Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 - Thư pháp

Kỳ thực, từ lúc bước ra cửa Dương Quỳnh vẫn đang tìm kiếm nàng. Đương nhiên, cô cũng nhìn thấy được những biến hóa trên nét mặt của nàng. Giờ khắc này, cô nhìn thấy bàn tay của người đàn ông phía trước đang chuyển động, lại nghe được tiếng kêu của Thẩm Thu Hoa, cô lập tức vung cánh tay, một đạo ánh sáng chói lóa bay đến.

"Ah!" Người đàn ông kêu thảm một tiếng. Anh ta sờ về phía bên hông tay phải, trên đó đang cắm một con dao.

Biến cố đột nhiên xảy đến khiến cho những cảnh sát khác cực kì hoảng sợ, bọn họ lập tức đem người đàn ông này khống chế lại. Những người còn lại đi ra cũng tiến lên xem xét kĩ.

"Em, chị, có sao không?" Lời này Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh cùng nói ra.

"Em, chị, không sao." Lại cùng nói.

Bên cạnh, những cảnh sát đang bận rộn cũng liếc mắt nhìn hai người. Hai người quá mức ân ái, cũng quá mức hiểu nhau.

Ở bên kia, Kim Cục đang chỉ huy thu đội, xong rồi đi tới nhìn Thẩm Thu Hoa: "Nhãn lực của Tiểu Thẩm quả thật rất tốt... thật giống như cảnh sát chúng tôi."

"Giống, cũng không được." Dương Quỳnh ghét bỏ nói. "Nhớ kỹ lấy tiền thưởng cho tôi, bây giờ là hai phần." Nói xong nắm tay Thẩm Thu Hoa kéo đi.

"Không phải cô ta là sợ sếp lại lải nhải chuyện kêu cô ta vào sở cảnh sát làm chứ?" Đội trưởng Hà cười nói.

"Cậu cũng thấy đó, nếu không phải cô ta điên như vậy, đã sớm thăng lên chức cao rồi." Kim Cục thở dài.

"Có thể, căn bản là cô ấy không muốn thăng chức trong công việc này."

Kim Cục nghe xong lời này thì sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Dương Quỳnh là mãnh tướng đầu tiên ông chọn trúng. Chịu khó huấn luyện, thành thạo công việc, chủ yếu nhất là chịu khổ, không sợ chết, thời khắc mấu chốt thì bất chấp tiến lên. Nhưng bởi vì tiến lên quá nhanh, khi chấp hành nhiệm vụ giống như con ngựa hoan thoát khỏi dây cương, kéo mãi không dừng. Quân đội kỷ luật nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép Dương Quỳnh làm bừa như vậy. Kim Cục vì tính vô kỷ luật của Dương Quỳnh, không ít lần bị phê bình. Có một khoảng thời gian tâm trạng của ông cũng không cân bằng, nhưng là sau đó cẩn thận nghĩ lại, cũng nhờ Dương Quỳnh ông mới được khen ngợi, không phải sao? Cứ coi như là lấy công chuộc tội, huề cả làng.

Bây giờ tìm một người có thân thủ tốt, đầu óc thông minh cũng không dễ dàng, chẳng qua là không có tính kỷ luật thôi, điểm đó có thể bỏ qua.

"Nha đầu này nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi à, không có tiến bộ!"

Dương Quỳnh nắm tay Thẩm Thu Hoa nhanh như chớp mà chạy xa.

"Không ai đuổi theo, đừng chạy nữa." Thẩm Thu Hoa dở khóc dở cười nói.

Dương Quỳnh quay đầu, "Chị nói cho em biết, Kim Cục lôi kéo chị thì không sao, dù sao chị con heo chết không sợ bỏng nước sôi, nhưng chị sợ ông ta chú ý đến em. Cho nên chúng ta phải cách xa ông một chút."

Lợn chết không sợ bỏng nước sôi? Cái ví dụ này... Thẩm Thu Hoa ghét bỏ mà nhìn cô.

"Chỉ có chị mới coi em là bảo vật. Đừng tưởng rằng tất cả mọi người cũng giống chị."

"Em vốn là bảo vật, bọn họ đúng là có mắt không tròng."

Trên đường hai người về nhà, Thẩm Thu Hoa nhớ tới một chuyện: "Vừa nãy là xảy ra chuyện gì, trên tay chị làm sao lại có con dao?"

"Còn hỏi sao, bên trong cửa hàng thức ăn nhanh thì có thể có gì? Chị cũng không thể cầm cái mâm mà gõ lên đầu bọn chúng? Còn cái chiêu chế trụ địch? Phải nhờ vào bốn đặc công được trang bị đầy đủ đó." Dương Quỳnh phân tích đến rất lợi hại. Khi cô thực hiện nhiệm vụ thì vô cùng nghiêm túc, lúc này liền không còn một chút nghiêm túc nào.

Kỳ thực, cô chỉ là không muốn Thẩm Thu Hoa lo lắng mà thôi.

Sắc trời từ từ âm trầm lại, tựa hồ lại muốn có tuyết rơi. Hai người đi vào một quán trà, hưởng thụ thời gian buổi chiều.

Hơi nóng từ trong chén trà bay ra mịt mờ. Khuôn mặt Thẩm Thu Hoa trở nên mỹ lệ mà xinh đẹp. Những người khách khác không nhịn được hướng bên này nhìn thêm vài lần, nhìn cô gái xinh đẹp có cử chỉ ưu nhã này đang thưởng thức trà.

"Em vốn là rất thích uống trà, nhưng là hiện tại tiền lương của chúng ta mua không nổi loại trà tốt như vậy. Kỳ thực, trong thẻ của chị còn có chút tiền tiết kiệm, sao em lại không chịu dùng." Dương Quỳnh không muốn ủy khuất nàng.

"Thời gian tới chúng ta còn phải dùng đến. Số tiền kia chị vẫn là tiết kiệm đi. Nghĩ đến gần đây chị nhiều lần giúp Kim Cục đều là chuyện nguy hiểm như vậy, có thể thấy được số tiền trước kia chị kiếm được không dễ dàng gì." Thẩm Thu Hoa thở dài, mỗi lần nghĩ tới số tiền này đều do Dương Quỳnh dùng mạng đổi về, nàng làm sao còn muốn tiêu xài.

"Có quan hệ gì đâu? Chị vốn chính là làm nghề này."

"Nhưng là chị hiện tại có em." Thẩm Thu Hoa đặt chén trà xuống, đưa tay nắm lấy tay Dương Quỳnh: "Chịu khổ một chút cũng không sao, em chỉ cần chị được bình an."

Dương Quỳnh mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Ngay sau, kì nghỉ Tết Nguyên Đán chính là kì thi cuối kì. Cũng bình thường như các cuộc thi khác, có điều cuộc thi này là lần kiểm tra cuối cùng. Ba ngày sau cuộc thi kết thúc, học sinh nghỉ ngơi, các giáo viên bắt đầu chấm bài. Thẩm Thu Hoa đã được các giáo viên dày dạn kinh nghiệm truyền đạt lại, cho nên nàng cũng không cảm thấy có gì mới lạ.

Ngày hôm nay, bài thi đã được chấm xong. Dương Quỳnh giúp nàng mở cuộn giấy ra, rồi bắt đầu thu dọn. Cô Cố giáo viên của tổ Mỹ Thuật gõ cửa đi vào. "Tiểu Thẩm, ngày kia, hội thư pháp có hoạt động, đến một khách sạn Nguyên Sơn trên núi viết chữ, để giao lưu tình cảm một chút, em có muốn đi không?"

Hoạt động của hội thư pháp Thẩm Thu Hoa không phải lần đầu tham gia. Hơn phân nửa hội viên đều là người già năm mươi tuổi trở lên. Cho dù có được mấy người trung niên cũng là người có vẻ mặt nghiêm túc. Nàng đặt mình trong đó ngược lại không cảm thấy quá mức buồn chán, chỉ là đối với việc giao lưu tình cảm gì đó nàng thực sự không có hứng thú.

Mới vừa muốn từ chối, cô Cố lại nói tiếp: "Cái này coi như một buổi luyện tập, lần trước không phải em nói rất ít người thích thư pháp sao? Bây giờ toàn cao thủ ra tay đấy."

Thẩm Thu Hoa có chút động lòng. Nàng quay đầu nhìn Dương Quỳnh một chút, Dương Quỳnh còn có thể nói cái gì? Chỉ cười nói: "Em muốn đi thì đi đi."

Sự tình liền như thế mà được quyết định. Hôm đó là ngày thứ bảy, không biết Dương Quỳnh mượn được chiếc xe ở chỗ nào, mà chở Thẩm Thu Hoa đến khách sạn trên núi.

"Chị mượn xe ở đâu vậy."

"Xe riêng của Kim Cục, ông ta dùng chị nhiều lần như vậy, cũng nên giúp chị một chút. Khách sạn Nguyên Sơn ở vùng ngoại ô, đón xe rất đắt." Nghĩ đến vấn đề tiền sinh hoạt, Dương Quỳnh chỉ có thể tính toán tỉ mỉ như thế.

Đến cửa khách sạn, hai người nhìn thấy cô Cố đang đợi. Thẩm Thu Hoa theo cô Cố đi vào, Dương Quỳnh thì ngồi trong xe.

Khách sạn này cũng không tính là xa hoa, nhưng bày trí thì rất đầy đủ. Đi vào phòng họp, bên trong đã ngồi rất nhiều thành viên của hiệp hội thư pháp, những người quen biết nhau đang nhỏ giọng nói chuyện. Ở trên bàn đã bày xong văn phòng tứ bảo, có mấy người đang viết chữ.

Cô Cố là hội viên lâu nhất ở nơi này, vừa đi vào thì chào hỏi mọi người.

"Cô Cố, lại dẫn tiểu đồng nghiệp của cô tới sao." Có một người hình như là cùng tuổi với cô Cố tiến lại chào hỏi. Thẩm Thu Hoa nhớ người này họ Hoàng, là Phó hội trưởng của hiệp hội thư pháp.

"Đúng vậy, tiểu Thẩm rất là hiếu học. Nên muốn đến đây học tập mọi người."

Thẩm Thu Hoa theo ở phía sau cô Cố, lễ phép chào hỏi đối với người nhìn về phía mình.

"Tiểu Thẩm, đến đây, lần trước lão Cố cầm bộ chữ của em đến làm cho mấy người chúng tôi đều chấn động. Tuổi của em còn trẻ mà có thể có công lực cỡ này, thật không dễ a!" Trước khi nói chuyện, hội phó Hoàng đã kêu những người khác qua bàn bên cạnh, hiển nhiên là vì muốn nhìn Thẩm Thu Hoa viết chữ.

Đối với việc cô Cố đem mấy bức thư pháp kia ra, mọi người đều không có dị nghị gì. Thế nhưng, đối với Thẩm Thu Hoa thì mấy vị đức cao vọng trọng kia có chút ý kiến. Nguyên nhân không gì khác hơn, bởi vì Thẩm Thu Hoa thực sự còn quá trẻ, lại quá xinh đẹp. Này làm cho người ta có cảm giác mỹ nữ này hẳn sẽ không có gì tài giỏi, chẳng qua là đi cửa sau muốn đến hiệp hội thư pháp lấy danh tiếng thôi.

Với kinh nghiệm tùy cơ ứng biến lâu năm Thẩm Thu Hoa vừa nhìn liền rõ ràng ý tứ của hội phó Hoàng, nàng cười đi đến chọn một cây bút lông sói, chấm ít mực, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu viết <Điệp Luyến Hoa>:

Kim cổ sơn hà vô định cư.

Họa giác thanh rung, mục mã giác lai khứ.

Mãn mục hoang lương thùy khả ngữ.

Thay phong xuy lão đan phong thụ.

Tòng tiền u oán ứng vô số.

Thiết mã kim qua, thanh trủng hoàng hôn lộ.

Nhất vãng tình thâm thâm kỷ lứa.

Thâm sơn tịch chiếu thâm thu vũ.

Đây là lần trước bình chọn khóa học ưu tú, nàng đã xem qua bài thơ này của Nạp Lan Tính Đức.

Thư pháp của nàng là kế thừa từ cha nàng Thẩm lão gia, nhẹ nhàng thanh toát. Sau khi vào cung khó tránh khỏi phải thường xuyên viết vài thứ cho hoàng thượng xem, cho mọi người thấy. Vì sợ hoàng thượng đa tâm, không ưa thích những cung phi tầm thường, nên phải rèn luyện bút pháp thật uyển chuyển. Hai bên dung hòa, tạo cho người nhìn cảm giác rất ôn hòa dễ chịu. Tuy rằng chỉ viết ra một bài thơ cổ, nhưng nét bút nhu hòa, hoàn toàn không chút lỗi.

"Tốt! Quả nhiên không tệ!" Hội phó Hoàng cùng những người khác đồng loạt bình phẩm tác phẩm của nàng.

"Khiến mọi người chê cười rồi." Thẩm Thu Hoa để bút xuống, vẫn là vẻ mặt khiêm tốn.

"Chữ này..." Một ông lão hơn bảy mươi tuổi chỉ liếc mắt nhìn, sau đó nhìn nàng nói, "Chữ này sửa đổi à?"

Thẩm Thu Hoa ngẩn ra, không nghĩ tới lại gặp phải vị cao thủ này. Ông lão này nàng chưa từng thấy qua, trong nhất thời cũng không nóng lòng trả lời.

"Đây là nguyên lão cấp cao trong hiệp hội thư pháp chúng ta. Ông họ Lý, chúng tôi đều gọi ông là ông Lý."

"Ông Lý." Thẩm Thu Hoa chào hỏi. "Ông đúng là có con mắt tinh tường, lúc đầu đi theo sư phụ học chữ, sau này bản thân suy nghĩ, liền sửa lại phong cách."

Ông Lý nhìn nàng: "Nha đầu, viết chữ giống như làm người. Nhìn tuổi con còn trẻ, không nghĩ tới lại có công lực cỡ này. Nghĩ đến thay đổi phong cách viết chữ cũng không dễ dàng, đặc biệt là có thể hình thành phong cách riêng. Cháu bây giờ thay đổi như thế, đã thoát khỏi sự ràng buộc của sư phụ cháu, hình thành phong cách của chính mình. Có thể thấy được cháu là người có chính kiến, có quan điểm. Người trẻ tuổi bây giờ thiếu khuyết chính là phần bền lòng này của cháu. Tốt lắm!!!!"

Thẩm Thu Hoa cảm thấy thật hổ thẹn. Nàng vì tình thế bắt buộc, không thể không thay đổi.

"Ông Lý quá khen rồi!"

"Ai!" Ông Lý nói, "Ta chưa từng nói dối để dỗ dành ai. Tốt là tốt, không tốt chính là không tốt." Ông quay đầu nhìn hội phó Hoàng nói: "Ta nói cái này, hiệp hội không phải nên trọng dụng người mới sao? Chúng ta bây giờ chỉ là mấy bộ xương già, đến lúc nhường lại cho lớp trẻ rồi?" Hiển nhiên, ông ấy là một người có phân lượng trong hiệp hội, ông ấy thốt ra lời nói này, những người khác dĩ nhiên đều rõ ràng ý của ông ấy.

Mấy ông lão tụ tập lại cùng một chỗ thương lượng với nhau, hội phó Hoàng nói với Thẩm Thu Hoa: "Tiểu Thẩm, lần này chúng tôi muốn ra một cuốn sách, trang bìa dự định để em viết."

Thẩm Thu Hoa biết đây chính là kết quả lúc nãy bọn họ thương nghị với nhau, nói "thụ sủng nhược kinh" cũng không hẳn, thế nhưng khiêm tốn là vẫn cần phải có: "Nhiều tiền bối ở đây như vậy, tôi..." (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ )

"Chính là bởi vì có nhiều tiền bối như vậy ở đây, cho nên mới phải cho người mới cơ hội. Tiểu Thẩm, đừng từ chối." Bình thường, mấy vị nguyên lão đều không dự họp, nếu không phải hôm nay họ ở đây, hội phó Hoàng cũng khó thực hiện quyết định này.

Nói tới như vậy rồi, Thẩm Thu Hoa cũng không cần phải tiếp tục khiêm nhường. Lập tức gật đầu đồng ý. Mọi người cũng không nôn nóng viết chữ, chỉ ngồi tán gẫu, uống trà, ngắm phong cảnh, nói chung bầu không khí rất thoải mái. Mỗi người đều muốn đem trạng thái của mình, điều chỉnh đến mức tốt nhất mới hạ bút.

--------

Chúc các bạn ăn giỗ vui vẻ ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro