Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Chương 29:

"- Lời sư phụ giao phó, muội muốn toàn tâm toàn ý hoàn thành. Đại sư huynh, chớ lo lắng!"

Ta hơi cười nhìn đại sư huynh. Đại sư huynh chưa vội đáp, nhăn mày nhìn ta.

"- ... Nói sao cũng thành mâu thuẫn. Ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Thành ra như vậy, một phần cũng là do ta bất cẩn"

"- Mà, nói mới nhớ, đại sư huynh, dường như trong Phủ ta..."

"- Ân! Ta biết. Giờ vẫn chưa tìm được manh mối nên hãy cẩn thận hơn. Cụ thể thế nào khi muội khỏe lại sẽ bàn sau"

Cộc cộc

Cạch

"- Thế tử!?"

"- Lương cô nương, thế nào rồi!"

"- Hảo, Người chớ lo lắng!"

Thế tử nhìn thế nào cũng ra một nam nhân đang hối lỗi. Ta cũng đâu có trách cứ gì, sao lại bưng cái bộ mặt này đến đây kia chứ.

Đây là lần thứ hai ta cứu Thế tử. Lần trước, vết thương còn nặng hơn rất nhiều, khi đó ta tưởng như đã mất mạng. Lần này, ta thấy, đâu có đáng để so đo!?

Ta đúng là một nữ tử, nhưng không như bao nữ tử khác toàn thân nhẵn nhụi, thậm chí còn không có cọng lông nào mọc vô duyên, thân thể ta, chỗ nào cũng là sẹo hết.

Nghĩ đến bản thân, ta lại có chút buồn tủi. Nữ phẫn nam trang, từ nhỏ đã vậy, lớn lên cũng vẫn phải như vậy.

Bằng hữu của sư phụ ta có một nữ nhi. Người này cực kì muốn nữ tử mình được sư phụ nhận làm đồ đệ, truyền dạy võ công. Vì đó là một bằng hữu rất thân thiết, nếu đồng ý thì quá gượng ép mà không đồng ý thì phải có lý do hợp hoàn cảnh.

"Không nhận đồ đệ là nữ tử" là những gì sư phụ nói với người bằng hữu lúc đó. Lời nói này mỗi lúc một đồn xa, cả thiên hạ đều biết.

Khi người mang ta về, sợ bằng hữu "gièm pha", sợ giang hồ đồn đại là kẻ nói láo nên người đã "biến" ta thành một "thằng bé".

Đến năm 21 tuổi, ta vẫn mơ ước được một lần là một nữ tử như bao nữ tử khác: ta có thể mặc y phục của nữ nhân, có thể có một ngày nhiều mơ mộng, không cần đụng đao kiếm. Nhưng mọi thứ từ sau độ tuổi đó, ta chẳng còn mong muốn.

Ta hoàn toàn bỏ đi những suy nghĩ viển vông, tập trung vào thực tại: bảo hộ tốt Thế tử với thân phận là nam tử, với thân phận là đồ đệ chính tông của Lương sư phụ.

Thân phận ta, nếu bại lộ, sẽ có rất nhiều biến cố không hay xảy ra với Thế tử. Vậy mới nói, ta là nữ tử - việc này như bí mật trọng đại.

Ta cùng đại sư huynh và Thế tử bàn bạc một chút về lần tập kích vừa diễn ra. Xong xuôi liền "ai về nhà người nấy".

Một lúc sau, nàng gõ cửa, bước vào phòng của ta với nồi cháo nóng hổi.

.

Ta nhăn nhó, cố nuốt nốt thìa cháo cuối cùng. Ta đâu phải heo kia chứ, hết ba tô cháo đầy rồi mà nàng vẫn còn muốn ta ăn thêm.

.

"- Nàng gầy quá!"

Ta nâng tay, xót xa sờ đến gò má nàng. Lâu ngày không gặp, hẳn là vì lo lắng cho ta nên mới như vậy. Ta thực sự là không ra gì mà.

"- Từ giờ ta sẽ bồi bổ nàng kĩ lưỡng."

"- Ta không cần ngươi bồi bổ, chỉ cần ngươi tĩnh dưỡng cho vết thương mau lành là được!"

Hiển nhiên là nàng lo lắng cho ta. Tha thở dài trong lòng. Lo cho ta làm gì kia chứ, sức khỏe của nàng với ta còn quan trọng hơn cái mạng này gấp vạn lần.

"- Diệp nhi, tóc ngươi dài thật đấy. Khi thả tóc lại càng giống nữ tử. Nếu không phải giọng nói thì ta cũng không tin ngươi là nam nhân"

Ta giật thót, vội vã thu tay về.

Giờ ta mới nhớ ra, ta đang xõa tóc. Dù có cải trang thành nam nhân nhưng lúc này, không mặt nạ, không băng cổ, xõa mái tóc dài này xuống thì làm sao không khiến người khác ngờ vực đây?

Ta luống cuống, ta đang lo lắng bản thân bị bại lộ.

"- Nếu... giống đến vậy mai ta trực tiếp cắt tóc"

Ta hốt hoảng buông một câu. Nếu nàng không bật cười thì ta vẫn đinh ninh trong đầu là sẽ cắt phân nửa mái tóc chết tiệt này đi.

"- Ngươi nghiêm túc quá rồi đấy. Chỉ là một cách nói vui thôi, ngươi chớ nghĩ nhiều rồi làm điều ngốc nghếch"

Đu...đùa sao?

Nàng nâng tay lên, nhéo nhéo má ta. Ta ngu ngốc, một khắc sau liền thở phào trong lòng.

Không lộ, thật tốt quá!

Ta hơi cười. Nhìn nàng thêm một chút, có cái gì lóe lên trong đầu ta.

Tim ta đập loạn nhịp. Ta hơi lắp bắp nhưng cuối cùng... vẫn muốn hỏi nàng.

"- Không biết... nếu ta là nữ tử thì sẽ thế nào?"

Ta vô thức thốt ra. Khi sực tỉnh, tự muốn vả vào cái miệng ngu ngốc nhưng cũng chợt nhận ra, ta đang đợi một câu trả lời từ nàng.

Nàng hình như có suy nghĩ, nhưng rồi lại mỉm cười với ta. Nụ cười đó, khiến ta mong đợi.

"- Nếu vậy không phải Diệp nhi của ta sẽ rất xinh đẹp sao? Nam nhân không khéo phải chen nhau đến đây để làm quen ấy chứ!?"

Ta đâu cần nam nhân, ta cần nàng thôi.

"- ... Vậy còn nàng?"

Đợi nàng đáp, ta lại càng thêm hồi hộp. Hi vọng... hi vọng câu trả lời này không khiến ta quá tuyệt vọng.

"- Ngốc quá, nếu cả ta và ngươi đều là nữ tử thì sao bên nhau được?"

Cuối cùng, cũng chính là như vậy. Một tia sáng duy nhất, đã vụt tắt.

Câu trả lời của nàng hoàn toàn là hợp lý, là đúng đắn, vậy cớ gì ta phải đau lòng thế này?

Hi vọng quá nhiều khiến nỗi tuyệt vọng càng sâu đậm. Ta tự tạo cho mình tia sáng dù không quá mong chờ vào điều kì diệu từ nó. Chính ta cho tia sáng đó có cơ hội tồn tại, để rồi giờ đây, vì một câu hỏi ngu ngốc mà làm nó biến mất.

Ta thật là một nữ tử ngu ngốc.

"- Đúng là như vậy rồi! Nếu vậy sao chúng ta gần nhau được. Thật may mắn vì ta là một nam nhân!"

Đè nén nỗi đau trong tim, ta cố thốt lên lời đính chính không hề chính xác. Ta là nam nhân sao? Cái gì đây? Giờ ta thấy, ta chỉ như một con quái vật mà thôi. Nữ nhi cũng chẳng giống mà nam nhi thì sai trái với thể xác này. Ta thậm chí còn không biết nên gọi mình là gì nữa.

Đến ta còn khó chấp nhận bản thân, vậy ta có tư cách gì mà hi vọng nàng sẽ mỉm cười chào đón ta khi biết ta là nữ tử kia chứ?

Hoang đường!

"- Cẩm nhi, ta hơi mệt!"

*

Nếu là nữ tử không thể ở bên nàng, vậy ta sẽ là một nam tử suốt đời suốt kiếp!

Ta không từ bỏ nàng mặc dù biết bản thân chẳng xứng với nàng. Ta cũng rõ mình quá tham lam nhưng nhìn thấy nàng, ta không thể không để mắt.

Nếu bản thân đã chẳng thể buông bỏ nàng, vậy ích kỉ một lần... ta mong là được.

.

Mấy ngày tĩnh dưỡng bệnh tình, ta cố gắng bồi bổ, săn sóc cho nàng. Dù sao cũng may là bị thương nên được miễn di chuyển, dĩ nhiên như vậy mới được gần nàng thường xuyên.

Vết thương của ta tuy nặng nhưng đã băng bó cẩn thận, cũng không làm gì quá sức nên hoàn toàn ổn thỏa, không chút rủi ro.

Hôm nay nhân lúc nàng vẫn nghỉ trưa, ta tranh thủ làm chút chè cho nàng. Ta khá biết nấu ăn vì khi còn ở cùng sư phụ và sư huynh, một mình ta phải phục vụ cơm nước cho ba cái miệng nên chuyện bếp núc với ta cũng không có gì quá khó khăn.

Đó là điểm duy nhất khiến ta thấy mình giống một nữ tử hơn một chút. Vì cớ đó, nó cũng là động lực để ta học nấu ăn chăm chỉ hơn. Ta thực ra không hề muốn quên đi mình là ai!

"- Lương đại ca?"

Là Á Viên. Cô bé hơi ngạc nhiên khi thấy ta trong bếp thì phải. Vì cô bé mới đến Phủ cùng nàng nên không rõ, ta chính ra thường xuyên ra vào khu bếp này. Đám người ở Phủ mỗi lần thấy ta bước vào đây đều rất háo hức mong đợi, cũng bởi lẽ, nếu ta bước vào đây là thế nào họ cũng có thứ để ăn.

Lần này coi như thỏa mong đợi, ta đang chuẩn bị một nồi chè lớn cho cả Phủ Thế tử. Ta làm vậy cũng có nguyên nhân, nếu ta nấu cho mỗi nàng, chẳng phải là dị nghị khắp nơi hay sao?

"- Lương đại ca, huynh biết nấu ăn sao?"

Ta thoải mái gật đầu.

"- Lương đại ca, huynh đa tài thật đấy. Huynh nấu gì vậy? Sao nấu nhiều thế?"

Đúng là cô bé tò mò mà.

"- Ta nấu chè sen cho cả Phủ!"

"- Thật sao? Như vậy muội cũng có phần sao?"

"- Ừm. Nếu muội giúp ta lấy chút củi nhóm bếp, ta sẽ cho muội thêm một bát nữa"

Vì vết thương nên ta hạn chế cử động. Việc cúi xuống là hoàn toàn không nên, chính vì vậy ta mới nhờ Á Viên giúp đỡ chút.

Nhưng nếu không có cô bé, ta vẫn hảo làm được, chẳng là sẽ tốn thêm chút thời gian mà thôi.

"- Ân, huynh phải giữ lời đấy!"

Ta gật đầu. Đương nhiên ta sẽ giữ lời rồi, Lương Tô Diệp không nói láo!

Ta và Á Viên thực tế trở nên thân thiết hơn rất nhiều sau cái lần phòng ta vô tình xuất hiện... gián.

Ta vô cùng sợ hãi sinh vật này. Nếu ngày xưa đại sư huynh không bỏ gián vào bát canh của ta, có khi ta đã không đến mức đáng thương như bây giờ.

Về Á Viên, ngày hôm đó cô bé giúp ta diệt trừ thứ xấu xa đó, thậm chí còn với một dáng vẻ hết sức bình thản. Ta khâm phục sự can đảm của một cô bé mới 16 tuổi, giờ mỗi lần nhìn thấy cô bé đều không quên cảm thán trong đầu một câu xuất chúng!

Khi biết đã an toàn, ta vào phòng dò xét một lần nữa. Nhận ra hộp gỗ đựng trâm ngọc của nàng dường như đã bị mở ra, ta có chút... khó xử.

Á Viên có tình cảm với ta, giờ đây phát hiện phòng ta có đồ của chủ nhân cô bé như vậy, sợ cô bé sẽ nghĩ ta không ra gì.

Ta không lo lắng chuyện Á Viên sẽ ăn nói hàm hồ với mọi người. Chính xác thì ta khá tin tưởng vào cô bé này. Cái ta quan tâm hơn lúc này là, sẽ rõ ràng dứt khoát với cô bé về chuyện tình cảm.

Ta sau đó một canh giờ liền đến phòng cô bé. Thẳng thắn đối mặt, ta muốn gửi lại khăn tay mà cô bé ngày đó tặng ta.

"- Ta không thể nhận tình cảm của cô, ta vốn có người khác trong lòng. Thứ này, mong cô nhận lại, ta cũng chưa có dùng đến lần nào!"

Á Viên tròn mắt nhìn ta, một lúc khá lâu sau, cô bé đột nhiên nở nụ cười tươi tắn.

"- Vậy tiểu nữ có thể được đại hiệp coi là tiểu muội không? Vì với tiểu nữ, tiểu thư chính là tỷ tỷ mà tiểu nữ mến mộ!

Ta ngơ ngác.

"- ... Vậy...tiểu muội, thứ này trả lại cho muội!"

Ta... đỏ bừng mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tm