
Chương 81
"Thư Thư, Thư Thư."
Giọng nói từ trong phòng bệnh không ngừng vang lên.
Bùi Tri Khê đang xoa lưng Lục Thư, đành phải buông nàng ra.
Nghe tiếng gọi, Lục Thư quay trở lại phòng bệnh.
Thư Tú Lâm gắng gượng ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Vừa thấy Lục Thư bước vào, bà lập tức đưa tay nắm lấy tay nàng, siết thật chặt, như thể sợ rằng người trước mắt sẽ rời bỏ mình ngay giây tiếp theo.
"Mẹ, con đây mà," Lục Thư nhỏ giọng nói.
Thư Tú Lâm nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Cô út của con vừa giới thiệu cho con một cậu trai rất tốt, con đi gặp mặt người ta một chút, được không?"
Lục Thư mím chặt môi, không biết nên trả lời thế nào. Trạng thái của mẹ hiện giờ đã không thể giao tiếp một cách bình thường được nữa. Bà chỉ muốn trốn tránh khỏi những sự thật mà bà không thể chấp nhận, giống như ngày trước bà đã không chịu thừa nhận việc chồng mình qua đời.
"Được không con?" Ánh mắt Thư Tú Lâm chuyển thành van xin.
"Mẹ, mẹ nằm xuống nghỉ một lát đi."
Sắc mặt Thư Tú Lâm biến đổi trong nháy mắt. Gương mặt bà sầm xuống, mây đen giăng đầy, rồi bà cao giọng gào thét: "Có phải con nhất định phải ở bên nó không? Có phải con có nó rồi thì không cần mẹ nữa phải không?"
Nghe thấy tiếng cuồng loạn đột ngột của Thư Tú Lâm, Bùi Tri Khê đứng ngồi không yên, lo lắng bước tới cửa phòng bệnh.
Nhìn xuyên qua tấm kính, cô thấy một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.
"Con đừng ở bên nó nữa được không? Các con không thể như vậy, con bảo mẹ phải ăn nói thế nào với mẹ của nó đây?!" Thư Tú Lâm vẫn đang kiệt sức gào thét, vì cảm xúc quá kích động mà gân xanh trên cổ nổi cả lên.
Lục Thư vẫn giữ được bình tĩnh, dù sao tình cảnh này nàng đã từng trải qua.
"Mẹ, con sẽ ở bên mẹ," Lục Thư vỗ nhẹ lên lưng bà, liên tục dỗ dành, "Bất kể thế nào con cũng sẽ ở bên mẹ, mãi mãi ở bên mẹ."
Bùi Tri Khê lặng lẽ đứng bên ngoài, trái tim đau như thắt lại. Cô thấy mình thật vô dụng, chẳng thể làm được gì, đặc biệt là khi chứng kiến dáng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ của Lục Thư lúc đối mặt với tất cả.
Thuốc an thần dần dần có tác dụng, Thư Tú Lâm không náo loạn quá lâu, chẳng mấy chốc đã rầu rĩ nằm xuống giường.
Lục Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dỗ dành mẹ xong, nàng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn Bùi Tri Khê mỉm cười.
Nhưng chính nụ cười cứng cỏi và lạc quan ấy của Lục Thư lại khiến hốc mắt Bùi Tri Khê nóng lên.
Cô chưa kịp nói gì, điện thoại đã reo.
Là lãnh đạo trong đoàn gọi tới. Bùi Tri Khê không cần nghe cũng biết, chắc chắn là thúc giục cô về chuyện biểu diễn.
Lục Thư cũng đoán được. Bùi Tri Khê bỏ dở công việc để ở đây mỗi ngày cũng không phải là cách.
"Cậu đi diễn đi, bên này mình lo liệu được." Lục Thư chủ động nói. "Cậu cũng thấy rồi đó, mẹ mình bây giờ cần thời gian để ổn định cảm xúc, có mình ở lại là được rồi."
Bùi Tri Khê nghĩ đến dáng vẻ bài xích của Thư Tú Lâm, cô biết sự xuất hiện của mình sẽ chỉ làm bà thêm bất ổn.
Nhưng cô không yên tâm về Lục Thư.
Dù chỉ là đứng đợi bên ngoài phòng bệnh cũng được.
"Không sao đâu, mình lại xin nghỉ thêm..."
Lục Thư không đợi Bùi Tri Khê nói xong: "Thật sự không sao mà, bên này có bác sĩ trông chừng rồi, cậu không cần lo lắng quá. Có tình huống gì mình nhất định sẽ gọi cho cậu ngay, được không?"
Bùi Tri Khê suy nghĩ một lúc, rồi bất đắc dĩ đồng ý.
Cô vừa kết thúc chuyến lưu diễn, lịch trình sắp tới cũng không quá gấp, thời gian vẫn khá linh động.
Cô nhìn sâu vào mắt Lục Thư: "Nhất định phải nói cho mình biết."
Lục Thư: "Nhất định."
...
Những ngày tiếp theo, Lục Thư đều ở lại bệnh viện.
Chỉ những lúc Thư Tú Lâm uống thuốc xong và chìm vào giấc ngủ, nàng mới có thể tranh thủ chợp mắt một lát. Trong không gian lạnh lẽo của bệnh viện, giấc ngủ của nàng càng thêm chập chờn.
Nàng vừa thiếp đi đã rơi vào ác mộng, hoặc là mơ thấy một màu đen kịt đến ngạt thở, hoặc là một màu trắng lóa đến chói mắt, làm cách nào cũng không tìm thấy lối ra.
Lục Thư rất nhanh lại mở mắt, đờ đẫn nhìn người mẹ đang say ngủ trên giường bệnh. Kỳ thực, nàng không hề lạc quan như vẻ bề ngoài. Chính vì đã từng trải qua, nàng càng hiểu rõ, khoảng thời gian sắp phải đối mặt sẽ gian nan đến nhường nào.
...
Bùi Tri Khê vừa kết thúc buổi diễn đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Sau chín giờ tối, bệnh viện càng thêm quạnh quẽ, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thật cô đơn.
Bùi Tri Khê đứng ở cửa nhìn vào, Lục Thư đang yên tĩnh ngồi bên cạnh giường bệnh, Thư Tú Lâm đã ngủ. Cô bước thật nhẹ vào trong.
Lục Thư đang thất thần, không lập tức nhận ra, mãi đến khi Bùi Tri Khê đến bên cạnh, nàng mới giật mình.
Nàng nhìn Bùi Tri Khê, muốn nói lại thôi, rồi đứng dậy kéo cô ra ngoài hành lang.
"Không phải đã bảo cậu đừng tới rồi sao." Lục Thư nhỏ giọng nói.
Bùi Tri Khê đến đây trong vội vã, tóc vẫn còn búi, lớp trang điểm sân khấu vừa tẩy xong, gương mặt mộc mang theo nét mệt mỏi, trông khí sắc không tốt lắm. Mà sắc mặt Lục Thư còn tiều tụy hơn cả cô.
"Đã ăn gì chưa?" Bùi Tri Khê chỉ hỏi.
"Mẹ đêm nay uống được ít cháo, xem như cũng ăn rồi." Lục Thư theo bản năng trả lời.
"Còn cậu?" Bùi Tri Khê lại hỏi.
"Mình cũng ăn rồi."
Mệt đến mức quầng thâm hiện rõ dưới mắt. Bùi Tri Khê kéo Lục Thư đến băng ghế dài ngồi xuống, sau đó ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: "Nghỉ một lát đi."
Lòng Lục Thư ấm lại, nàng cười khẽ: "Cậu đến đây chỉ để ôm mình một cái thôi à?"
Bùi Tri Khê sờ lên gò má đã gầy đi của nàng, không đùa nữa, chỉ ôn tồn nói: "Ngoan, nghỉ ngơi một chút đi."
Cô biết Lục Thư chắc chắn không ngủ được. Có cô ở đây, có lẽ Lục Thư sẽ ổn hơn một chút, dù chỉ là an tâm nghỉ ngơi mười phút thôi cũng được.
Lục Thư bị một tiếng "Ngoan" này làm cho không biết nói gì, nàng chỉ vòng tay qua eo Bùi Tri Khê, mệt mỏi rúc vào lòng cô.
Được bao bọc bởi hơi ấm quen thuộc, màn sương u ám trong lòng dường như tan đi đôi chút.
Nàng nhắm mắt, tự nhủ với lòng mình hết lần này đến lần khác, rằng mọi chuyện rồi sẽ sớm tốt lên thôi.
Nàng và Bùi Tri Khê sẽ vượt qua được cửa ải này.
Sau đó, các nàng có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Đầu đông ập đến trong lặng lẽ, Hải Thành năm nay lạnh hơn mọi năm.
Bệnh tình của Thư Tú Lâm lần này tái phát, nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều. Trên cơ sở chứng lo âu trầm cảm nặng, bà được chẩn đoán mắc thêm chứng rối loạn lưỡng cực.
Bác sĩ nói trước mắt cứ nhập viện trị liệu hai ba tháng, sau đó xem xét tình hình cụ thể. Về những chuyện khác, bác sĩ không nói thêm, nhưng lại dặn dò Lục Thư phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ.
Lục Thư biết điều đó có nghĩa là gì.
Cảm giác ngột ngạt đến khó thở từ rất lâu trước đây, một lần nữa lại ập về phía nàng. Nàng sợ hãi không dám nghĩ tiếp, chỉ hy vọng lần này, mẹ có thể mau chóng khỏe lại.
Gió lạnh thổi qua, làm những cành cây khô khốc ngoài cửa sổ run rẩy.
Trong phòng bệnh, Thư Tú Lâm nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn nhìn những chiếc lá rơi. Bà ngày càng ít nói, nhưng sự im lặng này không phải là bình tĩnh, mà là một trạng thái tự phong tỏa.
Thường thì sau một khoảng thời gian dài trầm mặc.
Sẽ là một trận bùng nổ.
"Thư Thư, tại sao lại như vậy?" Thư Tú Lâm vừa dồn dập hỏi, vừa ném đồ đạc xuống đất, gối đầu, lọ thuốc, hoa quả, "Tại sao lại như vậy?!"
Không biết đây đã là lần thứ mấy.
Lục Thư rất bình tĩnh, trấn an cảm xúc của bà.
Chờ Thư Tú Lâm phát tiết xong, nàng lại ngồi xổm xuống, không chút biểu cảm mà nhặt lại những thứ vương vãi trên sàn.
Không một lời oán thán, nàng lặng lẽ dọn dẹp lại mọi thứ gọn gàng.
...
Buổi tối, Bùi Tri Khê diễn xong lại đến bệnh viện.
"Sao lại đến đây nữa rồi?" Lục Thư thấy Bùi Tri Khê đã gầy đi cả một vòng, vừa phải lo biểu diễn vừa phải chạy tới bệnh viện, làm sao chịu nổi. "Đêm nay cậu về nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Ngày mai mình không có suất diễn." Bùi Tri Khê nói.
"Không diễn cũng phải nghỉ ngơi, cậu là người sắt à?" Lục Thư nóng nảy. "Cô út và mọi người cũng sẽ đến thăm mẹ, mình sẽ không quá mệt đâu."
"Dì Lâm hôm nay thế nào, đỡ hơn chút nào không?" Bùi Tri Khê lại hỏi.
Lục Thư im lặng một thoáng, rồi vẫn nói: "Cậu có nghe không hả, đừng có chạy tới đây mãi..."
"Cậu nghĩ mình có thể yên tâm được sao? Huống hồ dì Lâm ra nông nỗi này cũng là vì mình, làm sao mình có thể mặc kệ?" Bùi Tri Khê buột miệng thốt ra. Lục Thư càng đẩy cô ra xa, cô càng khó chịu.
"Cậu đừng nghĩ như vậy." Lục Thư nhạy cảm nói.
Trước đây, nàng cũng đã nghĩ vô số lần, nếu ngày đó không để ba lái xe đi đón mình, thì tất cả những biến cố sau này đã không xảy ra.
Ba sẽ không mất, mẹ cũng sẽ không đổ bệnh.
Cứ như thể tất cả đều là lỗi của mình...
Sống trong cảm giác tội lỗi ấy dài lâu có bao nhiêu giày vò, nàng rõ hơn ai hết. Nàng không hy vọng Bùi Tri Khê cũng nghĩ như vậy.
Hai người im lặng một lát.
Bùi Tri Khê: "Nếu đã ở bên nhau, thì phải cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, không phải sao?"
Lục Thư thất thần gật đầu.
"Cho nên cậu đừng một mình gồng gánh nữa." Bùi Tri Khê mơ hồ cảm thấy tâm trạng của Lục Thư hôm nay trầm hơn thường ngày, cô lo lắng hỏi: "Hôm nay trạng thái của dì Lâm không tốt à?"
Lục Thư vốn định nói cho Bùi Tri Khê biết tình hình thực tế, nhưng khi nhìn vào gương mặt mệt mỏi của cô.
Nàng lại do dự, đem lời nói nuốt trở vào, tạm thời không nhắc đến.
"Không, mẹ đỡ hơn rồi..."
Bùi Tri Khê khẽ thở phào, có chút bán tín bán nghi: "Thật không?"
"Ừm." Lục Thư nở một nụ cười nhạt, tiếp tục nói: "Bác sĩ nói nếu trị liệu hiệu quả, có thể sẽ được xuất viện sớm, hơn nữa mẹ mình cũng rất phối hợp trị liệu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro