Chương 154
Xe ngựa chạy rất lâu rất lâu, đổi hai lần xe, mãi đến khi Đệ Ngũ Khuyết phía sau lưng ngứa ngáy, suýt nữa ngủ quên, mới dừng lại ở một thôn nhỏ xa xôi.
Nơi này hẳn là địa phận Mục Châu.
Những lời nói mà Đệ Ngũ Khuyết nghe được trước khi tỉnh táo lại vẫn còn nhớ rõ.
Nàng nhớ rõ Hướng Tri Phiên nói với thị nữ, "Đừng đưa đến Nghênh Tiếng Các, đưa đến Nghênh Thủy Lâu."
Vậy mà nơi này rách nát, bùn lầy đầy đất, ngay cả nước sạch cũng không có, làm sao có thể liên quan đến cái tên "Nghênh Thủy Lâu" tao nhã kia?
Đệ Ngũ Khuyết cùng ba người khác bị hộ vệ và thị nữ đưa đến một viện.
Một nam nhân trung niên trông như quản sự mở cửa viện, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao lại đưa đến đây?"
Thị nữ dẫn đầu lạnh lùng nói: "Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo việc Hướng công giao, 10 ngày sau Hướng gia sẽ tự mình đến."
Đệ Ngũ Khuyết suy tư, với hiểu biết của nàng về người có thiên phú tinh thần, hiệu quả thôi miên một lần có hạn, 10 ngày sau lão thiến cẩu sẽ đến đây, chắc chắn là để thôi miên lần thứ hai.
Đến lúc đó sẽ không có mầm mống nào để nàng khôi phục thần trí.
Đệ Ngũ Khuyết biết mình chỉ có 10 ngày.
Rất nhanh Đệ Ngũ Khuyết liền biết, mình thật sự đã hiểu lầm cái Nghênh Thủy Lâu này.
Nơi đây xem như là thâm sơn cùng cốc, ngay cả con đường ra hồn cũng không có, vậy mà là một xưởng thủ công may mặc cho đại quan quý nhân.
Nàng và vài người đồng bạn bị thôi miên, bị ép thay quần áo nữ công, có người đặc biệt dạy các nàng cách chế tạo y phục thủ công, thuần túy coi các nàng là lao động. Cơm cũng không cho ăn ngon, toàn ăn cơm thiu mốc meo.
Còn không biết những người cùng bị thôi miên với nàng là ai, bất quá từ hành vi trước đây của Hướng Tri Phiên có thể kết luận, những người này nhất định đều có giá trị lợi dụng.
Nói như vậy, cách thức giấu người của Hướng lão cẩu này thật sự rất có thể qua mắt người khác, muốn tìm kiếm bằng hữu thân thích bị bắt đi, chắc chắn sẽ cảm thấy con tin bị giam ở địa lao bí ẩn nào đó, không ngờ lại bị sung quân đến vùng nông thôn để lao động.
Toàn bộ đều hóa trang thành bộ dáng nông dân, còn bị thôi miên, mặt mày xám xịt ngây ngốc, dù có đi qua trước mặt cũng khó mà nhận ra.
Khó trách Hạ Lan Trạc vẫn luôn không tìm được.
Có một điều Đệ Ngũ Khuyết rất cảm thấy hứng thú.
Nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, con tin trước đây hẳn là đều đưa đến "Nghênh Tiếng Các", vì sao lại đưa nàng đến "Nghênh Thủy Lâu" chứ?
Chẳng lẽ cái Nghênh Tiếng Các kia có gì đó mà nàng không thể nhìn thấy?
Muội muội A Ban của Hạ Lan Trạc có ở Nghênh Tiếng Các không?
......
Sân viện này nhìn qua bình thường, kỳ thật xung quanh đều được theo dõi kín mít, còn có một tầng hàng rào điện vô hình, ngày đêm đều có hộ vệ âm thầm canh gác, không thể tùy ý ra vào, ngay cả ngủ cũng có người tuần tra.
Tằng Khuynh Lạc vẫn luôn đi theo nàng, nhưng để tránh bị phát hiện, hai người hẹn nhau cách xa nhau ít nhất hai dặm. Người đánh xe ngựa cũng rất giảo hoạt, trước khi vào thôn đều chậm rì rì đi, bỗng nhiên tăng tốc quẹo vào thôn, chính là sợ có người theo dõi.
Đệ Ngũ Khuyết sợ Tằng Khuynh Lạc đã bị bỏ lại, không tìm thấy cái sân này.
Bị nhốt bên trong, muốn cùng Tằng Khuynh Lạc liên lạc để nói cho nàng biết mình đã thanh tỉnh, hoàn toàn không có cơ hội, không thể ra ngoài, trên người cũng không có bất kỳ công cụ liên lạc nào.
Đệ Ngũ Khuyết thật sự rất lo lắng, vậy phải làm sao bây giờ?
Sáng sớm ngày thứ hai, Đệ Ngũ Khuyết còn chưa tỉnh ngủ đã bị gọi dậy đi làm việc.
Nàng chớp đôi mắt cay xè, quan sát xung quanh một chút, tiểu viện này, dù là nơi lao động, cũng có phần tạm chấp nhận được.
Các người mới đều ở trong sân chế tạo y phục, nhất cử nhất động đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ.
Sau một thời gian quan sát, những người cũ hơn sẽ được phép ra ngoài làm việc dưới sự giám sát của hộ vệ. Một số được giao nhiệm vụ đi chợ mua thực phẩm, số khác thì vận chuyển hàng hóa lên trấn.
Nếu có thể tìm cơ hội ra viện, cơ hội để đưa tin tức sẽ càng nhiều.
Đệ Ngũ Khuyết vừa nhuộm vải vừa nghĩ thầm, những người cũ có thể ra viện kia phải bị quan sát bao lâu? Đừng nói là gần một tháng, bị Hướng Tri Phiên thôi miên lần nữa, vậy thì thật không kịp.
Đệ Ngũ Khuyết đang nghĩ ngợi thì nghe "A" một tiếng, tấm vải trong tay nàng bị xé thành hai đoạn.
Đệ Ngũ Khuyết:......
Không xong, đang nghĩ chuyện này, không chú ý lực đạo trong tay.
Người trông coi lại đây xem xét, bất đắc dĩ mà liếc nhìn Đệ Ngũ Khuyết một cái.
"Tình huống như thế nào vậy, vải này rất quý."
Đệ Ngũ Khuyết nghĩ thầm, thế nào, các ngươi thật sự là đang làm quần áo sao? Che giấu tai mắt, nhưng càng làm nghề phụ này lại càng cẩn thận, đúng không?
Hộ vệ đưa Đệ Ngũ Khuyết tới nói: "Nàng là người có thiên phú chiến đấu cấp S, sức lực lớn."
Người trông coi: "Vậy thì đi mài thuốc nhuộm."
Đệ Ngũ Khuyết:......
Cái xưởng cũ kỹ này của các ngươi, đúng là làm ăn kiểu thủ công thật sao?
Đệ Ngũ Khuyết bị sắp xếp đi mài thuốc nhuộm, kết quả là làm thủng cả cối đá.
Người trông coi và hộ vệ:......
Quản sự nghe tiếng động chạy tới, sau khi biết Đệ Ngũ Khuyết bị thôi miên mà sức lực vẫn còn rất lớn thì nói:
"Vừa hay, lão Ngô bị đau lưng, để nàng thay lão Ngô đi giao hàng."
Đệ Ngũ Khuyết thầm nghĩ, ta đang muốn tìm cơ hội ra ngoài, ai ngờ còn chưa bắt đầu tìm đã thành công rồi, sao vận may của ta lại tốt như vậy?
Chân Đệ Ngũ Khuyết bị khóa xiềng xích điện tử, bị đẩy lên xe ngựa.
Quản sự chỉ vào nàng nói: "Đừng có mà nghĩ đến chuyện bỏ trốn, hễ mà chạy trốn là cái xiềng xích này lập tức nổ banh xác, nát nửa người ra đấy, ta không chịu trách nhiệm đâu."
Đệ Ngũ Khuyết giả bộ bộ dạng ngây ngốc sau khi bị thôi miên, cười hề hề lặp lại lời hắn nói: "Nát nửa người ra đấy, ta không chịu trách nhiệm đâu."
Quản sự thấy kẻ ngốc này nói chuyện xui xẻo quá nên xua tay, bảo người nhanh chóng chở nàng đi.
Đệ Ngũ Khuyết dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cả hộ vệ lẫn người trông coi đi ra khỏi viện.
Vùng này toàn là nông thôn, hai bên bờ ruộng kéo dài bất tận. Điều khiến Đệ Ngũ Khuyết kinh ngạc chính là nàng lại thấy một con trâu sống đang cày ruộng. Nơi xa, một dòng suối nhỏ lao nhanh từ trên núi đổ vào cánh đồng, nước chảy róc rách, vang lên những âm thanh trong trẻo giữa trời đông giá rét, đồng ruộng mênh mông bát ngát, giữa lớp u ám dày đặc bỗng nứt ra một tia sáng mảnh mai, đủ sức vẽ lên đường viền vàng rực rỡ trên sườn núi đằng xa.
Không có lâu đài nguy nga, không có triều đình, thậm chí ngay cả người cũng rất thưa thớt.
Không ngờ giữa lúc như đi trên băng mỏng thế này, lại được đắm mình trong khung cảnh núi non trống trải, tươi mát, trải nghiệm một phen cuộc sống tiêu dao tự tại mà nàng hằng mơ ước.
Xe ngựa chạy đến một xưởng vải ở chợ, những rương vải đã được đặt sẵn ở cửa sau, người trông coi bảo Đệ Ngũ Khuyết xuống xe đi khiêng.
Đệ Ngũ Khuyết nhẹ nhàng bốc những rương vải lên xe, nàng phát hiện vùng này ngoài xe ngựa ra thì rất ít đồ vật cơ giới.
Đệ Ngũ Khuyết nghĩ đến lời nhắn nhủ của bao con nhộng từ tương lai nhiều thế hệ.
【 Các ngươi giàu có nhất một vùng, bách chiến bách thắng, tất cả đều không phải là miễn phí. 】
Chịu đủ nỗi khổ do Hắc khối Rubik gây ra rồi, cái cây khoa học kỹ thuật vặn vẹo bắt đầu khô héo, của cải không thuộc về thời đại này đang bị xói mòn gấp bội trong sự trừng phạt. Phương thức lao động nguyên thủy khiến những người dân phải gánh chịu cái gọi là "Thế giới hoàn mỹ" một lần nữa tìm lại được cảm giác an toàn. Không biết những kẻ cực kỳ sùng bái tương lai nhiều thế hệ, ngay cả cái tên Đường Pro cũng dùng để kính chào tổ tiên, khi biết được tận thế bắt nguồn từ đâu thì sẽ có cảm tưởng gì.
Toàn bộ quá trình làm việc của Đệ Ngũ Khuyết đều diễn ra dưới mắt người trông coi, không thể để lại bất kỳ ký hiệu nào, cũng không thể nói chuyện với bất kỳ ai.
Có chút lo lắng, đám người trông coi này cũng giám sát quá chặt chẽ rồi.
Đã giám sát kỹ như vậy, sao không đến khiêng hàng luôn cho rồi?
Khi xe ngựa chở Đệ Ngũ Khuyết quay trở lại tiểu viện, nhìn như nàng đang ngẩn người, nhưng kỳ thực là đang nghĩ cách.
Lúc đi ngang qua chợ rau, giữa tiếng la hét ồn ào, nàng bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Cải trắng tươi ngon đây, năm đồng một bó ——"
Lòng Đệ Ngũ Khuyết chợt thắt lại, khóe mắt liếc thấy một thân hình nông phụ đang bán rau củ, chính là Tằng Khuynh Lạc.
Tằng Khuynh Lạc cư nhiên còn học cả tiếng địa phương, trên đầu quấn một chiếc khăn tam giác, khuôn mặt nhỏ nhắn tô vẽ ửng hồng, hoàn toàn hòa mình vào không khí chợ rau, đúng là có tố chất làm tiểu thám tử.
Nhưng Đệ Ngũ Khuyết lại ở bên trong xe ngựa, rèm cửa đều kéo kín, chỉ khi thùng xe xóc nảy mới hé ra một khe hở nhỏ, Tằng Khuynh Lạc không thể nào phát hiện ra nàng.
Xe ngựa sắp rời khỏi chợ rau, Đệ Ngũ Khuyết bỗng trong cái khó ló cái khôn, đột nhiên nôn khan một tiếng.
Người trông coi quay đầu lại nhìn nàng.
Đệ Ngũ Khuyết tiếp tục nôn, người trông coi ghét bỏ nói: "Mở cửa sổ ra, để nàng nôn ra ngoài! Thật là, nói với nhà bếp rồi, đồ mốc meo nên đổ bỏ đi chứ, múc có tí nước luộc mà cũng không nên hồn! Đúng là ăn bậy ăn bạ, để xem bọn họ ăn nói thế nào với Hướng công."
Cửa sổ vừa mở ra, Đệ Ngũ Khuyết giả bộ che miệng, cố tình kích thích cổ họng, thế là nôn ra một tràng. Ngẩng đầu lên thì chạm mắt Tằng Khuynh Lạc, trong lúc cổ họng còn đang buồn nôn, nàng nhanh chóng nháy mắt với Tằng Khuynh Lạc một cái.
Tằng Khuynh Lạc lảng vảng ở gần đây cả ngày trời, cuối cùng cũng phát hiện ra Đệ Ngũ Khuyết.
Hơn nữa nàng đã tỉnh táo lại rồi, thật tốt quá.
Mấy người bán rau củ khác còn đang xem trò vui, Tằng Khuynh Lạc thu hồi ánh mắt tiếp tục bán hàng, kéo giọng cò kè mặc cả với khách.
.
Biên Tẫn lại lần nữa mở to mắt khi, Thẩm Nghịch đã đem dụng cụ phẫu thuật xếp trở lại vào thùng.
"Một tin tốt, một tin xấu, và một tin không tốt cũng không xấu," Thẩm Nghịch nói khi đóng nắp hộp dụng cụ lại, "Ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Ánh mắt Biên Tẫn dán chặt vào vết bầm tím trên cổ nàng.
Vết bầm tím trên cổ Thẩm Nghịch khi nàng kiểm tra cơ thể cho Biên Tẫn đã chuyển từ sưng đỏ sang bầm tím đáng sợ, vết máu trên môi cũng trông rất kinh hãi.
Trông vô cùng khủng bố, nhưng Thẩm Nghịch lại tỏ vẻ hoàn toàn không để ý.
Biên Tẫn: "Ngươi muốn nói cái nào trước?"
Giọng điệu Biên Tẫn vẫn bình thản như thường, chỉ có Thẩm Nghịch mới nghe ra được sự nuông chiều ẩn chứa giữa những dòng chữ.
"Ta luôn thích nói tin tốt trước. Tin tốt là, Nghịch Tâm lại một lần nữa bị Hắc khối Rubik làm hỏng, những lá bùa ta dán thêm vào cũng bị nghiền nát. Mức độ hư hỏng hiện tại đã đạt tới 50% rồi."
Biên Tẫn cau mày, "Đây là tin tốt?"
"Đúng vậy, điều này có nghĩa là ngươi không thể rời khỏi ta. Ngươi muốn mang ta theo cũng phải mang ta theo, không muốn mang ta theo cũng phải mang ta theo."
Biên Tẫn:......
"Hóa ra sư tỷ ngươi cũng biết trợn trắng mắt."
Biên Tẫn: "Vậy tin xấu là gì, ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi."
Thẩm Nghịch tùy tay đặt hộp dụng cụ lên bàn thấp, kéo cánh tay Biên Tẫn, thoải mái dựa vào.
"Tin xấu là sau nhiều ngày ở chung, mức độ thân mật của chúng ta đã đột phá hơn một trăm. Vừa rồi hệ thống mô-đun liền cành nhắc nhở, chúng ta đã thành công mở khóa huân chương thành tựu 'Phu thê tình thâm', chỉ là huân chương thành tựu này là vật phẩm thật, không cho gửi đi, phải đợi hai ta cùng về thành Trường An mới có thể nhận. Không biết đến khi nào mới có thể nhận được đây?"
Biên Tẫn quen với việc Thẩm Nghịch nói năng lung tung, "Vậy tin không tốt cũng không xấu là gì?"
Thẩm Nghịch đặt chân lên người Biên Tẫn, hoàn toàn dính lấy nàng.
"Tin không tốt cũng không xấu là, Toàn Cơ và Lý...... và hai tiểu tùy tùng của ngươi đã thừa dịp ta phẫu thuật cho ngươi, tìm ra nơi Hắc khối Rubik ẩn náu."
Biên Tẫn có chút bất ngờ, "Tìm ra rồi?"
"Ừ, Toàn Cơ tính tình nóng nảy, muốn chỉnh đốn toàn bộ đoàn tàu để điều tra, nhưng đầu tàu không vào được, nàng liền tìm đến Trưởng tàu. Trưởng tàu đến nhưng cũng không thể mở khoang điều khiển, tuy nói chuyến tàu này là điều khiển hoàn toàn tự động, nhưng người điều khiển cũng phải thường xuyên ở trong khoang điều khiển, rhế mà tàu vẫn cứ chạy bình thường, chẳng hề bị gián đoạn. Tình hình hiện tại giống như là bản thân khoang điều khiển từ chối người khác tiến vào, chẳng phải rất kỳ lạ sao?"
Biên Tẫn: "Hắc khối Rubik ở trong khoang điều khiển?"
Thẩm Nghịch: "Ta đoán, cả đoàn tàu này đều là chi nhánh của Hắc khối Rubik mà ngươi muốn tìm. Ta đoán đúng không, lát nữa khi tàu đến trạm sẽ biết."
Biên Tẫn sớm nên nghĩ đến, Hắc khối Rubik nếu không ở trong cơ thể những người lữ hành, lại luôn lẩn quẩn không tha, thì cả đoàn tàu chính là dị hình thể do Hắc khối Rubik hóa thành, có lẽ là đáp án hợp lý nhất.
Hơn nữa bằng chứng trực tiếp nhất chính là, Thẩm Phù Tô luôn xuất hiện lại chưa từng xuất hiện trên bất kỳ màn hình nào của đoàn tàu, thật sự không phù hợp với phong cách thích gây rối của nàng.
Thẩm Nghịch nói: "Còn mười lăm phút nữa là đến trạm Cao Phong Lâm. Toàn Cơ nói đã thuyết phục được Trưởng tàu, đến lúc đó sẽ phát thanh để tất cả những người lữ hành xuống tàu."
Thực ra Đậu Toàn Cơ không phải là "Thuyết phục", mà là "Bắt cóc" Trưởng tàu, nếu không làm theo sẽ giết hắn.
Phải nói rằng, phong cách làm việc mạnh mẽ của Đậu Toàn Cơ, nếu là đối thủ thì rất khó đối phó, nhưng nếu là đồng đội, thì có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Thẩm Nghịch: "Đến lúc đó nếu những người lữ hành đều xuống tàu, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nếu không cho xuống tàu thì......"
Biên Tẫn chuyển mắt, đối diện với Thẩm Nghịch.
.
Tằng Khuynh Lạc xách theo giỏ rau rời khỏi chợ rau, đi về phía trong thôn.
Phía sau có hai người vẫn luôn đi theo nàng.
Tằng Khuynh Lạc suốt chặng đường không hề quay đầu lại, nàng biết đó là người của Hướng Tri Phiên, đang âm thầm giám sát nhất cử nhất động của con tin.
Bọn họ phát hiện nàng là một gương mặt lạ.
Cũng chưa chắc sẽ động thủ. Thôn này ít người, nhưng cũng không phải là không có người qua lại, ngay cả nàng cũng nhìn thấy đã có hai nhà có người thân đến chơi.
Tằng Khuynh Lạc suy đoán, hai người đi theo nàng này, thấy người lạ mặt sẽ theo lệ âm thầm theo dõi kiểm tra, loại trừ những người khả nghi. Dù sao thì nơi này là mảnh đất cất giấu con tin nhạy cảm.
Đi dọc theo con đường đá xanh ẩm ướt về phía trước mấy bước chân, trong đầu Tằng Khuynh Lạc hiện lên vô số kế sách, dù là trốn hay là chiến, đều sẽ bại lộ thân phận "Cành mẹ đẻ cành con", Đệ Ngũ Khuyết rất có thể sẽ bị liên lụy.
Thời gian quá gấp gáp, biện pháp ổn thỏa nhất có lẽ là tìm một chỗ ở tạm.
Có chỗ ở thì mức độ khả nghi sẽ giảm đi rất nhiều.
Những căn nhà trước mắt không phải cửa phòng đóng chặt thì là trong phòng có người, không thể tùy tiện xông vào.
Càng đi xa, tim Tằng Khuynh Lạc càng đập nhanh hơn.
Mắt thấy sắp ra khỏi thôn nhỏ, Tằng Khuynh Lạc trong lòng hạ quyết tâm, trong mắt đã có sát khí.
Chỉ có giết bọn họ, rồi nghĩ cách sau.
Lúc sắp rút vũ khí ra, căn nhà nhỏ bên cạnh "Kẽo kẹt" một tiếng mở cửa, một mỹ phụ nhân thướt tha bước ra, Tằng Khuynh Lạc còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng đối phương, đối phương đã hung dữ túm lấy tai nàng.
"Đồ quỷ tha ma bắt, mấy cọng rau bán cả ngày trời! Việc nhà không làm hả?"
Tằng Khuynh Lạc nghi hoặc quay lại, đối diện với một khuôn mặt rõ ràng đã trang điểm quá đậm.
Mặc dù vậy, nàng vẫn liếc mắt một cái là nhận ra.
"Ngươi......"
Lý Cực mặc một bộ váy vải thô giản dị của nông phụ, hùng hổ túm lấy nàng kéo vào trong cửa, hoàn toàn như một tức phụ đanh đá, đang dạy dỗ lão bà lười biếng không nên thân.
"Ngươi có phải ngươi hết yêu ta rồi không? Ngươi còn yêu ta không hả?"
Tằng Khuynh Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lý Cực vừa khóc lóc vừa làm nũng kéo vào trong phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lý Cực đẩy Tằng Khuynh Lạc ra phía sau cửa, thu lại vẻ đanh đá vừa rồi, kinh hỉ lẫn luyến tiếc cuồn cuộn, nâng mặt nàng lên liền muốn hôn xuống.
Người này vẫn trước sau như một vô lại, nhưng thật ra không nhận nhầm người.
Sắp hôn lên đôi môi mềm mại của Tằng Khuynh Lạc, thì miệng Lý Cực lại bị che lại.
"Bây giờ không phải là lúc làm chuyện này."
Tằng Khuynh Lạc nói nhỏ, đẩy rèm cửa sổ ra ngoài nhìn trộm.
Hai tên hộ vệ vẫn luôn âm thầm đi theo Tằng Khuynh Lạc liếc nhìn nhau, rồi rời đi.
Tằng Khuynh Lạc nhẹ nhàng thở ra.
Lý Cực đắc ý nói: "Người đã bị ta lừa đi rồi, ta lợi hại không?"
Tằng Khuynh Lạc: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lý Cực cũng không đẩy tay Tằng Khuynh Lạc ra, tham luyến dùng chóp mũi cọ vào lòng bàn tay nàng.
"Nếu ta không ở đây, ai giúp ngươi lừa người đi?"
Lòng bàn tay Tằng Khuynh Lạc bị nàng làm cho ngứa ngáy, cái ngứa ấy lan thẳng đến tim.
Nếu là trước kia Tằng Khuynh Lạc chắc chắn đã lập tức hất tay ra, khiến Lý Cực không có chỗ nào để giở trò.
Nhưng giờ phút này, nàng do dự.
Nàng thậm chí không dám nghĩ, đáy mắt mình có phải hay không mang theo niềm vui giống như Lý Cực.
Lý Cực nắm tay Tằng Khuynh Lạc, áp sát vào má mình.
Tằng Khuynh Lạc bị sự nhiệt tình dán chặt của Lý Cực làm cho không được tự nhiên.
Không phải vì nguyên nhân khác, chỉ là hóa trang thành nông phụ bán rau, cầm những đồ ăn dính bùn đất kia, trên tay nàng chắc chắn cũng có vết bẩn.
Lý Cực tuy rằng là trang điểm nông phụ, nhưng trên người không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt sạch sẽ như ngọc, lại nửa điểm không chê dơ.
"Nhìn thấy ngươi rất vui, tuy rằng ta biết ngươi là cùng tên ngốc phối hợp, không phải vì ta."
Vừa rồi còn đang giở trò, mới nói hai câu hốc mắt đã đỏ, giọng nói cũng run rẩy, trước sau như một muốn từ chỗ Tằng Khuynh Lạc kiếm chút ngọt ngào.
"Ngươi có nhớ ta không?"
Bị đôi mắt xinh đẹp của Lý Cực nhìn chằm chằm, chuyên chú đến cực điểm, khát vọng đến cực điểm, yết hầu Tằng Khuynh Lạc khẽ động.
"Ta, ừ......"
Chữ "Ừ" phía sau thật sự quá nhẹ, nhẹ đến không giống khẳng định, giống như ngữ khí do dự.
Lý Cực "Hừ" một tiếng, cũng không thật sự tức giận, chỉ nói:
"Nếu chỉ toàn lời khó nghe thì đừng nói."
Lý Cực kiêu ngạo mà ngang ngược mở ra đôi môi lạnh lẽo của Tằng Khuynh Lạc, rất nhanh đã làm cho nàng nhiễm nhiệt.
"Đôi môi này giữ lại để hôn ta đi......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro