Ngoại truyện: Hải Tân 6
Edit: phuong_bchii
________________
Đầu ngón tay Hải Dụ run nhè nhẹ, hồi lâu không dám quay đầu lại, cô chậm rãi nhìn lại, thấy bàn tay bị thương kia, vết thương quen thuộc, ký ức sâu sắc đã lâu tập kích trong lòng.
Ngay lúc đó chính mình, đắm chìm ở đáy nước, gần như hít thở không thông. Khoảnh khắc Tân Nhiên xông vào, cô biết mình đã được cứu. Ở bên bờ vực sinh tử sợ hãi như vậy, trong đầu cô lại xuất hiện bóng dáng Tân Nhiên.
Ý nghĩ đó chợt lóe lên, đến nỗi sau đó cô cũng không dám nhớ lại.
Đáy mắt của cô, từng chút từng chút dời đi, cho đến đối diện đôi mắt chứa đầy nước mắt của Tân Nhiên.
Nước mắt Hải Dụ nhất thời trào ra mãnh liệt, cô khẽ nắm tay Tân Nhiên, che miệng nghẹn ngào, nói không nên lời. Tân Nhiên hôn mê quá lâu, vừa tỉnh lại cô ấy suy yếu đến không cách nào nói chuyện, cũng chỉ là rơi lệ không nói.
Cô ấy có thể kéo Hải Dụ đã dùng hết sức lực.
Cô ấy không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là luôn cảm giác có người ở bên cạnh nói chuyện với mình. Giọng nói rất quen thuộc, có đôi khi là chị gái, có đôi khi là Hải Dụ, cô ấy rất muốn tỉnh lại, nhưng tựa như lâm vào trong ác mộng, bất luận giãy giụa như thế nào đều không thể mở mắt.
Trong nháy mắt, cô ấy giống như linh hồn xuất khiếu, thân thể bay tới giữa không trung, cô ấy thậm chí giống như nhìn thấy chính mình được cấp cứu.
Mọi thứ như một giấc mơ.
Khi xem tin tức trên TV ở nhà ga, không chút do dự quay đầu lại.
Cô ấy may mắn chính mình đi mà trở về, không riêng gì là bởi vì cảm giác sứ mệnh trời sinh, càng bởi vì gặp chuyện không may chính là Dư Tâm Hoan, cô ấy phải tự mình qua đó, nếu không sẽ không cách nào an tâm.
Cô ấy cũng không phải muốn làm anh hùng, chỉ là xuất phát từ bản năng.
Tiếng nổ vang lên một khắc kia, cô ấy có như vậy trong nháy mắt hối hận, sinh mệnh cuối cùng, cuối cùng vẫn là lưu lại tiếc nuối.
Cô ấy rõ ràng thích Hải Dụ như vậy, lúc nào cũng lo lắng, nhớ nhung, nhưng lại dễ dàng từ bỏ.
Trong khoảng thời gian ngủ say này, cô ấy mơ thấy lần đầu gặp gỡ và từng chút từng chút một với Hải Dụ. Cô ấy luôn nghĩ nếu như có thể sống sót, nhất định phải dũng cảm một chút.
Có thể nghe được những lời chân thành của Hải Dụ, nhờ có chị gái.
Sau khi cô ấy tỉnh lại, tổ chuyên gia tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, đều cảm thấy cô ấy là một kỳ tích, vốn tưởng rằng rất có thể sẽ biến thành người thực vật cứ như vậy nằm cả đời, nhưng ý chí của cô ấy lại kinh người, sau khi hôn mê hai tháng dần dần tỉnh lại.
Lúc ấy, Tân Mân chuyển Tân Nhiên tới phòng bệnh bình thường, tính đến Hải Dụ sắp đến, chị bỗng nảy ra ý tưởng.
"Em có muốn biết tâm ý của cô ấy hay không?"
Ngay lúc đó Tân Nhiên mới vừa tỉnh lại có chút mơ hồ, chỉ là nhìn chị gái vẻ mặt cười xấu xa, khẽ gật đầu.
"Vậy em nhắm mắt lại, nghe là được."
Sau đó là Hải Dụ chạy tới, Tân Mân giả vờ nói từ bỏ trị liệu. Nếu không phải lần kích thích sống còn này, nếu không phải Tân Mân quả quyết thăm dò, Hải Dụ có lẽ vẫn không nói nên lời.
Cô vẫn cho rằng mình sợ nhất là nghề nghiệp của Tân Nhiên, kết quả mới phát hiện, cô sợ cuộc sống không có Tân Nhiên, cũng không thể tưởng tượng cuộc sống sau khi Tân Nhiên thật sự rời khỏi mình.
Cô cho rằng mình có thể khống chế cảm giác này một cách tự nhiên, có thể xử lý tốt cảm xúc dao động mà tình cảm mang đến.
Nhưng cô đã sai.
"Hai chị em các người chính là liên thủ bắt nạt người ta." Cô không nghĩ tới Tân Mân trông có vẻ nghiêm túc đứng đắn lại làm loại chuyện này.
Tân Nhiên hơi nhướng mày, há miệng muốn nói chuyện, vẫn không có sức, cuối cùng bỏ cuộc, chỉ nhìn Hải Dụ cười ngây ngô.
Trong khoảng thời gian này, Tân Nhiên không có ăn cơm, mặc dù truyền đường glucose, nhưng cả người vẫn gầy đi rất nhiều. Hải Dụ nắm tay cô cũng có thể cảm giác được xương ngón nhô ra, cả người đều mỏng đi.
"Tôi đã hỏi bác sĩ, bây giờ em chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm, tôi trở về nấu cho em chút cháo kê, được không?"
Tân Nhiên không gật đầu, chỉ nắm chặt tay cô, trong mắt lộ ra vẻ không nỡ.
Hải Dụ đọc được ánh mắt cô ấy muốn biểu đạt gì đó, lại bình yên ngồi trở về, "Vậy tôi ở bên em một lát rồi đi."
Tân Nhiên lúc này mới lộ ra ý cười, ăn cơm nào quan trọng bằng Hải Dụ.
Từ biệt, hình như đã lâu lắm rồi. Cô ấy muốn nhìn Hải Dụ thật kỹ, nhưng dù nhìn bao lâu cũng không đủ.
Tin tức Tân Nhiên tỉnh lại do phía bệnh viện tiết lộ ra ngoài, truyền thông tiến hành đưa tin, sự kiện cháy nổ lúc trước dẫn tới sự chú ý rất lớn của xã hội, Tân Nhiên một lần nữa trở thành "anh hùng" trong miệng mọi người.
Cùng lúc đó, phòng làm việc Lam Doanh cũng mượn điểm nóng, tuyên bố bộ phim sắp đóng máy, vừa khen ngợi đại diện nữ cảnh sát Trung Quốc Tân Nhiên, vừa tiến hành quảng bá.
Tân Nhiên thân thể tại từng ngày từng ngày khôi phục, trong bệnh viện mỗi ngày đều nhận được các loại hoa và quà, có chút là bệnh nhân và bệnh viện tặng, có chút là tấm lòng của nhân viên y tế, bao gồm các lãnh đạo cục công an thành phố cũng tới thăm.
Hải Dụ xin nghỉ dài hạn, tạm biệt cương vị, toàn tâm toàn ý chăm sóc Tân Nhiên.
"Chị xin nghỉ phép, nhị tiểu thư liền thiếu một trợ thủ đắc lực."
"Cô ấy hiện tại rất thảnh thơi, tự mình làm không cần ai quyết định, chuyện gì cũng để Thương Bắc quyết định, làm sao còn có thể để ý tôi có ở đây hay không."
Cô đưa quả táo đã gọt xong cho Tân Nhiên, hỏi: "Chị Tân Mân có nói khi nào em có thể xuất viện không?"
"Nói đang chờ kết quả kiểm tra sức khỏe cuối cùng, nếu không xuất viện em sẽ mốc meo, hiện tại tứ chi không có sức, đi đường đều thở hổn hển, giống như tàn phế."
Sắc mặt Hải Dụ đột nhiên kéo xuống, "Em nói cái gì vậy?"
"A, không có gì, ý em là muốn sớm xuất viện rèn luyện thân thể một chút." Tân Nhiên sợ hãi cúi đầu gặm táo, Hải Dụ biến sắc, cô ấy liền hết cách.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, còn muốn cùng Hồng tỷ luận bàn nữa."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến âm thanh, "Cùng tôi luận bàn không cần gấp, tôi chờ lúc nào cũng được."
Liễu Tư Dực mỉm cười nhàn nhạt đi vào, "Xem ra gần đây tôi phải chăm chỉ khổ luyện."
"Hồng tỷ."
"Hồng đến rồi à, nhị tiểu thư đâu?" Hải Dụ phát hiện Lăng Thiên Dục không đến, có chút kỳ lạ.
"Gần đây chị ấy đang làm thủ tục chuyển giao, sau này chuẩn bị làm cố vấn thành viên hội đồng quản trị, vị trí chủ tịch chính thức do Thương Bắc đảm nhiệm."
Hải Dụ kinh ngạc nói: "Cô ấy thật sự từ chức sao?"
"Nói lâu như vậy, rốt cuộc cũng đạt được mong muốn, như vậy cũng tốt, về sau để cho chị ấy làm việc nhà nấu cơm cùng em đi làm." Liễu Tư Dực ủng hộ mỗi một quyết định của Lăng Thiên Dục, các cô ở chung rất bình đẳng, tôn trọng đối phương, trung thành với trái tim của mình.
"Cố vấn hội đồng quản trị có phải giống như thẩm phán Nghiêm hay không? Trên danh nghĩa không thuộc tập đoàn, trên thực tế vẫn có quyền quyết sách và quyền lên tiếng?" Tân Nhiên hỏi.
Liễu Tư Dực có chút hứng thú nhìn cô ấy, "Cô ngược lại rất hiểu Nghiêm Văn Khâm, à đúng rồi, cô ấy là thần tượng của cô, cũng không kỳ lạ."
"Đúng vậy, tuy rằng cô ấy không làm thẩm phán, nhưng trong lòng tôi vẫn là nữ anh hùng, hơn nữa hiện tại cô ấy chuyên tâm làm công ích, giúp đỡ quần thể phụ nữ trẻ em yếu thế, hàng năm cùng chị Tiêu tự bỏ tiền túi, quyên tiền cho quỹ, còn sáng lập trường tiểu học Hi Vọng, nhưng cũng không tiếp nhận phỏng vấn, vẫn rất khiêm tốn." Nhắc tới Nghiêm Văn Khâm, Tân Nhiên thao thao bất tuyệt, thậm chí bắt đầu nói sự kiện phán án năm xưa của cô ấy, tán dương cô ấy cương trực công chính như thế nào, kể lại cô ấy sinh ra danh môn như thế nào lại đang dâng hiến cương vị, vẻ mặt của một fan girl.
Mặt Hải Dụ không chút thay đổi, rót một ly nước đặt lên bàn, đáy ly phát ra một tiếng "Cạch", rót xong cô liền đi ra ngoài, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Tân Nhiên sững sờ nhìn ra cửa, khó hiểu nhìn về phía Liễu Tư Dực, "Chị ấy làm sao vậy?"
Liễu Tư Dực khóe môi mỉm cười, "Nếu Thiên Dục ở trước mặt tôi ca ngợi một người phụ nữ như vậy, buổi tối này tôi nhất định để cho chị ấy ngủ sô pha."
"Hả? Tôi không có ý đó, tôi chỉ là..."
"Không nghe giải thích."
"Hả? Nhưng mà..."
"Đổi vị trí suy nghĩ, nếu chị Hải Dụ gặp được một người phụ nữ ưu tú, ở trước mặt cô liều mạng khen ngợi người ta có thể làm đẹp thiện lương, cô cảm thấy thế nào?"
"Ơ..."
Tân Nhiên tưởng tượng một chút, trong lòng có chút khó chịu, tính cách Hải Dụ tương đối nhạt, nếu để ý một người như vậy, thật sự đáng sợ.
Chỉ tưởng tượng một chút đã khiến Tân Nhiên cảm thấy bất an.
"Tôi sai rồi!" Cô ấy lập tức muốn nhận sai.
Liễu Tư Dực cười khẽ, "Nhận sai cũng không phải đối với tôi."
"Vả lại, Hồng tỷ, hai người ở chung có phải nên đặc biệt chú ý hay không, tôi không có kinh nghiệm, rất sợ chị ấy tức giận." Tân Nhiên cảm thấy chính mình yêu đương ngốc nghếch, rất có thể không chú ý liền chạm đến khu cấm kỵ.
"Tình cảm là cần kinh doanh, nhưng kinh doanh cơ sở là muốn dùng tâm, để ý, để tâm, hiện tại giai đoạn cô không cần suy nghĩ nhiều, từ bạn bè đến người yêu, từ sống một mình đến ở chung, luôn cần mài hợp, khả năng cũng sẽ có va chạm, đó cũng không phải là vấn đề."
Tân Nhiên tỉ mỉ thưởng thức lời nói của Liễu Tư Dực, giữa cô ấy và Hải Dụ, không biểu đạt rõ ràng thích ở bên nhau, nhưng hai người nước chảy thành sông trở thành quan hệ thân mật.
Loại cảm giác này làm cho cô ấy kiên định, thoải mái.
Có đôi khi cô ấy thật muốn cứ như vậy bình bình đạm đạm trôi qua.
Rời khỏi phòng bệnh, Hải Dụ đến văn phòng bác sĩ, cô vẫn nhớ rõ trong đầu Tân Nhiên còn có mảnh thủy tinh vỡ, cũng nhớ rõ Tân Mân từng nói sau này có thể phải làm phẫu thuật mở sọ.
Bản báo cáo kiểm tra sức khỏe cuối cùng chính là đánh giá phương diện này, cô nhớ rõ kết quả hẳn là hôm nay có.
Trong phòng làm việc, Tân Mân ngẩn người nhìn phim chụp CT não, bọn họ vừa kết thúc cuộc họp nhằm vào báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tân Nhiên, cuối cùng đạt thành ý kiến nhất trí.
"Chị Tân Mân." Hải Dụ gõ cửa phòng làm việc.
"Tôi đang muốn tìm em đây." Tân Mân không bất ngờ khi cô đến.
"Có kết quả rồi phải không ạ?"
"Ừ, ngồi đi."
"Em nhớ trước đó chị đã nói qua, không biết mảnh vỡ trong đầu cô ấy có thể có di chứng hay không, cũng không biết phẫu thuật mở sọ có thể làm hay không, hiện tại kiểm tra kết quả là?"
Tân Mân vẻ mặt nghiêm trọng, rất bất đắc dĩ, "Những ngoại thương khác của con bé không có vấn đề gì, em làm thủ tục xuất viện cho con bé đi, nếu bây giờ làm phẫu thuật sẽ có nguy hiểm, nhưng không làm phẫu thuật, dựa theo vị trí hiện tại mà xem, về sau rất có thể sẽ chèn ép thần kinh thị giác, rất khó giải quyết."
"Ép dây thần kinh thị giác có nghĩa là... sẽ bị mù?"
"Hiện tại chúng tôi chỉ là tính toán sơ bộ, trước mắt bệnh viện đã liên hệ với các chuyên gia phẫu thuật thần kinh hàng đầu thế giới tiến hành hội chẩn, đến lúc đó sẽ quyết định ra phương án cụ thể, em trước đừng nói với con bé, có kết quả tôi sẽ thông báo cho em."
Hải Dụ bình tĩnh trả lời: "Em biết rồi, chị Tân Mân, em muốn đón cô ấy đến chỗ em, được không?"
"Em thật sự muốn chăm sóc con bé?"
"Em muốn ở cùng với cô ấy, không biết chị có đồng ý hay không, nếu chị đồng ý cho bọn em dùng quan hệ như vậy ở chung, tôi bằng lòng vĩnh viễn chăm sóc cô ấy."
Tân Mân chống cằm nhìn cô, cười nói: "Xem ra nhà họ Tân chúng ta có con dâu rồi, nha đầu này cũng coi như nhân họa đắc phúc."
"Đừng trêu ghẹo em, em đi trước đây." Mặt Hải Dụ nở rộ như hoa đào, đỏ ửng phủ kín hai má, tâm trạng vui buồn đan xen, làm cho tâm trạng của cô lên lên xuống xuống.
Cô dự định chuẩn bị tốt kết cục xấu nhất, cũng chuẩn bị nghênh đón ngày mai tốt nhất.
Cô không muốn lãng phí thời gian nữa, càng không muốn giống như hai vị trưởng bối, phí thời gian lâu như vậy, mới có thể ở bên nhau.
Có chút yêu, không cần nói ra miệng, tự nhiên có thể lĩnh hội.
Hải Dụ sợ ảnh hưởng đến công việc, trực tiếp đệ đơn từ chức, Lăng Thương Bắc không phê chuẩn, cho phép cô tạm nghỉ giữ chức.
Tân Nhiên dọn vào nhà Hải Dụ, nhưng vẫn chưa trở lại làm việc, cô ấy từng muốn xin trở lại cương vị, đều bị từ chối.
Tất cả mọi người đều biết trong đầu cô ấy còn có một mảnh vỡ thủy tinh chưa lấy ra, chỉ có cô ấy không biết.
Sau khi thân thể hoàn toàn khôi phục lại rèn luyện một đoạn thời gian, Tân Nhiên cuối cùng như nguyện cùng Liễu Tư Dực tiến hành luận bàn. Tân Nhiên được huấn luyện đặc biệt của trường cảnh sát và bộ đội, thiên về chiến đấu, Liễu Tư Dực học được tương đối kém, dùng khéo léo và dẻo dai.
Hai người đến điểm mới thôi, cuối cùng bất phân thắng bại, còn trao đổi tâm đắc và phương pháp huấn luyện với nhau.
Tân Nhiên mồ hôi đầm đìa, cười nhìn về phía Hải Dụ bên cạnh, "Tôi ấy à, cuối cùng cũng có thể an tâm tiếp nhận phẫu thuật mở sọ rồi." Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục nhìn nhau, Hải Dụ kinh ngạc không thôi, "Em biết?"
Làm sao biết được? Họ đều hẹn không nói cho cô ấy biết.
Trong lúc nhất thời, Hải Dụ không biết nói tiếp như thế nào.
Thật ra Tân Nhiên là một người rất tinh tế tỉ mỉ, cô ấy am hiểu phá án tự nhiên có thể nắm bắt được chi tiết, cũng có thể nhìn ra dấu vết để lại, càng có thể từ biểu hiện của Hải Dụ dò được tin tức.
Lăng Thiên Dục vỗ nhẹ bả vai cô ấy, "Tôi nói này Tân Nhiên, cơm Hải Dụ nấu có ngon không?"
"Hả? Ngon."
"Giường nhà chị Hải Dụ ngủ có thoải mái không?" Liễu Tư Dực thuận tiện hỏi tiếp.
Tân Nhiên gật đầu.
"Vậy thanh thản ổn định làm phẫu thuật, chúng tôi cùng nhau chờ cô ra ngoài." Liễu Tư Dực nhìn về phía Hải Dụ, cô vốn cũng xấu hổ biểu đạt, nhưng vì khích lệ Tân Nhiên, vẫn mở miệng: "Tôi đã rao căn nhà này ra ngoài rồi, sau khi bán đi đổi căn lớn hơn, tôi dự định thiết lập phòng tập thể thao và thư phòng, lát nữa sẽ chuyển hết sách vở trong nhà cũ của em tới đây, còn có dụng cụ tập thể hình của em, chờ em bình phục xuất viện, chúng ta sẽ chuyển."
Lăng Thiên Dục cười nhìn nàng, "Cùng chung khu với chúng tôi, Mộc Uyển và Lam Doanh cũng mua một căn, sau này tới nhà chỉ còn vài bước."
"Này, mọi người đừng an ủi tôi nữa, chỉ cần phẫu thuật thôi, tôi cũng không sợ hãi, hơn nữa..." Tân Nhiên tiến đến bên cạnh Hải Dụ, "Tôi xin vào cục, sau này về làm chỉ tham gia điều tra, giảm bớt tham gia hành động, tôi muốn tìm ra chân tướng vụ án, đối với người bị hại cũng có ý nghĩa rất lớn đối với xã hội."
Cô ấy không muốn Hải Dụ trải qua những ngày lo lắng sợ hãi, cô ấy muốn ở bên nhau bình đạm, kiên trì tín ngưỡng của mình.
Đây là thỏa hiệp lớn nhất của cô ấy, vì Hải Dụ có thể làm được chuyển biến lớn nhất.
Hải Dụ nhìn cô ấy: "Như vậy sẽ không thiệt thòi cho bản thân sao?"
"Không, em không rời khỏi vị trí của mình, nhưng nếu cần em hỗ trợ, em có thể..."
"Không sao, cho dù em không làm ra thay đổi như vậy, tôi cũng chấp nhận tất cả của em, tôi thích chính là em chân thật, em hoàn chỉnh."
Tân Nhiên gãi đầu, sắc mặt ửng đỏ, cười như một đứa trẻ.
"Ôi trời, cho chúng ta ăn cơm chó." Lăng Thiên Dục vỗ vỗ hai tay, dựa sát vào bên người Liễu Tư Dực.
Liễu Tư Dực nhướng mày: "Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ."
Ca phẫu thuật mở sọ của Tân Nhiên rất thành công, bởi vì dùng robot tiên tiến nhất thế giới trợ giúp, chỉ cạo tóc ở chỗ mở miệng, hình tượng cả người không bị ảnh hưởng.
Gây mê tan hết, sau khi khôi phục ý thức, đầu tiên cô ấy nhìn thấy Hải Dụ.
"Tỉnh rồi? Đau không?" Hải Dụ mừng rỡ không thôi.
"Không đau... chỉ là nhớ chị..." Giọng Tân Nhiên rất nhẹ, Hải Dụ hơi cúi người, dán vào lòng bàn tay cô ấy, "Đều qua rồi, tất cả đều đã qua rồi."
"Đừng rời bỏ em." Tân Nhiên nhìn Hải Dụ, trong mắt rưng rưng, cho tới bây giờ cô ấy vẫn có chút không thể tin được, Hải Dụ thật sự bằng lòng tiếp nhận cô ấy.
Hải Dụ nhẹ hôn tay cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đời này, em không rời, tôi không bỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro