Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 125

Trên đường đi, Lý Phiến ho khan không ngừng, và tâm trí nàng cũng không ngừng hồi tưởng lại mọi chuyện.

Nàng lục lại tất cả những ký ức xưa cũ, những điều mà vốn dĩ nàng đã cố gắng chôn vùi sâu kín, để tìm kiếm manh mối, tìm kiếm chứng cứ.

Từng chi tiết nhỏ nhặt hiện lên rõ ràng trong tâm trí nàng.

Với chiếc khăn tay dính đầy máu, Lý Phiến trở lại Vĩnh Vương phủ, triệu tập võ vệ, và ra lệnh cho họ đến Yến Châu.

"Phải đưa ba người này về đây cho ta."

"Tuân lệnh!"

Yến Châu cách thành Trường An không xa, đi tàu bay một chuyến rồi quay về, cộng thêm việc bắt giữ mấy nhân vật nhỏ bé không quan trọng, nhiều nhất cũng chỉ mất một canh giờ.

Lý Phiến ngồi yên tại chỗ chờ đợi.

Sớm hơn dự kiến nửa canh giờ, ba người đã bị áp giải quỳ trước mặt Lý Phiến.

Ba người này đã già nua, bị đeo gông xiềng, quỳ gối trước Lý Phiến, sợ hãi run rẩy.

Ba người này, chính là những kẻ năm xưa đã bắt giữ Lý Phiến khi còn nhỏ vào đại lao, và đã tra tấn nàng tàn bạo.

Lý Phiến cất giọng khàn khàn hỏi bọn chúng: "Có biết vì sao ta bắt các ngươi tới đây không?"

Ba người run rẩy cúi đầu, lén lút nhìn nhau.

Lý Phiến: "Bên trái, tên thứ nhất, chém."

Nam nhân ngoài cùng bên trái "Ai" một tiếng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị võ vệ lôi đi, đầu hắn bị chém ngay tại chỗ.

Hai người còn lại sợ hãi hồn vía lên mây, liên tục van xin tha mạng.

"Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng! Chúng ta thật sự không biết mình đã phạm phải tội gì, khiến điện hạ nổi giận như vậy!"

"Đúng vậy, lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy điện hạ là chuyện của mười mấy năm về trước rồi. Mấy năm nay chúng ta luôn sống yên phận, tuyệt đối không dám làm điều gì khiến điện hạ phật lòng!"

Lý Phiến: "Năm đó các ngươi nhốt ta ở đại lao Yến Châu, là do ai sai khiến?"

Nghe được câu hỏi này của Lý Phiến, hai người vừa rồi còn không ngừng cầu xin tha thứ bỗng biến sắc, trở nên càng thêm lo lắng. Bọn họ cắn môi mấy cái, nhưng không ai dám hé răng.

Lý Phiến: "Tên ở giữa, chém."

"Tuân lệnh!"

Võ vệ tiến lên định chém đầu nam nhân ở giữa.

Tên kia sợ hãi kêu lớn: "Là bệ hạ —— là bệ hạ sai chúng ta làm vậy! Chúng ta với điện hạ không hề có oán thù gì, nhưng trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, sao dám trái ý bệ hạ! Tất cả mọi chuyện đều là do bệ hạ sắp đặt! Xin ngài, hãy tha cho ta!"

Cơ bắp trên mặt Lý Phiến không nhịn được run rẩy một chút.

Đại lao Yến Châu, nơi chín phần mười là chết, đó là cơn ác mộng cả đời của nàng.

Lý Phiến đã từng nghĩ Lý Nhược Nguyên đã cứu nàng, nhưng không ngờ, tất cả những chuyện này đều là do Lý Nhược Nguyên bày mưu tính kế.

—— nếu muốn người khác để mắt đến ngươi, thì trước hết hãy để mắt đến chính mình. Cứ mãi yếu đuối thích khóc như vậy, người khác chỉ càng coi thường, càng khinh nhục ngươi.

Hại nàng, rồi lại cứu nàng.

—— hãy lau nước mắt đi, tin tưởng vào bản thân mình, ngươi sẽ không thua kém bất cứ ai

Lý Phiến loạng choạng đứng lên, khóc đến thương tâm, nhưng rồi lại ngây ngốc cười.

Đêm đó, đêm mà nàng vĩnh viễn không thể quên, Hoàng tỷ của nàng đã nói những lời dịu dàng đến cực điểm, những lời mà nàng ngây thơ cho rằng đã thay đổi cuộc đời mình, hóa ra tất cả đều chỉ là âm mưu.

Lý Phiến nghĩ miên man, liệu có phải từ nhỏ nàng đã bị người khác ức hiếp, bị cô lập, cũng là do Lý Nhược Nguyên đứng sau thúc đẩy tất cả?

Không ai đối xử tốt với nàng, chỉ cần Lý Nhược Nguyên ban cho một chút ân huệ, là có thể hoàn toàn bắt giữ nàng, biến nàng thành một tín đồ ngu muội.

Lý Phiến đã nghe được chuyện về vị trí kia từ những người khác.

Thảo nào...... Lần này chọn vị trí, căn bản là không hề cân nhắc đến nàng.

Lý Nhược Nguyên thậm chí còn trực tiếp đuổi nàng ra khỏi Quảng Thiện Cung.

Mấy năm nay, chư vương như hổ đói với ngôi vị hoàng đế, các trọng thần cũng chia bè kết phái, nhưng Lý Phiến vĩnh viễn không phải là người được chọn.

Lý Phiến không có thế lực ngoại thích để nương tựa, thiên phú lại mờ mịt, không có trọng thần nào sẽ ủng hộ một Vĩnh Vương như vậy.

Nhưng nàng vẫn là một kẻ trung thành với Thiên tử. Tấm lòng đã bị thu mua này sớm đã thuộc về Lý Nhược Nguyên, mà giữa Trữ quân và Thiên tử vốn tồn tại mối quan hệ đấu trí như ván cờ. Ai cũng lo lắng rằng nếu bày tỏ sự ủng hộ với nàng, ghi danh vào phe của nàng, liệu có phải chỉ trong chớp mắt sẽ bị đem bán cho Lý Nhược Nguyên hay không.

Cho nên dù được xưng là "Đứng đầu thất vương", phía sau Lý Phiến trước sau không có một bóng người.

Lý Nhược Nguyên đưa nàng lên cao, uy vọng dần tăng, là vì cái gì?

Thứ được đưa lên cao là cái gì?

Là bia ngắm mà thôi.

Một cái bia ngắm để cho Thiên tử sử dụng, ngăn cản những mũi tên bắn lén.

Cho nên, từ đầu, Lý Nhược Nguyên đã nhắm vào Lý Phiến ốm yếu bất lực.

Vì sao phải cho nàng thiên phú, bởi vì Lý Nhược Nguyên muốn một tín đồ chưởng quản Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao.

Bởi vì muốn cất giấu "Quốc bảo" trong Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, cần một con chó trông nhà trung thành để canh giữ cho nàng.

Lý Phiến chính là con chó trông nhà mà nàng đã chọn.

Lý Phiến một mình bước đi trên hành lang dài, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào người nàng khiến máu trong người như sôi trào.

Nàng vẫn luôn cho rằng so với các máy móc sư cùng đẳng cấp, nàng luôn chậm chạp hơn một chút, cho rằng thiên phú thức tỉnh muộn là do duyên cớ.

Không ngờ...... Đây căn bản không phải là thiên phú của nàng.

Nàng căn bản là không có thiên phú.

Bỗng nhiên vấp ngã, ngã quỵ ở cuối hoa viên.

Cánh hoa tàn lấm lem trên váy.

.

Thẩm Nghịch rời khỏi phòng làm việc, tiếng nước trong phòng tắm liền ngừng lại.

Biên Tẫn lau khô người, mặc áo ngủ trở về phòng ngủ.

Mở tủ quần áo, vẫn chỉnh tề thơm tho như cũ.

Khi mới cưới, quần áo của hai người được đặt riêng biệt, ở giữa còn có một khoảng trống lớn, giống như hiềm khích của hai người trong những năm qua.

Hiện giờ, hai bộ trang phục đã được đặt cạnh nhau, trông gần như giống hệt, khó mà phân biệt.

Nhìn thấy bộ trang phục rực rỡ muôn màu có đôi có cặp này, ai cũng sẽ cảm thấy chủ nhân của tòa phủ này vô cùng ân ái.

Thật khó tin đây là sự thật.

Biên Tẫn lặng lẽ nhìn một lúc, chọn một bộ y phục, trong căn phòng ngủ tối tăm và yên tĩnh, nàng chậm rãi mặc vào, cài lại những chiếc khóa nhỏ trên áo.

Thẩm Nghịch, người đã từng vì nàng tết "Người thắng", thoáng qua trong ký ức.

Lúc ấy, các nàng vừa mới gặp lại sau thời gian dài xa cách, không nóng không lạnh, không thân cũng không sơ.

Thẩm Nghịch vẫn tự tay tết "Người thắng" cho nàng.

Những dải lụa hồng hồng phấn phấn, cùng với khuôn mặt đoan trang.

Nhìn kỹ, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Biên Tẫn lạnh mặt, nhưng ở phía đối điện nó lại mỉm cười.

Ngây ngốc, giống như A Diêu.

Biên Tẫn lặng lẽ nhìn thoáng qua tiểu "Người thắng", muốn tháo nó xuống.

Đầu ngón tay vừa chạm vào khóa cài.

Thì hơi thở Thẩm Nghịch như thể bị cắt đứt.

......

Cổ họng Lý Tư như muốn bốc khói, cảm giác như có lửa khói mù mịt trong cổ họng, vô cùng khó chịu.

Đậu Toàn Cơ một bước cũng không muốn rời khỏi phòng làm việc, nàng muốn chờ kết quả cuối cùng về trạng thái não bộ.

Lý Tư muốn uống chút nước, đẩy cửa đi ra ngoài tìm một thị nữ, thị nữ mang đến cho nàng mấy lọ dịch dinh dưỡng hiệu quả cao với các thuộc tính khác nhau.

Lý Tư thấy những dịch dinh dưỡng này đều có giá cả đắt đỏ, trong lòng "Ồ" một tiếng, phủ Tĩnh An hầu quả nhiên rất xa hoa.

Trong lúc rót dịch dinh dưỡng cho mình, tâm tư Lý Tư nặng trĩu, trong lòng chợt lóe lên một ý tưởng, rời rạc, lộn xộn.

Từ đầu hành lang kia đi tới một người, Lý Tư ngước mắt, là Biên Tẫn.

Là Biên Tẫn không sai, nhưng Biên Tẫn trước mắt mang một cảm giác xa lạ khó nói nên lời.

Rất lạnh lùng, trong ánh mắt là khí tràn lạnh lẽo, trong đôi mắt không đọc ra bất cứ ý nghĩ gì.

Loại cảm giác này khiến Lý Tư trong lòng rùng mình.

Phải biết rằng nàng thích nhất là quan sát đôi mắt người khác, trong ánh mắt có thể bộc lộ tính cách và cảm xúc của một người, đây cũng là kỹ năng quan trọng để nàng hành tẩu trên quan trường và chiến trường.

Nhưng Biên Tẫn trước mắt, nàng nửa điểm cũng không đọc ra.

Lý Tư vừa định nuốt nốt ngụm dịch dinh dưỡng cuối cùng thì Biên Tẫn đi đến trước mặt nàng, hỏi nàng:

"Ngươi muốn làm Hoàng đế sao?"

Lý Tư lập tức khom người, phun thẳng một ngụm dịch dinh dưỡng đầy lên tường.

.

Một đầu khác, bên trong Đế quốc khách điếm.

Đệ Ngũ Khuyết và Hạ Lan Trạc cùng nhau tắm rửa xong, phát hiện chiếc đồng hồ điện tử mà Đệ Ngũ Khuyết đặt trên bàn đã reo lên từ rất lâu.

Là Tiểu cô cô đã mất tích nhiều ngày cuối cùng cũng liên lạc với nàng.

Tiểu cô cô xin trò chuyện video với nàng, Đệ Ngũ Khuyết chuyển sang giọng nói.

"Tiểu cô cô ——"

Đệ Ngũ Khuyết ngọt ngào gọi một tiếng, thấy Hạ Lan Trạc đi qua trước mặt nàng, liền vớt lấy nàng, ôm lên đùi.

Lúc đối chiến với Hồ Kiều Giác tuy rằng phấn khởi, nhưng hiện tại nghĩ lại cũng là thiếu chút nữa mất mạng, thứ kia chưa bao giờ gặp qua, có loại cảm giác phi nhân tính khiến người ta sởn tóc gáy. Đệ Ngũ Khuyết phản ứng chậm hơn người bình thường một chút, thông thường phải đến hơn nửa ngày sau chuyện này, nàng mới có thể phân biệt rõ ra chút sợ hãi.

Lúc này cảm giác sợ hãi mơ hồ có chút trỗi dậy.

Đặc biệt muốn dính lấy Hạ Lan Trạc.

Hạ Lan Trạc bị nàng dùng sức lớn như vậy lung tung một ôm, không phải ngồi trên đùi nàng, mà là cả người ngã xuống.

Thanh âm Tiểu cô cô của Đệ Ngũ Khuyết liền ở bên tai, khiến Hạ Lan Trạc có cảm giác như bí mật riêng tư bị phơi bày, thoáng xấu hổ, lặng thinh, bất giác nhớ lại mọi chuyện.

Đệ Ngũ Khuyết không chịu, ôm càng chặt hơn, một bên nghe Tiểu cô cô nói chuyện, một bên đáng thương vô cùng mà cọ cọ cánh tay nàng, cầu nàng đừng đi.

Hạ Lan Trạc:......

Người lớn như vậy rồi, cả ngày làm nũng.

Không có cách nào, dù sao cũng mệt mỏi, có người ôm liền cứ hưởng thụ đi.

Hạ Lan Trạc nhéo nhéo cằm Đệ Ngũ Khuyết, không đi, vòng cổ nàng dựa vào trong ngực nàng.

Tinh thần lực phóng thích quá nhiều, nàng rất mệt, mặc dù thanh âm Tiểu cô cô của Đệ Ngũ Khuyết ồn ào, nhưng nhiệt độ cơ thể Đệ Ngũ Khuyết lại rất thoải mái, làm nàng an tâm mà rơi vào giấc mộng.

Không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại.

Giường không có hơi ấm, không có Đệ Ngũ Khuyết ôm ấp, nàng cảm nhận được cơn lạnh từ dưới đất, người run lên vì lạnh.

"A Khuyết?"

Hạ Lan Trạc gọi một tiếng, không ai đáp.

Hạ Lan Trạc trở mình, không để ý.

Đứa nhỏ này suốt ngày không chịu ngồi yên, mỗi ngày như thể có sức mạnh sắt thép, luôn muốn chạy, chỉ cần phát hiện điều gì mới mẻ là lại thích đi ra ngoài, lang thang khắp nơi.

Nằm một lát, nghĩ đến con dị thú kia, tim bị thúc giục đập nhanh vài cái, Hạ Lan Trạc xoay người ngồi dậy.

Gửi tin nhắn cho Đệ Ngũ Khuyết, hỏi nàng đi đâu vậy.

Đợi một lát, không thấy hồi âm.

Ngược lại nhận được một phong tin nhắn khác.

Hạ Lan Trạc nhìn thoáng qua, cảm xúc phiền chán dâng lên.

Nhưng nàng không thể không đi.

Tùy ý mặc bộ quần áo, đi lên tầng cao nhất.

Đẩy cửa phòng tầng cao nhất ra, đầu tiên cảm nhận được không khí hôm nay không quá giống bình thường.

Hạ Lan Trạc chậm rãi xuyên qua huyền quan đi đến sảnh ngoài, phát hiện Hướng Tri Phiên cùng Lận Vịnh Minh cũng đang ở đây.

Khó trách trong không khí tràn ngập một cổ mùi hôi làm người không vui.

Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Hướng Tri Phiên.

Nàng biết A Ban mất tích chỉ có Hướng Tri Phiên biết được, A Ban chính là bị hắn khống chế, giấu ở đại địa mênh mông nơi nào đó ở Bắc Cảnh.

Dưới cặp kính bảo vệ mắt, Hạ Lan Trạc giấu đi ánh mắt sắc bén đầy sát ý, lướt qua Hướng Tri Phiên, yên lặng mà thu liễm.

Hướng Tri Phiên cũng có tinh thần lực cấp S, nếu sát ý quá nặng, rất dễ dàng bị hắn phát hiện.

Nàng đã bí mật thuê một đội thợ săn tiền thưởng, kết hợp nhân công và máy móc trinh sát, ngày đêm tìm kiếm A Ban ở Bắc Cảnh.

Nhất định có thể tìm được A Ban.

Trước mắt, nàng cần nhẫn nại.

Vạn tiễn xuyên tâm cũng phải đợi đến khi vạn mũi tên cắm vào thân thể.

Chịu đựng.

Người truyền tin cho nàng là Khang Dật, chắc là lại có chuyện gì muốn sai khiến nàng, lười hỏi nhiều.

Hạ Lan Trạc vừa muốn đứng sang một bên, Hướng Tri Phiên nhìn về phía nàng, nói:

"Tới đây."

Hạ Lan Trạc đi đến trước mặt hắn, nhờ kính bảo vệ mắt che giấu ánh nhìn vào trong phòng.

Lý Cực không có ở đây.

Hướng Tri Phiên cầm một tấm thiệp màu đỏ, đưa cho Hạ Lan Trạc.

Hướng Tri Phiên nói: "Đây là thiệp mời cho ngươi."

Hạ Lan Trạc nhất thời không nhận.

Hướng Tri Phiên cười nói: "Điện hạ và An Vương phi đã chọn được ngày lành đại hôn. Ngươi và An Vương phi quen biết đã lâu, ngày đại hôn, ngươi chắc chắn là khách quý."

Từ nghi hoặc ban đầu, sau khi suy nghĩ thông suốt một vài khả năng, Hạ Lan Trạc bỗng cảm thấy như có một cú đấm mạnh giáng vào lòng mình.

Mở thiệp mời ra, bên cạnh chữ "Lý Cực" là ba chữ vô cùng quen thuộc với nàng —— Đệ Ngũ Khuyết.

Sợi dây thần kinh mỏng manh trong nàng ngay lập tức vỡ tan một góc.

Thanh âm của Hướng Tri Phiên rất xa xôi. Mơ hồ.

"Có thể trói buộc Đệ Ngũ thị đích nữ, bản lĩnh không nhỏ, điện hạ không uổng công coi trọng ngươi......"

......

Chỉ đưa cho nàng tấm thiệp mời này, rồi để nàng rời đi.

Hạ Lan Trạc cả quá trình không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, lúc đi về phía cửa, tầm nhìn không thể khống chế mà dao động.

Thậm chí không thể nắm lấy tay nắm cửa.

Hô hấp quá nhanh.

Cố gắng đè nén, áp xuống, không để lộ ra nửa điểm chân tình.

Đây là một thử thách, giống như những lần Lý Cực thử thách nàng trước đây, thử xem tình cảm của nàng dành cho Đệ Ngũ Khuyết là thật hay giả, sâu đậm hay không.

Những thử thách đối với nàng đều chỉ là thuận nước đẩy thuyền, việc Hướng Tri Phiên làm lớn như vậy, mục đích chính là kiềm chế Lý Cực.

Lý Cực lúc này đã mê muội đến cuồng si vì người trong lòng, gần như chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Kế hoạch mà lão thiến cẩu kia đã trù tính suốt nhiều năm rất có khả năng sẽ thất bại ngay tại thời khắc mấu chốt.

Hạ Lan Trạc tự nhủ với lòng mình, không có gì, hết thảy đều còn có đường cứu vãn.

Điều chỉnh lại nhịp tim, cuối cùng cũng mở cửa ra.

Nhưng, vì sao nàng lại nhìn thấy Đệ Ngũ Khuyết ở ngoài cửa?

Là do ảnh hưởng việc cưỡng chế phóng thích quá nhiều tinh thần lực khiến đại não "sos", hay là Hướng Tri Phiên đang tạo ảo giác cho nàng?

Khi nàng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp với nụ cười vĩnh viễn tươi tắn của Đệ Ngũ Khuyết chứa đầy nước mắt, đối diện với nàng đang lã chã rơi lệ, cảm giác chua xót mãnh liệt do tim bị đè ép nói cho nàng biết ——

Đây là sự thật.




Chú thích:

"Lão thiến cẩu" (老阉狗): "Chó già bị thiến"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro