Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

"Muốn mình cởi quần áo sao?"

Lục Thư nói đùa, khó tránh khỏi lại có chút mờ ám.

Bùi Tri Khê sững người trong giây lát, nói nàng: "Có thể nghiêm túc một chút được không?" Vẫn còn có tâm trạng nói đùa.

Nhìn Bùi Tri Khê không một chút cẩu thả, Lục Thư bĩu môi. Rốt cuộc ai "không nghiêm túc"? Nửa đêm chạy vào phòng của mình, vừa đến đã đòi kiểm tra cơ thể mình.

Với lại, dù có cởi quần áo trước mặt bạn gái, có thể gọi là không nghiêm túc sao?

Lục Thư lập tức cãi lại cho chính mình: "Mình không nghiêm túc chỗ nào?"

Bùi Tri Khê bất đắc dĩ. Ở nhà hát còn khóc đến không kìm được, đảo mắt đã lại không biết xấu hổ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Có đôi khi sự cậy mạnh của Lục Thư thật sự làm cô hết cách.

Không nói thêm gì nữa, Bùi Tri Khê kéo cánh tay Lục Thư, lại đẩy ống tay áo ngủ lên, kiểm tra những chỗ dễ bị thương như khuỷu tay.

Lục Thư cứ đứng yên tại chỗ.

Kiểm tra xong cánh tay, Bùi Tri Khê lại nhỏ giọng nói: "Ngồi lên giường đi."

Làm như thể đang ra lệnh vậy.

Lục Thư nghe lời, ngoan ngoãn lùi lại một bước, phối hợp ngồi xuống giường.

Bùi Tri Khê cúi người, kéo ống quần nàng lên. Một đôi chân gầy trắng hiện ra trước mắt, chỗ đầu gối hơi có chút vết bầm tím do va chạm, nhưng màu sắc rất nhạt.

Lục Thư cúi mắt nhìn Bùi Tri Khê, nhìn không chớp mắt. Nét mặt cô vẫn mang khí chất thanh tú lạnh lùng, nhưng từng cử chỉ đối với mình đều chứa đầy sự để ý.

"Mình đã nói là không bị thương mà."

"Ừm." Bùi Tri Khê xem qua xong, lúc này mới yên tâm. Cô sửa lại quần ngủ cho Lục Thư, ống quần rộng thùng thình lại che khuất đôi chân thon trắng.

"Ngủ đi."

Bùi Tri Khê đứng thẳng lưng dậy, nói với Lục Thư.

Lục Thư với ánh mắt im lặng đánh giá Bùi Tri Khê giây lát, bởi vì cô trông có vẻ không có ý định rời khỏi phòng nàng.

Quả nhiên, giây tiếp theo Bùi Tri Khê cũng ngồi xuống bên cạnh giường. "Tối nay mình ở lại cùng cậu."

Lục Thư lại ngơ ngác nhìn Bùi Tri Khê một lát. Có lẽ Bùi Tri Khê ngày thường bên trong có bao nhiêu lạnh lùng, trái tim ẩn giấu bên trong lại có bấy nhiêu ấm áp.

Tại sao mình lại...

Không sớm phát hiện ra điểm tốt của Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê nhìn dáng vẻ sững sờ của Lục Thư, cho rằng nàng còn khó chịu, vì thế lại nâng tay lên sờ sờ đầu nàng.

Động tác thân mật mờ ám như vậy, đã một lần so với một lần thuần thục hơn.

Lục Thư cười có vài phần ngốc nghếch, cũng không né tránh, ngược lại còn ghé đến trước mặt Bùi Tri Khê, cho Bùi Tri Khê xoa thêm hai cái.

Bùi Tri Khê bị làm cho thấy đáng yêu, đúng là đồ ấu trĩ.

Chỉ cần nhìn nhau cười không nói lời nào, cũng có thể xua đi hơn phân nửa cảm giác áp lực.

Lục Thư tức thì cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Nàng bò lên giường trước, lại vén nửa kia của chăn lên, vỗ vỗ lên giường, ánh mắt ra hiệu cho Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê hiểu ý.

Sau khi hai người nằm xuống giường, đều không buồn ngủ lắm.

Giường một mét tám ngủ hai người tự nhiên là dư dả. Lục Thư nằm một lát, không biểu lộ gì mà dịch lại gần Bùi Tri Khê một chút, kéo gần khoảng cách.

Cảm giác được người bên cạnh đang từ từ dính lại gần, Bùi Tri Khê lúc này cũng giật giật. Cô nghiêng người, vừa hay đối diện với đôi mắt của Lục Thư, vẫn còn phiếm hồng, dấu vết đã khóc vẫn chưa hoàn toàn tan đi.

"Ngủ không được à?"

Bùi Tri Khê thấp giọng hỏi Lục Thư.

Lục Thư: "Có một chút."

Bùi Tri Khê nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Muốn mình ôm cậu ngủ không?"

Lục Thư nghẹn lời, mình yếu đuối đến vậy sao? Bùi Tri Khê tối nay có phải là quá căng thẳng rồi không? Cứ như đang dỗ trẻ con vậy.

"Không cần." Lòng tự trọng của Lục Thư quấy phá, theo bản năng nói. Nhưng vừa mới nói xong không cần, cơ thể đã bị Bùi Tri Khê ôm lấy.

Hai người mặt đối mặt, dán vào nhau.

Bùi Tri Khê vừa mới tắm xong, mùi hương trên người phảng phất cũng là ấm áp, so với ngày thường còn muốn thoải mái dễ ngửi hơn.

Ôm nhau trong cùng một chăn, càng thêm ấm.

Bùi Tri Khê từ từ ôm chặt Lục Thư. Cô biết Lục Thư dễ gặp ác mộng, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn một chút.

Lục Thư nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Bùi Tri Khê, môi mím lại, không nói nữa. Hoãn lại một chút, nàng vẫn không nhịn được mà luồn tay qua chăn, ôm lấy eo Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê không khỏi cười nhạt: "Chưa thấy ai cứng miệng như cậu."

Lục Thư nhíu mày, cũng cười.

Ôm sẽ làm người ta trầm mê, một khi đã ôm liền luyến tiếc buông lỏng. Nàng dứt khoát mặc kệ Bùi Tri Khê nói, chỉ một mực ôm Bùi Tri Khê càng chặt hơn.

Bùi Tri Khê xoa xoa sau lưng Lục Thư. Có phải là đối với người mình thích, sẽ tự giác nảy sinh ngoại lệ không? Cô đã từng kháng cự gần gũi với người khác như vậy, nhưng đối mặt với Lục Thư, cô hy vọng Lục Thư càng dính người càng tốt.

Cứ như vậy ôm một lúc lâu.

Bùi Tri Khê cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Sau này không cần một mình lén lút tập luyện nữa, mình sẽ cùng cậu."

Lục Thư lại nghĩ đến Bùi Tri Khê đêm nay nói "để mình ở bên cạnh cậu" với thần sắc nghiêm túc. Nàng cuộn mình trong lòng Bùi Tri Khê, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

Bùi Tri Khê không biết Lục Thư có thật sự nghe lọt tai không. Cô hỏi lại Lục Thư: "Còn không biết xấu hổ nói mình giả vờ, chính cậu thì sao?"

Mới biết Lục Thư mấy ngày nay giấu đi ấm ức không nói một tiếng, lại còn ngược lại dỗ mình vui vẻ.

Lục Thư định nói tình huống không giống nhau.

Nàng không muốn để Bùi Tri Khê cảm thấy nàng yếu đuối...

Bùi Tri Khê im lặng lại ôm Lục Thư chặt hơn một chút.

Lục Thư không lên tiếng, mà là vùi mặt vào cổ Bùi Tri Khê, tham luyến ngửi mùi hương làm nàng thư giãn và an tâm.

Bùi Tri Khê mặc cho Lục Thư giống như một chú mèo nhỏ cọ vào mình, phảng phất như đang im lặng làm nũng. Cô suy nghĩ một lát: "Lục Thư."

"Cái gì?"

Nghe được Bùi Tri Khê đột nhiên gọi tên mình, Lục Thư đang vùi trong cổ cô đáp lời.

Bùi Tri Khê vẫn cảm thấy cần phải nói rõ ràng: "Lúc ở bên cậu, mình rất thả lỏng, cũng rất vui vẻ. Mình hy vọng lúc cậu ở bên mình cũng là như vậy."

Những lời này nghe không giống như sẽ từ miệng Bùi Tri Khê nói ra, Lục Thư không thể tin được. Nàng xoay đầu, mắt nhìn Bùi Tri Khê.

Bùi Tri Khê tiếp tục nghiêm túc nói: "Có một số chuyện cậu không cần một mình cậy mạnh. Mình sẽ lo lắng cho cậu."

Nếu không phải tối nay tình cờ phát hiện, cô không biết Lục Thư muốn giấu cô bao lâu. Lục Thư hoàn toàn có thể ở trước mặt cô để lộ ra sự mềm yếu, cô cũng sẽ bảo vệ tốt sự mềm yếu của Lục Thư.

Cô không muốn nhìn thấy Lục Thư bị thương và ấm ức.

Lời này được nói ra với giọng điệu trần thuật sự thật nghiêm túc, không có nửa phần sến súa. Nhưng Lục Thư nghe vào tai, lại chọc đến trái tim nóng bỏng.

Còn có gì so với lời thổ lộ chân thành nhất lúc đêm khuya lại càng làm người ta rung động hơn?

Lục Thư nhìn Bùi Tri Khê, bây giờ rốt cuộc cũng biết, tảng băng lúc thích một người, là dáng vẻ gì...

Bùi Tri Khê thấy Lục Thư vẫn luôn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt mình. "Sao vậy?"

Lục Thư: "Tối nay cậu nói nhiều thật đấy."

Bùi Tri Khê: "..."

Lục Thư cười cười, nghĩ đến cả một đêm Bùi Tri Khê đều ở dỗ dành mình, nàng còn thấy không quen. Ánh mắt nàng lưu chuyển trên gương mặt đẹp của Bùi Tri Khê: "Bùi Tảng Băng."

Bùi Tri Khê bị Lục Thư gọi, đều đã quen với cái xưng hô này. Hơn nữa Lục Thư mỗi lần gọi cô như vậy, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào, cô rất thích nghe.

"Cậu tối nay dịu dàng như vậy, mình thấy không quen." Lục Thư cảm giác như đang nằm mơ, Bùi Tri Khê lại có thể chủ động nói với nàng lời âu yếm.

Bùi Tri Khê không bình luận gì, ở trên eo nàng cực nhẹ mà véo một cái. "Ngủ đi."

Tối nay Lục Thư dán vào người Bùi Tri Khê mơ mơ màng màng đã ngủ.

Nửa đêm nàng từ trong mộng tỉnh lại một lần, đèn ngủ đầu giường Bùi Tri Khê đã để lại cho nàng, tỏa ra ánh sáng mềm mại ôn hòa.

Nàng liếc nhìn người bên cạnh.

Bùi Tri Khê còn đang ôm nàng, nhắm mắt ngủ say.

Lần đầu tiên, nàng từ trong ác mộng tỉnh lại, có một cảm giác kiên định mà không phải là cô độc bất lực.

Bùi Tri Khê tựa như liều thuốc giải, có thể giải cứu nàng ra khỏi bóng đêm vô biên.

Lục Thư nhìn Bùi Tri Khê chằm chằm một hồi lâu, nàng ghé đến bên môi Bùi Tri Khê, mềm mại hôn hôn. Lại đưa tay sờ đến công tắc đèn ngủ, tắt đi đèn trong phòng.

*

Bùi Tri Khê bắt đầu cùng Lục Thư huấn luyện, dù cho lịch biểu diễn bận rộn, cô cũng sẽ rút ra thời gian.

Hai người trước tiên ở trong phòng vũ đạo luyện thử, rồi lại đi đến sân khấu trong phòng biểu diễn không người để nhảy.

Khúc mắc của Lục Thư nằm ở sân khấu, những động tác có thể hoàn thành trong phòng vũ đạo, chờ đứng trên sân khấu, chưa chắc có thể diễn tả đúng chỗ.

Nàng vẫn không thể tự tin đối mặt với khán đài.

Nhưng khi Bùi Tri Khê ở bên cạnh, nàng không còn nảy sinh ý nghĩ sợ hãi lùi bước nữa.

Về đêm, sân khấu không người im ắng, ánh đèn lạnh lẽo trắng toát.

Lục Thư đang lặp lại thử nghiệm như cũ, Bùi Tri Khê liền ở một bên cùng nàng luyện tập, không chê phiền phức mà nói cùng nàng "Từ từ thôi".

"Chậm một chút."

Thấy Lục Thư trọng tâm không vững, Bùi Tri Khê lập tức căng thẳng ôm lấy eo nàng.

Lục Thư ổn định hô hấp. "Không sao, mình lại đến một lần nữa."

Đối mặt với Bùi Tri Khê, cái thần thái đó trên người Lục Thư lại quay về rồi. Đã từng là đối thủ, hiện tại là người yêu, mặc kệ là tầng thân phận nào, nàng đều không muốn ở trước mặt Bùi Tri Khê ủ rũ không phấn chấn.

Dần dần, số lần sai lầm của nàng ít đi.

Mỗi lần đứng không vững, Bùi Tri Khê liền sẽ kịp thời từ phía sau ôm lấy nàng, ổn định nàng, lại kéo nàng, cùng nàng nhảy xong những động tác còn lại.

"Đừng nhìn xuống khán đài, chỉ nhìn mình thôi." Bùi Tri Khê ôm chặt Lục Thư từ phía sau, ở bên tai nàng nói. "Chỉ nghĩ đến việc cùng mình khiêu vũ là được rồi, không cần nghĩ đến những thứ khác."

"Ừm."

Lục Thư bừng tỉnh như được đánh thức điều gì đó. Trong lúc bất tri bất giác, nàng đã trở nên quá coi trọng những thứ bên ngoài vũ đạo, hoa tươi, vỗ tay, danh dự...

Vinh quang huy hoàng đã từng, cũng là sự trói buộc vô hình.

Lục Thư hít sâu, thần kinh căng thẳng từng chút một thả lỏng. Nàng quật cường nhìn Bùi Tri Khê, kiên trì nói: "Chúng ta lại đến một lần nữa."

Lúc luyện tập lại, nàng thử đem sự chú ý chỉ đặt trên người Bùi Tri Khê, chỉ nghĩ đến việc phối hợp với động tác và tiết tấu của Bùi Tri Khê.

Không cần phải băn khoăn bất cứ điều gì.

Nàng chỉ là đang cùng người mình yêu theo đuổi đam mê chung.

Dáng múa của Lục Thư dần dần thư giãn, thần sắc vốn căng thẳng cũng thả lỏng.

Nàng và Bùi Tri Khê trao đổi ánh mắt.

Hai người quả nhiên ăn ý mọi nơi.

Lục Thư nhìn Bùi Tri Khê, tựa như quay về những ngày hai người cùng nhau luyện múa từ thuở tấm bé. Từ từ, có một loại tâm tình khác trào dâng, xua tan lo âu và bất an.

Trên mặt Bùi Tri Khê không tự chủ được mà lộ ra ý cười. Ở rất nhiều khoảnh khắc, cô đã nhìn thấy được Lục Thư của ngày xưa.

Ở trên sân khấu, kiêu ngạo, rạng rỡ động lòng người.

Lục Thư không dám nghĩ, một đoạn ngắn bảy phút, nàng lại có thể cùng Bùi Tri Khê hợp tác được, toàn bộ quá trình không có tạm dừng, cũng không có một tia sai lầm.

"Bùi Tri Khê, mình có thể nhảy lại rồi!" Sau khi kết thúc, tim Lục Thư có chút đập quá nhanh, giọng nói mang theo sự kích động lộn xộn, nàng cười đến mức đôi mắt cong lên, ẩn ẩn lại lóe lên lệ quang. Nàng thấp giọng cố chấp nói: "Mình có thể quay về rồi..."

Bùi Tri Khê nhìn nàng không chớp mắt. "Mình biết."

Cô vẫn luôn chờ Lục Thư bay trở về.

...

Tối nay huấn luyện xong về đến nhà đã là hơn 10 giờ.

Đứng ở huyền quan, Lục Thư nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Bùi Tri Khê, không biết có phải là ảo giác không, luôn cảm giác trong khoảng thời gian này cô gầy đi rất nhiều.

"Ngày mai không luyện nữa."

Bùi Tri Khê quay người lại hỏi: "Mệt à?"

"Cô Bùi, cậu không cần nghỉ ngơi sao?" Lục Thư nói thẳng. Ghé sát lại xem, đáy mắt Bùi Tri Khê đều có tơ máu đỏ, tối nay lại là biểu diễn xong rồi qua đây cùng mình.

Nàng trước đây cũng thường chạy show, biết một buổi biểu diễn sau khi kết thúc người ta mệt đến mức nào.

"Ngày mai cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Nàng lại nhỏ giọng nói.

Bùi Tri Khê nhìn chăm chú Lục Thư, không nói chuyện. Cô chính là thích xem...

Lục Thư đau lòng vì mình.

"Cậu nghe thấy không hả?" Lục Thư lại mở miệng, tiếng nói càng thấp hơn. Ánh mắt nàng lướt qua đôi môi Bùi Tri Khê, hoàn toàn không chịu nổi Bùi Tri Khê dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm mình.

Bùi Tri Khê cũng chú ý tới ánh mắt của Lục Thư đang biến chất. Chỉ vì cái ánh mắt này, môi cô giật giật một chút, không hiểu sao lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô...

Tác giả có lời muốn nói:

Là các người dụ dỗ tôi đăng đó!

Làm sao bây giờ, với tốc độ viết bản thảo của tôi, có lẽ phải để dành đến mùa hè mới có thể cho các người thấy được chương mới mỗi ngày (cắn khăn tay khóc thút thít)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro