Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 139

Kể từ ngày các đại thần bị mưu kế tác động ở Đức Chính Điện, sau khi Lý Tư đăng cơ, Lý Phiến không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

Vĩnh Vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, không ai được gặp nàng.

Theo lời đồn đại trên phố, Lý Phiến đã giao tất cả quyền hạn của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao cho Thẩm Nghịch.

Vị thế của Thẩm Nghịch ở trung tâm Đế quốc lại càng được nâng cao hơn nữa.

Trước khi Tân đế đăng cơ, Thẩm Nghịch hiển nhiên là trung tâm quyền lực của Đế quốc. Mà tân đế Lý Tư, người đang chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ, cũng là người được nàng một tay đưa lên vị trí chủ nhân mới của Đế quốc.

Vị Tĩnh An hầu "Khuynh đảo triều chính" trong mắt người khác, giờ phút này đang nghi hoặc nhìn người đang treo trên đầu tường.

Thẩm Nghịch chậm rì rì ném một viên đậu phộng vào miệng, suy nghĩ mãi mà không ra, gương mặt này nhìn sao mà quen mắt quá?

Người kia vừa bị hệ thống phòng ngự nội trạch mới được Thẩm Nghịch sửa chữa bắt được, bị trói trên không trung giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng cũng thấy người, liền hướng Thẩm Nghịch cười tươi rói.

"Ngươi chính là Tĩnh An hầu phải không, ta là Nhị tỷ của A Khuyết, ta đến tìm A Khuyết."

Thẩm Nghịch mỉm cười.

Thảo nào nhìn quen mắt, quả nhiên chỉ có tỷ muội Đệ Ngũ gia các ngươi mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Đệ Ngũ Khuyết ngồi trên xe lăn chạy bằng điện của Thẩm Nghịch, tự đưa mình đến dưới chân tường, vẻ mặt ghét bỏ nói:

"Nhị tỷ, ngươi đến không thể báo trước với ta một tiếng sao? Mặt mũi Đệ Ngũ gia bị ngươi làm mất hết rồi."

Nhị tỷ ha hả cười, "Báo trước với ngươi thì ngươi còn để cho ta tới sao? Có ngươi ở đây rồi, chuyện mất mặt này còn đến lượt ta sao."

Đệ Ngũ Khuyết: "Tin hay không ta không thả ngươi xuống?"

Nhị tỷ: "Được thôi, vậy ta sẽ cùng mấy nhà hàng xóm đi ngang qua tán gẫu, cho mọi người đều biết Đệ Ngũ Khuyết đào hôn căn bản không chết, mà đang ở chỗ này đó."

Hai tỷ muội vừa gặp mặt chưa nói được hai câu đã bắt đầu cãi nhau, không hề khách khí mà lớn tiếng mắng nhau.

Thẩm Nghịch:......

Sao lại cãi nhau ở nhà người ta thế này?

Thẩm Nghịch đành phải làm người tốt, thả Nhị tỷ xuống.

Hai tỷ muội mặt đối mặt lại không cãi nhau nữa, trộm tìm một góc nói chuyện riêng.

Cảnh tượng này khiến Thẩm Nghịch nhớ đến con chó nhỏ mà mình từng nuôi khi còn bé, lúc ôm nó thì nó gặp ai cũng sủa, chắc là đến dị thú cũng có thể hung dữ. Hễ mà thả nó xuống đất thì ngay lập tức ngoan ngoãn, không sủa không nháo. Giống y như tỷ muội Đệ Ngũ gia vậy.

Đệ Ngũ Khuyết hỏi Nhị tỷ của mình: "Nương thật sự tức giận đến vậy sao?"

"Còn phải hỏi sao? Ngươi nhìn xem vết đỏ trên cổ ta này! Vốn là phải đánh ngươi, ta thay ngươi chịu tội. Ngay cả ta vô tội mà nương còn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, có thể tưởng tượng được bà ấy tức giận đến mức nào. Nếu là nhìn thấy ngươi, vậy chắc chắn không phải là đánh nữa, mà là xé xác."

"Ngươi cũng không thể tính là vô tội được, dù sao cũng đã nhận của ta một trăm lượng bạc, còn giúp ta che giấu, ngươi là đồng mưu."

Nhị tỷ: ??

Nhị tỷ: "Không phải chứ A Khuyết, ta giúp ngươi mà ngươi lại vong ân bội nghĩa sao?"

"Ngươi không gọi là giúp, ngươi đó là làm ăn, muốn tính là hành hiệp trượng nghĩa thì trả lại một trăm lượng bạc cho ta."

"Ngươi tin hay không ta lập tức trở về nói với nương ngươi là giả chết?"

"Được thôi, ngươi về nói đi, ta xem cổ ngươi có bị vặn đứt tại chỗ không."

Hai người chưa nói được hai câu lại bắt đầu cãi nhau, ồn ào đến mức Thẩm Nghịch đau cả đầu.

Có một Đệ Ngũ Khuyết là đủ rồi, sao còn thêm một người nữa?

Đau đầu thì đau đầu, nhưng nàng không nỡ đuổi người đi.

Chuyện Đệ Ngũ Khuyết liều mạng bảo vệ nàng, kỳ thực nàng rất cảm động.

Đệ Ngũ Khuyết và Thẩm Nghịch không quá phân biệt lẫn nhau, có việc gì là thật lòng giúp đỡ, đã giúp Thẩm Nghịch rất nhiều lần. Đêm A Tác đột nhiên xuất hiện, nếu không phải Đệ Ngũ Khuyết xả thân cứu nàng, nàng hiện tại chắc chắn đã mất mạng. Cho dù may mắn giữ được một mạng, chỉ sợ cũng bị Lý Chử bắt giữ, dùng nàng để lót đường cho việc đăng cơ, kết cục thật không dám nghĩ tới.

Lúc này cãi nhau thì sao chứ, cãi nhau cũng có chút không khí, thêm phần náo nhiệt.

Từ Đức Chính Điện trở về, Thẩm Nghịch không còn ỷ lại vào xe lăn, ngày thường có thể đi bộ thì đi, cũng vẫn luôn uống dịch dinh dưỡng hiệu quả cao để chữa thương, thân mình hồi phục thật sự nhanh.

Thẩm Nghịch nhìn ra được, Lý Phiến vẫn còn quyến luyến trần thế, nhưng nàng đã không có thời gian.

Nỗi niềm tiếc nuối này khiến Thẩm Nghịch cảm thấy vô cùng cấp bách.

Trước kia nàng cũng muốn mau chóng bình phục, nhưng dù sao thì Biên Tẫn cũng đã lấy đi một phần sinh lực rất lớn, Thẩm Nghịch muốn bản thân mình tỉnh táo hơn một chút, nên thỉnh thoảng cũng sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi và uể oải.

Hiện tại trong lòng nàng có thêm một động lực khó tả, không muốn lãng phí thời gian vào những suy nghĩ miên man.

Nàng lại bắt đầu đắm chìm vào phòng làm việc.

Trước khi rời đi, có một số việc cần phải hoàn thành, có một số sự chuẩn bị cần phải chu toàn.

Mệt mỏi một chút, thân thể và đầu óc ngược lại lại trở nên linh hoạt hơn.

Thẩm Nghịch đi ngang qua hai tỷ muội, hiền từ mà xoa xoa đầu Đệ Ngũ Khuyết, rồi đi.

Nhị tỷ nhìn bóng dáng Thẩm Nghịch rời đi, hỏi Đệ Ngũ Khuyết: "Khó trách ngươi trốn ở đây, nguyên lai là làm sủng vật cho Hầu quân."

Đệ Ngũ Khuyết:......

Hai tỷ muội cãi nhau thì cãi nhau, tình cảm vẫn là rất tốt, Nhị tỷ thuận thế nằm lên đùi Đệ Ngũ Khuyết.

Bị treo nửa ngày, cả người đau nhức, mệt mỏi rã rời.

Nhị tỷ nói: "Ngươi có thể nói với tỷ muội Hầu quân một chút được không, đoạn thời gian này ta muốn ở lại Hầu phủ tị nạn. Khi nào chờ nương nguôi giận, hoặc là ngươi sống lại, ta lại trở về."

Đệ Ngũ Khuyết: "Có thể."

"Ngươi thật tốt."

"Một trăm lượng phí vất vả."

Nhị tỷ: ?

Nhị tỷ: "Không phải chứ A Khuyết, ngươi rơi vào cái lỗ đồng tiền rồi à? Sao cái này cũng muốn đòi tiền?"

Đệ Ngũ Khuyết: "Ừ, vừa rồi cho ngươi gối chân, thêm năm lượng nữa."

Nhị tỷ:......

Nàng quả thật đã rơi vào cái lỗ đồng tiền.

Khi nàng tỉnh lại không tìm được Hạ Lan Trạc, lại phát hiện một tấm thẻ chứa rất nhiều tiền, không cần bất kỳ ai nói nửa lời, nàng cũng hiểu đây là ý gì.

Hạ Lan Trạc đã liều mạng cứu sống nàng, để lại tất cả tiền bạc dành dụm để giúp nàng thực hiện tâm nguyện.

Đây là lời từ biệt.

Trằn trọc mãi không ngủ được, Đệ Ngũ Khuyết mở mắt nhìn trời sáng.

Nàng gửi cho Hạ Lan Trạc vô số bức thư, nhưng không nhận được hồi âm nào.

Đệ Ngũ Khuyết cũng ngồi xe lăn đi khắp thành Trường An hết vòng này đến vòng khác, từ sáng đến tối, chỉ mong gặp được Hạ Lan Trạc để đối mặt với nàng mà nói rằng, "Ngươi mới là người ngốc, thứ ta muốn từ trước đến nay không phải là núi. Không có ngươi trên đỉnh núi, cảnh sắc chẳng còn thú vị, hoàng hôn cũng hiu quạnh, ngắm cảnh có ích gì đâu?"

Tất cả những điều tốt đẹp, đều phải có ngươi ở bên.

Phải có ngươi.

Khóc mấy đêm liền, Đệ Ngũ Khuyết lau khô nước mắt.

Hạ Lan Trạc đã bảo vệ nàng chu đáo như vậy, không phải để nàng trốn trong chăn khóc lóc.

Nếu nàng là một người đáng tin cậy, Hạ Lan Trạc sẽ không dốc hết sức mình để cứu nàng, giúp nàng thỏa nguyện, rồi một mình rời đi.

Hạ Lan Trạc chắc chắn sẽ ở lại, nói hết mọi chuyện với nàng, cùng nhau bàn bạc đối sách.

Đệ Ngũ Khuyết tự nhủ với lòng mình, "Đừng làm phế vật nữa."

Phải kiếm tiền, phải tự lập, phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Nàng muốn đi tìm Hạ Lan Trạc, nói với Hạ Lan Trạc rằng: "Tất cả mọi chuyện ta đều giải quyết được, ngươi không cần lo lắng bất cứ điều gì, càng đừng rời đi nữa, chỉ cần chịu trách nhiệm yêu ta là được rồi."

.

Đệ Ngũ Khuyết cùng Thẩm Nghịch cùng nhau dưỡng thương, động viên lẫn nhau.

Đệ Ngũ Khuyết còn dạy cho Thẩm Nghịch một số phương pháp điều tức, giúp tinh thần và thể lực nhanh chóng hồi phục.

Trong khi Thẩm Nghịch đang hồi phục sức khỏe, lên kế hoạch cho tương lai, thì vũ khí cấp S được chế tạo riêng cho Đệ Ngũ Khuyết cuối cùng cũng hoàn thành.

Đôi chân đã cơ bản lành lặn, Đệ Ngũ Khuyết nghe được tin món bảo bối mà Thẩm Nghịch dành cho mình cuối cùng cũng hoàn thành, liền hưng phấn chạy đến phòng làm việc.

"Ở đâu? Cho ta xem với, cho ta xem với!"

Thẩm Nghịch đang rửa tay, chỉ cằm về phía bàn làm việc, "Ở kia, thử xem xem."

Đệ Ngũ Khuyết hứng thú bừng bừng đi đến bàn làm việc, tươi cười rạng rỡ trên mặt, mắt láo liên tìm kiếm xung quanh, đầy nghi hoặc.

Bảo bối của ta đâu?

Thẩm Nghịch rửa tay xong lau khô, quay đầu lại thì thấy Đệ Ngũ Khuyết đang tháo rời cánh tay máy móc của nàng.

Thẩm Nghịch: "Làm gì đó?"

"Đây chẳng phải là vũ khí ngươi chế tạo cho ta sao?"

"Ngươi thấy nó giống vũ khí của ngươi sao? Đó là dụng cụ hỗ trợ công việc của ta mà."

"Vậy cái nào mới là vũ khí? Chẳng lẽ là cái bàn làm việc sao?"

Thẩm Nghịch cũng hết cách, liền nhấc lên một đôi găng tay kim loại ném cho Đệ Ngũ Khuyết:

"Đôi mắt to ngập nước của ngươi không thấy ở đây còn có một bộ găng tay sao?"

Đệ Ngũ Khuyết nhận lấy găng tay, cũng rất buồn bực.

"Ta còn tưởng rằng đây là găng tay ngươi dùng khi làm việc, làm xong thì vứt ở đây."

"Đừng xem thường nó, đây chính là trang bị mà ta tốn nhiều tâm sức và tiền bạc nhất để chế tạo, chỉ sau Nghịch Tâm thôi đấy."

Bộ găng tay kim loại là kiểu hở ngón, toàn thân có ánh sáng huyền ảo ẩn ẩn. Đeo vào có cảm giác như da thật kỳ diệu, hoàn toàn không cảm thấy cứng đờ, ngón tay hoạt động cũng vô cùng linh hoạt thoải mái.

Thẩm Nghịch đẩy tới một cái máy đo lực, trước tiên cởi bỏ áo khoác ngoài, dùng sức đấm một quyền lên, máy đo lực hiển thị chỉ số lực là 1002.

Thẩm Nghịch: "Ngươi thử xem."

Đệ Ngũ Khuyết hoạt động các ngón tay, nóng lòng muốn thử.

"Ta có phải ít nhất cũng phải được hai nghìn không?"

"Đừng khách khí, dùng toàn lực đánh đi, để ta xem hiệu quả thế nào."

Lúc Đệ Ngũ Khuyết chuẩn bị xuất chiêu, Thẩm Nghịch còn lùi lại một bước.

Cú đấm này xuất ra, Đệ Ngũ Khuyết vẫn là hơi thu lực lại, chỉ sợ vết thương đã lành lại vỡ ra lần nữa.

Ai ngờ ——

Nhị tỷ đang ở dưới lầu trà thất uống trà.

Thị nữ rót cho nàng một ly bạch trà hảo hạng, Nhị tỷ ngửi được mùi hương ngọt thanh kia thì vui vẻ thoải mái.

Hầu phủ này thật đúng là một nơi tốt, tuy nói Lục muội kia luôn làm yêu làm quái khiến nàng phải thu dọn, nhưng cũng là nhờ Lục muội, nàng mới có thể ở trong Hầu phủ. Chi phí ăn mặc ở Hầu phủ đều là do Thiên tử ban xuống, bên ngoài có bạc cũng không mua được, Nhị tỷ cảm thấy mình bị treo cả ngày trời cũng đáng.

Chung trà vừa chạm đến bên miệng, bỗng nhiên ầm ầm ầm một tiếng vang lớn từ trên đầu ập xuống.

Nhị tỷ sợ tới mức nhảy thẳng lên nóc nhà.

Đây là động tĩnh gì, tàu đâm vào Hầu phủ sao?

Hầu phủ sụp, nhưng không hoàn toàn sụp, chỉ là phòng làm việc của Thẩm Nghịch bị Đệ Ngũ Khuyết một quyền làm hỏng hơn phân nửa.

Đệ Ngũ Khuyết kinh ngạc, "Ta, cũng chưa dùng sức mà......"

Thẩm Nghịch bị bụi bặm rơi xuống sặc đến ho khan liên tục.

"Xem ra ta không nghĩ sai, dù có nhiều vũ khí phức tạp đến đâu, cũng không bằng một quyền trực tiếp của ngươi. Đánh một phát thật mạnh, cảm giác thật sảng khoái, phải không?"

Đệ Ngũ Khuyết vui vẻ gật đầu.

Thẩm Nghịch vỗ vỗ vai nàng nói: "Găng tay ta cho ngươi, nhưng Hầu phủ ngươi phải chịu trách nhiệm sửa chữa."

Nụ cười của Đệ Ngũ Khuyết cứng đờ trên mặt.

Không phải, này......

Sao lại một quyền đã sập, Hầu phủ của các ngươi là giấy sao?

Nhị tỷ bưng ấm trà và chén trà từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhìn thấy Đệ Ngũ Khuyết từ một đống đổ nát đi ra, liền hỏi nàng:

"Đã xảy ra chuyện gì, sao Hầu phủ lại đột nhiên sụp đổ?"

Đệ Ngũ Khuyết không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ hỏi nàng:

"Nhị tỷ, còn muốn gối chân ta không? Gối cả ngày ấy."

Nhị tỷ: ?

.

Ngày mai Lý Tư phải tham gia diễn tập đại lễ đăng cơ lần đầu tiên, nàng vô cùng lo lắng, vội vã chạy đến Hầu phủ, trên người vẫn mặc bộ long bào giản dị, vai khoác áo choàng Nhật Nguyệt Kim Long, khi nàng tiến vào Hầu phủ, các thị nữ trong phủ nhìn thấy đều sợ hãi, run rẩy.

Ngay cả Thẩm Nghịch nhìn thấy bộ dạng này của Lý Tư, viên đậu phộng vừa ăn vào cũng suýt chút nữa phun ra.

Thẩm Nghịch: "Ngươi sao vậy......"

Lý Tư trực tiếp túm lấy tay nàng, "Đi phòng làm việc của ngươi, đi, A Khuyết, cả ngươi nữa!"

Ba người xông đến phòng làm việc, Lý Tư xắn tay áo rộng tự mình đóng cửa lại, kéo các nàng ngồi xuống.

"Hai ngươi ngồi vững cho ta!"

Lý Tư mặc long bào thật sự có chút dọa người, ra lệnh một tiếng, Đệ Ngũ Khuyết vững vàng ngồi xuống, hai mắt sáng lên, một bộ dạng chờ nàng xử lý.

Thẩm Nghịch bắt chéo chân nói: "Bệ hạ, có chuyện gì thì nói nhanh."

Lý Tư hai tay chống lên mặt bàn trước mặt hai người, những viên ngọc trai trên đầu va vào nhau, kêu lách cách, mà hai mắt Lý Tư trợn tròn còn hơn cả ngọc trai.

"Khôi phục ký ức của Tiên đế."

Thẩm Nghịch và Đệ Ngũ Khuyết đồng thời hứng thú.

Lý Tư: "Trước khi xem ký ức của nàng, hai ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng."

Thẩm Nghịch biết Lý Tư không phải là người nhát gan, có thể khiến nàng khẩn trương và cẩn thận như vậy, còn nhắc nhở lần nữa, chỉ sợ là bí mật kinh thiên động địa không thể tưởng tượng được.

Thẩm Nghịch: "Chuyện có hai vị Thiên tử chúng ta đều đã trải qua rồi, còn có thể so với chuyện này kích thích hơn sao?"

Lúc Lý Tư truyền phát tin, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghịch, trên mặt phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

"Có thể."

......

Hành trình ký ức của Lý Nhược Nguyên, bắt đầu từ năm bảy tuổi quan trọng nhất.

Nàng từ nhỏ đã cực kỳ trưởng thành sớm và thông tuệ hơn người, được phong làm Đoan Vương.

Năm Lý Nhược Nguyên bảy tuổi càng là điều không thể tin được, đã thức tỉnh thiên phú tinh thần cấp SS.

Đây là biểu tượng của Đế vương, là tiêu chí thiên tuyển Đế vương mà Lý thị đời đời truyền lại, Lý Nhược Nguyên mừng rỡ như điên.

Lý Nhược Nguyên hưng phấn chạy đi tìm Thiên tử, trong lúc vô tình lại phát hiện Tiên đế lập Thái tử.

Không phải là nàng.

Là vị hoàng huynh mà nàng không ưa gì, một người có thiên phú tinh thần cấp S bậc trung thường thường.

Lý Nhược Nguyên vẫn luôn ở ngoài điện chờ đợi, chờ đợi một cơ hội ở riêng cùng Thiên tử, để nói với Thiên tử rằng, nàng đã thức tỉnh thiên phú cấp SS, nàng mới là Trữ quân xứng đáng nhất của Đế quốc!

Nàng cho rằng Thiên tử chắc chắn sẽ thay đổi ý định, chỉ cần Thiên tử biết nàng hiện tại có thiên phú không ai sánh bằng.

Thế nhưng, Thiên tử sau khi biết cũng chỉ là cười xoa xoa đầu nàng nói:

"Nguyên nhi là niềm kiêu hãnh của trẫm, nhưng Nguyên nhi còn quá nhỏ, vẫn chỉ là một hài tử."

Lý Nhược Nguyên khó hiểu, "Vậy thì sao? Ta đã thức tỉnh sức mạnh tinh thần cấp SS rồi, những người lớn tuổi hơn ta có ai có thiên phú cao bằng ta chứ?"

Thiên tử cười cười, không tranh luận với nàng nữa, lấy một ít điểm tâm ngon đút cho nàng ăn.

Lý Nhược Nguyên không ăn.

Lý Nhược Nguyên tự phụ không hiểu, vì sao nàng có được thiên phú tuyệt thế, lại không lập nàng làm Thái tử.

Thiên tử có những nỗi niềm riêng.

Khi đó, Đường Pro bị hai nước khác liên kết tấn công, bản thân hắn lại mắc bệnh nan y, Thái tử tuy không có thiên phú cấp SS, nhưng cũng khôn khéo có tài, có thể giúp Thiên tử giải ưu.

Ngược lại, Lý Nhược Nguyên bảy tuổi chỉ biết tức giận đùng đùng chạy đến chất vấn hắn, chỉ thêm phiền não.

Vào lúc đó, Quốc sư chính là sư tỷ của Tần Vô Thương, Đệ Ngũ Tuyển.

Đệ Ngũ Tuyển và mẫu thân của Lý Nhược Nguyên, là Hoàng hậu, có mối quan hệ rất tốt.

Hoàng hậu vẫn luôn rất thương yêu Lý Nhược Nguyên, sợ chiến sự nổ ra, tính mạng Lý Nhược Nguyên khó giữ được, hiện giờ nàng lại thức tỉnh thiên phú cấp SS cực kỳ hiếm thấy, người muốn trừ khử nàng chỉ càng thêm nhiều.

Ngay lúc Hoàng hậu lo lắng sốt ruột, Đệ Ngũ Tuyển dâng lên cho Hoàng hậu một con ma chủng, giống Lý Nhược Nguyên như đúc.

Hoàng hậu tò mò kéo lấy tiểu ma chủng xem xét, kinh ngạc không thôi, thật sự giống nhau như đúc.

Đệ Ngũ Tuyển nói: "Loại ma chủng này tuổi thọ không dài, nhưng ít nhất người ngoài rất khó phân biệt thật giả. Nếu để ma chủng bên ngoài hành sự, có thể phòng ám sát."

Hoàng hậu vô cùng hài lòng, thưởng cho Đệ Ngũ Tuyển một khoản tiền lớn, để nàng luyện thêm mấy con ma chủng, để phòng bất trắc.

Đệ Ngũ Tuyển nhận được phần thưởng lớn, cảm thấy mỹ mãn mà tiếp tục nghiên cứu ma chủng của mình.

Nhưng Lý Nhược Nguyên vẫn luôn không thể cam tâm, nàng khao khát đứng trên đỉnh cao của Đế quốc.

Điều khiến nàng mê mẩn lúc đó không phải là khát vọng quyền lực.

Một đứa trẻ bảy tuổi, dù là thiên tài, cũng chưa chắc đã hướng tới quyền lực.

Mà chính là lòng hiếu thắng không chịu thua kém đang dày vò nàng từng ngày từng đêm.

Không cam lòng đứng sau người khác, đó là vận mệnh và bóng đè của mỗi thiên tài.

Trong một cơ hội vô cùng ngẫu nhiên, Lý Nhược Nguyên nghe lén được cuộc đối thoại giữa Thái tử và mẫu thân của hắn.

Thái tử: "Trong bao con nhộng còn có một chiếc hộp nhỏ sao?"

"Đúng vậy, bên trong bao con nhộng mà thế hệ tương lai mang đến từ kiếp sau, ngoài khoa học kỹ thuật và nguồn năng lượng, còn có một chiếc hộp nhỏ được phong ấn. Việc này, ngoài hoàng thất Lý thị, không ai biết được."

Thái tử nghe được việc này cũng vô cùng bất ngờ.

"Hộp nhỏ đó là cái gì?"

"Không biết, 500 năm qua, không ai mở chiếc hộp đó ra. Ta nghe nói bao con nhộng được giấu ở Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, 500 năm quốc vận, 36 đời Hoàng đế, không một ai dám mở chiếc hộp ma quái đó ra."

"Hộp ma quái? Vì sao lại gọi như vậy?"

"Nghe nói chiếc hộp đó ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ không thể kiểm soát, là bảo vật mà các tổ tiên hằng mơ ước. Các tổ tiên đều muốn mở nó ra, nhưng không hiểu vì sao không ai dám làm vậy. Chuyện này ta cũng chỉ nghe Thái hậu kể lại, nhưng hiện tại, ngươi phải đi mở nó ra."

Thái tử lắp bắp kinh hãi, "Ta?"

Mẫu thân kéo tay Thái tử nói: "Phụ hoàng ngươi bệnh tật, lúc nào cũng đều có thể mất mạng, nếu không thì ngươi nói vì sao hắn vội vàng lập Thái Tử như vậy? Mà nhãi ranh kia lại thức tỉnh thiên phú SS, phụ hoàng ngươi cảm thấy nàng còn nhỏ, vẫn là hướng về ngươi. Nhưng nếu vài năm nữa, nàng trưởng thành, thì không chắc đâu."

"Chiếc hộp đó cất giấu bí mật lớn nhất của thời đại này, khát vọng sâu xa nhất của hoàng thất, phụ hoàng ngươi cũng vô cùng muốn biết bên trong rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn không dám mở. Nếu ngươi giúp hắn mở ra, hắn nhất định sẽ coi trọng ngươi. Biết đâu thật sự là nguồn năng lượng dùng không hết, vậy ngươi chính là lập công lớn đó!"

Thái tử nói: "Nhưng ngươi cũng nói, đó là một nguồn năng lượng khổng lồ không thể kiểm soát, nhỡ mất kiểm soát, gây ra tai họa lớn thì sao?"

"Vậy thì lại thu hồi lại là được, chứ chưa từng nghe thấy đạo lý thả ra mà không thu về được."

Thái tử do dự nói: "Ta, ta sẽ suy nghĩ lại."

Những lời này trùng hợp bị Lý Nhược Nguyên nghe được.

Lý Nhược Nguyên ở phía sau cười nhạo hắn, thật là nhát gan như chuột, ngay cả chiếc hộp cũng không dám xem, vậy mà đã từ bỏ.

Lý Nhược Nguyên nghĩ, nếu nàng có thể mở chiếc hộp bí ẩn mà bao đời Thiên tử cũng không dám mở ra, phụ hoàng còn sẽ cảm thấy nàng chỉ là một hài tử sao?

Nàng muốn cho phụ hoàng biết, Thái tử căn bản không xứng so với nàng.

Hoàng hậu biết nàng muốn đi chạm vào chiếc hộp cấm kỵ, cũng không đồng ý.

Nhưng Lý Nhược Nguyên một lòng kiên trì.

"Mẫu hậu, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ta giành lại vị trí Trữ quân."

Hoàng hậu không thể lay chuyển được nữ nhi, chỉ có thể đề nghị, nếu thật sự muốn mở, chi bằng để ma chủng đi mở.

Vừa có thể biết được bên trong rốt cuộc là thứ gì, cũng có thể đề phòng vạn nhất.

Đệ Ngũ Tuyển xấu hổ mà nói: "Nhưng mà, ma chủng sẽ không dùng tay."

Hoàng hậu: "Vậy thì chọn một thị vệ đi."

Lý Nhược Nguyên cảm thấy lo lắng của mẫu thân thật buồn cười.

"Tùy ý chọn một thị vệ cũng quá mạo hiểm, cơ mật của hoàng thất nhỡ bị tiết lộ, phụ hoàng truy cứu chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Huống hồ chiếc hộp nguy hiểm như vậy, trừ bỏ ta ra không ai có thể trấn áp được nó. Nếu phải chứng minh thiên phú của ta với phụ hoàng, thì không cần thiết phải giả tạo."

Lý Nhược Nguyên nhẹ nhàng nói: "Vẫn là để ta tự tay mở ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro