Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 152

Nửa canh giờ nữa, đoàn tàu Sương Mù Tuyết sẽ đến trạm dịch Thạch Xuyên.

Vân Thiền đã thu dọn xong toàn bộ hành lý, Vân Y liên hệ với một đồng liêu làm việc tại Tuyết Vực trú ở Thạch Xuyên, nhờ người này cùng họ đến trạm dịch và tiếp quản xe ngựa.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Bạch ngự sử trở về.

Vân Y ghé vào bên cửa sổ nhìn vào chiếc xe trong sân.

Vừa rồi Bạch ngự sử đột nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ, lao đến chiếc xe kia.

Lúc đầu Vân Y còn tưởng rằng Bạch ngự sử cuối cùng cũng không thể chịu được kẻ bám đuôi dai dẳng này, tính toán tiêu diệt đối phương giống như tiêu diệt dị thú hình người.

Nhưng, sao khi vào trong lại yên tĩnh như vậy, còn kéo cả cửa sổ và rèm cửa xuống?

Vân Y: "Tỷ, sắp không kịp rồi, ngươi nói có nên đi hỏi Bạch ngự sử một chút không?"

Vân Thiền liếc nhìn muội muội một cái rồi nói: "Ngươi đi đi."

Vân Y hoàn toàn không thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của tỷ tỷ, liền đi thật.

Vân Y xuống lầu.

Trong xe, Thẩm Nghịch đang ngồi trên đùi Biên Tẫn, ôm lấy nàng và hôn môi.

Áo của Biên Tẫn bị kéo xộc xệch, ngón tay thon dài của Thẩm Nghịch đè lên vạt áo, thường xuyên khó nhịn mà vuốt ve. Hơi ấm mang theo cảm giác ẩm ướt, thường xuyên ập đến đầu ngón tay, khiến đầu ngón tay dần dần nhiễm độ ấm, dần dần biến thành màu hồng nhạt ái muội.

Quần áo lỏng lẻo che phủ cơ thể trắng nõn của Biên Tẫn, Thẩm Nghịch vùi vào cổ nàng hôn, Biên Tẫn bị làm cho chỉ có thể ngẩng cằm lên. Mồ hôi từ sườn mặt Biên Tẫn trượt xuống, dọc theo phần cổ thon dài chảy đến xương quai xanh, vừa lúc hội tụ ở dấu hôn còn chưa hoàn toàn biến mất.

Dấu hôn dần phai, Thẩm Nghịch không cam lòng, môi đỏ lại ma sát lên, một chút phác hoạ, một chút gia tăng.

Biên Tẫn bị nàng hôn đến cả người nóng ran, từng nụ hôn giống như mồi lửa, đốt cháy thân hình từ lâu. Giấc mộng xưa lại ùa về, khi nào siết chặt vòng eo nàng, khi nào vuốt ve mái tóc đen của nàng, không thể nào suy nghĩ, bản năng cơ thể làm như vậy.

Không ai nói chuyện, trong không gian im lặng chỉ có luồng khí nóng bỏng giao hòa.

Tiếng nước cuộn trào rồi tan biến, lặng xuống rồi lại dâng lên.

Chiếc giường này từ đầu đã được chuẩn bị cho Biên Tẫn, hiện giờ cuối cùng cũng như Thẩm Nghịch mong muốn, bị Biên Tẫn làm cho hỗn loạn.

Chắc chắn rồi, Biên sư tỷ và Tẫn sư tỷ đích xác đã hợp dòng thời gian ký ức.

Phản ứng khi thấy bộ dáng quen thuộc của nàng, thủ pháp khi ôm nàng cũng làm nàng ăn không tiêu.

Tuy rằng ăn không tiêu, nhưng vẫn muốn.

Còn chưa bình phục, Thẩm Nghịch lại vòng tay qua cổ Biên Tẫn, quấn lấy hôn nàng.

Dễ dàng mở ra môi lưỡi Biên Tẫn, Thẩm Nghịch khẽ cười, nghiền chuyển giữa môi lưỡi nàng:

"Mang ta theo bên mình không tốt sao?"

Một ám chỉ trắng trợn táo bạo.

Nàng biết Biên Tẫn thích, không thể kháng cự.

Biên Tẫn không đáp lại, Thẩm Nghịch đổi chủ đề, giống như con mèo cọ cọ vào cổ nàng, "Ngày mai muốn đi sao?"

Biên Tẫn nâng khuôn mặt đang cọ loạn của nàng lên, "Học ta?"

Thẩm Nghịch dường như không rõ nguyên do, chớp chớp mắt, "Học ngươi? Ngươi là nói, học như ngươi lúc trước dùng bất cứ thủ đoạn nào mà khen thưởng, dụ dỗ ta phải nhanh chóng chữa trị Nghịch Tâm sao?"

Biên Tẫn:......

Thẩm Nghịch khiến mặt mình áp vào lòng bàn tay Biên Tẫn, nghiêng nghiêng đầu, dùng khuôn mặt cảm thụ độ cong và nhiệt độ lòng bàn tay Biên Tẫn.

Thẩm Nghịch: "Từ nhỏ đến lớn ta đều nghe theo lời dạy của ngươi, ngươi làm thế nào thì ta học theo thế ấy."

Biểu tình rất ngoan, thanh âm rất ngọt, tâm tư rất xấu.

Biên Tẫn còn muốn nói gì đó, Thẩm Nghịch không cho nàng cơ hội, đôi môi mềm mại lại đến, phảng phất muốn đem hết thảy nhiệt độ cơ thể thiếu hụt những ngày xa cách bù đắp trở về.

Không cho nói chuyện, vừa mở miệng là hôn.

Ngay cả chiêu này cũng học theo.

Biên Tẫn đang bị nàng cuốn lấy không có cách nào, bỗng nhiên thanh âm của Vân Y vang lên ngoài xe.

"Bạch ngự sử, ngươi ở đâu?"

Thẩm Nghịch rõ ràng nghe được thanh âm của Vân Y, nhưng hôn vẫn hôn không ngừng.

Không nhận được đáp án, Vân Y gõ gõ cửa.

"Bạch ngự sử?"

Thẩm Nghịch vẫn không dừng lại, Biên Tẫn chỉ có thể nhéo mặt nàng, tách ra một chút, ổn định thanh âm trả lời: "Không có việc gì, ngươi về trước đi, ta lát nữa sẽ tới."

Vân Y nhắc nhở: "Cách giờ tàu đến trạm dịch chỉ còn chưa đến một canh giờ."

Lời này của Vân Y vừa ra, coi như hoàn toàn bại lộ hành trình kín như bưng của Biên Tẫn.

Biên Tẫn không còn gì để nói, Thẩm Nghịch bên tai nàng khẽ cười, nhỏ nhẹ nói:

"Bạch ngự sử đừng nóng giận, cho dù tiểu cấp dưới của ngươi không lỡ lời, ta cũng có thể tiếp tục đi theo ngươi. Chỉ là hiện tại càng tiện hơn thôi."

Cư nhiên đã gọi lên cả "Bạch ngự sử" rồi.

Thẩm Nghịch thầm nghĩ, chữ "Bạch" này còn rất hợp với nàng.

Thẩm Nghịch gọi "Bạch ngự sử" chỉ là để tiêu khiển trêu đùa, Biên Tẫn đem cái đầu không an phận của nàng đè lên vai, không cho nàng lại nói lung tung, đối với Vân Y ngoài xe nói:

"Đã biết."

Thẩm Nghịch thuận thế dựa vào vai người nàng, còn đem "Người thắng" từ đầu giường cầm lấy.

Biên Tẫn nhìn người kia buộc "Người thắng" trở về cho nàng.

"Dù sao ngươi cũng không thể vứt bỏ ta, cũng đừng để nó rời xa ngươi."

Biên Tẫn: "Về Trường An."

"Được."

Biên Tẫn hơi ngạc nhiên, khẽ ngước mắt nhìn lên.

Thẩm Nghịch mang theo một tia giận dỗi nói: "Được, ngươi cũng thật được. Vừa làm xong đã đuổi ta đi?"

Biên Tẫn:......

Ngoài xe, Vân Y nghi hoặc, có chút không rõ thanh âm của Bạch ngự sử có gì khác biệt, vẫn rất thanh lãnh bình tĩnh, lại mang theo một chút khàn khàn không biết từ đâu mà đến.

Hoàn cảnh kín đáo, câu trả lời trì hoãn, đột nhiên làm Vân Y người chưa từng trải qua chuyện gì nghĩ đến một loại khả năng, trên mặt bỗng nhiên nóng lên.

Không thể nào......

Tuy nhiên, cũng không phải là không có khả năng, rốt cuộc thì chiếc xe này chẳng phải là chiếc xe của kẻ bám đuôi mà Bạch ngự sử vẫn luôn dung túng sao?

Bạch ngự sử sẽ là tình nương!

Vân Y kinh ngạc che miệng.

Nàng chính là kẻ không có mắt nhìn, cư nhiên lại ở bên ngoài gõ cửa!

Ngay khi Vân Y cuối cùng cũng lĩnh ngộ được ý vị thâm trường trong ánh mắt của tỷ tỷ mình thì cửa xe bị đẩy ra.

Bạch ngự sử mang mặt nạ bảo hộ, dường như không có chuyện gì mà đi ra, cũng không nhìn Vân Y.

Vân Y lại phát hiện môi nàng đỏ hơn không ít so với khi đi vào, còn thoa một lớp son dưỡng ẩm.

Son dưỡng ẩm là do Thẩm Nghịch bôi cho nàng.

Lúc bôi còn oán giận, nói nàng không biết chăm sóc bản thân, một đôi môi xinh đẹp không hề bảo dưỡng, nhẫn tâm để chúng khô ráp đến vậy.

Biên Tẫn nhìn thấy nữ nhân không mặt đứng ở đầu xe, trên tay còn cầm đồ ăn.

Thẩm Nghịch dựa vào chỗ huyền quan của xe giải thích: "Ta đã trang bị cho nó bộ công cụ tay, không tính là linh hoạt lắm, nhưng lấy đồ vật thì vẫn không thành vấn đề."

Biên Tẫn nhìn nữ nhân không mặt kia cùng chính mình thân hình giống nhau như đúc, quay đầu lại thấp giọng dặn dò Thẩm Nghịch một câu: "Đừng dùng lung tung."

Thẩm Nghịch: ?

Sau khi nghe hiểu, Thẩm Nghịch nói: "Vậy thì chưa chắc."

Biên Tẫn quay đầu lại trừng nàng, nàng đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.

Tuy rằng nghe không hiểu các nàng đang nói gì, nhưng đôi mắt Vân Y không hề mù, bầu không khí trong xe thật kiều diễm, bên trong xe không biết vì sao có một mỹ nương tử quen mắt xõa tóc dài, không có mặc trang phục chỉnh tề mà chỉ mặc một kiện áo ngủ thật dài, môi cũng sưng đỏ chẳng khác gì Bạch ngự sử...... Từng vụ từng việc đều tràn ngập ái muội, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Y đỏ bừng.

Thẩm Nghịch đã biết thời gian đi nhờ tàu, Biên Tẫn cũng không hề tốn nhiều môi lưỡi.

Trên đường đi trạm dịch, đồng liêu làm ở Tuyết Vực trú tại Thạch Xuyên cùng Vân Thiền ở bên ngoài lái xe, Vân Y bị bắt cùng Biên Tẫn ngồi ở trong xe.

Vân Y từ kính chiếu hậu lại lần nữa thấy được chiếc xe kia.

Biên Tẫn đang nhắm mắt, Vân Y sợ nàng không phát hiện, liền nhắc nhở một câu:

"Bạch ngự sử, ngươi...... Bằng hữu của ngươi, theo ở phía sau."

Biên Tẫn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ý bảo nàng biết rồi.

Trong lòng bàn tay mang găng tay vẫn còn lưu lại xúc cảm khuôn mặt của Thẩm Nghịch.

Biên Tẫn nói: "Nàng không phải bằng hữu của ta."

Biên Tẫn mở mắt ra, ánh mắt từ kính chiếu hậu xuyên qua gió tuyết, vẫn luôn bám riết không tha theo dõi bóng dáng kia, trên mặt lấm tấm hơi nước.

"Là thê tử của ta."

Hô hấp của Vân Y cứng lại.

Bạch ngự sử này vốn dĩ cô độc một mình, nhìn như là chưa từng vướng bận chuyện tình cảm, không ngờ cư nhiên đã thành hôn.

Chỉ là, một khi đã như vậy, vì cái gì song thê các nàng lại không đồng hành cùng nhau, mà thê tử lại đuổi theo ở phía sau xe ngựa?

Vân Y lâm vào trầm tư.

......

Đậu Toàn Cơ lái xe, Thẩm Nghịch chui đầu vào mua vé tàu Sương Mù Tuyết.

Gần đến giờ khởi hành, lúc này mua chỉ còn lại vé khoang hạng nhất với giá trên trời, Thẩm Nghịch không chút do dự, lập tức đặt hai vé khoang hạng nhất.

Nếu biết Biên Tẫn muốn đi chuyến tàu này, cũng biết nàng hiện tại dùng thân phận "Bạch ngự sử" để hoạt động, thì Thẩm Nghịch có thể đặt vé chính xác hơn.

Trạm dịch trấn Thạch Xuyên ở ngay trong thành, trạm dịch cũ kỹ thiếu tu sửa, so với Trạm trung ương ở thành Trường An thì không thể so sánh được, nói một câu vừa dơ vừa nát cũng không oan ức cho nó.

Thẩm Nghịch đem xe cùng nữ nhân không mặt gửi vận chuyển.

Nàng cùng Đậu Toàn Cơ kiểm vé vào trạm dịch, men theo đường hầm tối tăm đi về hướng sân trạm dịch.

Bên người lác đác vài người lữ hành mệt mỏi mà khẩn trương đi qua. Có thể tưởng tượng được, vào thời điểm Hắc khối Rubik hoành hành mà còn dám ra ngoài, nhất định là có lý do bất đắc dĩ, nhưng ra ngoài liền đồng nghĩa với việc đem đầu đặt ở bên hông, tùy thời đều có khả năng mất mạng.

Thẩm Nghịch và Đậu Toàn Cơ ăn mặc chỉnh tề, tự nhiên, ở nơi đổ nát này, giữa đám người kinh hồn táng đảm, trông có vẻ lạc lõng.

Sắp lên sân trạm dịch, Thẩm Nghịch nhận được tin nhắn từ nhân viên trạm dịch, nói trong xe nàng gửi vận chuyển có phản ứng sinh mệnh, bảo nàng đến xem sao.

Thẩm Nghịch biết đối phương nói chính là nữ nhân không mặt.

"Toàn Cơ, ngươi chờ ta một lát, ta sẽ quay lại ngay."

Đậu Toàn Cơ: "Được."

Thẩm Nghịch đi xử lí, Đậu Toàn Cơ thấy phía trước có quầy bán điểm tâm và đồ ăn nhẹ, tính toán đi mua một ít lương khô và nước, ai cũng biết đồ ăn trên tàu đắt đến mức khiến người ta kinh hãi.

Đậu Toàn Cơ mua một túi lớn điểm tâm và nước, chắc là đủ ăn ba ngày. Nhìn thấy món đậu phộng mà Thẩm Nghịch thích ăn vừa mới ra lò, thơm nức mũi, cũng mua hai loại khẩu vị.

Đèn trên trần nhà nhấp nháy, biển quảng cáo trên tường lúc sáng lúc tối, trong không khí lạnh lẽo mang theo mùi hư thối không biết từ đâu thổi tới.

Lúc xách túi chờ Thẩm Nghịch, biển quảng cáo bên cạnh thu hút sự chú ý của Đậu Toàn Cơ.

Đây là đoạn phim tuyên truyền do cung vua chuyên quay chụp về lễ đăng cơ của Nữ đế.

Trên biển quảng cáo, khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của Lý Tư được chụp nghiêm chỉnh, đột ngột đập vào mắt Đậu Toàn Cơ.

Chiếc mũ miện thiên tử trên đầu, trang dung tinh xảo mà uy nghiêm, khiến Lý Tư đích xác trở thành một Nữ đế cao cao tại thượng. Khí chất cao ngạo không thể với tới trong nháy mắt, đè nặng trong lòng Đậu Toàn Cơ, khiến nàng xem ngây ngốc.

Đậu Toàn Cơ bị khuôn mặt của Lý Tư thu hút sự chú ý, hoàn toàn không để ý phía sau có người đột nhiên đến gần nàng, dùng sức ôm nàng vào lòng.

Đậu Toàn Cơ kinh hãi, bản năng chiến đấu khiến Đậu Toàn Cơ lập tức rút ra thanh đao điện, cắt vào cổ đối phương.

Ai ngờ đối phương hoàn toàn không phản kháng, ngược lại vui vẻ mà cười.

"Vẫn là cay như vậy."

Đậu Toàn Cơ ngẩn người.

Trước mắt là một nữ nhân cao ráo đội mũ có rèm, còn đeo thêm một lớp khẩu trang.

Khi nàng vén chiếc mũ có rèm che mặt lên, chỉ cần nhìn đôi mắt sáng như tuyết kia, Đậu Toàn Cơ liền biết đó là ai.

Chính là người vừa xuất hiện trên biển quảng cáo kia, Nữ đế vừa mới đăng cơ

"Lý ——"

Đậu Toàn Cơ suýt chút nữa thốt lên, vội hạ thấp giọng.

"Ngươi, sao lại chạy đến đây!"

Đôi mắt cong cong của Lý Tư mang theo ý cười tràn đầy, khác hẳn với vẻ uy nghiêm của Nữ đế trên biển quảng cáo phía sau. Uy nghiêm không thấy, chỉ có vẻ mặt thân thiết dày dạn.

"Không biết khi nào ngươi mới có thể trở về thành Trường An, thật sự là nhớ ngươi đến phát cuồng."

Lý Tư ôm chặt Đậu Toàn Cơ không buông, nói rồi còn hơi tủi thân.

"Đến cả ảnh chụp cũng không cho người ta xem một tấm toàn mặt, đây chẳng phải cố ý chọc người ta khó chịu sao?"

"Nhưng mà, ngươi......"

Đậu Toàn Cơ nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới hạ giọng nói:

"Ngươi hiện tại là Thiên tử, sao có thể tùy tiện rời khỏi thành Trường An?"

Lý Tư chỉ vào đôi mắt đầy tơ máu của mình, "Vì gặp ngươi, ta thức trắng mấy đêm liền để đổi lấy ba ngày nghỉ phép. Tuy rằng vẫn là lén lút ra ngoài, nhưng ba ngày cũng là đủ...... Ta muốn gặp ngươi, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi."

Đôi môi Đậu Toàn Cơ mấp máy, không thể nói ra lời phản đối nào.

Con hẻm nhỏ tối tăm với màu xám đơn điệu hoàn toàn trở thành nền, Đậu Toàn Cơ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lý Tư.

Ấm áp, kiên định.

Hai cánh tay dùng sức ôm chặt lấy cảm giác ấm áp, xua tan cái lạnh của thể xác và tinh thần.

.

Hai bên tường cao vây lấy sân trạm lộ thiên, gió bắc gào thét, giống như gió thổi qua thung lũng, khiến những người lữ hành rụt vai, run rẩy.

Lại có một nữ nhân cao ráo đội mũ có rèm hoàn toàn không sợ cái lạnh, vui vẻ đến mức vung tay múa chân, tiếng cười không ngừng.

Thẩm Nghịch thật sự là hết cách với Lý Tư, nhỏ giọng nói với Lý Tư: "Bệ hạ, ngài có thể kín đáo một chút được không? Nếu bị người phát hiện ngài chạy đến đây, không chừng sẽ có một loạt vụ ám sát. Chưa kể người đã chọn ngài lên ngôi kia cũng ở đây, nếu bị nàng phát hiện, việc bị ép trở về kinh thành chắc chắn không chỉ là nói suông."

Lý Tư nhìn về phía Đậu Toàn Cơ.

Đậu Toàn Cơ: "Im miệng."

Lý Tư ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Thẩm Nghịch:......

Thẩm Nghịch lần đầu tiên cảm thấy mình thừa thãi như vậy.

Đoàn tàu đầu xe ngựa cổ xưa chậm rãi tiến vào trạm.

Đầu ngựa bằng kim loại hùng dũng hướng lên trời đêm, như thể đang không tiếng động hí vang với đường chân trời đen kịt.

Biên Tẫn cùng tỷ muội Vân thị chen chúc lên sân trạm, đi vào khoang hạng nhất.

Tuyến đường Sương Mù Tuyết là một trong những tuyến đường cổ xưa nhất của Đế quốc, được xây dựng trong thời kỳ bùng nổ khoa học kỹ thuật lần thứ nhất. Nó có lịch sử lâu đời và là tuyến đường quan trọng nhất ở phía Bắc.

Thành Sương Mù là một thành quan trọng trong quan hệ ngoại giao của Đường Pro và Hợp Âm Nhật.

Đoàn tàu Sương Mù Tuyết có mười một toa, hai toa đầu là khoang hạng nhất, mỗi toa có sáu chỗ, được bố trí theo kiểu giường nằm. Giường có hai loại, giường trên và giường dưới, hoặc có thể hạ giường trên xuống để tạo thành giường đôi, tùy theo nhu cầu của những người lữ hành.

Biên Tẫn ở một mình một phòng, hai tỷ muội Vân thị ở cùng nhau một phòng. Mặc dù vẫn ở cùng với tỷ tỷ, nhưng Vân Y cảm thấy hài lòng, ít nhất là có giường trên và giường dưới.

Phòng của hai tỷ muội Vân thị ở bên tay phải của Biên Tẫn, cửa phòng đối diện đóng chặt.

Biên Tẫn tìm được Trưởng tàu và đưa ra giấy chứng nhận của Thống Trị Tư.

Trưởng tàu vừa thấy là Thống Trị Tư thì sắc mặt tái nhợt, điều này có nghĩa là trên tàu có Hắc khối Rubik.

Trưởng tàu nói: "Nhưng tất cả những người lữ hành phía trước đều đã làm bài kiểm tra rồi."

Giống như khách điếm ở thành Long Tuyền, hiện nay trong toàn bộ khu vực Tuyết Vực, việc đi các phương tiện giao thông công cộng đều yêu cầu làm bốn câu hỏi đơn giản, phải vượt qua mới có thể lên tàu. Biên Tẫn và những người khác cũng đã làm.

Biên Tẫn nói: "Đừng hoảng hốt, ngươi luống cuống thì những người lữ hành sẽ càng hoảng hơn."

Vị Trưởng tàu trung niên đã lấy lại bình tĩnh nhờ những lời này của nàng.

Biên Tẫn nói: "Cho ta mượn một bộ quần áo tiếp viên."

Trưởng tàu: "Được!"

Biên Tẫn vốn định dựa vào việc kiểm tra vé để âm thầm xác định Hắc khối Rubik ẩn trong người nào, đợi đến trạm tiếp theo sẽ cho tất cả những người lữ hành xuống tàu để tránh làm thương hại người vô tội.

Nhưng nếu nàng đến gần, Hắc khối Rubik sao có thể không phát hiện ra?

Để Vân Thiền và Vân Y đi sao?

Hai người họ e rằng không thể liếc mắt một cái là nhìn ra được dị thú hình người.

Ngay khi Biên Tẫn đang trầm tư thì cửa phòng đối diện mở ra.

Một nữ nhân xinh đẹp xách theo bộ quần áo tiếp viên.

Thẩm Nghịch dựa vào cửa, liếc nhìn Biên Tẫn: "Mặc dù ngươi làm xong liền đuổi ta đi, không hiểu phong tình lại hung dữ, nhưng nếu ngươi nói vài lời dễ nghe dỗ dành ta, có lẽ ta sẽ xem xét giúp ngươi kiểm tra vé để tìm kiếm Hắc khối Rubik."


Chú thích:

"Tình nương" (情娘): có thể mang nghĩa là thê tử, người vợ yêu quý/ chỉ người con gái mà ai đó yêu mến, gắn bó sâu sắc. Trong ngữ cảnh này có thể hiểu là Vân Y đang nghĩ rằng Bạch ngự sử sẽ yêu hoặc đã yêu ai đó, và điều này khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro