Chương 78
Đàm Hữu rớt vào một con sông, bị nước đẩy đến lảo đảo lắc lư, lảo đảo lắc lư, vốn đang rất thoải mái, đột nhiên nước sông lại nóng lên.
Mới đầu như là thời tiết quá nóng, rất nhanh biến thành nhiệt độ như tắm nước nóng, sau lại, giống như đặt cô ở trên nồi nước sôi.
Đàm Hữu đột nhiên mở bừng mắt, cho rằng sẽ nhìn đến ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng cô lại thấy mặt Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, thấy Đàm Hữu tỉnh, ngón tay phủ lên cái trán của cô, lạnh băng.
“Sao cậu nóng quá vậy,” nàng hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cổ họng Đàm Hữu bốc khói, đôi mắt mới vừa mở lại khô khốc đến nỗi muốn nhắm lại.
“Mình chỉ là…” Dừng một chút mới có thể nói ra nửa câu sau, “Ngủ hồ đồ.”
“Phải không?” Tay Hạnh Gia Tâm từ cái trán chuyển qua gương mặt cô, lại theo gương mặt trượt xuống tới trên cổ.
“Cậu làm gì vậy…” Đàm Hữu vô lực hỏi.
“Sờ sờ nhiệt độ của cậu.” Hạnh Gia Tâm thoạt nhìn rất chuyên tâm, bàn tay lạnh lẽo thoải mái từ trên cổ đi xuống, rất nhanh chui vào trong quần áo của Đàm Hữu.
Nhiệt độ trên người càng cao, băng lửa chạm nhau, bùng một tiếng, ở trong đầu Đàm Hữu có thể toát ra khói trắng.
Cơ bắp trên người Đàm Hữu không tự giác co bóp thật chặt, nhưng xét thấy giờ phút này cô hình như không có sức lực gì, cô quyết định nói sang chuyện khác.
“Mấy giờ rồi?” Đàm Hữu hỏi.
“Ba giờ.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Buổi tối?”
“Ừm.” Ngón tay Hạnh Gia Tâm lưu luyến trên bụng cô, sau đó lấy ra, “Mình đi lấy nhiệt kế đo độ cho cậu.”
Nàng đi đến một bên kêu phục vụ phòng, Đàm Hữu nhìn chằm chằm bóng dáng đó đếm xem chính mình rốt cuộc đã ngủ mấy tiếng.
Rất giật mình, chỉ trong nháy mắt không có tri giác, sau đó thì bảy tám tiếng đồng hồ đã đi qua.
Sau đó cô lại mơ mơ màng màng bắt đầu nghĩ, đợi lát nữa muốn làm chút gì với Hạnh Gia Tâm…
Không đúng, Hạnh Gia Tâm sao lại ở chỗ này?
Đầu Đàm Hữu rốt cuộc thanh tỉnh hơn một chút.
Hạnh Gia Tâm nói chuyện điện thoại xong đi vào phòng tắm, lấy cái khăn lông ướt lại đây, chuẩn bị đắp lên mặt Đàm Hữu.
Đàm Hữu chặn nàng: “Khi nào thì cậu tới Cố thị?”
Hạnh Gia Tâm không trả lời vấn đề của cô: “Cậu ngủ tới mồ hôi đầy đầu, lau một chút.”
“Trên người mình đầy mồ hôi, đợi lát nữa tắm rửa một cái là được.” Đàm Hữu lại hỏi, “Cậu tới đây lúc nào?”
Hạnh Gia Tâm nắm khăn lông, thấp đầu: “Hai ngày trước.”
“Sao lại có từ trước…” Đàm Hữu mới vừa nói xong liền phản ứng lại, cô mở to hai mắt nhìn, “Cậu lại đây cùng với mình?!”
“Ừm.” Hạnh Gia Tâm như có như không mà lên tiếng.
“Ừm cái gì mà ừm.” Đàm Hữu đứng dậy, “Cậu đi theo mình hai ngày?”
Hạnh Gia Tâm không trả lời, chỉ biết bóp khăn lông.
“Đừng bóp.” Đàm Hữu nói, “Nước sắp nhỏ lên trên giường.”
Hạnh Gia Tâm vung tay, ném khăn lông tới trên tủ đầu giường: “Ai bảo cậu chuyện gì cũng không nói với mình.”
“Cậu theo dõi mình là lỗi của mình?” Đàm Hữu khiếp sợ lớn hơn sinh khí, cho nên lời chỉ trích mềm như bông.
Âm điệu của Hạnh Gia Tâm còn mềm hơn cô, bộ dáng rất oan ức: “Vậy cậu đột nhiên chạy mất, mình không biết đã xảy ra cái gì…”
Nàng dừng một chút, hít hít cái mũi: “Mình lo lắng cho cậu mà.”
Đàm Hữu nhìn bộ dáng kia, mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Chuyện vi phạm điểm mấu chốt này ở trước đó cô tuyệt đối không cho phép phát sinh, tới lượt Hạnh Gia Tâm, cô ngay cả giận cũng giận không nổi. Nói đến nguyên nhân, Đàm Hữu thở dài trong lòng, đại khái là bởi vì Hạnh Gia Tâm lớn lên đẹp đi.
Hạnh - lớn lên đẹp là có thể muốn làm gì thì làm - Gia Tâm thấy Đàm Hữu thái độ mềm mại, nắm chặt thời cơ bò lên, ngón tay xoa bóp chân Đàm Hữu giấu ở dưới chăn mỏng: “Không phải cậu nói cậu nhớ mình sao?”
“Phải.” Đàm Hữu lên tiếng, đây là sự thật.
“Vậy cậu nhớ mình, mình xuất hiện ở trước mặt cậu không tốt sao?” Hạnh Gia Tâm giương mắt trộm nhìn cô một cái.
Đàm Hữu còn có thể nói cái gì đây, Đàm Hữu theo lưng giường bò xuống: “Tốt.”
“Chính là vậy đó.” Hạnh Gia Tâm cười vui vẻ khi thực hiện được.
Tay Đàm Hữu sờ chung quanh, Hạnh Gia Tâm nhét điện thoại vào trong lòng bàn tay cô: “Ở đây.”
Đàm Hữu mở lên nhìn một cái, giờ này cô không trở về cũng không gửi tin nhắn cho Tiếu Mỹ Cầm, theo lý thuyết nhất định có cuộc gọi nhỡ, nhưng cái gì cũng không có.
Cô nhìn Hạnh Gia Tâm một cái, Hạnh Gia Tâm mở to hai mắt dò hỏi cô.
Đàm Hữu không mở miệng trước, cô bấm vào lịch sử cuộc gọi, thật sự cái gì cũng không có.
“Di động của mình chưa từng vang lên?” Đàm Hữu có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Hạnh Gia Tâm.
“Không có.” Hạnh Gia Tâm lắc lắc đầu, dừng một chút lại nói, “Trung gian mình có đi ra ngoài một chuyến, không biết trong thời gian này điện thoại có vang lên hay không.”
Hạnh Gia Tâm nói như vậy, Đàm Hữu khẳng định tin tưởng nàng, cô buông di động: “Không có việc gì.”
Lúc này chuông cửa vang lên, Hạnh Gia Tâm đi qua cầm nhiệt kế, người phục vụ rất tri kỷ, thuận tiện cho nàng hai hộp thuốc.
“Đo một cái.” Hạnh Gia Tâm lắc lắc nhiệt kế, nắm cổ áo Đàm Hữu lập tức phải nhét vào trong.
Đàm Hữu bắt lấy tay nàng, cầm nhiệt kế lại đây xem xét: “Cậu biết dùng không?”
“Biết chứ!” Hạnh Gia Tâm rất không vui với sự hoài nghi của cô, “Mình sao có thể ngay cả nhiệt kế cũng không biết sử dụng!”
“Cậu ngay cả bật bếp gas cũng không biết.” Đàm Hữu nói.
“Đó là bởi vì mình không cần làm cơm,” Hạnh Gia Tâm nói, “Khi sinh bệnh mình đều ở nhà tự mình trị.”
Đàm Hữu tự mình nhét nhiệt kế, cười cười: “Lợi hại như vậy, chọn học y học sao?”
“Cảm mạo phát sốt không cần thiết đi bệnh viện, bệnh viện có rất nhiều người.” Hạnh Gia Tâm cầm hai hộp thuốc nhìn kỹ công dụng và hướng dẫn sử dụng.
Đàm Hữu nhớ tới trước kia Hạnh Gia Tâm khi có người tới gần đều sẽ kinh hoảng thất thố, rất là đau lòng. Cô vươn tay muốn sờ sờ mu bàn tay của nàng, kết quả bị Hạnh Gia Tâm nhanh chân đến trước.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên bắt được cổ tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu đừng cảm thấy mình ngoại trừ đọc sách thì không làm được cái gì khác, mình chỉ là không muốn học thôi.”
“Ừ, chuyện gì cậu muốn làm chắc chắn đều có thể làm tốt.” Điểm này Đàm Hữu không chút nghi ngờ, ngón tay cái vẫn là bướng bỉnh mà cọ cọ cánh tay của Hạnh Gia Tâm, “Không đúng, là làm đến đỉnh cao.”
“Hắc.” Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, “Cho nên cậu phải an tâm, mình có thể chăm sóc cậu.”
Mình có thể chăm sóc cậu, những lời này từ trong miệng Hạnh Gia Tâm nói ra, lộ ra cổ ngây thơ đáng yêu như con nít chơi đồ hàng.
Đàm Hữu vừa định tiếp tục trêu chọc nàng hai câu, Hạnh Gia Tâm lại nói: “Bởi vì mình tình nguyện học tất cả mọi thứ vì cậu.”
Cái này thì không phải là ngây thơ đáng yêu của con nít chơi đồ hàng, cũng không thể nào lại trêu chọc chế nhạo.
Đây là lời thề ngọt ngào mà Hạnh Gia Tâm thuận miệng nói ra, lại không chút nào tùy ý.
Từ biểu cảm đến động tác, từ đôi mắt đến cái miệng, chỗ nào cũng làm người ta không thể hoài nghi, Đàm Hữu biết nàng nói là sự thật, ít nhất tại một khắc này, trong mấy ngày nay, suốt mấy tháng vừa gặp lại, hoàn toàn là lời thiệt tình thật lòng.
“Ừm.” Đàm Hữu không biết nói cái gì, lại cảm thấy đôi mắt tiếp tục nhìn Hạnh Gia Tâm thì có chút xấu hổ khó tả, vì thế cô chỉ có thể dùng ngón tay, ở trên cánh tay Hạnh Gia Tâm, cọ rồi lại cọ.
Ngón tay Hạnh Gia Tâm trượt xuống, cầm lòng bàn tay cô, Đàm Hữu bởi vì nóng lên nên lòng bàn tay có chút ẩm ướt, sợ xúc cảm dính nhớp làm Hạnh Gia Tâm không thoải mái, rụt rụt về sau.
Bị Hạnh Gia Tâm bắt lấy thật chặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, khí thế mười phần.
Đàm Hữu cười một cái, không giãy giụa, tùy ý hai nhiệt độ cơ thể chênh lệch cực đại giao hòa ở bên nhau, mạch đập đều sắp cùng tần số.
Vài phút sau, Hạnh Gia Tâm nói: “Đã đến giờ.”
Đàm Hữu vô cùng ăn ý lấy nhiệt kế ra, vừa định đi xem, đã bị Hạnh Gia Tâm vỗ tay giành lấy.
Tựa hồ vì chứng minh mình thật sự biết dùng, Hạnh Gia Tâm nhanh chóng nhìn lướt qua liền nói: “38 độ 4, cậu phát sốt.”
“Hả?” Đàm Hữu nói, “Mình cũng chưa cảm mạo.”
“Không nhất định phải cảm mạo mới phát sốt.” Hạnh Gia Tâm đứng dậy đi đổ chén nước, cầm viên thuốc đưa cho cô, “Trước tiên hạ sốt, trời sáng lại đi bệnh viện.”
Xem như lần đầu tiên Hạnh Gia Tâm chăm sóc Đàm Hữu trong đời sống thường ngày, Đàm Hữu rất nể tình, không hỏi lại, thuốc cũng không thèm nhìn hai lần, liền ném vào trong miệng uống miếng nước nuốt xuống.
Hạnh Gia Tâm nói: “Uống nhiều nước, uống hết nước đi.”
Đàm Hữu ngửa đầu, một hơi làm xong.
“Lại uống thêm một ly.” Hạnh Gia Tâm tiếp nhận cái ly lại đi rót thêm một ly bưng lại đây cho cô.
Đàm Hữu vốn dĩ đã rất khát, lại là ngửa đầu.
Hạnh Gia Tâm nói: “Tuy rằng đây không phải giờ ăn cơm, nhưng cậu một ngày không ăn lúc này chắc đã đói lả rồi, đồ ăn đã gọi trước khi cậu ngủ mình đi hâm nóng lại một chút, nhưng không thể ăn quá nhiều, có chút dầu mỡ.”
“Ừm.” Đàm Hữu đứng dậy, thân mình lung lay một chút.
Hạnh Gia Tâm đỡ cánh tay cô: “Muốn đi toilet?”
“Đúng vậy.” Đàm Hữu thuận theo dựa vào cánh tay nàng, hai người cùng nhau cọ tới cửa toilet.
Hạnh Gia Tâm buông lỏng tay ra, nhưng người cũng không đi.
Đàm Hữu do dự giữa đóng cửa và không đóng cửa, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “Cậu muốn xem sao?”
“Mình sợ cậu bị ngã.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Không có việc gì,” Đàm Hữu cười, “Mình chỉ phát sốt nhẹ thôi, ngày thường nhiệt độ cơ thể của mình đã cao, cơn sốt này tính cái gì.”
“Ngày thường nhiệt độ cao sao có thể so với nhiệt độ cơ thể lúc phát sốt chứ.” Hạnh Gia Tâm nhíu mày nói, “Cậu phi thường khuyết thiếu kiến thức chữa bệnh cơ sở.”
“Ha ha ha ha…” Đàm Hữu chống bồn rửa tay cười một hồi lâu, “Ai, ngoan, cậu đi hâm cơm cho mình được không, mình rửa mặt thu thập một chút, là có thể ăn.”
“Được rồi.” Hạnh Gia Tâm rốt cuộc rời khỏi toilet.
Dùng nước lạnh tưới lên đầu mình, lúc trở ra, Đàm Hữu cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều.
Hạnh Gia Tâm đã hâm nóng đồ ăn, đoan đoan chính chính bày ở trên bàn, khi Đàm Hữu đi tới ngồi xuống, nàng đưa một ly nước đầy tới trước mặt Đàm Hữu: “Uống nhiều nước.”
“Vâng.” Nụ cười Đàm Hữu thật vất vả đè xuống lại muốn nổi lên.
Cơm ăn tới ba phần no, đã bị Hạnh tiến sĩ “cực kỳ biết chăm sóc người bệnh” lấy đi rồi.
Còn nước thì thật ra có thể uống vô hạn, Đàm Hữu cảm thấy mình có thể uống sạch một thùng.
Nửa đêm, cơm nước xong làm gì cũng không đúng lắm, Đàm Hữu ngồi trên ghế sửng sốt một hồi, Hạnh Gia Tâm thu dọn xong cái bàn, trở về ngồi cùng cô.
Đàm Hữu cảm thấy đầu mình có lẽ là bị sốt tới hồ đồ rồi, lúc này mới đột nhiên nhớ mà hỏi một câu: “Bánh quy cậu buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ.” Hạnh Gia Tâm lắc đầu.
“Cậu có ngủ không?”
“Ngày hôm qua ngủ.” Hạnh Gia Tâm nói, dừng một chút lại nói, “Hôm nay cũng có ngủ trưa.”
Đàm Hữu tới lúc này mới phát hiện: “Vừa rồi có phải cậu từng nói một câu, mình cả một ngày không có ăn cơm? Sao cậu biết mình một ngày không có ăn cơm?”
Hạnh Gia Tâm mím môi, Đàm Hữu cười hỏi nàng: “Cậu đi theo mình, theo tới tình trạng gì rồi!”
“Mình không muốn ảnh hưởng cậu làm việc, hoặc là tìm kiếm việc riêng tư của cậu.” Hạnh Gia Tâm rất nhanh nói, “Mình chỉ là xác định phương vị của cậu, sau đó xác định mình có thể xuất hiện đúng lúc cậu cần mình… Mà thôi.”
Đàm Hữu nhìn nàng không nói chuyện, Hạnh Gia Tâm cúi đầu: “Vừa rồi không phải đã nói qua vấn đề này sao, không phải cậu không tức giận sao…”
Đàm Hữu mở ra cánh tay: “Lại đây.”
Hạnh Gia Tâm liếc nhìn cô một cái, sợ hãi, nhưng động tác thật ra rất nhanh nhẹn, bay nhanh xô đẩy chính mình trong lòng vào Đàm Hữu.
Đàm Hữu ôm lấy nàng, đáy lòng trống rỗng đã bị nhét đầy, mềm mại đến nỗi cô cảm thấy chính mình có thể ngủ tiếp 24 tiếng đồng hồ.
“Chúng ta ngủ đi.” Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm rất tán đồng: “Đúng vậy, sinh bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Không biết là ăn cơm, hay là thuốc có tác dụng, Đàm Hữu ra một thân mồ hôi.
Sau khi tắm rửa một cái, thanh thanh sảng sảng, cảm giác chính mình còn chưa phát bệnh đã lui xuống.
Hạnh Gia Tâm đã thay áo ngủ, đứng ở mép giường chờ cô, Đàm Hữu lại đây, nàng mới lôi kéo Đàm Hữu, cùng nhau lên giường.
Nhiệt độ mùa này, một người ngủ thì thoải mái, nhưng hai người khóa lại cùng nhau lại có chút nóng.
Hạnh Gia Tâm giống như cái chăn ấm áp, che đậy hơn nửa người Đàm Hữu, hận không thể che luôn cả đầu cô lại.
Đàm Hữu cười cười, nói: “Đừng dán gần mình như vậy, cẩn thận mình lây bệnh cảm mạo cho cậu.”
Hạnh Gia Tâm chẳng những không có rời xa, ngược lại xoay người một cái, dứt khoát đều đè cả thân mình ở trên người cô, từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Phát sốt có thể áp dụng cách hạ sốt vật lý.”
“Dùng bếp lò nhỏ là cậu sao?” Đàm Hữu nói.
“Mình nóng lắm sao?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Không, thân thể của cậu bình thường đều lạnh căm căm.” Một ngón tay Đàm Hữu theo cổ nàng trượt xuống, tạm dừng ở nơi giao nhau giữa áo ngủ cổ chữ V khoét sâu, “Nhưng bây giờ chỗ này của cậu khẳng định là cái bếp lò nhỏ.”
Hạnh Gia Tâm cọ cọ về trước, nơi bóng loáng mềm mại chèn ép ngón tay Đàm Hữu: “Đó cũng là chỗ của cậu.”
Đàm Hữu thay đổi chủ ý: “Chúng ta hay là đừng ngủ nữa?”
“Được.” Đầu gối của Hạnh Gia Tâm chen vào giữa hai chân cô, gợi lên khóe môi cười cười.
Không bao lâu nữa là đến hừng đông, qua 5 giờ, Đàm Hữu nghe thấy được tiếng chim hót ngoài cửa sổ, cô rất giật mình, ở khách sạn mà còn có thể nghe được chim hót.
Đây như là một dấu hiệu thức tỉnh, ngay sau đó, tiếng xe, tiếng loa, tiếng người nơi xa xôi, cũng dần dần sinh sôi.
Đàm Hữu thân thể cùng ồn ào náo động theo, chờ bên ngoài náo nhiệt lên, cô lại ở trong ôn nhu hương giãy giụa tới đỉnh điểm, rồi nháy mắt sau đó hành quân lặng lẽ, buồn ngủ che trời lấp đất.
Đôi mắt Hạnh Gia Tâm lại vẫn còn rất sáng, nhưng thấy cô mệt nhọc, cũng không quấy rầy cô nữa, chỉ là nghiêng thân mình, lẳng lặng mà nhìn Đàm Hữu.
Ở trong ánh mắt Hạnh Gia Tâm, Đàm Hữu cảm thấy chính mình là một khối bảo vật độc nhất vô nhị trên đời, là một mỹ nhân chịu được thời gian khảo nghiệm, cũng là một đứa trẻ có thể phóng túng tùy hứng.
Vì thế cô ngủ đến vừa ngọt ngào lại an ổn, ngón tay còn câu lấy Hạnh Gia Tâm, vẫn luôn không muốn buông ra.
Lại lần nữa tỉnh lại, chính là bị điện thoại đánh thức.
Ánh mặt trời lên cao, trong khoảnh khắc Đàm Hữu trợn mắt điều đầu tiên thấy chính là khuôn mặt Hạnh Gia Tâm đang ngủ, hàng mi dài nhẹ nhàng, xinh đẹp mà yếu ớt.
Đàm Hữu nhanh chóng duỗi tay trái lấy di động, thấy là Đàm Kỳ điện thoại, liền dứt khoát tắt trước.
Sau đó quay đầu lại thật cẩn thận mà một bên vừa quan sát đến biểu cảm của Hạnh Gia Tâm, một bên chậm rãi rút ra cánh tay phải bị Hạnh Gia Tâm ôm.
Hạnh Gia Tâm xoay người, đôi mắt sắp mở, Đàm Hữu cúi người qua nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Bảo bối, không vội, cậu ngủ tiếp một hồi đi.”
Hạnh Gia Tâm thế nhưng gật gật đầu thật nhẹ.
Đàm Hữu cười rộ lên.
Đóng cửa toilet, Đàm Hữu lại đi tới tận cùng bên trong, mới gọi lại cho Đàm Kỳ.
“Thế nào?” Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi, thanh âm ép rất thấp.
Đàm Kỳ bên kia cũng hạ âm thấp xuống: “Cảnh sát Triệu kêu một người đi lấy di vật.”
“Di vật?” Đàm Hữu nhăn mày, “Đi chỗ nào lấy?”
“Có cái địa chỉ, ở ngoại ô.” Đàm Kỳ nói, “Cảnh sát Triệu nói nếu tiện thì đi qua đó cùng ông ấy.”
“Bệnh viện bên kia thì sao?” Đàm Hữu hỏi.
“Đang đi lưu trình.”
“Được, ta đi lấy đồ vật.” Đàm Hữu nói, trước khi cúp điện thoại lại hỏi một câu, “Mẹ có liên hệ ngươi không?”
“Ngày hôm qua ngươi vừa đi không bao lâu thì ta đã gọi điện thoại cho mẹ.” Đàm Kỳ nói, “Trạng thái của bà ấy bên kia không tồi, ngươi không cần lo lắng.”
“Sao ngươi biết ngày hôm qua ta không về?” Đàm Hữu hỏi.
“A…” Đàm Kỳ dừng một chút, có điểm mắc nghẹn, “Do… Ta, hiểu ngươi mà.”
Đàm Hữu trong lòng nắm chắc, không hỏi lại, cúp điện thoại.
Dù sao ở trong toilet, dứt khoát rửa mặt xong đánh răng xong mới ra cửa.
Hạnh Gia Tâm vẫn giữ tư thế lúc cô đi, bộ dáng ngủ thật sự trầm.
Đàm Hữu tới mép giường, nhìn nàng nhẹ nhàng rung động lông mi, nói: “Bánh quy, mình có việc phải đi ra ngoài một chút.”
Hạnh Gia Tâm giơ tay xoa xoa đôi mắt, nhưng vẫn không mở, lại nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đàm Hữu nhìn chằm chằm nàng, không nhúc nhích, qua một lát, cô hỏi: “Cậu muốn đi cùng mình không?”
Hạnh Gia Tâm đôi mắt đột nhiên mở to, trừng đến vừa tròn vừa lớn: “Đi!”
Hạnh Gia Tâm ngày thường trang điểm bản thân cần tốn ít nhất hơn mười phút, hôm nay tốc độ đặc biệt mau.
Từ trên giường xoay người dựng lên, vọt tới toilet một trận động tác, thay quần áo sấm rền gió cuốn, khi đứng ở trước mặt Đàm Hữu, chỉ dùng không đến năm phút, thần thanh khí sảng.
Cứ như chậm vài giây là Đàm Hữu sẽ không dẫn nàng theo vậy.
Đàm Hữu cười cười, giơ tay vuốt tóc mái bên mặt nàng: “Không phải chuyện tốt gì đâu, cậu tích cực như vậy làm gì.”
“Mặc kệ chuyện gì, có mình đi cùng cậu thì sẽ tốt hơn một chút.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Phải.” Đàm Hữu gật gật đầu, dắt tay nàng cùng nhau ra cửa.
Ở ven đường chờ không đến vài phút, xe của cảnh sát Triệu đã lái qua đây, cửa xe vừa mở ra, lúc Đàm Hữu lên xe lòng bỗng có chút xúc động.
Hạnh Gia Tâm hiển nhiên cũng không nghĩ tới lần này ra cửa lại là ngồi xe cảnh sát, ngồi cũng thẳng sống lưng lên, sau khi lên xe, giữ khoảng cách 10 cm với Đàm Hữu, đầu ngón tay cũng không dám chạm vào.
Cảnh sát Triệu quay đầu lại nói với Đàm Hữu: “Chúng tôi chủ yếu là có chút vấn đề còn chưa làm rõ, bằng không cũng sẽ không làm phiền cô với chuyện nhỏ này.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Đàm Hữu nói, “Chúng tôi toàn lực phối hợp cảnh sát công tác.”
Cảnh sát Triệu khởi động xe, thở dài nói: “Cô và em trai cô đều không tồi, người nhà lý trí.”
Đàm Hữu không thể tiếp lời này, cảnh sát Triệu lại nói: “Bất quá luật sư được mời đến không dễ nói chuyện bằng hai người, tôi có một vấn đề, vẫn là muốn báo trước với cô.”
“Luật sư?” Đàm Hữu ngẩn người.
“Đúng vậy, tối hôm qua đến, lúc đó em cô cũng có mặt.”
“Vâng.” Đàm Hữu chỉ có thể đáp trước một tiếng.
Luật sư không phải cô mời, dựa theo phong cách nhà mình mà nói, cũng không phải là Đàm Kỳ mời.
Đàm Phong Lỗi và chủ nợ của Đàm Phong Lỗi vốn dĩ đã bồi hồi ở bên bờ pháp luật, cho nên lúc trước vì có thể tiếp tục sinh hoạt, không đến mức bị nguy hiểm tới tính mạng, Đàm Hữu và Đàm Kỳ sớm đều hình thành ý thức “Không có chết người thì không phiền toái công - kiểm - pháp”.
Người có lá gan trộn lẫn chuyện nhà họ, hiện tại chỉ có chú hai, nhưng hắn cũng chỉ là nể mặt mũi anh em ruột, sẽ không có một chút thực chất trợ giúp.
Cho nên dùng phương pháp loại trừ sẽ rất dễ dàng xác định mục tiêu, vừa rồi khi gọi điện thoại Đàm Kỳ lộ ra sơ hở, lúc này càng như là một bằng chứng hữu lực.
Đàm Hữu nhìn về phía Hạnh Gia Tâm bên cạnh, Hạnh Gia Tâm chỉ vội vàng mà nhìn cô một cái, liền cúi đầu, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Đàm Hữu nhìn về phía tay nàng đặt ở một bên, ngón tay nắm vạt áo, chỉ chờ cô thay đổi tầm mắt.
Trong lòng thở dài thật dài, Đàm Hữu đột nhiên cảm thấy, có lẽ đời này cô thật sự không thể nào thoát khỏi quan hệ với Hạnh Gia Tâm.
Cô vươn tay, bắt được ngón tay Hạnh Gia Tâm đang nắm quần áo, Hạnh Gia Tâm rõ ràng nho nhỏ run lên một chút, rồi sau đó cả người càng cứng đờ.
Đàm Hữu nhìn nàng, chờ nàng nhìn lại lại đây, cười cười.
Nụ cười thật ôn hòa, Đàm Hữu biết, cô sẽ lộ ra nụ cười dịu dàng gì với Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm cũng cười rộ lên, khóe miệng nhếch lên, còn đang khẩn trương, bộ dáng đáng yêu muốn chết.
Đàm Hữu cầm tay nàng không buông, dắt một đường, lúc xuống xe, gió thổi qua, lòng bàn tay lạnh căm căm.
Cảnh sát Triệu nói: “Phía trước đang sửa đường, xe vào không được, chúng ta phải đi một đoạn.”
“Được.” Vì thế Đàm Hữu lại dắt bàn tay vừa rồi bởi vì xuống xe mà buông ra.
Hạnh Gia Tâm tiến đến bên người cô, nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu còn khó chịu không? Mình cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cậu không cao.”
“Không có việc gì.” Đàm Hữu nói, “Bác sĩ Hạnh diệu thủ hồi xuân, buổi sáng khi mình tỉnh lại đã hoàn toàn bình phục.”
Hạnh Gia Tâm: “Ừm.”
Một chữ dư thừa cũng không nói, quả nhiên còn đang khẩn trương.
Thật là đang sửa đường, giữa đường có một cái hố to, máy xúc đất bên cạnh lại chiếm một nửa không gian.
Yêu cầu đi xuyên qua đống đất hai bên, cảnh sát Triệu nói một tiếng “Cẩn thận”, liền như đầu tàu gương mẫu mà đi trước.
Cách một khoảng với cảnh sát, Đàm Hữu nói với Hạnh Gia Tâm: “Không có việc gì.”
Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu nhìn cô: “Huh?”
“Chuyện luật sư.” Đàm Hữu nói, “Mình phải cảm ơn cậu.”
“A, cái kia, mình, cũng không có, chỉ là…” Hạnh Gia Tâm ấp úng nói không nên một câu hoàn chỉnh.
“Bất quá có một chút việc mình phải cường điệu,” Đàm Hữu nghiêm túc mà nhìn nàng, “Loại chuyện này, về sau cậu trực tiếp thương lượng với mình là được, không cần gạt mình đi tìm Đàm Kỳ.”
Hạnh Gia Tâm bị chọc phá, mặt lập tức trở nên đỏ hồng một mảnh, bị ánh mặt trời chiếu rọi, giống như viên hồng ngọc trong suốt.
“Ừm.” Nàng mềm mụp, vô cùng đuối lý mà lên tiếng.
Đàm Hữu nắm nàng tiếp tục đi: “Nếu mình không có trách cậu theo mình chạy về nhà, điều này nói rõ mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngươi nhìn đến tất cả.”
“Cậu không có trách mình sao?” Hạnh Gia Tâm thực hỏi mau.
“Hiện tại không trách.” Đàm Hữu liếc nhìn nàng một cái.
“Ừm!” Hạnh Gia Tâm siết chặt tay cô, “Về sau cậu có chuyện gì thì nói với mình, mình cũng sẽ không gạt cậu nữa.”
“Ừ.” Đàm Hữu dừng một chút nói, “Cậu biết lúc này sẽ đi làm gì không?”
“Đi với cảnh sát đến một chỗ.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Đi nơi nào?” Đàm Hữu cố ý hỏi nàng.
“Đi…” Hạnh Gia Tâm dừng dừng, nhìn nhìn sắc mặt cô mới nói, “ Đến nơi có liên quan đến ba cậu.”
“Ba mình gọi là Đàm Phong Lỗi.” Đàm Hữu nói, “Ngày thường mình kêu ông ta như vậy, rất nhiều năm không kêu tiếng ba.”
Hạnh Gia Tâm nhìn cô, dưới chân bị hòn đá băng một chút, cũng không có để ý.
“Kỳ thật cũng không cần kêu ba.” Đàm Hữu nói, “Buổi sáng hôm trước mình mới đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta.”
Hạnh Gia Tâm đột nhiên mở to mắt.
“Nếu hôm trước cậu cũng đi theo mình, sẽ biết mình ở trong một tiệm đồ uống thật lâu.” Đàm Hữu nhìn nhìn nàng, “Nói không chừng cậu còn từng thấy ông ta.”
“Cậu nói như vậy, mình có ấn tượng…” Hạnh Gia Tâm nói, “Nhưng lúc ấy mình không chú ý, xem không rõ lắm.”
“Không thấy rõ cũng tốt, không phải người đáng để thấy rõ.” Đàm Hữu thở ra một hơi, “Tình huống nhà mình trước kia mình từng nói với cậu, ông ta đánh bạc không thu tay, thiếu một đống nợ, hơn nữa là cái động không đáy.”
“Hôm trước mình đã làm chuyện mà nhiều năm rồi mình vẫn luôn muốn làm, mình đánh ông ta, uy hiếp, xem thường ông ta, sau đó phủi sạch tất cả quan hệ với ông ta.”
“Mình cảm thấy nhẹ nhàng, như trút được gánh nặng, tựa như nhổ xuống một cái túi mọc ở trên người, dính chút thịt có chút đau, nhưng rốt cuộc, có thể bỏ ông ta xuống, đi về phía trước rồi.”
“Tựa như ngày hôm qua mình nghe được tin ông ta đã chết vậy, cảm giác này,” Đàm Hữu dừng một chút, “Là không sai biệt lắm.”
Bọn họ bước qua khu vực sửa chữa, tro bụi ít đi nhiều.
Hạnh Gia Tâm vẫn luôn nhìn Đàm Hữu mặt, nói tới đây, Đàm Hữu nghiêng đầu cười cười với nàng, tựa hồ là muốn biểu đạt mình bởi vì chuyện này mà cảm thấy sung sướng, nhưng Hạnh Gia Tâm vẫn dễ dàng thấy rõ đôi mắt cô đỏ lên, cảm nhận được cô không tự giác buộc chặt ngón tay.
“Hiện tại, chúng ta đi thu thập di vật của ông ta.” Đàm Hữu nói, “Ông ta có thể có di vật gì đây, cậu nói xem.”
Hạnh Gia Tâm không cách nào trả lời, Đàm Hữu cũng không cần nàng trả lời, cô rất nhanh tung ra một vấn đề khác: “Có phải mình rất tàn nhẫn hay không?”
“Không.” Hạnh Gia Tâm nói, “Đàm Hữu, mình yêu cậu.”
--------------------
Bánh quy hay nói mấy câu đốn tim quá 😻😻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro