Chương 98
Vài ngày sau đó, cằm Lý Cực đau đến mức ăn không nổi đồ ăn, ngay cả há miệng uống nước cũng rất khó khăn.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy, nàng dần dần gầy đi.
Đêm đến thì không ngủ được, ngoài việc viết chữ vẽ tranh, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tay do Tằng Khuynh Lạc để lại mà ngẩn ngơ.
Lại một lần nữa ôn lại những hình ảnh trong mô-đun ký ức.
Khắc sâu từng chi tiết về nữ nhân trẻ tuổi kia vào trong đầu.
Khi ôn lại thì nóng bỏng bao nhiêu, trở lại thực tại lại trống rỗng bấy nhiêu.
Đêm khuya.
Hạ Lan Trạc không ngủ được, sau khi đặt một chiếc gối ôm thay thế mình trong lòng Đệ Ngũ Khuyết, nàng đến quán rượu mở thâu đêm ở Đế quốc khách điếm uống rượu.
Vị trí quán rượu rất tốt, ban công lộ thiên rộng lớn đón gió đêm.
Còn có thể nhìn thấy cảnh quan hoa viên bên dưới.
Hạ Lan Trạc uống rượu, nhìn thấy Phồn Chi dẫn theo một nữ lang yểu điệu bước vào.
Không cần nói cũng biết, đương nhiên là lên tầng cao nhất.
Chưa đến nửa canh giờ, nữ lang kia đã tức giận xuống lầu, cãi vã gì đó với Phồn Chi.
Phồn Chi ném cho nàng ta một túi tiền, nàng ta liền không nói gì nữa, rời khỏi Đế quốc khách điếm.
Hạ Lan Trạc nhấp ngụm rượu táo, buồn cười.
Về cuộc chạm trán oan gia trên triển lãm với Tằng Khuynh Lạc, Hạ Lan Trạc cũng có mặt ở đó.
Dù sao cũng cần dùng tinh thần lực để khống chế dân chúng, một người có thiên phú tinh thần cấp cao như nàng sao có thể không bị gọi đi làm việc?
Nàng vẫn luôn ẩn nấp trong một góc, nhưng không thật sự ra sức, chỉ uống rượu do triễn lãm cung cấp, nửa điểm tinh thần lực cũng không dùng.
Việc Lý Cực mất kiểm soát trước mặt Tằng Khuynh Lạc, nàng đều nhìn thấy hết.
Vô cùng vui mừng.
Việc nữ lang kia được đưa lên tầng cao nhất, đương nhiên là để giải quyết nỗi cô đơn của Lý Cực.
Nhanh như vậy đã bị đuổi ra, còn tức giận như vậy, có phải lại bị Lý Cực mắng là "Xấu xí" hay không?
Dù thế nào, đêm nay tâm trạng Hạ Lan Trạc thật sự rất tốt.
Trước khi Đệ Ngũ Khuyết tỉnh dậy, nàng lại đi xếp hàng mua bữa sáng mà Đệ Ngũ Khuyết thích, khi trở về người trên giường vẫn còn ngái ngủ chưa muốn dậy, ấm áp mềm mại như bông, mái tóc dày rối bù, cảm giác đặc biệt tốt.
Hạ Lan Trạc hôn đánh thức nàng.
Đệ Ngũ Khuyết ôm nàng, dùng cằm cọ vào xương quai xanh của nàng.
"Sao ta cảm thấy ngươi rất vui vậy?"
Hạ Lan Trạc: "Không tốt sao?"
"Tốt, đương nhiên là tốt."
Hai người cùng nhau ăn cơm ở bàn ăn, sau khi ăn xong Đệ Ngũ Khuyết bế nàng lên bàn, ăn những thứ ngon hơn.
Tuy rằng không biết gần đây vì sao Hạ Lan Trạc có vẻ rất vui, nhưng liên quan đến nàng cũng được ăn ngon mặc đẹp, Đệ Ngũ Khuyết đương nhiên vui vẻ.
......
Lý Cực tạm thời kiềm chế ý định trả thù điên cuồng với Tằng Khuynh Lạc, các sư tỷ cũng không để Tằng Khuynh Lạc quay lại phòng thuê nữa.
Biên Tẫn: "Hiện tại là tạm thời khống chế được Lý Cực, nhưng người này tính tình quỷ dị, không biết khi nào sẽ làm liều. Để ngươi sống một mình bên ngoài ta không yên tâm."
Thẩm Nghịch đương nhiên là ủng hộ vô điều kiện quyết định của Biên Tẫn.
"Hầu phủ này không có gì thú vị, ưu điểm duy nhất là đủ lớn, đủ kiên cố, hộ vệ cũng xem như tốt. Phòng ngủ ngươi cứ tùy ý chọn, thích ở đâu ta sẽ bảo Vạn cô cô dọn dẹp cho ngươi."
Tằng Khuynh Lạc biết các sư tỷ thương mình, không từ chối nữa, ngoan ngoãn ở lại.
Biên Tẫn còn chọn cho nàng bốn nữ hộ vệ.
Một thiên phú tinh thần cấp C, một thiên phú máy móc cấp A, còn có hai thiên phú chiến đấu cấp A, xem như một tiểu đội có năng lực khá cân bằng, tính cách cũng trầm ổn đáng tin cậy.
Bốn người một tổ, về sau đặc biệt phụ trách an nguy cho Tằng Khuynh Lạc.
Tạm thời thoát khỏi sự dây dưa của Lý Cực, Tằng Khuynh Lạc có thể ra ngoài, Biên Tẫn dẫn nàng đi chợ dạo phố, mua sắm rất nhiều đồ.
Tằng Khuynh Lạc nở nụ cười trên môi, còn kể cho Biên Tẫn nghe không ít chuyện về sư môn trước đây.
Nhưng nàng không thực sự thoải mái, Biên Tẫn đều nhìn thấy.
.
Lý Nhược Nguyên liên tục 10 ngày không lâm triều.
Điều này khá kỳ lạ đối với một người cần mẫn như nàng.
Hành động bất thường của Lý Nhược Nguyên khiến Thẩm Nghịch tò mò. Hack vào ký ức của mấy vị trọng thần trong triều, vừa ăn , vừa lấy thông tin từ mô-đun ký ức của họ, muốn tìm hiểu chút tin tức.
Lướt qua một vài video khiến người ta cay mắt, cuối cùng nàng có được một kết luận khiến người ta kinh ngạc.
Gần đây vậy mà không một ai gặp Lý Nhược Nguyên.
Rốt cuộc Lý Nhược Nguyên đã xảy ra chuyện gì?
Hệ thống của Đại Minh Cung rất kiên cố, lại có sự can thiệp của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, không dễ hack vào.
Thẩm Nghịch nghĩ đi nghĩ lại, đơn giản tung tin giả trên ám võng rằng Lý Nhược Nguyên đã băng hà.
Quả nhiên, ngày hôm sau Lý Nhược Nguyên liền triệu tập triều hội, xuất hiện trước mặt quần thần.
Thẩm Nghịch đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Trước đây nàng có thể đến triều hội là nhờ danh nghĩa Tĩnh An hầu, hôm nay nàng dậy sớm hơn thường lệ, mặc phi bào xuất hiện ở Hàm Hoa Điện, chỉ để tận mắt nhìn thấy trạng thái của Lý Nhược Nguyên.
Lý Nhược Nguyên đội mũ Thiên Quan, dù mười hai chuỗi ngọc che khuất hơn nửa khuôn mặt nàng, Thẩm Nghịch vẫn có thể nhận ra Lý Nhược Nguyên tiều tụy, nặng trĩu tâm sự. Vóc dáng vốn đã gầy gò lại càng gầy hơn, chiếc long bào được may đo vừa vặn giờ trở nên rộng thùng thình. Trạng thái so với lần xuất hiện trước tiều tụy hơn rất nhiều.
Chưa nói được mấy câu đã tan triều, rõ ràng lần xuất hiện này chỉ để bịt miệng thiên hạ.
Nói cho mọi người biết, nàng vẫn còn sống.
Chỉ là trạng thái rất đáng lo.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Nhược Nguyên, Thẩm Nghịch càng tin vào suy đoán của mình.
Sau khi về phủ, Thẩm Nghịch hứng thú bừng bừng kéo Biên Tẫn đến phòng làm việc.
"Ta bây giờ tin chắc, Thiên tử hiện tại trước mặt mọi người chính là một ma chủng. Mà lò luyện đan này, chính là một thủ đoạn quan trọng để tu bổ ma chủng!"
Sau khi có được lò luyện đan, Thẩm Nghịch bị Biên Tẫn bắt đi luyện tập thân thể, rồi tự nâng cấp bản thân, trong lúc bận rộn đó, nàng cũng không quên mỗi ngày dành chút thời gian nghiên cứu lò luyện đan.
Nàng quá tò mò về thứ này.
Có lò luyện đan, lại có hài cốt của nữ nhân không mặt, Thẩm Nghịch đã làm một việc cực kỳ táo bạo.
Nàng bỏ hài cốt của nữ nhân không mặt vào trong lò luyện đan.
Cách sử dụng lò luyện đan cũng không phức tạp, với thân là một máy móc sư cấp SS, nàng rất nhanh đã nắm bắt được các thao tác cơ bản.
Thẩm Nghịch nói với Biên Tẫn: "Ngươi biết không, sau mười hai canh giờ kể từ khi hài cốt nữ nhân không mặt được bỏ vào lò luyện đan, chuyện gì đã xảy ra?"
Biên Tẫn thật ra đã đoán được, nhưng thấy Thẩm Nghịch thần thái phấn chấn như vậy, liền giả vờ không hiểu, tò mò hỏi nàng:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Nghịch mở lò luyện đan bên cạnh ra, bên trong rõ ràng là một cái đầu của nữ nhân không mặt.
"Đầu của nó đã được chữa trị, khôi phục lại hình dạng trước khi bị Hắc khối Rubik làm biến dạng. Thứ này quả nhiên là dùng để luyện ma chủng."
Biên Tẫn: "Thì ra là thế, thật bất ngờ."
Thẩm Nghịch thấy nàng ngoài miệng nói bất ngờ, nhưng thật ra không hề ngạc nhiên.
"Sao ta cảm thấy ngươi đã sớm đoán ra rồi vậy?"
Biên Tẫn: "Không có."
Thẩm Nghịch:......
Quả nhiên là đã sớm đoán ra, lại còn giả vờ không hiểu để dỗ dành nàng, giữ thể diện cho nàng sao.
Sư tỷ dỗ dành vụng về như vậy, khiến khóe miệng nàng không kìm được ý cười.
Sao lại thế này chứ, vui quá.
Ánh mắt Thẩm Nghịch dừng lại trên môi Biên Tẫn, tâm tư đã lệch lạc, nàng cố gắng lấy lại tinh thần, nói chuyện chính sự.
Thẩm Nghịch nói: "Chỉ cần mười hai canh giờ là có thể chữa trị đầu của nữ nhân không mặt, nếu có nó trợ giúp, con đường luyện ma chủng của Tần Vô Thương e rằng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Khó trách lúc trước nữ nhân không mặt muốn cướp nó đi."
Biên Tẫn hừ lạnh một tiếng, nói: "E rằng kỹ thuật luyện ma chủng hiện tại của Tần Vô Thương không thể vượt qua lò luyện đan này. Nếu không ma chủng kia sao lại không có mặt, trí lực cũng có phần thiếu hụt."
Biên Tẫn lại nói: "Nói trở lại, lò luyện đan nếu dùng để luyện ma chủng, vì sao lại ở trong tay Lý Nhược Nguyên? Chẳng lẽ thiên phú của Lý Nhược Nguyên là máy móc?"
Thẩm Nghịch lắc đầu.
"Không giống. Sư tỷ còn nhớ không? Nghi thức phi thiên phiên bản xui xẻo kia của Lý Nhược Nguyên vẫn là do ta chuẩn bị. Phàm là máy móc sư, dù là Thiên tử, cũng không có khả năng để người khác chế tạo tàu bay cho mình. Không nói đến việc một máy móc sư có khát vọng kiểm soát tác phẩm của mình sâu sắc đến mức nào, chỉ riêng việc bên trong Nghi thức của mình có bao nhiêu chỗ có thể bị người khác động tay động chân, không ai hiểu rõ hơn máy móc sư. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, sẽ không nghĩ đến việc nhờ người khác làm. Huống chi lại là thân phận như Lý Nhược Nguyên."
Biên Tẫn lặp lại trong lòng mấy chữ "Khát vọng kiểm soát tác phẩm".
Không khỏi nhớ tới mấy lần làm chuyện đó, Thẩm Nghịch luôn thích cọ vào eo nàng rồi ngắt lời, đôi khi còn khẽ cắn.
Trong lòng Thẩm Nghịch, nàng có phải cũng là một "Tác phẩm"?
Hay cũng có khát vọng kiểm soát?
"...... Bất luận là di truyền gia tộc, hay là quỹ đạo hành vi của nàng, ta đều cảm thấy Lý Nhược Nguyên không nên là một máy móc sư."
Biên Tẫn hoàn hồn từ cơn thất thần.
Khó tin được...... Nàng vậy mà trong lúc cùng Thẩm Nghịch thảo luận vấn đề nghiêm túc, trong đầu lại không tự chủ hiện lên những hình ảnh đó......
Thẩm Nghịch tiếp tục nói: "Cho nên ta cảm thấy lò luyện đan này hẳn không phải do nàng tạo ra, nhưng rất có thể là để cho nàng sử dụng."
Biên Tẫn tiếp lời: "Sư tỷ của Tần Vô Thương từng là Quốc sư của Đế quốc Đường Pro, dựa vào tuổi của Tần Vô Thương, khi sư tỷ của nàng còn là Quốc sư, Thiên tử hẳn là chính là Lý Nhược Nguyên. Tần Vô Thương là máy móc sư, vậy sư tỷ của nàng có thể cũng vậy không? Lò luyện đan có liên quan đến nàng không?"
Hai mắt Thẩm Nghịch sáng lên.
"Những manh mối rời rạc đã được xâu chuỗi lại."
Lò luyện đan có lẽ xuất phát từ tay sư tỷ của Tần Vô Thương, mục đích ban đầu là chế tạo ma chủng cho Lý Nhược Nguyên vốn có thân thể suy yếu, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hiện tại sư tỷ của Tần Vô Thương ở đâu thì tạm thời chưa biết, rất có thể là nàng đã dẫn Tần Vô Thương còn nhỏ tuổi ra Đế quốc khác, sau đó thành lập Huyền Nhật quốc ôm đầy hận ý với Đường Pro và không ngừng gây chuyện ở biên giới.
Nói như vậy, Tần Vô Thương vẫn luôn rất năng nổ, nhưng vị sư tỷ này của nàng dường như đã mai danh ẩn tích.
Hơn nữa bộ quan bào màu tím mà ma chủng của Tần Vô Thương mặc, chẳng phải là phục chế của bộ đồ mà Quốc sư Đế quốc từng mặc sao?
Sư tỷ nàng từng là Quốc sư, giờ nàng mặc quan phục của Quốc sư, nhìn thế nào cũng giống như một sự tưởng niệm.
Thẩm Nghịch có một phỏng đoán, sư tỷ của nàng có lẽ đã chết.
Tình cảm giữa Tần Vô Thương và sư tỷ hẳn là rất tốt, việc nàng cùng sư tỷ lưu lạc ở Đế quốc khác có thể liên quan đến Lý Nhược Nguyên.
Nếu không thì tại sao Tần Vô Thương lại căm ghét Đường Pro như vậy? Lúc trước xâm chiếm quy mô lớn, hiện tại vẫn tiêu tốn lượng lớn tài nguyên, không ngừng thả ma chủng xâm nhập lãnh thổ Đường Pro, gây rối khắp nơi.
Phải biết rằng luyện ra một ma chủng tốn kém vô cùng.
Thẩm Nghịch tính toán, không nói đến ma chủng cấp cao như nữ nhân không mặt, chỉ riêng ma chủng của Tần Vô Thương thôi, e rằng cũng tiêu tốn cỡ thuế bạc một năm của một đại châu của Đế quốc Đường Pro. Đối với một tiểu quốc nhỏ bé như Huyền Nhật thì càng là không thể kham nổi.
Ngoài hận thù, e rằng không có cảm xúc nào khác có thể khiến người ta phát cuồng đến mức này, không chết không ngừng.
Nói về Lý Nhược Nguyên.
Đêm con dị thú cấp Côn Bằng vội vàng trốn về phía Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, Lý Nhược Nguyên, hay nói đúng hơn là ma chủng của Lý Nhược Nguyên, đang ở Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, e rằng nó đang dùng lò luyện đan để chữa trị thân thể ngày càng suy nhược.
Vậy tại sao dị thú lại trốn về phía Lý Nhược Nguyên khi gặp khó khăn?
Hai người thảo luận đến đây thì không thể tiếp tục.
Ý nghĩ bị tắc nghẽn ở đây.
Bất kể nguyên nhân là gì, hiện tại lò luyện đan đã mất, ma chủng của Lý Nhược Nguyên gầy yếu, chắc chắn đang sốt ruột tìm lò luyện đan.
Hiện tại không dám công khai tìm kiếm khắp nơi là vì sợ chân tướng của lò luyện đan bị công bố, khiến thế nhân suy đoán về công dụng của nó, vậy thân phận ma chủng của nàng rất có thể sẽ bị bại lộ.
Nhất định là muốn tìm, ma chủng của Lý Nhược Nguyên e rằng vẫn đang tìm một cái cớ thích hợp.
Về việc người đứng sau ma chủng của Lý Nhược Nguyên là người xa lạ hay chính Lý Nhược Nguyên.
Nếu là chính Lý Nhược Nguyên, tại sao nàng không thể ra mặt gặp người?
Những điều này vẫn chưa biết.
Hiện tại Thẩm Nghịch quan tâm nhất một chuyện.
Lò luyện đan đã mất, Lý Nhược Nguyên chắc chắn không thể bỏ qua, tiếp tục chờ đợi nữa e rằng chỉ có con đường chết.
E rằng nàng đã sai Hàn Phục bí mật tìm kiếm khắp nơi.
Đài đã dựng xong, làm thế nào mới có thể khiến Lý Nhược Nguyên nghi ngờ Tần Vô Thương đã cướp lò luyện đan, và đối đầu với Tần Vô Thương?
Đây là điều Thẩm Nghịch lo lắng.
Thẩm Nghịch đang lo lắng cau mày, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu nàng.
Biên Tẫn an ủi nàng: "Tạm thời chưa nghĩ ra thì đừng làm khó mình, cứ để đó đã."
Thẩm Nghịch nhẹ nhàng nghiêng đầu, được một tấc lại muốn tiến một thước mà cọ vào lòng bàn tay Biên Tẫn.
Giống như cây nấm nhỏ trong giấc mơ của nàng.
Biên Tẫn bị nàng cọ đến ngứa ngáy, khi ánh mắt hai người chạm nhau, vẫn còn im lặng, nhưng đôi mắt đã dần chìm đắm.
Không cần mở miệng, đã không cần phải nói gì nữa, Thẩm Nghịch biết Biên Tẫn muốn gì.
Nàng muốn môi răng quấn quýt, muốn Thẩm Nghịch nhẹ nhàng thưởng thức mình.
Thẩm Nghịch phát hiện Biên Tẫn đã chìm đắm.
Trước kia muốn Thẩm Nghịch chủ động đòi hỏi, phải dùng đủ mọi cách để trêu chọc.
Còn bây giờ, với sự truyền đạt tình ý qua mô-đun liền cành, những ngượng ngùng khó mở lời của Biên Tẫn đều không cần nữa.
Trong lúc hôn nhau, vẻ tự chủ của Biên Tẫn nhanh chóng bị đánh tan.
Nhịn đến cực điểm, tiếng còn chưa ra, nước bọt đã tràn qua kẽ ngón tay Thẩm Nghịch.
......
Từ phòng làm việc đến phòng ngủ, phát hiện hộp tình ý đã đầy, không thể kìm nén mà quấn quýt lấy nhau.
Hai người toàn thân mồ hôi nóng, Thẩm Nghịch thương tiếc hôn lên đôi môi sưng đỏ của nàng.
Khắp giường hỗn độn, Biên Tẫn có chút không dám đối mặt với những dấu vết mình đã tạo ra.
Thẩm Nghịch không cho nàng nhìn, đẩy nàng đi tắm, đợi nàng tắm xong trở về thì ga trải giường đã được thay.
Hai người ôm nhau ngủ một giấc ngon lành.
Trước khi ngủ Thẩm Nghịch còn đến làm nũng, nhẹ nhàng cắn vào cổ Biên Tẫn.
Yêu thương cưng chiều như chủ nhân đối với thú cưng nhỏ.
Biên Tẫn để Thẩm Nghịch cắn, khẽ cười, không biết nghĩ gì, lại ôm chặt lấy nàng.
Thẩm Nghịch cảm nhận được sư tỷ đêm nay đặc biệt khao khát mình.
Quả thật vậy......
Có vài tư thế, nàng đều im lặng đồng ý.
Thẩm Nghịch yêu Biên Tẫn đến mức có chút không biết phải làm sao, dù đến hôm nay, nghĩ đến việc đang thân mật với sư tỷ, nàng vẫn có một khoảnh khắc bừng tỉnh. Cắn cắn cổ nàng, cắn cắn vai nàng, cuối cùng thì ngủ thiếp đi trong lòng nàng.
......
Không biết là giờ nào, Thẩm Nghịch cảm thấy bên cạnh trống trải, trong tiềm thức dâng lên một chút hoảng hốt.
Bỗng nhiên tỉnh dậy.
Trên giường quả nhiên chỉ có một mình nàng, Biên Tẫn không ở đó.
Vẫn còn hơi ấm, Biên Tẫn rời đi chắc là không lâu.
Thẩm Nghịch chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức cảnh giác nín thở, lặng lẽ xoay người, thấy cách đó không xa có người đang ngồi bên án kỷ.
Là Biên Tẫn.
Biên Tẫn đang quay lưng về phía nàng, không bật đèn, chìm trong bóng tối đang trò chuyện trực tuyến với ai đó.
Tiếng gõ bàn phím ảo không phát ra một tiếng động, rất giống một bóng ma.
Rất kỳ lạ, dù không nghe được một câu nào, thậm chí không nhìn thấy mặt, rõ ràng là Biên Tẫn, Thẩm Nghịch lại cảm thấy người trước mắt là một người khác.
Thẩm Nghịch nhích người, nhìn thấy vài từ trong cuộc trò chuyện của Biên Tẫn: "Mất khống chế", "Hắc khối Rubik", "Tiến độ", thậm chí còn có "Ngân Hà Các Tố".
Thẩm Nghịch định nhìn thêm thì Biên Tẫn đột ngột dừng cuộc trò chuyện, vẫn quay lưng về phía nàng nói:
"Tỉnh khi nào?"
Ba chữ, mỗi chữ đều tỏa ra hơi lạnh.
Thẩm Nghịch cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cùng lúc đó, Biên Tẫn quay đầu lại.
Khuôn mặt giống hệt, không có bất kỳ biểu cảm nào, trên cổ vẫn còn dấu cắn từ lúc thân mật.
Nhưng Thẩm Nghịch biết đây không phải là người mà nàng ôm trước khi ngủ.
Đôi mắt nàng vô cùng bình tĩnh, rõ ràng chỉ là ngồi ở đó, lại khiến người ta cảm thấy không có chỗ nào để trốn.
Biên Tẫn trước mắt so với sư tỷ mà Thẩm Nghịch quen thuộc có thêm một chút gì đó, lắng đọng lại một chút gì đó, Thẩm Nghịch có thể cảm nhận được sự khác biệt rất nhỏ, không thể gọi tên.
Biên Tẫn bình thản nói: "Có chút việc cần làm, ngươi ngủ tiếp đi."
Thẩm Nghịch: "Mật mã an toàn."
Biên Tẫn vốn định quay mặt đi, nhưng vì câu nói của Thẩm Nghịch mà quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, như thể bị một sinh vật đáng sợ vô danh nhìn chằm chằm, trán Thẩm Nghịch toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Đây là một ý thức khác của sư tỷ đang bình tĩnh ngụy trang thành sư tỷ, nàng thực sự chắc chắn.
Chỉ là, tại sao hệ thống cảnh báo ẩn dưới giường của Biên Tẫn không vang lên?
Một đáp án đột nhiên hiện lên trong lòng Thẩm Nghịch, thì Biên Tẫn đã đến trước mặt nàng, nhìn xuống nàng, ánh mắt tĩnh lặng dừng trên khuôn mặt nàng, tựa hồ đang quan sát điều gì, cân nhắc điều gì.
Cũng giống như đang tự hỏi, từ góc độ nào tấn công sẽ dễ dàng giết chết kẻ đa nghi, vướng bận trước mắt.
"Mật mã an toàn."
Thẩm Nghịch lại hỏi một lần.
Cùng lúc đó cũng cố gắng phân tán sự chú ý của đối phương, tính toán âm thầm khởi động lớp xương vỏ ngoài trên cánh tay máy móc.
"Cầu thủy tinh."
Ngoài dự đoán, người trước mắt khẽ mở đôi môi mỏng, nói ra ba chữ này.
Đúng là mật mã an toàn mà nàng và sư tỷ đã ước định.
Ánh mắt Thẩm Nghịch ngưng lại, trong một khoảnh khắc chần chừ ngắn ngủi, lớp xương vỏ ngoài không thể kích hoạt, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt, đột ngột bị lật người ra sau, cả người bị mạnh mẽ áp chế xuống giường, úp mặt xuống.
Hai cổ tay Thẩm Nghịch bị giữ chặt ở mép giường, giường như một tấm thớt gỗ.
Mất đi khống chế cơ thể, trong lòng Thẩm Nghịch dâng lên một nỗi kinh hoàng lạnh lẽo.
Vốn tưởng rằng tính mạng khó giữ, không ngờ ngay sau đó, người trên người cúi xuống, mở môi răng nàng ra, đột nhiên hôn vào, mang theo sự bực bội không biết từ đâu tới, cắn mút sâu trong miệng Thẩm Nghịch.
Hơi thở Thẩm Nghịch cứng lại. Cách hôn này, giống hệt cách sư tỷ hôn gần đây......
Chỉ là hung hăng hơn.
Sự chiếm hữu mãnh liệt sắp khiến Thẩm Nghịch không thở nổi.
Rõ ràng là thân thể của sư tỷ, nhưng phong cách lại không giống sư tỷ.
Giống như bị một người xa lạ cưỡng hôn.
Thẩm Nghịch bị hôn đến tim đập thình thịch.
Giãy giụa giữa chừng, lại bị không chút khoan dung chế trụ trở lại, trừng phạt càng ác liệt hơn.
Một ý thức khác đang dùng thân thể của Biên Tẫn làm chuyện này với nàng, sức mạnh chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Khi bị nhấc bổng lên, tay Biên Tẫn vuốt từ sau cổ nàng lên, luồn vào tóc nàng, vén tóc dài của nàng lên, để lộ chiếc cổ đã ửng đỏ vì hơi nóng, ghì chặt đầu nàng, hôn thật sâu, không cho nàng một tia cơ hội trốn thoát.
Giống như phát tiết, càng giống như một sự trả thù vô hình.
Thẩm Nghịch trong lòng thấp thỏm mà kháng cự, nhưng cơ thể đã hoàn toàn bị chinh phục.
Người hôn nàng đang lặng lẽ tức giận, giống như đã kìm nén rất lâu, đang giành lại tất cả những gì vốn thuộc về mình.
Đột nhiên, Thẩm Nghịch nghe thấy người ôm nàng dùng giọng điệu hoài niệm và bi thương, khẽ gọi một tiếng "A Diêu".
Đây là nhũ danh mà Thẩm Nghịch đã lâu không được nghe thấy.
Gáy Thẩm Nghịch cứng đờ, ánh mắt vốn đã mơ màng vì nụ hôn chợt ngưng tụ.
Quả nhiên như Thẩm Nghịch nghĩ.
Ở trong thân thể Biên Tẫn có một ý thức khác, cũng chính là bản thân nàng.
Chú thích:
Mũ Thiên Quan (天冠, Thiên Quan Quan - 天官冠) là một loại mũ đội đầu trong trang phục truyền thống Trung Hoa, thường dành cho quan lại hoặc hoàng thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro