
Chương 11: Nhập môn
Vọng sơn bào tử mã, không sai chút nào.
[Thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa, nhìn khoảng cách đến núi thì rất gần, nhưng thật ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết, miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó.]
Từ sáng sớm rời khỏi quán trọ, Lam Vũ và Quý Linh Nguyệt không nghỉ ngơi chút nào, cứ một đường đi thẳng. Đến giữa trưa, mới lờ mờ nhìn thấy thị trấn dưới chân núi.
Lam Vũ hoa mắt, chống nạnh dừng lại, ồn ào đòi nghỉ một lát.
Quý Linh Nguyệt nhìn nàng, rồi lại nhìn bóng dáng thị trấn ở phía xa, ngoan ngoãn dừng lại. Nàng lấy một miếng vải mềm từ trong hành lý ra, cẩn thận trải xuống đất thật tốt, rồi mới gọi Lam Vũ ngồi xuống cùng.
Lam Vũ ngồi không ra dáng, nghiêng ngả dựa vào Quý Linh Nguyệt, không ngừng thở ngắn than dài. Ngược lại, Quý Linh Nguyệt thẳng lưng, ngồi rất ngay ngắn, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh. Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, nàng đã giục Lam Vũ đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước. Lam Vũ lề mề bò dậy, gần như muốn bám vào lưng Quý Linh Nguyệt: "Không muốn đi nữa, có xe ngựa nào không? Chân đau chết mất."
Quý Linh Nguyệt vất vả kéo nàng đi, bất lực nói: "Mới đi được hai mươi dặm thôi mà, sao ngươi lại yếu đuối thế?"
"Hai mươi dặm?" Lam Vũ kinh ngạc: "Ta chưa từng đi một mạch xa như vậy!"
"Ngươi quả nhiên là một tiểu thư nhà giàu mà."
"Trước đây ta cũng có dùng chân được đâu." Lam Vũ nhỏ giọng lầm bầm, mắt nhìn thân hình nhỏ bé của Quý Linh Nguyệt, rồi cũng tự đứng thẳng, chầm chậm đi theo sau nàng.
Đi thêm một lúc lâu, phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm. Lam Vũ tò mò quay đầu lại, thấy một đoàn xe cách đó trăm mét đang lao nhanh tới, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt. Đoàn xe đều là những con ngựa tốt, lông bóng mượt, oai phong lẫm liệt, nhìn qua có gần hai mươi chiếc. Trên chiếc xe ngựa đi đầu có cắm một lá cờ, trên đó thêu một chữ "Khánh" (庆) như rồng bay phượng múa.
Lam Vũ tặc lưỡi, thầm nghĩ đây mới gọi là hoành tráng, thì bị Quý Linh Nguyệt kéo sang một bên nhường đường.
Đoàn xe nhanh chóng lướt qua các nàng, bụi bay mù mịt khiến Lam Vũ phải bịt mũi ho khụ khụ. Quý Linh Nguyệt nhíu mày phẩy phẩy không khí trước mặt, lấy bình nước ra đưa cho Lam Vũ: "Uống một chút đi."
Lam Vũ vừa ho vừa đón lấy, vừa mới vặn nút uống một ngụm, đoàn xe đi qua các nàng đã dừng lại ở phía trước, chỉ chốc lát sau, một công tử nhà giàu mặc cẩm y ngọc bào phe phẩy quạt, chui ra khỏi xe, nhìn về phía các nàng.
Đó là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, môi đỏ răng trắng, còn tú lệ hơn cả con gái. Sau khi cười một tiếng, hắn nhảy xuống xe ngựa, thong thả đi về phía hai người Lam Vũ.
Quý Linh Nguyệt nhíu mày, theo bản năng chắn trước mặt Lam Vũ, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Thiếu niên dừng lại trước mặt các nàng, nho nhã lễ phép nói: "Cô nương cũng đến núi Hạo Thần sao?"
Lam Vũ sửng sốt, không biết hắn đang hỏi Quý Linh Nguyệt hay hỏi mình, nhất thời không lên tiếng.
Ngược lại, Quý Linh Nguyệt đã trả lời: "Liên quan gì đến ngươi?"
Thiếu niên "xùy" một tiếng, không kiên nhẫn nói: "Ta đang nói chuyện với tiểu thư nhà ngươi, liên quan gì đến cái hạ nhân như ngươi?"
Cái này thì Lam Vũ nghe hiểu, một ngọn lửa vô danh bỗng bốc lên trong lòng: "Ngươi có hiểu lễ nghĩa không? Nàng ấy không phải hạ nhân, là bạn đồng hành đi cùng với ta!"
"Bạn đồng hành?" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, phe phẩy quạt: "Cô nương đừng lừa ta. Khánh Tử Bạch ta cái khác không có, nhưng con mắt nhìn người vẫn có. Khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, rõ ràng không phải người cùng một đẳng cấp. Ta thấy cô nương không phải người bình thường, hà tất phải kết bạn với người này mà chịu khổ. Lát nữa đến chân núi, lại phải vất vả leo bậc thang lên trời. Nhưng nếu cô nương đi cùng ta, ta có thể đưa cô nương đi một đoạn. Cô nương thấy thế nào?"
Hắn vừa dứt lời, Quý Linh Nguyệt đã theo bản năng siết chặt nắm đấm, cẩn thận liếc nhìn Lam Vũ.
Lam Vũ lại nhíu chặt mày, hoài nghi nhìn hắn. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng bỗng mở to mắt, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ngươi không phải là thích ta rồi chứ?"
"..."
Đến cả Khánh Tử Bạch cũng bị câu hỏi thẳng thừng của nàng làm cho nghẹn họng. Hắn lộ vẻ lúng túng, cười gượng hai tiếng: "Thật không dám giấu gì, Khánh mỗ có lòng yêu cái đẹp. Lúc nãy đi ngang qua cô nương, chỉ thoáng nhìn đã..."
"Đừng có văn vở với ta." Lam Vũ không chút khách khí ngắt lời hắn: "Nói thẳng luôn, ta không thích mấy cọng giá gầy nhẳng. Với cái vóc dáng nhỏ bé của ngươi, A Nguyệt nhà ta đấm một cái ngã ba đứa. Ngươi đừng có đến chỗ ta để tự chuốc lấy bẽ mặt nữa."
Quý Linh Nguyệt: "..."
Nàng mím môi, lặng lẽ giấu nắm đấm của mình ra sau lưng.
Khánh Tử Bạch đứng sững tại chỗ, dường như không hiểu nàng đang nói gì. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới không thể tin nổi nói: "Ngươi, ngươi sao dám nói chuyện với ta như vậy?"
Đúng là một đứa trẻ loài người yếu ớt.
Lam Vũ nghi hoặc nghiêng đầu: "Tại sao ta lại không dám?"
"Ngươi có biết ta là ai không?" Khánh Tử Bạch dần trở nên kích động, không còn vẻ phong độ nhẹ nhàng như lúc nãy: "Phụ thân ta chính là Khánh Hoài, thành chủ nổi tiếng của thành Võng Lượng! Ta chính là thiếu thành chủ của thành Võng Lượng!"
"Vậy thì phụ thân ngươi rất lợi hại." Lam Vũ lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Thế thì có liên quan gì đến ngươi?"
Khánh Tử Bạch sững sờ, mặt đột nhiên đỏ bừng, như bị đả kích lớn. Hắn giơ tay, cầm quạt run rẩy chỉ vào Lam Vũ nửa ngày, mới nói một câu hăm dọa: "Ngươi, ngươi chờ đó cho ta!"
Lam Vũ khoanh tay nhìn bóng lưng hắn chật vật rời đi, một lúc sau, lắc đầu tặc lưỡi: "Thật là yếu đuối, mới nói có mấy câu mà đã chịu không nổi rồi."
Quý Linh Nguyệt thấy nàng vẫn còn bực mình, do dự một chút, nói: "Lúc nãy ngươi nên lên xe với hắn, không phải ngươi đau chân sao?"
"Đau thì đau thôi." Lam Vũ xụ mặt, đi hùng hổ vài bước, cảm thấy chân càng đau hơn. Nàng cố nhịn không nói, nhưng Quý Linh Nguyệt đã tiến lên vài bước, cẩn thận đỡ lấy nàng.
"Đừng giận nữa, hắn nói ta, ta đâu có mất miếng thịt nào."
"Vậy cũng không được." Lam Vũ thật không ngờ nàng ấy lại có thể đề cao người ngoài mà xem thường chính mình như vậy, hận rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi rất tốt, mọi thứ đều tốt. Đợi sau này ngươi kết đan tẩy tủy, trở nên xinh đẹp tuyệt trần, mọi người nhất định sẽ đều yêu mến ngươi, đến lúc đó hãy để hắn hối hận đi."
Quý Linh Nguyệt đột nhiên hỏi: "Ngươi cũng sẽ thích ta sao?"
"Tất nhiên." Lam Vũ mắt sáng rực, nghiêm túc nói: "Bây giờ ta đã thích ngươi rồi. Ngươi vừa tốt bụng, lại hiểu biết nhiều, ta rất thích ngươi."
***
Cái gọi là bậc thang lên trời, cũng chỉ là một đoạn những bậc đá kéo dài từ chân núi lên đến cửa tông môn.
Lam Vũ trong lòng vẫn có chút căng thẳng, nhưng càng leo, đầu óc càng trống rỗng, không còn lo lắng về việc mình đã đi vào đại bản doanh của tu sĩ nữa. Đến khi lên được bậc thứ 999, nàng đã cảm thấy đôi chân không còn là của mình.
Quý Linh Nguyệt kiên trì không ngừng, thấy nàng sắp mềm nhũn ra đất, liền nửa kéo nửa ôm đưa nàng đến trước tảng đá khảo nghiệm linh căn để xếp hàng.
Hàng người rất dài, nhưng tảng đá linh căn cao bằng một tiểu viện hai tầng. Cách một quãng xa, Lam Vũ vẫn có thể thấy những màu sắc liên tục hiện lên trên phiến ngọc trắng. Nàng vừa ngơ ngác uống nước, vừa nghe Quý Linh Nguyệt giải thích: "Người có thiên phú tu đạo, trong cơ thể thường có 5 loại linh căn là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Thông thường, linh căn càng nhiều, linh khí càng bị pha tạp, tu luyện sẽ càng khó khăn. Vì vậy, người có Song linh căn và Đơn linh căn được coi là tư chất ưu việt. Nhưng trong Đơn linh căn, còn có sự phân chia về độ thuần khiết. Độ thuần khiết càng cao, thiên phú tu đạo cũng càng cao..."
Lam Vũ cái hiểu cái không. Đúng lúc này, phía trước đội ngũ bùng lên một tiếng kinh ngạc. Trên tảng đá khảo nghiệm hiện ra một mầm cây màu xanh biếc, trông tràn đầy sức sống.
Người đứng phía trước cực kỳ hâm mộ, thở dài: "Là Mộc hành Đơn linh căn."
"Không biết ta sẽ là linh căn gì."
"Ta thì không trông mong là linh căn gì cả, có là được rồi."
"Câu này thì đúng rồi..."
Vừa nói dứt lời, có mấy người với vẻ mặt xám xịt quay trở lại, vừa nhìn đã biết là bị loại.
Lam Vũ trong lòng thấp thỏm, không biết tảng đá khảo nghiệm linh căn này có kiểm tra ra nàng là Yêu hay không, nhất thời có ý muốn thoái lui. Nhưng Quý Linh Nguyệt vẫn luôn nắm chặt tay nàng, nàng rối rắm một lúc lâu, không biết từ lúc nào đã đi đến trước đá khảo nghiệm linh căn.
Hai người vừa nói chuyện trước mặt các nàng lại không có linh căn nào cả. Một người thất thần bỏ đi, một người khác vẫn không tin, cầu xin đệ tử núi Hạo Thần đang đứng bên cạnh cho kiểm tra lại lần nữa.
Người đệ tử mặc đạo bào màu trắng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, một cái vung tay đã hất hắn bay đến trước bậc thang lên trời, lạnh nhạt nói: "Người tiếp theo."
Quý Linh Nguyệt thở ra một hơi, chầm chậm tiến lên.
Nàng nhìn ngọc thạch trong suốt trước mặt, do dự một chút, rồi đặt tay lên.
Một luồng kim tuyến đột nhiên bắn ra từ lòng bàn tay nàng, men theo ngọc thạch mà thẳng lên đỉnh chóp, phát ra kim quang chói lọi, ngưng tụ thành một thanh kiếm vàng. Trong khoảnh khắc, dường như có tiếng ngọc va vào kim vang lên lanh lảnh, nhưng nghe kỹ lại không thấy gì nữa.
Người đệ tử của núi Hạo Thần lúc nãy còn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn thì kinh ngạc nhướng mày, theo bản năng nói: "Kim linh căn, là Đơn linh căn."
Trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng hạc kêu, gió nhẹ thổi qua, một nam nhân trẻ tuổi cưỡi hạc trắng bay đến, đứng trước đá khảo nghiệm linh căn.
Nam nhân vẻ mặt nghiêm nghị, mái tóc dài đen như mực được buộc bằng trâm ngọc, trông đầy chính khí. Vị đệ tử kia thấy hắn, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Tần trưởng lão! Sao Tần trưởng lão lại đến đây?"
"Chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi." Tần Tự nói xong, cúi đầu nhìn Quý Linh Nguyệt, nói: "Kim hành Đơn linh căn, e rằng đã mười năm rồi chưa thấy. Nếu ngươi bằng lòng đến Kim Lăng phong, ta có thể nhận ngươi làm đệ tử thân truyền của ta."
Quý Linh Nguyệt sửng sốt một chút, hỏi: "Ngươi là ai?"
Tần Tự còn chưa trả lời, tên đệ tử kia đã vội vàng giải thích: "Vị này chính là Tần Tự Tần trưởng lão, người quản lý Kim Lăng phong! Tần trưởng lão là một trong hai kiếm tu hàng đầu của đại lục Hiên Viên, hắn chịu thu nhận ngươi làm đệ tử, đối với ngươi mà nói là một chuyện cực kỳ may mắn, ngươi còn không mau đồng ý?"
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Quý Linh Nguyệt lại quay đầu nhìn Lam Vũ một cái, rồi nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi cũng có thể nhận bằng hữu của ta làm đệ tử được không?"
Lam Vũ đang vui vẻ xem náo nhiệt thì sững sờ. Cùng lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Lam Vũ: ...
Tần Tự nhìn Lam Vũ, bình thản nói: "Vậy phải xem tư chất của bằng hữu ngươi thế nào đã."
Lam Vũ lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn, Quý Linh Nguyệt cũng quay lại nhìn nàng, đầy kỳ vọng nói: "Lam Vũ, ngươi thử đi."
Vốn định lẩn tránh, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lam Vũ không thể không bước tới, dứt khoát đặt tay lên.
Dưới ánh mắt thấp thỏm của nàng, một gợn sóng nước màu xanh lam từ từ dâng lên, biến thành một chú cá nhỏ bơi lơ lửng trên đá khảo nghiệm linh căn. Từ từ, chú cá nhỏ chia làm hai, thỉnh thoảng vẫy đuôi đùa giỡn, bơi lượn quanh một mầm cây màu xanh biếc mọc lên ở giữa, trông vô cùng tự do và linh động.
Tần Tự nói: "Thủy - Mộc Song linh căn, không tồi."
Quý Linh Nguyệt đầy hy vọng nói: "Vậy thì..."
"Nhưng ta sẽ không nhận nàng làm đệ tử. Kim Lăng phong chuyên tu kiếm đạo, linh căn của nàng quá ôn hòa, không thích hợp với đạo này."
Lam Vũ nghe hắn nói câu này, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng thực sự sợ Tần Tự nhận nàng làm đệ tử, ở bên cạnh một người lợi hại như vậy, nàng chắc chắn sẽ phải lo lắng thấp thỏm không ngừng.
Quý Linh Nguyệt lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: "Vậy ta sẽ không bái ngươi làm sư phụ, trừ khi ngươi cũng nhận Lam Vũ làm đệ tử."
Nàng vừa nói xong, cục diện nhất thời trở nên bế tắc. Có lẽ là vì kinh ngạc trước việc nàng còn dám mặc cả với Tần Tự, những người khác đều há hốc mồm. Tần Tự cũng khẽ nhíu mày, có chút không vui nhìn nàng.
Lam Vũ lập tức bất an, chủ động nói: "Không sao đâu, Tần trưởng lão không thu nhận ta cũng được."
"Nhưng..."
"Cho dù ta đến chỗ Tiên sư khác, sau này vẫn có thể gặp nhau mà." Lam Vũ an ủi nàng: "Ngươi là Kim linh căn, đến Kim Lăng phong là tốt nhất. Hơn nữa," nàng mỉm cười với Quý Linh Nguyệt, thở dài: "Ta lại sợ đau, cũng không chịu được khổ, chắc chắn là không thể tu kiếm đạo đâu."
=====================
==============
Tác giả: Nhập môn thành công✅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro