Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 155

Nóng quá, khó chịu quá.

Tằng Khuynh Lạc bị ép sát vào cửa hôn đến thở không nổi, cảm giác càng ngày càng không đứng vững, Lý Cực còn đang cởi đai lưng của nàng.

Giữ lại một tia lý trí, Tằng Khuynh Lạc đè tay nàng xuống, đôi mắt có chút thất thần, khẽ nói:

"Bây giờ không phải lúc làm cái này......"

Đang nói chuyện, phát hiện môi hai người có sợi chỉ bạc liên kết.

Tằng Khuynh Lạc xấu hổ muốn quay mặt đi, bị Lý Cực lại một lần nữa hôn lấy.

Lần này hôn rất ngắn, nhưng càng nóng bỏng, sâu đến mức Tằng Khuynh Lạc khó nhịn rên rỉ một tiếng.

Mãi đến khi Lý Cực rời đi, Tằng Khuynh Lạc đều còn có chút choáng váng.

"Ừ, đúng vậy, Đệ Ngũ tỷ tỷ của ngươi còn ở trong nguy hiểm đấy."

Lý Cực hôn lên má nàng một cái, trên má hiện lên một mạt ửng hồng mất tự nhiên, giữa những hàng chữ ghen tuông, cuối cùng vẫn là nghe lời Tằng Khuynh Lạc, không tiếp tục trêu chọc nàng.

Tằng Khuynh Lạc không cùng nàng tranh cãi, nhìn nhìn lại ngoài cửa, xác định không có người theo dõi, liền nghiêm túc hỏi Lý Cực vì sao lại xuất hiện ở đây.

Lý Cực cởi bộ váy vải thô trên người, tùy ý ném sang một bên, mặc áo lót, không chút nào thẹn thùng đối mặt Tằng Khuynh Lạc, triển lãm dáng người của mình.

"Ta cùng Hạ Lan Trạc liên thủ đem Hướng Tri Phiên dẫn ra khỏi thành Trường An, hắn vẫn luôn bám riết không tha mà truy tìm ta, thật sự là không thắng nổi cái phiền này. Ta ở Thạch Xuyên để lại manh mối, dẫn hắn tới Thạch Xuyên, các ngươi chính là ở Thạch Xuyên phát hiện hắn đi. Hướng Tri Phiên có nằm mơ cũng không thể ngờ được, ta không chạy trốn tới địa phương bất ngờ nào, kỳ thật vẫn luôn ở trong phạm vi thế lực của hắn."

Lý Cực vừa nói vừa khoác lên chiếc áo khoác nhung giữ ấm mềm mại, tẩy trang trên mặt, cả người trong nháy mắt biến trở về An Vương cao quý.

Tằng Khuynh Lạc: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất."

"Đúng vậy, Hướng Tri Phiên tìm khắp toàn bộ Mục Châu chỉ sợ đều không thể ngờ được ta cư nhiên dám ở dưới mí mắt của hắn."

Lý Cực không chỉ tẩy trang cho chính mình, còn giúp Tằng Khuynh Lạc lau sạch những vết bẩn có vẻ quê mùa trên mặt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tằng Khuynh Lạc lại trắng nõn sạch sẽ, Lý Cực vừa lòng mà điểm điểm chóp mũi nàng.

Tằng Khuynh Lạc cũng không phản đối, mặc nàng làm loạn.

Tằng Khuynh Lạc nhớ lại những lời Lý Cực vừa nói, "Nói như vậy, các ngươi đã biết kế hoạch của chúng ta?"

Lý Cực nghe được từ "Chúng ta" thì không vui, lạnh lùng nói: "Không chỉ có Hướng Tri Phiên nhìn chằm chằm ta, ta cũng nhìn chằm chằm Hướng Tri Phiên được không? Cái Nghênh Thủy Lâu kia mỗi ngày ai ra ai vào, ta rõ như lòng bàn tay."

Tằng Khuynh Lạc: "Ngươi trước đó đã phát hiện Nghênh Thủy Lâu?"

Lý Cực bị nghẹn một chút, bị đôi mắt kia của Tằng Khuynh Lạc nhìn, không thể nói dối.

"Ta ở Thạch Xuyên có an bài nhân thủ, âm thầm giám thị Hướng Tri Phiên, lúc kẻ ngốc Đệ Ngũ kia bị bắt ta liền cho người một đường đi theo, lúc này mới phát hiện Nghênh Thủy Lâu. Lời tuy như thế, nhưng lúc trước ta đã hoài nghi trong thôn có địa điểm Hướng Tri Phiên giam giữ con tin, cho dù không có kẻ ngốc, ta tiếp tục tìm kiếm thì sớm muộn cũng sẽ phát hiện."

Lý Cực nói xong, nhìn thấy Tằng Khuynh Lạc một tay chống cằm đang cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Lý Cực cảm thấy Tằng Khuynh Lạc đang chê cười nàng, vì miệng nàng quá cứng ngắc.

Kỳ thực, Tằng Khuynh Lạc chỉ thấy miệng nàng cứng ngắc nhưng lại có chút đáng yêu.

Khi nàng nhận ra bản thân đang cảm thấy Lý Cực có chút đáng yêu, một cảm giác khó hiểu bất chợt sinh ra trong lòng.

Nếu là trước đây, nàng chắc chắn không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mình lại cảm thấy vị Vương gia cao ngạo, chẳng coi ai ra gì này lại "đáng yêu".

"Không có gì, ngươi tiếp tục nói đi."

Lý Cực nói: "Ta và Hạ Lan Trạc luôn không hành động cùng nhau. Ta ở phía trước thu hút sự chú ý của Hướng Tri Phiên, còn Hạ Lan Trạc ở phía sau từ từ tìm cơ hội, thẩm thấu vào thế giới tinh thần của Hướng Tri Phiên. Ta phát hiện sau này Đệ Ngũ Khuyết không nói cho Hạ Lan Trạc biết, sợ nàng sẽ vì lo lắng cho an nguy của Đệ Ngũ Khuyết mà hành động mạo hiểm. Hiện tại là thời điểm mấu chốt, không thể để nàng phân tâm."

"Hướng Tri Phiên bị Hạ Tiết độ sứ thôi miên rồi sao?"

"Còn chưa, chỉ là đang quấy nhiễu cảm xúc của hắn một chút."

Tinh thần lực của Hướng Tri Phiên không thua kém gì Hạ Lan Trạc, thậm chí còn cao hơn một bậc so với Hạ Lan Trạc ở trạng thái khỏe mạnh. Hạ Lan Trạc vẫn luôn không thể hoàn toàn khôi phục, những người có thiên phú tinh thần như các nàng sau khi sử dụng một lượng lớn tinh thần lực, muốn hoàn toàn khôi phục, cho dù ngọc bích đã được sửa chữa, cũng cần thời gian dài tĩnh dưỡng.

Hạ Lan Trạc không có thời gian nghỉ ngơi, mắt trái cũng vẫn luôn không thể khôi phục thị lực, trong tình huống tinh thần lực không chiếm ưu thế, trực tiếp thôi miên Hướng Tri Phiên, cho dù làm được kín đáo, cũng có thể bị hắn phát hiện.

Vì vậy, Hạ Lan Trạc không chọn phương thức trực tiếp thôi miên Hướng Tri Phiên.

Nàng chọn sử dụng phương pháp gián tiếp thôi miên.

Muốn khống chế Hướng Tri Phiên phi thường khó khăn, nhưng bắt lấy một cấp dưới bên cạnh hắn có được tinh thần lực lại dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa vị cấp dưới này thiên phú tinh thần còn không thể quá cao, chỉ có thể là cấp C. Thông qua thôi miên sâu với kẻ thiên phú tinh thần cấp C, đem hắn thả lại bên người Hướng Tri Phiên, lại lợi dụng hắn để từng chút một thẩm thấu vào suy nghĩ của Hướng Tri Phiên.

Thẩm thấu vào Hướng Tri Phiên, phương pháp không thể là thôi miên, vì thôi miên sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, không những không chắc chắn thành công mà còn dễ bị hắn phát hiện.

Cách duy nhất là quấy nhiễu cảnh trong mơ của hắn, khiến hắn gặp phải những cơn ác mộng không dứt, mơ thấy những thứ mà hắn sợ hãi nhất.

Không cần quá lâu, chỉ cần mười ngày đến nửa tháng, người mà không ngủ ngon sẽ dễ dàng rơi vào tình trạng tinh thần suy sụp. Nếu đúng lúc gặp nguy cơ, trong lúc hoảng loạn không biết chọn lối đi nào, chính là thời điểm tốt nhất để đột phá phòng tuyến tinh thần của hắn.

Trong khoảng thời gian này, Hướng Tri Phiên sẽ bị ác mộng hành hạ đến mức tâm trí rối loạn, càng khiến hắn đau đớn vì những tâm bệnh khó thể vượt qua trong cuộc đời. Cơn ác mộng này cứ lặp đi lặp lại, đâm sâu vào những chỗ yếu đuối của hắn, tin tức của Lý Cực từ phía đông lộ ra một chút, từ phía tây cũng lộ ra một chút. Hắn đã không thể chịu đựng thêm, tức giận đến mức sắp mất kiểm soát.

Lý Cực nói: "Khi hắn mệt mỏi đến cực điểm, Hạ Lan Trạc sẽ phóng lửa một phen. Ta sẽ để Phồn Chi cùng mười võ vệ khác ở lại bên nàng, đến lúc đó, chúng ta sẽ ép Hướng Tri Phiên phải chạy ra khỏi phủ đệ. Khi cần thiết, nhóm Phồn Chi sẽ xuất hiện và chiến đấu cùng hắn. Hạ Lan Trạc sẽ âm thầm giải phóng tinh thần lực, cần phải ra tay một kích, lập tức khống chế thế giới tinh thần của hắn."

Tằng Khuynh Lạc: "Thật là một biện pháp hay."

Lý Cực: "Cũng không phải là hoàn toàn không có sơ hở. Vạn nhất không thể khống chế được, vậy thì kế hoạch từ trước đến nay chắc chắn sẽ bại lộ, Hướng Tri Phiên quen thuộc tinh thần lực của Hạ Lan Trạc, nhất định sẽ phát hiện ra kế hoạch của Hạ Lan Trạc, vậy thì muội muội của nàng sẽ gặp nguy hiểm."

Tằng Khuynh Lạc hiểu rõ ý nghĩ của các nàng, "Cho nên trước khi hành động, tốt nhất là có thể nhận được tin tức của A Ban."

Lý Cực: "Không sai. Hạ Lan Trạc rất có thể đã làm vậy, mấy năm nay đã dùng thuê thợ săn tiền thưởng khắp Mục Châu để tìm kiếm, cuối cùng xác định được ba địa điểm. Nghênh Thủy Lâu chính là một trong số đó. Theo những gì ta điều tra được trong thời gian này, muội muội của nàng hẳn là không ở đây. Chắc là ở hai nơi còn lại. Nghênh Tiếng Các hoặc là Thưởng Vân Đài."

"...... Tên nghe thật là dễ nghe." Tằng Khuynh Lạc nói, "Cho nên ngươi đến giúp nàng tìm muội muội, nàng thì theo dõi Hướng Tri Phiên. Trao đổi mục đích, ngược lại càng có thể qua mắt người khác."

Lý Cực: "Chỉ cần có thể giết chết Hướng Tri Phiên, ta không ngại hợp tác với bất kỳ ai, bất quá......"

Tằng Khuynh Lạc nhìn về phía nàng, "Cái gì?"

"Mấy cứ điểm giấu binh của Hướng Tri Phiên ta đã đại khái có phương hướng, nhưng những người này đều cực kỳ cẩn thận, cứ điểm có địa hình gì và có bao nhiêu người, tạm thời không biết. Chỉ sợ bên Hạ Lan Trạc chuẩn bị xong, bên ta lại không tìm được A Ban, hoặc là dù tìm được cũng không thể lập tức cứu ra nàng. Về thời gian không khớp, chuyện này sẽ khó khăn."

Tằng Khuynh Lạc giơ tay lên, một con chim trinh sát nhỏ vẫy cánh, đậu trên vai nàng.

"Tiểu sư tỷ cố ý làm cho ta, tính ẩn nấp rất cao, dùng nó để điều tra, hẳn là có thể tìm ra tình hình chi tiết của cứ điểm."

Lý Cực nghe được là do Thẩm Nghịch chế tạo, tuy không tình nguyện, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tin tưởng đối với nó.

Trong mắt Lý Cực ẩn chứa ánh sáng hưng phấn, "Nếu có thể đem tất cả cứ điểm của Hướng Tri Phiên đều tra xét rõ ràng, lật đổ hang ổ của hắn, sau này Mục Châu sẽ không còn họ tên hắn nữa."

Đương nhiên, Lý Cực hy vọng nhất vẫn là trực tiếp đánh chết Hướng Tri Phiên thành tám mảnh.

Tằng Khuynh Lạc nâng ngón tay lên, con chim trinh sát nhỏ đậu trên mu bàn tay nàng.

"Vậy ngươi biết vị trí cụ thể của Đệ Ngũ Khuyết hiện tại đúng không?"

Lý Cực liếc mắt một cái.

"Ừ, biết."

Giọng điệu không chút để ý, còn mang theo vài phần chế nhạo.

Tằng Khuynh Lạc phát hiện hiện tại đều không cần Lý Cực mở miệng, chính mình đã có thể đoán được cảm xúc của nàng.

"Ta cho chim trinh sát đi cùng Đệ Ngũ Khuyết, nói không chừng có thể mang ra tình hình của nàng bên trong cứ điểm. Đến lúc đó có thể trong ứng ngoài hợp bắt lấy cứ điểm này. Chỉ cần chiếm được một cứ điểm, muốn phá những cứ điểm khác sẽ đơn giản hơn nhiều."

Lý Cực nghĩ nghĩ, cũng không tùy hứng, nhấp vào đồng hồ điện tử, chỉ vị trí, "Ở chỗ này."

Tằng Khuynh Lạc nói: "Được."

Lý Cực tâm không cam tình không nguyện hỏi: "Vậy ngươi muốn đi sao?"

Tằng Khuynh Lạc: "Không, ta đi dễ bị phát hiện, ta sẽ điều khiển chim trinh sát đi."

Nghe nàng nói như vậy, Lý Cực vui mừng.

"Vậy thì vừa lúc, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại đây với ta, cùng ta giả trang thành đôi song thê nông gia, ân ái qua ngày."

Tằng Khuynh Lạc liếc nhìn nàng một cái.

Lý Cực: "Ta đây không phải là vì che mắt người khác sao?"

Lý Cực trong lòng đã nghĩ kỹ các loại từ ngữ để phản bác, thậm chí chuẩn bị nếu Tằng Khuynh Lạc muốn chạy thì nàng sẽ chết như thế nào để cầu xin giữ nàng ấy lại.

Ai ngờ, Tằng Khuynh Lạc một bên thiết lập chương trình cho chim trinh sát, một bên nhẹ giọng nói:

"Ta cũng chưa nói gì."

Lý Cực cho rằng mình nghe nhầm, đột nhiên thẳng người lên.

"Nói như vậy, ngươi đồng ý rồi?"

Tằng Khuynh Lạc đích xác muốn ở lại.

Căn nhà nhỏ này nhìn là biết hoàn toàn không bị cải tạo qua, hẳn vốn dĩ là nơi ở của dân làng, bị Lý Cực dùng một số thủ đoạn để che mắt người khác.

Ở lại chỗ này, cùng Lý Cực giả trang thành song thê, đồng thời đẩy mạnh kế hoạch, là cách ổn thỏa nhất.

Mà sâu trong đáy lòng cũng có một loại cảm xúc rõ ràng, nàng lo lắng cho sự an nguy của Lý Cực.

Nơi này cách cứ điểm của Hướng Tri Phiên quá gần, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người của hắn đến tuần tra. Phồn Chi đi theo Hạ Lan Trạc rồi, vậy Khang Dật và những cấp dưới khác hẳn là đang ẩn náu ở gần đây, cho dù có người âm thầm bảo vệ, nếu thật sự gặp nguy hiểm, cũng không kịp bằng bên người có một người có thiên phú chiến đấu bảo vệ.

Tằng Khuynh Lạc nhớ tới lời Tiểu sư tỷ nói với nàng trước khi chia ly.

"Có người vừa gặp đã như quen, có người lâu ngày mới nảy sinh tình cảm, lại có kẻ phải trải qua bao phen trắc trở mới nhận ra chân tình."

Lý Cực người này cuồng vọng tự đại, miệng đầy lời nói dối, điên điên khùng khùng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Đây đều là những khuyết điểm mà Tằng Khuynh Lạc không thích thậm chí chán ghét ở nàng khi mới quen biết.

Nhưng trải qua đủ loại chuyện, nàng phát hiện Lý Cực ngoài những khuyết điểm đó ra, cũng có những ưu điểm khiến người khác yêu thích......

Tằng Khuynh Lạc tạm thời không muốn suy nghĩ quá nhiều, trước mắt đem tất cả tinh lực tập trung vào kế hoạch mới là quan trọng nhất.

Tằng Khuynh Lạc như có như không "Ừ" một tiếng.

Lý Cực vui mừng khôn xiết.

Xác định mục tiêu, chim trinh sát nhỏ tiến vào trạng thái ẩn hình, Tằng Khuynh Lạc thả nó bay đi, đi tìm Đệ Ngũ Khuyết.

Tằng Khuynh Lạc ngồi ở bàn thấp trước mặt, nghiêm túc nhìn video do chim trinh sát đồng bộ, Lý Cực vui vẻ mở áo khoác ra, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, đem cả người nàng đều bọc vào trong, phảng phất như có lý do chính đáng để tùy ý triền miên với nàng, cằm đặt trên vai nàng, cùng nàng xem.

"Bùi Tịch." Tằng Khuynh Lạc nói, "Ngươi đừng thở ở chỗ này ......"

Hơi thở nóng hổi phả vào trên lỗ tai, lỗ tai đã bị nàng làm cho nóng bỏng.

Hơn nữa lại dán sát đến vậy, bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót, dáng người mềm mại áp sát vào lưng nàng, khiến người ta không khỏi tâm viên ý mã.

Nghe Tằng Khuynh Lạc cư nhiên gọi chính mình là "Bùi Tịch", gọi đến cực kỳ thuận miệng, rõ ràng là nhớ rõ nàng đã từng nói "Gọi ta là Bùi Tịch được không".

Lý Cực không tiếng động mà cười, nghe lời mà quay đầu, đem đầu chuyển tới bên kia vai.

Tằng Khuynh Lạc bất đắc dĩ nói: "Lỗ tai bên này cũng bị làm cho ngứa."

Lý Cực: "Vậy ta không thở?"

Tằng Khuynh Lạc: "Được nha."

Lý Cực thật sự không thở, nín thở.

Tằng Khuynh Lạc bật cười: "Ấu trĩ."

Lý Cực không nói lời nào, liền cọ vào sau cổ nàng.

Tằng Khuynh Lạc điều chỉnh phương hướng của chim trinh sát nàng vẫn cọ, mở ra chức năng tĩnh âm, nàng vẫn cọ.

Cứ cọ mãi như vậy.

"Bùi Tịch." Tằng Khuynh Lạc lại một lần nữa nhắc nhở nàng.

"Ta cũng chưa thở đến lỗ tai ngươi."

"Ngươi cọ lên cũng rất ngứa. Lát nữa sẽ tiến vào Nghênh Thủy Lâu, ta muốn tập trung tinh thần."

Lý Cực: "Vậy, hôn bảo bối Bùi Tịch của ngươi một chút rồi tập trung tinh thần."

Tằng Khuynh Lạc:......

Cảm giác Bùi Tịch không phải lớn hơn nàng tám tuổi, mà rõ ràng là cùng trang lứa, bám người và ấu trĩ đến thế.

Điều Tằng Khuynh Lạc nghĩ trong lòng chính là "Đừng thật sự tới quấy rối", liền quay đầu lại nhéo cằm Lý Cực, nhẹ nhàng mổ lên môi nàng.

"Được chưa?"

Lý Cực chỉ là thuận miệng vừa nói, căn bản không nghĩ tới chính mình có thể thực hiện được.

Đột nhiên thực hiện được, ngơ ngẩn.

Tằng Khuynh Lạc: "Đi chỗ khác đợi một lát đi."

Lý Cực càng không muốn đi, ôm Tằng Khuynh Lạc không buông tay.

"Ta liền ở chỗ này đợi, nào cũng không đi, không cọ ngươi là được."

Một bàn tay lớn áp lên, lưng Tằng Khuynh Lạc đều bị áp cong, bất quá lần này nàng nói chuyện giữ lời nên không đuổi nàng nữa, để cho nàng ôm, phụ trợ chim trinh sát nhỏ bay, thuận lợi tiến vào Nghênh Thủy Lâu.

.

【 Trạm Cao Phong Lâm sắp đến rồi, xin lữ hành ở khu vực Cao Phong thu dọn hành lý và vật dụng cá nhân, chuẩn bị xuống tàu......】

Đoàn tàu phát thanh truyền phát âm thanh điện tử nhắc nhở ôn nhu, những người lữ hành muốn xuống tàu trong toa tàu mang theo hành lý khoác lên túi xách, chuẩn bị xuống tàu.

Ở toa tàu cuối cùng, trong đám người chờ đợi xuống tàu có hai tiểu nương tử trước sau dựa gần nhau, nói về những tin đồn về vụ đoàn tàu giết người gần đây.

"Đoàn tàu cũng có thể giết người sao?"

"Ai biết được, là do xem trên mạng thấy, nói cả đoàn tàu không thấy ai, sau đó đoàn tàu vô duyên vô cớ thêm ra sáu toa tàu."

"Ghê vậy, cũng quá khủng bố đi, là tuyến Sương Mù Tuyết xảy ra chuyện này sao?"

"Hình như không phải, nhưng......"

Hai người ngoái đầu nhìn lại, hướng phía sau xem.

"Sao ta nhớ là chúng ta ngồi ở toa cuối cùng nhỉ?"

"Ta, ta cũng nhớ là phía sau là phòng điều khiển, nhưng mà sao giờ lại thế này —— "

Hai người ghé vào cửa kính nhìn vào trong, phòng điều khiển không thấy đâu, thay vào đó là một toa tàu trống rỗng.

Giống hệt như lời đồn về đoàn tàu giết người đáng sợ.

Toa tàu không người có vẻ đặc biệt âm u, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào từng hàng ghế không người, bày ra một loại cảm giác ẩn chứa sự kinh dị, phảng phất như có một con quái vật ẩm ướt nào đó bất cứ lúc nào cũng sẽ đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này.

Điều khiến các nàng tê da đầu hơn chính là, phía sau toa tàu trống này còn có một toa tàu không người khác, toa tàu đó chỉ có một nửa.

Nửa toa tàu đang không ngừng phun ra ngày càng nhiều sương mù, phảng phất như có một cánh tay máy móc vô hình nào đó đang chế tạo đoàn tàu cao tốc đang chạy này.

Nhưng căn bản không có cánh tay máy móc nào, phần đuôi của toa tàu chưa hoàn chỉnh mở toang, đối diện với màn đêm tuyết tối đen.

Hai nàng che miệng, tất cả cảm xúc sợ hãi đều dồn vào cổ họng, cả người nổi da gà run rẩy. Khi các nàng quay đầu lại, đã nhận ra một chuyện cực kỳ cổ quái.

"Ngươi có thấy đội hình ngắn lại không?"

Các nàng vốn dĩ đứng ở cuối đội, phía trước là một hàng dài người chen chúc nhau chờ xuống tàu.

Hai người đều nhớ rõ người đứng ngay phía trước các nàng chính là một ông lão lưng đeo giỏ tre, nhưng giờ phút này, đuôi đội đã cách các nàng mười bước chân.

"Có thể là do...... có người xuống tàu nên đội hình ngắn lại không?"

"Tàu căn bản có dừng lại đâu!"

Hơn nữa, ông lão lưng đeo giỏ tre kia đâu? Trong tàu căn bản không có bóng dáng của hắn.

Cảm giác sợ hãi biến thành mồ hôi lạnh.

"Ta, ta cảm thấy có thứ gì đang sờ chân ta, ngươi giúp ta xem thử......"

"Ai dám xem chứ, sao ngươi không tự xem!"

"Ta cũng không dám xem mà!"

Hai người đều nói không dám, nhưng lại đồng loạt cúi đầu.

Thứ túm lấy chân nàng, chính là ông lão lưng đeo giỏ tre kia.

Nửa người ông lão lưng đeo giỏ tre không biết từ lúc nào đã hòa làm một với sàn tàu, đầu trọc trắng trợn hơn phân nửa đều bị sàn nhà nuốt chửng, bàn tay phải nhăn nheo nắm chặt lấy mắt cá chân một người trong số họ, dùng sức kéo nàng xuống.

Tiểu nương tử bị túm hét thất thanh, đồng bạn cũng sợ tới mức hồn bay phách lạc, hành lý, ba lô, hộp cơm ăn thừa trên ghế bên cạnh...... Có cái gì trong tầm tay đều ném mạnh về phía nửa người trên của lão giả.

Cùng lúc đó, những người lữ hành đang chờ đợi xuống tàu nghi hoặc lên tiếng.

"Không phải là sắp đến trạm sao? Sao tốc độ tàu còn nhanh vậy?"

"Vì sao không dừng tàu —— tiếp viên đâu!"

"Sao lại thế này! Có người không —— "

Một khối loạn thể màu đen từ tay ông lão lưng đeo giỏ tre bay đến bên hông tiểu nương tử, khi tiểu nương tử sắp bị hắn đánh gục, một luồng điện mạnh mẽ cắt đứt loạn thể.

"Ở phía sau ta."

Trong ánh điện chói mắt, Đậu Toàn Cơ một tay chống đỡ, che chắn cho đám người phía sau, đôi mắt ngước lên, hướng phía trước nói:

"Bắn!"

Lý Tư đội mũ có rèm, bắn một pháo kích cuồng loạn oanh tạc, làm loạn thể Hắc khối Rubik vỡ vụn ra, tất cả hòa quyện với nhau tạo thành một cảnh tượng vô cùng hào nhoáng.

Lý Tư ngẩng đầu, cười với Đậu Toàn Cơ: "Ta dùng được không?"

Ai ngờ Đậu Toàn Cơ hoàn toàn không thấy nàng, đang cùng Vân Thiền và Vân Y sơ tán đám người.

Lý Tư:......

Kế hoạch ban đầu là để Trưởng tàu phát thanh, đến trạm Cao Phong Lâm thì cho tất cả người lữ hành xuống tàu.

Trong dự kiến, chuyến tàu mất khống chế lần này căn bản không có ý định dừng tàu.

Phía trước khoang điều khiển.

【 Đô —— quyền hạn của ngài đã hết hạn. 】

Quyền hạn của Trưởng tàu vẫn bị từ chối.

Mắt thấy sắp đến trạm, tốc độ tàu ngược lại càng lúc càng nhanh, Trưởng tàu đầu đầy mồ hôi lạnh, quay đầu lại phía đối diện nói với Thẩm Nghịch:

"Không được rồi, không biết có phải hệ thống có vấn đề gì không......"

Trưởng tàu còn chưa nói xong, Biên Tẫn giơ tay kéo hắn ra phía sau, "Tránh ra."

Còn chưa chờ Trưởng tàu phản ứng lại, nàng một chân đá bay cửa khoang, tiến vào khoang điều khiển.

Trưởng tàu:......


Chú thích:

"Tâm viên ý mã" (心猿意马) là một thành ngữ chỉ tâm trạng dao động, không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro