
Chương 1: Dò đường
Sương sớm lãng đãng, cánh rừng lạnh lẽo, dòng suối vắng lặng, tiếng chim hót trên núi Lang Gia trong trẻo, cành lá sum suê.
Đột nhiên có một tiếng sấm vang lên, làm cả đàn chim sẻ xanh giật thót, vỗ cánh bay về phía trời quang. Một nam tử mặc áo xám vừa lăn vừa bò mà nhảy xuống sườn núi, ôm đầu tránh những mảnh đá vỡ văng ra. Sau khi lăn một vòng trên đất, trên mặt hắn đã có vài vết máu. Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, thấy một cây phong cao chót vót cách đó không xa, mắt sáng lên, thất tha thất thểu vội chạy tới.
Tiếng sói hú ở phía sau ngày càng gần, mùi tanh nồng nặc tựa như phả vào sau tai hắn. Đồng Sở trèo lên cây, run rẩy thi pháp, biến ra một vũng nước dội lên người, hy vọng che giấu được mùi. Đúng lúc này, phía trước hắn phát ra tiếng sột soạt, một cái đầu bỗng nhiên ló ra từ những tán lá rậm rạp.
Hắn giật mình sợ hãi, đang định la lên thì người đó cười mỉm, đặt ngón trỏ lên môi, rồi nhảy xuống.
Đồng Sở kinh hoàng hét lên: "Cô nương! Bên dưới có yêu..."
Chữ "thú" còn chưa kịp nói ra, nàng đã đáp xuống đất, đưa tay trái ra lắc nhẹ. Chiếc vòng bạc đeo trên cổ tay nàng liền tan chảy thành hàng ngàn sợi chỉ bạc sắc bén, mảnh như kim. Một thanh kiếm bạc cũng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Những sợi chỉ bạc "xoẹt" một tiếng bay đến vây quanh con sói đen đang lao tới, xuyên qua thân thể nó từ mọi phía như những mũi kiếm sắc bén, ghim chặt nó giữa không trung. Con sói gào thét, bốn chân không thể cử động, những giọt máu nhỏ li ti rỉ ra từ vết thương, thấm ướt bộ lông trong chớp mắt. Nữ tử thản nhiên đi tới, tay phải múa kiếm, đầu sói to lớn liền lăn xuống đất. Máu tươi văng ra nhưng thậm chí không dính vào vạt áo của nàng.
Những sợi chỉ bạc rút ra, cái xác đổ ầm xuống đất. Nàng tránh vũng máu đỏ tươi, đi đến bên cạnh xác sói yêu ("yêu" trong yêu quái/yêu thú, chứ không phải yêu dấu nha =)))) ) vẫn còn ấm, dùng mũi kiếm hất lên, một luồng ánh sáng vàng bay về phía Đồng Sở. Đồng Sở vội vàng chụp lấy, phát hiện đó chính là yêu đan của con sói đen kia.
Người ấy mặc một bộ đồ đen cầm kiếm đứng dưới gốc cây, ôn hòa nói: "Xuống đi, con yêu thú này đã chết hẳn rồi."
Đồng Sở đang định đồng ý, thì bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt: "Dạ, con biết rồi, sư phụ."
Hắn giật mình quay lại, phát hiện bên cạnh lại chui ra một cô bé, trông chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Đồng Sở ngơ ngác nhìn cô bé nhảy xuống, một lúc sau, hắn ngây ngốc nhìn vào lùm cây rậm rạp, sợ rằng bên trong vẫn còn người ẩn nấp.
Nữ nhân nghiêng đầu, tựa như cảm thấy có chút buồn cười: "Vị đạo hữu này, ngươi định ở trên đó mãi sao?"
"À? Không, không phải." Đồng Sở như tỉnh mộng, nuốt nước bọt, lề mề bò xuống từ trên cây, giơ yêu đan lên nói: "Cái này, ngươi đã giết nó, vậy nó là của ngươi."
"Ta không cần, ngươi cứ giữ lấy đi." Nói xong, nàng thu kiếm lại. Những sợi chỉ bạc vẫn trong suốt không dính bụi như nước, chảy ngược về cổ tay nàng, quấn lại thành chiếc vòng bạc xinh xắn và mộc mạc.
Cũng phải, người có thể dễ dàng chém đầu yêu thú như vậy, làm sao còn cần đến yêu đan của nó chứ?
Đồng Sở rụt rè cất yêu đan đi, cẩn thận bắt chuyện: "Đạo hữu tên gì? Sao lại ở nơi rừng núi hoang vắng này?"
"Ta họ Lam, đưa đệ tử đến bí cảnh Thái Hư ở Kim Châu, vô tình đi qua nơi này."
"Đạo hữu cũng đến bí cảnh Thái Hư sao?" Đồng Sở hơi mở to mắt, phấn khích nói: "Tại hạ cũng vậy. Cô nương võ công cao cường như thế, chắc hẳn là đệ tử của một trong tam đại Tiên Tông nhỉ."
"Không phải," Lam Vũ lắc đầu, "Môn phái nhỏ thôi."
"Ta cũng vậy!"
"Đã nhìn ra rồi." Lam Vũ vẫn cười tủm tỉm, trông ôn hòa dịu dàng, nhưng miệng lại nói: "Có thể bị một con yêu thú như thế này đuổi chạy thục mạng, đạo hữu thật sự muốn đến bí cảnh Thái Hư sao?"
Đồng Sở rất bối rối, muốn nói rằng con yêu thú sắp hóa hình này tương đương với tu vi của một tu sĩ Kim Đan, rõ ràng là cô nương này tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao thâm như vậy mới là điều bất thường.
Một lúc sau, hắn bực bội nói: "Tại hạ... muốn đến để mở mang tầm mắt."
Lam Vũ "ừ" một tiếng, coi như tán thành suy nghĩ của hắn.
Đồng Sở nhìn cái xác con sói đen trên mặt đất, do dự một lúc: "Nếu chúng ta đều đi Kim Châu, vậy thì chi bằng đi cùng đi, trên đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Lam Vũ sảng khoái đồng ý.
Đồng Sở có chút ngạc nhiên trước thái độ dứt khoát của nàng, không nhịn được mà hỏi lý do.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện.
"Ta vốn không giỏi dò đường, không phân biệt được đông tây nam bắc. Đệ tử của ta lại lần đầu đi xa cùng ta, đương nhiên không thể trông cậy vào được. Có người đi cùng cũng tiện."
"Vậy trước đây đạo hữu đi ra ngoài bằng cách nào?"
"Trước đây... trước đây có người đi cùng ta." Lam Vũ dường như nhớ lại điều gì đó, mắt nàng cụp xuống có chút u buồn, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài: "Nhưng, đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro