói, ở một vùng đất khác tại phía Nam, có vô số Ma tộc sinh sống. Ta muốn đến đó. Ở đó, có lẽ công lực của ta sẽ tăng trưởng nhanh hơn."

"Viêm Cảnh," Lam Diên nhíu mày, nói: "Nơi đó đã vượt ra khỏi phạm vi địa lý của đại lục Hiên Viên rồi. Rất ít người từng đến đó. Nghe nói phải vượt qua đại dương vô tận mới đến được nơi đó."

Quý Linh Nguyệt: "Ta sẽ tìm được."

Lam Diên mím chặt môi. Một lúc sau, nàng thở dài một tiếng, thỏa hiệp: "Được, ta sẽ đưa ngươi rời biển."

Trước khi rời đi, Quý Linh Nguyệt lại quay đầu nhìn nữ nhân đang yên tĩnh ngủ say. Một con bướm đen bay ra từ đầu ngón tay của nàng, đậu trên ngực Lam Vũ, lặng lẽ khép cánh lại. Ánh mắt nàng lưu luyến trên khuôn mặt Lam Vũ rất lâu, khẽ nói: "Chờ ta trở về."

Trên đường cưỡi cá voi đen từ đáy biển nổi lên mặt nước, hai người im lặng không nói một lời. Cho đến khi trên đầu có thể nhìn thấy một chút ánh sáng yếu ớt, Lam Diên mới đột nhiên nói: "Sau này, hải tộc sẽ ẩn mình sâu hơn."

Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng ấy, nghe nàng ấy nói tiếp: "Hải tộc vốn dĩ sống ở nhân giới, là hàng xóm với con người. Nhiều năm như vậy, dù đã gia nhập Yêu tộc, nhưng vì khoảng cách địa lý nên vẫn không quá thân thiết. Bây giờ, Lam Vũ lại gặp nạn ở Yêu giới. Bệ hạ đã triệu tập những thủ lĩnh của các tộc khác, đã thảo luận xong quyết định cuối cùng rồi. Yêu giới và Nhân giới chắc chắn sẽ có một trận chiến. Nhưng chúng ta sẽ không xuất chiến cùng Yêu vương nữa, cũng sẽ không lên bờ nữa. Sau này, họ thắng hay thua, thương vong ra sao, đều không liên quan gì đến chúng ta."

"Đến cuối cùng, các ngươi vẫn là muốn tìm một nơi an toàn để sống sao?"

"Vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm gì đây? Sau chuyện này, e rằng cả hai giới đều sẽ không dung thứ cho chúng ta nữa." Lam Diên nắm chặt tay, hạ giọng: "Ta cũng muốn xông vào Yêu giới, bắt kẻ đã làm hại Lam Vũ ra, nhưng... bây giờ ta không thể làm được."

"Ầm" một tiếng nước. Ánh nắng ấm áp bỗng chiếu lên người. Quý Linh Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, nhìn bầu trời trong xanh, cảm thấy như đã trải qua mấy kiếp người.

"Quý Linh Nguyệt." Lam Diên gọi nàng: "Ngươi nhất định phải sống thật tốt. Trên người ngươi vẫn còn khế Sinh Tử. Ngươi chết, Lam Vũ cũng sẽ chết."

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng: "Ta hiểu."

Nàng chuẩn bị rời khỏi lưng cá voi. Nhưng Lam Diên lại giữ nàng lại, rồi tự mình trượt xuống, rơi vào trong nước "tùm" một tiếng. Nàng ấy quay người lại, ngẩng đầu nhìn Quý Linh Nguyệt, nghiêm túc nói: "Ngày xưa ta đối xử với ngươi như vậy là ta sai. Ta xin lỗi ngươi."

Quý Linh Nguyệt sững lại, chưa kịp nói, Lam Diên đã vỗ vào vây cá voi, nói: "Để nó đưa ngươi đi một đoạn." Nàng ấy cong mắt, trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt nàng ấy dường như trở nên dịu dàng và rạng rỡ giống hệt Lam Vũ: "Vậy thì, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."

Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt khẽ run lên, chút hơi nước xuất hiện trong mắt, chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng tan biến: "Được."

Nàng trịnh trọng nói: "Ta nhất định sẽ không chết."

***

Trước mắt là một vùng trắng xóa mênh mông. Đưa tay ra, trên đó không còn vết máu và vết thương nữa, sạch sẽ như thuở ban đầu.

Lam Vũ sững lại một lúc, quay đầu lại, nhìn xung quanh.

Thế giới này mênh mông vô tận, lại không có chút sức sống nào. Dường như chỉ có mình nàng là sinh vật sống. Cứng người một lúc, nàng nhấc chân lên, tùy tiện chạy về một hướng. Nhưng chạy mãi, cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi.

Đây là địa phủ sao? Nếu là địa phủ, tại sao lại không thấy Đầu Trâu - Mặt Ngựa trong truyền thuyết, cũng không thấy nước Hoàng Tuyền cuồn cuộn?

Như thể nghe thấy suy nghĩ của nàng, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Đây là thức hải của ngươi."

[Vì là Giao Nhân nên mới gọi là "thức hải", nếu là con người thì sẽ gọi là "tâm thức" á.]

Lam Vũ giật mình: "Ai?"

"Ngươi không cần biết ta là ai."

"Tại sao?" Lam Vũ bối rối: "Nếu đây là thức hải của ta, tại sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa, không phải ta đã chết rồi sao?"

"Ngươi không chết."

"Không chết?" Lam Vũ nghiêng đầu: "Là ngươi đã cứu ta phải không?"

"Không hoàn toàn." Người đó nói: "Viên linh đan trong cơ thể ngươi đã kịp thời khóa chặt hồn phách của ngươi, giành được thời gian, để cho ta sau khi tỉnh lại mới có thể bảo vệ nó, giữ được tính mạng của ngươi."

"Vậy... ta phải nhanh chóng quay về." Lam Vũ dần trở nên sốt ruột: "Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ tỷ. Hơn nữa, A Nguyệt, A Nguyệt còn đang đợi ta quay về. Nàng ấy nhất định đang rất lo lắng."

"Ngươi không thể quay về," nữ nhân lạnh nhạt nói: "Ta đã nhốt ngươi ở đây rồi."

Lam Vũ ngây người: "Cái gì?"

"Ta đã nhốt ngươi ở đây. Cách duy nhất để ngươi trở về nhân gian, chính là tự mình phá vỡ sự giam cầm này."

"Ngươi..." Lam Vũ kinh ngạc nói: "Ngươi tại sao phải làm như vậy? Nếu ngươi đã cứu ta, tại sao còn phải nhốt ta?"

"Ngươi như thế này, ra ngoài thì có tác dụng gì? Ngươi vẫn chưa phát hiện ra à? Ngươi đã không còn giao châu nữa rồi."

Lam Vũ sững lại, đứng im tại chỗ, đột nhiên không phát ra tiếng động.

"Ngươi bây giờ không phải người cũng chẳng phải Yêu. Tu vi thấp kém, cũng không khác gì phế nhân. Cho dù ngươi có ra ngoài, thì có thể làm được gì?" Người đó lạnh lùng nói: "Nhốt ngươi ở đây, ngược lại lại an toàn."

Lam Vũ mím chặt môi. Một lúc lâu sau, nàng nghẹn ngào nói: "Không..."

"Hửm?"

"Những người ta yêu thương, họ đều đang ở bên ngoài. Ta không thể ở lại đây mãi."

"Vậy thì phá vỡ sự giam cầm này đi."

"Ngươi đang đùa giỡn ta sao?!" Lam Vũ đột nhiên lớn tiếng: "Ngươi cũng nói ta là phế nhân, vậy ta với bộ dạng này, làm sao có thể phá vỡ được sự giam cầm mà ngươi tạo ra?"

Lời vừa dứt, trước mắt đột nhiên hiện ra một cái bàn thấp. Trên đó chồng chất một chồng thẻ tre dày cộp. Lam Vũ cúi đầu, ngơ ngác nhìn một lúc, không thể tin được nói: "Ngươi muốn ta học cái này sao?"

"Đúng vậy."

"Ở đây linh khí yếu ớt, ngươi dù có muốn ta tu luyện, ta cũng không thể luyện ra được công lực thâm hậu!"

"Ta chưa từng mong đợi ngươi sẽ luyện ra công lực thâm hậu. Lam Vũ, hãy nhìn kỹ những thẻ tre đó." Giọng nói của người đó đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Trên đời này có rất nhiều công pháp, không cần tu vi quá cao cũng có thể học thành. Nó không yêu cầu ngươi phải mạnh mẽ, chỉ cần ngươi đủ siêng năng, đủ tập trung, nhất định sẽ nắm vững được nó."

Một chiếc thẻ tre đột nhiên bay lên, mở ra trước mắt Lam Vũ. Nét chữ bằng sắt cong như móc câu hiện lên một ánh sáng vàng nhạt.

Lam Vũ ngây người nhìn tiêu đề: "Cửu Cung Trận..."

Trận pháp.

Một ý nghĩ khó tin dần dần nổi lên trong đầu nàng. Nàng mở to mắt, không thể tin được ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy: "Ngươi là..."

Giọng nói đó đột nhiên ngắt lời nàng: "Ta đã đặt 81 trận pháp trong thức hải của ngươi. Chỉ cần có bất kỳ một trận nào vẫn chưa giải được, thì ngươi sẽ không thể rời khỏi đây."

"81..." Lam Vũ lẩm bẩm: "Vậy ta phải học bao lâu, mới có thể ra khỏi đây?"

"Ai mà biết được," nữ nhân hạ giọng: "Có thể là mười năm, có thể là hai mươi năm, có thể là ngươi mãi mãi cũng không giải được. Lam Vũ, điều này tùy thuộc vào ngươi."

"Bất kể ngươi có tự nguyện hay không, nhiều năm như vậy, ngươi quả thật đã quen được nuông chiều. Ngươi chưa từng liều mạng vì điều gì, cũng chưa từng khao khát điều gì một cách mãnh liệt. Ngươi nói đúng, những người ngươi yêu thương đang ở bên ngoài đợi ngươi. Bây giờ, hãy để ngươi tự quyết định, ngươi chuẩn bị để họ đợi trong bao lâu."


========================
Chương 118: Mẫu thân

Trời cao khí trong, vài con hạc trắng bay qua đám mây, tạo thành những cuộn sóng màu trắng, tựa như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nữ nhân có mái tóc dài ngang eo đang ngồi bất động ở nơi cao nhất của Tiềm Vân Phong, lặng lẽ nhắm mắt, trông như đang ngủ.

Một lúc sau, một con chim sẻ xanh từ giữa đám mây bay đến, đậu trên vai nàng. Hàng mi dài của Lam Vũ run lên. Nàng từ từ mở mắt, nhìn xuống qua lớp sương mù mờ ảo, dù cách xa vài dặm, vẫn có thể nhìn thấy thật rõ ràng.

Trên con đường nhỏ dẫn đến Viện Kiểm Chi, có hai thiếu nữ đang bước tới. Người có vóc dáng cao hơn đang cười thật tươi, ôm Hải Đông Thanh trong lòng, nghiêng đầu nói chuyện gì đó với nữ hài đeo trường kiếm bên hông.

Lam Vũ chăm chú nhìn ngắm nữ hài áo trắng trầm tĩnh và nội liễm, không biết từ lúc nào, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Thiếu nữ đi ngày một xa, bóng dáng cũng dần biến mất trong sương mù.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc mới vang lên bên tai: "Ngươi rất hoài niệm khoảng thời gian đó, đúng không?"

Lam Vũ sững lại. Nàng vung tay lên, cảnh non xanh nước biếc xung quanh liền biến mất. Trong thức hải thuần trắng mênh mông vô tận, chỉ còn lại một mình nàng ngồi trước chiếc bàn thấp chất đầy thẻ tre.

Nàng do dự một lúc, rồi mới trả lời: "Nói ra cũng thật nực cười, 5 năm ở núi Hạo Thần, ngược lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con cho đến tận bây giờ."

Mặc dù người này không muốn tiết lộ, nhưng Lam Vũ đã sớm đoán ra thân phận của nàng ấy. Ở nơi thời gian mơ hồ này, nàng đã lật ra hàng trăm hàng ngàn cuốn thẻ tre, cũng có lúc luyên thuyên kể lại những chuyện mình từng trải trong những năm qua.

Mặc dù phần lớn thời gian, giống như nàng chỉ đang tự nói chuyện với chính mình.

Im lặng một lát, giọng nói đó lại vang lên: "Ngươi đã ngồi đây rất lâu rồi. Trận pháp cuối cùng, ngươi định khi nào sẽ giải?"

Lam Vũ khép lại một cuốn sách đang trải ra trên bàn, thản nhiên nói: "Trận cuối cùng, con không thể giải được." Nàng cụp mắt xuống, tầm nhìn rơi vào bìa sách. Ở đó, có hai chữ "Cửu Cung" được viết ngay ngắn, chính là điểm khởi đầu của mọi trận pháp.

"Người đã từng nói với con, tất cả các trận pháp, bất kể là Ngũ Hành hay Bát Quái, đều là những cành nhánh được kéo dài từ chín cung là Khôn, Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái. Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi. Khôn là chết, Cấn là sống. Chỉ cần tìm ra mắt trận, là có thể phá được trận pháp. Nhưng," nàng ngừng lại một chút, hạ giọng: "Trận pháp cuối cùng, con không tìm thấy gì cả."

"Vậy, ngươi định từ bỏ sao?"

Lam Vũ lắc đầu: "Trong ngần ấy năm, con vừa không tìm được mắt trận, vừa lật hết tất cả các thẻ tre mà cũng không tìm thấy trận pháp nào tương tự. Mà thực ra, trận cuối cùng căn bản không phải là trận pháp."

Nàng nghiêm túc nói: "Ở đây không hề tồn tại trận pháp thứ 81. Trận cuối cùng này, thực ra là huyễn thuật, thậm chí còn là huyễn thuật đơn giản nhất. Người đã che đậy ngũ giác của con, khiến con nhìn thấy cảnh tượng giả dối, nghe thấy âm thanh giả dối, giống như ảo ảnh mà con vừa tạo ra. Nhưng trên thực tế, khi con giải được trận pháp thứ 80, con đã có thể ra ngoài rồi."

Lời vừa dứt, nàng dường như nghe thấy một tiếng cười rất khẽ. Người đó hỏi: "Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?"

"Không lâu," Lam Vũ nói: "Những năm này, người thỉnh thoảng truyền thụ huyễn thuật cho con, chẳng phải là để chuẩn bị cho 'trận pháp' cuối cùng này sao?"

"Ta còn tưởng, phải rất lâu nữa ngươi mới phát hiện ra." Giọng nữ nhân trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Xem ra, cũng không đến nỗi ngốc nghếch."

Lam Vũ mím môi. Nhìn vào vùng trắng xóa mênh mông bất biến trước mắt, cuối cùng lấy hết can đảm, đặt đầu ngón tay lên giữa trán mình, cẩn thận hỏi: "Có được không?"

Người đó "ừm" một tiếng: "Đương nhiên là được."

Linh lực màu xanh lam cuồn cuộn tràn vào giữa trán. Đôi mắt như được phủ một lớp băng lạnh. Không lâu sau, lại trở nên ấm áp.

Trong khoảnh khắc đó, đủ loại âm thanh ùa vào tai. Tiếng sóng biển "ồ ồ" vang lên ở không xa. Gió biển mằn mặn lướt qua gò má. Trong rừng núi xanh tươi, truyền đến tiếng chim sẻ ríu rít trong trẻo.

Lam Vũ nhắm mắt lại, trái tim bỗng nhiên đập mạnh. Cơ thể cũng căng thẳng đứng im tại chỗ. Mãi một lúc sau, nàng mới từ từ mở mắt, đối diện với một đôi mắt đen láy trong sáng khác.

Nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp ngồi đối diện nàng, mỉm cười nhìn nàng: "Đây, mới là dáng vẻ thật sự của thức hải của ngươi."

Lam Vũ ngây người nhìn nàng ấy một lúc, khàn giọng hỏi: "Bao lâu nay, người vẫn luôn nhìn con như thế sao?"

"Phải," Sở Xuân Hàn cười nói: "Nhìn ngươi quên ăn quên ngủ, ép mình đọc hết tất cả các thẻ tre, bận rộn lên xuống, rồi thất bại hết lần này đến lần khác nhưng chỉ có thể buồn bực bản thân, cũng khá thú vị."

Lam Vũ chớp mắt, nụ cười hiện ra một chút, nhưng vành mắt lại dần đỏ lên: "Con cũng không phải là thiên tài gì." Nàng tùy tiện dùng tay áo lau khóe mắt, hạ giọng hỏi: "Tại sao người lại ở đây? Năm đó, không phải người đã... rồi sao?"

Nàng không nói ra được bốn chữ "tự nổ kim đan". Nhưng Sở Xuân Hàn rất nhanh đã hiểu ý của nàng, nhẹ nhàng nói: "Nếu không thì ngươi nghĩ, năm đó ở khoảng cách gần như vậy, ngươi làm sao sống sót được?"

Nàng ấy giải thích: "Ta đã phân ra một tia hồn phách. Phần hồn phách này mang tất cả ký ức và một phần tu vi của ta. Mặc dù đã bảo vệ được ngươi, nhưng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ có thể ngủ say trong thức hải của ngươi." Thở dài một tiếng, nàng ấy nói tiếp: "Ai mà ngờ được, ngươi lại gặp nguy hiểm. Giao châu rời khỏi cơ thể, thức hải cũng theo đó mà rung chuyển, nên ta mới bị đánh thức."

Lam Vũ càng thêm áy náy: "Con xin lỗi."

"Tại sao phải nói xin lỗi? Đây không phải lỗi của ngươi." Sở Xuân Hàn giơ tay lên. Đầu ngón tay se lạnh vuốt ve khuôn mặt Lam Vũ: "Bây giờ, ngươi nên rời khỏi đây rồi."

Lam Vũ bị nàng ấy nâng mặt lên, vừa bất ngờ vừa nhẹ nhàng thở ra: "Còn người thì sao?" Nàng cẩn thận hỏi: "Người vẫn sẽ ở lại đây chứ?"

Sở Xuân Hàn cụp mắt xuống, đột nhiên không nói nữa.

Lam Vũ sững lại, đột nhiên trở nên bất an: "Người vẫn sẽ ở lại đây mà, đúng không?"

Nữ nhân dịu dàng nhìn nàng: "Trong 80 trận pháp, chứa đựng tất cả tu vi còn lại của ta. Mỗi khi ngươi giải được một trận, tu vi đó sẽ hòa vào cơ thể ngươi."

Lam Vũ sững lại, từ từ mở to mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng ấy.

"Lam Vũ," nàng ấy khẽ gọi: "Những sức mạnh này đối với ta đã vô dụng, nhưng đối với ngươi lại có chút tác dụng nhỏ nhoi. Ta vốn có thể trực tiếp truyền cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi học được cách sử dụng nó. Như vậy, sau khi ta đi, ngươi sẽ có một kỹ năng để bảo vệ bản thân."

"Không," Lam Vũ bừng tỉnh, bất ngờ nắm lấy tay nàng ấy: "Người đừng đi, người... người, đúng rồi! Cô cô, cô cô vẫn luôn muốn hồi sinh người..."

Sở Xuân Hàn "ừm" một tiếng: "Có những phần hồn phách đó, nàng ấy có lẽ sẽ thật sự thành công. Nhưng người được hồi sinh, sẽ không phải là Sở Xuân Hàn của ngày xưa nữa."

Lam Vũ ngây người nhìn nàng ấy. Hàng mi chớp chớp, nước mắt dần lăn xuống từ khóe mắt.

Vạt áo dần trở nên trong suốt, lặng lẽ tan biến thành tro bụi. Sở Xuân Hàn lại nở một nụ cười, dịu dàng nói: "Lam Vũ, đừng buồn. Ta chỉ là một tia tàn hồn đến từ quá khứ. Con người thật sự của ta đã chết từ lâu rồi. Bây giờ, chẳng qua là những ký ức quá khứ cũng sắp hoàn toàn biến mất cùng với phần hồn phách này thôi."

"Đừng," Lam Vũ nghẹn ngào, ra sức lắc đầu: "Xin người, đừng đi... đừng rời xa con!"

"Lam Vũ..."

"Không!"

Sở Xuân Hàn thở dài một tiếng, lau đi nước mắt trên mặt nàng: "Nhiều năm như vậy, ngươi có thể lớn lên khỏe mạnh, cũng không uổng công ta đã dốc hết tâm sức bảo vệ tính mạng ngươi."

Lam Vũ thở gấp, mắt đỏ hoe nhìn nàng ấy: "Nếu, nếu năm đó... người không phân tách tu vi để cứu con, có phải người đã có thể giết hắn rồi không?"

Sở Xuân Hàn im lặng không đáp. Lam Vũ mím chặt môi, ngay lập tức hiểu ra tất cả. Nàng mím môi, hai vai run rẩy, nghẹn ngào không thành tiếng: "Con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi..."

"Lam Vũ," thấy nàng không ngừng khóc, Sở Xuân Hàn than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Lâu như vậy rồi, tại sao ngươi vẫn không gọi ta?"

"Người không thích," Lam Vũ ấp úng nói: "Người không thích, con sẽ không gọi như vậy. Con sẽ không làm người không vui. Xin người, con sẽ nghe lời người nói. Đừng... đừng đi..."

"Ta không có không vui." Sở Xuân Hàn nâng khuôn mặt ướt đẫm của nàng lên, nghiêm túc nhìn nàng: "Lam Vũ, ngươi chưa từng làm sai điều gì. Dù ngươi không phải con gái của ta, năm đó ta cũng sẽ quay lại cứu ngươi. Đây là đạo lý của riêng ta."

Nàng ấy gằn từng chữ: "Ta chưa từng căm ghét ngươi."

Lam Vũ run lên, đôi mắt lệ nhòa nhìn nàng ấy. Một lúc lâu sau, nàng mới bật ra được hai chữ từ cổ họng: "Mẫu thân?"

Sở Xuân Hàn "ừm" một tiếng, dịu dàng mỉm cười: "Lam Vũ, ngươi là đứa trẻ ngoan." Nàng ấy đưa hai bàn tay dần dần tan biến ra, ôm lấy nữ nhân đang run rẩy vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng buồn, đừng sợ. Khi ngươi mở mắt ra, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi."

Nàng ấy nhắm mắt lại, khẽ áp má vào trán Lam Vũ, thì thầm: "Nếu có thể, xin ngươi, giúp ta ngăn cản Nguyệt Yêu."

***

"Tạch."

Đôi chân trần rơi xuống mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo. Lâu rồi không đi lại, nàng phải vịn vào tường mới có thể loạng choạng từng bước ra ngoài. Sau khi xuyên qua một lớp kết giới, cơ thể đột nhiên rơi vào trong nước. Nhưng nàng lại không biến ra được đuôi cá, chỉ có thể chậm chạp đi ra khỏi đại điện trống rỗng. Nheo mắt lại, nhìn hai bóng người đang nổi lơ lửng không xa.

Dường như nghe thấy tiếng động gì đó, Giao Nhân tóc bạc là người đầu tiên quay đầu lại. Giây tiếp theo, đôi mắt xanh lam của nàng ấy mở to kinh ngạc, không thể tin được nói: "Lam Vũ?"

Nàng há miệng thở dốc, khó khăn nặn ra giọng nói của mình: "Tỷ, tỷ..."

Chiếc xương trong tay rơi xuống nước. Lam Diên mắt đỏ hoe, gần như bay đến. Lam Vũ bị va vào, lảo đảo lùi lại vài bước, theo bản năng ôm lấy nàng ấy, nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ của nữ nhân.

"Sao bây giờ ngươi mới tỉnh?" Lam Diên nghẹn ngào: "Quá lâu rồi, Lam Vũ, ngươi đã ngủ quá lâu rồi. Ta tưởng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa..."

Lam Vũ chớp mắt, có chút mơ hồ: "Ta đã ngủ, bao lâu rồi?"

Lam Diên siết chặt cái ôm, run rẩy nói: "Mười lăm năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro