Chương 69
Chương 69: Đoàn tụ.
Thâm Quyến mấy ngày nay nhiệt độ chợt giảm xuống, trên vùng ngoại ô trống trãi, ngay cả gió bắc thổi qua cũng mang theo cái lạnh tê tái.
Hai người cứ hai mắt đẫm lệ như vậy mà nhìn nhau, bỏ qua người và gió bắc tiêu điều.
Lại một trận gió lạnh thổi đến, Lâm Cẩm Vân từ trước đến nay đều sợ lạnh, vô ý thứ co rúm lại.
Động tác này lập tức thu hút sự thương xót của Tưởng Lan, cô ấy vội vàng vươn tay kéo Lâm Cẩm Vân đến trước mặt mình, rồi khẽ vuốt gò má cô.
Chưa từng nghĩ, sờ khuôn mặt của cô thế mà kích động tuyến lệ của mình, Tưởng Lan khàn giọng đau lòng nói: "Thế nào lại gầy nhiều như vậy?"
Lâm Cẩm Vân kéo tay Tưởng Lan xuống nắm chặt trong tay mình, cũng không nói gì, cứ như vậy siết thật chặt nhìn chằm chằm cô ấy.
Nam nhân ở một bên nhìn thắc mắc, chen miệng nói: "A Lan, vị này chính là?"
A Lan, tiếng xưng hô này khiến Lâm Cẩm Vân bỗng dưng bực dọc, nhíu mày nhìn về phía nam nhân kia, lại nghe thấy Tưởng Lan giải thích: "Đây là em họ tôi."
Nam nhân còn muốn hỏi tiếp, Tưởng Lan lại ngắt lời nói: "A Minh, cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi, trong tiệm tôi tới thu dọn là được rồi."
"Ừ. Vậy cô có việc gì thì kêu tôi, cơm tôi đã đặt trong rương giữ nhiệt cho cô rồi." Nam nhân xoay người muốn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền dừng lại cước bộ quay đầu lại hướng Lâm Cẩm Vân lúng túng cười nói: "Chuyện kia, tôi không biết cô là em họ của a Lan, nhìn cô rất lạ mặt, lại hỏi cái này cái kia nên có chút hoài nghi. Tóm lại, chuyện vừa nãy xin lỗi cô."
Lâm Cẩm Vân mím môi không nói một lời, trong mắt tràn đầy đề phòng cùng lãnh đạm nhìn chằm chằm A Minh.
A Minh thấy cô không đáp lời liền muốn tiếp tục nói xin lỗi, nhưng bị Tưởng Lan xen vào nói: "Không có gì, đều là hiểu lầm."
"Vậy tôi đi đây?"
"Ừ."
A Minh chỉ đành ngượng ngùng rời đi.
Lâm Cẩm Vân được Tưởng Lan mang về trong cái lều làm bằng tôn kia, cô lúc này mới nhàn rỗi chăm chú quan sát "Tiệm cơm" đơn sơ này.
Nói là tiệm cơm nhưng thật ra cũng là phòng ngủ, bởi vì cô lúc này mới nhìn thấy góc kia có một tấm rèm che, phía sau rèm lộ ra một góc giường cùng với chăn mềm được bày biện trên đó.
Không gian lều này nhiều lắm cũng chỉ chừng hai mươi mét vuông, còn đặt bếp lò, dụng cụ nhà bếp và ba cái bàn, chỉ còn lại một chút không gian có thể đặt cái giường ngủ, có thể cảm thấy, một gian "Phòng ngủ" này nhất định là chật chội lại bức bách.
Để kiểm chứng cho suy đoán của mình, Lâm Cẩm Vân còn đi tới vén rèm lên kiểm tra.
Một chiếc giường nho nhỏ xuất hiện trước tầm mắt Lâm Cẩm Vân.
Tiếp theo, cô đưa tay lật "Đệm giường" lên nhìn, phát hiện cái "Giường" này so với tưởng tượng của cô còn đơn sơ hơn: Một vài viên gạch xi măng được phân bố ở bốn góc cùng với đó là hai hầu bao làm chân giường; một tấm ván cửa cũ màu đỏ sẫm được đặt lên trên tạo thành "giường"; tiếp nữa lại đem hai thùng các-tông lớn cắt ra, trải phẳng lên tấm ván cửa cũ kia tạo thành "Đệm giường"; cái gọi là "Gối đầu", được làm từ bao gạo vá lại, còn có thể thấy được bốn chữ "Gạo thơm Đinh ưu" in trên đó.
Cái giường này ngoại trừ chiếc chăn nhìn ra được là mua, còn những thứ khác không khác gì kiếm nhặt từ đống phế phẩm.
Lâm Cẩm Vân lại lần nữa đỏ mắt, cảm giác viền mắt nóng rát một chút, nước mắt trong chớp mắt liền rơi xuống.
Cô muốn cảm thụ cảm giác nằm trên chiếc giường này, liền ngồi xuống.
Quả nhiên vừa cứng lại vừa cộm.
Nhưng cô không lên tiếng, tiếp tục nằm xuống, đầu gối lên cái gối làm bằng bao gạo kia, dưới thân là tấm nệm giấy sột soạt.
Cô nhìn mái tôn đỉnh lều loang lổ rỉ rét thấp lùn kia, nghe tiếng gió lạnh từ trong khe hở chẳng biết từ đâu nhè nhẹ thổi tới, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nằm trên cái giường như vậy, quả thật rất là khó chịu.
Mà người kia cô từng phủng trong lòng bàn tay, phí hết tâm tư đi che chở, lại không biết rằng cô ấy lại ở chỗ này nằm qua bao nhiêu ngày đêm. . .
Làm sao cô có thể không chật vật đây?
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân đi đến sau tấm rèm, nhưng không ngăn căn, dù sao cũng sẽ bị phát hiện.
Nhưng lần này cô ấy không muốn đi theo vào, miễn cho chọc cô thương tâm.
Vì vậy, cô ấy đơn giản đem cơm ăn, để Lâm Cẩm Vân một người ở trong đó chờ.
Một lát sau, Tưởng Lan cơm nước xong, thu dọn xong lò bếp, kéo cửa lều lại, lúc này mới hướng tấm rèm đi đến.
Cô ấy vừa mới đi vào liền thấy Lâm Cẩm Vân nằm ở trên giường mình nhắm mắt không nhúc nhích, nếu như không phải đôi lông mi run rẩy ẩm ướt kia bán đứng cô, Tưởng Lan thật đúng cho là cô ngủ thiếp đi rồi.
Cô ấy nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân thật lâu, cuối cùng vẫn là thở dài đi kéo chăn ở cuối giường đắp lên cho cô, trong miệng không quên nhắc nhở: "Thế nào lại không đắp chăn, coi chừng lạnh."
Lâm Cẩm Vân chậm rãi mở mắt ra, giơ tay lên xoa xoa vành mắt, nghiêng đầu kéo tay Tưởng Lan đang dịch chăn cho mình: "Chị cũng lên nằm đi."
"Chị không buồn ngủ, em ngủ đi."
"Em cũng không buồn ngủ, chị lên đây, bồi em nằm một hồi."
"Không được, chị còn phải làm việc."
"Làm việc gì?"
Tưởng Lan không biết nên mở miệng như thế nào, Lâm Cẩm Vân lại đột nhiên phát hiện trên tay cô ấy khác thường.
Năm ngón tay đều bị nhuộm một màu vàng cam dày đặc, thậm chí móng tay cũng có màu vàng nhạt, bàn tay sờ cực kỳ thô ráp.
Cô vội vàng nắm bàn tay khác của Tưởng Lan xem xét, tình huống đều giống nhau như đúc.
"Tay này làm sao vậy? Thế nào lại vàng vàng, đây là bị cái gì nhuộm đến rồi?"
Tưởng Lan nhanh chóng thu tay về, "Không có gì, làm điểm thủ công, không cẩn thận dính chút phẩm màu."
"Không đúng." Lâm Cẩm Vân vội vàng kéo tay cô ấy qua ngửi ngửi, "Sao lại có mùi kim loại? Chị đang làm loại thủ công gì?"
"Không có gì."
"Chị không nói, em liền tự mình đi tìm."
Lâm Cẩm Vân nói rồi ngồi dậy đi xuống giường, Tưởng Lan cản cũng không kịp.
Nơi này vốn cũng không lớn lắm, Lâm Cẩm Vân vừa mới xuống giường liền phát hiện một chỗ khả nghi.
Cuối giường chất đống ba bao gạo chứa ny lon, tất cả đều phồng lên, ở trên lộ ra một tấm màu vàng kim.
Cô vội vàng đi tới đưa tay cầm bao gạo.
"Em đừng đảo lộn nữa, lát nữa cần phải làm"
So với bị Lâm Cẩm Vân phát hiện, Tưởng Lan giống như rất để tâm đồ trong bao hơn, lập tức đi tới cầm bao trong tay Lâm Câm Vân lôi đi.
Mặc dù cô ấy kéo đồ đi, nhưng bao này không có ghim miệng, Lâm Cẩm Vân vẫn là có thể nhìn rõ bên trong, đó là một bao toàn những thỏi vàng được gấp lại và xâu thành chuỗi.
Cô lại nhìn thấy một thùng các - tông bên dưới ba bao gạo, liền lấy hai bao gạo khác ra, ngồi xổm người xuống đi lật cái thùng. Bên trong là hơn phân nửa thùng tiền vàng chưa chiết.
Một mùi kim loại nặng xông vào mũi, Lâm Cẩm Vân lập tức liền biết đáp án: Cô ấy giúp người ta gia công thỏi vàng kiếm tiền, màu vàng cam và nồng đậm mùi kim loại là do sau một thời gian dài gấp giấy tiền lưu lại.
"Những thứ này. . . Chị làm bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm, mới gần đây."
Nhưng mười đầu ngón tay đều đã biến sắc, thậm chí đều thẩm thấu vào móng tay, làm sao có thể mới gần đây như cô ấy nói chứ.
Lâm Cẩm Vân cực kỳ đau lòng, cúi đầu nhìn một thùng giấy tiền này buồn bực nói: "Những thứ này đều có độc. . ."
"Không có độc, chỉ là khó ngửi một chút thôi." Tưởng Lan không muốn cô dò xét thêm, vội vàng thu dọn rồi lôi kéo cô đến bên giường, "Được rồi, điều không phải muốn chị bồi em nằm một hồi sao? Em mau nằm xuống."
Cô ấy ấn Lâm Cẩm Vân nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên cho cô, "Em nằm đi, đừng ngồi dậy, chị đi đem mấy cái ghế tới."
Tưởng Lan đi bên ngoài tấm rèm đem ba cái ghế xếp thành một hàng đặt ở bên cạnh ván giường, tiếp theo chậm rãi leo lên giường.
Lâm Cẩm Vân biết Tưởng Lan là sợ té xuống giường mới đưa ghế đến để chống đỡ, nhưng bản thân cô làm sao sẽ làm cô ấy té a?
Tưởng Lan vừa mới vén chăn lên nằm xuống, Lâm Cẩm Vân lập tức nghiêng người sang, đưa tay ra ôm chặt cô ấy vào lòng.
Tưởng Lan bị hành động bất ngờ này của Lâm Cẩm Vân dọa sợ, vô ý thức đẩy cô ra một chút lại nghe được thanh âm mềm mại của Lâm Cẩm Vân từ đỉnh đầu truyền đến: "Đừng nhúc nhích, gió sẽ vào."
Một câu nói cỡ nào quen thuộc.
Tưởng Lan nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên hai người nằm chung chăn, khi đó cô ấy giúp Lâm Cẩm Vân xoa bóp bụng giảm bớt đâu đớn cho cô, Lâm Cẩm Vân cũng là mượn lý do gió sẽ vào này mà đoan chính quấn lấy cô ấy.
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn là đứa trẻ nghịch ngợm thích đem tâm tư di chuyển ở trên người cô ấy.
Nghĩ đến đây, ngực Tưởng Lan chỉ có tràn đầy yêu thương, đâu còn nhẫn tâm cự tuyệt cô nữa, vì thế cũng nghe theo mà thả lỏng, tùy ý Lâm Cẩm Vân ôm.
Lâm Cẩm Vân kéo tay của Tưởng Lan qua đặt bên môi hôn một cái.
"Đừng. . .Lại chiết những thứ giấy đó nữa, trên giấy thiếc đó là kim loại nặng, giấy cũng được nhuộm bằng bột màu công nghiệp, thật sự có độc."
"Được, làm xong thùng này sẽ không nhận nữa."
"Vậy cũng không được, ngay cả thùng này đều đừng làm."
"Nhưng nhận đơn không làm không được, chị đáp ứng em, phần giấy còn lại chị mang bao tay chiết, được không?"
Lâm Cẩm Vân miễn cưỡng gật đầu, "Vậy em giúp chị cùng chiết."
"Ừ. Được rồi, không nói cái này nữa."
Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là ngừng nói, đem mặt cà cà vào trán Tưởng Lan, nói: "Chị còn nói em gầy, chị mới gầy, ôm đều là xương, một chút thịt cũng không có."
"Chị gầy nhưng khỏe mạnh, không giống em, gầy đến nhiễm bệnh." Cô ấy vừa nói vừa giơ tay lên khẽ lau khóe mắt lạnh lẽo của Lâm Cẩm Vân, "Đừng khóc."
"Ừ, nhìn thấy chị liền cao hứng, nên chảy nước mắt."
"Sao lại đem tóc cắt đi?"
"Như vậy mới thuận tiện đọc sách, người cũng lười, tóc ngắn dễ xử lý." Lâm Cẩm Vân trò chuyện tới cái này liền nổi lên hăng hái, mặt lùi về sau một chút, hỏi: "Chị nói xem, em tóc dài đẹp hay là tóc ngắn đẹp?"
Tưởng Lan nhìn vẻ mặt tươi cười lúc này của Lâm Cẩm Vân, đây là người cô ấy yêu thật sâu, tất cả kiểu dáng đều là cô ấy thích nhất.
Tưởng Lan sờ sờ mái tóc của Lâm Cẩm Vân, khen: "Đều đẹp. Tóc dài hiện khí chất, tóc ngắn hiện tuổi trẻ."
Lâm Cẩm Vân càng vui vẻ hơn, cả khuôn mặt dựa sát vào môi cô ấy hôn hôn.
Tưởng Lan không có hôn đáp lại cô, chỉ thối lui hỏi: "Em thế nào tìm được nơi này?"
Lâm Cẩm Vân cũng không có suy nghĩ, cười đáp: "Vận khí e. thật quá tốt, gặp được hai cái quý nhân tương trợ, trong đó một vị biết đốc công các chị, hỏi địa chỉ tìm tới."
"Đúng không, em tới Thâm Quyến khi nào?"
"Chỉ mới hai ngày. Đều ở Bảo An bên kia tìm, không nghĩ tới chị ở vùng ngoại thành này." Lâm Cẩm Vân nghĩ đến A Minh, thu hồi phân nửa tươi cười, "Nam nhân vừa nãy là ai?"
"Hắn kêu là Quách Đức Minh, đang làm việc ở công trường, chị vừa đi ra ngoài có chút việc, gọi hắn giúp mình trông coi tiệm cơm một chút."
"Ừ, nhìn hắn hình như cùng chị rất quen thuộc. . ."
"Người khác cũng rất tốt."
Lâm Cẩm Vân không thích nghe lời này, liền chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: "Chị ở đây nấu cơm cho công nhân sao?"
"Đúng vậy." Tưởng Lan tận lực hời hợt nói: "Nơi này vô cùng tốt, bao ăn bao ở, mỗi tháng lại còn trả lương."
Cô ấy sợ Lâm Cẩm Vân hỏi nhiều, cũng vội vàng nói tránh đi: "Người nhà em khỏe không?"
"Đều tốt. Đúng rồi, chị dâu rốt cục sinh rồi, là một cậu bé."
"Thực sự a, vậy thì tốt quá. Đứa trẻ rất khả ái đi, đặt tên chưa?"
"Còn chưa có."
"Em cái người làm cô cô này, nhanh đặt cho cháu trai một cái tên hay."
"Đang suy nghĩ a, đúng rồi, nhà của em tháng trước lắp điện thoại rồi."
"Phải không, vậy thật tốt. Em lại nói chị nghe về những người khác đi, mẹ em có khỏe không? Còn hai anh trai của em nữa."
"Được."
Lâm Cẩm Vân bắt đầu tinh tế nói về tình hình trong mấy năm nay.
Tưởng Lan nhìn dáng vẻ sáng láng của cô, sắc mặt cũng buông lỏng xuống, lúm đồng tiền trên má trái như ẩn như hiện.
Buổi chiều mùa đông này, hai người vùi ở trên tấm ván nhỏ chỉ có hai ba mét vuông, hàn huyên một buổi chiều, tâm sự về ba năm qua.
Bởi vì đoàn tụ không dễ, cho nên quý trọng gấp đôi. Hai người đều ăn ý tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cẩn thận sàng lọc ra những chủ đề ít tổn thương nhất, dùng phương thức nhẹ nhàng nhất thủ rỉ.
Tuy rằng đầu đội ngói lậu, thân nằm chiếu cũ, bên tai gối lên gió lạnh, hai người lại thản nhiên như thường. Không ai quan tâm đến hoàn cảnh thô ráp của hiện tại, không ai bàn cãi đến đúng sai của lần tương phùng này.
Phiền não ngày mai, ngày mai giải quyết, hôm nay trước liền mua vui đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro