Chương 144
Cách thành Long Tuyền hai trăm km, đường núi.
Một đám hươu đang tìm thức ăn trên nền tuyết, bỗng nhiên, trên lớp tuyết đọng xuất hiện hai vệt bánh xe.
Đám hươu tò mò ngẩng đầu, ngoài tuyết trắng mênh mông, chẳng thấy gì khác, vì bản năng tránh né nguy hiểm, cả đàn hươu vội vàng bỏ chạy.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chiếc xe đang chạy chế độ ẩn thân buộc phải giảm tốc độ.
Thẩm Nghịch đeo kính chống tuyết, một tay nhẹ nhàng điều khiển vô lăng, tay kia ném hai miếng khoai tây chiên cay xè vào miệng.
Chiếc xe rẽ trái, bánh xe vừa vặn bám vào mép đường núi hẹp, vững vàng ôm cua.
Đệ Ngũ Khuyết ngáp dài, đẩy cửa phòng ngủ bước ra, trông còn ngái ngủ.
Thấy Đậu Toàn Cơ trên ghế phụ chăm chú quan sát bên ngoài, Tằng Khuynh Lạc dựa vào ghế sô pha ở huyền quan, tay vẫn luôn nắm chặt vũ khí, còn Thẩm Nghịch thì đang lái xe, Đệ Ngũ Khuyết bỗng nhiên cảm thấy ngủ một giấc no nê khiến mình có chút tội lỗi.
Đệ Ngũ Khuyết: "Nghịch Nghịch, tối qua không phải đến phiên ngươi và ta nghỉ ngơi sao? Sao lại lái xe rồi?"
Xe đã đến một đoạn đường bằng phẳng, Thẩm Nghịch quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt như muốn nói "Ngươi còn dám nói à?".
Khi chế tạo loại xe đặc biệt mới này, Thẩm Nghịch đã nghĩ nó có thể dùng để di chuyển đường dài, người mệt mỏi có thể ngủ bên trong.
Đương nhiên, thiết kế ban đầu của nàng là dành cho hai người.
Ngoài vị trí lái xe và ghế phụ, bên trong xe là huyền quan, ở huyền quan có một chiếc sô pha nhỏ thoải mái, bên trái là cửa nhỏ thông vào phòng khách, phòng khách lại thông vào phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường nệm đủ cho hai người cùng ngủ.
Ngoài ra, trên nóc xe còn có một không gian mở rộng, là phòng làm việc của nàng, khi dừng chân có thể mở rộng xuống đất, biến thành một cái sân nhỏ.
Thẩm Nghịch dự định là sau khi tìm được sư tỷ, chiếc xe có thể chở họ đến bất cứ nơi nào sư tỷ muốn đến.
Không ngờ, Đệ Ngũ Khuyết và những người khác lại đi cùng.
Chưa được ngủ chung giường với sư tỷ, đã phải ngủ chung với Đệ Ngũ Khuyết rồi.
Kế hoạch ban đầu của các nàng là chia thành hai tổ, thay phiên nhau lái xe cả ngày lẫn đêm, để nhanh chóng đến thành Long Tuyền.
Thẩm Nghịch và Đệ Ngũ Khuyết phân chung một tổ.
Thẩm Nghịch không biết Hạ Lan Trạc đã ngủ với nàng thế nào, nhưng Thẩm Nghịch chỉ ngủ với nàng hai đêm thôi, ôi trời, trong lúc ngủ mơ, nàng đấm đá lung tung, trực tiếp đá Thẩm Nghịch xuống giường.
Thẩm Nghịch rơi xuống đất "Ầm" một tiếng rất lớn, khiến Đậu Toàn Cơ giật mình dừng xe bên đường, cùng Tằng Khuynh Lạc cầm vũ khí xông vào phòng ngủ.
Không thấy bóng dáng dị thú, chỉ thấy Thẩm Nghịch ôm eo quỳ rạp trên mặt đất, đau đến rơi nước mắt.
Cùng với Đệ Ngũ Khuyết vẫn chiếm trọn chiếc giường, ngủ say sưa, trong lúc mơ màng lại tung ra một combo đấm đá.
Đậu Toàn Cơ: "Trong mơ còn tu luyện sao? Khó trách là cấp S."
Thắt lưng của Thẩm Nghịch bị Đệ Ngũ Khuyết đá đến mức suýt chút nữa là gãy, đợi nàng tỉnh lại để khiếu nại thì nàng lại chẳng nhớ gì.
Vì sự an toàn tính mạng của Thẩm Nghịch, Đậu Toàn Cơ xung phong nhận việc đổi ca với nàng, cùng tổ với Đệ Ngũ Khuyết.
Đậu Toàn Cơ: "Ta thân thể cường tráng, chịu được, Đệ Ngũ nữ lang nếu còn luyện công trong mơ, ta cũng có thể khống chế được."
Tối hôm qua, Đậu Toàn Cơ, người tự tin có thể khống chế được Đệ Ngũ Khuyết, cũng không tránh khỏi số phận bị đá xuống giường, đầu còn đập vào cạnh bàn, trán nổi lên một khối u bầm tím.
Trong mơ, Đệ Ngũ Khuyết hô hoán "Thiến cẩu chết tiệt", Đậu Toàn Cơ nghe thấy động tĩnh này của nàng thì cảm thấy tiếp theo sẽ là một trận chiến sinh tử, không thể trêu vào, không thể trêu vào, đành ôm gối đầu, thu mình trên ghế sô pha ở phòng khách ngủ một đêm.
Ba ngày trôi qua, Đệ Ngũ Khuyết ngủ đến thần thái sáng láng, còn Thẩm Nghịch và Đậu Toàn Cơ không chỉ có quầng thâm đen sì dưới mắt, trên người còn chỗ xanh chỗ tím.
Đệ Ngũ Khuyết nghe xong lời tố cáo của các nàng thì vô cùng ngại ngùng.
"Để ta lái xe một lát, các ngươi đều đi nghỉ ngơi một lát đi."
Thẩm Nghịch: "Để ngươi lái xe, ta mà nghỉ ngơi một lát thì chắc không thể mở mắt ra được nữa quá. Thôi, ta không yên tâm."
Đệ Ngũ Khuyết: ?
Cái thái độ gì vậy? Dù sao ta cũng đã lớn lên bình an đến tận bây giờ mà.
Đệ Ngũ Khuyết không phục thì không phục, nhưng vẫn cùng mọi người pha trà, rót nước, tìm thuốc và bào chế dược liệu.
Vượt qua những ngọn núi tuyết mênh mông, cuối cùng cũng nhìn thấy thành Long Tuyền sừng sững trên nền tuyết trắng.
Thành Long Tuyền là mảnh đất trung tâm của Vạn Dặm Tuyết Vực, là trọng trấn kinh tế và đầu mối giao thông quan trọng.
Cho dù đi Bắc Cảnh hay đi Mục Châu, đều phải đi qua nơi này.
Rất nhiều tình báo quan trọng cũng sẽ hội tụ ở đây.
Thẩm Nghịch càng đến gần thành Long Tuyền, càng có cảm giác tim đập nhanh hơn.
Hy vọng đó là chức năng cộng hưởng tình cảm của mô-đun liền cành đang triệu hoán nàng, như vậy chứng tỏ mình không tìm nhầm địa điểm.
Xe chạy đến cổng lớn thành Long Tuyền, cửa thành đóng chặt, ngay cả lính canh cũng không có.
Thẩm Nghịch: "Xem ra đã vào trạng thái phòng bị cấp cao rồi, hệ thống phòng ngự máy móc tiếp quản hệ thống phòng thủ thành phố, muốn vào thành không dễ dàng."
Tuyết Vực đã thuộc khu tự trị, Thẩm Nghịch là quan kinh thành, Hầu tước, nhưng nàng là tư nhân ra ngoài, cũng không có quyền hạn ở Tuyết Vực này. Thêm vào đó, các nàng dọc đường đi đã gặp không biết bao nhiêu người lây nhiễm Hắc khối Rubik, hiểu rõ Tuyết Vực cũng là nơi nguy cơ tứ phía, xem tình hình phòng bị nghiêm ngặt này, muốn vào thành chỉ sợ phải trải qua một phen trắc trở.
Đệ Ngũ Khuyết xuống xe trước, lúc muốn đi gõ cửa thành thì từ trên cửa thành hạ xuống một cánh tay máy móc.
Phía trước cánh tay máy móc là giao diện quét khuôn mặt mang camera.
Âm thanh điện tử: 【Xin chào, xin vui lòng hướng mặt về phía màn hình để kiểm tra đối chiếu thân phận. 】
Mặt Đệ Ngũ Khuyết chiếu lên màn hình, rất nhanh đã bị từ chối.
【Xin chào, ngài chưa đạt được quyền hạn vào thành. 】
Thẩm Nghịch và những người khác cũng xuống xe, Đệ Ngũ Khuyết nói: "Chỗ này có tín hiệu không? Xem ra phải liên hệ Lý Tư, à không, liên hệ bệ hạ để mở đường cho chúng ta."
Mặt Thẩm Nghịch hướng về phía màn hình, trong lúc đang suy tư xem trực tiếp hack vào hệ thống có thể gây ra phiền phức hay không thì hệ thống quét khuôn mặt quét đến mặt nàng, dường như khựng lại một chút, sau đó phát ra tiếng "Tích".
【Kính chào cư dân thành Long Tuyền, hoan nghênh ngài trở về nhà.】
Cánh cổng thành đồ sộ ầm ầm mở ra ngay trước mặt các nàng, xe cộ tấp nập trên đường lớn, cách đó không xa là chợ.
Đệ Ngũ Khuyết và những người khác đều ngơ ngác nhìn Thẩm Nghịch.
Đệ Ngũ Khuyết: "Khi nào thì ngươi trở thành cư dân của thành Long Tuyền vậy?"
Thẩm Nghịch: "Ta cũng muốn hỏi đây, ta chưa từng đến đây bao giờ."
Tằng Khuynh Lạc: "Tiểu sư tỷ, có thể là khi trước ngươi ở Bắc Cảnh nhậm chức Tổng đô đốc, thành Long Tuyền cũng gia nhập ngươi vào quyền hạn cư dân chăng?"
Thẩm Nghịch cân nhắc: "Có thể không? Chỗ này cách Bắc Cảnh khá xa."
Đậu Toàn Cơ đã lên xe: "Dù sao thì cứ vào thành rồi tính."
Mặc dù là trọng trấn phương Bắc, so với kinh đô thành Trường An rộng lớn, đường xá và chợ ở đây có vẻ chật chội và đông đúc hơn nhiều.
Tuy nhiên, phong cách thành trì thành Long Tuyền, diện mạo cư dân, ngữ điệu nói chuyện đầy nhịp điệu, cùng với thực phẩm và hàng hóa được bán trên chợ đều không giống với Trường An, mà mang một phong vị khác lạ.
Xe dừng ở một khách điếm ba tầng, bốn người xuống xe vào quán, muốn bốn phòng.
Lão bản khách điếm nhìn chằm chằm vào mặt các nàng một lúc lâu, Đậu Toàn Cơ cau mày đặt bạc trước mặt hắn: "Bạc đây."
Lão bản khách điếm ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi mấy vị khách nhân, ta không có ý gì khác, thật sự là gần đây Hắc khối Rubik quá đáng sợ, chỉ sợ sơ ý một chút là thu Hắc khối Rubik vào cửa hàng thì chúng ta, cái quán nhỏ này coi như xong đời. Cho nên, khách khứa lui tới chúng ta đều phải đặc biệt lưu ý."
Thẩm Nghịch hỏi: "Trong thành có Hắc khối Rubik sao?"
Lão bản khách điếm "Ai da" một tiếng, "Cái này ta nào dám nói chứ! Trước đây thì không có, nhưng......"
Nói đến đây, lão bản khách điếm cũng nhận thấy mình lỡ lời, vội vàng che miệng lại, không dám nói thêm gì nữa, lấy ra một cái bảng cứng nhắc, hai tay đưa tới trước mặt Thẩm Nghịch, trên mặt đầy nụ cười.
"Tứ vị khách nhân, đây là đoạn hỏi đáp nho nhỏ mà chính phủ thành Long Tuyền đưa ra mới nhất trước khi ở trọ, các vị cứ làm thử, xong ta sẽ bảo tiểu nhị giúp các vị đưa hành lý dọn xuống."
Bốn người xem qua cái bảng, lại là bốn câu hỏi.
Câu thứ nhất là điền vào chỗ trống thành ngữ, câu thứ hai là giải toán bốn phép tính, câu thứ ba là kiến thức khoa học xã hội cơ bản, câu thứ tư là đạo lý đối nhân xử thế đơn giản.
"Để phòng Hắc khối Rubik, thật sự không có cách nào khác. Hắc khối Rubik ngụy trang giống người quá, chỗ này......" Chủ quán chỉ vào đầu mình, "Vẫn là không giống chúng ta lắm, nhìn không ra nhưng có thể kiểm tra được. Cho nên, hắc hắc, chư vị nữ lang, xin hãy lần lượt trả lời câu hỏi."
Bốn người nhìn nhau.
Quả là một cách hay.
Mười lăm phút sau, bốn người dễ dàng trả lời xong câu hỏi rồi lên lầu ba của khách điếm bằng thang máy.
Tiểu nhị giúp các nàng đỗ xe xong, hành lý cũng được chuyển hết vào phòng khách, rồi rời đi.
Bốn người thu dọn đồ đạc rồi tắm rửa thay quần áo, sau đó xuống lầu hai ăn cơm với một thân thể sảng khoái.
Khách điếm này có thể xem là khách điếm lớn nhất trung tâm thành thị Long Tuyền, tầng hai có tầm nhìn khá tốt, có thể nhìn thấy ngựa xe qua lại dưới lầu, đông đúc như trẩy hội.
Đệ Ngũ Khuyết đói đến mức không chịu nổi, gọi liền mười món ăn trong một canh giờ, ăn đến vô cùng thỏa mãn.
Đậu Toàn Cơ bưng bát ăn rất chậm, suy nghĩ về những lời mà lão bản vừa nói còn dang dở.
"Lão bản nói trước đây không có Hắc khối Rubik, ý là gần đây mới có?"
Thẩm Nghịch không ăn gì, nhìn đám đông qua lại dưới lầu, bước chân không tính là nhanh, cũng không có vẻ gì là vội vàng sợ hãi. Họ đi cùng nhau vừa nói vừa cười, người đi riêng lẻ thường xem đồng hồ điện tử, dường như không quá đề phòng xung quanh.
Thẩm Nghịch: "Trông không giống như bầu không khí có Hắc khối Rubik, ít nhất bên ngoài thì dân chúng cũng không biết."
Kể từ khi Hắc khối Rubik thay đổi, tất cả các thiết bị dò xét đều không nhạy.
Chúng đã học được cách ẩn mình bên trong cơ thể người, trốn tránh tất cả các dụng cụ trinh thám, nghênh ngang trà trộn vào xã hội loài người.
Không ai biết người thân, bằng hữu, đồng liêu nhìn như bình thường bên cạnh mình có thể là Hắc khối Rubik hay không.
Đây là nơi khó đối phó nhất hiện tại.
Tằng Khuynh Lạc uống hai ngụm nước trái cây rồi nói: "Vậy thì tìm hiểu một chút thông tin ngầm xem sao."
Đậu Toàn Cơ: "Ngươi có cách gì không?"
Nhắc đến biện pháp tìm manh mối, e rằng không ai chuyên nghiệp hơn nàng.
Tằng Khuynh Lạc mở đồng hồ điện tử, mở bản đồ bên trong thành Long Tuyền.
Tằng Khuynh Lạc nói: "Trong thành có hai quán rượu lớn, trong đó một quán mỗi đêm có bốn đến năm nghìn lượt khách. Nơi đây chắc chắn sẽ hội tụ vô số thông tin ngầm và giao dịch đen. Đến đó dò hỏi, có lẽ có thể tìm được manh mối có giá trị."
.
Hoàng Không Đáng sắp xếp cho Biên Tẫn và tùy tùng của nàng ở tòa nhà đối diện phủ Thứ sử, đợi Biên Tẫn thu xếp ổn thỏa xong thì tự mình đến cửa.
Hoàng Không Đáng chắp tay với Biên Tẫn và nói: "Đêm nay phủ Thứ sử có mở tiệc, đặc biệt để nghênh đón Bạch ngự sử, mong rằng Ngự sử đại nhân có thể đến dự."
Biên Tẫn ngồi trên ghế dựa, tay cầm ly ấm, bên trong ly ấm tản ra hương hoa quế nhàn nhạt.
Ghế dựa được lót tấm đệm nàng tự mang đến, áo choàng cũng không cởi.
Găng tay, mặt nạ bảo hộ, đều chỉ dùng đồ của riêng mình.
Có thể thấy được, vị Bạch ngự sử này có thói quen sạch sẽ.
"Bữa tiệc thì không cần, không có thời gian."
Biên Tẫn đưa một tấm ảnh chụp lên không trung.
"Có nhận ra không?"
Hình chiếu là ảnh chụp một nam nhân trung niên, tô son trát phấn, vì quanh năm thức đêm say rượu mà lộ vẻ mệt mỏi, tươi cười lại trương dương phóng túng, một khuôn mặt như vậy, nhìn ai cũng mang theo chút ý vị khiêu khích.
"Bàng Thống." Hoàng Không Đáng nói, "Lão bản quán rượu Vân Trung Nguyệt lớn nhất trong thành."
Hoàng Không Đáng rất nhanh ý thức được điều gì đó: "Chẳng lẽ, hắn đã nhiễm Hắc khối Rubik?"
Biên Tẫn không trả lời câu hỏi của nàng, "Ở quán rượu có thể tìm được người này không?"
"Có thể."
"Đưa ta đi."
"Được, buổi tối ta sẽ đến đón Ngự sử đại nhân."
Hoàng Không Đáng rời khỏi tòa nhà mà tim vẫn còn đập thình thịch.
Từ nhỏ đến lớn, trừ nương ra, chưa có ai có thể cho nàng cảm giác áp bức như vậy, tim đập nhanh suốt cả quá trình mà không hề giảm xuống.
Nghe giọng nói thì Bạch ngự sử còn rất trẻ, hẳn là sẽ không quá 30 tuổi.
Không biết sau lớp mặt nạ bảo hộ của nàng, sẽ là một khuôn mặt như thế nào.
Hoàng Không Đáng rời đi, người hầu ở một gian phòng khác.
Biên Tẫn khép cửa phòng lại, còn chưa xoay người, nửa mặt kính phía sau dần tối đi, trong gương xuất hiện hình ảnh nửa người của một nữ nhân.
Nữ nhân kia nhìn Biên Tẫn nói: "Thẩm Nghịch đã đến."
Biên Tẫn an tĩnh ngoái đầu lại, đi đến trước mặt Thẩm Phù Tô nói: "Ta dụ bắt xong sẽ rời đi."
Thẩm Phù Tô trong gương nói: "Ở khoảng cách gần như vậy, mô-đun liền cành sẽ khiến nàng cảm nhận được ngươi."
Biên Tẫn đôi mắt cảm xúc trở nên phức tạp, "Là ngươi thả nàng vào thành?"
"Cơ thể máy móc và mô-đun của ngươi bị hư hao nghiêm trọng hơn so với dự đoán, nếu có thể để Thẩm Nghịch giúp ngươi chữa trị......"
Biên Tẫn không đợi nàng nói xong, một roi quất nát tấm gương.
Những mảnh vỡ gương vạch lên cổ Biên Tẫn một đường đỏ.
Gương vỡ, TV lại bật lên, khuôn mặt giống hệt như trong gương vừa rồi xuất hiện trên TV.
Thẩm Phù Tô tiếp tục nói: "Lợi dụng một lần hay hai lần, không có gì khác nhau."
Biên Tẫn đang muốn mở miệng, trên lưng bỗng nhiên đâm ra hai cái xúc tu loạn thể.
Hắc khối Rubik mỗi ngày một lần đều điên cuồng giãy giụa, thế nhưng vào lúc này bùng nổ.
Vô số loạn thể ý đồ từ trong cơ thể Biên Tẫn chui ra ngoài, trên trán mọc ra loạn thể trong nháy mắt phá hỏng mặt nạ bảo hộ. Ánh sáng xanh nhạt biến mất, lộ ra khuôn mặt vốn có của Biên Tẫn.
Ngực, phía sau lưng, chân...... Vô số loạn thể giống như tay của người chết đuối đang bất lực vẫy vùng, run rẩy, dùng sức duỗi ra ngoài.
Trong miệng Biên Tẫn trào ra một lượng lớn máu, lục phủ ngũ tạng bị xoắn đến đau nhức.
Thẩm Phù Tô: "Là ta sai, đã để lại một điểm sai sót không thể lường trước được. Bản thể Hắc khối Rubik đã sống nhờ trong cơ thể Lý Nhược Nguyên quá lâu quá lâu rồi, khi biến đổi, thứ nó sao chép chính là bộ não của Lý Nhược Nguyên. Tinh thần lực của bản thể Hắc khối Rubik tuy không thể mạnh mẽ như Lý Nhược Nguyên, nhưng cũng vượt quá dự đoán của ta. Hiện giờ tiến độ dụ bắt Hắc khối Rubik mới chỉ đạt 71%, tiến độ Nghịch Tâm báo hỏng đã đến 40%. Cứ tiếp tục như vậy, tuy rằng Nghịch Tâm có thể chịu đựng được, nhưng e là thân thể của ngươi sẽ không chống nổi trước. Đến lúc đó ngươi sẽ chết, Hắc khối Rubik cũng sẽ lại một lần nữa chạy trốn. Mất nhiều hơn được."
Biên Tẫn rút Cốt Tiên ra, đâm mạnh vào thân thể mình.
Roi dài như đao, chém hết đám loạn thể trên người.
Giống như đêm đầu tiên dụ bắt Hắc khối Rubik, đó là đêm đầu tiên mà Biên Tẫn không bao giờ quên được, loạn thể trong cơ thể nàng không ngừng bùng nổ, không ngừng nghỉ.
Nàng chém rồi lại chém, suốt cả đêm đều không ngừng cắt đứt loạn thể.
Nàng cho rằng mình đã chết vô số lần, cuối cùng vẫn sống sót.
Thẩm Phù Tô phái một đội máy móc đưa Biên Tẫn đầy thương tích đi.
Khi nhìn thấy Biên Tẫn, đó là một thân thể tan nát thành từng mảnh nhỏ, hoặc có thể nói là chỉ còn bộ xương mà thôi.
May mắn là trong cơ thể nàng có Nghịch Tâm, Nghịch Tâm mạnh mẽ che chở cho tia sinh khí cuối cùng của nàng.
Thẩm Phù Tô kinh ngạc cảm thán rồi lại hưng phấn nói: "Thật là một thân thể lợi hại, thật là một Nghịch Tâm lợi hại."
Ngụy Khoáng phẫu thuật cho Biên Tẫn, ca phẫu thuật kéo dài đến tận xế chiều ngày hôm sau mới tạm hoàn thành.
Biên Tẫn giữ lại được mạng sống, thiết bị dụ bắt bị trì hoãn, Thẩm Phù Tô đề nghị sau này nên cố gắng tiêu diệt các chi nhánh Hắc khối Rubik, dù sao việc vây khốn bản thể đã rất khó khăn rồi. Bất đắc dĩ mới lại mở chức năng dụ bắt.
Điều này cũng có nghĩa là bản đồ dụ bắt có thể triển khai, nhưng không thể một hơi hút đi tất cả các chi nhánh Hắc khối Rubik trong phạm vi 30km, mà phải thủ công loại bỏ.
Tiến độ sẽ bị chậm lại một khoảng lớn.
Đối với điều này, Biên Tẫn không hề phàn nàn, nàng không phải là người thích oán giận.
Nhưng có thể thấy được nàng có chút thất vọng.
Thẩm Phù Tô an ủi nàng: "Ta chưa từng nghe nói đến kế hoạch nào mà không có bất kỳ bất ngờ nào. Càng là quy hoạch phức tạp, càng cần không gian cho sai sót. Ngươi chính là không gian cho sai sót đó, ngươi đã làm rất xuất sắc rồi."
......
Hiện giờ trên khắp đại lục còn chín chi nhánh cần phải dọn dẹp, thành Long Tuyền là một địa điểm quan trọng.
Ý niệm thanh trừ hoàn toàn Hắc khối Rubik vẫn luôn vô cùng kiên định, Biên Tẫn chưa bao giờ hoài nghi quyết định của mình, cũng chưa bao giờ dao động vì tình huống đột ngột nào.
Ngoại trừ việc Thẩm Phù Tô lại một lần nữa lôi Thẩm Nghịch vào cuộc.
Sau khi chém hết loạn thể, Biên Tẫn thở dốc không ngừng đứng giữa căn phòng đầy những kim loại đen đã chết, máu thấm ướt quần áo.
Nhìn chằm chằm vào Thẩm Phù Tô trong TV, máu từ trước mắt chảy xuống, Biên Tẫn cười lạnh nói:
"Ngươi là muốn Thẩm Nghịch chữa trị Nghịch Tâm, hay là muốn nàng hoàn toàn bị cuốn vào hành động dụ bắt Hắc khối Rubik, trở thành một máy móc sư theo lệnh của ngươi?"
Thẩm Phù Tô không trả lời nàng.
Nhưng Biên Tẫn biết mình đã đoán trúng.
Biên Tẫn hai tay chống vào hai bên TV, tiến lại gần Thẩm Phù Tô.
"Để Thẩm Nghịch vĩnh viễn an toàn, tính mạng không gặp nguy hiểm, đó là điểm mấu chốt cuối cùng của ta. Nếu ngươi dám động đến nàng, ta sẽ giết Ngụy Khoáng, rồi giết ngươi."
.
Giờ Hợi hai khắc, quán rượu Vân Trung Nguyệt mở cửa đón khách.
Mặc dù thường xuyên lui tới các quán rượu lớn, Tằng Khuynh Lạc cũng phải kinh ngạc trước quy mô của quán rượu Vân Trung Nguyệt.
Những tòa lâu đài bằng sắt thép trên không trung, đèn đuốc sáng rực rỡ, quy mô này còn hoành tráng hơn cả phố Ngày Mai ở thành Trường An, ánh sáng đỏ lam chiếu sáng một nửa bầu trời, tiếng cười nói say sưa và tiếng hoan hô từ trên núi truyền xuống, quả là một khung cảnh ăn chơi sa đọa quen thuộc.
Đây đâu phải là quán rượu, rõ ràng là ổ thổ phỉ chiếm núi xưng vương.
Tằng Khuynh Lạc thuần thục tìm đến quầy rượu, giao tiền vào cửa cho bốn người.
Người pha chế rượu đưa cho nàng bốn chiếc vòng tay, Tằng Khuynh Lạc quay lại chia cho Thẩm Nghịch và những người khác.
Thẩm Nghịch không muốn đeo chiếc vòng tay silicon màu mè kém thẩm mỹ này, nhưng không đeo thì không vào được.
Ngay lúc nàng không tình nguyện thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình trong đám người.
Chỉ là thoáng qua trong tầm nhìn của nàng, nhưng đột nhiên làm bừng tỉnh tất cả thần trí của nàng, tim đập nhanh đến không thể thở được.
Kinh hồng diễm ảnh, tựa như hoa Ưu Đàm vừa nở, trong khoảnh khắc đã bị đám đông đen kịt vẩn đục nuốt chửng.
Sư tỷ.
Thẩm Nghịch phá vỡ đám người, bước chân hỗn loạn, vội vã đuổi theo phía trước.
Sư tỷ!
Chú thích:
"Huyền quan" (玄关) là thuật ngữ kiến trúc trong tiếng Trung, dùng để chỉ khu vực cửa ra vào của một ngôi nhà, thường là lối vào chính ngay sau cửa. Đây là nơi chuyển tiếp giữa không gian bên ngoài và bên trong, thường được sử dụng để thay giày, treo áo khoác hoặc đặt tủ giày dép.
1 khắc = 15 phút
1 canh = 2 giờ
1 ngày đêm = 100 khắc = 24 giờ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro