
Chương 25
Có lẽ là do không khí giờ phút này quá dịu dàng, lúc Lục Thư nói ra một tiếng "Sinh nhật vui vẻ", cũng mang theo sự dịu dàng hiếm có thường ngày.
Bùi Tri Khê nhìn nàng, vẫn chưa nói gì, nhưng tim lại khẽ bị lay động.
Thấy mình đã chúc phúc trước mà Bùi Tri Khê vẫn không có phản ứng, Lục Thư bất mãn, cao giọng oán trách: "Cậu có hiểu 'có qua có lại' không vậy?"
Đầu còn quấn khăn mà nói chuyện kiêu ngạo như vậy, thật đáng yêu, khiến người ta muốn cười. Bùi Tri Khê liếc nhìn nàng: "Hửm?"
Dựa trên nguyên tắc không thể chịu thiệt nửa điểm trước mặt Bùi Tri Khê, Lục Thư chủ động nói rõ: "Hôm nay cũng là sinh nhật của tôi."
Bùi Tri Khê khựng lại một chút, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Sinh nhật vui vẻ."
Hai người quen biết từ ngày đầu tiên chào đời, lần đầu tiên nói với nhau câu chúc mừng sinh nhật.
Câu chúc phúc này như thể được nói ra trong lúc đang xoa đầu mình, Lục Thư trong phút chốc im lặng. Trong mắt Bùi Tri Khê, người trước nay chưa từng để ý đến bất kỳ ai, dường như nàng đã thấy được sự để tâm của cô đối với mình...
Là để tâm phải không?
Nghĩ như vậy, nàng đắc ý.
Không khí hài hòa như thế này giữa hai người thật kỳ quái, mà càng kỳ quái hơn là cả hai đều ngầm đồng ý để không khí này lan tỏa, không ai ngắt lời hay phá vỡ nó.
Tay đang cầm khăn của Bùi Tri Khê khẽ dùng sức một chút, tiếp tục không mấy thuần thục mà lau những lọn tóc hơi ướt của Lục Thư.
Tối nay Lục Thư lái xe về, chỉ bị dính một trận mưa lúc đi mua bánh kem, không đến mức ướt như chuột lột lần trước, nhưng tóc vẫn ướt không ít.
Nghĩ đến đêm đó Bùi Tri Khê đầy lý lẽ bảo nàng bôi thuốc, Lục Thư không còn cứng nhắc nữa. Nàng bắt đầu yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ chu đáo này, còn thuận tiện soi mói lẩm bẩm: "Cậu dịu dàng một chút được không?"
Cách lớp khăn, lòng bàn tay Bùi Tri Khê lại xoa nhẹ đầu một chút, không nhịn được mà cong cong khóe môi. Động tác trên tay cô dần dần nhẹ nhàng hơn.
Lục Thư bắt được nụ cười này.
Nàng nghĩ, tiếng "sinh nhật vui vẻ" mà mình quay lại tối nay, chắc là cũng không thừa.
Sau khi lau sơ qua, sợ nàng bị cảm lạnh, Bùi Tri Khê liền nói: "Đi tắm trước đi."
Nghe thấy giọng nói khàn khàn này của Bùi Tri Khê, tim Lục Thư bất ngờ mềm nhũn đi, cùng với đó là vành tai hơi nóng lên... Có cần phải nhạy cảm như vậy không? Mặt khác, nàng có chút hiểu ra tại sao Cảnh Tích luôn nói gái thẳng rất biết tán tỉnh.
"Ừm." Lục Thư đơn giản đáp. Nàng đặt bánh kem lên bàn trà trước rồi đi về phòng ngủ của mình.
Lục Thư đi tắm xong, thay một bộ váy ngủ thoải mái và lười biếng rồi mới trở lại phòng khách.
Bùi Tri Khê cũng đang ở phòng khách, lơ đãng xem TV, như thể đang đợi nàng.
Trên TV đang chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng. Lục Thư phát hiện Bùi Tri Khê hình như rất thích xem phim, thể loại nào cũng xem. Khoảng thời gian trước, rất nhiều lần tan làm về nhà, nàng đều thấy Bùi Tri Khê ung dung ngồi trên sofa trong phòng khách, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Hộp bánh kem trên bàn trà vẫn còn nguyên.
Lục Thư mở miệng không phun ra được một câu hay ho nào: "Sao cậu không ăn bánh kem, đang đợi tôi đút vào miệng cậu à?"
Bùi Tri Khê ngước mắt lên: "Ăn cùng nhau."
Lục Thư đánh giá cô, cả người rất khoe khoang: "Ồ, muốn tôi ở cùng cậu à?"
Sắc mặt Bùi Tri Khê không thay đổi, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Cậu cố tình dầm mưa chạy về, không phải là muốn ở cùng tôi sao?"
Lục Thư: "..."
Cố tình, dầm mưa, chạy về, sao chữ nào nghe cũng chói tai vậy?
"Bùi Tri Khê, cậu nghĩ cũng hay thật đấy? Nếu không phải mẹ tôi không yên tâm về cậu, cậu nghĩ tôi sẽ quay về à?" Lục Thư cười nói một hơi.
Trong lúc qua lại tranh giành phần hơn, phảng phất như hai người vừa đứng ở huyền quan nói sinh nhật vui vẻ với nhau không phải là họ.
"Phải không?"
Bùi Tri Khê vừa nói vừa cười, môi hồng răng trắng.
Thật không có tiền đồ mà, Lục Thư bị nụ cười này làm cho rung động. Nàng nhìn thấu, lại cố tình chọc mình đây mà, hay dùng từ "trêu" để hình dung thì hợp hơn.
Lời cay độc cần nói vẫn phải nói: "Phải, cho nên cậu không cần quá cảm động."
Hai người vẫn quen với việc đấu khẩu như vậy, nhưng lại không giống như trước đây, càng đấu không khí lại càng nhẹ nhàng.
Bùi Tri Khê mặc cho Lục Thư cứng miệng, lúc nàng nói "sinh nhật vui vẻ" với mình mềm mại đến đâu, cô đã nhớ kỹ rồi. Cô nhẹ giọng nói: "Ăn bánh kem đi."
Lục Thư lập tức ngồi xuống thảm, đang chuẩn bị mở hộp bánh thì điện thoại nhận được một tin WeChat.
【 Tùy Miểu Miểu 】: Lần tập luyện sau lại lùi lại nhé, mai chị không rảnh.
Nhìn thấy tin này, tâm trạng tốt vì sinh nhật hôm nay của Lục Thư sắp tan biến hết. Nàng trực tiếp gửi lại một đoạn tin nhắn thoại dài: Chị Miểu, nếu chị không muốn nhảy thì cứ nói thẳng là được, em sẽ nói với bên chị Mẫn. Chị làm như vậy là đang lãng phí thời gian của mọi người đấy.
Bùi Tri Khê nghe thấy Lục Thư nói, đoán được là chuyện công việc.
Lục Thư nhìn thấy Tùy Miểu Miểu lập tức trả lời.
【 Tùy Miểu Miểu 】: Được, vậy em đi nói đi.
Bùi Tri Khê nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Thư trong giây lát biến mất, liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Tùy Miểu Miểu, cô ta nhận vở kịch rồi lại không đến tập luyện, rõ ràng là không muốn nhảy." Lục Thư nổi giận, không nhịn được mà phàn nàn. "Cũng không phải chuyện gì to tát, ngày mai tôi đi nói với chị Mẫn thay người."
"Vở kịch mới mà cậu đang biên đạo à?" Bùi Tri Khê lại hỏi.
"Ừm..." Lục Thư liếc nhìn Bùi Tri Khê, muốn nói lại thôi.
Thật ra nàng rất hy vọng là Bùi Tri Khê sẽ nhảy. Vở kịch này vốn dĩ chính là do Bùi Tri Khê đã mang lại linh cảm cho nàng, không có ai phù hợp hơn cô, thậm chí lúc biên đạo vũ đạo, trong đầu nàng đều nghĩ đến bóng dáng của Bùi Tri Khê.
Nhưng nàng biết là không thể nào, trong đoàn đã sớm sắp xếp lịch trình của Bùi Tri Khê kín mít, càng sẽ không để Bùi Tri Khê nhảy một vở kịch không phải trọng điểm của nàng.
"Nếu cô ta không nhảy, tôi muốn thử xem." Bùi Tri Khê suy nghĩ rồi nói như vậy.
"Cậu nói gì cơ?" Lục Thư kinh ngạc.
"Tôi có hứng thú," Bùi Tri Khê nói rõ với nàng, "Tôi muốn nhảy."
"Cậu còn chưa tìm hiểu qua mà đã có hứng thú, hứng thú ở đâu ra vậy?" Lục Thư hợp lý hoài nghi Bùi Tri Khê đang trêu mình.
"Cậu không có lòng tin vào bản thân à?" Bùi Tri Khê là có hứng thú với tác phẩm của Lục Thư. Cô muốn biết đối thủ cạnh tranh trước đây của mình, bây giờ đã ở trình độ nào.
"Sao có thể?" Lục Thư nhanh chóng phản bác.
Bùi Tri Khê cười, xem ra tự tin vẫn còn.
"Cậu chắc chắn... cậu nhảy nổi không?" Lục Thư biết rõ Bùi Tri Khê đã nhận không ít vở kịch, nếu muốn tập thêm vở này của mình, chắc chắn phải tăng ca thêm giờ.
Bùi Tri Khê cũng có sự kiêu ngạo không kém Lục Thư: "Cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi à?"
Đúng là hiếu thắng thật.
Lục Thư nhắc nhở cô: "Vậy thì cậu phải tăng ca đấy."
Bùi Tri Khê: "Vậy thì cậu phải cùng tôi tăng ca."
"Được, tôi không thành vấn đề." Lục Thư cố gắng kìm nén ý cười của mình, nhưng lúm đồng tiền bên khóe miệng vẫn bán đứng nàng. Nếu là Bùi Tri Khê nhảy vở kịch của nàng, nàng mỗi ngày tăng ca đều nguyện ý.
Nàng đột nhiên...
Còn có chút cảm ơn Tùy Miểu Miểu.
Cười, Bùi Tri Khê mở hộp bánh kem ra, một chiếc bánh được vẽ hình hoạt hình hiện ra trước mắt, khá là ấu trĩ, trông như cho trẻ con ăn.
Bánh kem là do Lục Thư mua tạm ở một cửa hàng nổi tiếng gần khu chung cư, không lớn, hai người ăn vừa đủ.
"Từ từ." Lục Thư rất tích cực, cắm nến sinh nhật lên bánh kem, rồi lại tìm bật lửa, thắp nến lên.
Nhiều năm như vậy, nàng đã quen với việc ngày sinh nhật phải có cảm giác nghi thức, nhất định phải ăn bánh sinh nhật, thổi nến và ước nguyện, đây là quy trình chuẩn.
Sau khi thắp nến xong, Lục Thư nghiêng người nói với Bùi Tri Khê: "Ước đi."
Bùi Tri Khê: "Tôi không cần, cậu ước đi."
Không có chút tình thú nào. Lục Thư rất cố chấp, nàng đẩy bánh kem đến trước mặt Bùi Tri Khê. "Tôi ước ở nhà rồi, đến lượt cậu."
"Cậu có thể ước thêm một cái nữa mà."
"Cậu cho rằng điều ước sinh nhật có thể bán sỉ à, nhiều quá sẽ không linh đâu." Lục Thư lần đầu tiên gặp phải chuyện ước sinh nhật mà còn có thể lề mề như vậy. Nàng dùng khuỷu tay huých Bùi Tri Khê: "Cậu nhanh lên, đừng lề mề nữa, nến sắp cháy hết rồi."
Dưới sự thúc giục không ngừng của Lục Thư, Bùi Tri Khê đối diện với bánh kem, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Lần cuối cùng ước nguyện sinh nhật đã là rất nhiều năm, rất nhiều năm trước, lâu đến mức ký ức của cô cũng đã mơ hồ. Từ khi ba mẹ cô ly hôn rồi mỗi người đều có gia đình riêng, họ không bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô nữa. Năm ngoái, mẹ cô Từ Anh muộn một ngày mới nhớ ra sinh nhật cô. Năm nay, bà rất có thể đã hoàn toàn quên mất.
Nhân lúc Bùi Tri Khê nhắm mắt lại, Lục Thư lén liếc nhìn một cái. Nàng khá tò mò Bùi Tri Khê có thể ước điều gì, chắc là liên quan đến khiêu vũ nhỉ, dù sao ngoài khiêu vũ ra, Bùi Tri Khê vô dục vô cầu.
Lúc nhắm mắt lại, trong đầu Bùi Tri Khê trống rỗng, nhưng rất nhanh, một ý nghĩ chợt lóe lên. Cô mở mắt ra, rồi nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến đang lay động trước mặt.
"Bây giờ ăn được chưa?"
Sau khi xong quy trình, Bùi Tri Khê hỏi Lục Thư.
"Ừm." Lục Thư hài lòng gật gật đầu, một bộ dạng ngồi chờ được đút.
Bùi Tri Khê cầm lấy con dao nhựa bên cạnh, bắt đầu cắt bánh kem.
"Bùi Tri Khê, cậu ngốc thật đấy." Nhìn động tác cắt bánh của Bùi Tri Khê, Lục Thư ngồi một bên cười không ngớt, cũng không giúp, nắm được việc mà Bùi Tri Khê không giỏi, nàng hễ có cơ hội là phải "mỉa mai" một chút.
"Cậu yên tĩnh một chút đi." Bùi Tri Khê liếc nàng.
Lục Thư nói một tiếng "Ồ" xong, lại tiếp tục cười vô tư lự.
Bánh sinh nhật, sự bầu bạn chu đáo, và cả tiếng cười giòn giã thỉnh thoảng vang lên bên tai, tất cả đều là liên quan đến mình. Lúc Bùi Tri Khê cúi đầu, bên môi cũng có nụ cười. Sinh nhật này đối với cô mà nói, tuyệt đối đủ náo nhiệt.
Lục Thư liếc nhìn góc nghiêng của Bùi Tri Khê, chợt nảy ra ý nghĩ. Nàng lén dùng ngón tay quẹt một ít kem, định trét lên má Bùi Tri Khê.
"Làm gì đấy?" Bùi Tri Khê phát hiện Lục Thư định làm gì. Trước đây cô chỉ thấy Lục Thư làm như vậy với người khác, chưa bao giờ đối với mình.
"Cậu nói xem tôi làm gì?" Lục Thư cười xấu xa, dùng giọng điệu đương nhiên mà trả lời. Ngón tay nàng khẽ quẹt, thành công bôi lên má Bùi Tri Khê một vệt kem trắng đột ngột. Nàng còn định tiếp tục...
Bùi Tri Khê ngả người ra sau né. "Ấu trĩ."
"Ừm, tôi ấu trĩ." Lục Thư không chịu bỏ qua, dứt khoát một tay chống lên thảm, cúi người nhào về phía Bùi Tri Khê.
Bùi Tri Khê cười, giọng mang theo chút hơi thở cảnh cáo Lục Thư: "Đừng nghịch."
"Tôi cứ nghịch đấy!" Lục Thư nhìn thấy Bùi Tri Khê cười, như thể nắm được đặc quyền, càng thêm hăng hái.
Nàng thật sự là trời sinh thích đối đầu với Bùi Tri Khê. Bùi Tri Khê ra vẻ nghiêm túc, nàng chính là muốn nhìn thấy Bùi Tri Khê buông thả; Bùi Tri Khê lạnh nhạt, nàng chính là muốn nhìn thấy Bùi Tri Khê nhiệt tình; Bùi Tri Khê không thích cười, nàng chính là muốn làm cho Bùi Tri Khê cười...
Giống như giờ phút này.
Bị Lục Thư quấn lấy, Bùi Tri Khê cũng dùng tay quẹt kem, bôi lên mặt Lục Thư một vệt.
Lục Thư không phục.
Bùi Tri Khê cũng không chịu yếu thế.
Hai người theo thói quen tranh giành phần hơn.
Cậu đuổi tôi trốn, cậu trốn tôi đuổi. Một con quỷ ấu trĩ biến thành hai con quỷ ấu trĩ, vui vẻ hết nấc. Trong phút chốc mọi phiền não đều bị ném ra sau đầu.
Lục Thư căn bản chưa từng nhìn thấy một khía cạnh như vậy của Bùi Tri Khê, đến mức có chút thất thần, bị Bùi Tri Khê bôi thành mặt mèo.
Nàng vốn tưởng rằng Bùi Tri Khê sẽ biết điểm dừng...
Kết quả.
Còn bắt nạt đến nghiện rồi.
"Bùi Tri Khê cậu đừng có quá đáng thật nhé!" Lục Thư muốn bắt lấy tay Bùi Tri Khê.
"Rốt cuộc là ai quá đáng trước?" Bùi Tri Khê nhìn khuôn mặt của Lục Thư, không nín được ý cười. Lục Thư cười như vậy, đùa giỡn như vậy, rất giống trước đây.
"Bùi Tri Khê..."
"Ừm?" Bùi Tri Khê không dừng lại, đến lượt cô không chịu bỏ qua.
Lục Thư bị ép đến ngửa người ra sau, cho đến khi đầu va vào bàn trà một cái, nàng khẽ hừ một tiếng: "Ưm..."
Bùi Tri Khê vội vàng dừng lại. Cô cúi người về phía Lục Thư, dùng một bàn tay sạch sẽ giúp nàng xoa xoa. Một chuỗi hành vi theo phản xạ bản năng.
Lục Thư không kịp để ý đến cơn đau, chỉ lo đến cơ thể đang ghé sát của Bùi Tri Khê, động tác dịu dàng, và cả mùi hương quyến rũ trên người, thanh tú lạnh lùng mà gợi cảm...
Đủ thứ, đối với một người phụ nữ thích phụ nữ mà nói.
Tràn ngập sự cám dỗ.
"Còn đau không?" Bùi Tri Khê cúi đầu hỏi.
Đối mặt với câu hỏi gần gũi của Bùi Tri Khê, Lục Thư càng không thể bình tĩnh lại được. Nàng cảm giác hơi thở mất kiểm soát, còn khó kìm nén được cảm giác ngứa ngáy xao động trong lòng, muốn khoảng cách lại gần hơn một chút.
Bởi vì ánh mắt của Lục Thư, Bùi Tri Khê lần thứ hai cảm nhận được nhịp tim đập nhanh mang đến cảm giác hồi hộp.
Lần trước, là ở bữa tiệc của Liễu San, Lục Thư cũng đã nhìn cô như vậy, từ từ ghé sát vào môi cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro