Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Chương 13: Ngăn cách.

Lâm Cẩm Vân mang theo Lâm Vĩ Khang đang bị thương trở về trấn Cao Hồ.

Lâm Vĩ Khang bị thương làm cho Lâm Cẩm Vân cả đoạn đường đi luôn luôn tự trách mình, đối với hắn vừa xin lỗi lại vừa dỗ hắn, nhưng hắn vẫn vẻ mặt cau mày không vui.

Chờ đến khi xe đã chạy đến trước trấn, Lâm Vĩ Khang lúc này mới chịu nói chuyện với cô, nhưng mở miệng câu đầu tiên lại là: "Khát nước, muốn ăn kem."

Thấy Lâm Vĩ Khang chịu để ý đến mình, Lâm Cẩm Vân trong lòng đã sớm vui vẻ đến hỏng rồi, tự nhiên cầm lấy tay hắn, không nói nhiều lời đi đến tiệm tạp hóa gần đó mua một cây kem uyên ương cho hắn, mượn một chai nước đá từ cửa hàng sau đó đặp lên chỗ vừa mới bị va đập của Lâm Vĩ Khang.

Lâm Vĩ Khang tiếp nhận que kem cô đưa tới lập tức liền chia thành hai, đưa một cây cho Lâm Cẩm Vân nói: "Một người một nữa."

Lâm Cẩm Vân ngực đầy ấm áp, cười hỏi hắn: "Anh không còn tức giận nữa sao?"

Lâm Vĩ Khang suy nghĩ một chút, trừng mắt nhìn cô, dùng giọng mũi: "Hừ!"

"Tức giận sao còn cho em kem a?"

"Mẹ nói một người một nữa."

Lâm Cẩm Vân cũng không trả lời hắn mà tiếp tục hỏi: "Em cho anh phần của em, anh đừng giận em nữa có được hay không?"

Lâm Vĩ Khang nhìn chằm chằm que kem trong tay, lưỡng lự hồi lâu, rốt cục vẫn gật đầu một cái.

"Đầu còn đau không?"

"Đau."

"Xin lỗi, anh tha thứ cho em được không? Em mua cho anh đồ ăn ngon, muốn ăn cái gì nào?"

Lâm Vĩ Khang ngậm kem trong miệng đầu suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Muốn nước tăng lực."

Lâm Cẩm Vân nở nụ cười, biết hắn đây là đã chịu giảng hòa, vì vậy đi cửa hàng mua lon nước tăng lực về cho Lâm Vĩ Khang.

"Anh vừa mới ăn kem, cái này phải chờ đến tối mới có thể uống, biết không?"

"Ừ, biết."

"Anh, sau khi về nhà, chuyện hôm nay không nói cho mẹ nghe có được không?"

"Tại sao không nói?"

"Mẹ biết sẽ tức giận, anh muốn mẹ tức giận sao?"

"Không muốn."

"Nếu như mẹ hỏi, thì anh nói em dẫn anh đi nhà Tưởng Lan chơi một chút. Có được hay không?"

"Ừ, không nói."

"Ngoéo tay?"

Lâm Vĩ Khang gật đầu, nuốt xuống kem trong miệng rồi ngoéo tay bảo đảm với cô.

Hắn vừa thả tay ra liền hướng Lâm Cẩm Vân thì thầm nói: "Tưởng Lan cô ấy hư."

"Cô ấy hư chỗ nào?"

"Cô ấy ở nhà, em liền cùng cô ấy một chỗ."

"Chúng ta phải cùng nhau ở nhà làm việc, nếu không áo quần của anh ai sẽ giặt sạch, anh thích ăn thịt kho tàu, cá thì ai sẽ làm."

"Tại sao cô ấy vẫn không đi?"

"Anh không thích cô ấy sao?"

"Cô ấy ở trong phòng, em liền sẽ không đến. Em cũng không muốn chơi cùng anh."

". . . "

"Em thích cô ấy."

Lâm Cẩm Vân nghe xong lời này, lòng ngực lập tức trở nên hoảng hốt, liền ngẩn đầu nhìn về phía Lâm Vĩ Khang.

Nhưng mà hắn lại nhìn cô bằng đôi mắt trong suốt, đơn thuần, đôi mắt này chỉ đang ăn kem đến vui vẻ.

Lâm Cẩm Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, phớt lờ khẩn trương trước đó, cười nói: "Nơi nào thích cô ấy chứ?"

"Em luôn nhìn cô ấy."

". . . "

"Em còn gắp thịt kho tàu cho cô ấy."

Lâm Cẩm Vân cũng không nói gì chỉ đành cùng hắn giải thích: "Cô ấy lớn lên xinh đẹp nên em mới nhìn nha. Cũng giống như anh, em bình thường cũng hay nhìn anh. Điều này cũng sai sao? Cô ấy nấu ăn vất vả, em gắp thịt kho tàu thưởng cho cô ấy, cũng giống như anh, vẽ tranh đẹp mẹ sẽ thưởng cho anh kẹo bạch thỏ."

Sau khi nghe lời giải thích này xong, Lâm Vĩ Khang suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách phản bác lại, cũng không tiếp tục hỏi nữa, đành bật ra một câu: "Cô ấy và em trai đều rất xấu."

"Cô ấy không phải người xấu, em trai cô ấy cũng vậy, anh đã tha thứ cho em, vậy cũng tha thứ cho hai ngươi đó một lần có được không?"

Lâm Vĩ Khang lại không trả lời, Lâm Cẩm Vân thấy vậy cũng không ép buộc hắn đồng ý nữa, kéo tay hắn chậm rãi về nhà.

---------------------------------------------------------------------------------------

Tưởng Lan trở lại trấn đã là sắp kết thúc một ngày.

Cô ấy vừa vào Lâm gia thì vừa lúc mọi người đều đã ăn cơm tối xong, ai nấy đều trở về phòng.

Khi mới vào cửa, Tưởng Lan theo thói quen nhìn thoáng qua phòng Lâm Vĩ Khang, thấy hai mẹ con Lâm gia đang ngồi xem TV, cô ấy suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi lên lầu hai.

Phòng ngủ lầu hai, Lâm Cẩm Vân đang ngồi tựa đầu ở giường đọc sách, có lẽ là xem quá nhập tâm nên cũng không phát hiện Tưởng Lan đang đứng ở cửa quan sát mình hồi lâu.

Mặc dù trong phòng đèn lớn đều mở, nhưng Lâm Cẩm Vân thường sợ ánh sáng không đủ, theo thói quen mỗi lần đọc sách thường sẽ mở thêm đèn bàn ở đầu giường.

Ánh đèn bàn chiếu vào khuôn mặt của cô, như thể được phủ một lớp ánh vàng nhu hòa, khiến cả khuôn mặt ấy thật tĩnh lặng và yên bình.

Ngày thường Tưởng Lan đều đã quan sát Lâm Cẩm Vân nhiều lần, nếu nhận xét về dung mạo, cô nhiều lắm là đạt đến mức xinh đẹp, thanh tú. Nhưng bây giờ gương mặt xinh đẹp này lại toát thêm vẻ phong thái của người tri thức, khiến Lâm Cẩm Vân trông khác biệt và quyến rũ, vẻ đẹp này khiến Tưởng Lan nhìn đến ngây người.

Lâm Cẩm Vân lật qua một trang sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Lan đang đứng ở cửa.

Cô ngạc nhiên: "Trở về khi nào?"

"Vừa mới. Vĩ Khang hắn thế nào rồi?"

"Hắn không sao."

"Hôm nay là Tưởng Uy làm không đúng, tôi thay hắn xin lỗi cô."

"Không có gì, hắn cũng không phải cố ý."

"Cảm ơn."

Lâm Cẩm Vân không có nói tiếp, Tưởng Lan cảm thấy mình có chút không biết nên làm gì.

"Tôi đây đi xuống trước?"

"Tưởng Lan."

"Làm sao vậy?"

"Tôi nghĩ. . . hắn ngày hôm nay có chút kích động, tôi biết chỉ là hiểu lầm, nhưng hắn lại không hiểu chuyện giống như chúng ta, không bằng cô trước cho hắn chút thời gian, được không?"

Tưởng Lan nghe hiểu ý trong lời nói của cô, khóe miệng dâng lên một cảm xúc đắng chát, "Được, vậy tôi không đi xuống nhà, nhưng nếu mẹ có hỏi. . . "

"Mẹ nếu như hỏi, tôi sẽ nói cô hôm nay hơi mệt nên đi nghỉ ngơi trước."

"Ừ, vậy tôi đi rửa mặt."

"Ừ."

Lâm Cẩm Vân nói xong liền cúi đầu xem sách, không nhìn đến Tưởng Lan.

Tưởng Lan đứng ở cửa nhìn hành động này của cô, liền hiểu rõ, cảm thấy thái độ Lâm Cẩm Vân đối với mình rõ ràng là khách sáo hơn trước rất nhiều.

Tưởng Lan cảm thấy mất mác nhưng cũng không biết làm gì hơn.

Cô ấy là một người sống nội tâm, rất kiệm lời, đến Lâm gia lại càng ít nói và cẩn thận hơn, luôn nhìn sắc mặt của người khác mà hành xử. Bây giờ quan hệ của hai người lại xuất hiện hiềm khích, cô ấy cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn là ôm phiền muộn, khổ sở xoay người rời đi.

Tưởng Lan vừa xoay người đi, Lâm Cẩm Vân cũng không có tâm tư mà đọc sách nữa, cô buồn bực đem sách ném một bên, nằm bẹp xuống giường muốn ngủ. Nhưng đầu vừa mới đặt xuống gối đầu cô lại xuất hiện những chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhất là chuyện ở nhà Tưởng Lan.

Nghĩ đến Lâm Vĩ Khang, nghĩ đến Tưởng Lan, Tưởng Uy, thậm chí còn nghĩ đến nam nhân tên Đinh Tiếp kia.

Cô lúc này mới phát hiện mình thật bóc đồng và mất lịch sự: Đầu tiên là mang Lâm Vĩ Khang đến nhà Tưởng Lan mà không báo trước, hai là truy hỏi về chuyện riêng tư của Tưởng Lan, cuối cùng còn làm Lâm Vĩ Khang vô tội bị thương, lại vô cớ chán ghét hai chị em Tưởng Lan.

Cứ như vậy ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Cẩm Vân bắt đầu thấy hối hận và khó xử. Bất kể là đối với anh hai hay đối với Tưởng Lan đều cảm thấy thật xấu hổ.

Lúc Tưởng Lan trở lại phòng đã thấy Lâm Cẩm Vân không còn đọc sách nữa, mà nằm trên giường ngẩn người, cũng không muốn quấy rối cô, chỉ nhẹ nhàng đến bên giường, thò tay đem màn thả xuống.

Tưởng Lan đã thay đổi một bộ váy ngủ màu trắng mỏng, dáng người mảnh khảnh yểu điệu của Tưởng Lan đang đung đưa nhẹ nhàng ở ngoài màn.

Lâm Cẩm Vân nhìn qua một lớp màn mỏng, ánh sáng trong phòng cũng không chói mắt lắm cùng với việc nhìn thấy Tưởng Lan một thân tinh tế, yểu điệu bên cạnh, khiến cô toàn thân tỏa ra một cảm xúc mơ hồ, tựa như ảo giác.

Trong không khí tản ra hỗn hợp mùi thơm từ xà phòng cùng với nhàn nhạt mùi kem đánh răng, đây là tản ra từ trên người Tưởng Lan, Lâm Cẩm Vân không khỏi hít sâu một hơi, mùi thơm thật nhẹ nhàng thỏa mái, giống như một cơn gió nhẹ trong đêm hè.

Bức màn được kéo lên, khuôn mặt của Tưởng Lan cứ như vậy đập vào mắt của Lâm Cẩm Vân mà không báo trước. Tim cô đập loạn nhịp, hai má đỏ lên khó mà che giấu được, liền vươn tay ấn công tắc điện, nhất quyết đem gương mặt đỏ bừng, tim đập nhanh của mình che giấu trong bóng tối.

Đèn đỉnh đầu bỗng nhiên bị tắt, bàn tay của Tưởng Lan vươn về phía chiếc chăn cũng dừng lại trong bóng tối, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại tràn ngập khổ sở.

Chung quy vẫn là bị Cẩm Vân chán ghét đi.

Vừa nghĩ đến sẽ bị Lâm Cẩm Vân chán ghét, cô ấy ủ rũ, thất vọng trong mắt phủ một tầng hơi nước.

Cô ấy mang theo túng quẫn cùng hèn mọn vào Lâm gia, lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, như đi trên lớp băng mỏng. Nhưng Lâm Cẩm Vân lại giống như ánh nắng không đề phòng mà bất ngờ chiếu rọi xuống mang đi thế giới lạnh lẽo và vắng lặng của cô ấy, xua tan coi thường và thù ghét, làm người ta cảm thấy ấm áp.

Cô ấy cảm nhận mình cũng được coi trọng cũng được che chở, làm cô ấy không khỏi cảm thấy thì ra ở trong nhà này vẫn còn một người nhìn thấy sự tồn tại của mình không xem mình là vật phẩm hay công cụ, nguyện ý cho mình tôn trọng và bình đẳng.

Mà hiện tại ánh sáng này đang mờ dần đi, lạnh dần đi.

Tưởng Lan ngồi im lặng trong bóng tối, rõ ràng là đêm hè nóng bức nhưng lại cảm giác toàn thân đều là lạnh giá.

Lâm Cẩm Vân nằm xuống hồi lâu, lại không thấy động tĩnh của Tưởng Lan, cô nhẹ nhàng nâng đầu lên nhìn, liền thấy trên giường một bóng người đang ngồi.

"Tưởng Lan, làm sao vậy?"

"Không có gì."

Lâm Cẩm Vân lòng có chút lo lắng, không nghĩ nhiều liền đưa tay ấn công tắc bên tường, lúc ánh sáng trên đỉnh đầu mở cô ngồi dậy xem Tưởng Lan.

Nhưng Lâm Cẩm Vân vừa mới ngồi dậy thì Tưởng Lan lại nằm xuống đưa lưng về phía của cô, nên chỉ kịp nhìn thấy khóe mắt của cô ấy đang ẩm ướt.

"Cô làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì, đi ngủ đi."

Tưởng Lan không chịu nói, Lâm Cẩm Vân đành xoay người tắt đèn và nằm xuống.

Đột nhiên trong bóng tối, một bàn tay nóng bỏng từ từ tiến đến sau lưng, chậm rãi dán lên đôi mắt đang nhắm chặt, nhẹ nhàng vuốt nhẹ quanh vành mắt của cô ấy mang đi sự ẩm ướt từ đôi mắt kia.

Tưởng Lan kinh ngạc mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng chợt nghe phía sau có âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.

"Chị có ủy khuất gì thì nói với em, không nên chịu đựng một mình."

"Tôi không biết nên nói thế nào."

"Chậm rãi nói, muốn nói cái gì thì nói cái đó, coi như là nói cho chính mình nghe cũng được."

Lời nói này của Lâm Cẩm Vân đã khích lệ Tưởng Lan rất nhiều.

Tưởng Lan âm thầm đấu tranh một phen mới quyết định mở miệng:

"Cẩm Vân, hôm nay Đinh Tiếp đối với em như vậy, tôi thực sự rất xin lỗi."

Lâm Cẩm Vân nghe đến cái tên đó liền cảm thấy khó chịu, lập tức cau mày, lông mày nổi lên nết nhăn.

"Đinh Tiếp với chị. . . Hai người là người yêu của nhau sao?"

"Không phải, chúng tôi chỉ là bạn học sơ trung, nhưng tôi chỉ học đến năm hai sơ trung liền nghỉ do gia đình không có khả năng. Hắn bình thường sẽ không cư xử như vậy, thật xin lỗi."

"Hắn rất quan tâm chị."

"Hắn là người cố chắp, vốn không liên quan đến chuyện của hắn."

"Tưởng Lan. . . Chị thích hắn sao?"

"Tôi chỉ xem hắn là bạn học."

Lâm Cẩm Vân nghe được lời này muộn phiền trong lòng tiêu tan hơn phân nữa.

Lâm Cẩm Vân âm thầm phun ra một ngụm hờn dỗi, lại nghĩ đến lời vừa nãy của Tưởng Lan, liền giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, em không phải đang thẩm vấn chị, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."

"Ừ, tôi biết. Tôi cũng có nghĩa vụ giải thích với em, Đinh Tiếp đối với tôi mà nói chỉ là một người bạn học cũ mà thôi. Tôi biết bổn phận của mình, tôi là con dâu thứ hai của Lâm gia."

Lâm Cẩm Vân nghe được lời này cảm thấy chua xót.

Cô cắn chặt môi, ngắm nhìn bóng lưng của Tưởng Lan, trong lòng suy nghĩ liền mở miệng nói ra lời này:

"Em có thể hiểu được hành động này của bạn học chị. Hắn khẳng định rất thích chị cho nên mới bất bình thay chị, cũng mới có thể vừa nhìn thấy anh hai em không bình thường nên mới phẫn nộ như vậy. Dù sao, chị tốt như vậy, nhưng anh hai lại không thể bảo hộ và cho chị nương tựa. Thậm chí quãng thời gian sau này cũng sẽ liên lụy đến chị."

Liên lụy?

Tưởng Lan cảm thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra nó kỳ quái chỗ nào.

Tưởng Lan không tiếp tục đào sâu thêm nữa, chỉ mở miệng nói tiếp: "Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ từ một phía của hắn, tôi cảm thấy không có bất công cũng không có phẫn nộ. Ngược lại rất cảm kích nhà em. Đặc biệt là em, Cẩm Vân. Cám ơn em vẫn luôn chiếu cố tôi, tôi thực sự rất cảm kích em."

"Vì sao vừa nãy lại khóc?"

"Tôi nghĩ đến em sẽ chán ghét tôi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay."

"Chị xoay lại a, nào có người nào cảm ơn lại đưa lưng lại chứ."

Tưởng Lan sau khi nghe xong lời này liền chậm rãi xoay người, hứơng về mặt Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân di chuyển lại gần, chỉ cách Tưởng Lan khoảng cách một bàn tay, hô hấp của hai người quấn lấy nhau.

Cô vươn tay đặt trên vai Tưởng Lan, vỗ nhẹ nhẹ nói: "Em hiện tại không có chán ghét chị, sau này cũng sẽ không. Em thích. . . Cùng một chỗ với chị, nói chuyện phiếm và học nấu ăn cùng nhau."

"Cảm ơn."

"Tưởng Lan, nếu như bỏ qua quan hệ chị dâu em chồng này, chị muốn cùng em làm bạn bè không?"

"Đương nhiên muốn."

Lâm Cẩm Vân bởi vì. . . câu này mà vui vẻ bật thốt lên: "Vậy mẫu đàn ông lý tưởng của chị như thế nào?"

"Như thế nào lại hỏi vấn đề này?"

"Tò mò, liền thuận miệng hỏi."

Tưởng Lan nghĩ Lâm Cẩm Vân lòng hiếu kỳ cũng thật nhiều, trêu ghẹo nói: "Hỏi chị mình thích kiểu đàn ông như thế nào cũng thích hợp sao?"

"Em đã nói xem chị là bằng hữu." Lâm Cẩm Vân vừa nói vừa nhấn mạnh câu. "Em cũng không coi chị là chị dâu của mình."

Tưởng Lan nghe lời này thật thân mật và tín nhiệm, không hiểu sao lòng thật ấm áp, ở trong bóng tối cong miệng lên cười, "Thật không biết lớn nhỏ."

"Chị vẫn chưa trả lời vấn đề của em đấy."

"Chị cũng không biết. Từ trước tới giờ chưa từng thích qua người nào."

"Vậy phải có một cái tiêu chuẩn chứ. Hơn nữa, trước đây không gặp được người thích, nhưng không chắc sau này cũng sẽ không gặp."

"Chị đã là chị dâu cô rồi, làm gì có chuyện sau này gặp."

Lâm Cẩm Vân ở trong bóng tối thở dài một hơi, trầm mặc chốc lát liền mở miệng nói: "Tưởng Lan, chị thật sự đồng ý với cuộc hôn nhân này sao? Trong mắt của em, chị là một người rất độc lập."

Tưởng Lan cũng không nói lời nào.

"Chị không nên vì anh của em mà ủy khuất chính mình."

"Cẩm Vân, đi ngủ thôi, chị mệt rồi."

Tưởng Lan bối rối xoay qua chỗ khác, cố đè xuống rối loạn trong lòng, cố gắng làm cho mình hô hấp bình thường lại, chậm rãi nhắm hai mắt.

Mà Lâm Cẩm Vân lại nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy, đầu óc rơi vào phiền muộn và mất mác không thể nào lý giải được.

Một đêm này, cô rất lâu mới đi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro