Chương 168
Sáng sớm ngày hôm sau, Đậu Toàn Cơ rời khỏi Đại Minh Cung.
Trước khi đi Mục Châu, nàng đến Trường Sinh Các mới được xây dựng, trò chuyện với Phòng Phán.
Trường Sinh Các được xây dựng trên địa chỉ cũ của Lệ Cảnh Môn, là một Viện Nghiên Cứu chuyên nghiên cứu các chứng bệnh khó chữa liên quan đến máy móc và điện tử.
Vốn dĩ bộ não của Phòng Phán được gửi trong phòng làm việc của Thẩm Nghịch, sau này Thẩm Nghịch mất tích, Lý Tư sợ không có máy móc sư chăm sóc sẽ xảy ra vấn đề, liền phái người đưa Phòng Phán đến Trường Sinh Các mới xây.
Người tiếp nhận chính là cấp dưới của Lý Tư khi còn là Kim Ngô Tướng quân, một máy móc sư cấp A rất có tiềm năng. Lý Tư đích thân đề bạt hắn lên, có thể coi là hiểu rõ tường tận.
Đậu Toàn Cơ trở lại Trường An mới biết Phòng Phán đã chuyển nhà, ủy thác cho Trường Sinh Các, đã đến thăm vài lần, trạng thái không có gì thay đổi so với lúc nàng rời đi.
Việc trùng kiến bộ não vẫn tiếp tục ổn định mà chậm rãi thúc đẩy, hơn ba trăm năm thời gian từng chút một trôi qua.
Không thể đo đạc được thời gian, nhưng ở chỗ Phòng Phán có một thước đo cụ thể và rõ ràng.
Sự xuất hiện của Đậu Toàn Cơ rất yên tĩnh, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt.
Mặc dù còn chưa đại hôn cũng chưa phong hậu, nhưng người trước mắt là người trong lòng mà Đương kim Thiên tử yêu thương đến tận đáy lòng, cả thành Trường An không ai không biết.
Khi nhìn thấy nàng, bất luận đang làm gì đều sẽ lập tức dừng tay, hướng nàng hành lễ vấn an.
Đậu Toàn Cơ rất mất tự nhiên mà đáp lễ từng người, đoạn đường vốn đi rất nhanh, lại kéo dài đến tận lúc uống xong một chén trà nhỏ.
Đi vào phòng nghiên cứu riêng biệt nơi đặt bộ não của Phòng Phán, Đậu Toàn Cơ đóng cửa lại.
Nơi đây chỉ có nàng và Phòng Phán.
"Ta lại đến rồi."
Đậu Toàn Cơ ngồi vào ghế, chân vừa đạp, ghế đã chuyển đến "Trước mặt" Phòng Phán.
Bộ não của Phòng Phán được đặt trong một chiếc túi, bên ngoài túi là một lớp mô hình người ngẫu nhiên đáng yêu.
Mô hình người này được vẽ dựa trên bức ảnh lúc nhỏ của Phòng Phán mà Đậu Toàn Cơ nhặt được.
Lý Tư tự tay vẽ, đóng dấu, lại tự mình trang trí.
Lần đầu tiên Đậu Toàn Cơ nhìn thấy, Lý Tư ở bên cạnh, Đậu Toàn Cơ còn hỏi:
"Sao lại trang điểm cho Phòng Phán đáng yêu như vậy?"
Lý Tư nói: "Ngươi chắc chắn thỉnh thoảng sẽ lại đây thăm tiểu Phòng, chẳng lẽ mỗi lần tới đều nhìn bộ não tàn khuyết này sao? Ngươi thì không thành vấn đề, nhưng người ta tiểu Phòng còn biết xấu hổ đó. Dù sao ta chờ ngươi chờ đến lúc không có việc gì làm, liền đến đây bồi tiểu Phòng trò chuyện, tiện tay cho nàng bộ quần áo mới."
Đậu Toàn Cơ trong miệng nói "Đều làm Thiên tử rồi còn có lúc không có việc gì làm sao?", kỳ thật trong lòng là cảm động.
Lý Tư hao hết tâm tư làm tất cả những điều này, tự nhiên là vì làm nàng vui vẻ.
Trước kia Phòng Phán không ít nói lời hay về Lý Tư, hiện giờ từng vụ từng việc bày ra trước mắt, khiến Đậu Toàn Cơ hiểu rõ ánh mắt Phòng Phán không tệ, mình cũng không chọn sai người.
Phía sau mô hình người ngẫu nhiên có hai cái đầu nối, liên tiếp hệ thống.
Hệ thống không ngủ không nghỉ mà giám sát, trùng kiến đại não.
"Phòng Phán" nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngây ngốc, ngồi trong chất lỏng trong suốt.
"Trước kia chúng ta đi đến đâu cũng bị người ghét bỏ, sợ hãi, tránh còn không kịp. Hiện tại tốt rồi, nơi đi đến đều là người nịnh bợ. Ngươi nếu nhìn thấy cảnh này, chắc chắn không nhịn được cười."
Đậu Toàn Cơ ghé vào trước ánh sáng ấm áp, nhìn chăm chú gương mặt tươi cười sẽ không đáp lại của Phòng Phán.
"Đến bây giờ đều rất khó tin, Lý Tư cư nhiên thành Hoàng đế ......"
Đậu Toàn Cơ "Phụt" cười, "Ngươi dám tin không, nàng hiện tại là Hoàng đế."
Đậu Toàn Cơ ở trong đầu tưởng tượng biểu tình của Phòng Phán khi nghe được câu này, sẽ có bao nhiêu đặc sắc.
Mặt nhất định sẽ ngây ra, đồ ăn trong tay nhất định sẽ rơi trên mặt đất.
"Ta có thể ...... Sẽ làm Hoàng hậu."
Phòng Phán nhất định sẽ, sau khi khiếp sợ cười đến chết đi sống lại, sau đó lại chế nhạo một câu:
"Toàn Cơ, ngươi và Tiểu Kiều thật sự là duyên trời tác hợp nha. Yên tâm, chuyện nàng nửa đêm trèo cửa sổ nhà ngươi ta nhất định giữ kín như bưng."
Đậu Toàn Cơ ha ha cười, lau sạch nước mắt trên khóe mắt, điều chỉnh cảm xúc, theo thói quen đem chuyện gần đây phát sinh đều cùng Phòng Phán nói.
Nàng luôn có một loại cảm giác, mặc dù không thể đáp lại, đại não Phòng Phán cũng có thể nghe được nàng nói.
Trong những năm ở Lệ Cảnh Môn, biết bao nhiêu đêm canh gác buồn ngủ, nàng đều trò chuyện cùng Phòng Phán để vượt qua.
Nàng đã quen với việc gì cũng nói một câu với Phòng Phán.
Quan trọng hơn cả, nếu không kể cho Phòng Phán nghe những chuyện vừa xảy ra, về bằng hữu, về những biến đổi của thế giới, thì Phòng Phán sẽ chỉ một mình lặng lẽ ở đây, chẳng biết được điều gì, chẳng hiểu được thế giới ngoài kia, càng thêm cô quạnh.
"Thẩm Nghịch đã tìm được rồi, thật may mắn nàng vẫn còn sống. Thành Trường An sắp sửa chọn ngày mở cửa trở lại. Sinh ra đến giờ, ta chưa từng biết một thế giới không còn Hắc khối Rubik uy hiếp sẽ ra sao. Rất khó tưởng tượng tương lai sẽ thế nào. Có lẽ, một thời đại mới thực sự sắp đến."
Đậu Toàn Cơ chạm nhẹ vào vách tường vật chứa, ánh mắt ấm áp.
"Ta có dự cảm, cả đời này, chúng ta sẽ gặp lại. Ta nhất định nỗ lực sống đến ngày ngươi tỉnh lại."
.
Mục Châu, núi Tang Thanh.
Hoàng hôn dần buông xuống, núi non mờ ảo, mây mù dần lan tỏa.
Hạ Lan Trạc tỉnh dậy khi trên người đắp một chiếc chăn dày cộm.
Người đã làm gối đầu cho nàng cả buổi trưa vẫn không hề nhúc nhích, đang ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn rộng lớn bên ngoài bức tường lưu ly, lười biếng ngáp một cái, khóe mắt còn vương một chút nước mắt.
Hạ Lan Trạc khẽ nhúc nhích người, Đệ Ngũ Khuyết xoa xoa đầu nàng, "Tỉnh rồi? Có lạnh không?"
Hạ Lan Trạc lắc đầu trên đùi nàng.
Ting ——
Một âm thanh nhắc nhở điện tử vang lên không xa, Đệ Ngũ Khuyết nói: "Ta hâm rượu táo cho ngươi rồi, giờ uống nhé?"
"Ừm......" Hạ Lan Trạc ngồi dậy, dựa vào đầu bên kia sô pha, "Uống."
Đệ Ngũ Khuyết đứng dậy đi lấy rượu táo.
Rượu 60 độ, cầm trong tay hơi lạnh một chút, giữa tiết trời đầu xuân se lạnh, uống vào lúc chạng vạng lại càng vừa vặn.
Hạ Lan Trạc uống một ngụm rượu táo yêu thích, "Ta ngủ bao lâu rồi? Mấy giờ rồi?"
"Mặt trời sắp lặn rồi, cảm thấy thế nào?"
"Đầu không đau như vậy nữa."
Hạ Lan Trạc nói gì Đệ Ngũ Khuyết cũng tin, vui vẻ lại đây tiếp tục xoa bóp cho nàng.
"Ta đã nói kỹ thuật xoa bóp mới học của ta chắc chắn có tác dụng mà, ta lại giúp ngươi ấn ấn."
Hai tháng này các nàng ở Mục Châu an tâm tĩnh dưỡng, cách biệt với thế gian, chỉ hy vọng Hạ Lan Trạc có thể sớm ngày khôi phục thị lực.
Ngọn núi Tang Thanh này là do Nhị tỷ của Đệ Ngũ Khuyết tìm cho nàng.
Nàng và Nhị tỷ cãi nhau thì cãi nhau, tình cảm vẫn rất tốt.
Đặc biệt là khi nghe nói Đệ Ngũ Khuyết đã bán Đại tỷ cho Đại tỷ tiền nhiệm Đậu Tuyết Hoài, hiện tại Đại tỷ đang tìm Đệ Ngũ Khuyết khắp nơi, muốn đánh nát mông nàng, càng thêm lo lắng.
Dù sao Đại tỷ đã nói muốn đánh nát mông ai thì trước nay chưa từng nuốt lời.
Đệ Ngũ Khuyết thật sự không muốn đối đầu trực tiếp với Đại tỷ, nên đã nhờ Nhị tỷ giúp nàng tìm một nơi mà Đại tỷ không thể tìm tới.
Núi Tang Thanh phong cảnh cũng không tệ, chỉ là không có thác nước cũng không có cây ăn quả, cách đỉnh núi mà Đệ Ngũ Khuyết thích còn có một khoảng cách.
Hơi vắng vẻ một chút, nhưng dưỡng bệnh vẫn là rất thích hợp.
Đệ Ngũ Khuyết tính toán sẽ chờ đến khi Hạ Lan Trạc bình phục tốt hơn, bên ngoài hoàn toàn yên ổn, rồi mới chuyên tâm vào việc tìm kiếm sự thanh thản trong nửa đời còn lại, trồng cây, chăm sóc vườn, sống một cuộc sống giản dị và an yên.
A Ban cũng được đưa đến bên người.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý bồi thường, Lý Cực phái vài vị có thể làm tôi tớ đi theo các nàng tới núi Tang Thanh chiếu cố cuộc sống hàng ngày của các nàng.
Nơi các nàng hiện tại cư trú từng là một khách điếm xa hoa, rất vừa khéo, là sản nghiệp trên danh nghĩa của Lý Cực.
Sau khi Hắc khối Rubik hoành hành, khách khứa của khách điếm giảm mạnh, Lý Cực cũng không kinh doanh nữa, khách điếm đóng cửa sau một thời gian dài.
Dù sao tạm thời cũng vô dụng, để cho Đệ Ngũ Khuyết các nàng ở đây dưỡng bệnh.
Hạ Lan Trạc muốn khôi phục thiên phú và lấy lại thị lực, cần duy trì tâm trạng vui vẻ, bồi dưỡng tinh thần, như vậy mới có một tia hy vọng.
Trong thời gian dưỡng bệnh này, Đệ Ngũ Khuyết mỗi ngày đều thay đổi cách thức làm Hạ Lan Trạc vui vẻ, hoàn toàn không cho nàng làm một chút việc gì, các phương diện "Phục vụ" đều tương đối chu đáo.
Sau thời gian dài hao tổn tinh thần lực và thể lực, trải qua vô số lần mưu tính và truy kích, Hạ Lan Trạc đã kiệt quệ, thân hình gầy guộc, khắp người đầy thương tích. Hạ Lan Trạc lại trời sinh tính tình mạnh mẽ, ngoài miệng không nói, kỳ thật ngay cả đi đường cũng không xong.
Có thị nữ ở bên, nhưng nàng phi thường có ranh giới, không quen người xa lạ hầu hạ.
Trong khoảng thời gian đó, Đệ Ngũ Khuyết chính là đôi chân của nàng, chính là đôi mắt của nàng, Hạ Lan Trạc chưa bao giờ ỷ lại một người như vậy.
Đồng thời Hạ Lan Trạc cũng phát hiện, Đệ Ngũ Khuyết hay động tay động chân cư nhiên có một mặt cẩn thận chu đáo như vậy.
Hơn nữa bản tính của Đệ Ngũ Khuyết vốn phóng khoáng vô tư, nhưng dù là chuyện lớn đến đâu, khi đến trước mặt nàng, cũng đều có thể bị biến thành chuyện nhỏ, dễ dàng như bóc một miếng điểm tâm mà ăn.
Ở bên cạnh nàng, không hề cảm thấy áp lực, mà còn bị sự lạc quan rộng rãi của nàng ảnh hưởng, hai tháng trôi qua, Hạ Lan Trạc được dưỡng tốt hơn rất nhiều, ít nhất không còn là da bọc xương, cả người mượt mà trở lại dáng vẻ người bình thường.
Chỉ là đôi mắt vẫn sâu thẳm như hồ nước đen, không hề có lấy một tia sáng.
Đêm đêm đau đầu, ngủ không ngon giấc.
Ngủ không ngon giấc lại là chuyện không hay chút nào.
Ngủ không ngon, tinh thần hao tổn, tinh thần lực càng khó khôi phục.
Hạ Lan Trạc mất ngủ triền miên, ngày đêm đảo lộn, Đệ Ngũ Khuyết cũng theo đó mà điều chỉnh thời gian sinh hoạt, gần như học hết tất cả các phương pháp thôi miên mà người ngoài giới thiên phú tinh thần có thể sử dụng, chỉ để dỗ nàng ngủ.
Vừa rồi liền thành công ngủ được hai canh giờ.
Không lâu lắm, nhưng đối với Hạ Lan Trạc mà nói cũng là hai canh giờ vô cùng trân quý, đau đầu giảm đi không ít.
A Ban liền ở tại cách vách, mỗi ngày đều sẽ lại đây thăm Hạ Lan Trạc.
Lúc Hạ Lan Trạc tinh thần tốt, liền sẽ ở lại cùng nàng trò chuyện.
Kỹ thuật thôi miên sâu vẫn còn "cắm rễ" trong đầu A Ban. Hạ Lan Trạc từ từ kể lại những chuyện đã qua cho nàng nghe, cho nàng xem mô-đun ký ức, từng chút một đánh thức ký ức thật sự của nàng.
Thật ra, ký ức thật sự vẫn chưa được đánh thức hoàn toàn, nhưng A Ban tin tưởng mỗi lời Hạ Lan Trạc nói.
"Ta cảm thấy ngươi rất quen, có cảm giác như chúng ta đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi."
A Ban kéo tay Hạ Lan Trạc, nghiêm túc nói:
"Tỷ, ta nhất định sẽ nhớ ra."
Hạ Lan Trạc cười nói: "Không sao, cứ từ từ."
Đệ Ngũ Khuyết ở một bên vừa bóc quýt vừa nói: "Tỷ ngươi vì tìm ngươi mà đã chịu không ít khổ."
A Ban gật đầu mạnh mẽ, "Ta sẽ không để tỷ phải chịu khổ nữa."
Đệ Ngũ Khuyết cười, đang muốn nói tiếp.
Không ngờ A Ban lại nói: "Nửa đời sau của tỷ giao cho ta, ta sẽ không rời đi nửa bước."
Đệ Ngũ Khuyết: ?
Không phải, nửa đời sau của tỷ ngươi đã có người "đặt hàng" rồi sao?
.
Đậu Toàn Cơ đến bằng Nghi thức hoàng gia.
Nghi thức còn chưa hạ xuống đất, đã nghe thấy Đệ Ngũ Khuyết ở dưới đất nghênh đón nàng vẫy tay hô to "Hoàng hậu nương nương".
Đậu Toàn Cơ hận không thể nhảy xuống bịt miệng Đệ Ngũ Khuyết lại.
Sau khi xuống đất, Đậu Toàn Cơ hung hăng kéo tay Đệ Ngũ Khuyết, "Đừng kêu lung tung, còn chưa có phong hậu đâu."
Đệ Ngũ Khuyết cười toe toét, "Chẳng phải cũng nhanh thôi sao, chẳng lẽ ngươi còn định chạy nữa chắc?"
Những người hầu cùng đi nghênh đón đều có chút kinh ngạc.
Đệ Ngũ nữ lang ngày thường vốn không giấu giếm lời nói, không ngờ rằng nàng lại có thể không lớn không nhỏ so đo với cả Hoàng hậu.
Người khác không hiểu được, Đậu Toàn Cơ cùng Đệ Ngũ Khuyết ở thời điểm nguy hiểm nhất rời khỏi thành Trường An, cùng nhau vượt qua những con đường hoang dã đầy nguy hiểm, cùng nhau lái xe, thức đêm, còn vì tranh giành giường nệm mà "Một trận tử chiến" nữa, mối quan hệ của các nàng nhờ vậy mà trở nên vô cùng kiên cố. Đậu Toàn Cơ vốn là người không thích phô trương, còn Đệ Ngũ Khuyết lại rất dễ dàng với những trò đùa.
Chuyện phong hậu này vì rất nhiều nguyên nhân, vẫn luôn chỉ là lời nói của Lý Tư, chứ chưa thực sự được đưa vào kế hoạch.
Những chấn động do Hắc khối Rubik gây ra là điều không cần phải bàn cãi, hơn nữa Lý Tư vừa mới đăng cơ, một đống công việc đang chờ nàng giải quyết, thêm vào đó Đậu Toàn Cơ còn cùng Thẩm Nghịch ra khỏi thành Trường An, chuyện đại hôn liền bị trì hoãn.
Hiện giờ thiên hạ đã có điềm báo thịnh thế, nhưng Lý Tư cùng Đậu Toàn Cơ chợt nhận ra, Tiên đế mới băng hà, quốc tang một năm, trong năm này không thể tổ chức đại hôn, nhanh nhất cũng phải đợi đến mùa thu năm sau.
Đậu Toàn Cơ thấy Đệ Ngũ Khuyết trên mặt ý cười không giảm, hỏi nàng:
"Xem ngươi vui vẻ như vậy, Hạ nữ lang đã khỏe hơn chưa?"
"Không đâu, vẫn không khác gì lúc trước."
"Vậy ngươi còn vui vẻ."
"Không vui cũng chẳng khác gì, vui cũng vậy, chi bằng cứ vui vẻ cho xong. Nàng vừa vặn không dễ ngủ, ta liền không gọi nàng đến. Đi, ta dẫn ngươi đi ăn chút đồ ngon, rau dại ở đây thật sự là tuyệt cú mèo!"
Đậu Toàn Cơ mang theo một đống lễ vật tới, các tùy tùng phải mất nửa ngày mới dọn xong.
Ăn cơm xong, Hạ Lan Trạc cũng tỉnh, ba người trò chuyện một lát, đều rất vui vì tìm được Thẩm Nghịch.
Sau đó Đậu Toàn Cơ nói rõ mục đích đến đây.
"Tiểu Khuynh Lạc sao......"
Nhắc tới Tằng Khuynh Lạc, ngay cả Đệ Ngũ Khuyết cũng thở dài.
"Nàng vẫn luôn ở An Vương phủ, Lý Cực cũng không biết làm sao, hai tháng nay đóng cửa không ra."
Đậu Toàn Cơ: "Lý Cực uống thuốc mà Hàn Phục đã từng cho người Lệ Cảnh Môn uống sao?"
Đệ Ngũ Khuyết nhìn về phía Hạ Lan Trạc, Hạ Lan Trạc khoác áo choàng thật dày, nhắm mắt, tao nhã nhấp một ngụm rượu táo, nhẹ nhàng xoay ly rượu nói:
"Đúng vậy, chính là loại thuốc mà Hàn Phục đã từng cho nữ quan Lệ Cảnh Môn uống."
Nhớ tới chuyện này, Đậu Toàn Cơ sau lưng còn thấy lạnh.
Đậu Toàn Cơ: "Ta muốn đi thăm các nàng, Biên Tẫn cũng muốn biết tình hình hiện tại của Khuynh Lạc."
Đệ Ngũ Khuyết vỗ vỗ đầu gối, "Lý Cực chưa chắc sẽ gặp chúng ta. Nhưng mà, cứ đi thử xem sao, ta và ngươi cùng đi."
Hạ Lan Trạc nói: "Ta cũng đi."
Đệ Ngũ Khuyết không ngờ nàng cũng muốn ra ngoài, "Nhưng mà ......"
Hạ Lan Trạc: "Ta đã buồn chán trong phòng hai tháng rồi, nhân lúc tiết trời đẹp, coi như ra ngoài đi dạo một chút, giải khuây."
Thực ra Hạ Lan Trạc không tin tưởng vào tài ăn nói của hai vị thiên phú chiến đấu này, sợ rằng họ không thể mở được cửa lớn của An Vương phủ.
Một nhóm ba người đến An Vương phủ, Khang Dật đi thông báo, mãi một lúc sau mới trở về.
Khang Dật: "Điện hạ không có hồi âm."
Đệ Ngũ Khuyết bất an mà nhỏ giọng nói với Hạ Lan Trạc: "Hai người họ sẽ không sao chứ......"
Hạ Lan Trạc lập tức che miệng nàng lại, nói với Khang Dật: "An Vương điện hạ nhiều ngày chưa từng ra cửa, chắc chắn là gặp phải chuyện khó khăn, chúng ta muốn trực tiếp đi gõ cửa."
Khang Dật cũng đầy mình lo lắng, Hạ Lan Trạc thông minh, hắn biết rõ.
Cùng Phồn Chi thương lượng một chút, liền dẫn đường cho các nàng.
Lý Cực và Tằng Khuynh Lạc ở tại viện chính trong An Vương phủ.
Giờ phút này cửa lớn của viện đóng chặt, Khang Dật hô vài tiếng cũng không có người đáp lại.
Các nàng ba người nhìn nhau, cuối cùng Hạ Lan Trạc lên tiếng: "Điện hạ, Biên Tẫn và Thẩm Nghịch vẫn luôn hỏi thăm tình hình của Khuynh Lạc. Nếu có khó xử, chi bằng cùng nhau thương nghị, có lẽ có thể tìm được cách giải quyết."
Sau khi Hạ Lan Trạc nói xong, trong phòng một lúc lâu không có động tĩnh.
Khang Dật nhìn lại với ánh mắt "Ngươi xem".
Đệ Ngũ Khuyết đang muốn mở miệng, Hạ Lan Trạc bỗng nhiên kéo tay nàng một chút.
Cùng lúc đó, Đậu Toàn Cơ cũng cảm giác được, ở đây tất cả mọi người đã nhận ra một luồng tinh thần lực mênh mông lại đau thương tựa như từ vực sâu gào thét mà đến, khóa chặt suy nghĩ của mọi người.
Những thiên phú giả cấp thấp ở đây lập tức không thể thở được.
Đây là tinh thần lực vượt quá cấp S, phỏng chừng người sở hữu còn không biết nên tự khống chế như thế nào.
Hạ Lan Trạc lập tức nói: "Những người có thiên phú dưới cấp A tránh ra."
Người hầu lập tức thiếu đi một nửa.
Cửa mở.
Một Lý Cực đầu tóc bạc trắng ngẩng đầu, khuôn mặt tiều tụy, hai tròng mắt đỏ ngầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro