Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Hoan dao 5

Edit: phuong_bchii

________________

Thời gian mang thai của Lý Hân Dao cực kỳ giày vò, giai đoạn đầu nôn đến không thể ăn cơm, chỉ có thể chuyền dịch dinh dưỡng duy trì, suốt ba tháng không ăn quá nhiều, cả người gầy gò không thôi.

Nếu như nói còn có chút hi vọng, đó chính là trên TV thấy được Dư Tâm Hoan. Đáng buồn thay, đó là nơi công cộng mà cô ấy tham dự với tư cách là vợ của đạo diễn Tạ Hướng Nguyên.

Lý Hân Dao nhìn hai vợ chồng họ hoà hợp, lòng đang rỉ máu. Thân thể khó chịu cộng thêm trong lòng tuyệt vọng, làm cho cô thống khổ vạn phần, duy nhất làm bạn cùng vui mừng, chính là chuỗi Phật đặt ở dưới gối đầu kia.

Thời gian trôi qua như nước, Lý Hân Dao dần dần lộ bụng bầu, nhưng tinh thần vẫn không tốt, tính tình cô vốn trầm tĩnh, trong khoảng thời gian này đa số thời điểm đều im lặng không nói, hai nhà Lý Lăng đều rất lo lắng trạng thái của cô, nhưng cô sẽ cười với người khác: "Con không sao, đứa nhỏ cũng rất tốt."

Cô không nghĩ tới, thời gian mang thai mình sẽ nhớ Dư Tâm Hoan như vậy, nhớ nhung thành bệnh dẫn đến cô có chút buồn bực không vui, nếu như không phải Dư Tâm Ngữ đem tình hình Dư Tâm Hoan gần đây đi thăm cô, còn không biết thời gian khi nào mới có thể chấm dứt?

Cuộc sống của Dư Tâm Hoan cũng không dễ chịu, cô ấy nhào vào trong việc học, gần như mất ăn mất ngủ.

Càng muốn quên càng không bỏ xuống được, trong lúc đó cô ấy cũng về nước hai lần, một lần là Lý Hân Dao nôn nghén nằm viện cô ấy đi thăm, nhưng người lại không lộ mặt, một lần khác là Dư Tâm Ngữ nói cho mình biết chuyện thích Lăng Quốc Thao.

Hai chị em bởi vì chuyện này mà cãi nhau túi bụi, chuyện Dư Tâm Ngữ và Lăng Quốc Thao ở bên nhau bị Dư Tâm Hoan cực lực phản đối, lần đầu tiên giao lưu không bệnh mà chết, hai người tan rã trong không vui.

Ba tháng sau, ngày dự sinh của Lý Hân Dao đã đến, bởi vì thấy đỏ thêm đau bụng sinh vào viện, chỉ là cô bởi vì cổ tử cung không mở, không thể tiến vào trạng thái sinh tự nhiên, cô đau ròng rã ba ngày ba đêm, suýt nữa khó sinh.

Ngày đó, Tuyên An mưa to như trút nước, máy bay của Dư Tâm Hoan hạ cánh xuống một thành phố khác, vì đuổi theo thời gian, cô ấy gọi một chiếc xe tư nhân đưa mình trở về.

Hai chị em đã lâu không liên lạc, bởi vì Lý Hân Dao sắp sinh, lại nói chuyện.

"Ngữ Nhi, Hân Dao thế nào rồi?" Ở buồng điện thoại khu nghỉ ngơi, Dư Tâm Hoan lại gọi điện thoại đến bệnh viện.

"Vào phòng sinh rồi, cổ tử cung vừa mở, có chút khó khăn."

"Tại sao không sinh mổ?"

"Chị Hân Dao không muốn, chị ấy kiên trì muốn sinh tự nhiên, không lung lay được chị ấy, thật lo lắng, chị, khi nào thì chị đến?"

"Chị vẫn còn một tiếng nữa, em đừng nói với cậu ấy chị sẽ trở về, chị qua đó nhìn một cái là được rồi." Cúp điện thoại xong, Dư Tâm Hoan bảo tài xế tăng tốc lên đường, cô ấy nhất định phải trở về.

Phòng sinh như thiên đường lại như địa ngục, khi tiểu thiên sứ giáng lâm nơi đó chính là thiên đường, khi sản phụ không thể vượt qua nguy cơ, nơi đó chính là địa ngục chôn vùi sinh mệnh.

Lý Hân Dao vẫn chịu đựng đau, kiên quyết không kêu ra tiếng, trên tay cô vẫn nắm chuỗi Phật kia, trong đầu đều là nụ cười của Dư Tâm Hoan. Cô khát vọng dùng trong trí nhớ tốt đẹp, cho mình một tia sức mạnh.

Nếu cô ấy ở đây thì tốt biết bao. Nếu như cô ấy ở đây, có lẽ giờ khắc này sẽ không có khó khăn đáng sợ như vậy.

Lý Hân Dao dùng hết sức lực cả đời, yêu Dư Tâm Hoan, lại dùng hết sinh mệnh mà sinh con, tình yêu và trách nhiệm, chung quy không thể lưỡng toàn.

Cuộc đời của cô, có lẽ phải theo đứa bé này hàng lâm, vĩnh viễn tiếp tục như vậy.

Cô và Tâm Hoan, không có khả năng, ở biên giới thời khắc sinh tử này, Lý Hân Dao đã nghĩ thông suốt.

Chấp niệm không còn, tình yêu chìm đáy lòng.

Trẻ sơ sinh cất tiếng khóc chào đời, tiếng khóc trẻ con nỉ non vang dội áp qua tiếng mưa rơi, y tá vội vã đi ra báo tin vui, "Chúc mừng Lăng tổng, chúc mừng Lý tổng, sản phụ bình an sinh hạ một bé trai, mẹ con bình an."

"Lăng gia nhà ta có cháu đích tôn rồi, ha ha ha." Lăng Xương Khiếu cười vui vẻ, xoay người nói với Hướng Hân Nghi: "Bà thông gia, Hân Dao lần này vất vả rồi, cũng vất vả mọi người đến một chuyến, sau này nhà chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi con bé."

"Con cái bình an là tốt rồi, tôi không mong con bé ở nhà các ông có bao nhiêu thành tựu, Lý gia tôi hậu thuẫn mạnh mẽ cũng đủ cho các ông dùng, tôi hi vọng ông thông gia có thể bảo đảm con gái của tôi ở nhà các ông vui vẻ tự tại, không được cưỡng cầu nó làm bất cứ chuyện gì." Hướng Hân Nghi khóe mắt rưng rưng, sinh con đau đớn như vậy, những tất cả mọi người sẽ kêu rên kinh nghiệm, nữ nhi lại không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, quá choáng váng.

những trải nghiệm mà mọi người đều sẽ kêu rên, con gái lại không phát ra bất kỳ tiếng nào, thật ngốc.

Một người phụ nữ không biết kêu khổ kêu mệt, nhất định ấm ức chính là mình.

"Nhất định nhất định."

"Thật tốt quá, thật tốt quá, chị Hân Dao cuối cùng cũng sinh rồi." Dư Tâm Ngữ không tự chủ được mà kéo lấy Lăng Quốc Thao, hai người ý cười nồng đậm nhìn nhau, trong mắt đều là đối phương.

Chi tiết này bị Lăng Xương Khiếu thu vào đáy mắt, nụ cười của ông thu lại, thoáng qua rồi biến mất.

Mưa to tầm tã, bước chân Dư Tâm Hoan dừng lại khi nghe tiếng cười nói.

Mưa hơi lạnh phả vào mặt, cô ấy bất giác lộ ra ý cười, người không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Trận mưa cuối thu này, không có đưa tới chờ đợi của Lý Hân Dao, Dư Tâm Hoan từ đầu đến cuối không lộ mặt, chỉ là thông qua Dư Tâm Ngữ đưa lên khoá vàng cho đứa nhỏ làm quà tặng.

Năm ấy, Dư Tâm Hoan vừa mới học tiến sĩ, cô ấy quyết tâm ở lại Mỹ phát triển, coi Trung Quốc là quê hương thứ hai.

Ngày rời đi, cô ấy biết được con trai của Lý Hân Dao tên là Lăng Thương Bắc.

Bởi vì các cô quen biết ở khu Bắc.

Là con dâu trưởng, Lý Hân Dao bởi vì ở nước ngoài vẫn không thể thêm vào gia phả, hiện tại Lăng Xương Khiếu đề xuất cô ấy cùng con trai Lăng Thương Bắc cùng nhau tổ chức nghi thức nhập gia phả, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách khứa, báo cho mọi người biết.

Bên giường, Lăng Xương Khiếu trước mắt hiền lành, "Hân Dao à, con xem ngày nào thích hợp? Xem thên thể con thuận tiện."

Một bên Lăng Quốc Khâm bế con ý cười nồng đậm, Lý Hân Dao khẽ nhếch khóe miệng, nhìn anh: "Quốc Khâm, em muốn uống canh bồ câu, anh giúp em sắp xếp nhé."

Cô giống như muốn cố ý đuổi anh đi, Lăng Quốc Khâm rất tích cực, "Được, anh đi ngay, ba, hai người nói chuyện trước đi."

Lăng Xương Khiếu nhìn cô thật sâu, "Con có chuyện muốn nói với ba sao?"

"Chuyện nhập gia phả, con muốn thương thảo với ba một chút."

"Con nói đi."

"Thứ nhất, con không muốn phô trương khắp nơi, thứ hai, Tiểu Bắc là cháu đích tôn nên thêm vào, nhưng con thì thôi."

Lăng Xương Khiếu kinh ngạc không thôi: "Con gả vào Lăng gia, chính là người nhà của chúng ta, sao có thể không nhập gia phả?"

"Tôi có vào gia phả hay không không quan trọng, đại phòng Lăng gia không đến nỗi thiếu chỗ, thật ra đối với ba cũng không có ảnh hưởng gì, trước mắt chủ tịch Lý Thị Phu Nhân là mẹ con, tổng giám đốc là anh trai con, con vẫn giữ chức vụ phó tổng giám đốc, gia nghiệp Lý gia vĩnh viễn có một phần cổ phần của con, ngày sau cho dù anh trai làm chủ tịch, địa vị của tôi vẫn sẽ không thay đổi."

Lăng Xương Khiếu sắc mặt khẽ biến, "Hân Dao, con muốn nói cái gì?"

"Con muốn nói, ba muốn Lý gia ủng hộ, sẽ không bị ảnh hưởng, cho nên con không vào gia phả không quan trọng, ý của con ba có hiểu không?" Ánh mắt Lý Hân Dao kiên định, ngữ khí mạnh mẽ, ở sự kiện này giống như không có thương lượng đường sống.

Lăng Xương Khiếu lần đầu tiên nhìn thấy Lý Hân Dao như vậy, cô trong xương cốt quật cường và tự tin, giống như bị cái gì câu ra. Không muốn nhập gia phả, nói lên cái gì đây? Ông thử hỏi: "Chẳng lẽ con không yêu Quốc Khâm?"

Lý Hân Dao cười khẽ: "Liên hôn thương mại, ba còn quan tâm đến cái này?" Thấy Lăng Xương Khiếu thay đổi sắc mặt, cô ngược lại dịu dàng nói: "Tình cảm con với Quốc Khâm như thế nào bà hẳn là nhìn ra, về sau bọn con vẫn muốn hết sức bồi dưỡng Tiểu Bắc, trọng tâm không nên ở trên người con, hi vọng ba thành toàn."

Lăng Xương Khiếu nhíu mày, lâm vào trầm tư, ông chỉ sợ không thuyết phục được Lý Hân Dao, huống chi vừa mới đồng ý với bà thông gia muốn cho cô tự tại, mặc kệ nguyên nhân gì, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự và lợi ích của Lăng gia là được.

Huống chi gia phả ngoại trừ chính mình, gần như không ai có thể nhìn thấy, chuyện này cũng sẽ không có người khác biết được, ông tin tưởng Lý Hân Dao sẽ không mở miệng nói với người khác chuyện này, về phần động cơ là cái gì, không quan trọng.

"Được, ba đồng ý với con."

"Cảm ơn ba."

Đây là thủ vững cuối cùng của Lý Hân Dao, vì chính mình giữ lại một phần chân tâm, giấu ở đáy lòng không muốn người khác biết, vĩnh viễn phong ấn xuống.

Cứ như vậy, hai người sinh ra bỏ lỡ, chưa từng có ai đề cập tới, cũng giống như chưa từng tồn tại.

Hai năm sau, Dư Tâm Hoan dựa vào năng lực và thành tích chuyên môn xuất chúng, tốt nghiệp tiến sĩ, hơn nữa trở thành giáo sư chuyên ngành, bắt đầu tham gia các buổi tọa đàm, thậm chí tham gia xuất bản sách chuyên ngành, cô ấy bắt đầu đọc qua rộng khắp, tiến hành nghiên cứu tâm lý học tội phạm, tâm lý học hành vi.

Cùng năm, Dư Tâm Ngữ tốt nghiệp đại học, làm giáo viên mỹ thuật, còn tổ chức triển lãm tranh cá nhân, hai chị em đều đạt được thành tích xuất sắc trong lĩnh vực của mình.

Mà Lý Hân Dao sau khi sinh con bằng vào thiên phú, thiết kế cho Lý Thị Phu Nhân một cái vòng cổ vang danh giới trang sức, tên là: Hoàn Hoàn Tương Ấn, cảm hứng lấy từ Dư Tâm Hoan.

Xem ra mỗi người đều thuận buồm xuôi gió, chỉ có Dư Tâm Ngữ và hôn sự của Lăng Quốc Thao là bị cản trở nặng nề.

Có Lăng Quốc Khâm môn đăng hộ đối ở phía trước, là đứa con trai thông minh nhất được yêu thương nhất Lăng gia, vợ của Lăng Quốc Thao nhất định không thể tục tằng. Nhưng anh ấy lại không có bất kỳ hứng thú gì với việc kinh doanh, một lòng cùng Dư Tâm Ngữ nghiên cứu thảo luận học thuật, nghệ thuật, muốn làm tiêu dao tán nhân, trải qua cuộc sống tự do tự tại.

Mặt khác, Dư Tâm Hoan đối với chuyện này vẫn giữ thái độ phản đối mãnh liệt.

Hai chị em lại cãi nhau.

"Chị cho phép em tự do yêu đương, xin ba không cần dùng tư tưởng cũ kỹ giam cầm em, không phải vì để cho em tự chuốc lấy cực khổ, Lăng gia là nơi nào, là nơi em có thể vào sao?" Dư Tâm Hoan nhìn thấu thế cục Lăng gia, đây liền giống như vương gia cướp đoạt ở cổ đại, về sau chắc chắn thảm thiết, ngày sau Lăng Quốc Thao sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng nhất định sẽ liên luỵ đến em gái.

"Chị cần gì mâu thuẫn như vậy, một mặt nói để cho em tự do tìm kiếm hạnh phúc, mặt khác chính là thực hiện lời hứa của mình như vậy."

"Đây là thấy được kết cục, em nhất định sẽ chịu khổ, chị làm sao có thể cho phép, em cảm thấy Lăng Quốc Thao sẽ mang em bỏ trốn hay sẽ cùng Lăng gia đoạn tuyệt quan hệ? Em cho rằng Lăng Xương Khiếu là người tốt gì? Ông ta sẽ để một giáo viên đại học vô danh như em vào cửa sao? Em đừng ngây thơ như vậy! Những gia đình hào môn coi thường nhất chính là văn nhân và con hát."

Dư Tâm Ngữ đối với tình yêu chấp nhất, Dư Tâm Hoan không thể tưởng tượng được, cô nàng một lòng nhận định Lăng Quốc Thao, sẽ không bởi vì bất kỳ khó khăn nào mà lùi bước, "Em tin tưởng Quốc Thao sẽ bảo vệ em, em cũng tin tưởng thật lòng sẽ nhận được hồi báo, chị à, nếu như không thể cùng người mình yêu ở bên nhau, đời này còn gì ý nghĩa?"

"Yêu? Chị thấy em là bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội!" Dư Tâm Hoan nóng nảy, ngữ khí có chút nặng nề.

"Chị đây là không hiểu tình yêu, chị không hiểu tình yêu mới sẽ hiện thực như vậy, chị không hiểu tình yêu cũng chỉ biết nhìn thấy lòng người hiểm ác, chỗ âm u của hào môn, nếu như chị trong lòng có thiện ý, thế giới này cũng sẽ đối xử tử tế với chị."

"Chị không hiểu tình yêu? Chị ác ý sao? Em đừng có mê muội nữa được không? Nếu biết rõ hố lửa còn cho em đi vào, thì chị không phải là chị của em nữa!" Dư Tâm Hoan bị tức đến không nói gì ngưng nghẹn, cô ấy nghiên cứu tâm lý học lâu như vậy, cũng tiếp xúc qua tầng lớp quyền quý, cô ấy làm sao có thể không hiểu tâm lý của đám người này, Tâm Ngữ sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của cô ấy chứ?

Tam phòng tứ phòng sau này sẽ là đèn cạn dầu sao? Bối cảnh vị hôn thê của tam phòng Lăng Quốc Huân lớn mạnh, tứ phòng mặc dù vẫn chưa có manh mối, nhưng nghe nói Lăng Quốc Chương cũng đang theo đuổi một vị thiên kim hào môn.

Mà cô nàng, Dư Tâm Ngữ, một giáo viên đại học ở trong tầng lớp phú quý này căn bản là không phù hợp, cuộc sống sau này sao có thể dễ chịu đây? Đằng sau những cuộc tranh đấu đó, không có tình cảm gì đáng nói.

"Chị à, chị còn khó nói chuyện hơn với ba, em không muốn nói với chị nữa, chuyện này chị ngăn cản không được, em đã mang thai con của Quốc Thao rồi."

"Cái gì?!" Dư Tâm Hoan khiếp sợ nhìn cô nàng, đây chưa kết hôn đã mang thai trước cho trong lòng Dư Tâm Hoan một kích nặng nề, cô ấy giơ tay chỉ vào mặt Dư Tâm Ngữ, thời khắc mấu chốt có người vọt vào, cầm tay của cô ấy.

"Bình tĩnh một chút, Tâm Hoan!"

Dư Tâm Hoan sững sờ quay đầu, là khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ kia, khoảnh khắc nhìn thấy cô, một cơn đau thấu tim đâm vào từng tấc da thịt, cô ấy chỉ chậm rãi nói ra cái tên kia: "Hân Dao ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro