Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Hoan Dao 8

Edit: phuong_bchii

________________

Mây đen đen kịt bao phủ ở trên không, làm cho tâm tình người ta càng thêm trầm trọng. Lý Hân Dao đứng ở trong viện, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc bi thương, đó là lần đầu tiên bà nghe thấy Dư Tâm Hoan điên cuồng gào khóc, mỗi một tiếng "Ngữ Nhi" của bà ấy, đều mang theo tiếng khóc nức nở.

Trái tim bà ấy, bị tin dữ bất thình lình xé nát, mưa to xối ướt toàn thân bà ấy, Lý Hân Dao tựa như một bình điêu khắc, nhìn cánh cửa xa xôi kia, chậm rãi khom hai chân xuống.

Có lẽ Dư Tâm Hoan khóc mệt mỏi, hoặc có lẽ là tiếng mưa rơi quá lớn, Lý Hân Dao không nghe thấy bất cứ tiếng động nào trong phòng.

Nhưng bà ấy không muốn rời đi, một bước cũng không muốn rời đi.

Bà ấy bất luận như thế nào cũng không thể tin được, một người tốt cứ như vậy không còn nữa, đột nhiên như vậy, trở tay không kịp như vậy.

Nhất định là giả? Bà ấy nhất định đang nằm mơ, trận mưa to này có thể tưới tỉnh bà ấy hay không, bà ấy không muốn hãm sâu ở trong ác mộng này.

Trong phòng, nước mắt Dư Tâm Hoan giống như trân châu to bằng hạt đậu, không ngừng chảy. Bà ấy lau sạch thân thể cho Dư Tâm Ngữ, những vết sẹo kia rất sâu, có thể chạm tới đâm người, xuyên tim.

Dư Tâm Hoan lại trang điểm cho em gái một lớp nhàn nhạt, toàn bộ quá trình đều là chính bà ấy hoàn thành, ngay cả Lăng Thiên Dục cũng không cho hỗ trợ.

"Chị thích nhất là tóc của Ngữ Nhi, vừa đen vừa dài..." Dư Tâm Hoan vừa chải vừa vuốt ve, trong lúc lơ đãng phát hiện bên trong tóc của em gái lại mọc rất nhiều tóc bạc.

Động tác của bà ấy trở nên cứng ngắc, lược gỗ nắm trong tay gần như sắp bị bẻ gãy.

Rõ ràng còn trẻ hơn mình, lại giống như trong một đêm già yếu, bà ấy muốn cho em gái ngây thơ hồn nhiên, thích vẽ tranh trở về, bà ấy muốn cho em gái thích cười ôn hòa trở lại bên cạnh mình, nhưng mà...

Không còn nữa, không còn gì nữa...

Dư Tâm Hoan ghé vào bên người Dư Tâm Ngữ, nắm chặt tóc mình, đầu của bà ấy sắp nổ tung, thù hận bành trướng trong lòng, kim đâm vào trong lòng càng ngày càng sâu, đâm thủng trái tim bà ấy đối với Lý Hân Dao.

Bà ấy sai rồi, người hại chết em gái, thật ra không phải ai khác, chính là mình.

Là chính mình buồn cười tín nhiệm tai họa Tâm Ngữ, là lúc trước bà ấy không có kiên trì quyết định, hậu quả mềm lòng!

Một bên Lăng Thiên Dục từ đầu đến cuối đều không có nước mắt, cho dù nhìn Dư Tâm Hoan ở biên giới sụp đổ khóc lớn, cô cũng không có phản ứng gì. Có lẽ bi thương đến cực hạn, nước mắt cũng không có sức chảy xuống, cô chỉ là tinh thần suy yếu, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, mặt xám như tro tàn, cô vô lực dựa vào tường, giương mắt từ cửa sổ nhìn thấy Lý Hân Dao trong mưa.

Lý Hân Dao xem ra cũng không khá giả, cả người đã ở vào trạng thái tự do, ngây ra như phỗng mà đứng, mặc cho gió táp mưa sa, chỉ là sừng sững bất động.

"Dì, bác cả còn chưa đi."

Dư Tâm Hoan chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt toàn là lạnh lẽo, bà ấy dừng một chút, mới ngồi thẳng vuốt tóc, xoay người mở cửa đi ra sân.

Bà ấy nghẹn lửa giận, đang không có chỗ phát tiết, một nửa hối hận và hận ý của bà ấy bắt nguồn từ Lý Hân Dao, cũng thật đợi đến khi bà ấy muốn đi phát tiết với Lý Hân Dao, nhìn bà lại một câu nói không nên lời.

Không đành lòng trách cứ, không đành lòng chất vấn, càng không đành lòng nhìn thấy ánh mắt bi thương của bà.

"Tâm Hoan ~" Lý Hân Dao mặt đầy nước, nhiệt dịch từ trong mắt tràn mi ra, rất nhanh bị nước mưa nhấn chìm.

Hai người đứng trong mưa, nhìn nhau một lát, móng tay Dư Tâm Hoan hung hăng bóp chặt lòng bàn tay, cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng chính mình.

"Bà đi đi, tôi không muốn gặp lại bà."

"Tâm Hoan, bà đừng như vậy, được không?" Lý Hân Dao bất đắc dĩ kéo cánh tay bà ấy, Dư Tâm Hoan hất bà ra, hờ hững xoay người, "Lời hứa giữa chúng ta tựa như một trò cười, cái gì mà lời hứa kiếp sau liền theo gió mà tan đi, về sau bà là con dâu trưởng Lăng gia, tôi là trưởng nữ Dư gia, bà và tôi không còn liên quan gì nữa."

Không có gì đả thương người hơn lời nói của Dư Tâm Hoan giờ phút này, Lý Hân Dao có loại đau vạn tiễn xuyên tâm, áy náy hóa thành đau khổ, một lần lại một lần xé rách trái tim của bà.

Cho dù đến giờ khắc này, bà ấy cũng không đành lòng trách cứ chính mình, chỉ là rốt cuộc không cách nào đối mặt.

Lý Hân Dao biết, bà và Tâm Hoan, rốt cuộc cũng không thể trở về.

Trận mưa này, ước chừng đã ba ngày không ngừng.

Lăng Thiên Dục vẫn luôn nhớ rõ lời Dư Tâm Ngữ nói trước khi lâm chung, cho dù Dư Tâm Hoan phản đối mọi cách, cô cũng muốn đi làm một chuyện.

Hai vợ chồng yêu nhau không thể cùng huyệt, là một chuyện đáng tiếc.

Di nguyện duy nhất của mẹ, cô nhất định phải hoàn thành.

Vì thế, cô lại một lần nữa về tới Lăng gia, quỳ trên mặt đất khẩn cầu Lăng Xương khiếu. Nhưng ông già bạc tình này, đối với cái chết của Dư Tâm Ngữ chẳng những không có chút đồng tình, ngược lại cảm thấy bà ấy đáng bị trừng phạt.

Nếu như không phải là bà ấy, con trai làm sao lại chết chứ? Ông một lần lại một lần người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh, ai tới đồng tình với mình? Ông càng không có bởi vì Lăng Thiên Dục quỳ xuống lâu dài mà xúc động.

Cho dù Lý Hân Dao đến cầu xin.

"Ba, cho dù là hoàn thành tâm nguyện của Quốc Thao cũng được, người cũng đã đi rồi, tại sao không thể thành toàn cho bọn họ?"

"Ta thành toàn cho bọn họ, ai thành toàn cho ta? Không phải người phụ nữ kia, ta sẽ mất đi con trai sao? Không phải cô ta, hai anh em Quốc Khâm Quốc Thao sao đến cái nhìn cuối cùng cũng không thể gặp, hồng nhan họa thủy này, làm hại Lăng gia chúng ta còn chưa đủ thảm? Con còn tới cầu xin cho cô ta, muốn vào phần mộ tổ tiên Lăng gia, nghĩ cũng đừng nghĩ, bọn họ sống ta không thể ngăn cản, chết tuyệt đối không để cho bọn họ dây dưa nữa." Lăng Xương Khiếu nhìn Lăng Thiên Dục quỳ gối trong đất, không có một chút lòng trắc ẩn, như thể đứa bé kia không có quan hệ gì với ông.

Lý Hân Dao thất vọng lắc đầu: "Quốc Khâm là bệnh tật, chúng ta không thể cứu vãn, nhưng Quốc Thao là tai nạn xe cộ, xảy ra sau khi ba dự định chia cổ phần, là trùng hợp hay là..."

"Câm miệng! Không được phép nói nữa!" Lăng Xương Khiếu bỗng nhiên giận dữ, lần đầu tiên dùng giọng điệu nặng như vậy đối với Lý Hân Dao.

"A, người đang làm trời đang nhìn, ba, bi kịch của Quốc Thao đã không thể vãn hồi, Lăng gia còn hành chết vợ của cậu ấy, bây giờ không cho cô ấy vào phần mộ tổ tiên, ba không sợ Thiên Đạo luân hồi, ba không cảm thấy mình quá thái quá sao?"

"Hừ, Thiên Đạo luân hồi? Ta thật đúng là không sợ, cái nhà này vĩnh viễn là ta định đoạt! Ta nói không được là không được, Hân Dao, con làm đại tiểu thư Lý gia đặc quyền đã dùng hết rồi, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ta."

"Khiêu chiến sẽ như thế nào?" Lý Hân Dao kiên cường làm cho Lăng Xương Khiếu nổi giận, ông giơ tay muốn đánh tiếp, Lý Hân Dao ngẩng đầu lên, cười khẽ: "Ba đánh đi, cần giúp ba cầm roi không? Dù sao chồng không ở đây, đã chết một đứa con dâu, không quan tâm chết thêm một người có phải hay không?

"Hân Dao! Con quá coi thường bề trên rồi." Lăng Xương Khiếu tức giận đến run tay, ông rất rõ cái tát này rơi xuống hậu quả là cái gì, cái nhà này bất luận kẻ nào ông đều có thể đánh, duy chỉ có Lý Hân Dao không thể động.

Lý Hân Dao đối với Lăng gia và Lăng Xương Khiếu thất vọng đến cực điểm, đáng tiếc lại cực lực chống lại cũng vãn hồi không được cái gì. Giờ khắc này, bà bỗng nhiên cảm thấy chính mình lúc trước thỏa hiệp giống như một chuyện cười, bỏ lỡ tình cảm chân thành, còn gây thành tiếc nuối cả đời không cách nào bù đắp tiếc nuối.

Bà đi tới ngoài cửa, nhìn Lăng Thiên Dục, hai người không nói một câu, nhưng từ vẻ mặt của bà, Lăng Thiên Dục biết chuyện này không có chỗ thương lượng.

Cái thế giới vô tình này, ha ha...

Lăng Thiên Dục chậm rãi đứng lên, cúi người với Lý Hân Dao, cảm ơn ấm áp duy nhất ở Lăng gia, cảm ơn tất cả những gì bà làm cho nhị phòng, từ nay về sau, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào đến cướp đi mọi thứ của Lăng gia.

Cô hiểu được một đạo lý, chỉ có đợi đến cô lên làm chủ nhà, mới có thể hoàn thành di nguyện của mẹ. Con đường này rất khó đi, cũng rất xa, nhưng cô nhất định phải bước lên, hơn nữa nhất định phải thành công.

Cô nhìn thấu thế giới hỏng bét này, từ nay về sau người Lăng gia ở trong lòng cô đều là người qua đường, thậm chí là kẻ thù, bao gồm cả con trai của Lý Hân Dao, chướng ngại vật lớn nhất trên con đường đoạt vị —— Lăng Thương Bắc.

Ngày đưa tang, mưa phùn như tơ, nghĩa trang vắng ngắt. Ngoại trừ mẹ con Lý Hân Dao, Lang gia không ai tham gia tang lễ, Dư Tâm Hoan bởi vì tuyệt thực và đau lòng quá độ, ngất xỉu mấy lần, Lý Hân Dao liền thu xếp tang sự này, hai người ở trong trầm mặc gặp nhau, cũng đã không nói gì.

Lăng Thiên Dục quỳ gối trước bia mộ mới khắc, dập đầu ba cái. Cách đó không xa có một cô gái đứng ở sau tàng cây cũng cúi người thật sâu, tầm mắt của nàng trước sau dừng ở trên người Lăng Thiên Dục, chưa từng dời đi.

Nàng chính là Liễu Tư Dực.

Sau khi tang lễ kết thúc, Liễu Tư Dực vẫn đi theo phía sau cô, dùng phương thức của mình yên lặng làm bạn, bảo vệ.

Người tham gia tang lễ lần lượt rời đi, chỉ có Dư Tâm Hoan không nhúc nhích, sắc mặt bà ấy trắng bệch như tờ giấy, liên tục sốt cao mấy ngày, bà ấy không thể đứng, vẫn dựa sát vào trong lòng Tạ Hướng Nguyên.

Lúc này bọn họ liền trở thành vợ chồng yêu thương nhau trong mắt người khác, điều này làm cho Lý Hân Dao không hề có lập trường, không muốn đối mặt nữa.

Dư Tâm Hoan không chỉ không nói với bâ một câu, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho bà.

Trước khi rời đi, bà nói với Tạ Hướng Nguyên: "Chăm sóc Tâm Hoan thật tốt, ở bên cô ấy thật tốt."

"Tôi sẽ, em cũng tự chăm sóc bản thân đi, Hân Dao."

Lý Hân Dao nhìn Dư Tâm Hoan, khát vọng từ trong mắt bi ai của bà ấy lại nhìn thấy bóng dáng của mình, nhưng mặc cho bà chờ mong như thế nào, cũng không có bất kỳ đáp lại nào.

Mũi bà cay cay, gật đầu, cùng Lăng Thương Bắc rời đi.

Ra khỏi nghĩa trang, Lý Hân Dao dừng bước, nhìn về phía con trai, "Tiểu Bắc."

"Dạ?" Lăng Thương Bắc giơ ô che mưa cho bà, vai mình ướt sũng còn không biết.

Lý Hân Dao nâng lên ý cười, nâng dù cho chính, "Mấy năm nay, chuyện thương trường công sở, mẹ dạy con rất nhiều, con đã có thể một mình đảm đương một phía, sau này đường phải dựa vào chính con."

"Mẹ, lời này của mẹ có ý gì?"

"Mẹ muốn một mình chuyển đến vùng ngoại ô, sau này trong nhà không có chuyện gì lớn sẽ không trở về, mẹ muốn con hứa với mẹ, mặc kệ sau này xảy ra biến cố gì, con cũng không thể đối địch với Tiểu Dục."

"Tại sao con phải đối địch với em ấy, là em ấy tràn ngập địch ý với cái nhà này."

"Con hứa với mẹ là được." Lý Hân Dao lớn mật phỏng đoán thế cục Lăng gia sau này có thể sẽ xảy ra thay đổi.

Dã tâm và trí tuệ của Lăng Thiên Dục, bà đã sớm phát hiện, hiện giờ tất cả điểm bộc phát đều đi ra, bà sẽ không từ bỏ cam hưu.

"Được được, con đồng ý, đều là người một nhà, nhưng mà mẹ, mẹ muốn đi vùng ngoại ô nào?"

Lý Hân Dao nhìn thẳng phương xa, thản nhiên trả lời: "Chùa Nam Viên."

Trước khi chuyển đến chùa Nam Viên, Lý Hân Dao còn gọi điện thoại cho anh trai Lý Tân Bình, bà muốn Lý Tân Bình hứa với mình, một phần cổ phần của Lý gia, chờ lúc cần thì chuyển nhượng ra.

Lý Tân Bình cưng chiều em gái, gần như là muốn gì được nấy, không cần nghĩ ngợi liền đồng ý.

An bài xong hết thảy, Lý Hân Dao liền bắt đầu cuộc sống đạm bạc ăn chay niệm Phật của mình, bà muốn sám hối, siêu độ cho Tâm Ngữ, cầu phúc cho người sống.

Trong nhiều ngày thanh tâm quả dục như vậy, chỉ có chuỗi Phật Dư Tâm Hoan tặng kia, vẫn ở bên cạnh bà.

Bà gần như chặt đứt trần thế hết thảy, duy chỉ có ngày giỗ của Dư Tâm Ngữ, bà hàng năm cũng sẽ không quên.

Đó cũng là cơ hội duy nhất để bà và Dư Tâm Hoan gặp nhau.

Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, cái gai đâm vào tim này, đã hòa làm một thể với thân thể, đụng vào đã không còn cảm giác đau nữa.

Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương.

Mấy năm nay gặp mặt đứt quãng, cộng thêm chuyện xảy ra gần đây, khiến Dư Tâm Hoan từ từ buông xuống oán hận.

Lăng gia tan cửa nát nhà, cũng coi như nhận được báo ứng, di nguyện của em gái đã hoàn thành, Tiểu Dục cũng nhận được tất cả, ngay cả kết hôn cũng kết hôn, mình bỏ lỡ mấy năm nay, còn có thể bù đắp sao?

Chỉ là lúc trước nói nặng lời, Hân Dao còn để ở trong lòng không?

Gió biển khẽ thổi tới, ánh đèn trên đảo Mỹ Nhân chưa từng dịu dàng như lúc này, Dư Tâm Hoan nắm hai tay, có vài lời xấu hổ mở miệng, ngược lại khiến bà ấy do dự.

Hân Dao không có nhập gia phả Lăng gia, có phải còn đang chờ đợi tất cả khả năng kiếp này hay không?

Lúc bà ấy giơ tay thì bị Lý Hân Dao nhìn thấy vết thương trên cổ tay.

"Bà..." Bà kéo tay Dư Tâm Hoan qua, nhìn kỹ, "Đây là vết cắn?" Tuy rằng vết thương đã hồi phục, nhưng vết sẹo vẫn còn, đủ thấy vết cắn nặng bao nhiêu.

Bà không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, Dư Tâm Hoan lưu lại dấu vết trên vai mình.

"Ừ, phải."

Sắc mặt Lý Hân Dao đột nhiên trầm xuống, "Phụ nữ cắn?"

"Sao bà lại biết?"

"Chỉ có phụ nữ mới có thể phát điên cắn người một cách khó hiểu."

"Cũng đúng." Sao lại cảm thấy những lời này của Hân Dao giống như mang theo cảm xúc, lại có chút kỳ lạ nhỉ?

Lý Hân Dao trong lòng khó chịu, quay đầu bước đi.

"Hân Dao, bà đi đâu?"

"Không cần bà quan tâm." Lý Hân Dao vốn muốn một mình lẳng lặng, bị vết cắn kia của Dư Tâm Hoan tức giận đến không muốn để ý tới người khác, không biết lại là ở nơi nào trêu hoa ghẹo nguyệt, không chừng lại là Hoa Mỹ Kỳ thứ hai.

Ai biết trong những học sinh vui vẻ kia, có bao nhiêu người sẽ ngấp nghé bà ấy chứ?

Họ đều đã lớn tuổi, nhưng Tâm Hoan bảo dưỡng tốt, khí chất tinh thần tốt, ở trên mặt của bà ấy, nếp nhăn năm tháng lưu lại cũng không sâu, bà ấy giống như lúc trước hấp dẫn chính mình.

"Bà trước tiên nghe tôi giải thích một chút." Dư Tâm Hoan kéo bà lại.

"Giải thích cái gì?"

"Đây là một nữ bệnh nhân trong viện, tuổi tác không kém chúng ta bao nhiêu, ở bên trong mười năm, vẫn nói mình không có bệnh, có một ngày không biết phát điên cái gì, thừa dịp tôi không chú ý cắn tôi." Dư Tâm Hoan hiện tại nhậm chức viện trưởng bệnh viện tâm thần Tuyên An, bởi vì trình độ tâm lý học của bà ấy cao, phía sau lại làm nghiên cứu loại bệnh tâm thần, được đặc biệt mời về nước, ở lại Tuyên An.

Lý Hân Dao nghe xong, trong lòng đau đớn, lại năng tay của bà ấy lên nhìn một chút, "Lúc ấy nhất định rất đau nhỉ."

"Có chút đau, ai biết lại để lại sẹo." Dư Tâm Hoan nhân cơ hội chế trụ tay Lý Hân Dao, bà ấy hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tôi không rời khỏi Tuyên An, tôi đã đồng ý ở lại trong viện tiếp tục nhậm chức, không trở về Mỹ nữa."

Lý Hân Dao vẫn cho là bà ấy lần này vẫn là tạm thời trở về, sớm muộn sẽ đi, không ôm hi vọng gì. Mấy năm nay phân phân hợp hợp, tưởng niệm và vướng bận đã sớm thành thói quen, đột nhiên nghe được tin tức như vậy, không biết phản ứng như thế nào.

"Thật sao?"

"Thật."

Lý Hân Dao cúi đầu cười yếu ớt, hốc mắt lại ướt, bà rất lâu không nói gì, chua xót, tủi thân, vui vẻ, quá nhiều cảm xúc phức tạp chồng chất cùng một chỗ.

"Hân Dao, để tôi ôm một cái." Dư Tâm Hoan khẽ giang hai tay, chờ đợi sự đồng ý của bà.

Lý Hân Dao chỉ gật đầu, Dư Tâm Hoan đau lòng ôm bà, không có lời tâm tình gì cùng thề non hẹn biển, chỉ là xa cách đã lâu ấm áp, đã trở lại.

Lăng Thiên Dục tựa như người chứng kiến câu chuyện này, cô và Liễu Tư Dực vẫn luôn ở bên nhìn hai người, thời gian chờ đợi, cô và Liễu Tư Dực kể lại những chuyện cũ nghĩ lại mà kinh ngạc.

"Nói như vậy, lúc trước nếu như không phải khoản tiền khởi động kia của dì, chị còn chưa chắc có thể đủ nuốt trôi Giải trí Thiên Lăng à?"

Lăng Thiên Dục gật đầu, "Dì không có con cái, lại yêu thương mẹ như vậy, đương nhiên là coi chị như con ruột mà đối đãi, đối với chị sẽ không keo kiệt."

Liễu Tư Dực khoác lên vai cô, có chút ý cười: "Vậy xin hỏi, tám triệu kia của chị đã trả chưa?"

"Vậy thì không, cũng sắp mười năm rồi, tám triệu khi đó có thể đáng giá hơn bây giờ nhiều."

"Chị cũng biết à? Chị ăn bám mà còn yên tâm thoải mái sao?"

Lăng Thiên Dục cười kéo Liễu Tư Dực, đi về phía bờ cát, sợ quấy nhiễu năm tháng yên tĩnh này của hai người.

"Chị mua một căn tứ hợp viện ở nội thành, giá trị thị trường 40 triệu, chùa Nam Viên thật sự quá xa, nơi đó liền giữ lại chúng ta về sau nghỉ phép đi."

Bất động sản chính là tài sản ổn định tốt nhất, Lăng Thiên Dục đã sớm định ra căn nhà kia, chỉ chờ hai vị trưởng bối giải sầu.

"Coi như chị có dự kiến trước, mới vừa nghe chị nói nhiều như vậy, em bỗng nhiên suy nghĩ một chuyện." Liễu Tư Dực lần đầu tiên nghe câu chuyện tỉ mỉ như vậy, nàng cho tới bây giờ đều hiểu thù hận lúc trước của Lăng Thiên Dục, hiện tại hiểu càng thêm sâu sắc.

Lăng Thiên Dục không nợ bất luận kẻ nào ở Lăng gia, ngược lại là hiện tại, nàng muốn tha cho tứ phòng, có thể dễ dàng đối mặt Lăng Xương Khiếu, đủ để thấy cô bao dung và thiện lương.

"Em đang suy nghĩ cái gì?"

"Tôi ít nhất cũng tò mò, lúc trước dì bị đánh, chị có từng nghĩ tại sao bác gái có thể chạy về đúng lúc như vậy không?" Khi Liễu Tư Dực nghe được quá trình kia liền suy nghĩ vấn đề này.

Lăng Thiên Dục dừng bước nhìn nàng, chợt nói: "Chẳng lẽ là... đại ca?"

"Ngoại trừ anh ấy sẽ không có người khác, chị đó, lúc trước còn coi anh ấy là kẻ thù, gen ba mẹ tốt như vậy, con cái lại có thể hư đến đâu."

"Chị không muốn đối với anh ấy như thế nào, lúc trước chỉ là đơn thuần cạnh tranh lập trường, muốn dùng chút thủ đoạn mà thôi. Nhưng chị ý thức được vấn đề này thuộc về chị ý thức được, em giữ gìn liền không đúng, đại ca trước kia là tình địch của chị, hiện tại cũng không hoàn toàn buông bỏ em, em không thể trắng trợn như vậy đứng về phía anh ấy." Đạo lý Lăng Thiên Duc đều hiểu, nhưng ghen thì vẫn ghen.

Liễu Tư Dực ghét bỏ liếc mắt một cái, nhưng lại cảm thấy Lăng Thiên Dục như vậy đáng yêu đến cực điểm, "Được được được, cái gì cũng đồng ý với chị, em không nói, dù sao anh em hai người đã hòa giải, khúc mắc của các trưởng bối cũng xong xuôi, kết cục viên mãn."

Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở chỗ bãi cát, cô ấy lẻ loi một mình nhìn mặt biển, không biết đang nhìn cái gì.

Đó chính là Hải Dụ, hai người thấy tâm trạng cô ấy sa sút, có chút không yên tâm.

"Hải Dụ, sao cô lại đứng đây một mình?" Lăng Thiên Dục nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi, cô nhớ Hải Dụ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Hải Dụ không có sức nhìn hai người, "Tân Nhiên đi rồi, nói có nhiệm vụ."

"Cái người này, chào hỏi cũng không chào..."

Liễu Tư Dực an ủi: "Cô ấy có nhiệm vụ khẩn cấp là chuyện thường, đừng trách cô ấy."

"Hiện tại cô ấy đang nghỉ phép, lại có thương tích làm gì có nhiệm vụ, cô ấy chỉ là không muốn ở một mình với chị mà thôi." Hải Dụ bất đắc dĩ cười cười, đạp lên bờ cát, một mình đi về phía trước.

Câu nói kia, chính là lời tạm biệt giữa bọn họ.

Tất cả mọi người viên mãn, duy chỉ có hai cô, đúng vậy, hay là đã kết thúc, không biết được.

————————————

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngoại truyện CP trưởng bối tạm thời kết thúc, trong cốt truyện của CP Hải Tinh sẽ có kết thúc cuối cùng.

Kế tiếp sau đó chính là CP Hải Tinh, cốt truyện sẽ có tiếp nhận, CP chính có thể còn có hai chương ngoại truyện.

Bão tố khóc lóc, chưa bao giờ viết nhiều ngoại truyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro