Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103

Phiên ngoại 7: Cảnh Tích x Đường Mạn (2)

Kết thúc cuộc gọi, Cảnh Tích thu dọn đơn giản một chút rồi thật sự chạy đến chỗ Đường Mạn.

Hơn mười phút sau, Đường Mạn nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô ấy vừa mở cửa đã thấy Cảnh Tích đang dựa vào khung cửa đợi, mặc một chiếc áo bra tank top đen bó sát, mùi nước hoa trên người vừa nổi bật vừa quyến rũ, trước sau như một, vẫn toát ra vẻ lẳng lơ.

Đường Mạn không nói gì, chỉ nhường đường cho cô ấy vào trong.

Cảnh Tích vừa bước vào phòng, một bên nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, rồi lại buông một câu bâng quơ: "Sắc mặt kém như vậy, không khỏe à?"

"Không có." Đường Mạn thấp giọng nói.

"Thế này mà gọi là không có à? Cô tự đi soi gương nhìn xem, môi đều trắng bệch rồi." Cảnh Tích nhất thời không kiềm chế được, nói hơi nhiều một chút.

Đường Mạn hơi sững người. Dáng vẻ này của Cảnh Tích không giống đến mượn phòng tắm chút nào, mà giống như đến để quan tâm mình thì hơn.

Cô ấy nhìn Cảnh Tích, nói: "Cô biết phòng tắm ở đâu rồi đấy."

Cảnh Tích: "..."

Đường Mạn đầu óc choáng váng đến mức không muốn nói nhiều lời nữa, quay trở về phòng ngủ.

Cảnh Tích cũng không khách sáo, quen đường thuộc lối mà đi về phía phòng tắm. Hai người mỗi lần hẹn nhau, không phải ở chỗ cô thì chính là ở chỗ Đường Mạn, cô cũng đã quen thuộc.

Đường Mạn yên tĩnh nằm trên giường, lòng dạ rối bời. Điều làm cô ấy càng buồn bực hơn chính là, tâm trạng tối nay của cô ấy không tốt cũng không phải vì cơ thể không khỏe.

Mà là vì Cảnh Tích.

Mặc dù cô ấy rất không muốn thừa nhận điểm này.

Quan hệ của cô ấy và Cảnh Tích nói thẳng ra chính là bạn giường, làm sao có thể để ý một người bạn giường được chứ?

Không bao lâu, tiếng vòi sen trong phòng tắm ngừng lại.

Đường Mạn lật qua lật lại trên giường, theo bản năng để ý động tĩnh bên ngoài. Cô ấy mâu thuẫn đến rối loạn, một mặt nghĩ không cần để ý, một mặt lại không nhịn được mà để ý.

Lòng đang rối bời thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Đường Mạn liếc nhìn cửa, hỏi: "...Làm gì?"

Cảnh Tích nghe được câu trả lời, thử vặn tay nắm cửa, thấy không khóa, cô cứ thế đẩy cửa bước vào.

"Tối nay tôi ngủ bên này."

Đường Mạn liếc Cảnh Tích một lúc lâu, đã hiểu ra điều gì đó. Cô ấy lí nhí nói: "Hôm nay tôi không có tâm trạng."

Cảnh Tích bất đắc dĩ giải thích: "Ý của tôi là, ở nhờ một chút."

Đường Mạn nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc mà nhìn cô.

Cảnh Tích: "Tôi ra ngoài quên mang chìa khóa, không về được."

Đường Mạn nhìn chằm chằm cô ấy: "Chung cư đều là khóa mật mã."

Cảnh Tích: "..."

Rơi vào ngượng ngùng.

Đường Mạn tiếp tục lẳng lặng nhìn cô ấy.

"Tôi lười về," Cảnh Tích mất kiên nhẫn mở miệng, cũng không buồn tìm lý do nữa, "Tối muộn thế này, cô nỡ lòng nào để một đại mỹ nữ không mặc nội y như tôi lang thang bên ngoài à?"

Đường Mạn: "..."

Cảnh Tích lại nói: "Tôi không ngủ giường của cô, tôi ngủ sofa."

Đường Mạn nghe cuộc đối thoại của hai người, không hiểu sao lại muốn cười. Giọng cô ấy nhẹ đi: "Tùy cô."

Cảnh Tích đứng tại chỗ một lát, hướng về phía người trên giường buông một câu: "Cô không khỏe chỗ nào vậy? Đỡ hơn chưa?"

Dù là một lời quan tâm chẳng mấy dịu dàng, nhưng tim Đường Mạn vẫn đập nhanh hơn. Nếu thật sự không để ý, vậy thì sẽ không hỏi cùng một vấn đề đến hai lần.

Cô ấy trả lời: "Tôi vừa mới uống thuốc hạ sốt."

Cảnh Tích vẫn chưa đi: "Có muốn đi bệnh viện không?" Chạng vạng cô gặp Đường Mạn, đã thấy trạng thái cô ấy rất tệ rồi.

Đường Mạn: "Không cần."

Cảnh Tích: "Thật sự không cần? Nếu nửa đêm không chịu được, tôi sẽ không thức dậy mà gọi xe cứu thương cho cô đâu."

Đường Mạn cười như không cười: "Dù nửa đêm có muốn gọi xe cứu thương, tôi cũng sẽ không đánh thức cô."

Cảnh Tích không còn lời nào để nói: "Được, cô giỏi."

Cảnh Tích nói xong xoay người rời đi, nhưng không đóng cửa phòng ngủ lại.

Từ góc độ trên giường của Đường Mạn nhìn ra, vừa hay có thể nhìn thấy sofa.

Dáng người Cảnh Tích cao gầy, chiều cao hơn một mét bảy cuộn mình trên sofa rất khó ngủ thoải mái, một đôi chân dài chỉ có thể co lại.

Đường Mạn lặng lẽ nhìn người trên sofa. Nhìn hồi lâu, Cảnh Tích tối nay mặt dày mày dạn ở lại đây, hoặc là đầu óc có bệnh, hoặc là...

muốn ở lại cùng mình.

Cô ấy lại nghĩ đến cảnh tượng Cảnh Tích vội vã đuổi theo mình buổi chiều.

Vốn dĩ không buồn ngủ lắm, nhưng thuốc đã ngấm, Đường Mạn mơ màng ngủ thiếp đi, đến đèn cũng chưa tắt.

Không biết đã ngủ bao lâu, cô ấy sốt đến khát nước, mở mắt ra là một mảng tối đen như mực.

Cô ấy mò mẫm bật đèn, không cẩn thận làm rơi chiếc ly thủy tinh trên tủ, một tiếng vỡ chói tai vang lên trong đêm.

Đường Mạn chống người dậy. Lúc này cô ấy nghe thấy bên phòng khách cũng truyền đến động tĩnh. Là vị Cảnh "đại tiểu thư" vừa nói rằng nửa đêm tuyệt đối sẽ không thức dậy, đang đi về phía cô ấy.

"Nửa đêm dọn nhà à?"

Cảnh Tích lẩm bẩm, khom lưng nhặt chiếc ly trên mặt đất lên, thuận tiện lấy khăn giấy lau khô vệt nước trên sàn.

Đường Mạn chưa kịp nói gì, Cảnh Tích lại đi ra khỏi phòng ngủ.

Đường Mạn dựa vào đầu giường, dường như có thể đoán được bước tiếp theo cô muốn làm gì. Quả nhiên, không bao lâu Cảnh Tích đã rót một ly nước đưa tới cho cô ấy.

Cảnh Tích đưa ly nước: "Đây."

Đường Mạn nhìn cô, có chút ngẩn ngơ.

Cảnh Tích cho rằng cô ấy đã sốt đến mê man. "Không phải cô còn muốn tôi đút cho uống đấy chứ?"

Đường Mạn hoàn hồn. Cảnh Tích đã đến gần, ngồi xuống mép giường, thật sự đưa ly nước đến bên miệng cô ấy.

Cô ấy lập tức nhận lấy ly nước, nói một tiếng "Cảm ơn".

Cảnh Tích cứ ngồi bên giường nhìn, thấy Đường Mạn uống không cẩn thận, có vệt nước từ khóe miệng chảy ra, cô đưa tay, dùng lòng bàn tay lau đi.

Môi thật mềm.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm, động tác bất giác chậm lại.

Không khí lại trở nên mờ ám.

Đường Mạn gần gũi liếc nhìn cô, tim dâng lên một cảm giác tê dại, ngứa ngáy, bởi vì động tác chạm vào môi của Cảnh Tích, cũng bởi vì ánh mắt Cảnh Tích đang nhìn cô ấy lúc này.

Cảnh Tích hơi né tránh tầm mắt, nhìn nữa lại sợ không nhịn được. "Uống chậm một chút."

Đường Mạn cũng thất thần: "Ừm."

Chờ Đường Mạn uống xong, Cảnh Tích nhận lấy cái ly. "Tôi đi rót thêm một ly nữa."

"Không cần." Đường Mạn nói.

"Vậy cô ngủ tiếp đi." Dứt lời, Cảnh Tích chuẩn bị đứng dậy.

Không chờ cô đi ra ngoài, Đường Mạn do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng gọi lại: "Ngủ trên giường đi, sofa không ngủ được đâu."

Cảnh Tích nhướng mày, dùng giọng điệu vô cùng kinh ngạc nói: "Cô còn biết đau lòng cho tôi à?"

Đường Mạn hết chỗ nói rồi. Cô ấy tức giận nói: "Tùy cô."

Cảnh Tích thầm cong khóe miệng. Đã có người chủ động mời, cô cũng không xấu hổ, đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó bò lên giường.

Đường Mạn liếc nhìn cô.

Cảnh Tích vén chăn chui vào, nói: "Có giường không ngủ lại đi ngủ sofa, tôi có bệnh à."

Đường Mạn mặc kệ cô, tự giác lật người qua, nhường cho Cảnh Tích hơn nửa chiếc giường.

Cảnh Tích không hiểu được, lúc lên giường thì hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, hễ mặc xong quần áo là lại không nhận người. Cô bèn tìm chuyện để nói: "Thấy cô đối với người khác thì dịu dàng, sao đối với tôi lại hung dữ như vậy."

Đường Mạn nói thẳng: "Bởi vì cô đáng ghét."

Cảnh Tích cười, quay đầu nhìn góc nghiêng của cô ấy. "Lúc cô lên giường với tôi không phải rất hưởng thụ sao?"

Đường Mạn im lặng. Ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng cô ấy cũng không ghét ở chung với Cảnh Tích.

Nhớ lại ngày đó Cảnh Tích nói với cô ấy, cô ấy không cười cũng rất đẹp, cô ấy không cần lúc nào cũng phải đi lấy lòng người khác...

Lúc ở chung với Cảnh Tích, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng cô ấy rất nhẹ nhõm và tự tại.

Không khí yên tĩnh vài giây.

Cảnh Tích suy tư một lát, thản nhiên nói: "Tôi và bạn gái cũ đã lâu không liên lạc rồi."

Giây tiếp theo, Đường Mạn nói: "Không liên lạc mà cô ta ba ngày hai bữa lại đến tìm cô."

Cả hai đồng thời im lặng.

Hai câu đối thoại này vừa nói ra, có vẻ hai người giống như một cặp tình nhân đang ghen tuông.

Ngừng một chút, Cảnh Tích tiếp tục: "Hôm nay là cô ta đột nhiên chạy tới tìm tôi, sau này tôi sẽ không gặp cô ta nữa."

Đây là đang giải thích sao?

Đường Mạn nhạy cảm. Cô ấy mếu máo: "...Không cần nói với tôi."

Cảnh Tích phát hiện miệng của Đường Mạn cứng không thua gì Lục Thư. "Tôi thấy cô rất quan tâm, lần trước còn hỏi tôi về tình hình của cô ta."

Đường Mạn: "Thuận miệng hỏi một chút thôi."

Cảnh Tích nhìn chằm chằm cô ấy, đi thẳng vào vấn đề: "Thuận miệng hỏi hai lần à?"

Đường Mạn không nói gì nữa, có chút bực.

Cảnh Tích lặng lẽ để ý phản ứng của cô ấy. Đường Mạn rõ ràng là có để ý, nhưng không biết sự để ý này được đặt ở vị trí nào, lại có bao nhiêu phân lượng.

Cô tự nói: "Tôi đã buông xuống lâu rồi."

Đường Mạn lại nghi ngờ hỏi: "Cô buông được sao?"

Cảnh Tích cười điềm nhiên: "Kết thúc thì kết thúc thôi, có cái gì không bỏ xuống được, chẳng lẽ tôi muốn cả đời làm kẻ lụy tình, cùng người yêu cũ dây dưa không rõ?"

Đường Mạn không nói một tiếng, đáy lòng thoáng dễ chịu hơn một chút.

Cảnh Tích nghĩ nghĩ, cũng hỏi một vấn đề mà mình rất muốn hỏi: "Còn cô thì sao?"

"Tôi cái gì?" Đường Mạn hỏi.

"Bùi Tri Khê," Cảnh Tích nói, giọng có chút hụt hẫng nhưng lại cố gắng không để lộ ra, "Trong lòng cô vẫn còn canh cánh người ta sao?"

"Đã qua rồi." Đường Mạn nhẹ nhàng than một tiếng.

Sau này cô ấy suy nghĩ rất nhiều, hảo cảm của cô ấy đối với Bùi Tri Khê, phần nhiều là sự ngưỡng mộ và thưởng thức, chứ không phải là rung động yêu thích.

Trạng thái lúc cô ấy ở chung với Cảnh Tích và lúc ở chung với Bùi Tri Khê hoàn toàn không giống nhau. Trực giác nói cho cô ấy biết, cảm giác với người trước mặt, mới có thể gọi là thích.

Cảnh Tích cười cười, ngữ khí phiếm chua: "Cô nỡ buông người ta à?"

Lần đầu tiên hai người bên nhau, Đường Mạn ôm cô, trong miệng lại gọi tên Bùi Tri Khê. Bây giờ cô càng nhớ lại, trong lòng càng nghẹn đến chết.

Cuộc đối thoại lại bị nói đến không có hồi kết.

Thấy Đường Mạn không nói nhiều, Cảnh Tích cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Hai người cũng không buồn ngủ, cứ thế nằm.

Nằm như vậy một lúc.

Bỗng nhiên có lòng bàn tay ấm áp phủ lên trán, lông mi Đường Mạn run nhẹ.

Cảnh Tích sờ lên trán cô ấy, vẫn còn nóng, toàn là mồ hôi. "Lau mồ hôi một chút rồi ngủ tiếp."

Đường Mạn uể oải, hừ nhẹ trả lời: "Ngày mai lại tắm."

Cảnh Tích bất đắc dĩ, chạy tới phòng tắm cầm khăn lông, dùng nước ấm làm ướt rồi vắt khô. Trở lại mép giường, cô trực tiếp vén chăn trên người Đường Mạn lên.

Đường Mạn thấy thế, hữu khí vô lực hỏi: "Lại làm gì vậy?"

"Cô cứ nằm là được rồi, tôi lau giúp cho." Cảnh Tích nói, cởi bỏ từng nút áo ngủ của cô ấy.

Đường Mạn cứng người, bắt lấy tay Cảnh Tích.

"Ngại ngùng cái gì, đâu phải chưa từng thấy qua." Cảnh Tích cúi đầu, hạ giọng. "Lau mồ hôi đi ngủ sẽ thoải mái hơn, hạ sốt cũng nhanh."

Đường Mạn từ từ buông tay cô ra. Cảnh Tích luôn như vậy, thỉnh thoảng lại toát ra sự dịu dàng, làm cô ấy không thể kháng cự.

Cảnh Tích thấy cô ấy "ngoan ngoãn hơn", vừa cười vừa nói: "Cô Đường, cô lớn từng này rồi còn muốn được dỗ à?"

Đường Mạn trừng cô.

Cảnh Tích bị cái trừng mắt này làm cho thấy đáng yêu, cúi mắt tươi cười càng sâu hơn.

Đường Mạn lén nhìn, cô ấy trước nay chưa từng nói ra, cô ấy cảm thấy Cảnh Tích cười rộ lên rất đẹp.

Lau người khó tránh khỏi những va chạm.

"Ưm," Đường Mạn bỗng nhiên cắn môi, giữa môi bật ra ba chữ: "Cô đừng chạm vào."

Cảnh Tích dừng lại. Cô thề mình đã rất quy củ rồi. Ánh mắt cô lướt qua đôi má dần ửng hồng của Đường Mạn, hô hấp cũng dần tăng nhanh. "Cô nhạy cảm như vậy à?"

Đường Mạn bực, dùng chân đá cô.

Cảnh Tích lại cười: "Lau xong ngay đây."

Lông mày Đường Mạn nhăn càng sâu hơn, cô ấy chống tay ngồi dậy.

Cảnh Tích còn chưa kịp phản ứng lại, người đã bị ôm lấy. Có lẽ là do phát sốt, làn da của người trong lòng mỗi một tấc đều nóng bỏng.

Cùng lúc đó, váy ngủ bị kéo.

Đường Mạn ôm lấy Cảnh Tích, hít sâu.

Cảnh Tích dùng sữa tắm của cô ấy, rõ ràng là cùng một mùi hương, nhưng từ trên người cô truyền ra, lại vô cùng quyến rũ câu người.

Chủ động như vậy, Cảnh Tích muốn điên rồi. Cô ôm chặt Đường Mạn, thở dài: "Cô nghỉ ngơi đi, còn đang sốt đấy."

Đường Mạn cũng không nghe theo cô.

Cảnh Tích rối bời hôn lên tóc cô ấy, khàn giọng dỗ dành: "Hôm nay không được, ngày mai bù lại cho cô gấp bội."

Đường Mạn lại một lần bị cảm giác mất kiểm soát thổi quét. Giọng nói cô ấy kiều mềm thúc giục: "Nhanh lên."

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại của cặp đôi phụ dính phải lời nguyền hễ vừa lên sân khấu là không thể mặc quần áo tử tế (doge)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro