Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Hải Tân 2

Edit: phuong_bchii

________________

Người cầm dao trông có vẻ tinh thần không bình thường, tâm tình kích động dị thường, chém loạn một trận với cây cảnh, thỉnh thoảng đá vào thùng rác. Người qua đường bị chém ngã trên mặt đất không dám động đậy, may mà không bị thương ở chỗ hiểm.

Cảnh sát giơ khiên chậm rãi tiếp cận, quần chúng vây xem bên cạnh lui đến phạm vi an toàn, rất nhiều người cầm điện thoại quay phim, trong hoảng sợ phát trực tiếp tình huống hiện trường.

Khi tất cả mọi người đang sợ hãi tự bảo vệ mình, chỉ có Tân Nhiên đi ngược chiều đến khu vực nguy hiểm, hơn nữa đi tới phía trước nhất.

"Thưa cô đừng quấy rối, mau lui ra phía sau đi." Cảnh sát phòng bị muốn kéo cô ấy quay đầu lại, Tân Nhiên lấy thẻ công tác ra, "Phiền anh cho tôi mượn gậy co duỗi."

"Thì ra cô là đội trưởng Tân?" Cảnh sát Tuyên An nào có ai không biết Tân Nhiên, hắn vội rút cây gậy trên lưng cho cô ấy, "Cô cẩn thận."

Tân Nhiên vung mạnh một cái, côn co duỗi kéo dài, cô ấy làm thủ thế với cảnh sát cầm súng, ý bảo bọn họ đừng dễ dàng hành động, để tránh kích thích tội phạm.

Cô ấy bình tĩnh đi về phía người cầm dao, người nọ cảm giác có người tới gần, bắt đầu nóng nảy, "Muốn chết như vậy tao sẽ thành toàn cho mày!" Nói xong hắn giơ dao phay chém về phía Tân Nhiên, người qua đường bắt đầu thét chói tai, đám người lại lần nữa tản đi về phía sau.

Chỉ thấy Tân Nhiên vung gậy, ngăn cản một kích kia của hắn, sau đó nhấc chân công kích hạ bàn, nhân lúc người nọ bị đau phân tâm, cô ấy nhẹ nhàng lật gậy, khuỷu tay bóp khuỷu tay của hắn, cũng hung hăng đập bàn tay cầm dao của hắn về phía thân cây, cuối cùng vừa nhớ tới ném hắn ngã xuống đất, những cảnh sát khác vội vàng xông tới tiếp nhận.

Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, Tân Nhiên gần như không cần tốn nhiều sức liền thu phục cái tên chém người này.

Sau khi thu phục, cô ấy trả lại gậy co duỗi, không nói một câu, cũng không để ý đến lời khen ngợi và ánh mắt vây xem của người khác, trước tiên trở về tìm Hải Dụ.

Nhưng khi cô ấy trở lại chỗ cũ, Hải Dụ đã biến mất.

Chị vẫn là đi à? Tân Nhiên nhìn xung quanh, buồn bã đến cực điểm.

Cô ấy phá qua nhiều vụ án như vậy, từng tham gia nhiều hành động như vậy, cho dù có thất bại có án chưa giải quyết, cũng không thật sự đả kích cô ấy.

Nhưng Hải Dụ, tùy tiện làm gì cũng có thể tác động đến cô ấy, thậm chí đánh bại cô ấy.

Tân Nhiên vịn xe đạp, buồn bã thở dài, vừa định đẩy xe rời đi, trước mắt xuất hiện một ly đồ uống.

Cô ấy ngẩng đầu, đúng là Hải Dụ.

"Thấy có người bán nước mơ, mua cho cô một ly, nhìn cô đầu đầy mồ hôi kìa." Hải Dụ khẽ nhếch khóe môi, giờ khắc này cô dịu dàng đến cực điểm, khiến Tân Nhiên trầm mê trong đó không thể tự kiềm chế.

"Tôi còn tưởng chị đi rồi." Tân Nhiên uất ức đột nhiên nổi lên, nhưng nhìn thấy nước mơ lại vui vẻ như một đứa trẻ, cầm hút vài ngụm, bỗng nhiên cảm thấy mát mẻ, hốc mắt cũng ướt theo.

Thì ra con người thật sự sẽ tham lam, cũng sẽ không biết đủ, nhận được một chút ấm áp, sẽ muốn nhiều hơn. Nhiều khi con người không vui, đều là bởi vì muốn quá nhiều.

Cô ấy đột nhiên có chút không nỡ rời đi, cứ như vậy thủ Hải Dụ cả đời, nhưng mệnh lệnh thuyên chuyển đã được ban hành, cô ấy phải đi.

"Cô không bị thương chứ?" Hải Dụ lo lắng hỏi một câu, lúc nãy nói không lo lắng là giả, thật ra cô cũng tin Tân Nhiên có thể giải quyết, nhưng dù sao đối mặt cũng là người không bình thường cầm hung khí, nguy hiểm vĩnh viễn vẫn có.

Tân Nhiên cười lắc đầu, cô ấy nhéo chóp mũi muốn khống chế cảm xúc, "Loại người này không làm tổn thương được tôi đâu, yên tâm."

"Ừm, cô không cần tiễn tôi, khoảng cách không xa, tôi muốn tự mình đi một chút, cảm ơn cô đã nhớ rõ lời chính mình đã nói, trước tiên chúc cô thuận buồm xuôi gió, bình an thuận lợi."

Lời tạm biệt đơn giản khiến cả đêm đều trở nên thương cảm, Tân Nhiên mặc dù đang ở trong đám ồn ào, nhưng cô ấy không nghe thấy gì cả, bên tai chỉ có đoạn cuối cùng của Hải Dụ.

Cô ấy thất hồn lạc phách về đến nhà, nhìn vali hành lý thu thập xong kia, chỉ cảm thấy nồng đậm cô tịch vây quanh chính mình. Cô ấy đi đến nơi lần trước được Hải Dụ ôm, nhắm mắt nhớ lại xúc cảm và ấm áp kia.

Thật sự nên buông đi, cô ấy không thể tiếp tục như vậy nữa.

Thì ra thích một người, sẽ phóng đại sự cô độc.

Sau khi chia tay, Hải Dụ mất ngủ liên tục hai ngày, tinh thần rất kém cỏi, mỗi ngày đều dựa vào cà phê đen nồng đậm để nâng cao tinh thần.

Cô mở ngăn kéo ra, nhìn hộp đựng đạn xuất thần, từ khi chuyển đến văn phòng, cô liền đem thứ này để riêng, thỉnh thoảng lấy ra xem, như thể có thể giảm bớt mệt mỏi.

Nào có ai tặng loại quà này, Hải Dụ bất đắc dĩ cười cười.

Thời đại hòa bình, vẫn phải có người gánh vác sức nặng đi về phía trước, Tân Nhiên vui vẻ gánh vác trách nhiệm như vậy, tín ngưỡng là thứ vô cùng trân quý, cô lại không có.

So với tinh thần cống hiến của Tân Nhiên, cô thật là ích kỷ, nhỏ bé...

Quên đi... Người có lẽ đã rời khỏi Tuyên An rồi, còn lo lắng như vậy làm gì?

Hải Dụ nhíu nhíu mày, có chút mệt mỏi, cả người đều có chút hoảng hốt, lúc này có người gõ cửa phòng làm việc.

"Vào đi."

"Lấy chìa khóa xe đưa tôi đến một nơi."

Nghe thấy tiếng nói, Hải Dụ lập tức tỉnh táo lại, cô vội đứng lên, "Chủ tịch?"

Lăng Thiên Dục híp mắt nhìn cô, "Thành lập cái bộ phận này cũng không phải vì gia tăng lượng công việc cho cô, nghe nói cô liên tục tăng ca rất nhiều ngày, hôm nay đặc biệt duyệt cho cô nghỉ ngơi, lái xe đưa tôi đi ra ngoài."

"Nhưng tôi còn có cuộc họp?"

"Thay đổi thời gian, xe tôi bảo dưỡng, nhanh lên một chút, Tư Dực còn ở nhà chờ tôi."

"Được rồi..." Chủ tịch ra lệnh, cô nào dám không theo?

Hải Dụ vỗ vỗ đầu, một lần nữa cất đồ đạc về , cầm chìa khóa xe, đi theo Lăng Thiên Dục.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, Lý Hân Dao chính thức dọn về từ chàu Nam Viên, tòa tứ hợp viện mới mua hôm nay xem như chuyển nhà, các cô hẹn nhau cùng đi đón Dư Tâm Hoan tan làm, buổi tối tụ họp, thuận tiện cũng giải quyết xong một chuyện tâm sự của Liễu Tư Dực.

Từ ngày tai nạn xe cộ đến bây giờ, các cô còn chưa đi thăm Lăng Thương Thiên, bệnh viện tâm thần cậu khám chính là nơi Dư Tâm Hoan nhậm chức.

Chính trực sau giờ trưa, trong bệnh viện một mảnh tường hòa, những bệnh nhân kia ngoại trừ thỉnh thoảng có chút biểu cảm cổ quái, trông không khác gì người bình thường, hiện tại chính là thời gian hoạt động tự do.

Lăng Thương Thiên là trong đám người này tồn tại đặc thù nhất, cậu ta không có hai chân, đến đâu cũng là ngồi, sở thích của cậu rất nhiều, nhắm mắt chơi rubik, phá giải độ khó cao toán học phương trình thức, thậm chí viết tay số hiệu, biên soạn chương trình, mỗi dạng đều làm rất xuất sắc.

Trạng thái tinh thần của cậu lúc tốt lúc kém, nhân cách phân liệt ra so với trước kia càng nhiều, cũng quên rất nhiều chuyện, nhưng sẽ vẫn nhắc tới "Chị Ly".

Khi cậu không nói, bác sĩ không thể phán đoán cậu thuộc loại nhân cách nào. Duy nhất đáng giá vui mừng chính là, từ khi nhập viện tới nay, nhân cách thô bạo âm u kia của cậu đã biến mất, hiện tại cả người đều rất bình thản.

Cậu lúc này, đang nhắm hai mắt lại, xoay khối Rubik, trong miệng đếm thời gian, tính giờ cho mình.

"27, 28, 29!" Chỉ thấy hai tay cậu vỗ một cái, trong vòng 29 giây đã hoàn thành, lại phá vỡ ghi chép duy trì ở 32 giây trước đó của chính mình.

"Yeah!" Cậu trông rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

Liễu Tư Dực cách đó không xa nhìn cậu, tâm trạng phức tạp. Vốn là người nên hận nhất, nhưng làm sao cũng không sinh ra thù hận, không có cậu, mình sẽ không xảy ra chuyện, nhưng không có cậu, mình cũng đã không còn trên nhân thế.

Cậu dùng thủ đoạn ác độc nhất, lại làm chuyện hy sinh. Cậu tính toán mọi thứ, cũng là thật tâm đối đãi với Liễu Tư Dực, cuối cùng tự ăn hậu quả xấu, cuối cùng tự nhận quả báo, trả giá đắt.

Phức tạp nhất chính là lòng người, giới hạn tốt xấu có đôi khi rất mơ hồ, Liễu Tư Dực không thể dùng bất kỳ tiêu chuẩn nào để phán đoán Lăng Thương Thiên, khoảnh khắc cậu đẩy mình ra, nàng tin tưởng sự chân thành và chân tâm của cậu.

Nhìn ống quần trống trơn của cậu, Liễu Tư Dực lại sinh lòng buồn bã, chợt phát hiện mình đã tha thứ cho cậu.

Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng ấn đầu vai nàng, nhẹ giọng nói: "Em qua xem đi, cậu ấy có thể chỉ nhận ra em."

Liễu Tư Dực gật đầu, nàng chậm rãi đi tới, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn Lăng Thương Thiên, không nói gì.

Cậu xoay bút đang chuẩn bị giải đề, cảm giác có người tới gần, ngẩng đầu nhìn lại.

Liễu Tư Dực khẽ nhếch khóe miệng, khẽ mỉm cười, "Em có khỏe không? Ngũ Tử."

Lăng Thương Thiên sững sờ nhìn nàng, ký ức rối loạn giống như một sợi dây rối loạn, thắt nút trong đầu. Cậu gãi đầu, ngồi nghiêm chỉnh, đầu tiên là nhíu mày, sau đó ấn huyệt Thái Dương, giống như đang cố gắng nhớ lại.

"Không cần làm khó chính mình, chị chỉ là tới thăm em."

"Chị Ly?" Lăng Thương Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi có vẻ phấn khích, ánh mắt cậu trong suốt, giống như chưa từng bị xã hội ô nhiễm lây nhiễm, nụ cười thuần túy giống như đã từng quen biết này, làm cho Liễu Tư Dực nhớ tới lúc mới gặp.

"Em nhận ra chị?"

"Cho dù em quên cả thế giới cũng sẽ không quên chị đâu, chị Ly." Lăng Thương Thiên mím môi, kéo kéo ống tay áo nàng, "Vả lại mấy năm nay chị đi đâu vậy? Em đã tìm chị rất lâu rất lâu, em tưởng chị đã chết rồi..."

Liễu Tư Dực giật mình, tìm mình rất lâu? Chẳng lẽ là khoảng thời gian sau khi quán bar xảy ra chuyện?

"Chị rất khoẻ."

"Nhìn thấy chị bình yên vô sự thì em yên tâm rồi." Lăng Thương Thiên cười rộ lên như ánh mặt trời, Liễu Tư Dực chưa từng thấy cậu như vậy, hào hoa phong nhã cực kỳ giống học sinh học thuật xuất sắc, cậu đã từng u ám, đã biến mất không thấy nữa.

Thật ra cậu ở giai đoạn nào cũng không quan trọng, chỉ là theo bản năng sẽ lựa chọn làm mình vui vẻ thoải mái.

Tuy rằng thân thể không trọn vẹn, nhưng cậu hiện tại đơn giản vui vẻ, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Trong lúc cười nói, Lăng Thương Thiên liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Liễu Tư Dực, nụ cười cứng đờ, "Chị Ly kết hôn rồi?"

"Ừ, kết hôn rồi."

Cậu thất lạc thở dài: "Em còn muốn chờ mình trưởng thành cưới chị đây, xem ra vẫn là chậm một bước."

Liễu Tư Dực cười mà không nói.

"Mất đi tin tức của chị mấy năm nay em đã nghĩ rõ ràng, chỉ cần chị mạnh khỏe, chính là hết thảy đều tốt, những thứ khác không quan trọng." Lăng Thương Thiên nói xong cầm lấy cây gậy, hai tay khó khăn chống đỡ thân thể muốn đứng lên, Liễu Tư Dực vốn định đỡ cậu, tay vừa vươn ra lại thu trở về, không coi cậu là khác người mới là tôn trọng tốt nhất.

"Em đưa chị Ly đi dạo một chút." Lăng Thương Thiên hoàn toàn dựa vào hai cây gậy hoặc là xe lăn mới có thể đi lại, cậu giống như thích nghi chính mình tàn tật, nửa thân thể linh hoạt tự nhiên, Liễu Tư Dực nhớ tới chính mình không thể đi lại những ngày đó, khóe mắt có chút chua xót.

Lăng Thương Thiên lạc quan hơn mình, kiên cường hơn mình, nàng thật sự hổ thẹn không bằng.

Mấy người tới, cậu chỉ nhận ra Liễu Tư Dực, chỉ có lựa chọn ký ức mới có thể làm cho người ta vui vẻ. Những trải nghiệm và quá khứ không vui kia, Lăng Thương Thiên đều không nhớ rõ.

Cậu bây giờ, quả thật có bóng dáng của Ngũ Tử năm đó.

"Vật đổi sao dời, gặp lại cậu ấy như vậy thật sự là tâm trạng phức tạp." Hải Dụ nhịn không được cảm khái, chính mình đã từng thiếu chút nữa chết ở trong tay cậu, cuối cùng có thể hóa nguy thành an, nhờ có Tân Nhiên.

Nghĩ đến Tân Nhiên, Hải Dụ thầm thở dài.

Cô bình thường tâm trạng dao động rất ít, phàm là trạng thái không đúng, Lăng Thiên Dục đều có thể cảm nhận được.

Hải Dụ gần đây, khác với ngày xưa.

"Nghe nói hôm nay Tân Nhiên xuất phát, cô không có ý định đi tiễn sao?" Lăng Thiên Dục hỏi.

Hải Dụ cũng không biết thời gian cụ thể, hóa ra cô ấy đi gấp như vậy, chẳng trách phải nói lời tạm biệt với mình.

"Cô gần đây cứ thất hồn lạc phách, báo cáo cho tôi cũng phạm sai lầm hai lần, nếu không nghỉ ngơi một thời gian?"

Hải Dụ kinh ngạc nhìn cô, "Cái gì mà báo cáo sai, thành tích hay tài chính, sao cô không nói cho tôi biết, hoặc phê bình tôi chứ? Tôi thế mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp này, thật là," cô bắt đầu tự trách, tỉnh táo lại.

Lăng Thiên Dục xua tay: "Tôi nói lời này không phải vì phê bình cô, chẳng lẽ cô còn không rõ, nhân sinh chuyện khó khăn nhất chính là đối kháng với chính mình, trong lòng cô có cô ấy, không giữ lại chỉ sẽ lưu lại tiếc nuối, cô cũng đừng giống tôi."

"Nhị tiểu thư cô đa tâm rồi, tình huống của tôi và Tân Nhiên khác với hai người, cũng chính là người có tài trở lên đi, có điều cũng chấm dứt ở đây, tôi không muốn những ngày lo lắng hãi hùng, tình nguyện bóp chết tất cả." Thái độ của Hải Dụ kiên định y như lúc trước, cô quá rõ thứ chính mình muốn, cho nên tôn trọng hơn nữa tán thành lựa chọn của Tân Nhiên.

Tình nguyện chịu đựng đau đớn nhất thời, cũng không muốn chịu tra tấn lâu dài.

Lăng Thiên Dục bất đắc dĩ lắc đầu, "Có đôi khi tự cho là lựa chọn tốt nhất chưa chắc sẽ được như ý muốn, hi vọng mọi thứ thật sự như cô mong muốn."

"Được rồi, không nói cô nữa, hôm nay là ngày tốt của bác gái và dì, đừng mất hứng nữa." Hải Dụ cố gắng giữ trạng thái thoải mái, nói sang chuyện khác.

Nhìn vẻ mặt mong ngóng của Lý Hân Dao, cô ngưỡng mộ.

Hai vị trưởng bối có lẽ bởi vì hiểu lầm, bởi vì trách nhiệm, bởi vì thời đại kia đủ loại bất đắc dĩ, bỏ lỡ hơn ba mươi năm, hôm nay còn có thể lại chấp thủ nhìn nhau, so với bao nhiêu tân hôn yêu đương cuồng nhiệt đều lãng mạn hơn.

Phí thời gian cả đời, trở lại bên cạnh nhau, lần gặp lại này, chính là cả đời.

Hải Dụ đắm chìm trong thế giới của mình, nghĩ về tình cảm nặng nề, bỗng nhiên nghe thấy "Xoảng" một tiếng, chỉ thấy tầng sáu truyền đến tiếng cửa sổ vỡ vụn, mảnh thủy tinh vội vàng rơi xuống, suýt nữa đập bị thương người trên mặt đất.

Sau đó, có vài tên y tá vội vàng chạy ra, dồn dập kêu lên: "Bảo vệ! Mau lên tầng sáu, Lưu Hạo phát bệnh, bắt cóc viện trưởng Dư rồi!"

Hai tên bảo vệ nghe được tình huống lập tức xông lên lầu.

Nghe được thông báo Lý Hân Dao hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng bà vẫn đứng lên không cần nghĩ ngợi vọt vào trong lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro