
Chương 90: 🔥
Bắc Trấn Phủ Tư công việc bận rộn, huống chi Ninh Thanh Ca vừa mới nghỉ hai ngày liền, nên vừa tiễn nhóm người Diệp Lưu Vân đi xong, nàng cũng chẳng kịp đưa Thịnh Thập Nguyệt về phủ, đã phải lập tức lên đường quay lại nha môn tiếp tục công việc.
Mãi đến giờ Thân, nàng mới thoát thân trở về.
Vừa bước vào phủ, Ninh Thanh Ca đã phất tay gọi người hầu đến hỏi.
“Điện hạ thế nào rồi?”
Người hầu cung kính hành lễ, rồi lắc đầu thở dài: “Điện hạ vẫn đang buồn bã, cùng Tiểu Hoa Sen ngồi ở hành lang bên hồ, đã một lúc lâu rồi.”
Ninh Thanh Ca khẽ nhíu mày, bước nhanh về phía ấy.
Vừa đến hành lang, xuyên qua lớp mành lụa trắng, liền nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Vị tổ tông kia đang dựa trên ghế bập bênh, cùng Tiểu Hoa Sen ngồi xếp bằng bên cạnh. Một lớn một nhỏ đều cúi đầu, hai tay cầm một chiếc bánh có phần cháy xém, vẻ mặt uể oải. Thỉnh thoảng gặm hai miếng, lại vì bánh quá cứng mà không ăn nổi, mặt mày càng thêm u ám.
Ninh Thanh Ca ban đầu còn có chút lo lắng, nhìn kỹ rồi lại suýt bật cười.
Cũng không rõ hai người này là vì Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh rời đi mà buồn, hay là vì bánh trung thu quá cứng nên đau khổ.
“Điện hạ.” Nàng bước lên vài bước, nhẹ giọng gọi.
Thịnh Thập Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, hừ hừ hai tiếng coi như đáp lại.
Tiểu Hoa Sen thì ngoan ngoãn đứng lên chào: “Phu nhân.”
“Đã bảo gọi là tỷ tỷ.” Thịnh Thập Nguyệt giơ tay chọc chọc má đứa nhỏ.
Không rõ tiểu gia hỏa này học ở đâu, lúc nào cũng nghiêm chỉnh quy củ, không giống trẻ con chút nào.
Tiểu Hoa Sen nghiêng đầu nhìn nàng, rồi lập tức đổi giọng.
“Điện hạ.”
Ngoài miệng thì quy củ, nhưng bản chất lại cứng đầu chẳng kém ai.
Thịnh Thập Nguyệt bĩu môi, duỗi tay kéo Ninh Thanh Ca lại gần, kéo người ngồi nghiêng lên đùi mình.
Ninh Thanh Ca dĩ nhiên không từ chối.
Ghế bập bênh đung đưa, nhưng Thịnh Thập Nguyệt lập tức dùng chân giữ chặt lại, rồi không cần buông bánh trong tay, vô cùng thuần thục mà ôm lấy eo đối phương, nửa thân mình dán sát vào Ninh Thanh Ca, giọng mềm nhũn đầy uể oải.
“Sao nàng về sớm vậy?”
Ninh Thanh Ca chưa vội trả lời, mà nhìn xuống chiếc bánh trong tay nàng hỏi: “Đây là gì?”
Nhắc đến chuyện thương tâm, cả Thịnh Thập Nguyệt và Tiểu Hoa Sen đồng loạt thở dài, rồi cùng cúi đầu, trông vừa đáng thương vừa buồn khổ.
Ninh Thanh Ca không hiểu đầu đuôi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Bánh này có vẻ hơi cứng, điện hạ vẫn nên ăn ít thôi, kẻo đầy bụng lại khó chịu.”
Thịnh Thập Nguyệt nhéo nhéo cái bánh trong tay.
Nàng vốn kén ăn, ngay cả cơm thường ngày cũng phải chọn loại gạo tốt nhất. Nếu ăn không vừa miệng, dù đói cũng chẳng buồn cắn một miếng.
Cái bánh này lớp ngoài cháy sém, bên trong trông cũng không mềm, điểm có thể khen duy nhất chắc là hoa văn bên ngoài miễn cưỡng nhìn ra là bánh trung thu.
“Không được, ta phải ăn hết.” Thịnh Thập Nguyệt lắc đầu kiên quyết.
Tiểu Hoa Sen cuối cùng cũng mở lời giải thích: “Đây là Xích Linh tỷ tỷ học mấy ngày mới làm ra được. Ban đầu định trung thu mang đến cho chúng ta nếm thử.”
Nghe đến cái tên quen thuộc ấy, mặt mày Thịnh Thập Nguyệt lại trĩu xuống, càng thêm u uất.
Ninh Thanh Ca đưa tay vuốt tóc nàng, tỏ ý an ủi.
Tiểu Hoa Sen làm như không thấy, lại tiếp lời: “Nhưng Xích Linh tỷ tỷ sợ tay nghề mình quá kém, ăn vào sẽ đau bụng, nên cuối cùng không mang ra.”
Chẳng trách hai người này giờ lại ôm bánh trung thu gặm, đầy bi thương.
Ninh Thanh Ca bất đắc dĩ, tay dừng lại sau gáy Thịnh Thập Nguyệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đốt xương an ủi.
Nói rồi, Tiểu Hoa Sen lại cắn thêm một miếng bánh. Nhưng răng nàng đang thay, răng cửa và răng nanh đều trống, chỉ còn vài chiếc răng còn nhai được, nên mỗi lần ăn là phải rất khó khăn mà nghiến ra chút vụn.
Vừa buồn cười lại vừa xót xa.
Nàng còn nhỏ, ngày thường luôn đi theo Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh, ngủ cùng họ, luyện võ cùng họ, đưa đón đến trường, mối quan hệ vì vậy mà trở nên rất thân thiết.
Vì thế, đêm qua nàng đã khóc một hồi lâu. Sáng nay khi hai người kia rời đi, sợ nàng buồn thêm, nên cố tình không đánh thức, âm thầm lặng lẽ mà đi.
“Xích Linh tỷ tỷ tay nghề tệ thật…”
Nàng vừa đáng thương vừa oán trách.
Thịnh Thập Nguyệt cũng gật đầu phụ họa, rồi cả hai lại đồng loạt gặm thêm một miếng bánh trung thu.
Bên hồ nước, cành khô lá úa rơi đầy, phản chiếu bóng lác đác dưới mặt nước. Trên đình có ống trúc dẫn nước, từng giọt chảy tí tách qua lỗ nhỏ, tạo thành một màn mưa mát lạnh.
Ghế bập bênh lại khẽ lắc, phát ra tiếng “cót két”. Tiểu hài tử bên cạnh nhăn mặt, buông chiếc bánh trung thu xuống.
Thịnh Thập Nguyệt mặc đạo bào màu nhạt, ôm trong lòng Ninh Thanh Ca vận quan phục đỏ.
Ba người đều có dung mạo xuất chúng, đứng nhìn từ xa, hệt như một bức tranh thủy mặc được tỉ mỉ vẽ nên.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Tiểu Hoa Sen đứng dậy, phủi tay rồi nhìn Thịnh Thập Nguyệt hỏi: “Điện hạ có muốn uống nước không? Bánh trung thu này thật khó ăn.”
Thịnh Thập Nguyệt gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Kêu người khác lấy là được.”
Tiểu Hoa Sen chống nạnh nói ngay:
“Không được! Lưu Vân tỷ tỷ và Xích Linh tỷ tỷ dặn rồi, lúc các tỷ ấy không ở đây, ta phải chăm sóc thật tốt cho ngươi!”
Nói xong liền quay người chạy đi, sợ Thịnh Thập Nguyệt ngăn lại.
Còn Thịnh Thập Nguyệt, trong lòng càng thấy khó chịu…
Nàng ôm lấy Ninh Thanh Ca, vùi đầu vào lòng người kia, giọng trầm thấp buồn bã: “Ta tưởng là các nàng…”
Rốt cuộc thì từ nhỏ đã thân thiết như hình với bóng, không giống như Mạnh Thanh Tâm chỉ đùa giỡn xong rồi bỏ đi. Nam Cương thì xa xôi, lại liên miên chiến sự, ngày trở về thực sự rất khó nói trước.
Ninh Thanh Ca bỗng hỏi lại một câu, giọng vô cùng nhẹ nhưng lại đầy hàm ý: “Tưởng ai?”
Thịnh Thập Nguyệt nhất thời ngẩn người, không hiểu vì sao lại bị hỏi như vậy, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt lam như đá quý, lại mang theo vẻ ấm ức như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Gương mặt Ninh Thanh Ca vẫn dịu dàng, lời định nói đã đến đầu lưỡi nhưng cuối cùng lại không nói ra. Nàng chỉ lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe môi Thịnh Thập Nguyệt, bất đắc dĩ than: “Dính bẩn rồi.”
Thịnh Thập Nguyệt vốn đang rất buồn, trong lòng tuy hiểu Ninh Thanh Ca không hề trách mắng gì, nhưng hốc mắt vẫn đỏ hoe. Giờ phút này nàng yếu ớt đến cực điểm, không chịu nổi dù chỉ một lời khiến lòng tổn thương, nhất là từ người gần gũi nhất.
“Ninh Thanh Ca!” Nàng hơi cao giọng, nhưng lại chẳng có chút uy hiếp nào, giống như giận dỗi hơn là tức giận.
Ninh Thanh Ca đương nhiên nhận ra cảm xúc nàng đang dao động, vội dịu giọng: “Được rồi, được rồi, không trách nàng nữa.”
“Ta sai rồi, được chưa?”
Lời xin lỗi đến nhanh như chớp, không phải vì Ninh Thanh Ca thực sự sai, mà vì người đối diện quá mong manh lúc này.
Chuyện buồn cười là Thịnh Thập Nguyệt càng tỏ ra ấm ức, lại càng không chịu khóc. Nếu không dỗ dành thì nàng gồng mình chịu đựng, nước mắt chỉ lưng tròng. Nhưng một khi bị dỗ, nước mắt lại như vỡ bờ, tuôn ra không ngừng.
Hiện tại nàng chính là như vậy, hốc mắt đỏ hoe, màu phấn quanh mắt nhòe đi, giọt nước long lanh ngưng nơi khóe mi, rồi tí tách rơi xuống.
Mà nàng khóc thì thôi đi, lại còn nhấp môi, đôi mắt như bảo thạch trừng trừng nhìn Ninh Thanh Ca, làm ra vẻ kiên cường cứng cỏi, lại càng khiến người ta không nỡ trách.
Ninh Thanh Ca chỉ có thể bất lực, những cách dỗ dành từng dùng đều vô dụng. Đành vươn tay, ôm lấy cổ nàng kéo vào lòng.
“Làm sao lại thích khóc thế chứ? Giọng nói trầm mềm, thấm nhu tình như nước.
Thịnh Thập Nguyệt bị ôm rồi mà vẫn còn giận, vừa tức vừa tủi thân, nước mắt càng rơi dữ dội.
Ninh Thanh Ca cúi đầu muốn hôn nàng, Thịnh Thập Nguyệt lập tức nghiêng mặt tránh đi, vô cùng cứng rắn.
“Tiểu Cửu?” Ninh Thanh Ca gọi, giọng mềm nhẹ như tơ.
Thịnh Thập Nguyệt nuốt nghẹn một hơi, bật ra một câu: “Nàng gọi ai?”
Giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân chọc giận, mặc người gọi thế nào, nó cũng quay lưng lại, dùng cái mông đối diện.
Nhưng mèo nhỏ thì vẫn có cách dỗ, chỉ cần bế vào lòng, dỗ dành thật mềm mỏng, ôm thân rồi nựng một chút là sẽ ngoan lại ngay. Tổ tông này, tính khí tuy lớn, nhưng thật ra dễ dỗ vô cùng.
Ninh Thanh Ca ôm ngang người nàng, áp lên ghế bập bênh.
Ghế gỗ nhẹ nhàng lay động theo trọng lượng hai người. Còn chưa ổn định, Ninh Thanh Ca đã đè xuống thêm một lần nữa.
“Đừng giận nữa, được không?” Nàng ngửa đầu, hôn lên khóe môi ướt át của Thịnh Thập Nguyệt, nếm thấy vị mặn và ngọt quyện vào nhau.
Thịnh Thập Nguyệt định quay mặt đi, lại bị giữ chặt. Ninh Thanh Ca rơi xuống từng nụ hôn vụn vặt, dịu dàng không chịu được, đôi mắt nhìn nàng đầy trìu mến, dịu dàng như nước.
“Ta sai rồi.”
Trán hai người kề nhau, ánh mắt giao nhau thật gần.
“Tiểu Cửu…” Ninh Thanh Ca gọi kéo dài, hai chữ mà ngân ra thành trăm nghìn tầng sóng.
Lông mi Thịnh Thập Nguyệt run lên, nước mắt lại rơi xuống một giọt. Nàng định nói gì đó, nhưng chợt ngửi được mùi quả vải thoang thoảng, sững người, ngẩng lên nhìn Ninh Thanh Ca đầy kinh ngạc.
Người nọ chẳng hề xấu hổ, chỉ hôn nhẹ môi nàng, cười nói: “Không còn cách nào khác, vì Tiểu Cửu của chúng ta đáng yêu quá mức.”
Ai lại đi làm chuyện ấy khi người ta còn đang khóc chứ?
Thịnh Thập Nguyệt nghiến răng.
“Ninh Thanh Ca, nàng thật quá đáng!”
Giọng nghèn nghẹn, mang theo tiếng nức nở, càng khiến nàng trông trẻ con và yếu đuối hơn.
Người kia không chút do dự thừa nhận: “Ừ, ta quá đáng.”
Ninh Thanh Ca cúi xuống, cạy môi nàng ra, lại lặp lại lần nữa: “Là vì Tiểu Cửu quá đáng yêu.”
Giọt nước mắt tan vào giữa môi lưỡi, bị nghiền nát, hóa thành vị mằn mặn xen lẫn ngọt dịu trong nụ hôn sâu.
Chiếc ghế bập bênh tre lắc lư kẽo kẹt, từng sợi tóc vương vào khe, thỉnh thoảng bị giật đau, nhưng còn chưa kịp bực thì đã bị cảm xúc dịu dàng che lấp.
Quần áo đã xộc xệch, ngón tay luồn qua mái tóc mềm. Hơi thở quyện hòa, sát gần trong từng động tác.
Thịnh Thập Nguyệt vẫn chưa ngừng khóc, lần nào cũng vậy, đã khóc thì không thể ngừng, dù có bị dời chú ý cũng không ngăn được giọt lệ rơi rơi.
Cuối cùng thành ra mặt nàng ướt, chóp mũi ướt, cả môi cũng ướt, vương mùi ngọt nhẹ của nước mắt, mềm mại đến lạ.
“Tiểu Hoa Sen lát nữa còn tới…” Thịnh Thập Nguyệt gắng gượng giữ chút lý trí cuối cùng.
“Vậy nhanh một chút.” Ninh Thanh Ca kéo tay nàng đặt xuống dưới, giọng trầm khàn run run.
Thu sang se lạnh, gió lướt mặt hồ gợn sóng từng vòng. Tiếng nước róc rách, nhịp nhàng vang vọng.
Xa xa, ánh chiều tà rơi nghiêng, va vào tán lá vàng đang nổi trên mặt hồ.
Một chú cá tưởng là thức ăn, ngoi lên cắn phải lá cây, tức giận phun ra, bọt nước tung tóe.
Bạn cá phía sau phe phẩy đuôi, như đang chọc ghẹo.
Ê a, ê a…
Chiếc ghế bập bênh cọt kẹt không dứt, không trách nó oán giận, ai bảo bị hai người cùng đè lên.
Dù quần áo còn nguyên, nhưng hai người cũng không dám buông thả quá mức. Thanh âm đều bị nén lại, chỉ vang lên bên tai Thịnh Thập Nguyệt.
Không biết nàng nghĩ gì, bỗng dẫm chân xuống đất, khiến chiếc ghế trúc nghiêng mạnh, tiếng nước càng lớn, khó khống chế hơn.
Hơi thở Ninh Thanh Ca khựng lại, siết lấy cổ nàng, lông mày hơi nhíu như vừa kìm nén, lại như thúc giục.
Giọt lệ rơi xuống, lần này là ở khóe mắt Ninh Thanh Ca.
Hơi thở hỗn loạn, nàng vừa hôn lên má, vành tai Thịnh Thập Nguyệt, vừa thì thầm: “Đừng nghĩ gì cả, Tiểu Cửu…”
“Tiểu Cửu chỉ cần nghĩ đến ta.”
Chẳng bao lâu sau, lời nói kia cũng tan theo tiếng nước, hóa thành những tiếng nức nở mềm nhẹ đứt quãng.
Thịnh Thập Nguyệt một khi đã nếm được sự ngọt ngào trong chuyện ấy, liền không cam lòng dễ dàng dừng lại. Nàng liên tục đẩy cái ghế tội nghiệp kia trượt về phía trước, khiến nó lắc lư không ngừng. Khổ nhất vẫn là Ninh Thanh Ca, nàng bị túm lấy cổ áo, tay chân mềm nhũn ngã xuống, hết lần này tới lần khác bị ép buộc thuận theo.
Âm thanh va chạm và tiếng rên rỉ truyền ra xa, rồi lại đột ngột ngừng lại.
Lúc này, Tiểu Hoa Sen đang bưng hai chén nước mật ong, ngửa đầu nhìn người hầu đối diện đầy bất mãn, nói:
“Ta muốn vào trong, đưa nước mật ong cho điện hạ.”
Người hầu lộ vẻ khó xử, lại không biết giải thích thế nào cho ổn, chỉ đành cản lại một câu: “Ngươi cứ đợi một chút đã…”
“Vì sao phải đợi? Điện hạ chẳng phải đang khát nước sao?” Tiểu nha đầu cố chấp, thật sự khó mà khuyên can.
Người hầu đau đầu muốn chết, há miệng định nói lại thôi, chỉ có thể lựa lời: “Nói chung ngươi đừng vào, điện hạ và phu nhân đang bận việc…”
Tiểu Hoa Sen tức tối: “Ngươi tránh ra, ta muốn gặp điện hạ và phu nhân!”
Nàng còn bổ sung thêm một câu:
“Bánh trung thu của ta còn để bên trong, ta cũng muốn lấy về.”
Người hầu lau mồ hôi trán, trong lòng không ngừng gọi thầm tên của Lưu Vân và Xích Linh, chỉ hận hai người kia không ở đây giúp đỡ. Nhưng trên mặt vẫn phải cứng rắn chịu trận, tốn biết bao công sức mới có thể dỗ dành vị tiểu tổ tông này đi chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro