Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137

Thẩm Nghịch để Đệ Ngũ Khuyết tự mình khóc lóc một hồi, còn nàng thì đi tìm Lý Tư.

Lý Tư và Đậu Toàn Cơ lúc này đang ở sảnh ngoài, bày một bàn đồ nhắm rượu, mở mạng Vạn Duy xem lại đoạn phát ngôn chấn động đủ để ghi vào sử sách của Lý Cực, cầm đũa nửa ngày quên gắp thức ăn.

Lý Tư luôn cảm thấy mình không đủ "Điên", thế nên mới không hợp với dòng chính Lý gia.

Thẩm Nghịch ngồi xe lăn điện từ hành lang phía kia lại đây, kết quả bị vướng ở bậc cửa.

Thẩm Nghịch:......

Đành phải đứng dậy, dùng đôi chân đã lâu không vận động vượt qua bậc cửa, đưa xe lăn vào rồi lười biếng ngồi lên, một đường chạy đến chỗ Lý Tư và Đậu Toàn Cơ.

Vừa ăn vừa uống, ba người bàn luận về ảnh hưởng về hành động khác người của An Vương.

Chỉ sợ Lý Cực đã không còn ý định tranh đoạt ngôi vị, đối thủ lớn nhất của Lý Tư hiện nay là Lý Mộc và Lý Phiến.

Thẩm Nghịch: "Nói câu khó nghe, hai người họ chỉ sợ sống không lâu."

Lý Tư và Đậu Toàn Cơ trầm mặc.

Thật sự rất khó nghe.

Thẩm Nghịch hỏi Lý Tư: "Gần đây người tìm ngươi có phải đặc biệt nhiều không?"

Lý Tư nói: "Nào chỉ là nhiều, sau khi ta xuất hiện cùng ngươi ở Đức Chính Điện, hộp thư của ta thiếu chút nữa là nổ tung, vô số thiệp mời và thư từ chen chúc tới, mắt đều phải nhìn hoa."

Thẩm Nghịch gắp một ít đậu phộng, ăn một viên, nhưng chẳng có vị gì.

Không thể nói là có gì thay đổi, chỉ là không ngon như trước kia.

Thẩm Nghịch chán nản nói: "Người nên gặp vẫn nên gặp, Tướng quân nên nhân cơ hội này mà sàng lọc một phen. Sắp tới, chỉ sợ sẽ có một số cục diện không thể tránh khỏi. Ngươi cũng cần tranh thủ liên lạc với những người đáng tin cậy, lập nên thế lực của riêng mình."

So với Thẩm Nghịch, Lý Tư trông rất khí phách ngút trời.

Mấy ngày nay ở phủ Tĩnh An hầu, Lý Tư quả thật đã giải quyết rất nhiều chuyện.

Biết Đệ Ngũ Khuyết đã tới, vị kia chính là người có thiên phú chiến đấu cấp S, biết Thẩm Nghịch có bằng hữu ở bên cạnh, Lý Tư cuối cùng cũng có thể yên tâm tập trung vào công việc của mình.

Thẩm Nghịch nói: "Ta không có việc gì, ngươi bây giờ đang ở thời điểm cần hoạt động tích cực nhất, đừng lo cho ta."

Lý Tư muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Thẩm Nghịch nhìn biểu cảm của nàng, thử hỏi: "Trước khi nàng rời đi, nàng có tìm riêng ngươi không?"

Không khó đoán, khi xảy ra biến cố ở Hàm Hoa Điện, Lý Tư có thể trong thời gian ngắn như vậy chỉ huy tất cả Kim Ngô Vệ kịp thời chạy tới giải cứu quần thần, đoạt được công lớn như vậy, nhất định là đã chuẩn bị trước.

Biên sư tỷ đã từng ám chỉ Lý Tư có thể đảm đương trọng trách lớn. Trước khi rời đi, nếu chỉ điểm cho Lý Tư, báo cho nàng thời điểm hành động, cũng rất hợp lý.

Sự tình đã xong xuôi, không có gì phải giấu diếm nữa, Lý Tư đem tình huống lúc đó nói lại với Thẩm Nghịch.

"Khi đó Biên nữ lang bảo ta giữ bí mật, không được nói với bất kỳ ai."

Thẩm Nghịch gật gật đầu, hiểu ý.

"Nàng nhất định đặt kỳ vọng rất lớn vào ngươi. Tướng quân, tương lai của Đế quốc sẽ dựa vào ngươi."

Lý Tư nghe vậy thì trong lòng đập thình thịch, cảm giác khi xú hồ ly nói lời này, thì mình đang vô tình đứng ngay điểm xoay chuyển của lịch sử.

"Đúng rồi." Lý Tư vội vàng nói, suýt chút nữa đã quên, "Ta đã sao chép mô-đun ký ức kỳ lạ của bộ thi thể khô trong Hàm Hoa Điện, đang khôi phục dữ liệu, chắc là rất nhanh sẽ có kết quả. Chỉ là không biết ký ức của bộ thi thể khô kia có giá trị gì không."

Thẩm Nghịch nghe nàng nói thì ngẩn người ra.

Lúc ấy Thẩm Nghịch bị thương lại bị gây mê, suy nghĩ hỗn loạn, nhưng vẫn còn sót lại một chút ký ức rời rạc.

Mặc dù không có chút ký ức rời rạc nào, cũng có thể đoán ra được, bộ thi thể khô mà Lý Tư nói chính là Lý Nhược Nguyên thật sự.

Lý Tư nghe Thẩm Nghịch nói xong thì hít một hơi thật sâu.

"Cái gì, Lý Nhược Nguyên thật sự......"

Nói được một nửa thì không dám nói tiếp, nhịn không được nhìn về phía cửa, sợ bí mật quan trọng như vậy bị người khác nghe được.

Trên mặt Thẩm Nghịch hiện lên vẻ hưng phấn đã lâu không thấy.

"Xem ra bí mật mà Lý Nhược Nguyên che giấu bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng sắp tìm ra manh mối."

Lúc trước Lý Tư sao chép khối ký ức của người ta còn rất thấp thỏm, cảm thấy mình làm như vậy là quá không phải, tổn hại âm đức.

Không nghĩ tới......

Lý Tư nói: "Nói như vậy thì, thi thể của Lý, khụ khụ, nàng vẫn còn ở chỗ ta cất giữ."

Người khác chỉ nói thân thể của tiểu ma chủng bị đạp nát kia là di cốt của Tiên đế, đã sớm cẩn thận thu liệm, đang chuẩn bị quốc tang.

Không ngờ long thể thật sự lại ở chỗ Lý Tư.

Thẩm Nghịch hỏi: "Cất ở đâu rồi?"

"Nhà kho của Kim Ngô Vệ."

Thẩm Nghịch:......

"Để di thể của Tiên đế ở nhà kho, Lý Tướng quân cũng là người xưa nay chưa từng có."

Lý Tư chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, nhịn không được chắp tay vái bái lên trời.

Xin đừng trách, xin đừng trách, ta sẽ lập tức về an táng ngài cho tử tế.

Nhờ vậy, Lý Tư có càng nhiều chuyện phải xử lý.

Đậu Toàn Cơ cũng cần phải trở về Lệ Cảnh Môn một chuyến, Môn chủ không biết đi đâu, hiện tại Lệ Cảnh Môn cũng không rõ là như thế nào.

Thẩm Nghịch để Đậu Toàn Cơ yên tâm đi, bộ não của Phòng Phán đang được hệ thống duy trì, ngày đêm không ngừng.

Đậu Toàn Cơ nói lời cảm tạ rồi rời đi.

Mấy ngày nay Thẩm Nghịch đều được chăm sóc chu đáo, thấy nàng đã ổn định hơn nhiều, tuy thân thể còn yếu, nhưng sinh hoạt đã có quy luật, mọi người cũng bớt lo lắng phần nào, hẹn nhau ngày mai sẽ cùng Lý Tư đến thăm nàng.

.

Vào đêm, Thẩm Nghịch trở lại phòng khách cho Đệ Ngũ Khuyết, thì thấy nàng đã tắm gội xong, mặc bộ áo ngủ của Thẩm Nghịch nằm trên giường, miệng lẩm bẩm nói chuyện qua tin nhắn. Không cần hỏi cũng biết là đang nói chuyện với ai.

Thẩm Nghịch định ở lại phòng khách trò chuyện với nàng một lát rồi mới về phòng ngủ của mình.

Đệ Ngũ Khuyết cứ nhắc mãi về Hạ tỷ tỷ của nàng, không biết đến giờ phút này còn ở thành Trường An hay không, chuyện nàng tự bạo ầm ĩ như vậy mà vẫn chưa thấy Hạ tỷ tỷ xuất hiện. Nàng không tin là Hạ tỷ tỷ sẽ nghe theo lời An Vương, nhớ lại những lời An Vương đã nói trong tiệc cưới, biết đâu Hạ tỷ tỷ cũng đang bị Hướng Tri Phiên lão thiến cẩu kia khống chế......

Đệ Ngũ Khuyết càng nói càng hăng say, hoàn toàn không có ý định đi ngủ.

Sau khi nhắc mãi về Hạ tỷ tỷ, Đệ Ngũ Khuyết lại chuyển sang hỏi thăm chuyện của Biên Tẫn.

Nghe Thẩm Nghịch kể vài điều, mắt nàng lại đỏ hoe, rồi lại quay sang an ủi Thẩm Nghịch:

"Biên nữ lang thần thông quảng đại, nhất định sẽ không sao đâu."

Mấy ngày nay, Đệ Ngũ Khuyết là người đầu tiên cùng chung suy nghĩ với nàng, đều chắc chắn Biên Tẫn vẫn còn sống.

Thẩm Nghịch cảm thấy ấm lòng, ánh mắt nàng thoáng hiện lên nụ cười nhạt.

"Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Nàng nhất định sẽ không sao đâu."

Biên Tẫn còn để lại một số công việc ở thành Trường An, trong thời gian Thẩm Nghịch dưỡng thương, nàng sẽ giúp xử lý những việc còn dang dở này.

......

Mưa thu lất phất, Vạn cô cô cầm ô kiểm tra cẩn thận tất cả các cửa trong phủ, sau khi xác nhận mọi cánh cửa đều đã đóng kín, bà mới quấn chặt áo choàng, rụt người lại vì lạnh, rồi men theo hành lang trở về phòng nghỉ ngơi.

Tí tách tí tách những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống khoảng sân tĩnh mịch.

Bỗng nhiên, một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Cửa sau không hiểu vì sao lại tự động mở ra.

Một bóng đen không chút e dè nào mà tiến vào Hầu phủ.

Hệ thống phòng ngự và theo dõi của Hầu phủ vậy mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, cứ như thể không hề phát hiện ra có người lạ mặt công khai xâm nhập.

Đám hộ vệ tuần tra từ xa xa đi tới.

Bóng đen kia tựa như một bóng ma, đột nhiên hòa vào bóng tối xung quanh, thoắt cái đã tránh thoát khỏi tầm mắt của đám hộ vệ.

Những ngày gần đây, mưa thu kéo dài liên miên, ban đêm lại càng thêm mưa dông chằng chịt, khiến cho giấc ngủ của Thẩm Nghịch không được ngon giấc.

Nàng càng nhớ hơi ấm từ cái ôm của Biên Tẫn, lại càng khó đi vào giấc ngủ sâu.

Ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục sức khỏe của nàng, nên nàng cần phải ép mình ngủ một giấc thật ngon.

Chỉ cần sớm hồi phục, nàng mới có thể nhanh chóng rời khỏi thành Trường An, đi tìm Biên Tẫn.

Mấy đêm nay trước khi ngủ, nàng đều uống trà an thần do Vạn cô cô chuẩn bị cho, và nó thực sự có tác dụng giúp nàng ngủ ngon hơn.

Ngọn đèn trên bàn rơi xuống đất, căn phòng ngủ chìm vào tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại có tiếng mưa phùn gõ nhẹ vào bệ cửa sổ đều đều.

Thẩm Nghịch ôm lấy chiếc gối của Biên Tẫn, nhắm mắt lại, hơi thở đều đều và vững vàng.

Mưa phùn bỗng nhiên ngớt.

Có người đứng ngoài cửa sổ, che khuất màn mưa.

Cửa sổ lặng lẽ mở ra, hệ thống trong phòng vẫn không hề có bất kỳ cảnh báo nào.

Dấu chân lấm bùn dẫm lên sàn nhà trơn bóng sạch sẽ, giống như một con mèo đêm, không tiếng động tiến vào nhà, chậm rãi tiếp cận giường.

Nữ nhân trên giường đã ngủ say, không hề phòng bị.

Bóng đen cầm một con dao nhọn giơ lên cao, hung hăng đâm xuống.

Nhưng lại đâm trượt.

Thẩm Nghịch không biết từ lúc nào đã cuộn tròn áo ngủ, nhảy sang bên trái, người vẫn còn giữa không trung, nòng súng pháo điện từ vỏ ngoài bộ xương máy móc đã nhắm ngay bóng đen.

Thẩm Nghịch: "Sàn nhà nhớ lau khô đấy."

Trong đêm mưa phủ Tĩnh An hầu, ánh lửa bỗng nhiên lóe lên.

Bóng đen bị nổ tung ra giữa sân nhỏ.

Đám hộ vệ nghe thấy tiếng pháo điện từ thì giật mình, vội vàng chạy về phía phòng chính.

Nhưng khi còn cách phòng chính một bước chân thì bị một lá chắn vô hình chặn lại, đám hộ vệ đều bị đẩy ra ngoài.

Mọi người đều trợn tròn mắt, chuyện gì thế này?

Bóng đen lảo đảo đứng dậy từ hồ nước nhỏ trong sân.

Pháo điện từ vậy mà không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho bóng đen.

Thẩm Nghịch ngồi trên lan can chạm khắc bên hành lang, chậm rãi thắt chặt đai lưng áo ngủ, khinh thường nói: "Lúc người ta đang ngủ thì đánh lén, thật không biết xấu hổ."

Bóng đen chính là tên trọng phạm được Lý Chử cứu ra từ ngục Lan Lăng.

Người này có hai loại thiên phú cấp S, thiên phú chiến đấu cấp S và thiên phú máy móc cấp S, từng bị treo thưởng trăm vạn hoàng kim, là tên trộm nổi danh đệ nhất Đế quốc.

Không ai biết tên thật của hắn, chỉ biết hắn xuất thân từ Tử Thành, biệt danh "A Tác".

Nghe nói hắn không phục khi mình chỉ có thiên phú cấp S, tự nhận có thể sánh ngang với cấp SS, trên đời không có cánh cổng nào hắn không mở được.

Ngay cả loại nhà tù cực kỳ nghiêm ngặt như nhà tù Lan Lăng cũng không thể giam cầm được hắn.

A Tác từng hai lần vượt ngục thành công, sau khi vượt ngục đã giết hơn trăm người, ăn trộm toàn bộ tài sản của một phú gia ở Lan Lăng, còn giết cả nhà Tiết độ sứ Lan Lăng.

Sau đó hắn nổi danh khắp nơi với mức treo thưởng trăm vạn hoàng kim.

Dưới trọng thưởng, A Tác cuối cùng vẫn bị bắt trở lại, bị chặt đứt hai chân trong tù, đơn độc giam giữ ở một phòng giam đặc biệt, lúc này mới miễn cưỡng khống chế được hắn gần mười năm.

Cho đến khi bị Lý Chử đưa ra khỏi ngục.

Đêm nay, hắn không đến bắt Thẩm Nghịch, mà là đến giết Thẩm Nghịch.

Cũng không phải vì lời hứa của Lý Chử sẽ cho hắn 60 năm tự do.

Hắn không có hứng thú quá lớn với tự do.

Chỉ là, hắn nghe nói thiên tài máy móc cấp SS này đã nổi danh từ lâu, rất muốn gặp mặt nàng, xem xem nàng rốt cuộc có loại thiên phú kinh thế nào.

Gặp được rồi, có chút thất vọng.

"Hệ thống của tòa phủ này quá không thú vị, tùy tiện là phá được. Ngươi sao lại là thiên phú cấp SS?"

Con dao nhỏ lột da trong tay A Tác xoay chuyển nhanh chóng, giọng hắn rất thấp, rất buồn bã và cũng rất chậm, hầu như bị tiếng mưa rơi che lấp.

Thẩm Nghịch nhìn hắn mặc một thân quần áo ngụy trang hành động ban đêm, mười ngón tay đã được cơ giới hóa cao độ, bên hông đeo đầy những dụng cụ máy móc, hai chân từ đầu gối trở xuống là bộ phận máy móc.

Là một máy móc sư không thể nghi ngờ.

Thẩm Nghịch lười giải thích rằng tòa phủ Tần Vương này nàng căn bản không tốn bao nhiêu công sức cải tạo, thật ra là không có thời gian, chỉ sửa lại một số quyền hạn cần thiết.

Thẩm Nghịch xòe năm ngón tay, dòng điện màu lam nhảy múa ở đầu ngón tay.

Đêm nay năng lượng của nàng đã được sạc đầy.

Thẩm Nghịch nói: "A Tác của Tử Thành, ta từng cũng muốn bắt ngươi kiếm chút tiền tiêu vặt, chỉ là bị người khác giành trước một bước. Là ai đã thả ngươi ra từ đại lao Lan Lăng? Ta hỏi như thừa. Ngoài Lý Chử ra thì còn ai nữa chứ?"

A Tác gầy đến mức khoa trương, giống như một mảnh gỗ vụn bị người tước xuống.

"Nói trước, ta rất ngưỡng mộ ngươi, cho nên tất cả các nghiên cứu phát minh và thành tựu của ngươi, ta đều đã tìm hiểu qua. Vì vậy, pháo điện từ của ngươi vô dụng với ta."

Thẩm Nghịch giữa mày nhíu lại, tùy ý bắn một phát pháo.

A Tác quả nhiên không trốn, nhưng tia pháo điện từ đã tan biến trước khi chạm vào hắn.

Những mô-đun và bộ phận máy móc trên người Thẩm Nghịch đều rung lắc dữ dội, ép mạnh vào lục phủ ngũ tạng.

Vết thương đột nhiên nứt toác, Thẩm Nghịch ôm ngực, máu từ kẽ môi trào ra, đọng lại trên bộ áo ngủ trắng tinh.

"Bom xung điện từ?"

A Tác thản nhiên nói: "Không sai, đây là loại bom xung điện từ được trang bị riêng cho ngươi. Nó không chỉ có thể triệt tiêu pháo điện từ, mà còn có thể phá hủy tất cả các bộ phận máy móc và thiết bị điện tử trong phạm vi mười km. Ngươi còn sống đã là một kỳ tích rồi. Nói rõ một chút, ta không có hứng thú giết người vô tội, nên khi tiến vào đã thiết lập một lá chắn. Người bên ngoài không thể vào được, bom xung điện từ cũng sẽ không làm hại đến những người bên ngoài sân này. Ngươi yên tâm, trong viện này chỉ có ngươi và ta, ta chỉ giết một mình ngươi."

Thẩm Nghịch rút ra cây côn, rung nhẹ, côn biến dài ra.

Dao nhỏ lột da của A Tác thuần thục xoay chuyển giữa kẽ hở ngón tay.

"Muốn dùng vũ lực giải quyết sao? Ta khuyên ngươi đừng làm vậy. Ta có hai thiên phú cấp S, một trong số đó là thiên phú chiến đấu. Nghe nói ngươi bị thương nặng, ta cũng không muốn chiếm lợi thế của ngươi, cho nên, chỉ cần ngươi trong vòng một nén hương xâm nhập vào lá chắn của ta, tiếp quản nó, ta sẽ nhận thua, tùy ngươi xử trí, thế nào? Ngược lại......"

Côn của Thẩm Nghịch đã bay tới tấp.

A Tác nhẹ nhàng tránh thoát, côn nện vào tường viện phía sau hắn.

Côn nhẹ nhàng đánh nát tường viện, nhưng bị một tầng vật chất vô hình bên ngoài ngăn cản, ầm một tiếng rơi xuống đất. Côn đúng là bị lá chắn do A Tác tạo ra cản trở.

Giờ phút này Đệ Ngũ Khuyết và đám hộ vệ đang ở bên ngoài lá chắn, dù đá thế nào, đánh thế nào, dùng vũ khí gì, cái chắn trong suốt này đều không hề sứt mẻ, giống như một trường năng lượng nào đó.

A Tác: "Cây gậy đó không gây thương tổn gì cho ta. Còn chưa thử tiếp quản lá chắn đã từ bỏ sao? Thiên phú cấp SS của ngươi chẳng phải là hư danh đấy chứ?"

Thẩm Nghịch ngoắc ngoéo ngón tay, côn bị năng lượng của nàng hút trở về, trở lại trong tay.

"Trước khi ngươi mở miệng ta đã thử qua rồi, đây là lá chắn hình trường năng lượng S6, không tiếp nhận bất kỳ kết nối internet nào, là loại lá chắn vật lý thuần túy. Nói một cách hoa mỹ, cứ như là nghĩ đến một trận quyết đấu giữa các máy móc sư, kết quả lại dựng lên một lá chắn chỉ có thể đột phá bằng vật lý, căn bản không có khả năng để hacker tiếp quản." Thẩm Nghịch khinh miệt nói, "Rốt cuộc cũng chỉ là một tên trộm, nói dối không chớp mắt. Thật bỉ ổi."

Bị vạch trần, A Tác bỗng nhiên nở nụ cười.

Không còn là giọng nói hướng nội, cẩn thận và nặng nề vừa rồi.

Mà là sắc bén, xao động, cực kỳ chói tai.

Thẩm Nghịch cười lạnh: "Như vậy mới đúng, như vậy mới giống một tên trộm chứ."

A Tác động tác cực nhanh, dùng dao nhỏ lột da đâm tới ngực Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch đột ngột nghiêng người, đầu vai bị xé rách một mảng da.

Biểu tình của nàng nửa điểm không thay đổi, vung côn quét thẳng về phía mặt A Tác.

Dù sao A Tác cũng là thiên phú chiến đấu cấp S, dễ dàng né tránh đòn tấn công của Thẩm Nghịch, người có thương tích chưa lành.

Dao nhỏ lột da liên tục tấn công, những vết thương trên người Thẩm Nghịch càng ngày càng nhiều, động tác vung côn của nàng vẫn không ngừng, chỉ là mỗi lần đều bị A Tác tránh thoát.

Sau khi bị khoét một lỗ ở cổ, thân mình Thẩm Nghịch lung lay sắp đổ, thật sự không thể đứng vững được nữa, đành ngã ngồi xuống chiếc ghế nhỏ uống trà.

Máu đã thấm đẫm bộ áo ngủ trắng như tuyết, thân mình càng lúc càng nặng, mí mắt cũng càng thêm nặng trĩu.

A Tác nghịch dao nhỏ, nghe thấy tiếng kêu la nổi lên bốn phía bên ngoài viện.

A Tác mặt mày hớn hở như trăng non, "Quên nói với ngươi, Lan Lăng Vương điện hạ không chỉ cứu một mình ta, mà còn cứu mười mấy bạn tù khác, tất cả đều là những tên ác đồ mà ta thấy cũng phải khiếp sợ. Đêm nay tất cả bọn chúng đều đến phủ ngươi làm khách. Những hộ viện của phủ ngươi chỉ sợ có bận, không rảnh đến cứu ngươi đâu......"

Còn chưa nói xong, phía sau ầm ầm một tiếng vang lớn, một chiếc tàu bay đâm vào trong viện, trực tiếp đụng vào eo sau của A Tác.

A Tác đầu óc mơ màng bị đâm bay, lại lần nữa ngã xuống hồ nước.

Thẩm Nghịch ghét bỏ nói: "Ao cá của ta, không thể dùng được nữa rồi."

A Tác đứng lên, từ trong miệng phun ra một con cá, kinh ngạc nhìn về phía Đệ Ngũ Khuyết đã đâm hắn.

"Không thể nào, cho dù là Thẩm Nghịch ngươi tạo ra, cũng không thể va chạm mà phá được lá chắn của ta!"

Thẩm Nghịch xoay chuyển côn trong tay, "Thật sao?"

Nhìn côn, A Tác bỗng nhiên hiểu ra, Thẩm Nghịch vừa rồi cũng không phải là làm công vô ích, côn mỗi lần đều đập vào cùng một chỗ.

Đó là chỗ khép kín yếu ớt nhất của lá chắn.

Một nhược điểm nhỏ mà mắt thường không thể quan sát được, vậy mà bị Thẩm Nghịch liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Nàng dùng côn đánh vào chỗ yếu của lá chắn bên ngoài, để Đệ Ngũ Khuyết biết cách phá vỡ nó.

Đệ Ngũ Khuyết điều khiển tàu bay của Thẩm Nghịch, khó khăn lắm mới đạp phanh kịp.

Tàu bay phá tan lá chắn, suýt chút nữa là đâm đứt cái eo A Tác, nhưng tàu bay cứng rắn đã bị Đệ Ngũ Khuyết đá loạn xạ một hồi, đầu cũng bị bẹp dí đến bốc khói.

Đệ Ngũ Khuyết đánh vỡ được cái lá chắn đen đủi kia, cuối cùng cũng vào được bên trong, nghẹn một bụng tức giận, thấy A Tác nhào lên liền xông vào đánh nhau.

Thẩm Nghịch mất máu quá nhiều, đang tự chữa trị cho mình, cố gắng giữ tỉnh táo nói:

"A Khuyết, hắn có hai loại thiên phú, không thể khinh suất."

Dao nhỏ lột da của A Tác tốc độ cực nhanh, nhưng không ngờ Đệ Ngũ Khuyết hoàn toàn không né tránh, đối diện trực tiếp nghênh chiến, dao nhỏ lột da bị nàng một tay tóm gọn, ngay sau đó tay phải đấm mạnh, A Tác bị nàng đánh lùi mấy bước xa.

Đệ Ngũ Khuyết dùng dao nhỏ lột da như phi đao, cánh tay dài vung lên, dao nhỏ đâm vào ngực A Tác, máu chảy ướt đẫm hồ nước.

"Hai loại thiên phú?"

A Tác vừa đứng lên, lại bị Đệ Ngũ Khuyết một chân đá bay.

"Ở đâu? Ta xem xem."

Đệ Ngũ Khuyết ngày thường quá đơn thuần, một lòng một dạ, khiến Thẩm Nghịch suýt chút nữa đã quên nàng mạnh mẽ cỡ nào.

Mặc dù cùng là thiên phú chiến đấu cấp S, nhưng cũng có cao có thấp.

Đệ Ngũ Khuyết là một trong những người nổi bật nhất trong số những người có thiên phú chiến đấu cấp S.

A Tác lung lay đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, rút con dao nhỏ trên ngực ra, từ bên hông lấy ra một ống tiêm, cười chích vào cánh tay mình.

Sau đó chưa đến hai nhịp thở, cơ bắp của nam nhân gầy như tờ giấy này nhanh chóng phình to, cả người biến thành một khối cơ bắp cuồn cuộn như đá.

Đệ Ngũ Khuyết: "Ồ, là thiên phú cắn thuốc."

Cùng lúc đó, A Tác giải trừ lá chắn, ba tên đồng bọn toàn thân đầy máu bước qua thi thể của đám hộ vệ, cùng A Tác vây quanh Đệ Ngũ Khuyết.

Đệ Ngũ Khuyết nở nụ cười, "Còn có một loại thiên phú, là thiên phú lấy nhiều chọi ít."

Thẩm Nghịch ngồi dậy, không nói gì mà nhìn tàu bay bốc khói của mình, tốn kém chế tạo vậy mà không dùng được.

Thẩm Nghịch khoác tay lên vai Đệ Ngũ Khuyết, dựa vào người nàng đứng thẳng, hỏi nàng:

"Đối diện có mấy người có thiên phú chiến đấu cấp S?"

Đệ Ngũ Khuyết: "Toàn bộ."

Thẩm Nghịch: "...... Thiên phú chiến đấu cấp S của các ngươi sao mà cứ túm bừa một cái là có một đống vậy?"

Đệ Ngũ Khuyết nở nụ cười, "Cũng chỉ có ngươi, lúc này còn có thể nói giỡn. Không ngờ chúng ta lại chết cùng nhau, sợ không?"

Thẩm Nghịch: "Ta không có ý định này đâu, ta còn muốn đi tìm sư tỷ. Ngươi tìm Hạ tỷ tỷ của ngươi đi."

Đệ Ngũ Khuyết hai tay trống trơn, không có vũ khí.

Trước kia đều là Hạ Lan Trạc chế tạo vũ khí cho nàng, nhưng nàng luôn không quý trọng, dùng vài lần là hỏng.

Nàng lại lỗ mãng lại tùy ý, vũ khí trong tay nàng hỏng nhanh đến đáng sợ, Hạ Lan Trạc đều sẽ trước tiên giúp nàng bổ sung một phen đồ mới.

Hạ Lan Trạc chính là như vậy không nói một lời mà cưng chiều nàng, vì nàng mà lo lắng.

Hốc mắt Đệ Ngũ Khuyết có chút nóng lên.

"Cũng đúng, ta vẫn là muốn cùng nàng chết cùng một chỗ hơn."

......

Hồ nước bị máu nhuộm đỏ.

Trên phiến đá xanh cũng toàn là vết máu loang lổ.

Thẩm Nghịch hôn mê được Đệ Ngũ Khuyết phất tay đưa vào phòng ngủ, nàng thì ngồi bệt ở cửa phòng ngủ, trong tay nắm một thanh trường kiếm đoạt được, chỉ về phía A Tác bị chặt đứt một cánh tay và một tên đồng bọn còn sống sót.

"Các ngươi ai tới?"

Ánh mắt hung dữ của Đệ Ngũ Khuyết tràn ngập uy hiếp, A Tác và đồng bọn đều có chút do dự.

Theo lý mà nói thì không có gì đáng ngại, dù sao thì nữ nhân này bụng bị rạch một đường lớn, đùi phải cũng bị chặt đứt, mạng treo trên sợi tóc.

Mà bọn họ còn có hai người, giết nàng dễ như trở bàn tay.

Chỉ là không biết vì sao, mặc dù ở vào thế hạ phong, uy áp khủng bố của nữ nhân này lại khiến bọn họ trong lòng nhút nhát, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

A Tác xoay dao nhỏ lột da, hít sâu một hơi, bước lên phía trước một bước, Đệ Ngũ Khuyết cũng không có bất kỳ động tác nào.

A Tác thở phào nhẹ nhõm, "Không có gì đáng sợ, nàng sắp chết rồi, chỉ là đang làm ra vẻ thôi."

Khóe miệng Đệ Ngũ Khuyết nhếch lên cười.

Đúng là nàng sắp chết rồi.

Có thể duy trì tư thế hiện tại đều đã hao hết toàn lực.

Chắc chắn là ảo giác trước khi chết.

Nếu không, sao nàng lại nhìn thấy Hạ Lan Trạc đứng trước mặt mình?

Đệ Ngũ Khuyết chờ đợi cái chết đến, nhưng vẫn chưa tới.

Bước chân của A Tác và đồng bọn chần chừ.

Ý thức mơ hồ của Đệ Ngũ Khuyết bỗng nhiên căng thẳng.

Không phải ảo giác.

Ngẩng mắt lên, nàng nhìn thấy bộ âu phục quen thuộc cùng mái tóc dài đen nhánh.

Thật là Hạ Lan Trạc.

Giống như vô số lần lâm vào cảnh khốn cùng trước đây, Hạ Lan Trạc lại một lần nữa xuất hiện vào thời khắc nguy hiểm nhất của Đệ Ngũ Khuyết, che chắn cho nàng khỏi những đòn tấn công.

Đệ Ngũ Khuyết muốn nói chuyện, nhưng ngay lập tức bị một cơn ho dữ dội

"Bọn họ đều là...... Khụ khụ khụ, cấp S......"

Tay Hạ Lan Trạc đặt lên kính bảo vệ mắt, chỉ nói hai chữ:

"Nhắm mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro