Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Nữ vương khống chế xúc xắc

Tuy rằng trên danh nghĩa chủ quán bar Rose là Liễu Tư Dực, nhưng từ mua sắm đến sửa chữa, thậm chí ở sau lưng xử lý phiền toái vẫn luôn là Lăng Thiên Dục.

Quán bar là cô giao cho Liễu Tư Dực, tất cả doanh thu đều thuộc về bản thân nàng, kinh doanh mở rộng như thế nào Lăng Thiên Dục cũng không hỏi đến, bắt đầu từ việc phụ trách quán bar, Lăng Thiên Dục không hề chuyển tiền cho Liễu Tư Dực, cũng là bắt đầu từ quán bar, Liễu Tư Dực bắt đầu bày thiên phú kinh người ra.

Bất kể học pha chế rượu, nhạc cụ hay là luyện tập Sanda, thậm chí học cách lắc xúc xắc và nghe xúc xắc, đều dễ như trở bàn tay.

Người Lăng Thương Âm coi trọng, là Trương Tiểu Võ quản lý quán bar Rose, cậu là trợ thủ đắc lực của Liễu Tư Dực, phụ trách quản lý công việc liên quan đến quán bar, mỗi lần quán bar xảy ra khách hàng nữ bị đùa giỡn hoặc chuyện đánh nhau ẩu đả, cậu đều sẽ tự mình ra mặt giáo huấn người gây chuyện, cho nên Lăng Thương Âm đối với cậu vừa gặp đã yêu.

"Nhị tỷ, chị có biết quán bar nổi tiếng trên mạng này không?"

"Có nghe lướt qua, chưa từng đi, thế nào? Rất thú vị sao?" Lăng Thiên Dục cố ý hỏi.

"Đó cũng không phải nói là thú vị, tam quan thực chính một quán bar, sau khi đi vào chị sẽ không đành lòng ầm ĩ, sẽ yên tâm hưởng thụ âm nhạc, phẩm rượu, cuộc sống về đêm ở đó không giống những quán bar khác, khách hàng dường như không ở đó để trút bầu tâm sự, có một loại sức hút thần kỳ, có thể khiến người ta đắm chìm bên trong. Dù sao bầu không khí rất thần kỳ, mấu chốt là bà chủ rất đẹp đó nha." Lăng Thương Âm nói mặt mày hớn hở, Lăng Thiên Dục chỉ là giương nhàn nhạt ý cười, bà chủ có đẹp hay không, cô đương nhiên rõ nhất.

Lăng Thiên Dục nghiêm túc nghe Lăng Thương Âm khen ngợi Liễu Tư Dực.

"Vị Hồng tỷ này, ở quán bar vô cùng chói mắt, tự pha chế rượu thành phong cách, lạnh lùng lại không câu nệ tiểu tiết, thỉnh thoảng cùng khách hàng đua rượu, còn có thể đàn tấu nhạc cụ, mấu chốt là còn độc thân nha, chị không biết có bao nhiêu người ảo tưởng, có cả nam lẫn nữ, rất nhiều người đều vì một lần nhìn thấy phong thái của cô ấy đâu."

Lăng Thương Âm lại thao thao bất tuyệt nói tiếp, Lăng Thiên Dục nghe cũng hưởng thụ, luôn không tự giác nhếch khóe môi lên, không hiểu sao đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

Trong sân thời gian thanh thiển, người giúp việc thấy hai tiểu thư trở về, pha một ấm trà ngon, bưng tới điểm tâm tinh xảo. Lăng Thương Âm thấy có người tới lập tức im miệng, đi rồi về sau bắt đầu nói sang chuyện khác khen Trương Tiểu Võ đẹp trai, rất men, thân thủ rất tốt, cùng trước kia giống như si mê.

Lăng Thiên Dục thản nhiên mà uống trà, ăn điểm tâm, trông có vẻ kiên nhẫn lắng nghe, thật ra là vào tai này ra tai kia, trải chăn nhiều như vậy cuối cùng mục đích chỉ có một.

"Cho nên nhị tỷ, đêm nay chị đi cùng em nha?" Cuối cùng Lăng Thương Âm cũng vào vấn đề chính.

"Đêm nay không được, chị ở lại chơi cờ với ông nội." Lăng Thiên Dục trực tiếp từ chối, thứ sáu mỗi tuần chỉ có cô sẽ ngủ lại, cùng Lăng Xương Khiếu chơi cờ, xem tin tức, thảo luận thời sự, hoặc làm người nghe kinh kịch của ông, ba năm như một ngày, chưa từng vắng họp.

Làm cháu gái "để đó không dùng", cô vẫn luôn lấy thân phận người rảnh rỗi tận hiếu, bị người tam phòng tứ phòng châm chọc vuốt mông ngựa, nhưng lại tìm không thấy bất kỳ nhược điểm nào của cô, tất cả dã tâm và thủ đoạn đều giấu đến chỗ sâu nhất, không ai có thể nhìn trộm, ngay cả Lăng Xương Khiếu cũng nhìn không thấu.

"Vậy ngày mai chị bầu bạn với ông nội, thiếu một đêm cũng đâu có sao."

"Ngày mai chủ nhật, thứ hai phải đi làm, chị phải về nhà mình."

Lăng Thương Âm gãi đầu, buồn bực mà nói: "Vậy em đi xin ông nội!" Dứt lời cô nàng gọi quản gia Lâm Hoàn tới, "Chú Lâm, ông nội đâu rồi? Đưa tôi đi tìm ông ấy."

"Ông chủ ở sân golf, tôi dẫn cô đi." Lâm Hoàn cung kính, làm quản gia của nhà họ Lăng, ông luôn tận tâm tẫn trách, trước khi dẫn Lăng Thương Âm đi, ông thật sâu liếc mắt nhìn Lăng Thiên Dục một cái.

Lăng Thiên Dục nở nụ cười nhàn nhạt, ngồi ở một bên trên ghế tựa, tránh đi vị trí camera trong sân, nhìn như thảnh thơi mà lướt di động, nhưng thực ra cô đang điều chỉnh camera quán bar ngày hôm đó.

Di động của cô kết nối với camera của Rose, mỗi ngày cô đều có thể nhìn những gì xảy ra ở quán bar, vì vậy cô có thể giải quyết trước những rắc rối. Đa số thời điểm cô cũng tránh mà không xem, chỉ có lúc Liễu Tư Dực đến, cô mới có thể luôn mở ra hình ảnh camera.

Hình ảnh ba ngày trước, rất dễ dàng chỉnh ra, căn cứ thời gian như lời Lăng Thương Âm, Lăng Thiên Dục thấy được tất cả hình ảnh, quả thật như lời cô nàng nói. Nha đầu này, quả thật sẽ không dễ nói dối, chỉ là đầu óc nóng vội mà thôi, nhưng Lăng Thiên Dục bố trí phòng vệ đối với tất cả mọi người trong nhà này, mặc dù cô em gái này có vẻ không có chút uy hiếp, cô cũng sẽ không hoàn toàn thả lỏng, dù sao tứ phòng còn có ngũ đệ.

Cô mở ra cửa sổ chat, mở khung chat với Trương Tiểu Võ: Đêm nay cô ấy có đến không?

Trương Tiểu Võ phản hồi: Có, đại thiếu gia muốn tới.

Lăng Thiên Dục mắt gian hiện lên một tia kinh ngạc, cô chậm rãi ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc, sẽ không bị bất luận phát giác gì tới biểu cảm cô thay đổi.

Cô như suy tư gì đó, đây không giống tác phong của đại ca, ngày hôm qua mới quen biết Hồng Tâm, hôm nay lại muốn đến? Nhanh như vậy đã nổi lên tâm tư không nên...

"Hẹn phòng riêng hay hẹn Hồng tỷ?"

"Hẹn phòng riêng, đã thông báo cho Hồng tỷ."

Lăng Thiên Dục xem xong liền xoá toàn bộ tin nhắn, hơn nữa biết Trương Tiểu Võ cũng sẽ xoá đoạn chat, hơn nữa vĩnh viễn không có cách khôi phục. Cô chưa bao giờ lấy thân phận khách hàng đến Rose, nếu lục muội vừa lúc muốn cô hỗ trợ theo đuổi trai đẹp, đúng lúc đại ca cũng ở đó, thật đúng là hiếm có.

Cô có thể thuận lý thành chương qua đó, trở thành khách hàng, về sau cũng dễ bề hành sự.

Lăng Thiên Dục nghĩ, khóe môi ẩn ẩn mỉm cười.

Xem ra, cô đánh giá cao đại ca quá rồi.

Đợi nửa ngày không thấy Lăng Thương Âm trở về, Lăng Thiên Dục về phòng của mình thay một bộ đồ thể thao, đi đến sân golf.

Ban ngày Lăng Xương Khiếu thích chơi đánh bóng, hôm nay hiếm khi nhàn hạ thoải mái chơi golf.

Thảm cỏ xanh trời xanh, mênh mông bát ngát, xa xa nhìn lại, Lăng Thương Âm đuổi theo phía sau ông lão đang nói cái gì đó.

"A, nhóc con như thế nào sẽ dễ dàng như em muốn, mặc kệ cầu cái gì?" Lăng Thiên Dục cầm gậy golf đi đến phía hai người, cô thăm dò tính cách Lăng Xương Khiếu, chuyện lớn nhỏ chỉ cần muốn nhờ với ông, nhất thiết phải có điều trao đổi, cho dù là với người nhà.

Người này thân tình đạm bạc, đối đãi hà khắc với con cháu, mỗi người đều sống trong mục tiêu và hy vọng mà ông đặt ra, già đi mới hơi nhu hòa một chút, đáng tiếc, trong bốn trai một gái, đứa con trai ông thương nhất đã chết, đó chính là cha của Lăng Thiên Dục, Lăng Quốc Thao.

Lăng Thiên Dục lạnh nhạt và chán ghét cái nhà này, từ lúc nhớ lại đã bắt đầu. Mỗi lần họp gia đình, mấy phòng khác đều sẽ châm chọc nói móc cha mẹ cô, đặc biệt là mẹ cô nhận hết mắt lạnh và khinh thường.

Sau khi mẹ qua đời, dã tâm và lòng trả thù Lăng Thiên Dục hoàn toàn bị kích thích, hiện tại nén giận tất cả, làm bộ hiền lành hiếu thuận, đều vì tương lai có thể khống chế tất cả.

"Ông nội, con tới cùng ông đánh hai hiệp." Cô xách theo gậy golf, gương mặt tươi cười đi đến, nụ cười dối trá này xấu đến mức nào, cô biết.

Lăng Xương Khiếu tuy đã 80 tuổi, nhưng thân thể vẫn cường tráng, chòm râu bạc trắng lộ rõ ​​tuổi tác, nụ cười vắt vẻo trên nếp nhăn không thể phân biệt được thật giả. Để đối phó với ông, Lăng Thiên Dục phải đánh mười hai vạn phần tinh thần, không biết khi nào, bất kỳ lời nói nào của ông cũng có thể là hãm giếng.

Ông nhìn Lăng Thiên Dục, hỏi: "Lục muội con muốn con đi quán bar với nó, con có muốn hay không?"

"Thứ bảy là ngày gia đình, đi quán bar làm gì, huống chi con không có hứng thú uống rượu ngoài xã giao."

Lăng Xương Khiếu cười quay đầu, "Con xem, là tự nhị tỷ con không muốn đi, không phải ông nội không đồng ý."

Cáo già... Lăng Thiên Dục ngoài mặt cười, lại rất chán ghét ông đối cháu gái mình còn làm bộ làm tịch như vậy, ông không phải là muốn cho mình vẫn luôn ngoan ngoãn, không thể xuất các sao, tốt nhất ở trước mắt ông, an phận thủ thường.

Ông thích khống chế tất cả, tự cho là khống chế mọi người trong nhà, đặc biệt là đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất và đứa cháu gái bị ông bỏ bê này.

"Con ấy à, nghe ông nội." Lăng Thiên Dục nói xong tiến lên vung một cú, lại lệch khỏi quỹ đạo.

"Trình giảm rồi." Lăng Xương Khiếu híp mắt, vuốt râu.

"Haizz, gừng càng già càng cay, đương nhiên không thể so với ông nội." Cô bất đắc dĩ lắc đầu, nhân lúc Lăng Xương Khiếu giơ gậy nhìn về phía Lăng Thương Âm, hai ngón tay trượt về phía hai bên cánh mũi, ám chỉ cô nàng dùng chiêu khóc lóc.

Lăng Thương Âm tức khắc hiểu ý của cô, ép không ra nước mắt, cô nàng chỉ có thể trộm nhéo eo một cái, đau đến rớt nước mắt, từ nhỏ cô nàng đã sợ đau, rơi nước mắt không phải việc khó, chỉ cần đau là được.

"Oa oa oa, hu hu hu! Hoá ra con ở cái nhà này không được yêu thương chút nào, hu hu, quả nhiên con gái sẽ không được thương, quả nhiên người nhỏ nhất nói chuyện cũng vô dụng nhất."

Lăng Thiên Dục nhịn cười, cảnh khóc này còn xúc động hơn cả những diễn viên nhỏ kia. Lăng Xương Khiếu nhíu mày, nhìn cô nàng khóc đến đáng thương, có chút mềm lòng.

"Còn không phải vì đã lâu rồi con không gặp nhị tỷ, muốn cùng đi quán bar chơi cũng không được, ông nội ông chính là thương cháu trai không thương cháu gái bọn con."

Lăng Thiên Dục che miệng cười trộm, tuyệt chiêu này, Lăng Thương Âm vẫn tính là có chút thông minh, biết uy hiếp người ta.

Nhà họ Lăng trọng nam khinh nữ, nhưng Lăng Xương Khiếu chưa bao giờ đồng ý thừa nhận điều này. Lăng Thiên Dục làm bộ trấn an cô nàng, thật ra muốn nhìn chính mình đoán được chuẩn hay không, chiêu này đối với ông lão hẳn là sẽ hiệu quả.

"Được rồi được rồi, ông nội trọng nam khinh nữ bao giờ, đối với các con không tốt hay là đối với cô của con không tốt?"

"Nhưng mà ông, hu hu hu ~" Lăng Thương Âm còn sục sịt, Lăng Xương Khiếu vỗ trán, bất đắc dĩ mà vẫy tay, "Đừng khóc đừng khóc, nhị nha đầu con đi cùng nó đi, hiếm khó trở về còn muốn nháo ta."

"Nhưng mà..." Lăng Thiên Dục ra vẻ khó xử.

"Con lại nhưng nhị cái gì, ta đây bóng cũng không cần đánh, nháo ta đau cả đầu."

"Thôi được, lục muội em cũng đừng nháo ông nội nữa, nhị tỷ đi cùng em là được." Lăng Thiên Dục giúp cô nàng lau nước mắt ở khóe mắt, Lăng Thương Âm trực tiếp cầm tay áo cô lau nước mũi.

Lăng Thiên Dục trừng to hai mắt, chỉ thấy bộ đồ thể thao bị dính vào một lớp nhão dính dính, Lăng Thiên Dục tức khắc cảm thấy... khó chịu như bị sâu bò trên người, đối với Lăng Thương Âm nắm chặt hai tay, cuối cùng lại bất đắc dĩ buông ra, con nhỏ chết tiệt kia.... Thật! Ác! Tâm!

"Hừ!" Lăng Thương Âm cố ý ngẩng đầu lên, ai bảo chị ban đầu không đồng ý, kết quả còn không phải giống nhau sao.

Lăng Thương Âm tùy hứng lại không điêu ngoa, tuy rằng thích trai đẹp nhưng cũng không xằng bậy, chỉ là thích đổi bạn trai, vẫn luôn nếm thức ăn tươi.

Lần này để ý Trương Tiểu Võ, không biết sẽ bao lâu.

Một sự kiện luôn có mặt tốt xấu, Lăng Thương Âm thích Trương Tiểu Võ thì sẽ thường xuyên đến Rose, cứ như vậy Lăng Thiên Dục cũng có thể danh chính ngôn thuận đến đó, nhưng đồng thời cũng thường xuyên lộ mặt, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của cô và quán bar bên kia, hơi có vô tình cũng sẽ trở nên phiền phức.

Lăng Thiên Dục không muốn lợi dụng Lăng Thương Âm, cô còn muốn ở trong cái nhà này giữ lại một chút thuần túy và chân thành cuối cùng.

Trên đường đến quán bar, Lăng Thương Âm đã kiềm chế không được vui vẻ và kích động, Lăng Thiên Dục nhìn con đường quen thuộc ngoài cửa sổ này, tâm tình rất vi diệu. Con đường này cô lái đi rất nhiều lần, lúc mệt mỏi, lúc đau lòng nhất, lúc yếu đuối nhất, cô đều đi qua con đường này, bất luận cô xuất phát từ nơi nào, điểm chung vĩnh viễn có Liễu Tư Dực đang chờ cô.

"Nhị tỷ, chị xem bộ quần áo này của em được chứ?" Lăng Thương Âm hôm nay trang điểm rất nhẹ, nhưng hôm đó cô nàng lại trang điểm đậm, sợ không để lại ấn tượng tốt với Trương Tiểu Võ, riêng hôm nay ăn mặc khiêm tốn chút.

"Được, đẹp lắm."

"Nhị tỷ, em cảm thấy, chị mặc màu đỏ hẳn là rất đẹp, nhưng mà cả thân đen cũng không tệ đâu." Lăng Thương Âm không khỏi đánh giá Lăng Thiên Dục, trước kia không nhìn kỹ qua cô, hiện tại nhìn chiều cao cô này và váy áo gió, thế mà cũng cảm thấy hết sức quyến rũ.

Lăng Thiên Dục ở trước mặt người nhà từ trước đến nay luôn tỏ ra khiêm tốn, màu đỏ thích hợp với Liễu Tư Dực, gợi cảm đâm người, bản thân cô thích màu đen hơn, phù hợp tâm cảnh hiện tại.

11 giờ khuya, Rose ồn ào náo nhiệt, không yên tĩnh giống như lúc trước, hôm nay quán bar phá lệ náo nhiệt. Mới vừa đi vào liền nhìn đến mọi người đổ dồn vào góc Đông Bắc đó, Lăng Thương Âm nhìn khắp nơi xung quanh, muốn tìm bóng dáng ý trung nhân.

"Thưa hai cô, hôm nay đã hết chỗ ngồi, thật ngại quá." Đang lúc cô nàng tìm kiếm, bên tai truyền đến giọng Trương Tiểu Võ, Lăng Thương Âm phấn khích không biết làm sao, lại vẫn có chút căng thẳng, nhất thời cũng không biết tiếp như thế nào, chỉ phải dựa vào Lăng Thiên Dục.

"Hôm nay quán bar có hoạt động?" Lăng Thiên Dục hỏi.

"Phải, bên kia đang chơi xúc xắc, hai vị tiểu thư có thể đi xem thử, nhưng mà ngại quá, đã hết chỗ ngồi rồi."

"Chơi xúc xắc? Vậy thật đúng là đáng xem, thỉnh cầu anh dẫn chúng tôi qua đó." Lăng Thiên Dục và Trương Tiểu Võ tựa như khách hàng và nhân viên làm việc, giống người xa lạ mới đến, cô nói Trương Tiểu Võ dẫn đường, Lăng Thương Âm mới sẽ không từ chối, mà cô chỉ là muốn đi xem Liễu Tư Dực.

Huống chi, người có thể khiến Liễu Tư Dực chơi xúc xắc không nhiều, người này hẳn là đại ca.

Tiếng la hét phát ra từ bàn xúc xắc, thường có người kêu tên "Hồng tỷ", Lăng Thiên Dục và Lăng Thương Âm nhìn qua, tìm một vị trí quan sát thích hợp ở bên cạnh.

Chỉ thấy đua trên bàn, một người phụ nữ mặc hồng sam ngồi ở trên cùng, ngồi bên kia Lăng Thương Bắc đã bị phạt vô số ly rượu . Người phụ nữ kia khí định thần nhàn, một bàn tay ở trên đầu chung, khóe môi hình như có ý cười, khí chất nàng thoát tục, đẹp tựa như nữ tử trong thơ, nhẹ tần cười nhạt gian thẩm thấu ra tới lãnh diễm, say mê lòng bao nhiêu người.

Mắt nàng đạm bạc như nước, mở nắp xúc xắc ra, chỉ thấy sáu cục xúc xắc chồng lên nhau, trên mặt xúc xắc chỉ có một điểm đỏ.

Mở ra cái này mọi người sợ ngây người, có người nhịn không được kêu ra tiếng: "Vãi thật, nhất trụ kình thiên à!" Tức khắc tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, có người thậm chí còn huýt sáo, ngay cả Lăng Thương Âm đều cảm thấy kinh ngạc, thế mà lại có người có thể lắc ra loại này điểm số như trong phim??

"Một điểm, anh lại thua rồi." Liễu Tư Dực bàn tay trắng nhẹ dương, đối diện người phục vụ rót đầy hai ly rượu.

"Ha ha! Được! Này tôi thua tâm phục khẩu phục!" Lăng Thương Bắc uống đến có chút say, Lăng Thương Âm cảm thấy giọng nói quen thuộc, xoay mặt nhìn lại, kinh ngạc mà kêu lên: "Đại ca??"

Tiếng đại ca này làm Lăng Thương Bắc tỉnh rượu một nửa, cũng đang đắm chìm trong trò chơi xúc xắc của Liễu Tư Dực thì phát hiện các cô. Lăng Thiên Dục nhìn nàng, khóe miệng cong lên một chút, Liễu Tư Dực nhìn cô, khẽ cười, mắt giương ý cười hiện lên vẻ lạnh lùng quyến rũ, ánh mắt nhu hòa như nước, lại thêm ồn ào náo nhiệt và người đều thành phông nền, trong mắt trong lòng nàng chỉ có Lăng Thiên Dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro