Chương 170
Lý Cực một lần nữa tiến vào thế giới tinh thần của Tằng Khuynh Lạc, duỗi tay ra, một chiếc bút vẽ trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Ngòi bút đi đến đâu là tầng lầu các hiện ra ở đó, nét bút thần kỳ hóa thành đóa hoa.
Song Cực Lâu sừng sững chót vót trong tầm nhìn trống rỗng.
Núi cao trùng điệp, sương mù dâng trào.
Lý Cực dốc hết lòng mà múa bút vẩy mực.
Vẽ lại nơi Tằng Khuynh Lạc từng sống, Song Cực Lâu, tiểu viện, phong tuyết.
Vẽ lại chính bản thân Tằng Khuynh Lạc.
Thế giới tan vỡ được vẽ lại, càng thêm xinh đẹp, sinh động, tràn đầy sức sống.
Viết chữ đẹp thì có thể tranh đoạt ngôi Hoàng đế sao? Vẽ tranh xuất thần thì có thể nuôi dưỡng trăm vạn binh mã sao?
Nhưng giờ phút này, Lý Cực biết cây bút của mình có thể cứu người, cứu người nàng yêu nhất.
Ngay khi Lý Cực hoàn thành bức họa cuối cùng vào đêm đó, lúc đang rửa mặt cho Tằng Khuynh Lạc, tay nàng bỗng nhiên động đậy một chút.
"Nương."
Tằng Khuynh Lạc dùng giọng nói khô khốc gọi ra những âm tiết đứt quãng.
"Nương, đừng đi......"
Lý Cực ngẩn ra.
"Tiểu Mãn?"
Tằng Khuynh Lạc người hơi nghiêng về phía trước, ôm chặt lấy cánh tay Lý Cực.
Khi Tằng Khuynh Lạc vừa được Song Cực Lâu thu nhận làm đệ tử ngoại môn, nương nàng nhiễm Hắc khối Rubik qua đời chưa đầy nửa tháng, nàng cũng rơi vào tàn tật, trong sợ hãi cùng hoang mang không biết phải làm sao.
Đó là bước ngoặt lớn trong cuộc đời nàng, tràn ngập buồn khổ cùng lo âu.
Hiện giờ Song Cực Lâu được xây dựng lại trong thế giới tinh thần của nàng, ký ức thống khổ ùa về.
Những đoạn ký ức rời rạc biến thành một đoạn đường chân thật trong thế giới tinh thần, tạo thành một phần không thể thiếu của Tằng Khuynh Lạc hiện tại.
Tằng Khuynh Lạc thành thật kiên định mà bước tiếp, tâm hồn trở về vị trí cũ, nói ra câu nói đầu tiên sau hai tháng.
Lý Cực thực sự đã vẽ lại thế giới của nàng.
Giống như sau vô số ngày đêm ngột ngạt dưới vực sâu, cuối cùng cũng hít thở được không khí trong lành.
Lý Cực mừng rỡ như điên, dùng sức ôm lấy bảo bối đã mất mà tìm lại được, nước mắt làm ướt vai Tằng Khuynh Lạc.
Người đang rơi lệ còn an ủi đối phương: "Tiểu Mãn, có người đang đợi ngươi, đợi rất lâu rồi...... Từ nay về sau, người này sẽ thay thế nương ngươi, vĩnh viễn che chở ngươi."
......
Nghe nói Tằng Khuynh Lạc cuối cùng cũng tỉnh lại, Biên Tẫn và các nàng sáng sớm đã tới gõ cửa, muốn nhìn xem trạng thái của nàng.
Lý Cực và mọi người đều tạm trú trong thôn, thuê lại khách điếm lớn nhất trong thôn.
Khi Biên Tẫn và mọi người tới thăm, Tằng Khuynh Lạc đang ngồi dưới ánh mặt trời, đối diện với các nàng vẫn không có gì phản ứng, nhưng đôi mắt kia không còn là một lỗ trống vô hồn.
Nàng thỉnh thoảng nhìn về phía nào đó ngoài cửa sổ, dường như đang suy tư điều gì, bị cái gì đó hấp dẫn.
Nụ cười trên mặt Lý Cực không hề tắt, "Nàng đã có phản ứng với xung quanh."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nghe Lý Cực kể lại quá trình nàng trùng kiến thế giới tinh thần.
Thẩm Nghịch thì dựa vào tường phía sau Tằng Khuynh Lạc, ngón tay cuốn lấy tóc dài của Tằng Khuynh Lạc nghịch.
Lý Cực nhìn Thẩm Nghịch, nói với Biên Tẫn: "Ý thức của Thẩm Nghịch vẫn còn nguyên vẹn, ký ức có lẽ không hề tổn hại, chỉ là bị Bạch khối Rubik làm rối loạn, khiến nàng không thể kết nối mọi thứ một cách chính xác. Chỉ cần sắp xếp lại tư duy, nàng sẽ ổn thôi."
Biên Tẫn: "Ý ngươi là......"
Lý Cực: "Để báo đáp, ta sẽ giúp nàng khôi phục."
Nếu Thẩm Nghịch có thể khỏi bệnh, Bạch Khối Rubik, mối nguy hiểm tiềm tàng cuối cùng này, có thể nói là có thể hoàn toàn loại bỏ. Nhưng Biên Tẫn cũng có điều băn khoăn.
Biên Tẫn nói: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, chỉ là xem trạng thái của ngươi tốt nhất không nên mạo hiểm."
Trùng kiến thế giới tinh thần là một công trình cực kỳ lớn, sẽ tiêu hao tinh thần lực không thể đánh giá được.
Tằng Khuynh Lạc là có ý thức, nhưng Lý Cực lại gầy ốm đi vài phần, đôi mắt vốn đã đỏ ngầu trông càng thêm đáng sợ.
Hạ Lan Trạc cũng nhắc nhở Lý Cực: "Tinh thần lực cũng sẽ tiêu hao quá mức, kết cục của việc tiêu hao quá mức ngươi đã thấy rồi, giống như ta vậy."
Lý Cực không để bụng nói: "Yên tâm, ta biết rõ."
Hạ Lan Trạc nhướng mày, Biên Tẫn nói tiếp: "Ta có một cách khác, nếu không thành công, sẽ đến làm phiền điện hạ."
Lý Cực cười nhạt: "Không thành vấn đề."
Thẩm Nghịch không biết khi nào đã chạy đi đâu, Biên Tẫn không yên tâm để nàng một mình, rất nguy hiểm, dân làng rất nguy hiểm.
Biên Tẫn đi tìm Thẩm Nghịch, Lý Cực nghĩ tới một số chuyện cũ, nói với Đệ Ngũ Khuyết: "Ta có thể nói chuyện riêng với nàng một lát được không?"
"Nàng" là chỉ Hạ Lan Trạc.
Đệ Ngũ Khuyết đang xoa bóp huyệt vị trên đầu Hạ Lan Trạc, giảm bớt đau đầu cho nàng, nghe được lời thỉnh cầu của Lý Cực nhất thời không trả lời.
Hạ Lan Trạc vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đệ Ngũ Khuyết, ý bảo "Không thành vấn đề".
Đệ Ngũ Khuyết: "Vậy cũng đừng quá lâu, nàng tối qua không ngủ, lúc này chắc là khó chịu."
Lý Cực: "Yên tâm, ta cũng mệt rồi."
Lý Cực đẩy Hạ Lan Trạc đang ngồi trên xe lăn đến một chỗ trong khách điếm có ánh mặt trời đầy đủ trong sân nhỏ.
Trên đường đi, Lý Cực đều suy nghĩ xem làm thế nào để mở miệng, cuối cùng vẫn là Hạ Lan Trạc nói trước.
"Điện hạ không cần khó xử, ngài cho ta đâm lại mấy đao là chúng ta coi như huề nhau."
Lý Cực im lặng một lúc, đang muốn đáp ứng thì Hạ Lan Trạc cười phá lên.
"Nói giỡn thôi. Cho dù điện hạ có đáp ứng, ta cũng không có sức cầm dao, càng ghét mùi máu tanh."
Hạ Lan Trạc mở mắt ra, đón lấy hướng ấm áp, muốn thử cảm nhận sự thay đổi của ánh sáng.
"Chuyện quá khứ không cần nhắc lại, lúc trước điện hạ cũng ở trong cuộc, có những bất đắc dĩ của riêng mình. Hơn nữa tính tình điện hạ ít nhiều có chút vặn vẹo, ta có thể hiểu được."
Lý Cực:......
Thôi thì, Hạ Lan Trạc muốn nói gì thì cứ nói vậy.
Ngoài miệng nói thế nào cũng không thể so được với những đau xót chân thật còn đọng lại.
Hạ Lan Trạc: "Hiện giờ ta đã tìm được A Ban, sống cuộc sống mà ta mong đợi nhất, trong đó cũng có sự giúp đỡ của điện hạ. Chúng ta cùng nhau tiêu diệt Hướng Tri Phiên, đoạt lại Mục Châu, cũng coi như là có giao tình sống chết. Chuyện quá khứ không cần tính toán chi li như vậy."
Lý Cực từ trước đến nay không thích nghe lời người khác, đặc biệt là khi có người ngoài ở cạnh Tằng Khuynh Lạc, liền lảng sang chuyện khác.
"Đôi mắt của ngươi, ta có thể chữa được không?"
"Có lẽ có thể, nhưng ta không vội, điện hạ vẫn là chữa khỏi cho Khuynh Lạc trước đã."
Lý Cực: "Ừm......"
Hạ Lan Trạc: "Nếu đôi mắt không thể khỏi cũng không sao, ta biết nàng sẽ không ghét bỏ ta. Thời đại mới sắp đến, ta muốn cùng người mà ta để ý hảo hảo sống những ngày bình thường, ghét cay ghét đắng những ân oán cùng đao quang kiếm ảnh kia, hy vọng những ác mộng ngàn cân treo sợi tóc cả đời cũng không cần lặp lại. Điện hạ, ngài nếu còn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, thật sự không qua được thì cứ đâm mình mấy đao, ta ủng hộ."
Lý Cực: "...... Ngươi im miệng cho ta."
.
Lý Cực đẩy Hạ Lan Trạc trở về thì thấy Đệ Ngũ Khuyết mặt mày đỏ bừng, cả người hưng phấn không thôi, hình như có gì đó bức thiết muốn nói với Hạ Lan Trạc.
Hạ Lan Trạc đưa tay thăm dò mặt nàng.
"Ngươi làm sao vậy, thở gấp như vậy. Có chuyện gì?"
Đệ Ngũ Khuyết nắm lấy tay nàng.
"Không có gì, ngươi đừng lo lắng. Vừa rồi ta cùng Biên Tẫn nói chuyện một lát, nàng nói nàng từng vì tìm kiếm chân tướng ký ức vùng cấm, đã cùng Thẩm Nghịch thông qua liên hệ cảnh trong mơ, để Thẩm Nghịch tiến vào thế giới trong mơ của nàng. Nghe nói liên hệ cảnh trong mơ còn có thể cải thiện các vấn đề tinh thần, ta cảm thấy chúng ta cũng có thể thử xem."
"Chỉ cần ngươi có thể hảo hảo dưỡng thần, nói không chừng đôi mắt rất nhanh là có thể khôi phục."
"Kia không phải là tính năng của mô-đun liền cành sao?"
"Đúng vậy, cho nên ta muốn......"
Đệ Ngũ Khuyết nằm ở trước người nàng, đem tay Hạ Lan Trạc dán lên mặt mình.
Hạ Lan Trạc có thể cảm nhận được tim nàng đập cực nhanh.
"Chúng ta thành thân đi. Hạ tỷ tỷ, ngươi có thể làm thê tử của ta không?"
Đệ Ngũ Khuyết nói ra những lời này, tim đập như sấm.
Hạ Lan Trạc nhất thời không đáp lại.
Đệ Ngũ Khuyết bỗng nhiên ý thức được: "Chết rồi, ta, ta chưa chuẩn bị gì cả, lại cứ thế này cầu hôn tay không, ôi —— không được, làm lại, ta phải chuẩn bị thật tốt rồi mới ——"
"Có thể." Hạ Lan Trạc nói, "Ta nguyện ý."
Lúc này đến phiên Đệ Ngũ Khuyết ngây ra.
Hạ Lan Trạc thở dài: "Tiếc là ta không thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ngươi. Chắc chắn rất ngốc, lại rất đáng yêu nữa......"
Không đợi nàng nói hết lời, Đệ Ngũ Khuyết liền một tay bế nàng lên.
Thân mình Hạ Lan Trạc chao đảo, suýt nữa thì ngã.
Đệ Ngũ Khuyết sao có thể để nàng ngã, lại ôm chặt lấy thân mình đang nghiêng ngả kia vào lòng.
Hạ Lan Trạc chỉ có thể ôm chặt cổ nàng, mặt mang vẻ giận dỗi. "Đệ Ngũ Khuyết!"
Đệ Ngũ Khuyết mặt mày hớn hở, dưới chân như muốn bốc lửa, "Đi, đi, đi —— chúng ta hiện tại liền đi Dân chính tư!"
Hạ Lan Trạc:......
Đứa nhỏ này không thể khen được, vừa khen là lại làm ra chuyện kinh thiên động địa ngay.
Ở một bên xem náo nhiệt, Lý Cực ăn đậu phộng mà Thẩm Nghịch đưa, xen mồm nói: "Chúc ngươi lần này đại hôn thuận lợi."
Đệ Ngũ Khuyết nghe ra ý nhấn mạnh ở chữ "lần này", trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Không có ngươi phá đám thì chắc chắn thiên hạ thái bình!"
Biên Tẫn không nghĩ tới mình cùng Đệ Ngũ Khuyết vừa đề cập đến chuyện mô-đun liền cành, vậy mà nàng quay đầu liền muốn cùng Hạ Lan Trạc thành hôn. Hơn nữa, còn là thành hôn vội vàng, đơn sơ tại nơi xa lạ hẻo lánh này, nên muốn ngăn cản một chút.
Biên Tẫn: "Đệ Ngũ ——"
Biên Tẫn vừa mới mở miệng, thì Thẩm Nghịch đã thò đầu ra từ cửa sổ xe phía sau nàng, trong tay Thẩm Nghịch là gói đường sương mà Biên Tẫn định chuẩn bị làm điểm tâm cho nàng, hướng về phía bầu trời phất tay một cái.
"Thành thân vui vẻ —— trăm năm hạnh phúc!"
Gió thổi qua, những hạt đường sương tung bay trong không trung, tựa như một trận tuyết phấn rực rỡ bất ngờ ập đến.
Biên Tẫn, đầu đầy đường sương:......
Thẩm Nghịch quậy phá, Đậu Toàn Cơ thì chẳng những không can ngăn, mà còn thản nhiên lấy bó hoa tươi Lý Tư đưa tới sáng nay, nhét thẳng vào lòng Hạ Lan Trạc.
Đậu Toàn Cơ: "Chúc mừng, chúc mừng."
Lý Cực thấy Tằng Khuynh Lạc cư nhiên bởi vì cảnh tượng này cười một chút, lập tức chui vào trong xe, đem ba túi đường sương còn lại tung lên trời như rải hoa.
Biên Tẫn:......
Áp lực tích tụ bấy lâu, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác hy vọng và niềm vui bỗng chốc dâng tràn, chẳng còn muốn kìm nén nữa.
Bị Hạ Lan Trạc dung túng Đệ Ngũ Khuyết, để nàng tùy ý làm những điều ngây thơ, bốc đồng nhất, bằng hữu xung quanh chẳng những không can ngăn, mà còn hùa theo cổ vũ.
Gió xuân se lạnh thổi qua, vạn vật sinh sôi nảy mầm, một ngày thật bình thường, nhưng lại vô tình trở thành khởi đầu của điều gì đó, một khúc nhạc dạo thật đẹp.
Thẩm Nghịch: "Bên nhau đến bạc đầu, ngàn năm vạn năm hạnh phúc!"
......
Biên Tẫn tính tình trầm lặng, nhưng không phải là người dễ mất hứng.
Đường sương dính đầy trong mắt Thẩm Nghịch, nàng bất đắc dĩ mà cười giúp nàng lau đi.
"Ta nghe được." Đôi lông mày và hàng mi dài của Thẩm Nghịch phủ một lớp trắng mịn tựa như tuyết, đôi mắt sáng ngời rực rỡ.
Biên Tẫn gạt đường sương trên chóp mũi nàng, "Cái gì?"
"Ta không phải Thẩm Ngoan Ngoãn, ta là Thẩm Nghịch."
Biên Tẫn cười nhạt, "Ngươi thật sự là Thẩm Ngoan Ngoãn."
"Ta không tin, Cái tên Thẩm Nghịch mới hợp với ta. Nghe thật hay. Ai đặt cho ta vậy?"
Biên Tẫn ngước mắt, "Ta."
Một chữ "Ta" thôi, đã làm tim Thẩm Nghịch đập nhanh hơn bình thường.
Thẩm Nghịch một tay chống bên cạnh người Biên Tẫn, nghiêng đầu để Biên Tẫn giúp nàng vỗ vỗ đầu, vỗ vỗ mặt, lại lau sạch một chút đường sương trên người, còn nàng thì chẳng làm gì, hưởng thụ sự chăm sóc của Biên Tẫn dành cho mình.
.
Đệ Ngũ Khuyết và Hạ Lan Trạc cứ như vậy thành thân.
Không tổ chức bất kỳ buổi tiệc nào, càng không muốn những thủ tục rườm rà.
Lấy tình thề nguyện, để thiên địa chứng giám.
Quan viên Dân tính tư ở đây vẫn là vị dì cả thân thiết, nghe các nàng nói muốn khai thông mô-đun liền cành, dì cả cười nói:
"Vừa mới thành thân hôn đã muốn khai thông mô-đun liền cành rồi á? Khai thông là dựa vào độ thân mật. Phải đạt 60 điểm mới được."
Đệ Ngũ Khuyết: "60 điểm, cũng không cao lắm, có thể thử xem sao."
Dì cả nghĩ thầm, còn không tin là thật.
Vừa tra một cái, độ thân mật đã phá hai trăm.
Dì cả: ?
Người trẻ tuổi, đúng là biết cách chơi ghê.
Mô-đun liền cành thuận lợi mà khai thông, đêm đó, Hạ Lan Trạc khó khăn lắm mới ngủ được, Đệ Ngũ Khuyết lập tức tiến vào thế giới cảnh trong mơ của nàng.
Đêm hôm đó, dưới sự bảo vệ của Đệ Ngũ Khuyết, thế giới cảnh trong mơ của Hạ Lan Trạc bình yên chưa từng có.
Hạ Lan Trạc có một giấc ngủ đến tận hừng đông, cuối cùng cũng được tận hưởng giấc ngủ sâu mà lâu lắm rồi chưa được tận hưởng.
Biên Tẫn cũng muốn thông qua cách này, kéo tư duy hỗn loạn của Thẩm Nghịch trở lại.
Vốn dĩ Biên Tẫn muốn đến Dân chính tư hỏi thử xem, có thể giúp nàng sửa chữa mô-đun liền cành bị hư hỏng hay không.
Chuyện này bị Thẩm Nghịch biết được, nàng ấy tức giận không cho nàng đi.
"Sao ngươi không tìm ta sửa?"
Biên Tẫn còn chưa kịp trả lời, Thẩm Nghịch lại nói:
"Ta không cần người khác sửa cho ngươi! Ngươi chỉ có thể để ta sửa!"
Biên Tẫn:......
Được rồi, A Diêu quả thực không thiếu chỗ nào, cho dù tư duy có rối loạn, chuyện này nàng cũng không quên.
Biên Tẫn kéo tay nàng, "Được, chỉ cho ngươi sửa. Đừng giận được không?"
Thẩm Nghịch giận thì nhanh, nhưng dễ dỗ đến muốn chết, Biên Tẫn dỗ dành một chút là được, nhưng ngoài miệng còn nói: "Không giận, ta không phải người nhỏ mọn như vậy."
Biên Tẫn thấy nàng còn bĩu môi, trông rất muốn được hôn, liền nâng cằm nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Thẩm Nghịch bị nàng chủ động hôn cho tai đỏ bừng, trong lòng nóng lên, chút kiêu ngạo lập tức tan thành mây khói, bắt đầu làm việc.
Thiên phú máy móc của Thẩm Nghịch hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tuy rằng không biết mô-đun liền cành là gì, nhưng cũng bằng vào bản năng của thiên tài máy móc sư, sau khi bắt tay vào làm thì không tốn chút sức lực nào đã sửa xong.
Mô-đun liền cành được khôi phục, màn đêm buông xuống, Biên Tẫn tiến vào thế giới cảnh trong mơ của Thẩm Nghịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro