Chương 21
Chương 21: Quá khứ và hiện tại.
Tết âm lịch năm đó, Quách Xuân Lan mang theo hai anh em về nhà mẹ đẻ thăm người thân.
Năm ấy, Quách Xuân Lan liều mạng dùng tiền để cho Lâm Vĩ Khang chữa bệnh một năm, do vậy lễ mừng năm mới cũng không cho Lâm Cẩm Vân một bộ đồ mới ăn tết.
Lâm Cẩm Vân lúc đó tuổi còn nhỏ, trong lòng oán giận mẹ mình thiên vị anh hai. Cô không dám tỏ thái độ bất mãn đối với mẹ mình nên đem lửa giận dời lên người Lâm Vĩ Khang, trên đường đi đều thờ ơ với hắn, mặc cho hắn có làm cách nào để bắt chuyện cô đều thủy chung mặt lạnh mà biểu đạt.
Sau khi đến nơi, Lâm Cẩm Vân lập tức bỏ lại Lâm Vĩ Khang, đi tìm những đứa trẻ khác xung quanh để chơi đùa.
Đều là những đứa trẻ khoảng tám chín tuổi nên câu chuyện đều xoanh quanh đề tài về áo quần mới trên người. Rất nhanh thì có một đôi mắt của một đứa trẻ nhìn Lâm Cẩm Vân vẫn ăn mặc áo quần cũ, bắt đầu chê cười cô năm mới mà chỉ mặc áo quần cũ.
Trẻ con vốn thích trêu đùa, quấy rối, những đứa trẻ khác vừa nghe, cũng bắt đầu hùa theo chê cười cô.
Lâm Cẩm Vân nóng nảy, đang muốn phản bác lại vài câu với những đứa trẻ kia, lại đột nhiên nghe được có người đang gọi mình. Cô theo tiếng gọi đó nhìn lại, thấy Lâm Vĩ Khang đang đứng trên mảnh đất trống cười khúc khích gọi mình.
Cô lúc này đang bị chế giễu, thầm nghĩ không thể để cho những đứa trẻ khác biết mình còn có một anh trai ngốc ngếch nữa, liền quay đầu đi vờ như không nghe thấy.
Những đứa trẻ kia nhìn phản ứng của Lâm Cẩm Vân, hỏi cô người kia là ai, cô vội vàng nói không quen biết.
Một trong những đứa trẻ kia là người thân thích trong gia đình Lâm gia, vừa nhìn thấy được Lâm Vĩ Khang, liền nói người kia là một kẻ đần độn, ngốc ngếch, cũng chính là anh của Lâm Cẩm Vân.
Vì vậy, một đám trẻ kia lập tức hưng phấn lên, chạy đến vây quanh mà nhìn Lâm Vĩ Khang, hỏi hắn có phải là kẻ ngốc không.
Lâm Vĩ Khang nhìn thấy nhiều người vây quanh mình như vậy, nhất thời trở nên luống cuống, trong miệng không ngừng nói: "Tôi không phải kẻ ngốc, tôi tìm A Vân."
Có đứa trẻ trong số đó đứng ra hỏi hắn: "A Vân là ai?"
"A Vân chính là A Vân."
"Tên cũng không nói ra được, cậu đúng thật là một kẻ ngốc! Đại ngốc!"
"Tôi không phải kẻ ngốc! A Vân, A Vân!"
Lâm Vĩ Khang nhìn về phía em gái, vội vàng hướng cô kêu cứu.
Mọi người đều nhìn về phía hắn kêu, thấy Lâm Cẩm Vân đang đứng cách bọn chúng khoảng năm sáu mét đang quay đầu đi không nhìn bên này.
Đứa trẻ kia nổi lên tâm ý chơi đùa, lôi kéo Lâm Cẩm Vân, đem cô đẩy tới trước mặt Lâm Vĩ Khang, hỏi hắn: "Đây là A vân sao? Nó là em gái của cậu?"
"Ừ, là A vân, là em gái."
Lâm Cẩm Vân sợ mất mặt mũi, ngẩng đầu lên trừng mắt liếc Lâm Vĩ Khang, hung hăng phản bác: "Tôi không phải em gái anh!"
"A Vân, em nói với bọn họ anh không phải là kẻ ngốc đi."
"Nói cái gì mà nói! Tôi đâu phải là em gái anh!"
"Em là em gái của anh."
"Tôi không phải!"
Những đứa trẻ xung quanh nhìn hai người tranh cãi ầm ĩ, càng thêm hưng phấn.
Lúc này đứa trẻ lớn nhất trong đám đột nhiên quát bảo hai người họ im lặng, kéo Lâm Cẩm Vân hỏi: "Tôi hỏi cậu, cậu có phải có anh trai hay không?"
"Có, tôi có anh trai, anh ấy đang ở nhà."
"Kẻ ngốc này không phải là anh của cậu đúng không?"
"Không phải."
Đứa trẻ đó liền buông cô ra, xoay người nói với Lâm Vĩ Khang: "Kẻ ngốc kia, nghe rồi đấy, nó đều nói không phải em gái cậu, cậu cũng không phải anh trai nó."
"Không đúng, không đúng, tôi là anh trai, A Vân là em gái tôi."
"Cậu không phải anh nó!"
"Mày nói dối, mày nói dối Thiên Lôi sẽ đánh chết mày!"
Lâm Vĩ Khang nói xong kích động đẩy ngã đứa trẻ kia.
Đứa trẻ kia bị đẩy một cái, tức giận mà lôi Lâm Cẩm Vân đẩy về phía trước, cả giận nói nói với cô: "Mày nói với tên ngu ngốc này rõ ràng đi, đừng có mà im lặng không nói gì!"
Lâm Cẩm Vân thấy những đứa trẻ xung quanh đều đang tò mò nhìn chằm chằm cô, có mấy đứa trẻ còn cười, thủ thỉ tai nhau, một mặt đều muốn xem bộ dạng xấu mặt của cô.
Cô cảm thấy quá xấu hổ và giận dữ, dưới tình thế cấp bách, đột nhiên đẩy mạnh Lâm Vĩ Khang một cái, nhìn hắn quát: "Anh là kẻ ngu ngốc! Anh không phải anh tôi!"
Lâm Vĩ Khang không ngờ em gái mình sẽ nói mình là người ngu ngốc, tức giận mà đá cô một cước.
Lúc này không biết người nào đó hô một câu, "Kẻ ngu ngốc còn dám đánh người, chúng ta đánh hắn!"
Trong lúc nhất thời, chừng mười đứa trẻ ùa lên, bắt đầu hướng Lâm Vĩ Khang đấm đánh, vừa đánh vừa nói: "Đánh kẻ ngu ngốc."
Lâm Vĩ Khang ngay từ đầu còn có thể chống đỡ lại vài cái, nhưng càng chống lại càng bị đánh mạnh hơn.
Chờ Lâm Cẩm Vân đi đến ngăn cản, tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, hơn nữa cô không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vĩ Khang bị đánh đến đầu chảy máu, thậm chí còn có vài đứa trẻ vừa đánh vừa hướng trên đầu hắn nhổ nước bọt.
Cuối cùng, những đứa trẻ kia đánh đến mệt mỏi liền rời đi.
Trên mảnh đất lớn trống trãi như vậy, chỉ còn lại Lâm Cẩm Vân không biết làm gì chỉ nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Khang đang co rúm lại ở góc tường ôm bụng khóc.
Cô sau này mới biết được, thì ra ngày đó mợ cho Lâm Vĩ Khang một bao kẹo sữa. Hắn cầm bao kẹo trong tay nói với mợ là chia cho em gái một nửa, như vậy cô có thể cùng hắn nói chuyện.
Vì thế hắn liền đi ra ngoài tìm em gái là vì cho cô kẹo.
Hắn ôm bụng không phải là bởi vì đau, mà là bởi vì bên phải chiếc áo có cái túi trong đó có một bao kẹo sữa.
Theo hiểu biết của hắn, gói kẹo sữa này cũng quan trọng như em gái hắn vậy, trăm ngàn lần không được để nó bị cướp đi.
Từ đó, Lâm Vĩ Khang cũng mắc chứng dễ bị kích động, chỉ cần nghe được có người nói hắn là kẻ ngu ngốc, hắn liền phát bệnh, không kiềm chế được mà đuổi theo đánh người đó.
Tưởng Lan lẳng lặng nghe cô mắt tràn đầy nước mắt mà kể lại, cảm thấy trái tim đau đớn như bị chèn ép.
Lâm Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy được một cái ôm mềm mại, ngửi thấy một mùi xà phòng quen thuộc và mờ nhạt.
"Em đã làm rất tốt, đừng khóc."
"Anh hai thành ra như vậy là do em làm hại. . . "
"Em khi đó còn quá nhỏ, cũng không phải là cố ý."
Tưởng Lan khẽ vuốt lưng Lâm Cẩm Vân, giống như an ủi đứa bé vậy, trong mắt cô ấy toàn là sự thương xót và cưng chiều mà cô ấy chưa bao giờ đối với ai như vậy cả.
Lần này Lâm Cẩm Vân như được xoa dịu tâm lý, chậm rãi khép lại hai mắt.
Trước khi đi vào vô thức, cô nghe được Tưởng Lan nói câu gì đó, nhưng đầu óc mệt mỏi chỉ nghe được mấy chữ không rõ ràng: "Sẽ đối với. . . Hắn tốt."
Cô cũng không kịp ngẫm nghĩ, cơn buồn ngủ kéo tới, đầu nhẹ nhàng rủ xuống, dựa vào vai Tưởng Lan ngủ thiếp đi.
Lâm Cẩm Vân ở nhà thêm nửa ngày nữa, liền để lại chiếc xe đạp đã kỵ về nhà ở lại, chạng vạng thì ngồi xe quay về trường học, trở về trường thì trong túi xách lại thêm một hộp bánh ngọt tinh tế thơm ngon.
Trên chiếc xe ọp ẹp chật chội và đông đúc quay về huyện thành. Lâm Cẩm Vân giữ chiếc túi của mình một cách cẩn thận nhất có thể, khi cô trở lại ký túc xá, thấy rằng chiếc túi trước của mình dính đầy mồ hôi. Nhưng cô không quan tâm, mở cái hộp ra và thưởng thức tài nghệ của Tưởng Lan, cô cảm thấy miệng mình ngọt ngào.
Cuối tuần tới là ngày lễ Quốc khánh, nhiều công việc giảng dạy phải được sắp xếp, bố trí cho xong trước kỳ nghỉ, Lâm Cẩm Vân bận rộn cho đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh mới được nghỉ ngơi trở về nhà.
Cô lúc này đương nhiên là đem chiếc xe màu xanh kia kỵ về nhà.
Lúc này, không chỉ có Lưu Phượng, mà mọi người trong nhà đều kinh ngạc, ai nấy đều hỏi lai lịch chiếc xe đạp kia.
Lâm Cẩm Vân sớm có chuẩn bị từ trước, lừa gạt nói là của đồng nghiệp hôm nay phải ở lại để xử lý công vụ, liền mượn xe hắn kỵ trở về.
Mọi người nghe xong, cũng không có nghi ngờ gì, chỉ nói cô mau vào trong nhà nghỉ ngơi. Nhưng Tưởng Lan đứng ở đó mà nhìn chiếc xe đạp kia, quan sát tỉ mỉ, âm thầm đánh giá.
Mượn?
Nhưng xe này và xe hai tuần trước kỵ về ngoại trừ màu sắc khác nhau, các bộ phận khác đều giống nhau như đúc.
Cùng kích thước, cùng được sơn màu lại, cùng một chiếc đệm xiên, cùng kích thước và hình dạng giỏ, cùng một chân đỡ ngắn, và thậm chí là không có giấy phép và không có bảng số. . .
Những điều này chẳng lẽ đều là trùng hợp?
Tưởng Lan lúc đầu đã nghi ngờ về nguồn gốc của chiếc xe màu đỏ, bây giờ lại có thêm một chiếc xe màu xanh gần như giống hệt chiếc kia, điều này càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của cô ấy.
Vào buổi chiều, Tưởng Lan đơn độc tìm Lâm Cẩm Vân mượn cớ cùng làm việc nhà để hỏi chuyện này.
"Cẩm Vân, xe của đồng nghiệp em cũng được phát như em sao?"
"Đúng vậy."
"Khó trách, hai chiếc xe đều có kích thước như nhau, ngay cả đệm đều lệch ra giống nhau."
Lâm Cẩm Vân thầm nghĩ, hai chiếc xe đệm đều bị hỏng lò xo, đây vốn là khi sản xuất ra đã bị lỗi.
Nhưng cô trăm lần không ngờ tới Tưởng Lan lại quan sát kỹ như vậy, có chút trở tay không kịp mà úp úp mở mở trả lời: "Phải. . . Em thì lại không có chú ý đến."
"Trường học cũng thật là, tặng thì tặng, sao lại không tặng xe tốt hơn một chút."
"Ừ."
"Đều đã tặng cũng không cấp biển số xe."
"Không sao, trong trấn cũng có nhiều chiếc xe không có biển số, chị kỵ lui tới trong trấn là được rồi."
"Đúng rồi, người đồng nghiệp kia của em tại sao xe cũng không có biển số? Trong thành xe không có biển số có thể kỵ ra ngoài được sao?"
"Hắn bình thường cũng không kỵ, còn chưa có đi làm biển số a."
Tưởng Lan sau khi nghe xong cũng không cố hỏi thêm nữa, nhưng cô ấy nheo mắt lại mà nhìn sâu vào mắt Lâm Cẩm Vân không nói một lời.
Lâm Cẩm Vân thường ngày đều chịu không nổi cái nhìn chăm chú của Tưởng Lan đối với mình, cũng không thể chụi đựng được cảm xúc từ đôi mắt này.
Cô hiện tại nhìn ra được tâm ý trong đôi mắt này, tràn đầy hoài nghi cùng lo lắng.
Chị ấy là đang lo lắng cho mình sao.
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩm Vân liền mang theo khẩn trương, cũng không quản nhiều liền lôi kéo Tưởng Lan lẩm bẩm nói: "Kỳ thực xe là em mua."
Tưởng Lan khẽ thở dài một cái, "Chị đã đoán ra được. Nào có trường học nào chi mạnh tay như vậy, ăn tết phát xe đạp, lại còn mỗi người một chiếc. Em nha, nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo."
"Mẹ và bọn họ đều tin."
"Bọn họ đều rất vui khi em được tặng xe đạp nên không suy nghĩ nhiều, sớm hay muộn gì mẹ cũng đoán ra được thôi."
"Đoán được thì đoán được a, xe em cũng đã mua rồi, gạo đã nấu thành cơm, nước đỗ đi khó hốt lại, ha ha."
"Em thế nào lại mua xe?"
"Cho chị đi nha."
Tuy rằng đã đoán được vài phần, nhưng chính tai nghe được Lâm Cẩm Vân thừa nhận, trong lòng Tưởng Lan bỗng dưng ấm áp, nhưng cô ấy lại thêm lưu ý sự thật trước mắt: Chiếc xe này không có biển số xe.
"Thật sự là mua? Thế nào lại không có biển số xe?"
"Thật sự là mua, em làm sao có thể đi trộm xe a. Trước đây vội vã kỵ về nên quên đi làm biển số."
"Mua bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều lắm."
"Là bao nhiêu?"
"Chỉ vài chục nhân dân tệ."
"Lại gạt người. Xe mới thế này cũng hơn một trăm nhân dân tệ."
"Thực sự, em là nhờ quan hệ mới mua được, đây là đồ cũ, sơn lại liền nhìn thấy như mới a. Chị cũng thấy đấy, linh kiện cũng đều có khuyết điểm, làm sao có giá trên trăm nhân dân tệ được."
"Nếu như là xe cũ, tại sao không có biển số? Sẽ không phải là xe ăn cắp chứ? Xe trộm được liền đem biển số xe tháo ra, sau đó đem xe sơn lại màu khác nhằm che mắt người." Tưởng Lan càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, lo lắng nói: "Em mau đem xe này trả lại đi, tiền chúng ta cũng không cần. Tiêu thụ đồ vật do ăn trộm mà có là phạm pháp đấy."
Lâm Cẩm Vân nghe Tưởng Lan phân tích như vậy, thầm than cô ấy quan sát nhạy bén, đồng thời cũng phát hiện muốn thương lượng với cô ấy một chút cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tưởng Lan còn đang chờ cô ra quyết định, nhưng cô có chút nóng nảy nói: "Thật không phải là xe ăn trộm, chị tin em đi. Đây thực sự là xe bị lỗi trong quá trình sản xuất. Em biết cách để mua nó với giá thấp. "
"Nếu không phải em tự mình đi mua, làm sao biết được nguồn gốc của chiếc xe này?"
"Em là tự mình đi mua xe."
"Vậy em xác định đây là xe bị lỗi trong nhà xưởng sao? Người bán có cung cấp bằng chứng gì không?"
"Người bán là công nhân trong nhà xưởng."
"Em khẳng định đúng như vậy sao? Hắn cho em xem thẻ công tác hả?"
". . . "
"Tại sao lại sơn thêm một lớp nước sơn lên? Nếu như là nhà xưởng cho phép buôn bán, tại sao lại cần phung phí nguyên liệu và công sức như vậy chứ?"
Lâm Cẩm Vân bị truy hỏi liên tục liền mất kiên nhẫn, dưới tình thế cấp bách, cau mày nhìn Tưởng Lan nói: "Đừng hỏi nữa, chỉ là mua xe thôi mà, xe này cũng không phải ăn trộm, chị kỵ là được rồi."
"Thì là không phải xe ăn trộm, cũng không rõ nguồn gốc, kỵ ra ngoài không sớm thì muộn cũng gây phiền toái cho em."
"Xe này cũng không phải là xe không rõ nguồn gốc."
"Cẩm Vân, đem xe đi trả lại đi."
"Không trả."
"Chị thà đi bộ còn hơn, đi cũng sẽ không mệt mỏi."
"Nhưng em sẽ đau lòng."
Lâm Cẩm Vân mang theo vội vàng cùng nóng nảy không khống chế được thốt lên câu này, thấy Tưởng Lan đang giương mắt nhìn chính mình, vẻ mặt khiếp sợ cùng kinh ngạc, lúc này mới phản ứng được chính mình vừa mới nói cái gì, hai bên má trong nháy mắt ửng đỏ, ánh mắt cũng trở nên rầu rĩ.
Trầm mặt vài giây, Lâm Cẩm Vân đột nhiên thở dài một hơi, nhấp môi nhìn về phía cô ấy mở miệng: "Tưởng Lan, em. . . "
Tưởng Lan lại đột nhiên cắt đứt lời cô: "Chị đã biết, điều không phải là xe ăn trộm là tốt rồi, chị sẽ kỵ. Cám ơn em."
Tưởng Lan nói xong nhìn Lâm Cẩm Vân cười nhạt, xoay người đi tới phòng bếp.
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy trong nụ cười này lộ ra vẻ khó xử, nhưng cước bộ lại không tự chủ được mà đi theo, đi đến nơi cách Tưởng Lan chưa đầy ba bước, nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy đang bận rộn trong bếp, không nói một lời.
Tưởng Lan không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được phía sau có ánh mắt cực nóng đang nhìn mình, cô ấy theo bản năng mà gắng gượng thẳng lưng, tay tăng nhanh động tác, ép buộc chính mình không được xoay người nhìn lại ánh mắt kia.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tưởng Lan cả ngươi như được buông lỏng, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đem rau đang lặt toàn bộ bỏ vào thùng rác. Trên bếp là một đống rau muống đầy bùn đất, lộn xộn, giống như trái tim cô ấy lúc này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro