
Chương 52
Khoảnh khắc ôm lấy eo Bùi Tri Khê, Lục Thư hoàn toàn chìm đắm trong mùi hương của cô. Chỉ là một cái ôm như vậy thôi cũng đã khiến tim nàng đập nhanh hơn.
"Thích" là một sự tồn tại không thể nói rõ.
Trước đây nàng cũng đã từng gặp những người phụ nữ có hảo cảm, nhưng bây giờ mới phát hiện, những hảo cảm đó căn bản không được tính là thích.
Tình cảm của nàng đối với Bùi Tri Khê, mới là thích.
Lục Thư nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Tri Khê, nhìn một cách ngang ngược, còn ngang ngược hơn cả cái đêm say rượu hôm đó.
Cứ duy trì tư thế mờ ám này.
Luyến tiếc không muốn tách ra.
Bùi Tri Khê cảm giác vòng eo mình bị Lục Thư ôm ngày càng chặt. Hơi ấm bao bọc, cô có thể cảm nhận được động tác không kìm lòng được và cũng rất cẩn thận của Lục Thư.
Cô cũng cúi đầu nhìn chăm chú người dưới thân, mặc cho Lục Thư xâm nhập vào khoảng cách thân mật.
Nhìn lại cảm giác của chính mình đối với Lục Thư.
Bị Bùi Tri Khê nhìn chằm chằm, tim Lục Thư bị câu đến thắt lại. Nàng hơi rũ mắt, dùng ánh mắt thầm trêu chọc người bên cạnh.
Nàng chính là...
Thích chọc Bùi Tri Khê.
Đáy mắt Lục Thư mang theo vẻ quyến rũ lười biếng, làm Bùi Tri Khê gần như quên mất cả nhịp thở.
Mờ ám rung động như vậy, sao có thể chỉ là bạn bè?
Đầu óc cô có chút nóng lên, nhưng vẫn tỉnh táo.
Giờ phút này, đáy lòng cô tỉnh táo mà nghĩ: Sau này Lục Thư chỉ có thể dùng loại ánh mắt này để nhìn mình; chỉ có thể như vậy để trêu chọc mình; chỉ có thể cùng mình mờ ám như vậy.
Hai người thân mật ôm nhau.
Bùi Tri Khê hơi không quen, nhưng cũng không chán ghét.
Hai người dính lấy nhau trên giường, cơ thể kề sát, đều không rối rắm quá nhiều, chỉ để cho sự yêu thích tự do tràn ngập.
Lục Thư nhìn môi Bùi Tri Khê có chút không nhịn được, lại muốn cùng cô hôn môi...
Đặc biệt là sau khi đã mơ màng hồ đồ hưởng qua một lần.
Hai má Lục Thư vừa ửng hồng, càng thêm quyến rũ. Bùi Tri Khê đã hiểu lời Lục Thư nói, cái gì gọi là "có cảm giác với phụ nữ".
Tiếng bước chân của Thư Tú Lâm ngoài cửa vang lên. Nghe thấy động tĩnh, Bùi Tri Khê rũ mắt, khôi phục bình tĩnh còn nhanh hơn cả Lục Thư, dẫn đầu phá vỡ bầu không khí.
Lục Thư trong nháy mắt thất bại.
Thư Tú Lâm đơn giản gõ cửa rồi đẩy ra.
Lúc bước vào, Bùi Tri Khê còn đang đè trên người Lục Thư, chưa kịp đứng dậy. Mà bàn tay không quy củ của Lục Thư vừa mới từ trên eo Bùi Tri Khê dịch ra.
Thư Tú Lâm đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này trên giường, cả người đều sững sờ.
Lục Thư nằm trên giường: "..."
Bùi Tri Khê trấn tĩnh đứng dậy, thoáng vén tóc.
Hai mặt nhìn nhau một lúc.
Tiếng cười của Thư Tú Lâm phá vỡ sự yên tĩnh ngượng ngùng trong phòng: "Hai đứa lớn từng này rồi mà còn quậy thành ra thế này à?"
Bà rất buồn bực, hai đứa trẻ khi còn nhỏ luôn ầm ĩ cãi nhau, bây giờ lại hòa thuận. Nhưng nhìn thấy hai người có thể vui vẻ đùa giỡn cùng nhau, là chuyện tốt.
Bà đã lâu không gặp Lục Thư vui vẻ như vậy.
Lục Thư cũng đứng dậy, mạnh mẽ bình ổn tâm trạng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"
Thư Tú Lâm vốn là muốn hỏi, Bùi Tri Khê ở phòng khách hay là ở phòng Lục Thư, nhưng xem hai người tình cảm tốt như vậy, cũng không cần phải chú trọng nhiều thế.
"Khê Khê, tối nay con ngủ chung với Lục Thư nhé?"
Lục Thư trước tiên nhìn Bùi Tri Khê. Tưởng tượng đến tính cách chậm nhiệt của Bùi Tri Khê, nàng sợ cô sẽ không chấp nhận được, liền nói: "Không phải có phòng sao ạ?"
Bà Thư Tú Lâm nói: "Còn chưa dọn dẹp đâu, mẹ bây giờ đi dọn dẹp một chút."
Lục Thư đang chuẩn bị nói mình đi dọn.
Bùi Tri Khê ngượng ngùng làm phiền Thư Tú Lâm, liền lập tức nói: "Dì Lâm, không cần đâu ạ."
Thư Tú Lâm cười: "Được, buổi tối hai đứa ngủ chung nhé."
Lục Thư nhạy cảm, hơi giật mình.
Ngủ chung một phòng cũng chính là ngủ chung một giường. Bùi Tri Khê nói xong cũng nhạy cảm, rốt cuộc quan hệ của cô và Lục Thư không thể so với trước đây.
Nhưng nếu đã nói như vậy, cô mặt không đổi sắc, không hề toát ra chút mất tự nhiên nào.
Lục Thư: "..."
Là do trong đầu mình nghĩ quá nhiều à? Sao Bùi Tri Khê có thể nói chuyện ngủ chung một giường một cách bình tĩnh như vậy.
Sau khi Thư Tú Lâm rời đi, trong phòng lại chỉ còn lại hai người họ.
Vừa yên tĩnh xuống, hai người mặt đối mặt đứng trơ ra, không còn không khí mờ ám như vừa rồi nữa.
Ngược lại có chút ngượng ngùng.
Bùi Tri Khê đôi mắt quét qua chăn nệm, nhân cơ hội cầm lấy tấm ảnh trên giường. Vừa nhìn, cô nháy mắt hiểu ra tại sao Lục Thư lại muốn giấu đi.
Tấm ảnh là do người lớn chụp lén, là hình ảnh lúc hai người tham gia một cuộc thi thời cấp ba: Lục Thư nhìn cô trên sân khấu, thế mà lại cười toe toét, hơn nữa còn xem đến si mê.
Thật ngốc, thật ngốc.
Bùi Tri Khê nhìn chằm chằm vào tấm ảnh giây lát, sau đó nhìn Lục Thư, nhàn nhạt mỉm cười.
Lục Thư sĩ diện hão mà quay mặt đi. Bùi Tri Khê quả nhiên là có phản ứng đắc ý này, giống hệt như nàng dự đoán. Cho nên nàng mới không muốn để Bùi Tri Khê nhìn thấy.
Chán ghét và ngưỡng mộ cũng không mâu thuẫn.
Lục Thư thừa nhận, nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích xem Bùi Tri Khê khiêu vũ. Nhưng nàng không muốn biểu hiện ra ngoài trước mặt Bùi Tri Khê, chỉ thầm lặng thôi.
Buổi tối hai người lại cùng Thư Tú Lâm xem TV, trò chuyện một lát.
Thư Tú Lâm không quấn lấy Lục Thư nói chuyện xem mắt nữa. Bà vẫn tôn trọng ý của Lục Thư, Lục Thư không thích, bà cũng sẽ không ép.
Bà biết rõ vì sự yếu đuối của mình mà Lục Thư đã phải chịu không ít ấm ức, ăn không ít khổ.
Thư Tú Lâm đối với Lục Thư vẫn luôn là nuông chiều vô điều kiện, ngay cả lúc trước khi Lục Thư đột nhiên nói từ bỏ khiêu vũ, bà cũng không can thiệp quá nhiều vào lựa chọn của nàng.
Bà thường nói với Lục Thư, mình đối với nàng không có kỳ vọng gì quá cao, chỉ cần nàng bình an thuận lợi, vui vẻ là được.
Dù cho Thư Tú Lâm có thái độ như vậy, Lục Thư vẫn không dám dễ dàng come out.
Nàng sợ hãi Thư Tú Lâm không chấp nhận được, tinh thần lần thứ hai sụp đổ. Lúc trước khi cảm xúc của mẹ sụp đổ, tựa như đã biến thành một người khác.
Nàng không dám mạo hiểm như vậy.
Tiết mục tiệc tối quá vô vị, không thể thức đến 12 giờ, đến 11 giờ, cơn buồn ngủ đã ập đến.
Tắm rửa xong, Bùi Tri Khê thay áo ngủ của Lục Thư.
Chờ Bùi Tri Khê tắm xong, Lục Thư mới đi vào phòng tắm.
Nước ấm chảy qua làn da, nghĩ đến cảnh nàng và Bùi Tri Khê ôm nhau trên giường, tim nàng không thể tĩnh lặng xuống được.
Suy nghĩ vẩn vơ, Lục Thư tắm hơn nửa tiếng đồng hồ mới lau khô người, mặc áo ngủ vào phòng ngủ.
Bùi Tri Khê đang dựa đầu giường xem điện thoại, tranh thủ ngẩng đầu liếc nàng một cái.
Lục Thư dưỡng da đơn giản xong mới bò lên giường.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường. Lục Thư lật người vài cái, còn Bùi Tri Khê thì ngược lại, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Mình trong mắt cô ấy không có sức hấp dẫn đến vậy sao? Lục Thư rầu rĩ nghĩ. Tối nay mình đã chủ động như vậy, Bùi Tri Khê tuy không né tránh nhưng cũng không có phản ứng gì lớn.
Nàng không khỏi hoài nghi, Bùi Tri Khê có phải chỉ khi say rượu mới có chút nhiệt tình không?
Bùi Tri Khê không hề bình tĩnh như Lục Thư nghĩ. Lúc Lục Thư bò lên giường, cô rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mình mất tự nhiên.
Rốt cuộc, quan hệ của hai người bây giờ mờ ám không rõ.
Hoãn lại một chút.
Lục Thư lười biếng hỏi: "Ngủ nhé?"
Bùi Tri Khê liếc nhìn nàng: "Ừm."
Hai người gắng gượng tỏ ra bình tĩnh.
Trong phòng yên tĩnh.
Sau khi Lục Thư quy củ nằm xuống giường, nàng suy nghĩ rồi vẫn đưa tay ra tắt đèn.
"Không cần tắt đèn." Bùi Tri Khê gọi Lục Thư lại. Cô đã vài lần thấy Lục Thư ngủ đều để đèn. "Cứ mở, không sao đâu."
Lục Thư nhìn ra được Bùi Tri Khê đang cố tình chăm sóc mình. Nhưng trong khoảng thời gian này Bùi Tri Khê vốn dĩ đã đủ mệt mỏi vì biểu diễn, nàng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
"Cậu ngủ không tắt đèn à?"
Nói xong câu này, Lục Thư vẫn ấn công tắc.
Trong phòng tối om.
Hai người cũng không nói gì nữa, cũng đều không biết đối phương ngủ lúc nào.
Đây là lần thứ hai hai người ngủ chung một chiếc giường. Giường ở nhà không lớn bằng giường ở khách sạn. Mặc dù bị bóng tối bao phủ, Lục Thư có thể cảm nhận được có người ở bên cạnh, cũng không tệ, nàng thoáng nghiêng đầu, còn có thể ngửi được mùi hương trên người Bùi Tri Khê.
Mùi hương trên người Bùi Tri Khê phảng phất như một liều thuốc an thần. Tối nay Lục Thư nhẹ nhàng dán vào sườn vai Bùi Tri Khê, ngủ rất ngon, buổi tối không có mộng, càng không có tỉnh giấc.
Tối nay Bùi Tri Khê cũng ngủ rất ấm áp và thoải mái. Trên người Lục Thư rất nóng, còn cứ một mực dán vào người cô.
Cô ngủ thiếp đi hơi muộn. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm giác cơ thể bị người bên cạnh mơ màng ôm lấy.
Không biết có phải là do Lục Thư tối nay tán tỉnh cô đến mức nóng nảy không, mãi cho đến trong mơ, vẫn là cảnh hai người ôm nhau.
Một giấc mơ rất dài, rất nóng. Mơ thấy Thư Tú Lâm không gõ cửa mà bước vào, cô và Lục Thư lại hôn nhau đến nồng cháy, Lục Thư vẫn như cũ hôn vừa ngốc vừa vội.
Tỉnh lại đã là sáng sớm.
Bùi Tri Khê mở mắt ra, gò má thanh tú lạnh lùng hơi hơi nóng lên, hơi thở rối loạn.
Cô nhắm mắt lại, từ từ thở ra.
Người bên cạnh vẫn còn ấm. Bùi Tri Khê quay đầu sang xem, Lục Thư vẫn đang ôm cô, dường như ngủ say đến cả đêm tư thế ngủ cũng không thay đổi.
Được ôm ngủ, thật thoải mái.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Lục Thư, lười biếng cười cười. Dáng vẻ không cố chấp lúc ngủ, thật mềm mại.
Bởi vì sự ấm áp này, Bùi Tri Khê ý thức được mình muốn vứt bỏ sự cô độc.
Cô trời sinh lạnh nhạt, không quen gần gũi với người khác, cũng không thích quan hệ thân mật, chính vì như thế, cô đều đã làm tốt chuẩn bị độc thân lâu dài.
Cô thậm chí không thể tưởng tượng được, mình sẽ đặc biệt thích một ai đó...
Bùi Tri Khê nhẹ nhàng lật người, nằm nghiêng về phía Lục Thư. Cô không nhịn được mà đưa tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt Lục Thư.
Lục Thư là ngoại lệ.
Nếu là Lục Thư.
Cô bằng lòng đến gần, cũng bằng lòng thân mật.
Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, Lục Thư một giấc ngủ dậy đã gần 9 giờ. Điều làm nàng bất ngờ chính là, Bùi Tri Khê cũng còn đang ngủ, hơn nữa cánh tay còn ôm ở bên hông nàng.
Dính người không chịu được.
Lục Thư đắc ý dào dạt cười cười, vẫn duy trì tư thế không động đậy.
Ngủ mà còn ôm mình chặt như vậy.
Cái tảng băng này, khi nào mới chủ động thừa nhận là thích mình đây?
Ở chuyện thừa nhận tình cảm, Lục Thư cũng theo thói quen mà so kè với Bùi Tri Khê. Rất nhiều lần lời tỏ tình đã đến bên miệng, nhưng đối mặt với Bùi Tri Khê, vẫn không thể nói ra được.
Dù sao thì người rung động cũng không chỉ có một mình mình.
Nàng muốn chờ Bùi Tri Khê chủ động, muốn nhìn thấy Bùi Tri Khê cam tâm tình nguyện, đem trái tim hoàn toàn "thua" trong tay nàng.
Ngày này đến nhanh hơn Lục Thư tưởng tượng.
Nếu không phải ngày đó, nàng cũng không biết Bùi Tri Khê sẽ có lúc hoảng loạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro