Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85 - Chuyện cũ

"Ngày mai đi đâu?" Điển hình là Dương Quỳnh có tiền muốn cho vợ tiêu xài.

"Đi nhà sách?" Tuy Thẩm Thu Hoa đang trưng cầu ý kiến với Dương Quỳnh, chỉ là nghĩ cũng biết, người cuồng cưng chiều vợ chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

"Em muốn mua sách gì sao?" Dương Quỳnh dính tới.

"Không biết, sách trong nhà xem hết rồi, nhìn xem có sách gì mới không." Thẩm Thu Hoa mỗi ngày đều đọc một cuốn, xem như là học tập. Có điều, thời gian nàng học tập không cố định, có khi là trước khi ăn cơm, có lúc là sau khi rời giường....... Thời gian đọc nhanh như gió, lại thêm trí nhớ nhìn qua không quên, giúp nàng học được rất nhiều tri thức. Đối với lịch sử, văn học, yêu thích Dương Quỳnh. Còn những phương diện đa dạng khác, nàng cũng yêu thích. Có lần Dương Quỳnh còn nhìn thấy nàng đang say sưa khen ngợi, một bức tranh châm biếm. Cũng không biết học sinh nào cho nàng mượn.

Chủ nhật hai người đi đến một nhà sách ở gần đó, nơi này hoàn cảnh tốt, sách cũng rất nhiều. Còn có ghế sô pha để đọc sách, chỉ cần mua một ít đồ ăn đồ uống thì có thể ở chỗ này ngồi cả ngày.

Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh ngồi vào một cái bàn đối diện. Cái bàn không lớn, phía trên thì để nước uống, kế đó là một chồng sách lớn để đó. Dương Quỳnh chỉ cầm mỗi cuốn tiểu thuyết, mà Thẩm Thu Hoa đã đổi tới cuốn thứ ba rồi. Nàng đọc sách chủ yếu để xác định có nên mua hay không, cho nên tất cả đều đọc sơ qua một lần.

Nhìn trên bàn còn một quyển, là sách Dương Quỳnh chọn, là một quyển tiểu thuyết tình cảm đang thịnh hành. Trang bìa rất đẹp, Thẩm Thu Hoa cầm lên tiện tay lật hai trang, đột nhiên cười.

"Làm sao vậy?" Dương Quỳnh không biết có phải đang đọc sách hay không, bên này Thẩm Thu Hoa vừa có chút động tĩnh, cô lập tức lại gần.

"Chị chọn sách, thú vị thật." Nàng đưa quyển sách chỉ cho Dương Quỳnh nhìn.

Dương Quỳnh cầm xem mấy lần, "Hoàng Thượng sủng ái phi tử giam cầm hoàng hậu? Có vấn đề gì không?" Đây là một quyển tiểu thuyết cung đấu, Dương Quỳnh cũng chỉ muốn biết tiểu thuyết thế nào rồi lấy đại. Dù sao, cô cũng tự mình trải qua hậu cung tranh đấu, bên cạnh còn có một vị cao thủ cung đấu.

"Cái này dĩ nhiên không có vấn đề. Nhưng mà, về sau viết quần thần dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế phế hoàng hậu." Thẩm Thu Hoa nhếch môi cười, "Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, từ một góc độ khác mà nói, giữa nàng và Hoàng đế là quan hệ bình đẳng. Bản thân đã kết tóc với vợ, nếu không có sai lầm lớn, Hoàng đế không được tùy tiện phế hoàng hậu. Vả lại, người có thể lên làm hoàng hậu, sau lưng dĩ nhiên có gia đình ủng hộ. Sủng phi kia đúng là đầy thủ đoạn, vậy mà có thể làm cho quần thần quy phục, dâng thư phế hậu." Tay của nàng nhẹ gõ nhẹ gáy sách, "Nếu như ở kiếp trước, quần thần dâng thư lập em lên, vậy coi như Thẩm gia tai họa ngập đầu. Tiền triều hậu cung, phân biệt rõ ràng. Thân là vua của một nước, có lẽ cũng không hồ đồ nghe lời quần thần mà thăng chức sủng phi."

Dương Quỳnh nghe xong thì xem tiết tình này, quả nhiên là không có lý: "Ý của em là tiểu thuyết này viết không hợp lí?"

"Tồn tại tức hợp lý. Có lẽ chỉ có vương triều này mới làm như vậy. Chẳng qua là em cảm thấy hơi thú vị, giống như câu nói của chị mà thôi."

Dương Quỳnh nghe lại mới có ý kiến, "Nếu không em cũng viết một quyển đi. Lấy năng lực cung đấu của em, những tiểu thuyết ở đây đều không bằng em?"

Thẩm Thu Hoa lại lắc đầu: "Những người chân chính trải qua chuyện này, rất khó mà viết những tranh đấu như vậy. Dương Quỳnh, chị đã trải qua, cũng nên hiểu rõ những cái kia không phải chuyện cũ, mà người thật việc thật vô cùng."

Dương Quỳnh giữ chặt tay nàng, "Em còn nghĩ tới những chuyện trước đây sao?"

"Đương nhiên rồi. Có đôi khi em mở mắt ra, sợ bản thân một lần nữa trở về Cung Lung Hoa, một lần nữa đối mặt với những sự việc kia, không có chút ý nghĩa nào, lại không biết mình tranh đấu vì cái gì. Em thường xuyên nhớ tới Chu tỷ tỷ, khi em ở đó thường cùng tỷ ấy vượt qua mọi khó khăn. Bây giờ em không có ở đó, không biết tỷ tỷ có khỏe hay không?" Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, như hiện lên vẻ đẹp của năm tháng. Nàng và Cẩm phi tỷ muội tình thâm, đó là thật lòng không thể nghi ngờ. "Hoàng hậu là người thông minh, nàng hẳn sẽ không đối phó với Chu tỷ tỷ, thế nhưng người ở phía dưới thì khó nói."

"Cẩm phi nương nương là người hiền tự nhiên có trời phù hộ, vả lại còn có sư phụ bảo vệ nàng." Dương Quỳnh đối với chuyện của kiếp trước cũng là rõ ràng trước mắt.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu, "Có Âu Dương Đình em mới lo lắng. Em thấy hoàng thượng hình như biết chuyện của Chu tỷ tỷ và Âu Dương Đình. Chị đừng quên rằng hắn là Hoàng thượng, nữ nhân của hắn không ai có quyền chạm vào." Nàng nói đến đây ý tứ hàm xúc nhìn Dương Quỳnh, "Trước khi tai họa xảy ra, Âu Dương Đình có công rất lớn, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn. Thế nhưng, năm tháng còn rất dài, chuyện giữa bọn họ sớm muộn gì cũng có kẻ nói ra. Em nói, nếu như Âu Dương Đình từ quan không làm nữa, việc này đối với hắn và Chu tỷ tỷ đều rất tốt."

Tuy là chuyện của kiếp trước, nhưng dù sao cũng chưa đến một năm, hai người đều không dễ quên được, vì một nữ nhân có thể làm được như thế, cũng coi như rất đa tình.

Vẻ mặt Thẩm Thu Hoa có chút do dự, nàng trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Dương Quỳnh, chị có biết vì sao Hoàng thượng lại cho hai người bọn họ ở chung trong cung không?"

Dương Quỳnh cũng không hiểu, nên thành thật lắc đầu.

"Nhà ngoại của Chu tỷ tỷ trong tay nắm binh quyền, là nguyên soái ở ngoài biên ải. Triều đại thay đổi, thì cách đề phòng võ tướng cũng không giống nhau. Hoàng thượng giữ họ lại, cũng là cố tình nắm lấy nhược điểm. Một khi Hoàng thượng muốn khai trừ binh quyền của Chu lão tướng quân, chỉ cần một cái tội danh tư thông là đủ rồi."

Dương Quỳnh nghe xong cảm thấy phía sau lạnh buốt. Đây chính là tâm tư của đế vương sao? Ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể tính như vậy, như vậy còn có gì có thể tin tưởng nữa. Mà cô gái trước mắt này, cũng là lạnh lùng ở chung với đế vương chín năm trời, nghĩ cũng biết, nàng vì muốn bảo vệ Thẩm gia mà phí hết bao nhiêu tâm tư.

"Bây giờ em đã có chị, không cần lo lắng những thứ kia." Hai người vì một quyển sách cung tiểu thuyết cung đấu mà nói chuyện nhiều như vậy, nhớ lại trước kia, khó tránh khỏi gợi lên rất nhiều suy nghĩ.

"Đúng vậy, em có chị, như vậy đủ rồi." Thẩm Thu Hoa xinh đẹp cười đến động lòng người, làm một đứa bé cầm cái ly uống nước cũng mém đổ.

Dương Quỳnh hết cách, người phải nên nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, không nên để người khác nhìn thấy.

Sau khi hai người mua sách đi ra ngoài, thì đi xuống trạm tàu điện ngầm dưới lòng đất, đón tàu về nhà. Lúc Thẩm Thu Hoa đang đi xuống cầu thang thì nhận được điện thoại của mẹ Thẩm nói, thứ bảy là ngày cưới của Hồng Thăng và Chu Nguyệt Hà, mẹ Thẩm hỏi nàng khi nào thì trở về.

Cúp điện thoại, Thẩm Thu Hoa nhìn vẻ mặt Dương Quỳnh đang suy nghĩ, hỏi: "Chị làm sao vậy?"

"Thiên Linh có được hạnh phúc, chị cũng yên tâm." Vấn đề của Thiên Linh, hai người lúc nào cũng rất hiểu ý nhau. Dương Quỳnh chưa từng che giấu tình cảm không bình thường đối với Thiên Linh, kiếp trước không có thì kiếp này cũng không có. Thẩm Thu Hoa thì chưa từng để bụng những cảm xúc như vậy. Không phải bên ngoài rộng lượng, mà là thật tâm hiểu được. Thẩm Thu Hoa cũng tin tưởng có một cô gái vì nàng trả giá tất cả, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Nàng không ngại cũng thương tiếc với Thiên Linh, và tin tưởng Dương Quỳnh.

"Em muốn tặng quà gì đây?" Dương Quỳnh không có chủ kiến, đành phải hỏi Thẩm Thu Hoa.

"Người ta đối với chị là ân nhân cứu mạng, chị tặng cái gì đừng quá mức là được. Tuy cô ta không có trí nhớ của kiếp trước, nhưng chị và em đều biết, người đó chính là Thiên Linh, không sai đâu." Nàng thấy ánh mắt Dương Quỳnh vẫn mờ mịt như vậy, đề nghị: "Đưa cái gì thực tế đi?"

Quá khứ của Dương Quỳnh, quà tặng cũng chẳng có gì ngoài tiền, tặng quà thì đây là lần đầu tiên. Nghĩ đến Thiên Linh, kiếp trước đối với mình thắm thiết như vậy, nói gì cũng phải tặng một món quà.

"Thật ra, tặng cái gì cũng có tấm lòng. Tấm lòng của chị... " Thẩm Thu Hoa chăm chú nhìn qua cô, "Cô ta sẽ cảm giác được."

Cả tuần, kết quả Dương Quỳnh muốn tặng quà gì Thẩm Thu Hoa cũng không biết. Bản thân nàng viết một bức chữ làm quà tặng. Theo nàng một bức chữ đáng giá mười triệu, phần quà này cũng đủ lớn rồi.

Buổi chiều thứ tư, giờ chính trị kết thúc, cô Cố đến tìm Thẩm Thu Hoa hỏi tài khoản ngân hàng.

"Năm bức chữ của em bán lời rồi, giá tiền cũng không tệ, trừ đi ba phần trăm tiền của tôi, còn dư lại một trăm lẽ sáu vạn. Em nói coi nhiều tiền như vậy, tôi cũng không dám đem theo tiền mặt. Sau này chúng ta vẫn phải hợp tác, em đưa tôi cái tài khoản ngân hàng đi, chúng tôi chuyển vào đó tiện hơn."

Ngoại trừ thẻ lương, Thẩm Thu Hoa không còn cái thẻ ngân hàng nào hết. Chỉ là, mấy cái thẻ ngân hàng đều ở trong tay Dương Quỳnh, trí nhớ của nàng nhìn qua mấy cái thẻ kia đều nhớ rất rỏ. Nhớ một tài khoản không thường dùng đọc cho cô Cố, "Còn phải cảm ơn chị đã giúp đỡ."

"Ai! Lời này quá khách sáo. Em giúp tôi kiếm thêm tiền thì đúng hơn. Tiểu Thẩm, không giấu gì em, con của tôi vẫn còn đi học nên rất cần tiền. Với chút tiền lương của giáo viên, ăn thì không sao chứ lo thì không đủ. Nếu không phải em chia phần trăm cho tôi, thật tình tôi sẽ rất lo lắng. Lần này kiếm lời hơn mười vạn, tôi phải cám ơn em mới đúng."

Thẩm Thu Hoa nghe xong cũng có chút than thở, "Chị Cố vẽ tranh tốt như vậy, tại sao không kiếm việc khác để làm?" Bất luận làm gì cũng cao hơn tiền lương giáo viên.

Cô Cố lắc đầu: "Tôi tuổi không còn nhỏ, có thể làm gì? Làm tư nhân, mặc dù lương cao nhưng công việc quá nhiều. Em cũng là người sáng tác, cũng biết chúng ta cần có thời gian để tạo ra một bức thư pháp. Vì công việc quá bận, có thể đã trở thành thợ thủ công rồi."

Đạo lý này Thẩm Thu Hoa đương nhiên hiểu. Thợ thủ công, chính là công nhân dựa vào tay nghề để kiếm tiền. Hơn phân nữa tác phẩm của họ, đều tận lực làm giống y như thật. Nhưng đưa người trong nghề xem, dù tranh có đẹp cũng chỉ là vật chết, hoàn toàn mất đi cảm giác sáng tác lúc đầu.

Con người luôn có tham vọng, có được chính là thỏa mãn. Mặc dù bên ngoài xem không hiểu, nhưng dưới cái nhìn của bản thân đó là sự hạnh phúc to lớn. Chỉ là, người trong xã hội này, chung quy phải có cha mẹ vợ con, phải có người thân bạn bè, vì thế bản thân có sung sướng cũng phải vì người khác mà cân nhắc. Bản thân có thể cơm canh đạm bạc, nhưng người nhà thì không được. Cô Cố chính là người như thế, cô là người yêu quý nghệ thuật chân chính, nhưng cô vẫn chỉ là đứa con, là vợ, là mẹ, nên cô phải vì gia đình của mình mà phụ trách.

"Chị nói đúng." Những lời của cô Cố, làm Thu Hoa rất xúc động. Trước kia Dương Quỳnh đã từng khuyên nàng đừng làm giáo viên nữa, thế nhưng nàng vẫn luôn do dự. Thật ra, chính nàng cũng không rõ bản thân đang do dự cái gì, bây giờ cũng đã hiểu rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro