Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Chương 50: Chăm sóc.

Bác sĩ đem bệnh tình tổng thể nói cho hai anh em Lâm Vĩ Kiện nghe.

Quách Xuân Lan được coi là thuyên tắc mạch máu não, thông thường gọi là trúng gió, cũng may đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, người tuy rằng còn chưa tỉnh, nhưng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.

Bác sĩ còn căn dặn sau khi Quách Xuân Lan tỉnh lại có thể sẽ liệt nửa người ở mức độ nhẹ, sau này cần phải chú ý điều trị và chăm sóc, yêu cầu người trong nhà tích cực phối hợp cùng chăm sóc tỉ mỉ.

Lâm Vĩ Kiện vừa nghe vội vàng hỏi: "Liệt nửa người, có phải là kiểu nửa người không thể động đậy?"

Bác sĩ trấn an nói: "Tình huống cụ thể thế nào còn phải chờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại, các người cũng đừng bi quan quá, rất nhiều trường hợp bệnh nhân liệt nửa người sau này đều có thể chậm rãi hồi phục trở lại"

Bác sĩ vừa nói xong, Quách Xuân Lan đã được đẩy ra ngoài, anh em Lâm Vĩ Kiện vội vàng chen đến nhìn.

Chỉ thấy Quách Xuân Lan đang nằm trên giường bệnh với một bình truyền, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, cả người thoạt nhìn cực kỳ suy yếu.

Nhìn mẹ mình như vậy, Lâm Cẩm Vân không tự chủ được mà rơi nước mắt.

Lâm Vĩ Kiện nhìn thấy cô khóc cũng đỏ cả vành mắt.

Cả một ngày này, người trong nhà đều ăn ý không nhắc đến những chuyện khác, chỉ yên lặng canh giữ ở giường bệnh chờ Quách Xuân Lan tỉnh lại.

Buổi tối gần tới tám giờ, Quách Xuân Lan rốt cục cũng tỉnh lại.

Bà giương mắt nhìn quanh một vòng, khi thấy Lâm Cẩm Vân thì lại vội vã dừng lại liếc mắt không nhìn cô nữa, mà là nghiêng đầu qua chỗ khác hướng Lâm Vĩ Kiện vươn cánh tay run rẩy nói "Nhị"

Lâm Vĩ Kiện lập tức hiểu ý, cầm tay bà nói: "Yên tâm, Khang tử con nhờ nhà Chu Mai trông coi. Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi? Có thể nói chuyện không?"

Quách Xuân Lan thử mở miệng nói một câu, nhưng chỉ ậm ờ, ba người tỉ mỉ nghe xong một hồi mới nghe được bà nói là "Đầu choáng váng"

Lâm Vĩ Kiện vội vã đi tìm bác sĩ đến.

Bác sĩ đến kiểm tra rồi hỏi Quách Xuân Lan vài câu, lại hỏi hộ sĩ vài câu, sau đó nói với Lâm Vĩ Kiện: "Bệnh nhân đây là đói bụng, ban ngày không có ăn gì, có thể không chóng mặt sao? Mấy người mau đi mua một ít gì đó nóng vào đây, nhất định phải thanh đạm chút"

Lâm Vĩ Kiện nhanh chóng để Lưu Phượng đi bên ngoài mua một ít thức ăn.

Lâm Cẩm Vân thì cầm chậu rửa mặt đi phòng nước nóng đựng một chậu nước nóng về, cô vắt xong khăn mặt muốn đi đến lau mặt cho Quách Xuân Lan, Quách Xuân Lan lại trợn mắt nhìn cô đem đầu xoay đi hướng khác.

Lâm Vĩ Kiện không biết tình huống cụ thể thế nào, thấy thế nên tiến tới nhẹ giọng khuyên bảo: "Mẹ, mẹ để A Vân lau mặt cho mẹ đi."

Quách Xuân Lan nghe vậy người lại từ từ nâng tay phải lên nhẹ nhàng khua khua.

Lâm Vĩ Kiện xem hiểu ý của bà, đành phải vừa tiếp nhận khăn mặt trong tay Lâm Cẩm Vân vừa hỏi lại: "Vậy con lau cho mẹ, được không?"

Quách Xuân Lan nghe vậy, quả nhiên đem đầu chậm rãi xoay lại.

Lâm Vĩ Kiện ngẩng đầu liếc mắt nhìn em gái, rồi cúi xuống lau mặt cho Quách Xuân Lan.

Nhìn một màn này, cả người Lâm Cẩm Vân khó chịu như kim đâm vậy. Cô lặng lẽ lau nước mắt rồi đi qua một bên rót nửa ly nước sôi, lấy hai chiếc ly đảo nước sôi qua lại để cho nước dần dần ấm lại.

Cô nhấp một hớp nước thử độ ấm, bưng ly nước ấm đi tới bên giường, thử hỏi: "Mẹ, con đút mẹ uống miếng nước được không?"

Quách Xuân Lan nhắm nghiền hai mắt lại không trả lời.

Lâm Cẩm Vân nắm cái ly trong tay thật chặc, kiên trì nói: "Vậy con đây đút cho mẹ một chút đi"

Cô lấy cái thìa nhỏ mượn của hộ sĩ, múc một thìa nước ấm đưa tới bên môi mẹ mình.

Quách Xuân Lan lại không hé môi, đem môi liều mạng mím chặt.

Nước mắt Lâm Cẩm Vân trong nháy mắt liền rơi xuống, khàn giọng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ uống một chút nước có được không?"

Lâm Vĩ Kiện cũng xen vào khuyên nhủ: "Mẹ, uống một chút đi, miệng mẹ rất khô rồi."

Người phụ nữ yếu ớt này lại gắt gao kháng nghị, mím chặc môi không cho nước vào, như thể bà đang ra sức để chống lại sự tiếp cận của con gái mình.

Cuối cùng, Lâm Cẩm Vân thỏa hiệp, tác thành sự chán ghét của bà, bàn tay cô run rẫy mà thu hồi cái muỗng, đem ly đưa cho Lâm Vĩ Kiện, "Anh, anh tới đút mẹ đi"

"Được, để anh. Mẹ, tốt xấu gì uống một chút đi."

Lâm Vĩ Kiện tiếp nhận ly và muỗng trong tay cô, lại múc một muỗng nước đưa tới bên miệng bà.

Quách Xuân Lan lúc này mới mở mắt, khẽ nhếch môi mở miệng, uống xong một muỗng nước ấm đầu tiên, sau đó, uống tiếp muỗng thứ hai, thứ ba. . .

Lâm Cẩm Vân ở một bên nhìn, trái tim như bị chặn lại đến khó chịu, xoay lưng lại nhỏ giọng nức nở.

Lúc này, Lưu Phượng đi đến, mang về một chén cháo nóng nhỏ.

Lâm Vĩ Kiện vội vàng buông cái ly xuống, tiếp nhận cháo trong tay Lưu Phượng, bưng lên đến đút cho Quách Xuân Lan, Lưu Phượng thì lại ở một bên đưa khăn.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có Lâm Cẩm Vân giống như là một ngoại nhân không xen tay vào được.

Cô muốn đi xoa bóp chân cho bà, nhưng tay vừa mới đè xuống chân phải của bà, lại cảm giác được cái chân trong chăn bông nhẹ nhàng di chuyển.

Thế nhưng cô vừa thả tay ra một cái, chăn bông liền bất động.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, phát hiện Quách Xuân Lan cũng đang nhìn mình, trong mắt đều là lạnh như băng mà nhìn chằm chằm mình.

Cô xấu hổ khi nhìn vào ánh mắt này, cũng không còn dũng khí gì nữa, cúi thấp đầu đi ra khỏi phòng bệnh như một linh hồn lang thang.

Cô đi đến băng ghế cạnh hành lang ngồi xuống, cả người tựa như đều suy sụp cúi đầu còng lưng mà ngồi, hai khửu tay đặt ở trên đầu gối, đem mặt chôn trong lòng bàn tay, mặc cho nước mắt làm ướt lòng cả bàn tay.

Cô không biết mình ngồi bao lâu, khóc bao lâu, cũng không cảm nhận được tất cả tiếng động xung quanh mình, chỉ để mặc bản thân hãm sâu trong tâm tình thống khổ, âm thầm bi thương.

Thẳng đến khi có đôi tay khẽ đẩy cô.

Lâm Cẩm Vân chậm rãi ngẩng đầu, thấy Tưởng Lan với đôi mắt đỏ ngầu đang đứng ở trước mặt cô.

Giống như đột nhiên tìm được chỗ dựa vào, cô ôm eo Tưởng Lan, áp đầu vào bụng cô ấy, kiềm nén tiếng khóc.

"Em nghĩ chị sẽ không trở lại nữa."

Tưởng Lan nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, giúp cô thuận khí, "Chị phải trở lại, phải mang cơm cho em nha. Em dạ dày không tốt, không thể bị đói. Được rồi, đừng khóc nữa, không phải là đã tới rồi sao."

Lâm Cẩm Vân lúc này mới dừng lại tiếng khóc, Tưởng Lan lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, lôi kéo cô nói: "Ngày hôm nay khóc còn chưa đủ nhiều sao, không cho phép khóc nữa. Trước đem cơm ăn đi, chuyện dù cho lớn cỡ nào đi nữa cũng phải ăn cho no trước."

"Vâng. Em ăn."

Lâm Cẩm Vân sợ anh trai chị dâu đi ra sẽ thấy Tưởng Lan, liền lôi kéo cô ấy đi tới chiếc ghế dài ở chỗ xa nhất ngồi xuống.

Tưởng Lan mở từng lớp khăn lông bọc ngoài cái cà men ra, hương vị lập tức bay ra tới, là món mì cà chua trứng mà ngày thường Lâm Cẩm Vân thích ăn nhất.

Lâm Cẩm Vân tiếp nhận cà men ăn, Tưởng Lan vừa nhìn cô ăn mì, vừa đưa tay giúp cô đem mấy sợ tóc rũ xuống vuốt ra sau tai.

Có lẽ là quá đói bụng, một chén mỳ đã bị Lâm Cẩm Vân ăn sạch sẽ.

Tưởng Lan tiếp nhận hộp cơm trống trong tay cô, lại từ bên cạnh lấy ra một cái hộp giữ nhiệt khác, lôi kéo cô nói: "Anh cả chị dâu cũng chưa ăn cơm phải không, em đưa cái này cho bọn họ đi. Đừng nói là chị làm, nói là mới vừa nhờ người mua giúp."

Lâm Cẩm Vân cúi đầu nhìn cái hộp giữ nhiệt này một chút, đúng là mới tinh, ngay cả miếng giấy bảo hộ màu trắng trên tay cầm còn chưa kịp xé ra.

Cái hộp giữ nhiệt này là Tưởng Lan sau khi trở về liền đi mua.

Cô ấy bị mẹ của cô phỉ nhổ nhục mạ, bị chị dâu không nói lỹ lẽ hung hăng vung một bạt tai, bị anh cả hung ác lớn tiếng xua đuổi, mà vẫn như cũ đi quan tâm bọn họ, dù biết rõ sẽ bị chửi rủa xua đuổi lần nữa cũng không do dự chùn chân mà đi đối tốt với người Lâm gia.

Vừa nghĩ tới sự lương thiện của cô ấy chưa bao giờ nhận được nửa điểm hồi báo, Lâm Cẩm Vân xúc động muốn rơi lệ. Cô cố sức hít mũi một cái mới dừng lại cổ chua xót này, đưa tay muốn xoay mặt Tưởng Lan lại kiểm tra má phải của cô ấy.

Tưởng Lan lại đẩy tay cô ra, "Đừng quan tâm chị, mau đi đưa cho bọ họ đi"

"Vâng."

Lâm Cẩm Vân đem đồ ăn đưa tới trước mặt bọn họ, y theo Tưởng Lan giao phó mà thuật lại, hai người kia cũng đói lả, không có hoài nghi lời nói của Lâm Cẩm Vân, vùi đầu đem mì sợi ăn sạch sẽ.

Lúc trở lại hành lang thì, Tưởng Lan đã không thấy bóng dáng. Nhưng Lâm Cẩm Vân lúc này không lo lắng như trước nữa, chỉ vì biết rằng cô ấy sẽ không cam lòng nhìn chính mình bị đói, chí ít trước khi mẹ xuất viện, cô ấy đều sẽ lặng lẽ chèo chống cùng cô.

Ba người giải quyết xong bữa cơm, Lâm Cẩm Vân thấy thời gian cũng đã tối, tìm anh chị thương lượng ai đến canh giữ bên giường bệnh.

Lâm Vĩ Khang còn đang ở nhà, phải có người trở về dàn xếp tốt cho hắn mới được.

Lâm Cẩm Vân để cho bọn họ đi về trước, một mình cô ở lại gác đêm.

Lâm Vĩ Kiện lại không chịu, muốn để Lưu Phượng cũng ở lại, Lâm Cẩm Vân đoán rằng trong lòng Lưu Phượng hẳn là không muốn lưu lại, nhưng cô không tranh được với anh cả liền cũng tùy hắn vậy.

Quả nhiên Lâm Vĩ Kiện vừa đi, Lưu Phượng liền bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, còn chưa chống đỡ quá nửa tiếng đồng hồ liền dựa vào bên cạnh giường bệnh mà ngủ.

Quách Xuân Lan sau khi ăn cơm tối xong liền ngủ rồi, chỉ còn Lâm Cẩm Vân một người vừa canh giữ ở bên giường vừa nhìn bình truyền dịch, gọi hộ sĩ kịp thời thay thuốc.

Khoảng một giờ đêm, Quách Xuân Lan mắc tiểu tỉnh dậy, Lâm Cẩm Vân vừa thấy bà tỉnh lại hỏi bà có phải muốn đi vệ sinh hay không.

Quách Xuân Lan nhìn bốn phía, phát hiện chỉ có một mình Lâm Cẩm Vân ở đây, liền mở miệng kêu một tiếng "Vĩ Kiện"

"Anh đi về rồi, con và chị dâu ở đây. Mẹ, mẹ muốn đi vệ sinh phải không?"

Quách Xuân Lan lại nhìn bên cạnh một cái, phát hiện Lưu Phượng đang ghé đầu nằm ở bên cạnh chân bà, trong miệng phát ra tiếng ngáy còn lớn hơn bệnh nhân cùng phòng. Bà hướng về phía Lưu Phượng trừng mắt một cái liền không nhìn chị ta nữa, bắt đầu thử tự mình đứng lên, lại cảm thấy thân thể bên trái không thể dùng lực được, chân nặng nề giống như một khối đá lớn.

Bà theo bản năng mà sợ sệt, đặt tay phải lên cánh tay của Lâm Cẩm Vân, kéo tay áo của cô nói: "Không nhúc nhích được."

Lâm Cẩm Vân vội vàng đè lại bà nói: "Mẹ, có bồn tiểu, đừng sợ, con đi lấy đến."

Cô nói liền đi ngay đem bồn tiểu dưới giường lấy ra.

Cô đem bồn tiểu đặt ở cuối giường trước, hai tay đẩy thân thể bên trái của Quách Xuân Lan cố sức đem bà lật nghiêng người sang, sau đó nhanh chóng cầm bồn nước tiểu xê dịch ở mông bà.

Tiếp theo, một tay đè bồn xuống, một tay chậm rãi đỡ thân thể Quách Xuân Lan, bồn tiểu liền tự nhiên bị đặt ở dưới mông.

Thấy vị trí bồn có chút bị lệch, Lâm Cẩm Vân lại duỗi tay nhẹ nhàng xê dịch một chút, điều chỉnh lại.

Cô biết bà ưa sĩ diện, không muốn để con dâu chứng kiến những việc như vậy, liền cũng không đánh thức Lưu Phượng đi hỗ trợ, đơn độc làm xong một loạt động tác này thì cái trán đã phủ một tầng mồ hồi mỏng.

Tuy rằng trước đó có đi hỏi hộ sĩ trình tự cụ thể, lại nhìn giường bệnh bên cạnh làm hai lần, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm thử, trong lòng cô cũng không chắc chắn, liền hỏi bà: "Mẹ như vậy có thể chứ? Không thoải mái nói con con xê dịch lại."

Quách Xuân Lan có thể cảm giác được vị trí bồn cùng bộ vị của mình vừa khớp, nhưng bởi vì ngực còn đang giận cô, cho nên cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái đáp lại.

Lâm Cẩm Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chờ Quách Xuân Lan thải ra ngoài.

Sau đó, Lâm Cẩm Vân lại lau chùi cho bà, đổ nước tiểu, rửa bồn tiểu, còn hứng một bồn nước nóng giúp bà lau thân thể.

Quách Xuân Lan nhìn chằm chằm vào mi mắt sưng húp cùng với quầng xanh quanh vành mắt của cô, chép miệng, vẫn là đem lời muốn nói nuốt xuống.

Tháng tư đêm lạnh như nước, Lưu Phượng ngủ theo bản năng cảm thấy lạnh, nhúc nhích một chút kéo lấy chăn bên chân Quách Xuân Lan hướng trên người mình kéo qua.

Động tác này kinh động đến Quách Xuân Lan.

Bà liếc mắt nhìn Lưu Phương một cái, rồi lại nhìn Lâm Cẩm Vân một cái, người đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cái bình đang treo, phát hiện cô ăn mặc so với Lưu Phượng còn ít hơn.

Chung quy cũng là con gái bà, yêu thương dần dần áp đảo oán hận, mở miệng ầm ừ gọi "A Vân"

"Mẹ, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"

"Đi ngủ."

"Con muốn nhìn bình truyền nước, mẹ ngủ đi, đừng bận tâm con."

"Gọi nó nhìn."

Lâm Cẩm Vân biết Quách Xuân Lan đang nói đến Lưu Phượng, lắc đầu nói: "Con không yên lòng để chị ấy nhìn, tự con nhìn là được. Mẹ đi ngủ đi, còn khó chịu không?"

Quách Xuân Lan không trả lời Lâm Cẩm Vân, chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi, thẳng đến khi nước mắt theo khóe mi trượt xuống, mới nhắm nghiền hai mắt không nhìn cô nữa.

Lâm Cẩm Vân đem tay áo giúp bà lau đi dòng lệ này, tiếp tục ngồi trông chừng bình truyền dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro