Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc là tiệc liên hoan và tiệc rượu, Lục Thư kéo Bùi Tri Khê đi cùng.

Lục Thư hôm nay tâm trạng tốt nên đã uống không ít rượu. Lúc rời khỏi khách sạn, nàng hơi say, gương mặt ửng hồng.

"Uống nhiều quá à?" Bùi Tri Khê không khỏi hỏi. Nếu như buổi tối mình không cản lại một chút, Lục Thư chắc sẽ uống đến say bí tỉ.

"Không có, tửu lượng mình tốt mà."

Bùi Tri Khê không nói gì thêm, nhìn ra được, Lục Thư đêm nay thật sự rất vui.

Gió đêm phơ phất thổi qua.

Đứng ở ven đường, Bùi Tri Khê chặn một chiếc taxi, đưa "con ma men" về nhà.

Lên xe xong.

Lục Thư tự giác không dán sát vào người Bùi Tri Khê quá.

Xe chạy không bao lâu, Lục Thư liền bắt đầu buồn ngủ, lại thêm uống rượu xong bị thổi gió, có chút choáng váng.

Nàng nhắm mắt lại.

Lặng lẽ chợp mắt một lát.

Bùi Tri Khê quay đầu thấy, dịch người sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Dựa vào người mình này."

Lục Thư không động đậy, thì thầm: "Trên người mình có mùi rượu." Nàng biết Bùi Tri Khê ghét nhất là mùi lạ.

Bùi Tri Khê nghe xong, vẫn cúi người qua đỡ đầu Lục Thư, để nàng dựa vào vai mình.

Lục Thư cười, thoải mái dựa vào một lát. Nàng dứt khoát nghiêng người, đưa tay ôm lấy eo Bùi Tri Khê, cằm tựa lên vai cô, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của bạn gái.

Bùi Tri Khê quay đầu lại nhìn.

Lục Thư nhân cơ hội càng ôm càng chặt, đỏ mặt hỏi: "Trước đây không phải cậu ghét bỏ mình sao? Bây giờ không chê nữa à?"

Bùi Tri Khê bị bộ dạng vô lại này của Lục Thư chọc cười, uống say rồi lại càng không biết xấu hổ.

Lục Thư thích ôm, nương theo men say, cứ như vậy ôm Bùi Tri Khê không buông tay, còn trộm dùng mũi cọ cọ vành tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Tối nay mình giỏi không?"

Bùi Tri Khê dùng ánh mắt ra hiệu, bảo nàng quy củ một chút.

Giọng Lục Thư mềm mại, cười nhẹ truy vấn: "Giỏi không hả?"

Vừa uống rượu liền làm nũng.

Bùi Tri Khê thấy dáng vẻ này của Lục Thư, cười không ngớt. Cô như đang dỗ trẻ con, thuận theo lời nàng khen một tiếng: "Giỏi."

Lục Thư hài lòng, vui vẻ, nụ cười rạng rỡ.

Bùi Tri Khê nhìn không chớp mắt. Lục Thư ngày thường thích ra vẻ ngầu, nhưng một khi phát ra từ nội tâm mà cười rộ lên, so với ai khác đều ngọt ngào hơn.

"Bùi Tảng Băng." Lục Thư nhìn Bùi Tri Khê, bỗng nhiên nhỏ giọng gọi một cách nghiêm túc.

Bùi Tri Khê chờ nàng nói tiếp.

Ánh mắt Lục Thư chân thành tha thiết: "Cảm ơn cậu." Nếu không có sự cổ vũ và bầu bạn không ngại phiền phức của Bùi Tri Khê, nàng không biết còn phải bị những bóng ma đó đè nặng bao lâu nữa.

Là Bùi Tri Khê đã kéo nàng ra khỏi vũng lầy.

Bùi Tri Khê im lặng nhìn nàng cười.

Lục Thư nhìn, hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Môi đỏ Bùi Tri Khê khẽ mở: "Ngốc không?"

Đúng là rất ngốc. Lục Thư ăn ý hiểu ý, cũng cảm thấy tiếng "cảm ơn" này có hơi cứng nhắc. Mặc dù vẫn là đối thủ đối đầu gay gắt, hai người cũng không thể chịu được khi thấy đối phương sa sút trên con đường vũ đạo, càng đừng nói, hai người bây giờ là người yêu.

Dựa vào người Bùi Tri Khê suốt cả quãng đường, Lục Thư chợp mắt một lúc. Sau khi đôi mắt khép lại, nụ cười bên khóe miệng vẫn chưa tan đi.

Nghỉ ngơi không bao lâu liền bị điện thoại đánh thức.

Nàng lười biếng cầm điện thoại lên xem.

Là Thư Tú Lâm gọi tới.

Lục Thư ngồi dậy, nghe máy.

Đơn giản nói vài câu, mày nàng hơi nhíu lại. "Không nghiêm trọng chứ ạ?"

Bùi Tri Khê lúc này quay đầu lại.

Nghe được Lục Thư lại nói: "...Mẹ ở nhà chờ con, đừng cử động, bây giờ con về ngay."

Bùi Tri Khê nghe là có việc. Chờ Lục Thư kết thúc cuộc gọi, cô liền hỏi: "Sao vậy?"

Lục Thư: "Vết thương cũ của mẹ mình tái phát, mình muốn đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Bùi Tri Khê: "Mình đi cùng cậu."

Lục Thư gật gật đầu.

Trước khi về nhà.

Lục Thư sợ mùi rượu trên người bị mẹ phát hiện, cố ý thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Sau đó Bùi Tri Khê lái xe qua.

Lúc Lục Thư về đến nhà, Thư Tú Lâm một mình ngồi trên sofa, chân cứng đờ. "Mẹ, sao rồi ạ?"

"Vẫn ổn." Thư Tú Lâm nhìn Bùi Tri Khê, dịu dàng cười nói: "Khê Khê sao cũng tới vậy?"

"Đến thăm dì ạ." Bùi Tri Khê nói.

"Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện." Lục Thư sốt ruột nói.

Thư Tú Lâm cũng xuất thân là diễn viên múa, bị chấn thương sụn chêm nghiêm trọng mới lui về hậu trường, sau đó cùng bạn thân mở một trung tâm huấn luyện.

Lúc trẻ khiêu vũ bị thương va chạm không cảm thấy có gì, dưỡng dưỡng là lại khôi phục.

Chờ đến khi có tuổi, bệnh cũ liền phát ra hết. Thường xuyên chỗ này đau, chỗ kia lại không thoải mái.

Cho nên Thư Tú Lâm luôn thích lải nhải với Lục Thư, khiêu vũ nhất định phải cẩn thận chú ý, đừng cho rằng còn trẻ là có thể tùy ý lăn lộn, sau này có lúc sẽ hối hận.

Đến bệnh viện kiểm tra một lượt, quả nhiên là vết thương cũ ở sụn chêm.

Cũng may không tính là nghiêm trọng.

Bác sĩ yêu cầu tĩnh dưỡng một thời gian.

Lục Thư cũng thở phào một hơi.

Cứ như vậy qua lại lăn lộn, lúc trở về đã là đêm khuya.

Ngồi trên sofa.

Lục Thư xắn tay áo lên, nghiêm túc giúp Thư Tú Lâm bôi thuốc, chăm sóc rất cẩn thận.

Cả một đêm, Thư Tú Lâm không nói gì nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thư. Cơ thể bà hễ yếu đi là lại lo lắng cho Lục Thư, thậm chí còn suy nghĩ, nếu mình có mệnh hệ gì, vậy con gái làm sao bây giờ? Ai sẽ chăm sóc nàng?

"Đau lắm không mẹ?" Lục Thư ngẩng đầu hỏi.

Thư Tú Lâm lắc đầu.

Lục Thư phát hiện mẹ cứ nhìn mình mà không nói gì, nàng khẽ dỗ dành: "Sao vậy cô giáo Thư?"

Thư Tú Lâm do do dự dự, mở miệng nói: "Thư Thư..."

"Vâng ạ?"

"Cậu bé mà dì Lý giới thiệu cho con đó, mẹ đã gặp rồi, người khá tốt, con có muốn tiếp xúc tìm hiểu một chút không."

Không khí trong phút chốc yên tĩnh.

Động tác bôi thuốc của Lục Thư dừng lại, rồi lại theo bản năng liếc nhìn Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê ngồi ngay ngắn, không biểu lộ gì.

"Con không đi xem mắt đâu." Lục Thư quyết đoán từ chối, tiếp tục giúp mẹ bôi thuốc, cười nói: "Điều kiện của con gái mẹ còn cần phải đi xem mắt à?"

Thư Tú Lâm lại nhíu mày nghiêm túc: "Mẹ không yên tâm về con..." Lục Thư nói không muốn xem mắt, bà không muốn ép buộc gì, nhưng trong lòng lại sốt ruột.

Lục Thư nhìn ra được mẹ lại đang suy nghĩ miên man. "Có gì mà không yên tâm, mẹ đừng nghĩ nhiều được không?"

Thư Tú Lâm thở dài, một bộ dạng lo lắng sốt ruột. "Sau này không ai chăm sóc con thì làm sao bây giờ?"

"Mẹ." Lục Thư bất đắc dĩ kéo dài giọng. "Con có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà, như bây giờ là rất tốt rồi."

Thư Tú Lâm không nói gì, vẫn chau mày.

Lục Thư lại nhìn Bùi Tri Khê, đành phải đổi cách nói: "Không phải mẹ đã bảo Bùi Tri Khê chăm sóc con sao? Bùi Tri Khê sẽ chăm sóc con, không tin mẹ hỏi cậu ấy đi."

"Không nghiêm túc gì hết. Chúng ta đang nói cùng một chuyện sao?" Thư Tú Lâm nói với Lục Thư. "Mẹ hy vọng có một người có thể luôn ở bên cạnh con, cùng con hoạn nạn có nhau."

"Bùi Tri Khê có thể mà."

Lục Thư buột miệng, không hề do dự.

Thư Tú Lâm cũng nóng nảy: "Có thể ở bên cạnh con cả đời sao?"

Lục Thư giật mình, lúc này tầm mắt dừng lại trên người Bùi Tri Khê, nửa đùa nửa thật, thuận nước đẩy thuyền hỏi: "Có thể không?"

Bùi Tri Khê đối diện với ánh mắt Lục Thư. Lời hứa cả đời nghe có vẻ xa xôi, nhưng đáy lòng cô nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn cùng Lục Thư cứ như vậy đi tiếp.

"Vâng ạ." Bùi Tri Khê đáp lại, rồi lại nói với Thư Tú Lâm: "Dì Lâm, dì yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho nàng."

Lục Thư cúi đầu lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Những lời này, bây giờ càng có nhiều hàm ý hơn.

Thư Tú Lâm bị nói cho sững sờ, rồi lại thở dài. "Ai da. Hai đứa thật là..." Bà không nhận ra manh mối gì, chỉ cảm thấy hai người này đang kẻ xướng người hoạ.

Thời gian đã muộn.

Tình hình của Thư Tú Lâm như vậy, Lục Thư tự nhiên phải ở lại cùng. Nàng lại nói với Bùi Tri Khê: "Tối nay có về không?"

Bùi Tri Khê nói không về.

Lục Thư cũng đoán được Bùi Tri Khê sẽ ở lại.

Tắm rửa xong, đã hơn mười một giờ đêm.

Lục Thư không yên tâm về mẹ, liền nói với Bùi Tri Khê: "Cậu ngủ trước đi, mình qua ở cùng mẹ một chút, bà ấy hôm nay trạng thái có hơi kém, chắc lại suy nghĩ miên man rồi."

Bùi Tri Khê nghĩ nghĩ: "Có muốn mình đi cùng không?"

Lục Thư một bộ đã quen thuộc: "Không sao, không cần đâu."

Như Lục Thư dự liệu, Thư Tú Lâm quả nhiên còn chưa ngủ. Người có thần kinh yếu ớt chính là như vậy, hơi có một chút chuyện là lại nhạy cảm bất an, dễ bị kích thích.

Trước đây tình huống này còn nghiêm trọng hơn.

Lục Thư kiên nhẫn ở cùng Thư Tú Lâm, trò chuyện hồi lâu mới hơi chút giảm bớt được sự lo âu của bà.

Chờ nàng dỗ mẹ ngủ xong đã là một giờ.

Mang theo mệt mỏi, Lục Thư tay chân nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ của mình, nhìn thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng. Bùi Tri Khê nằm nghiêng, chăn che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn.

Nàng bò lên giường, động tác càng nhẹ hơn, nhưng người trên giường vẫn mở bừng mắt.

"Dì Lâm đỡ hơn chưa?" Bùi Tri Khê hỏi.

"Ừm, dỗ mẹ ngủ rồi." Lục Thư thấy Bùi Tri Khê tỉnh táo. "Muộn thế này rồi, cậu còn chưa ngủ à?"

Bùi Tri Khê nhìn Lục Thư một lúc lâu. "Ngủ đi."

Lục Thư nhìn thấu, là đang đợi mình cùng ngủ đây mà.

Nằm xuống giường, tắt đèn.

Lục Thư mệt mỏi quá mức, giờ phút này lại không buồn ngủ. Mới vừa nhắm mắt lại, cơ thể liền bị Bùi Tri Khê ôm lấy, ấm áp tràn đầy.

Trong bóng đêm, nàng mang theo ý cười nói nhỏ: "Cô Bùi tối nay dính người vậy à?"

Bùi Tri Khê chỉ là muốn ôm nàng một cái. Tối nay nhìn Lục Thư thuần thục chăm sóc Thư Tú Lâm, liền biết mấy năm nay nàng đã trải qua như thế nào.

Lúc bản thân yếu đuối và bất lực nhất, còn phải giả vờ kiên cường.

Suy nghĩ một chút.

Cảm thấy khổ sở.

"Gầy quá." Bùi Tri Khê sờ đến xương sống lưng nhô lên, đêm đó cô nhìn Lục Thư cởi váy ngủ, liền cảm nhận được một cách trực quan.

"Gầy chỗ nào? Dáng người của mình không thua cậu đâu nhỉ?" Lục Thư nói đùa.

Bùi Tri Khê im lặng, chỉ ôm chặt nàng.

Được ôm, Lục Thư có thể cảm giác được Bùi Tri Khê đang an ủi mình. Nàng thoải mái nhích sát vào lòng Bùi Tri Khê.

Giống như nắm chặt được hạnh phúc.

Như có điều suy nghĩ, sau đó nàng khẽ gọi: "Bùi Tri Khê."

Bùi Tri Khê cũng đang có tâm sự. "Ừm?"

"Chuyện của chúng ta tạm thời không thể để mẹ mình biết, sau này có cơ hội lại nói được không?" Lục Thư rất nhiều lúc không có bộ dạng nghiêm túc, nhưng lúc cần nghiêm túc sẽ rất nghiêm túc.

"Không nói cũng không sao..." Bùi Tri Khê dịu dàng trả lời. Lần này về Hải Thành nhìn thấy Thư Tú Lâm, trạng thái của bà so với trong tưởng tượng của cô càng kém hơn, giống như đã thay đổi thành một người khác.

Lục Thư lí nhí: "Ừm."

Bùi Tri Khê yên tĩnh. Thật ra cô vừa rồi có chút muốn hỏi, nếu Thư Tú Lâm biết chuyện, không cho phép hai người ở bên nhau thì sao?

Nhưng cô không đem giả thiết này hỏi ra khỏi miệng, không biết vì sao...

Cô ngầm cảm thấy bất an.

Nếu phải lựa chọn, mình sẽ lại là người bị vứt bỏ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro