Ngoại truyện: Hải Tân 1
Edit: phuong_bchii
________________
Chạng vạng 9 giờ tối, tầng mười tòa cao ốc tập đoàn Lăng Duệ vẫn sáng đèn, hội nghị tổng kết hàng tháng còn đang tiến hành vô cùng gấp gáp, bởi vì chuẩn bị không đủ, bộ phận mới lạ vừa mới thành lập, khiến cho hội nghị lần này trở ngại trùng trùng.
Bộ phận xét duyệt, bộ phận đặc biệt mới thành lập của Tập đoàn Lăng Duệ, do Hải Dụ làm tổng giám đốc. Bộ phận này giống như cơ quan thẩm tra bên thứ ba nội bộ, bao gồm bốn bộ phận lớn Bộ Pháp vụ, Bộ Tài chính, Bộ Hành chính, Bộ Chi phí, mỗi tháng đều phải tiến hành giám sát quản lý và tổng hợp các vấn đề về thành tích, thu nhập, chi tiêu, thay đổi nhân sự của các công ty con, cơ quan này trực thuộc quyền quản lý của Chủ tịch Hội đồng quản trị, quyền lợi lớn, trách nhiệm lớn hơn.
"Hải tổng, trước mắt chính là sổ sách của Quản cọc không quá rõ ràng, số liệu sổ sách xuất nhập không đúng."
"Hải tổng, tỷ lệ lưu động nhân sự tháng này giảm 20%."
"Hải tổng, lưu lượng Lăng Thiên Net gần đây còn đang tăng lên."
"..." Hải Dụ nâng trán, nhìn người phụ trách các bộ phận báo cáo, cô không nói một lời, phòng họp đột nhiên yên tĩnh, mười mấy người hai mặt nhìn nhau.
Hải Dụ đứng lên, quét mắt nhìn mọi người một cái, nghiêm mặt nói: "Sau này tất cả báo cáo phải được trình bày dưới dạng PPT hoặc bảng biểu, tất cả các thành viên phụ trách tổng hợp báo cáo tháng đều phải có mặt. Tôi không chỉ muốn nghe một kết quả, tôi muốn hiểu toàn bộ quá trình. Nếu tôi cầm những thứ này đi báo cáo với hội đồng quản trị, các người nghĩ các lãnh đạo có hài lòng không?"
"Vâng ~" Mọi người đồng thanh, hy vọng đêm gian nan này mau qua đi, từ sau khi Hải Dụ lên chức, thủ đoạn quản lý càng thêm cứng rắn, đều biết cô là nhân vật có tiếng trước mặt chủ tịch, ai cũng không dám nói thêm gì, nhưng năng lực ở đây, ai dám không phục chứ?
Hải Dụ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Bây giờ là 9 giờ, cho các người thời gian cả đêm điều chỉnh, sáng mai 8 giờ rưỡi họp thường kỳ, tôi muốn nhìn thấy đầy đủ phương án báo cáo, mặc kệ các người dùng phương thức gì tăng ca, đến giờ vẫn là ở phòng họp này tôi muốn nhìn thấy những thứ đó."
Phòng họp vang lên tiếng nhỏ giọng nghị luận, mọi người vốn là tăng ca làm thêm giờ hoàn thành công việc bị phủ định toàn bộ, lúc này lại muốn suốt đêm? Đều mệt mỏi không biết làm sao, làm sao còn có sức lực đi tăng ca chứ?
"Mọi người yên tâm, tôi sẽ cùng mọi người tăng ca, không cho rõ ràng phương hướng là trách nhiệm của tôi, đây là tháng đầu tiên bộ phận xét duyệt báo cáo, tập đoàn nhiều ánh mắt theo dõi như vậy, không thể không làm nên chuyện, hiểu chưa?"
Mọi người bị những lời này chọc cười, sôi nổi gật đầu.
"Ăn khuya xong rồi, tăng ca trợ cấp gấp đôi, cố lên." Hải Dụ nói xong rời khỏi phòng họp.
Từ khóa: ăn khuya, trợ cấp tăng gấp đôi.
Một đám người ngáp liên tục, tức khắc có động lực. Từ sau khi Lăng Thiên Dục đảm nhiệm chức chủ tịch, phúc lợi của tập đoàn Thiên Duệ tốt hơn rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nhân viên lưu động giảm xuống, cô dùng người ở trung tâm không còn nhiều, mọi người đều làm hết chức trách của mình, làm việc đúng chỗ, đãi ngộ sẽ không kém.
Từ khi thay đổi cương vị, Hải Dụ gần như mỗi ngày đều tăng ca, người phía dưới nói cô quá liều lĩnh, cũng sẽ nói chút lời khó nghe. Ví dụ như lãnh đạo độc thân hơn 30 tuổi không yêu đương đều như vậy, hoặc là cô ngoài sự nghiệp ra không có gì cả.
Những lời này cũng có truyền đến tai cô, nhưng cô chưa bao giờ để ở trong lòng.
Bởi vì lời đồn đãi cũng không phải không có lý, cuộc sống của Hải Dụ vẫn luôn là như vậy, công ty và nhà hai điểm một đường, thỉnh thoảng cùng hai đóa hoa chị em khác tụ tập, hiếm khi đến Rose ngồi một chút, rảnh rỗi cũng liền chụp ảnh, đi dạo.
Từ khi từ biệt trên đảo, cô chưa từng gặp lại Tân Nhiên. Cho dù ở một thành phố, mất liên lạc cũng là một chuyện rất dễ dàng, Hải Dụ chỉ có dấn thân vào công việc, mới không sinh ra ý nghĩ khác.
Đây là lựa chọn của Tân Nhiên, cũng là lựa chọn của mình. Cô thích yên ổn và ổn định, không muốn sợ hãi.
Trong phòng làm việc đặt bể cá tinh xảo, thời gian cô ở công ty nhiều hơn ở nhà, liền chuyển đồ tới đây. Lúc trước vì thuận lợi mang về Tuyên An, cô đặc biệt mua một chiếc xe mới ở thành phố A, tự lái 8 tiếng mới đến.
Mệt mỏi, cô sẽ quan sát thế giới nhỏ trong bể cá, lúc bực bội, mở ra những tấm ảnh cũ kia, luôn có thể tìm được biện pháp, phát tiết cảm xúc.
Ngoài công việc, cô không thương lượng quá nhiều với người trong công ty, đồng nghiệp là đồng nghiệp, bạn bè là bạn bè, giới hạn rạch ròi rõ ràng, mặc kệ nam nữ cố gắng tiếp cận cô, đều chưa từng thành công, lén nghĩ hẹn hò, càng không có khả năng.
Cô dựa vào ghế, mở trang web chuẩn bị tra chút tài liệu, trang đầu một tin tức đập vào mắt cô.
"Tuyên An sẽ cử sở trưởng mới tiếp quản huyện Vinh Sơn tiến hành hành động quét hei."
Huyện Vinh Sơn... Hình như là quê nhà của Hồng Tâm? Tầm mắt Hải Dụ lướt qua tin tức, tắt màn hình. Từ khi quen biết Tân Nhiên, cô luôn chú ý đến loại tin tức này nhiều hơn.
Viên đạn kia, cô thả trở về, coi như cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nhưng tâm đã sớm trầm luân.
Đang định tập trung làm việc thì trợ lý gõ cửa, "Hải tổng, nhân viên trực ban dưới lầu gọi điện thoại tới, có người tìm cô."
"Mấy giờ rồi, còn có người tìm tôi..." Hải Dụ cầm điện thoại lên, bình thường tìm mình gọi điện thoại không được sao?
Cô có thói quen cài chế độ im lặng, cũng không nhìn điện thoại di động, sau khi mở ra thì phát hiện có tin nhắn của Tân Nhiên: "Chị tăng ca ở công ty sao?" Theo sau hơn mười phút lại đã gửi một tin, "Tôi ở gần công ty chị, có rảnh thấy mặt gặp không?"
Đã là tin nhắn nửa tiếng trước, Hải Dụ tâm loạn như ma, cô hỏi trợ lý: "Người tới là ai biết không?"
Trợ lý lắc đầu, "Tôi sẽ hỏi giúp cô."
"Không cần, tôi tự đi xuống, có việc thì gọi điện thoại cho tôi."
"Vâng."
Tại sao cô ấy lại đến tìm mình? Đã lâu như vậy không liên lạc, đột nhiên xuất hiện quấy rầy suy nghĩ của mình là có ý gì?
Cao ốc Lăng Duệ huy hoàng tráng lệ, rộng rãi hào phóng, Tân Nhiên ngồi ở khu chờ tầng một, nhìn cửa thang máy xuất thần.
Lần đó không từ mà biệt, không một tiếng động, cô ấy còn không biết Hải Dụ có nhìn thấy câu nói kia không. Có lẽ vốn là chuyện tình nguyện, chỉ là muốn có câu trả lời thỏa đáng với mình, dù sao cũng phải có đầu có cuối.
Sắp phải thuyên chuyển khỏi Tuyên An rồi, người vướng bận nhất vẫn là Hải Dụ.
Tân Nhiên còn có một chuyện chưa hoàn thành, cô hy vọng trước khi đi có thể thực hiện.
"Cô Tân, Hải tổng đến rồi..." Bảo vệ dẫn Hải Dụ đi tới khu tiếp khách, Tân Nhiên nhìn cô, cảm giác thân thiết và ấm áp đã lâu không gặp, lập tức vây quanh mình.
Thật muốn, lại ôm cô một cái.
Lúc cô làm việc quần áo càng thêm khéo léo chú ý, cả người tản ra vẻ đẹp trí tuệ, chỉ là vừa đứng đó, đã làm cho Tân Nhiên có cảm giác khoảng cách.
Mặc dù đã xây dựng rất nhiều tâm lý, mặc dù tự tiện đưa ra quyết định, khi nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, Tân Nhiên vẫn không nhịn được sẽ buồn.
Vui sướng và hạnh phúc đều không dám biểu hiện quá rõ ràng.
"Đã lâu không gặp."
Hải Dụ mặt không đổi sắc, vẫn giống như trước đây, cảm xúc không lộ ra ngoài, chỉ là khí chất dường như càng mạnh hơn.
"Tìm tôi có việc gì sao?"
Ngữ khí không nóng không lạnh, cộng thêm lời dạo đầu xa lạ, khiến Tân Nhiên không biết nên tiếp tục như thế nào, đủ loại quá khứ giữa hai người giống như chưa từng xảy ra.
"Tôi..."
Hải Dụ giơ tay lên, nhìn bảo vệ một cái, thanh niên rất biết điều gật đầu lui về phía sau, "Hải tổng, cô có cần gì thì gọi tôi."
"Ừ." Cô lại làm thủ thế mời, "Muốn đến văn phòng ngồi một lát không?"
"Không được, nếu như chị bận thì thôi, tôi chỉ là tới... từ biệt."
"Từ biệt?"
Lại từ biệt? Hải Dụ nhíu mày, số lần các cô từ biệt còn ít sao? Số lần cô ấy không nói một lời hay đột nhiên bỏ đi còn ít sao?
Cần gì phải tới tìm mình chứ?
Thấy Hải Dụ không có biểu cảm gì, Tân Nhiên hít sâu một hơi: "Tôi muốn đạp xe đưa chị đi dạo, trước kia đã đồng ý với chị, hai ngày nữa phải rời khỏi Tuyên An, sợ sau này không có cơ hội này nữa."
"Rời khỏi Tuyên An?"
"Ừ, tôi xin điều đi huyện Vinh Sơn, có thể rất lâu cũng sẽ không trở về."
Trái tim Hải Dụ trầm xuống, nhớ tới tin tức vừa nhảy ra kia, thì ra là cô ấy sao?
"Cô tự mình xin thuyên chuyển đi, xem ra là không muốn ở lại nơi này."
"Bên kia chướng khí mù mịt, dù sao cũng phải có người đi qua, quả thật tôi cũng muốn rời đi một thời gian, để cho mình tĩnh tâm." Tân Nhiên không phủ nhận, cô chỉ cần ở Tuyên An một ngày, sẽ nhịn không được muốn tìm Hải Dụ, mấy ngày nay cô ấy đi qua tập đoàn Lăng Duệ không ít, có đôi khi sẽ ở dưới lầu đợi vài phút, nhìn trên lầu ngẩn người, lại đi.
Chỉ có như vậy, mới có thể biểu đạt nỗi nhớ trong lòng.
Con người luôn không lừa dối được nội tâm, cho dù nghĩ kỹ muốn buông bỏ, cũng sẽ ở trong thế giới nhỏ bé của mình, hoặc vui hoặc buồn.
"Được, vừa lúc đi ra ngoài hít thở không khí, trở về tăng ca, đi thôi." Hải Dụ vui vẻ đồng ý.
"Xe ở bên ngoài." Tân Nhiên có chút phấn khích, vốn tưởng rằng sẽ bị từ chối, không nghĩ tới cô vẫn mềm lòng.
Gió đêm mát mẻ, thổi khiến người ta càng tỉnh táo, Hải Dụ ngồi sau xe, vịn eo Tân Nhiên, hít sâu vài lần, chỉ cảm thấy tất cả mệt mỏi đều tan thành mây khói.
Cô không nhớ rõ cảm giác đạp xe đạp, cũng gần như không ngồi ghế sau, cho dù khi còn bé cũng chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này. Những đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, sự ấm áp này đều là xa xỉ.
Hai người không có quá nhiều lời nói, Tân Nhiên đạp xe tốc độ chậm, vòng qua mấy con phố, đi một vòng. Cô ấy đã sớm nghĩ ra tuyến đường, mấy điểm đạp xe, quảng trường đài phun nước, công viên sông đào, đường vành đai đèn đêm, đều là bóng đêm tương đối đẹp.
Hải Dụ làm việc đầy đủ, nhịp sống cũng rất nhanh, rất ít khi có cơ hội thưởng thức phong cảnh ven đường, ngay cả tản bộ cũng không nhiều.
Cưỡi đến bờ sông, hai người đẩy xe đi một đoạn đường.
"Vết thương của cô khỏi rồi à?" Hải Dụ hỏi.
"Đã sớm khỏi rồi, vết thương ngoài da không có gì, hồi phục nhanh." Tân Nhiên nói xong liếc nhìn Hải Dụ một cái, "Chị... làm việc đừng quá mệt mỏi, mỗi ngày tăng ca như vậy làm sao chịu được."
Hải Dụ dừng bước, nhìn cô ấy: "Sao cô biết tôi ngày nào cũng tăng ca?"
"À đoán đấy." Thật ra cô ấy thường xuyên ở bãi đỗ xe nhìn xem xe Hải Dụ có ở đó hay không, từ khi có lần thấy cô lái xe mới, liền nhớ kỹ biển số xe đó.
"Vậy sao?" Hải Dụ nửa tin nửa ngờ hỏi ngược lại, Tân Nhiên dời ánh mắt, gật đầu.
"Tôi còn tưởng rằng cô thời khắc chú ý tôi, xem ra là tôi tự mình đa tình."
"Tôi..."
Tân Nhiên vừa định giải thích, Hải Dụ nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Tôi nên trở về tăng ca rồi, chúc cô thuyên chuyển thuận lợi, nhiệm vụ có thể hoàn thành viên mãn."
Lúc nói những lời này, trong lòng của cô nghẹn đến hoảng hốt, loại độc thoại trái lương tâm này, cũng thật khiến người ta khịt mũi coi thường, nhưng cô lại nói ra.
"Được rồi... Tôi đưa chị về."
Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành trầm mặc, Tân Nhiên chỉ cảm thấy mình không có lập trường nói cái gì, nếu như có thể cô ấy thậm chí hy vọng trở lại trước kia, cho dù hai người nhìn nhau không vừa mắt, ầm ĩ vài câu, cũng tốt hơn hiện tại.
Nghĩ đến đây, cô ấy tăng tốc độ đạp xe, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Chị phải ăn thật ngon, ít tăng ca chụp ảnh nhiều, ít nhíu mày mỉm cười nhiều, ít một mình tụ họp nhiều, chị cười lên thật sự rất đẹp."
Gió vù vù lướt qua, Tân Nhiên giống như lầm bầm lầu bầu mà dặn dò, như thể lần này đi, vĩnh viễn không trở lại.
"Cô ít cậy mạnh bảo vệ chính mình nhiều hơn." Hải Dụ dùng phương thức tương tự trả lời, chỉ một điều này, Tân Nhiên có thể làm được, chính là may mắn.
Tân Nhiên cười cười không nói gì.
Hôm nay là lễ hội âm nhạc đài phun nước, tiết mục kết thúc, nơi này vẫn vây quanh không ít người, lúc đạp xe đi qua, đám người bỗng nhiên dị động, ngay sau đó nghe thấy tiếng kinh hô, "Chém người rồi!"
Tân Nhiên nghe được tiếng kêu cứu, dừng xe, nhìn về phía đám người vây xem, vốn muốn đi qua nhưng phát hiện đã có cảnh sát trình diện, kiềm chế chính mình.
"Bên kia hình như đã xảy ra chuyện." Hải Dụ cũng phát hiện tình huống không đúng.
"Hẳn là có người báo cảnh sát rồi, đi thôi." Cô ấy vừa định một lần nữa xuất phát, lại nhìn thấy đám người đang tản ra, tất cả mọi người đang tìm chỗ chạy trốn, đi lên cảnh sát đã lấy súng ra, giống như đang vây công người nào đó, sau đó xe cứu thương cũng tới.
Tân Nhiên nhìn địa điểm xảy ra chuyện, sững sờ không nhúc nhích. Hải Dụ nhìn cô ấy, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, cô kéo một người chạy trối chết lại, hỏi: "Xin hỏi bên kia xảy ra chuyện gì."
"Có một người đàn ông không biết là uống say hay bị tâm thần, cầm dao phay chém lung tung khắp nơi, đã làm mấy người bị thương rồi, các cô mau đi đi."
Tân Nhiên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn nơi đó trở nên phức tạp.
"Cô qua đó đi." Hải Dụ nói với cô ấy.
"Không sao, cảnh sát không phải đã tới rồi sao? Tôi đưa chị về."
Hải Dụ nhẹ ấn cổ tay cô ấy, chân thành nói: "Chúng ta không phải là quan hệ trách nhiệm nghĩa vụ, cô không cần vì tôi mà ép buộc bản thân, hơn nữa chỉ khi cô là chính mình, mới là lúc có sức hấp dẫn nhất, đừng quên, cô là cảnh sát, không thể làm ngơ với chuyện này, người bên kia đều đang chờ đợi các cô đi bảo vệ trị an, cô có thấy ánh mắt hoảng sợ của người nọ không? Cảm giác an toàn của xã hội cần các cô."
"Tôi..."
"Cô đi đi, tôi không đi, ở đây chờ cô trở về." Hải Dụ nhếch khóe miệng, đây là nụ cười đầu tiên của cô đêm nay.
"Chị sẽ không lừa tôi chứ, chờ tôi quay đầu lại, chị sẽ không ở đây nữa."
"Tôi có lừa gạt cô bao giờ? Nói không đi là không đi."
"Được rồi, nhất định phải chờ tôi, tôi rất nhanh giải quyết xong." Tân Nhiên cười lui về phía sau vài bước, giơ ngón tay cái lên với Hải Dụ, ngược hướng xông về chỗ nguy hiểm, thủ thế này nói cho cô biết, nhất định sẽ bình an.
Hải Dụ nhìn bóng lưng kiên định của cô ấy, không biết nên vui hay buồn.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ có lúc bạn là chính mình, mới là lúc có mị lực nhất, đây là một câu tỏ tình, đại đội trưởng bạn đã get được chưa???
Chị Hải Dụ người ta thích nhìn bạn nở rộ mị lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro