Ngoại truyện: Hoan Dao 6
Edit: phuong_bchii
________________
Khoảnh khắc này, hình như đã chờ đợi rất lâu.
Vô số lần chia lìa lại trùng hợp, mỗi lần đều xen lẫn chua xót và vui sướng.
Lý Hân Dao nắm tay Dư Tâm Hoan, nhìn cô ấy thật lâu không nói ra lời. Dư Tâm Hoan rút cánh tay ra, thu lại chút tính nết, "Sao cậu lại tới đây?"
"Mình không đến, chẳng lẽ cậu thật sự muốn đánh Tiểu Ngữ sao?"
Dư Tâm Hoan nắm chặt nắm đấm, cô ấy không biết mình có phải thật sự có thể xuống được cái tay này hay không, nhưng chuyện em gái mang thai, giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho cô ấy vô cùng đau đớn, suýt nữa không khống chế được.
Cô ấy thậm chí hoài nghi tự hỏi có phải không nên vì chính mình hay không, rời xa thành phố này, cô ấy chính là quá mức cưng chiều Tâm Ngữ. Cô ấy không nghĩ tới, chính mình thấu tình đạt lý cùng vượt lên trước tư tưởng sẽ đạt được một cái kết quả như vậy, mặc kệ có lẽ cũng không phải tốt nhất, tự do kết quả là tùy hứng sẽ tai họa đến cô ấy.
"Cậu căn bản không biết nó đã làm cái gì?" Dư Tâm Hoan nghĩ đến liền khó có thể dễ dàng tha thứ, nhưng cô ấy lại không làm được chuyện tìm Lăng Quốc Thao tính sổ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Làm cái gì lại khiến cậu tức giận như vậy?" Lý Hân Dao nhìn về phía Dư Tâm Ngữ, cô nàng hốc mắt đã ửng đỏ, không biết là bị sợ hãi hay là cãi nhau với chị gái thương tâm gây nên.
Dư Tâm Hoan trừng mắt nhìn cô nàng, "Em có dám lặp lại lần nữa không?"
"Có gì mà không dám, em và Quốc Thao thật lòng yêu nhau, cả đời này em theo anh ấy, em đã có con với anh ấy rồi."
Lý Hân Dao kinh ngạc nhìn cô nàng, bán tín bán nghi, "Thật sao?" Cô cảm thấy Dư Tâm Ngữ sẽ không không hiểu chuyện như vậy, điểm đúng mực này nên vẫn phải có, chẳng lẽ là muốn dùng chiêu này bức bách gia đình đi vào khuôn khổ sao?
Dư Tâm Hoan thật không dễ dàng bình ổn lửa giận, lại bị cô nàng không chút để ý kích thích, "Em thật dám nói, em rốt cuộc có biết bảo vệ chính mình hay không, em là con gái, làm sao có thể làm ra loại chuyện tổn thương chính mình này?"
Mắt thấy cô ấy kích động không thôi, sợ lại động thủ lần nữa, Lý Hân Dao vội xô đẩy Dư Tâm Ngữ: "Tiểu Ngữ em đi ra ngoài trước, để chị nói chuyện với Tâm Hoan, mau đi."
"Chị Hân Dao..." Dư Tâm Ngữ kéo góc áo Lý Hân Dao, cô cho Dư Tâm Ngữ một ánh mắt kiên định dịu dàng, "Giao cho chị, yên tâm đi, cậu ấy đang nổi giận, em đi trước đi."
Dư Tâm Ngữ khẽ cắn môi, đành phải thoát khỏi chiến trường trước.
Trong phòng lâm vào an tĩnh, đại viên Dư gia lộ ra cảm giác quen thuộc đã lâu, Dư Tâm Hoan đã lâu không trở về, cô ấy là con gái gả ra ngoài, không trở về theo lý thường phải làm, ai cũng không biết nguyên nhân cô ấy không muốn trở về.
Lý Hân Dao thậm chí thấy lạ, cô ấy kết hôn hai năm, cũng không có tin tức mang thai.
"Cậu bớt giận đi ~" Cô quen thuộc pha chén trà, tự nhiên giống như ở nhà mình vậy.
"Cái này mình bớt giận không được." Dư Tâm Hoan hô hấp đều hỗn loạn, cô ấy biết khống chế tâm tình như thế nào, cũng biết che giấu như thế nào, nhưng đối mặt chuyện này, cô ấy bất luận như thế nào cũng tiêu tan không được.
Lý Hân Dao sở dĩ có thể chạy tới nhanh như vậy, cũng là Dư Tâm Ngữ phát ra tín hiệu cầu cứu. Cô nàng rất thông minh, biết ý nghĩa của Lý Hân Dao đối với Dư Tâm Hoan không tầm thường, hơn nữa bất luận là ở Lăng gia hay là Lý gia, thậm chí đối với chị gái cường thế, Lý Hân Dao sẽ luôn có cách.
Trên đời này, có lẽ không ai có thể cự tuyệt sự dịu dàng của Lý Hân Dao.
"Cậu uống chén trà trước đi."
"Không uống." Dư Tâm Hoan giống như đứa nhỏ tức giận, Lý Hân Dao cười bưng lên đưa tới bên miệng cô ấy, "Chẳng lẽ muốn mình đút cho cậu?"
Dư Tâm Hoan mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng trở nên cà lăm: "Ai... Ai muốn cậu đút, mình tự uống." Cứ như vậy rơi vào trong bẫy của Lý Hân Dao, cô ấy lại vui vẻ chịu đựng.
Phụ nữ thật đáng sợ, đặc biệt là Lý Hân Dao. Dư Tâm Hoan uống trà, lửa giận trong lòng chậm rãi dập tắt. Lý Hân Dao giống như luôn có loại ma lực làm cho người ta trầm tĩnh, có lẽ là vướng bận chưa từng giảm bớt, cảm xúc phức tạp sau khi gặp mặt cũng hòa tan điểm chú ý vốn có của cô ấy.
Một chén trà lề mề uống thật lâu, lúc Dư Tâm Hoan thưởng thức ánh mắt rời rạc, cô ấy cảm giác được Lý Hân Dao đang nhìn mình, nhưng lại không có dũng khí đối diện.
Uống trà xong, cô ấy buông chén xuống, thở ra một hơi thật sâu: "Ngữ Nhi trưởng thành, mình không quản được nó, tức chết mình rồi." Ngoài miệng nói tức giận, khí tràng đáng sợ bức người lúc trước đã sớm không còn sót lại chút gì.
Đây mới là Dư Tâm Hoan mà Lý Hân Dao quen biết.
"Cậu nghiên cứu tâm lý học nhiều năm như vậy, lại hiểu rõ Tiểu Ngữ như vậy, tại sao không thể đổi góc độ suy nghĩ vấn đề, nhất định phải rơi vào ngõ cụt của chính mình chứ?"
"Cậu tới làm thuyết khách?"
Lý Hân Dao chậm rãi cười nói: "Cậu muốn nghĩ như vậy, mình cũng không phủ nhận. Cậu tiếp nhận văn hóa nước ngoài lâu như vậy, độ tiếp thu hẳn là sẽ lớn hơn người thường, vì sao nhất định phải phản đối Tiểu Ngữ cùng người mình yêu ở bên nhau, phải biết rằng, yêu một người rất khó, có thể cùng người mình yêu gần nhau càng khó, sao lại không thành toàn chứ?"
Những lời này tựa như nói chính mình, cái loại tiếc nuối và chua xót này, thật sự là thời khắc đều sẽ tra tấn cô.
"Nước ngoài là rất cởi mở, mình thậm chí gặp qua phụ nữ thổ lộ với mình, nhưng lại thế nào? Khi chuyện không liên quan đến mình, nói cái gì đều có thể khách quan, nhưng một khi rơi xuống trên người mình, mình không thể vượt qua được rào cản trong lòng."
Lý Hân Dao sửng sốt, "Cậu nói... có phụ nữ thổ lộ với cậu?"
Có phụ nữ thổ lộ với cô ấy, thậm chí có phụ nữ giống như mình, sẽ thích cô ấy... Lý Hân Dao rũ mắt, ảm đạm thất thần, trong lòng tủi thân và chua xót nói không nên lời, có người dũng cảm hơn mình.
Cô cho tới bây giờ không có dũng khí, lúc suýt chút nữa muốn nói ra, bị hôn nhân của nhau bao lấy bước chân. Cho đến hôm nay, dù là cùng Lăng Quốc Khâm thậm chí không có phát sinh qua quan hệ thân thể, cũng không thay đổi được sự thật bọn họ là vợ chồng hợp pháp.
Không phải đã sớm chặt đứt niệm tưởng sao? Sao còn buồn nữa?
Tất cả tiếng thở dài đều chôn ở đáy lòng, cô chỉ nhìn Dư Tâm Hoan, giương khóe miệng.
"Nước ngoài yêu đương đồng tính chỗ nào cũng có, những chuyện ngoài lề nhỏ kia không quan trọng, mình nghĩ cậu rõ ràng thế cục của Lăng gia hơn mình, mình không phải không tin Lăng Quốc Thao, mình tiếp xúc qua cậu ấy, coi như không có trở ngại, nghĩ đến đối với Ngữ Nhi cũng sẽ không tệ, nhưng mình để ý quan hệ giao tiếp phức tạp của Lăng gia cùng với phiền toái tương lai có thể xuất hiện, mình không muốn Ngữ Nhi tiến vào hoàn cảnh này, sự ngây thơ của em ấy sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén của người khác, em ấy sẽ bị thương đến thương tích đầy mình!"
Dư Tâm Hoan, không nghĩ tới, cô ấy một câu thành sấm.
"Không phải còn có mình sao?" Lý Hân Dao nói ra một câu rất có sức mạnh, làm cho Dư Tâm Hoan thậm chí không tìm được lời nói tiếp.
Cô kéo tay Dư Tâm Hoan lên, hỏi: "Tâm Hoan, cậu có tin mình không, tin mình có năng lực bảo vệ Tiểu Ngữ không?"
"Mình..."
Lòng bàn tay Hân Dao thật ấm áp, Dư Tâm Hoan nhìn hai người đặt tay bên nhau, không nhịn được bật cười: "Lăng gia cướp cậu đi, còn muốn cướp đi Ngữ Nhi của mình..."
"Cái gì?"
"Không có gì... Ngữ Nhi nói mình không hiểu tình yêu, cho nên không hiểu em ấy, có lẽ vậy." Dư Tâm Hoan rụt tay về, buồn bã thở dài, cuối cùng thật sự sẽ còn lại một mình cô ấy sao?
"Tâm Hoan ~" Lý Hân Dao nhìn cô ấy, nhịn không được hỏi: "Cậu có hạnh phúc không?"
Dư Tâm Hoan ngửa đầu nhìn về phía xa xa, "Hạnh phúc, mình cầm tất cả vinh dự của trường học, còn lên cả tạp chí ngành của bọn mình, tiếp theo mình dự định tiếp tục đào tạo chuyên sâu, mình muốn trở thành chuyên gia tâm lý học hàng đầu thế giới."
"Mình không hỏi điều này... mình là hỏi... anh ấy đối xử tốt với cậu không?"
Dư Tâm Hoan lúc này mới ý thức được cô đang hỏi cái gì, "Tốt, bọn mình là kiểu vợ chồng sự nghiệp, tôn trọng nhau như khách."
"Vậy... sao vẫn chưa có con nữa?" Lý Hân Dao vẫn nghi hoặc chuyện này, đã lâu như vậy, mặc kệ như thế nào đều nên có tin tức, cô thậm chí đã nghĩ xong sẽ tặng quà gì cho con của Tâm Hoan.
"Bọn mình không có ý định có con, đời này tôi cũng không có ý định sinh con, tất cả trọng tâm của tôi đều đặt trên sự nghiệp, không rảnh bận tâm cái khác, cứ như vậy cả đời đi, rất tốt."
Nghe tiêu sái, lại giống như cất giấu rất nhiều bất đắc dĩ, Lý Hân Dao biết mình không tiện hỏi sâu hơn nữa, cuộc sống hôn nhân của người khác, cô có quyền gì mà can thiệp chứ?
Có lẽ là tin tưởng thực lực của Lý gia, hoặc có lẽ là bởi vì Lý Hân Dao. Khi cô chân thành nói ra mình sẽ bảo vệ em gái, Dư Tâm Hoan mềm lòng.
Buông tay để cho em gái gả vào Lăng gia, gần như không có khả năng, nhưng Hân Dao ở đây, các cô làm chị em dâu, thân càng thêm thân, đối với mình mà nói, có cái gì không tốt?
Hai người cô ấy lo lắng nhất, ở cùng một chỗ, bảo vệ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, hình như cũng không tệ.
Sau nhiều lần giãy giụa, Dư Tâm Hoan thỏa hiệp, cô ấy thỏa hiệp với sự tín nhiệm đối với Lý Hân Dao, sự cưng chiều đối với em gái. Có lẽ loại thành toàn này, thật sự là điều cô ấy muốn.
Ngày hôn lễ của Dư Tâm Ngữ và Lăng Quốc Thao, Lăng gia không một ai có mặt, nghe nói vì cuộc hôn nhân không được công nhận này, anh ấy suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lăng Xương Khiếu.
Hai người rất khiêm tốn mời một ít bạn tốt, tổ chức nghi thức đơn giản.
Hôm đó, Dư Tâm Hoan uống say. Cô ấy đã sớm rời đi, một mình trở lại đại viện Dư gia. Trong nhà dự trữ một ít rượu ba ủ, cô ấy ngồi ở trong sân uống một mình, một chén lại một chén.
Trăng sáng nhô lên cao, đêm tối yên tĩnh không tiếng động, phóng đại suy nghĩ của cô ấy. Ý thức của Dư Tâm Hoan bị cồn chậm rãi nuốt chửng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mông lung.
Hoảng hốt mà sống cũng tốt, không phân biệt được hiện thực và mộng cảnh, Dư Tâm Hoan không biết tại sao mình đau thấu tâm can như vậy, nghĩ đến Lý Hân Dao đến Lăng gia, Dư Tâm Ngữ lại gả đi, trên đời này dường như chỉ còn lại có mình mình.
Cô đơn, mỗi ngày chỉ có những thành tựu và sách chuyên ngành làm bạn.
Mấy năm nay, cô ấy vẫn muốn cắt đứt một ít niệm tưởng, nhưng càng muốn cắt đứt, càng vướng bận.
"Cuối cùng chỉ còn lại một mình mình..." Dư Tâm Hoan lại uống một chén, đầu nặng nề ngã xuống bàn, lại bị một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nâng lên.
"Đừng uống, đi nghỉ ngơi đi." Lý Hân Dao bất đắc dĩ nhìn cô ấy, một đường theo tới, vốn không muốn lộ mặt, có thể thấy được cô ấy uống như vậy, thật sự không yên tâm.
Dư Tâm Hoan căn bản không chú ý tới Lý Hân Dao vẫn luôn ở đây.
Cho dù ở trong mơ nhìn thấy người trong lòng, Dư Tâm Hoan cũng cảm thấy vui vẻ.
Khi cô ấy nhìn khuôn mặt rõ ràng của Lý Hân Dao, mũi cay cay, bỗng nhiên ôm lấy cô, "Các cậu đều lập gia đình, đều đi Lăng gia, mình phải làm sao bây giờ?"
"Bọn mình đều ở đây, sẽ không đi."
Dư Tâm Hoan nắm chặt bả vai Lý Hân Dao, nước mắt tuôn như suối, cảm xúc tồn đọng hồi lâu, liều mạng khắc chế tình cảm, vào giờ khắc này phát tiết.
"Tâm Hoan ~" Lý Hân Dao khẽ vuốt lưng cô ấy, Dư Tâm Hoan lại hơi há miệng, cắn bả vai cô.
Lý Hân Dao kêu lên một tiếng, cắn môi nhịn xuống, chỉ là ôm chặt lấy cô ấy, "Không sao, không sao, muốn khóc thì khóc đi, không sao ~"
Cô vĩnh viễn dịu dàng như vậy, vĩnh viễn ẩn nhẫn mọi thứ. Bả vai đau đến khó có thể hô hấp, cô cũng không loạn tiết tấu nhẹ vuốt lưng Dư Tâm Hoan.
Đêm nay, Dư Tâm Hoan để lại vết thương cả đời không tiêu tan trên vai Lý Hân Dao. Vết cắn kia sau đó chảy máu, cũng là vết thương sâu nhất trong đời Lý Hân Dao.
Chịu đựng đau đớn, đưa Dư Tâm Hoan đến trên giường, Lý Hân Dao ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, bị cồn kích thích đến dạ dày khó chịu, Dư Tâm Hoan nửa tỉnh nửa hoảng hốt tỉnh lại, khi cô ấy nhìn thấy Lý Hân Dao ghé vào bên giường, trái tim nhất thời trở nên ấm áp.
Khóe mắt vẫn chua xót như cũ, không biết là vì mình, hay là vì người khác. Cô ấy không chống đỡ được dạ dày phiên giang đảo hải, vọt vào phòng vệ sinh nôn.
"Tâm Hoan, cậu không sao chứ?" Lý Hân Dao ngủ gật, nghe thấy động tĩnh lập tức tỉnh lại, đi theo.
"Mình không sao." Cô ấy lau khô khóe miệng, một thân mùi rượu, chính mình cũng ghét bỏ.
Lý Hân Dao lấy tới một ly nước mật ong, "Uống chút đi, giải rượu."
"Cảm ơn." Dư Tâm Hoan uể oải ỉu xìu, vịn bàn ghế và tường lại đi trở về trong sân, "Cậu tới lúc nào, không trở về thật sự được sao?"
Hôm nay ở sân lớn Dư gia, có chút hiu quạnh, chỉ có ánh trăng vẫn đẹp như vậy, nhưng dưới tàng cây sơn trà không còn bóng dáng Dư Tâm Ngữ.
"Mình đã nói với Quốc Khâm rồi, không sao, anh ấy sẽ không để ý đâu."
Dư Tâm Hoan cười khẽ, mỗi lần Lý Hân Dao đề cập đến Lăng Quốc Khâm, lòng của cô ấy sẽ mơ hồ đau đớn, trận say rượu này để cho cô ấy thấy rõ rất nhiều chuyện, thật sự là uổng phí cô ấy nghiên cứu tâm lý học nhiều năm như vậy, ngay cả trái tim của mình cũng xem không hiểu.
"Về sau uống ít rượu được không? Quá hại thân, một mình cậu ở nước ngoài lại không ai chăm sóc, mình không yên tâm." Ngữ khí Lý Hân Dao tràn ngập thỉnh cầu, trong mắt lộ ra đau lòng.
"Không say làm sao hiểu được bản thân?"
Cô ấy có chút hiểu được đối với Lý Hân Dao nóng ruột nóng gan cùng đối với Lăng Quốc Khâm địch ý và ghen tuông là chuyện gì xảy ra? Đại khái chính là thứ xa không thể với tới của tình yêu.
Trớ trêu thay, em gái cô ấy nói rằng cô ấy không hiểu tình yêu, nhưng em gái nói đúng, nếu cô ấy hiểu, liệu tình hình hiện tại có khác đi không.
Từ lúc Dư Tâm Ngữ mặc váy cưới cho đến khi rời đi, trong đầu Dư Tâm Hoan đều là hôn lễ của Lý Hân Dao, giống như trong phim chiếu lại một lần nữa.
Loại cảm giác này tựa như chính mình cầm một thanh đao, biết rõ rất đau, vẫn là muốn cắt đi, cho đến khi mình đầy thương tích.
Có thể làm tổn thương trái tim và tình cảm của mình như vậy, không phải tình yêu thì là gì?
"Cậu xem hiểu bản thân cái gì?"
Dư Tâm Hoan quay đầu nhìn cô, cúi đầu cười yếu ớt: "Nói ra chẳng có ý nghĩa gì."
"Mình muốn biết, được không? Mình thích nghe cậu giống như trước kia tâm sự với mình như vậy, chia sẻ khoái hoạt và thành tựu, mình muốn trở lại như trước kia, Tâm Hoan." Những lời này tràn ngập bất đắc dĩ, hai người xa cách mấy năm nay, đối với Lý Hân Dao mà nói, mỗi ngày đều là giày vò.
Dư Tâm Hoan cầm lấy nước mật ong, khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc năm tháng không có đường lui, đáng tiếc chính mình giác ngộ quá muộn, không sớm một chút thấy rõ."
"Thấy rõ cái gì?"
"Thấy rõ trong lòng mình có Hân Dao." Dư Tâm Hoan ra vẻ thoải mái, hiên ngang cười: "Nhưng lại thế nào chứ, "Không thay đổi được cái gì."
Lý Hân Dao kinh ngạc nhìn cô ấy, trái tim nặng nề chìm xuống, cô ấy thích mình sao? Thì ra không phải một mình cô tình nguyện, mà là trời xui đất khiến sao?
Trái tim vốn như tro tàn lại bốc cháy, nhưng cô phải đắm chìm khát vọng và dục vọng này.
"Tâm Hoan ~" Lý Hân Dao nâng mặt của cô ấy, thầm nghĩ lại nhìn cô ấy, khác cô ấy cả đời vào đáy lòng.
Dư Tâm Hoan bị cồn kích thích, hơn nữa lời nói ôn hòa động lòng người của Lý Hân Dao, trong lòng dâng lên một trận xúc động, cô ấy chậm rãi dựa vào bên môi Lý Hân Dao.
Lý Hân Dao đau lòng nhắm mắt lại, khi Dư Tâm Hoan chạm vào môi mình, thở dài: "Chúng ta không thể như vậy ~"
Dư Tâm Hoan ngừng lại, chua xót cười: "Cậu nói đúng, thôi quên đi."
"Kiếp sau đi." Lý Hân Dao hai mắt ngấm lệ, bất đắc dĩ đến cực điểm, cô đã là con dâu của Lăng gia, vợ của Lăng quốc Khâm, không thể làm bất cứ chuyện gì trái với đạo đức, cho dù trong lòng còn yêu.
Đời này đã bỏ lỡ, chỉ có thể kiếp sau.
"Được, kiếp sau đi." Dư Tâm cười cười, uống cạn mật ong trong ly.
Nếu tình yêu có thể nói ra sớm hơn, có phải mọi thứ sẽ khác?
Đối với hai người bọn họ, đều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro