Chương 142
Ngày hôm sau, Hạ Lan Trạc đến tiểu viện.
Người nàng đã đưa đến, Tằng Khuynh Lạc muốn rời đi để hai người họ nói chuyện riêng.
Lý Cực giữ chặt nàng lại và nói: "Khuynh Lạc, ngươi ở lại đi, chuyện của ta không có gì mà ngươi không thể biết."
Tằng Khuynh Lạc cảm thấy hiện tại mình giống như người nhà của Lý Cực, chuyện gì cũng cần nàng ở bên cạnh.
Đã vậy, đôi mắt đào hoa của Lý Cực lại cứ nhìn nàng với vẻ mặt đáng thương đến là tội, thấy Hạ Lan Trạc cũng không phản đối, Tằng Khuynh Lạc đành ngồi xuống.
Kế hoạch mà Hạ Lan Trạc đưa ra càng nghe càng khiến Tằng Khuynh Lạc cau mày.
Sau khi nghe xong, Lý Cực suýt nữa bật cười.
Nàng cảm thấy Hạ Lan Trạc bị nàng hãm hại mấy năm nay, lúc này xem như vớ được cơ hội trả đũa.
Hạ Lan Trạc cũng không giấu giếm: "Kế hoạch này đích xác sẽ khiến điện hạ rơi vào hiểm cảnh. Nhưng mục tiêu của Hướng Tri Phiên là điện hạ, hắn có chấp niệm rất sâu với điện hạ, mặc dù bị Nam Nha Thập Nhị Vệ đuổi bắt, vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của điện hạ, khiến ta cảm thấy hắn dường như vẫn chưa từ bỏ ý định đưa điện hạ lên ngôi vị."
Vẫn chưa từ bỏ ý định đưa Lý Cực lên ngôi vị sao? Còn khả năng sao?
Tằng Khuynh Lạc từ biểu cảm của Lý Cực xác nhận, nàng dường như đồng ý với Hạ Lan Trạc.
Đích xác vẫn có khả năng, tinh thần lực có thể thao túng ý thức người khác, nhưng việc thao túng cũng có giới hạn.
Hạ Lan Trạc: "Bất quá, Nam Nha Thập Nhị Vệ không phải là đối thủ của Hướng Tri Phiên, nhìn việc bọn họ nhiều ngày như vậy vẫn chưa thể bắt được lão tặc là biết. Cho dù có phát hiện ra tung tích của lão tặc, luận thực lực, Lộ Thương Ngô xuất sắc nhất của Nam Nha Thập Nhị Vệ cũng không thể bắt được lão tặc."
Hạ Lan Trạc nhìn tiểu viện và nói: "Ẩn náu ở đây đích xác không tệ, có thể tạm thời đánh lạc hướng điều tra tinh thần lực của Hướng Tri Phiên. Nhưng Nam Nha Thập Nhị Vệ không bắt được lão tặc, nhưng lão tặc có thể tìm kiếm từng tấc một trong thành Trường An, rồi cũng sẽ tìm được nơi này. Thời gian càng kéo dài, càng bất lợi cho ngươi. Thay vì bị động lo lắng hãi hùng, điện hạ không nghĩ đến việc chủ động xuất kích sao?"
Hạ Lan Trạc hơi nghiêng người về phía trước: "Chỉ có ngươi mới có thể dụ hắn ra, tóm gọn hắn. Về phần tiếp theo nên làm như thế nào, điện hạ so với ta hiểu rõ hơn."
Lời của Hạ Lan Trạc khiến Lý Cực lâm vào trầm tư và cân nhắc.
"Hướng Tri Phiên có không ít hộ vệ, người của ta miễn cưỡng có thể cùng bọn chúng chiến ngang. Nhưng bản thân Hướng Tri Phiên có thiên phú tinh thần cấp S và thiên phú chiến đấu cấp S, rất khó đối phó. Cho dù có thể dụ hắn hiện thân, ai có thể bắt được con ba ba này?"
Hạ Lan Trạc khoanh tay trước ngực: "Trong thành Trường An đích xác rất khó có người có thể đấu lại hắn. Trước kia Biên Tẫn có lẽ có thể, nhưng hiện tại......"
Tằng Khuynh Lạc ngồi một bên nghe được hai chữ "Biên Tẫn" thì hốc mắt nóng lên.
Lý Cực thấy nàng đã tính toán trong lòng, cân nhắc ý tứ trong lời nói của nàng, bỗng nhiên có một hướng suy nghĩ.
"Ý ngươi là, dụ hắn ra khỏi thành?"
Hạ Lan Trạc nói thẳng không chút e dè: "Đúng vậy."
Tằng Khuynh Lạc kinh ngạc ngẩng đầu.
Lý Cực "Ha" một tiếng, lần này là thật sự cười thành tiếng.
Ai cũng biết hiện tại ngoài thành Hắc khối Rubik hoành hành, thành Trường An là chốn đào nguyên cuối cùng của nhân loại, có bao nhiêu người chen chúc muốn vào thành để tránh họa, kế hoạch của Hạ Lan Trạc lại muốn nàng ra khỏi thành.
Lý Cực: "Muốn lợi dụng Hắc khối Rubik ngoài thành để giết lão thiến cẩu kia chỉ là một phần trong kế hoạch của ngươi, mục đích thực sự của ngươi là muốn tìm cơ hội, lúc hắn bị thương suy yếu thì khống chế hắn, để tìm kiếm tung tích muội muội của ngươi, đúng không?"
Hạ Lan Trạc không hề che giấu: "Không sai, ta thật sự nghĩ như vậy. Điện hạ hẳn là rõ hơn ai hết, mấy năm nay ta sở dĩ bị An Vương phủ các ngươi khống chế, lý do duy nhất chính là muốn một lần nữa nhìn thấy muội muội của ta. A Ban của ta, một hài tử thật thà thuần lương như vậy, bị các ngươi giam cầm, lợi dụng, sống chết chưa biết......"
Hạ Lan Trạc vốn dĩ bình tĩnh trầm ổn, khi nhắc đến muội muội A Ban, cảm xúc rõ ràng dâng cao, tinh thần lực mạnh mẽ khuếch tán.
Trong đầu Lý Cực và Tằng Khuynh Lạc bị sự bi phẫn rõ ràng chiếm cứ, nỗi chua xót mãnh liệt lan tràn trong lòng, không nhịn được nắm chặt hai tay.
Rất nhanh, Hạ Lan Trạc thu hồi tinh thần lực.
Lý Cực và Tằng Khuynh Lạc trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, âm thầm điều chỉnh hô hấp.
Hạ Lan Trạc từ rất sớm đã biết, thiên phú tinh thần và hai loại thiên phú khác không giống nhau, gen là nền tảng, nhưng trải nghiệm cũng sẽ ảnh hưởng quan trọng đến cao thấp của tinh thần lực.
Khi muội muội duy nhất còn ở bên cạnh, nàng và A Ban tuy sống những ngày tháng thanh bần, nhưng nương tựa lẫn nhau, vô cùng hạnh phúc.
Ánh mắt của Hạ Lan Trạc lúc đó có chút khác biệt so với bây giờ, là màu trà nhàn nhạt, thậm chí không cần đến kính bảo vệ mắt.
Mất đi A Ban, phẫn nộ, thống khổ và bất lực, khiến đôi mắt nàng trong một đêm biến thành bộ dạng hiện tại.
Mặc dù đến giờ phút này, thị lực mắt trái đã hoàn toàn biến mất, để có thể ngồi ở đây nói chuyện, toàn bộ quá trình đều đang cố gắng chống đỡ tinh thần, nhưng tinh thần lực của Hạ Lan Trạc vẫn vô cùng mạnh mẽ, có thể tùy ý ảnh hưởng người khác, tiềm lực sâu không thấy đáy.
Đây là sự tự tin của nàng, tự tin có thể "cắn" Hướng Tri Phiên ngoài thành.
Điều mà trước đây, ẩn sâu trong lòng Hạ Lan Trạc vẫn luôn muốn hỏi, nhưng theo bản năng lảng tránh, hiện giờ đã đến lúc không thể không đối mặt.
"Điện hạ, ảnh chụp và video của muội muội ta mỗi tháng có phải là thật không? Nàng có còn sống không......"
Ngực Hạ Lan Trạc phập phồng.
"Hy vọng ngươi có thể nói cho ta sự thật."
Lý Cực: "Ta đích thực không biết tung tích của nàng. Hướng Tri Phiên khống chế tất cả mọi người, chỉ có hắn biết nàng ở đâu. Hắn chẳng qua là lợi dụng ta để đạt được mục đích mà thôi, ta là con rối ở phía trước, hắn trốn ở phía sau màn không dễ dàng gặp nguy hiểm. Tình trạng con tin quan trọng, tự nhiên sẽ không báo cho ta."
Vậy là vẫn còn hy vọng......
Nhiều năm như vậy, Hạ Lan Trạc vẫn luôn cẩn thận nắm giữ tia hy vọng này, hiện giờ nó vẫn chưa mất đi.
Nàng vẫn có thể đuổi theo.
Vẫn còn có thể hít thở.
Hạ Lan Trạc điều hòa lại hơi thở.
Hạ Lan Trạc nói: "Nói về kế hoạch. Nếu hợp tác, chuyện này không chỉ có mình ta có lợi. Dẫn lão tặc kia ra khỏi thành, nếu có cơ hội bắt hắn, tìm được muội muội của ta rồi, ta sẽ trợ giúp điện hạ đoạt lại Mục Châu, trở thành người cầm quyền thực sự của Mục Châu. Đến lúc đó điện hạ sẽ không cần trốn đông trốn tây nữa, muốn làm gì, muốn người nào thì tùy ý của ngươi, rốt cuộc không ai có thể can thiệp."
Khi Hạ Lan Trạc nói những lời này, Tằng Khuynh Lạc phát hiện đôi mắt Lý Cực tràn ra ánh sáng khát vọng.
Chủ nhân thực sự của Mục Châu, chủ nhân thực sự của cuộc đời, đó là điều mà Lý Cực vẫn luôn khao khát.
Nơi này thực sự an bình, tiểu viện nàng thực sự thích, Tằng Khuynh Lạc đã giúp nàng tìm một chỗ dung thân, Lý Cực đã rất vui mừng, nhưng đã nhiều ngày nàng luôn có những lúc mất hồn mất vía.
Muốn mãi luôn trốn ở đây sao?
Trốn đến khi nào?
Mãi mãi trốn tránh, chỉ là mãi mãi đến gần cái khoảnh khắc bị phát hiện.
Lý Cực là người có lòng dạ rất cao, điều nàng ghét nhất chính là trốn tránh.
Đã nhiều ngày ý niệm muốn hoàn toàn giết chết Hướng Tri Phiên vẫn luôn cuồn cuộn trong lòng, các loại kế hoạch không ngừng tuôn ra, vô số lần phân tích cao thấp giữa thế lực của Hướng Tri Phiên và thế lực của chính mình, kết quả đều không lạc quan.
Cho nên nàng mới vẫn luôn áp lực, suy tư.
Hôm qua Tằng Khuynh Lạc vừa nói Hạ Lan Trạc muốn cùng nàng thương nghị chuyện liên quan đến Hướng Tri Phiên, Lý Cực liền hiểu được Hạ Lan Trạc muốn gì.
Lý Cực đã chuẩn bị lấy thân mình làm mồi nhử, kế hoạch của Hạ Lan Trạc và những gì nàng tưởng tượng không sai biệt lắm ——
Mặc dù không sai biệt lắm, nhưng khi Hạ Lan Trạc nói ra, cái cảm giác bị biến thành mồi câu vẫn khiến Lý Cực không nhịn được cười lạnh.
Hạ Lan Trạc nói hết những gì cần nói, cũng không nghĩ có thể lập tức nhận được câu trả lời của Lý Cực.
Rời khỏi mảnh đất an toàn nhất hiện tại, đổi thành bất cứ ai cũng rất khó đưa ra quyết định ngay lập tức.
Huống chi, cho dù đoạt lại Mục Châu, đó cũng là một mảnh đất tràn ngập nguy hiểm từ Hắc khối Rubik, có đáng mạo hiểm hay không, Lý Cực chắc chắn cần phải đánh giá.
Bất quá, nếu thành Trường An có thể xây dựng phòng thủ thành phố, các thành trì khác cũng có thể xây dựng.
Rốt cuộc lúc trước Thẩm Nghịch đã từng đến Lạc Dương, thăm dò phòng thủ thành phố của Lạc Dương, kế hoạch lúc trước là tất cả các thành trì lớn của Đế quốc đều cần có phòng thủ thành phố.
Hiện giờ Lạc Dương đang dốc toàn lực để đẩy mạnh công trình phòng thủ thành phố, hy vọng có thể trở thành nơi an toàn tiếp theo.
Mấy đại thành trì của Đế quốc cuối cùng đều sẽ đứng lên xây dựng phòng thủ thành phố, trở thành "Hạt giống" hy vọng.
Mục Châu đương nhiên cũng ở trong đó.
Nếu Lý Cực đợi đến lúc đó mới mưu tính, chỉ sợ đã không có vị trí nhỏ cho nàng.
Hạ Lan Trạc có một số lời cũng chưa nói hết.
Ở lại thành Trường An, đợi đến khi Tân đế đăng cơ, Tân đế rất có thể sẽ tiêu diệt nàng để trừ hậu họa, dù sao cũng là đối thủ đã từng đối đầu, Hướng Tri Phiên còn tà tâm chưa chết.
Được làm vua thua làm giặc, khi nhập cuộc Lý Cực nên hiểu rõ trong lòng, thất bại sẽ có kết cục như thế nào.
Đến lúc đó, Lý Cực sẽ phải đối mặt với hai bên thù địch, tình cảnh sẽ hiểm ác hơn hiện tại gấp vạn lần.
Hạ Lan Trạc nói: "Thời gian không còn nhiều, điện hạ nghĩ kỹ rồi có thể liên hệ lại với ta."
Ngoài việc Lý Cực đang ở trong hiểm cảnh, Hạ Lan Trạc trong lòng không thể không lo lắng.
Lý Cực và Hướng Tri Phiên phản bội, phe cánh An Vương rung chuyển, con tin có hay không sẽ bị liên lụy trong đó, ai cũng không biết được.
Càng chờ đợi lâu, tình cảnh của A Ban càng nguy hiểm, nàng không thể chờ được.
"Làm thế nào để ra khỏi thành?"
Lý Cực tung ra câu hỏi này khi nàng sắp rời đi.
"Chuyện nhỏ này ta tự nhiên đã chuẩn bị xong."
Hạ Lan Trạc đi tìm Lý Phiến, yêu cầu nàng cho quyền hạn ra khỏi thành.
Điều kiện trao đổi là nàng đi tìm tung tích của Hàn Phục, có lẽ có thể tìm lại thuốc giải độc cho Lý Phiến.
Khoảng thời gian Hạ Lan Trạc biến mất này, không phải là thật sự biến mất.
Nàng vẫn luôn âm thầm chú ý đến mọi hướng đi.
Đôi khi trốn trong bóng tối có thể nhìn trộm được nhiều chuyện hơn.
Hàn Phục không còn ở trong thành Trường An, nàng và Lý Phiến đều hiểu rõ trong lòng.
Khoảnh khắc Lý Phiến hấp hối, nàng cũng không cảm thấy Hàn Phục lại có thuốc giải độc, với sự hiểu biết của nàng về Hàn Phục, người này không thích để lại đường lui.
Nhưng trong lòng nàng vẫn cất giấu một tia hy vọng.
Ai mà không muốn sống chứ?
Trước khi Lý Phiến giao lại Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao cho Thẩm Nghịch, nàng đã mở quyền hạn cho Hạ Lan Trạc.
Việc Lý Cực có thể hỏi như vậy, chứng tỏ trong lòng nàng đã có thiên hướng.
Trước khi Hạ Lan Trạc rời đi, đã tìm riêng Tằng Khuynh Lạc, hy vọng nàng giúp một chút.
"Kế hoạch lần này mong Tằng nữ lang giữ bí mật, không cần nói cho nàng biết."
Tằng Khuynh Lạc biết cái gọi là "Nàng" chỉ chính là Đệ Ngũ Khuyết.
Tằng Khuynh Lạc: "Nhưng, kế hoạch nguy hiểm bậc này, nếu có nàng tương trợ chẳng phải phần thắng sẽ nhiều hơn sao?"
Hạ Lan Trạc lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của riêng ta, không thể liên lụy đến nàng."
Sau khi nói xong, lại cảm thấy ngữ khí của mình hơi nặng, nàng dịu giọng nói:
"Ta không muốn nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào."
Trong ngữ điệu bình tĩnh trào ra cảm xúc nồng liệt, khiến tim Tằng Khuynh Lạc run lên.
Bóng dáng Hạ Lan Trạc rời đi càng kéo càng dài, dần dần biến thành một bóng dáng tịch mịch.
Ánh nắng chiều tàn lụi, trăng sao lên cao.
Đương nhiên, đây cũng là hệ thống bắt chước xây dựng bóng đêm chân thật.
Tối nay Tằng Khuynh Lạc như cũ không trở về.
Nàng ngồi trên nệm giường, Lý Cực đang vẽ nàng.
Cứ tưởng rằng sẽ phải vẽ rất lâu, Tằng Khuynh Lạc đã chuẩn bị tinh thần ngồi yên ở chỗ này cả đêm, không ngờ Lý Cực vẽ xong rất nhanh.
"Đến đây."
Lý Cực vừa nói "Đến đây", vừa mang theo bàn vẽ tự mình dịch đến bên người Tằng Khuynh Lạc.
Tằng Khuynh Lạc nhìn người trong tranh, đích xác rất giống mình.
Chỉ là đôi mắt kia xinh đẹp, linh động, lại lạnh nhạt kháng cự, cất giấu nỗi u sầu đậm đặc.
"Ta là như vậy sao?"
Tằng Khuynh Lạc cảm thấy vừa rồi mình không phải là vẻ mặt này.
Hơn nữa mình chỉ sợ cũng không lớn lên xinh đẹp như vậy.
"Trong lòng ta ngươi chính là như vậy."
Tằng Khuynh Lạc nhất thời không nói gì.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, chỉ sợ cũng không phải là một chuyện vui vẻ.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng không sai.
Nàng trước kia đích thực rất không thích Lý Cực, cho dù dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng cũng không có gì lạ.
Suy nghĩ đến đây, Tằng Khuynh Lạc phát hiện, nàng vừa rồi trong lòng đã dùng từ "Trước kia".
Lý Cực từ phía sau ôm lấy nàng, lại là tư thế gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Cái ôm chặt này cùng với cảm xúc luôn mãnh liệt vồ lấy nàng của Lý Cực giống nhau như đúc, nồng nhiệt đến mức nàng sắp không thể thở dốc.
Kỳ thật Lý Cực đã quyết định, ngay lúc Hạ Lan Trạc nói ra cái kế hoạch kia, nàng cũng đã quyết định được ăn cả ngã về không rời khỏi thành Trường An, vì con đường phía trước của nàng và Tằng Khuynh Lạc mà mưu tính.
Tằng Khuynh Lạc cũng không biết vì sao lại đọc hiểu được ý tưởng mà Lý Cực chưa nói ra.
Nhưng nàng chính là đã hiểu.
"Ta đi rồi sẽ không ai phiền ngươi nữa, ngươi có phải hay không thực vui vẻ?"
Lý Cực ở bên tai nàng nói nhỏ.
Đôi mắt Tằng Khuynh Lạc bị một loại cảm xúc nào đó giữ chặt, nửa ngày không nhúc nhích.
Đúng vậy, nàng hẳn là vui vẻ, về sau không ai phiền nàng.
Không ai khóc lóc, làm mình làm mẩy với nàng, cũng không ai quấn lấy nàng, khăng khăng muốn ép nàng bộc lộ dù chỉ một chút cảm xúc. Lẽ ra nàng nên cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hẳn là vui vẻ.
Tằng Khuynh Lạc nhìn phía cách đó không xa, cái gương cũ kỹ kia.
Trong gương chính mình, như thế nào không có nửa điểm tươi cười?
Đợi đến khi hai mắt nàng lại có thể động đậy, phát hiện bàn tay mình đang bao trùm trên mu bàn tay Lý Cực.
Lý Cực thỏa mãn, mỉm cười nhẹ nhàng bên tai Tằng Khuynh Lạc.
Đã từng dùng hết sức lực toàn thân cũng chưa nhận được một chút để ý, Lý Cực không ngờ tới, trong đêm tĩnh lặng, thoang thoảng hương quế, trong sự im lặng, cuối cùng cũng nhận được hồi đáp từ nàng, không một lời nào là giả dối.
"Viết nốt cái tên còn dang dở lần trước đi."
Lý Cực đưa bút cho Tằng Khuynh Lạc.
Tằng Khuynh Lạc nhìn chăm chú vào góc trái bên dưới hai chữ "Bùi Tịch" viết theo kiểu thư pháp phóng khoáng cùng với con dấu, ngòi bút hơi dừng lại một chút, sau đó từng nét bút nắn nót viết tên mình bên cạnh chữ "Bùi Tịch".
Da thịt sau tai và tóc mai bị nước mắt của Lý Cực lặng lẽ làm ướt.
Không có hứa hẹn, cũng không dám nói lời ly biệt.
Lý Cực lần đầu tiên khao khát sống sót đến vậy.
.
Cửa thành từ từ khép lại, Tằng Khuynh Lạc đứng ở trên cao nhìn xuống quảng trường ngổn ngang thi thể.
Tiếng quát tháo, tiếng cảnh báo, tiếng hộ vệ chạy nhanh, tiếng ồn ào náo động lọt vào tai, nàng nhìn Lý Cực và Hạ Lan Trạc thành công dụ Hướng Tri Phiên ra khỏi thành Trường An, trong lòng lại là một mảnh yên tĩnh.
Lý Cực nhất quyết không muốn nàng đến, quá nguy hiểm.
Tằng Khuynh Lạc cũng thật sự không có lý do gì để phải đến.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn đến.
Thậm chí ở nơi xa còn giúp các nàng giết vài tên thủ hạ của Hướng Tri Phiên.
Tằng Khuynh Lạc im lặng đứng đó một lát, không biết đang chờ đợi điều gì, toàn thân sức lực cũng không biết tan biến đi đâu.
Thành Trường An rộng lớn như vậy, trống rỗng.
Rũ mắt rời đi.
......
Cùng lúc đó, Tĩnh An Hầu phủ.
Dựa lưng vào lò luyện đan, ngồi giữa một đống bùa chú, Thẩm Nghịch cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Ngày mai nàng sẽ khởi hành rời khỏi Trường An, đến chốn đào nguyên mà nàng thực sự hướng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro