Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 153

Ở bên ngoài trấn nhỏ Thạch Xuyên, có một trang trại ẩn mình.

Hướng Tri Phiên liên tục gặp phải ác mộng mấy đêm liền, trong mơ có đủ thứ kỳ quái, cảnh tượng trong mơ đêm qua thậm chí còn đưa hắn trở lại căn phòng nhỏ âm u kia, con dao nhỏ sáng loáng trong tay tên thợ dao khiến hắn sợ hãi tột cùng.

Đó là cơn ác mộng cả đời hắn, rất nhiều năm rồi chưa từng mơ thấy, gần đây đúng là thời khắc mấu chốt của việc truy bắt Lý Cực, lại liên tục đến quấy nhiễu hắn.

Hắn hoài nghi có người có thiên phú tinh thần đang âm thầm thôi miên hắn.

Nhưng hắn là người có thiên phú tinh thần cấp S đứng đầu, nếu có người thôi miên, hắn nhất định có thể nhận thấy được.

Hướng Tri Phiên đối diện với chung quanh đầy nghi thần nghi quỷ, tính toán từng cái hỏi han cấp dưới thì cấp dưới đột nhiên mang về một người.

Hướng Tri Phiên: "Là ngươi?"

Đệ Ngũ Khuyết bị trói, miệng cũng bị bịt kín, bị xách đến trước mặt Hướng Tri Phiên.

Cấp dưới hồi báo, bọn họ ở trong buổi tiệc trà của thương lái chợ ma vô ý nghe thấy nữ nhân này đang hỏi thăm tung tích của Hướng công, liền bắt nàng về.

Hướng Tri Phiên nhìn đôi mắt căm thù của Đệ Ngũ Khuyết, hỏi: "Nàng chính là người có năng lực chiến đấu cấp S, khó đối phó."

Cấp dưới nói: "Đúng vậy...... Vì bắt nàng, chúng ta còn mất một người."

Nói đến đây, nỗi đau mất đi đồng bạn khiến hắn giận từ tận đáy lòng, cầm lấy cây gậy trong tay hung hăng đánh vào đầu Đệ Ngũ Khuyết.

Đầu Đệ Ngũ Khuyết hơi hơi lắc lư, máu từ trên trán chảy xuống, nàng tựa như không cảm giác được nửa điểm đau đớn, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn về phía người nọ.

Mặc dù không thể nói chuyện, cặp mắt kia cũng hoàn toàn biểu đạt thái độ miệt thị của nàng.

Phảng phất đang nói —— chỉ có chút sức lực này, đến gãi ngứa cho nãi nãi cũng không đủ tư cách.

Tên cấp dưới kia còn muốn đánh tiếp, bị Hướng Tri Phiên ngăn lại.

"Được rồi, người này là đích nữ của Đệ Ngũ thị, mạng phải giữ lại."

Hướng Tri Phiên xem như biết ai đang ở trong tối tính kế hắn.

Tạm thời không biết Đệ Ngũ Khuyết một người có năng lực chiến đấu là dùng thủ đoạn gì để ảnh hưởng đến giấc mơ của hắn, bất quá sẽ không trùng hợp như vậy, khẳng định là có liên quan đến nàng.

Nếu đã đưa tới cửa, Hướng Tri Phiên đương nhiên phải thu nàng, nếu muốn cùng Lý Cực tranh đoạt Mục Châu, nàng sẽ là một lợi thế cực kỳ quan trọng.

Hướng Tri Phiên làm các thuộc hạ đều đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Đệ Ngũ Khuyết.

Đệ Ngũ Khuyết biết, hắn muốn bắt đầu thôi miên.

Hoàn toàn không sợ.

Chỉ cần cái mầm mống kia còn ở, nàng nhất định có thể tỉnh lại.

Một chén trà nhỏ sau.

Hướng Tri Phiên gọi vài vị thị nữ tiến vào.

Khi thị nữ tiến vào, ánh mắt Đệ Ngũ Khuyết phát trệ mà ngồi ở trên ghế, máu dọc theo khuôn mặt hội tụ đến trên cằm, tí tách, nàng cũng hồn nhiên không hay biết.

Bọn thị nữ muốn mang nàng đi, thị nữ dẫn đầu an bài mọi việc.

"Ngươi đi chuẩn bị ngựa xe, ngươi trực tiếp đến Nghênh Tiếng Các, thu dọn ra một gian phòng mới."

Đang uống trà, Hướng Tri Phiên nói: "Chậm đã."

Hướng Tri Phiên cân nhắc một chút, nói: "Đừng mang nàng đi Nghênh Tiếng Các, đi Nghênh Thủy Lâu."

Thị nữ dẫn đầu: "Vâng."

"Còn có, đem tất cả trang sức trên người nàng đều gỡ xuống, thay một bộ quần áo." Hướng Tri Phiên ra lệnh.

Những chi tiết nhỏ này không cần hắn nói, thị nữ dẫn đầu cũng sẽ làm thỏa đáng.

Rốt cuộc, việc thôi miên của Hướng công phiền nhất là gặp phải mầm mống có thể đánh thức, tất cả những vật có thể cài mầm mống trên người con tin đều cần phải loại bỏ.

Đây là công việc thường lệ của nàng, Hướng công lại còn muốn dặn dò lại một lần, đủ để thấy được mức độ coi trọng của hắn đối với con tin này.

Nàng lại nói một tiếng "Vâng", đem hai tay Đệ Ngũ Khuyết dùng xiềng xích điện tử khóa chặt, đưa đến phòng bên cạnh.

Đồ trang sức, khăn trải giường, còn có con sâu nhồi bông nhiều chân trên đó, toàn bộ gỡ xuống, váy áo cũng đổi đi, bảo đảm không để lại bất kỳ khả năng mầm mống nào.

......

Tuyết lớn mênh mông, một chiếc đoàn tàu sắp sửa vượt qua vùng đất tảng sáng.

Ngoài cửa sổ tàu, rừng cây, thôn trấn, thậm chí cả dãy núi tuyết mờ ảo ở đằng xa đều đang biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống, đoàn tàu tuyến Sương Mù Tuyết chỉ là một con kiến đang chậm rãi bò trên vùng đất hoang tàn.

Thẩm Nghịch đeo khẩu trang, mặc đồng phục tiếp viên, từ đầu tàu kiểm vé đến cuối tàu, xem nhẹ vô số đôi mắt không có ý tốt, trở lại khoang hạng nhất.

Vân Y vừa lúc ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Thẩm Nghịch đi qua trước mặt mình.

Vân Y nhận ra nàng, đây không phải là phu nhân của Bạch ngự sử sao? Sao lại thành tiếp viên?

Thẩm Nghịch trực tiếp đẩy cửa phòng Biên Tẫn, đi vào trong, rồi lại đóng cửa lại.

Vân Y khiếp sợ.

Dám trực tiếp ra vào phòng của Bạch ngự sử, không hổ là "Thê tử".

"Không tra ra được."

Thẩm Nghịch vừa vào ghế lô liền cởi khẩu trang, vẻ mặt đầy nghi hoặc ngồi xuống sô pha.

"Kỳ lạ thật, ta đã mang theo máy dò tìm, kiểm tra từng người trong mấy trăm người lữ hành trên tàu rồi, đều không phát hiện ai bị nhiễm Hắc khối Rubik, nhưng rõ ràng trên tàu có phản ứng năng lượng của Hắc khối Rubik."

Đang nói thì Đậu Toàn Cơ gõ cửa bước vào.

Nàng vừa dùng thân phận nữ quan Lệ Cảnh Môn để tìm gặp tổ tiếp viên trên tàu.

Hiện nay Lệ Cảnh Môn đã được sửa lại biên chế, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa ở trong thành Trường An, những nơi khác đều không biết chuyện này, đặc biệt là vùng Tuyết Vực xa xôi, chỉ nghe danh tiếng Lệ Cảnh Môn chứ không biết sự thay đổi sau này.

Đậu Toàn Cơ dùng thân phận nữ quan Lệ Cảnh Môn đưa ra nghi vấn rất thuận lợi, không ai dám cãi lời.

Trên danh nghĩa là đưa ra nghi vấn, nhưng thực chất là để thử phản ứng của tổ tiếp viên trên tàu.

"Không phát hiện gì bất thường."

Biên Tẫn: "Nói cách khác, tất cả mọi người trên tàu đều không có dấu hiệu rõ ràng của việc bị nhiễm Hắc khối Rubik. Lần này nó ẩn mình kỹ hơn rồi."

Đậu Toàn Cơ suy đoán: "Lại biến hình lần nữa?"

Biên Tẫn chắc chắn: "Không thể nào."

Đậu Toàn Cơ nghi hoặc: "Vì sao?"

Đương nhiên là vì Biên Tẫn và bản thể Hắc khối Rubik đã xem như là cộng sinh, Hắc khối Rubik dù biến hóa thế nào, Biên Tẫn cũng là người đầu tiên biết được.

Đậu Toàn Cơ cũng từng nghe nói Biên Tẫn mang theo Hắc khối Rubik, chỉ là không ngờ giờ phút này trong cơ thể Biên Tẫn lại cất giấu một lượng lớn bản thể Hắc khối Rubik, nên khi hỏi lại cũng rất tự nhiên.

Biên Tẫn bị nàng hỏi đến nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Nghịch nhanh tay giúp nàng giải vây: "Phu nhân ta nói gì cũng đúng."

Biên Tẫn:......

Đậu Toàn Cơ đầu óc vẫn rất nhanh nhạy, lúc này phản ứng lại, hơi có chút xấu hổ, vội vàng đổi chủ đề:

"Ta, Thẩm Nghịch, ta mua cho ngươi đậu phộng, để ở ghế lô của ngươi hay là mang đến đây?"

Thẩm Nghịch hoàn toàn không hỏi ý kiến chủ nhân ghế lô liền nói: "Còn mua cho ta đồ ăn ngon nữa? Cảm ơn, mang đến đây đi."

Đậu Toàn Cơ mang đồ ăn vặt đến, rồi trở về ghế lô của mình, cẩn thận khép cửa lại.

Biên Tẫn ngồi ở vị trí vừa hay có thể nhìn thấy góc nghiêng cửa phòng Đậu Toàn Cơ, hỏi Thẩm Nghịch:

"Vì sao nàng ra vào cửa chỉ mở một khe nhỏ vậy?"

Thẩm Nghịch đang mở gói đồ ăn vặt trong lòng thoáng khẩn trương.

Sư tỷ này trực giác cũng quá nhạy bén.

Vì sao chỉ mở một khe hở? Chẳng phải là vì kim ốc tàng kiều...... Không phải kim ốc tàng kiều.

Mạch Hương Tiểu Kiều kiều.

Chỉ là hiện tại Tiểu Kiều không nên gặp khách, đặc biệt là Biên Tẫn.

Biên Tẫn vất vả lắm mới mang Hắc khối Rubik đi, vất vả đưa nó đến một nơi hoàn toàn an toàn, tách biệt với chốn đào nguyên, ấy vậy mà tất cả mọi người lại ùa nhau chạy ra.

Nếu như bị Biên Tẫn biết nàng tự mình chọn Hoàng đế cư nhiên cõng cả cung điện ngàn dặm đuổi theo "Thê" đến chuyến tàu này, chỉ sợ cả đoàn tàu đều phải quay đầu chạy về kinh thành.

Thẩm Nghịch không phải muốn gạt Biên Tẫn, thật sự là Lý Tư này quá phiền phức.

Lý Tư bị nhốt ở thành Trường An mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Đậu Toàn Cơ, Đậu Toàn Cơ cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, rất ít khi trả lời nàng.

Ngay cả Thẩm Nghịch biết được nàng cũng chỉ trả lời một tin, còn chụp một tấm ảnh chụp chung lớn, bản thân mình thì trốn ở góc không chịu lộ mặt.

Mỗi người đều có suy nghĩ và tính toán riêng, Thẩm Nghịch không có hứng thú can thiệp vào chuyện của người khác.

Chỉ là nhãi ranh Lý Tư này đầu óc xoay chuyển quá nhanh, không nhận được tin nhắn của Đậu Toàn Cơ liền đổi sang gửi tin nhắn cho Thẩm Nghịch, mỗi ngày đều hỏi nàng ăn gì uống gì, sống có tốt không.

Đậu Toàn Cơ và Thẩm Nghịch vẫn luôn ở bên nhau, Thẩm Nghịch ăn gì uống gì, thì Đậu Toàn Cơ cũng y như vậy.

Phải biết rằng chính Lý Tư ở bên cạnh gõ cửa thăm dò cuộc sống hàng ngày của Đậu Toàn Cơ, không biết còn tưởng rằng Thẩm Nghịch đến để làm Hoàng hậu.

Hiện tại người đã chạy tới, hộp thư của Thẩm Nghịch cuối cùng cũng có thể ngừng nghỉ vài ngày.

Huống chi, Lý Tư đã đảm bảo với Thẩm Nghịch, mình chỉ ở đây ba ngày, ba ngày sau nàng nhất định sẽ xuất hiện tại Đại Minh Cung, trong đại điện mới tu sửa dùng để thảo luận chính sự —— bên trong Càn Nguyên Điện, chủ trì triều hội đầu tiên của điện mới.

Lý Tư không phải là đồ đệ nói dối, Thẩm Nghịch hiểu rõ tính cách của nàng, nói được là làm được, cũng thật sự là nhớ người trong lòng đến mức muốn chết mới có thể trộm đi, Thẩm Nghịch rất có thể thấu hiểu được nỗi khó khăn của nàng.

Nếu chỉ đến ba ngày, chuyện che giấu này có thể giúp nàng che giấu một trận.

Thẩm Nghịch ném một viên đậu phộng vào miệng.

"Toàn Cơ, ngươi còn không biết sao? Tính cách hướng nội. Đậu phộng này ăn ngon!"

Biên Tẫn: "Thật sao?"

"Thật sao? Sao nghe cứ như ngươi không tin lời ta nói vậy?"

Biên Tẫn liếc Thẩm Nghịch, "Chẳng trách ta không tin, miệng ngươi có bao giờ nói thật đâu?"

Thẩm Nghịch đút luôn hai viên đậu phộng vào miệng Biên Tẫn.

Biên Tẫn:......

Thẩm Nghịch cười quyến rũ, "Ngon không?"

Thẩm Nghịch đích xác bị Biên Tẫn làm hư, nói đúng hơn là bị Biên sư tỷ làm hư.

Hễ không vừa ý là lại bịt miệng.

Chiêu này quả là dùng rất tốt.

.

Đậu Toàn Cơ đóng cửa phòng lại, thấy Lý Tư ngồi trên giường đôi đã ghép lại, phê duyệt tấu chương.

Lý Tư mang theo hết số tấu chương muốn phê duyệt mấy ngày nay, vừa phê vừa ăn điểm tâm Đậu Toàn Cơ mua.

Đậu Toàn Cơ trơ mắt nhìn vụn bánh rơi đầy giường.

Đậu Toàn Cơ "Bốp" một tiếng vỗ vào đầu nàng, "Đừng có ăn gì trên giường!"

Lý Tư "Ai da" một tiếng, ôm đầu nhìn nàng: "Ngươi dám đánh ta?"

"Không được đánh?"

Đậu Toàn Cơ hỏi lại xong thì biểu cảm cứng đờ, đúng vậy, ta thật gan chó, dám đánh đầu Đương kim Thiên tử.

Chỉ là đánh theo thói quen, hơn nữa đầu Lý Tư tròn tròn, nhìn qua rất dễ chụp.

Đậu Toàn Cơ đang nghĩ xem đánh đầu Thiên tử thì bị phán mấy năm thì Lý Tư cười giữ chặt tay nàng nói:

"Được đánh, còn muốn đánh chỗ nào, ta đưa lên cho ngươi đánh."

Nghe được chữ "Đưa", Đậu Toàn Cơ ghét bỏ nhíu mày.

Cảm giác Lý Tư trong lòng đã quyết định muốn đưa cái gì đó ra để đánh, Đậu Toàn Cơ cạn lời, cười đấm vào cánh tay nàng một cái, rồi quét hết vụn bánh trên giường đi.

Lý Tư phát hiện Đậu Toàn Cơ chỉ là ngoài miệng lợi hại, căn bản không thật sự trách nàng, ngược lại còn rất dịu dàng lau sạch vụn bánh, xem ra tâm tình rất tốt, khiến Lý Tư trong lòng vui vẻ, không ăn điểm tâm nữa mà dọn một chỗ rộng cho Đậu Toàn Cơ ngồi.

Đậu Toàn Cơ không ngồi mà dựa vào một bên hỏi nàng:

"Chỗ ngồi của ngươi đâu? Sao lại chui vào phòng ta? Còn không mau nộp bạc hả bệ hạ?"

Đậu Toàn Cơ tâm tình quả thực rất tốt, không thể nói là kiên định hay gì khác, chỉ đơn giản là muốn cười.

Lý Tư nói: "Ta mua vé muộn quá, làm gì còn vé nữa, đành mua vé đứng thôi...... Toàn Cơ, ngươi nỡ để ta đứng ngoài ba ngày sao?"

Đậu Toàn Cơ: "Nỡ."

Lý Tư:......

Đậu Toàn Cơ đã nói như vậy, nàng chỉ có thể đáng thương vô cùng mà xách lấy túi nhỏ của mình, đi tìm một chỗ đứng ở phía sau thùng tàu.

Thấy Lý Tư thật sự phải đi, Đậu Toàn Cơ bật cười, "Ngươi thật sự là đi sao, ta chỉ đùa ngươi thôi."

Nói rồi kéo tay Lý Tư lại.

Trong thùng tàu có không khí ấm, nhưng tay Lý Tư khi phê duyệt tấu chương đã để bên ngoài nửa ngày, lúc này lạnh lẽo như băng.

Đậu Toàn Cơ theo bản năng mà nhéo nhéo đầu ngón tay nàng, thật sự là lạnh, liền kéo nàng trở về, truyền cho nàng một đôi găng tay.

"Mang cho ấm."

Lý Tư hai tay nắm chặt găng tay, "Ngươi không đuổi ta sao?"

Đậu Toàn Cơ: "Ta nào có đuổi ngươi, đều nói là nói giỡn."

Gò má Lý Tư hiện lên một vệt ửng hồng, "Vậy, đêm nay chúng ta ngủ chung nhé?"

Đậu Toàn Cơ bị nàng hỏi như vậy, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người cùng chung chăn gối.

"Ta...... lại đi xem có thể tìm được manh mối về Hắc khối Rubik không."

Đậu Toàn Cơ nói xong muốn đi, Lý Tư không tiện lộ diện ở nơi đông người, dù sao thì gương mặt này của nàng đã bị cả Đế quốc biết rõ.

"Ngươi đừng đi một mình chứ!"

Ngoài miệng Đậu Toàn Cơ nói "Ta đi tìm Thẩm Nghịch", kỳ thật cũng không muốn quấy rầy đôi tình lữ kia, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh chờ một lát.

Cửa toa tàu lại khép lại, Lý Tư vui vẻ mang đôi găng tay nàng đưa, quả thực rất ấm áp.

Ăn điểm tâm của Đậu Toàn Cơ, ngủ trên giường nàng, còn đeo găng tay của nàng, cả người được hơi thở của Đậu Toàn Cơ bao quanh, Lý Tư rốt cuộc thoải mái, không uổng phí nàng bỏ ra ba ngày nghỉ phép.

Toàn Cơ nhất định sẽ trở về.

Cho nên, đêm nay......

Tim Lý Tư đập thình thịch.

.

Một chiếc xe ngựa hướng ngoại ô trấn Thạch Xuyên mà đi.

Bên trong xe ngựa ba bốn người ngồi cúi đầu, ánh mắt dại ra, Đệ Ngũ Khuyết ở trong đó.

Rõ ràng là những người này đều bị thôi miên bởi tinh thần lực mạnh mẽ.

Sáu, bảy tên võ vệ khác đều mang vũ khí, cảnh giác thùng xe cùng động tĩnh bên ngoài.

Đệ Ngũ Khuyết ngồi bên cửa sổ, thân mình mềm mại lung lay theo xe ngựa.

Xe ngựa lập tức sẽ đến tường thành.

Ra khỏi tường thành, liền phải tiến vào hoang dã.

Đệ Ngũ Khuyết dại ra mà xuyên qua khe hở màn xe nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thấy trong ánh bình minh, trên tường thành có một viên hòn bi rất lớn.

"Không được."

Trong thành phố ngầm, ngay từ đầu Thẩm Nghịch và Đệ Ngũ Khuyết đều muốn dùng con sâu nhồi bông nhiều chân làm mầm mống, dù sao thì con sâu nhồi bông này là Hạ Lan Trạc đưa cho nàng, nàng vẫn luôn mang theo bên mình, vô cùng thích hợp.

Nhưng Thẩm Nghịch rất nhanh đã phủ định.

Thẩm Nghịch nói: "Không được, đừng dùng sâu nhiều chân, nó xấu quá, dễ bị chú ý. Hơn nữa nhỡ nó rơi hoặc bị đối phương phát hiện, trực tiếp tịch thu thì sao? Vậy là xong đời."

Đệ Ngũ Khuyết: "Nào có xấu? Nó là bản giới hạn đó."

Thẩm Nghịch: "Là vì xấu nên mới là bản giới hạn sao?"

Đệ Ngũ Khuyết:......

Đậu Tuyết Hoài nói: "Tĩnh An hầu nói rất đúng, chúng ta những người có thiên phú tinh thần này đều biết tầm quan trọng của mầm mống. Chiến tranh giữa những người có thiên phú tinh thần, quan trọng nhất chính là lựa chọn mầm mống, mầm mống ưu tú yêu cầu phải vô cùng quan trọng đối với bản thân ngươi, còn phải bất ngờ, lại có tính ẩn nấp. Càng là thôi miên cường đại, ngươi càng phải tìm một cái gì sẽ không bị cướp đi, phá hủy, hơn nữa có thể đánh thức thế giới tinh thần độc đáo của ngươi."

Thẩm Nghịch không tự báo gia môn, nhưng Đậu Tuyết Hoài lại biết nàng là Tĩnh An hầu, thuyết minh vị lão đại thành phố ngầm này, đối với chuyện trên mặt đất cũng không phải hoàn toàn không để ý.

Đệ Ngũ Khuyết suy tư một lát, hỏi Thẩm Nghịch: "Nghịch Nghịch, ngươi có chú ý tới viên hòn bi rất lớn trên tường thành trấn Thạch Xuyên không?"

"Lúc đến thì thấy."

Thẩm Nghịch rất nhanh hiểu ra ý của nàng.

"Ý ngươi là......"

"Nếu ta bị Hướng Tri Phiên bắt đi, hắn sẽ không để ta ở lại Thạch Xuyên, đây không phải địa bàn hắn khống chế. Hắn nhất định sẽ đưa ta ra khỏi thành, đến Mục Châu, có lẽ là địa điểm giấu con tin. Mục Châu ở phía bắc Thạch Xuyên, hòn bi ở cửa bắc trên tường thành. Nói cách khác, lúc ra khỏi thành ta chắc chắn sẽ nhìn thấy hòn bi. Mặc dù là ban đêm, hòn bi vẫn sáng ngời."

Đệ Ngũ Khuyết cười nói.

"Hòn bi kia, rất giống đôi mắt của Hạ tỷ tỷ."

Đôi mắt vô cùng mê người trong đêm khuya.

Ánh sáng mặt trời dừng trên hòn bi, bắn ra một đạo ánh sáng kinh người, vừa lúc chiếu vào mắt Đệ Ngũ Khuyết.

Ánh sáng lóe lên trước mắt nàng, tựa như nhìn thấy đôi mắt của Hạ Lan Trạc.

A Khuyết.

Thanh âm của Hạ Lan Trạc phảng phất vang lên bên tai Đệ Ngũ Khuyết.

Gợn sóng lăn tăn trên mặt nước như bị thứ gì bắt được, trong chốc lát làm phẳng mặt nước hỗn loạn.

Đệ Ngũ Khuyết chợt tỉnh táo.

Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc sau gáy, nàng thật sự tỉnh lại.

Đệ Ngũ Khuyết khống chế biểu tình và động tác, không để người khác phát hiện nàng khác thường.

Quá tốt rồi.

Đệ Ngũ Khuyết nắm chặt nắm tay.

Kế hoạch thành công!

Cùng lúc đó, Tằng Khuynh Lạc đang lặng lẽ, không tiếng động đi theo xe ngựa, cùng đi đến địa điểm không biết.

......

Thẩm Nghịch nằm trên vai Biên Tẫn, vừa ăn đậu phộng, vừa suy nghĩ rốt cuộc thì Hắc khối Rubik trên chuyến tàu này đã được che giấu như thế nào.

Biên Tẫn chuyển mắt hỏi Thẩm Nghịch: "Khi nào thì ngươi về?"

Thẩm Nghịch an ổn dựa vào Biên Tẫn, "Về đâu?"

"Ghế lô của ngươi."

Thẩm Nghịch còn tưởng rằng nàng lại bắt đầu nhắc tới chuyện về thành Trường An, thì ra là về ghế lô.

"Còn chưa nói xong lời dễ nghe để ta giúp ngươi kiểm tra vé, kết quả người vừa trở về ngươi đã muốn đuổi ta đi?"

"Ta nói rồi."

"'Đừng ồn ào' là lời dễ nghe sao?"

Thẩm Nghịch nói "Nếu ngươi nói vài lời dễ nghe dỗ dành ta, có lẽ ta sẽ xem xét giúp ngươi kiểm tra vé để tìm kiếm Hắc khối Rubik" xong, Biên Tẫn nói một câu "Đừng ồn ào".

Biên Tẫn cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, khóe miệng hơi cong lên.

"Không về."

Thẩm Nghịch không chỉ không về, còn trực tiếp xoay người, đối mặt với Biên Tẫn.

"Hắc khối Rubik còn chưa tìm được, ta phải ở lại, chúng ta mở họp, nghiên cứu kế hoạch tiếp theo."

Không phải Biên Tẫn muốn đuổi Thẩm Nghịch đi, mà là nàng có một loại cảm giác không tốt.

Sau khi Thẩm Nghịch giúp nàng chữa trị Nghịch Tâm, chưa được mấy ngày thì Hắc khối Rubik bỗng nhiên bắt đầu xao động, khiến hô hấp của nàng dần dần trở nên dồn dập.

Phát hiện chóp mũi Biên Tẫn có chút mồ hôi, nụ cười giảo hoạt vốn có chậm rãi thu lại.

"Sư tỷ, sao vậy?"

"A Diêu......"

Biên Tẫn thấp giọng gọi một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay muốn đẩy nàng ra.

"Đi!"

Hắc khối Rubik vốn dĩ ổn định không hề báo trước đột nhiên bùng nổ, vô số loạn thể sắp sửa trào ra bên ngoài cơ thể.

Thẩm Nghịch ở đây, nhất định sẽ bị liên lụy!

Thẩm Nghịch lại không đi, giữ chặt tay nàng đẩy tới, cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, ba lá bùa dán lên ngực Biên Tẫn.

Ký hiệu phức tạp trên lá bùa tán ra ánh sáng lạnh lẽo, loạn thể sắc nhọn đâm vào làn da Biên Tẫn phảng phất như gặp phải dầu nóng, lập tức run rẩy mà rụt bớt trở về.

Đôi mắt Biên Tẫn phủ đầy hắc khí, đối diện dưới Thẩm Nghịch, tim cơ hồ lỡ một nhịp.

"Sư......"

Không đợi Thẩm Nghịch mở miệng, Biên Tẫn bóp cổ nàng, một tay ấn nàng lên giường.

Đây không phải là sư tỷ mà nàng quen thuộc, người trước mắt đã bị Hắc khối Rubik khống chế, tà khí lan tràn, bất luận kẻ nào nhìn thấy giờ phút này nàng đều sẽ trong nháy mắt lâm vào kinh sợ.

Nhưng đó là người khác.

Thẩm Nghịch hoàn toàn không có phản kháng, không có mở bộ xương máy móc bên ngoài ra cũng không có sử dụng pháo điện từ, nàng không thể làm tổn thương Biên Tẫn.

Tiếp tục rút ra lá bùa, dán lên cánh tay, cổ Biên Tẫn, bất kỳ chỗ nào còn có loạn thể tàn lưu.

Lá bùa này nàng là từ chỗ Tần Vô Thương học được.

Nếu lá bùa có thể làm Tần Vô Thương nhiều năm như vậy còn bảo tồn ý thức, vậy nó nhất định có hiệu quả trấn áp.

Thẩm Nghịch lặp lại thí nghiệm thay đổi rất nhiều lần, lá bùa trước mắt trấn áp Hắc khối Rubik hiệu quả so với khoản của Tần Vô Thương càng mạnh.

Ngày chữa trị Biên Tẫn, cũng ở trong cơ thể nàng cấy vào lá bùa.

Xem nàng đã nhiều ngày trạng thái ổn định, còn tưởng rằng thành công, không nghĩ tới vẫn là sẽ tái phát.

Khó có thể nắm lấy Hắc khối Rubik.

Thẩm Nghịch một dán lại dán, cuối cùng, một lượng lớn lá bùa chung quy cũng đem Hắc khối Rubik tạm thời áp chế trở về.

Còn không biết tác dụng phụ, vốn dĩ là Thẩm Nghịch không tính toán sử dụng nhiều như vậy.

Chính là thời khắc nguy cấp, không lo được nhiều như vậy.

Ý thức Biên Tẫn dần dần hồi phục lại, không ngừng thở dốc, phát hiện chính mình đang bóp Thẩm Nghịch.

Sắc mặt Thẩm Nghịch đỏ lên, trong ánh mắt có một bao nước mắt, cả người run rẩy, lại còn đang cười.

"Sư tỷ...... Hoan nghênh trở về......"

Biên Tẫn giống như bị điện giật, lập tức buông ra tay.

"A Diêu, ta......"

Biên Tẫn muốn rời xa nàng, lại bị Thẩm Nghịch ôm lấy.

"Không có việc gì, ngươi xem, ta đem nó áp chế. Ngươi nói, ngươi có phải hay không không thể không có ta?"

Dấu tay khủng bố rõ ràng mà lưu lại trên cổ Thẩm Nghịch trắng nõn.

Biên Tẫn biết đã xảy ra cái gì, nhưng khi đó Hắc khối Rubik trong cơ thể nàng đối với thiên phú cường đại của Thẩm Nghịch mê muội, không thể khắc chế mà muốn làm tổn thương nàng ấy, đoạt lấy thân thể của nàng ấy.

Biên Tẫn cư nhiên không thể tự khống chế.

Cảm xúc tự trách ở trong cơ thể Biên Tẫn cuồn cuộn, Thẩm Nghịch lại hôn lên nàng.

Biên Tẫn chần chờ mà không có đáp lại, thậm chí muốn dời đi đôi môi.

Trên người nàng còn có chút loạn thể chết đi, Hắc khối Rubik dơ bẩn ở trên thân thể nàng lan tràn.

Đó là virus, là tà ám đoạt mạng người.

Thẩm Nghịch nhận thấy được tâm tư của nàng, cầm lấy tay nàng, hôn lên mu bàn tay có loạn thể.

Biên Tẫn tránh một chút, "A Diêu!"

Thẩm Nghịch không cho nàng rút ra tay, vẫn như cũ hôn.

"Sợ cái gì, đây là một phần của ngươi."

"Chính là......"

Mặc dù đã chết, loạn thể vẫn sắc nhọn, dễ dàng cắt rách đôi môi kiều nộn của Thẩm Nghịch.

Máu tươi chảy dọc theo kẽ môi nàng, nhỏ xuống mu bàn tay Biên Tẫn.

Thẩm Nghịch cả người là mồ hôi lạnh, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, giọt máu đỏ tươi đọng trên môi trên mặt, bỏng rát trái tim Biên Tẫn.

"Ta nói, ngươi không thể rời khỏi ta, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi phong bế Hắc khối Rubik. Bây giờ ngươi tin chưa?"

Thẩm Nghịch nắm tay Biên Tẫn, nước mắt từ hốc mắt đỏ hoe từng giọt rơi xuống, nghiến răng nghiến lợi.

"Không trở về Trường An...... Ta chết cũng muốn cùng ngươi chết cùng một chỗ."

Máu tươi thấm vào môi Biên Tẫn, vị gỉ sắt lẫn lộn một tia ngọt ngào khó tả.

Thẩm Nghịch chủ động, chủ động hôn lên, ra lệnh cho Biên Tẫn mở môi răng, cùng nàng hôn nồng nhiệt.

Cuối cùng lại bị siết chặt vòng eo, tận tình đoạt lấy.

Đoàn tàu Sương Mù Tuyết chở hai trái tim nghèo túng, khó khăn nhưng không thể lìa bỏ, xuyên qua vùng đất cằn cỗi lạnh giá mênh mông.

Dù nhỏ bé như con kiến, nó cũng ngược gió phá tuyết, bất chấp tất cả mà tiến bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro