Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Chương 40: Ngôi nhà nhỏ.

Thế là đến ngày mười sáu tháng giêng, Lâm Cẩm Vân một mình trở về trường học trước.

Cô từ trong nhà dẫn theo hai túi đồ một lớn một nhỏ theo cùng. Bên trong túi lớn chứa áo quần và một vài đồ dùng cần thiết, túi nhỏ thì chứa hạt dưa rang, bánh cốm gạo rang và các loại rau muối mà Quách Xuân Lan chuẩn bị cho cô. Lâm Cẩm Vân một chút cũng không khách khí, đem những món ngon này đóng gói sạch bỏ vào trong túi quay về trường học chờ đưa cho Tưởng Lan.

Lâm Cẩm Vân cất xong túi hành lý liền nhanh chóng quét tướt lại căn phòng: Sàn nhà được lau sạch bằng nước, tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều được chà lau đến nỗi một hạt bụi nhỏ cũng không có, ra trải giường cũng được giặt sạch sẽ và đem ra phơi nắng, WC cũng được tẩy rửa thơm tho, cạnh cửa cũng được đặt hai đôi dép đi trong nhà, một đen một đỏ, thảm lót chân được đặt trước cửa, hai bên khung cửa dán lên hai câu đối xuân, trên cánh chính cũng dán một tờ viết bằng bút lông chữ "Phúc".

Căn ký túc xá phòng 309 trong thoáng chốc biến thành một căn nhà ấm áp dễ chịu.

Lâm Cẩm Vân nhìn quanh một vòng căn phòng 309 sạch sẽ chỉnh tề, ngực tăng vọt cảm giác thỏa mãn, thầm nghĩ muốn ở trong cái nhà nhỏ này hưởng thụ thành quả lao động cực khổ hơn nửa ngày của mình.

Vì vậy liền dứt khoát không ra khỏi cửa đi ăn trưa, cô dùng bếp điện nấu mì sợi ăn kèm với rau muối từ trong nhà mang đến để giải quyết cơm trưa, cơm nước xong lại hướng trên giường nằm, thỏa thích mà ngủ một giấc.

Quang cảnh ban ngày vừa rộn ràng vừa phong phú cứ thế bị Lâm Cẩm Vân bỏ qua, nhưng thời điểm gian nan thật sự vẫn còn ở phía sau.

Bóng đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ.

Lâm Cẩm Vân ở trong ký túc xá tự mình nấu cơm giải quyết bữa tối, cơm nước xong rửa bát lại phát hiện mình không có chuyện gì để làm nữa, suy nghĩ một chút liền đi ra ngoài tản bộ.

Cô xuôi theo đi đến quảng trường văn hóa công nhân gần trường học, không suy nghĩ nhiều liền quẹo đi vào.

Đối diện cổng quảng trường là một sàn nhảy ngoài trời, một đôi trai thanh gái lịch đang say sưa nhảy nhót, âm nhạc được phối mang tiết tấu nhẹ nhàng, các ca khúc điều là liên quan đến chủ đề tình yêu, Lâm Cẩm Vân đứng một bên nhìn một lúc cảm thấy rất thú vị, liền cất bước đi về phía trước.

Dọc theo sàn nhảy ngoài trời đi sâu vào là một cái hồ nhân tạo u ám và tĩnh mịch, đó là một nơi tuyệt đối không được đi vào ngay lúc này.

Những người đi một mình đều sẽ hiểu mà không cần lượn quanh mặt hồ, bởi vì họ đều biết đó là nơi tụ tập của các cặp đôi trai gái, mỗi gốc cây liễu bên cạnh hồ là một trương ghế dài, là nơi minh chứng cho một đoạn tình yêu của các cặp đôi, không cần thiết lại tự mình chạy tới tìm điểm khó chịu.

Lâm Cẩm Vân vô cùng buồn chán mà dạo qua một vòng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là gia nhập vào tiểu đoàn của một nhóm người chơi cờ dưới tán cây đa, chung đụng cùng một đống người lớn tuổi vây xem hai cụ ông đang chơi cờ tướng.

Nhìn một chút liền phát hiện có một cụ ông luôn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô đêm nay ra ngoài mặc một chiếc áo len màu đỏ thẩm do Tưởng Lan đan, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đỏ sậm. Hiện tại cô đang đứng trong một đám người già ăn mặc áo quần mộc mạc, nhìn qua quả thực có chút vô cùng rực rỡ.

Cô bị nhìn có chút không được tự nhiên, liền rời khỏi đám người này thong thả cước bộ trở lại ký tức xá, trở lại ký túc xá nhìn đồng hồ, phát hiện cư nhiên mới trôi qua một canh giờ mà thôi.

Đêm dài đằng đẵng, người không ngủ yên.

Lâm Cẩm Vân lại đem giấy và bút mực ra yên tĩnh mà viết chữ.

Nhưng trời không chìu lòng người, cô mới viết hơn nữa canh giờ, chợt nghe âm thanh truyền đến từ phòng bên cạnh.

Đầu tiên là tiếng người huyên náo, tiếng gào thét, tiếp theo lại nghe được tiếng kéo hộp, tiếng đóng cửa sổ, tiếng đẩy bàn kéo ghế. . .

Phòng 308 bên cạnh là phòng đôi, cặp hàng xóm này bình thường cũng không ồn ào, cái này đoán chừng là vừa mới trở lại ký túc xá vội vàng thu dọn vài thứ lăn tăn nên mới phát ra tiếng động lớn như vậy.

Lâm Cẩm Vân bị phòng bên cạnh làm ồn nên không thể tĩnh tâm mà luyện chữ được, đem giấy và bút cất vào, sau đó cởi quần áo vùi ở trên giường nghe radio.

Nhưng khi tiến vào ổ chăn lạnh lẽo liền không nhịn được mà nhớ đến mùi hương cùng cơ thể mềm mại mang theo độ ấm đã lâu không gặp, cho nên không nghe lọt vào tai cái gì.

Âm thanh phát ra trong máy ghi âm đi từ tai này lại chạy ra tai khác, cái gì cũng không lưu lại, trong đầu tràn đầy đều là bảo bối, tưởng tượng người kia hiện tại đang làm gì, tưởng tượng ra động tác cùng thần thái của người, sẽ gặp người nào, sẽ nói nói cái gì. . .

Mang theo nỗi nhớ da diết, một mình ở trong căn phòng nhỏ này mà trông ngóng, cô dần dần tiến vào giấc ngủ.

Cũng không biêt ngủ bao lâu, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, sát vách lại truyền đến một vài tiếng động.

Khóa cửa phát ra tiếng rắc rắc.

Cánh cửa được mở ra mang theo tiếng két két.

Cái chòa khóa lắc lư phát ra tiếng leng keng

Những chuyển động ồn ào này làm Lâm Cẩm Vân không ngủ được, mơ mang mà lẩm bẩm một câu oán trách, sau đó xoay người khó chịu mà đem chăn trùm đầu lại, một nửa đầu bị vùi trong chăn tiếp tục toàn tâm toàn ý mà làm cho chính mình lần nữa tiến vào giấc mộng

Nhưng trên đầu đột nhiên lại truyền đến một cái chạm nhẹ vô cùng mềm mại, giống như có một bàn tay đang nhẹ nhàng chạy dọc theo những lọn tóc trên trán cô, tiếp theo đó là một làn hơi thở mềm mại và ấm áp phả vào gò má.

Những lọn tóc trên mặt bị hơi thở đột nhiên này làm cho lay động, mang theo đó là cảm giác ngứa ngáy.

Lâm Cẩm Vân đâu còn ngủ được, vội vàng vươn tay mở đèn, xoay người trợn mắt ngước nhìn, chỉ thấy cái người ngày đêm mong nhớ lúc này đang ngồi ở bên giường, ánh mắt óng ánh mà nhìn cô.

"Chị đã trở về."

Tưởng Lan nhìn bộ dáng ngơ ngác vẫn còn ngái ngủ của Lâm Cẩm Vân, cười nói.

Thoáng một cái lập tức tỉnh ngủ, Lâm Cẩm Vân cong mắt lên lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng nhào tới, đem Tưởng Lan ngã nhào xuống giường, ôm cô ấy sau đó liền hôn lên.

Cái hôn tỉ mỉ dầy đặc của cô rơi vào trên mặt, trên môi, thậm chí trên cổ của Tưởng Lan, mỗi cái rơi xuống đều mang theo nỗi nhớ nhung cùng tình yêu say đắm.

Tưởng Lan làm việc suốt cả ngày lại trở về trong đêm, nên sớm đã không còn sức lực mà kháng cự lại Lâm Cẩm Vân nữa. Hơn nữa cô ấy cần gì phải đi kháng cự chứ, rõ ràng cô ấy cũng nhớ Lâm Cẩm Vân nhớ đến không chịu được.

Tưởng Lan cười nhắm hai mắt lại, thỏa thích hưởng thụ cảm giác được người mình thích ôm vào trong ngực mà hôn, cảm thấy tất cả vất vả và mệt nhọc mấy ngày nay đều là đáng giá.

------------------------------------------------

Tưởng Lan ngủ một giấc thẳng đến mười giờ sáng.

Cô ấy thực sự quá mệt mỏi, ngay cả tối hôm qua ngủ thiếp đi như thế nào cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ sau khi bị Lâm Cẩm Vân ôm ngã xuống giường liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Tưởng Lan rời giường đánh răng rửa mặt, lật ra cái hộp giữ nhiệt và nhìn thấy cháo trắng nóng hổi được đựng trong một cái hộp tráng men bọc lấy nó là một chiếc áo khoác bông cũ. Cô ấy đoán là Lâm Cẩm Vân sáng sớm nấu, vì vậy liền một muỗng lại một muỗng ăn sạch.

Tưởng Lan sau khi ăn xong, bắt đầu chăm chú quan sát gian phòng.

Cô ấy kinh ngạc với sự biến hóa trong căn phòng: Sàn nhà rất sạch sẽ, áo quần trong ngăn kéo cũng được gấp xếp rất chỉnh tề, ra giường chăn đệm đều đã được giặt sạch, còn lộ ra hương thơm nước xã vải, lò bếp ở bệ cửa sổ cũng sạch sẽ ngăn nắp, bồn rửa tay trong WC được lau chùi đến phản quang, còn có thể ngửi thấy được mùi hương dầu thơm.

Tưởng Lan lại nhìn thấy hai đôi dép bông đi trong nhà được đặt dựa vào bức tường bên trong cánh cửa, lúc này mới phản ứng kịp là có chuyện gì xảy ra, vội vàng đem giày của cô ấy cởi ra hướng bên cạnh để xuống, mang vào một đôi dép bông đi trong nhà màu đen.

Cô ấy lại nghĩ đến chính mình tối hôm qua cư nhiên mang giày đi thẳng vào nhà, nhất thời cảm thấy cực kỳ áy náy, đi nhanh đến ban công cầm cây lau nhà lau chùi từ ban công đến cửa ra vào.

Lúc lau chùi đến cửa, trong lúc lơ đãng liền thấy bên khung cửa có dán một mảnh giấy màu đỏ, vì vậy đưa đầu đi ra ngoài nhìn.

Nguyên lai là câu đối xuân.

Tưởng Lan đi ra ngoài giẫm lên tấm thảm chùi chân, tò mò mà nhìn hai bên.

Hinh Lan Thổ Nhụy Xuân Doanh Môn, Tường Vân Trình Nhụy Phúc Mãn Đình.

Tưởng Lan ngay lập tức cười vui vẻ lộ ra má lúm đồng tiền, nhìn nét chữ thanh tú đoan chính của câu đối xuân hai bên cửa đến xuất thần, không có mảy may nhận ra được phía sau có tiếng bước chân của một người đang chậm rãi tiến gần.

"Viết được không?"

Tưởng Lan nghe được thanh âm liền vội vàng xoay người, thấy Lâm Cẩm Vân đang mang theo rau cải hoa quả và một túi hạt dưa đứng cách mình không xa.

"Ừ, viết rất khá"

"Cảm ơn. Có thể giúp em một tay không?"

Tưởng Lan nghe vậy liền vội vàng tới tiếp nhận đồ vật trong tay Lâm Cẩm Vân rồi đi vào, Lâm Cẩm Vân theo sát phía sau, nhanh chóng ló đầu hôn một cái ở trên má cô ấy.

Việc tập kích bất ngờ này dọa Tưởng Lan giật mình.

Cô ấy gấp đến độ ôm lấy cánh tay của Lâm Cẩm Vân kéo vào bên trong cánh cửa, đưa chân đóng lại cánh cửa, sau đó xoay người quở trách Lâm Cẩm Vân nói: "Làm cái gì vậy! Cửa còn chưa đóng liền như vậy"

"Xin lỗi." Lâm Cẩm Vân ngoài miệng nói ra áy náy, nhưng trong mắt lại không thấy được thành ý, trái lại tràn đầy là tiếu ý, hai tay ôm Tưởng Lan nói: "Em nhớ chị nên nhịn không được"

Lâm Cẩm Vân nói xong liền hướng đến môi Tưởng Lan dán xuống.

Tưởng Lan hai tay đều đang cầm đồ, chiều cao của cô ấy đã không chiếm ưu thế, bây giờ còn bị Lâm Cẩm Vân ôm chặt lấy, tình cảnh cũng không khác dê con đợi làm thịt là bao, chỉ có thể cam chịu để cô công đoạt thành trì cướp một phen.

Một lát sau, Lâm Cẩm Vân thỏa mãn mà liếm miệng một cái, ân cần mà tiếp nhận đồ trong tay Tưởng Lan, đổi lại dép đi trong nhà vui vẻ mà hướng ban công đi đến.

Tưởng Lan nhìn cô vui vẻ hớn hở đi từng bước đến ban công, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra: Nguyên lai để cho mình mang đồ chính là vì cái này, thực sự là càng ngày càng giảo hoạt rồi.

Lâm Cẩm Vân đã chiếm hết tiện nghi nên nhanh chóng bù đắp, buổi trưa cô tự tay nấu một nồi mì tràn đầy thành ý hiếu kính Tưởng Lan.

Tưởng Lan vừa nhìn thấy bên trong "Phần" mì này, có thịt có rau có tôm có cua, thật không biết đây là mì hải sản hay mì gì. . .

Tưởng Lan biết Lâm Cẩm Vân không thích ăn hải sản, tôm và cua trong mì này đều là cố ý mua cho cô ấyvăn, nên không khỏi càm ràm Cẩm Vân: "Bữa này coi như không tính, về sau không được xa xỉ như vậy nữa. Mì cà chua với trứng gà ăn cũng rất ngon, mùi vị so với những thứ này cũng không kém là bao."

"Không có việc gì, không phải cuối kỳ có phát tiền thưởng sao, em lúc đầu còn muốn mua cho chị cái áo khoác nhưng chị lại không muốn."

"Chị có quần áo rồi. Em tiết kiệm tiền lại, đừng phung phí."

"Đúng rồi, nói đến việc này." Lầm Cẩm Vân đột nhiên dừng đũa, đứng dậy đi đến túi xách lấy tiền ra, đem tất cả tiền giấy của hơn 5 mệnh giá rồi đưa cho Tưởng Lan nói: "Giữ lấy, chi phí trong nhà."

Tưởng Lan không hiểu ý tứ của Lâm Cẩm Vân, chỉ ngẩn người nhìn tiền trong tay cô.

Lâm Cẩm Vân cười giải thích: "Về sau đều do chị quản lý, tiền lương mỗi tháng của em đều giao cho chị."

Tưởng Lan nghe xong liền mãnh liệt lắc đầu nói: "Tiền của em thì tự mình giữ lấy. Chị đây cũng có tiền, bình thường chi tiêu cũng không nhiều, đều là mua một ít thức ăn, cũng không tốn bao nhiêu."

"Như vậy sao được? Hai người tiêu xài làm sao có thể để một mình chị chịu trách nhiệm toàn bộ được."

"Vậy em đưa cho chị để chi phí như vậy cũng không phải là một mình em chịu trách nhiệm sao?"

"Không giống nhau"

"Không giống nhau ở chỗ nào?"

"Ở nơi này em là chủ nhà đi, chủ nhà tổng yếu là phải nuôi gia đình a, em nuôi chị là lẽ hiển nhiên nha!"

Tưởng Lan nhất thời không lời chống đỡ, đáng hận nhất chính là, bản thân không chỉ không tìm ra điểm sai trong lời nói của Cẩm Vân, mà còn bị lời nói ngang ngược của cô làm cho cảm động.

Cô ấy đột nhiên có chút hối hận chính mình sao lại đi yêu một giáo viên ngữ văn biết ăn nói làm gì chứ.

Lâm Cẩm Vân không cho Tưởng Lan cơ hội bác bỏ, vì vậy vừa cười vừa bồi thêm một câu: "Chị điều không phải sợ em tiêu tiền phung phí sao? Tiền do chị quản em dĩ nhiên là không có cơ hội phung phí được rồi."

Lâm Cẩm Vân đem đạo lý giảng thuyết chặt chẽ, Tưởng Lan còn có thể nói cái gì nữa a, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận tiền trong tay Lâm Cẩm Vân nói: "Vậy liền do chị đảm đương."

"Vâng. Chị quản lý, em tất cả nghe theo chị."

Tưởng Lan mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu ăn mì, thúc giục Cẩm Vân: "Đã biết. Mau ăn, sắp nguội rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro