Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108


Khi Thịnh Thập Nguyệt và nhóm của nàng nghe được tin tức tạo phản, thì đã là sáng sớm ngày thứ ba sau đó.

Hai người vừa mới tỉnh lại, cả đêm mệt mỏi khiến Thịnh Thập Nguyệt không thể nào nhúc nhích nổi, giãy giụa mãi cũng không đứng dậy được, mí mắt vừa sụp xuống đã muốn ngủ tiếp. Nhưng vừa lim dim, chốc lát lại bị giật mình tỉnh dậy, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần.

Ninh Thanh Ca ngồi bên mép giường nhìn đến xót xa, bèn duỗi tay che đôi mắt của Thịnh Thập Nguyệt lại, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngày hôm nay không có chuyện gì quan trọng, điện hạ nghỉ thêm một lát. Đợi ta thu xếp xong sẽ gọi nàng dậy."

Nghe đến câu đó, Thịnh Thập Nguyệt như bị điểm trúng huyệt ngủ, lập tức ngừng giãy giụa, hơi thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ.

Ninh Thanh Ca không rút tay ra, biết chỉ cần nàng buông tay, người kia sẽ lại lập tức tỉnh dậy. Thế là nàng ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ che ánh sáng cho Thịnh Thập Nguyệt.

Lông mi buông xuống, ánh mắt hạ thấp, vô thức dừng lại trên khuôn mặt của Thịnh Thập Nguyệt.

Đôi mắt như nước, chứa đựng tia sáng mông lung, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nhẹ.

Người vốn được nuông chiều từ bé như nàng, đến Dương Châu đã chịu không ít cực khổ. Ninh Thanh Ca biết đây là việc trọng đại, nên nàng cũng không hề than vãn một tiếng. Nhưng đôi tay trắng nõn đã bắt đầu sưng đỏ, mắt cá chân trầy xước, sau gót phồng rộp, tất cả đều được Ninh Thanh Ca khắc vào trong lòng.

Có lẽ với người khác, điều này chẳng đáng là gì. Nhưng tại nơi chịu ảnh hưởng nặng nề bởi hồng thủy ngay cả quan binh cũng không có chỗ nghỉ, chỉ đành trải chút cỏ khô thay giường. Vậy mà nàng và Thịnh Thập Nguyệt vẫn được xem là đãi ngộ tốt nhất ở Dương Châu lúc này.

Dù vậy, Ninh Thanh Ca vẫn luôn thấy đau lòng vì nương tử nhà mình.

Ngón tay run run, cào nhẹ lên hàng mi như muốn xua đi cơn ngứa. Làn sương lạnh đầu ngày len lỏi qua khe cửa, bò dọc theo mắt cá chân lên trên, lạnh tê tái.

Ninh Thanh Ca còn chưa kịp cử động, thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người nọ vừa chạy đến trước cửa đã không kịp thở, vội vàng hô lên:

"Đại nhân! Điện hạ!"

Ninh Thanh Ca kcau mày, không vui thoáng hiện trên nét mặt. Nàng hạ giọng, định bảo người kia lui xuống, có gì để sau sẽ bàn. Nhưng người kia đã mở miệng trước, giọng gấp gáp:

"Lục điện hạ... tạo phản rồi!"

Lời vừa dứt, mi mắt của Ninh Thanh Ca lập tức nhấc lên, vẻ không vui tan biến, thay vào đó là nét nghiêm trọng. Chưa kịp nói gì, người nằm trên giường cũng bị đánh thức, tay đã bắt lấy cổ tay nàng, định ngồi dậy, mắt dán chặt về phía cửa, không muốn bỏ sót một chữ nào.

Người ngoài cửa thở hổn hển, tiếp tục nói rõ đầu đuôi:

"Ba ngày trước, Lục điện hạ đột nhiên vào cung. Ngay sau đó, bên ngoài cung truyền đến tiếng binh khí va chạm, tiếng chém giết vang trời. Phải mất một lúc lâu sau, mới biết được Lục hoàng nữ cùng Hoài Nam Vương thông đồng tạo phản. Không biết dùng cách gì, đã sắp xếp tinh binh của phủ Hoài Nam Vương vào trong cung từ trước."

"Lục điện hạ vốn định cầu kiến bệ hạ, nhưng bệ hạ đang phiền lòng nên không chịu gặp. Sau ba lần cầu xin không được, nàng liền hạ lệnh hành động."

Lời vừa dứt, hai người trong phòng đều tỉnh táo hoàn toàn, không còn chút buồn ngủ nào. Ngay cả Thịnh Thập Nguyệt cũng đã đứng dậy, cúi người lắng nghe từng lời, không dám lơ là.

Tuy nàng không hiểu rõ vì sao Lục hoàng tỷ đột nhiên phản bội, nhưng cũng có thể đoán được ý đồ, chỉ là muốn bắt lấy bệ hạ trước, rồi dùng quân đội phong tỏa hoàng cung, tạo thế uy hiếp. Mọi thứ vốn được nàng ta an bài chu đáo, nào ngờ bệ hạ hôm đó lại không chịu gặp, khiến kế hoạch đổ bể, chỉ đành liều lĩnh động thủ.

Nghĩ đến đây, Thịnh Thập Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Người ngoài cửa không biết biểu cảm bên trong ra sao, lại nói tiếp:

"May là có Ngự Lâm Quân liều chết bảo vệ bệ hạ. Đúng lúc ấy, Võ An Quân cũng dẫn binh trở về!"

"Cái gì?! Tiểu dì ta đã về đến Biện Kinh rồi?" Thịnh Thập Nguyệt không kìm được thốt lên.

Trước đó, họ đã biết tin Diệp Nguy Chỉ an toàn trở về, nhưng vì Dương Châu việc nhiều, trạm dịch bị ảnh hưởng bởi nạn lũ nên thông tin truyền chậm. Theo lý, phải đến đầu mùa hạ binh mã của Võ An Quân mới kịp trở lại kinh thành. Thế mà giờ lại về nhanh như vậy?

Thịnh Thập Nguyệt thoáng thấy điều gì đó không ổn, liền cau mày.

"Đúng vậy," Người kia đáp, rồi tiếp:
"Nhưng lúc Võ An Quân đến nơi, Lục điện hạ đã dẫn người bao vây Trích Tinh Lâu."

"Hiện tại, tình thế trong cung là, Mạnh đại nhân dẫn Ngự lâm Quân cố thủ bên trong Trích Tinh Lâu bảo vệ bệ hạ, còn Lục điện hạ cùng người của nàng bao vây bên ngoài, muốn xông vào nhưng lại kiêng kỵ Võ An Quân đang mai phục ở lớp ngoài cùng. Võ An Quân cũng không dám tùy tiện hành động, sợ ép Lục điện hạ nổi điên làm hại đến bệ hạ."

"Ba phe kiềm chế lẫn nhau, tình hình rơi vào bế tắc."

Thịnh Thập Nguyệt và Ninh Thanh Ca đều khẽ thở phào nhẹ nhõm - nếu Thịnh Hiến Âm thực sự may mắn thực hiện được âm mưu kia, thì mọi chuyện có thể đã thật sự kết thúc rồi.

Người kia nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Võ An Quân đại nhân sai người truyền lời, bảo điện hạ sớm trở về kinh, đừng chậm trễ nữa."

Thịnh Thập Nguyệt hơi sững lại, rồi lập tức hiểu ra, liền gật đầu đáp ứng.

Mẫu hoàng thân thể vốn đã không tốt, lâu nay hoàn toàn dựa vào Hàn Thực Tán gắng gượng chống đỡ. Giờ lại bị Lục hoàng nữ dọa một phen như vậy, không biết còn có thể tiếp tục trụ vững được bao lâu. Nàng cần phải sớm trở về để chuẩn bị sẵn sàng mọi việc.

Trong lúc Thịnh Thập Nguyệt đang xoay người, ánh mắt vô tình lướt qua Ninh Thanh Ca - người kia vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, như thể từ lâu đã đoán trước được mọi việc, so với Thịnh Thập Nguyệt còn trấn định hơn rất nhiều.

Thịnh Thập Nguyệt không khỏi kinh ngạc, cất tiếng hỏi: "Ninh Vọng Thư, có phải nàng đã..."

Lời nàng còn chưa dứt, nhưng âm cuối lượn lờ nghi hoặc cũng đủ để Ninh Thanh Ca hiểu rõ.

Ninh Thanh Ca khẽ gật đầu, dịu dàng giải thích: "Đúng là ta đã đoán được phần nào, chỉ không ngờ Lục điện hạ lại ra tay vội vàng đến vậy."

Thịnh Thập Nguyệt im lặng không nói gì, nghi hoặc nhìn nàng - rõ ràng hai người cùng rời kinh đến Dương Châu, nàng làm sao lại có thể đoán được chuyện xảy ra trong Biện Kinh?

Người đưa tin đứng bên liền giải thích thay: "Điện hạ còn nhớ ngọc ấn kia chứ?"

Thịnh Thập Nguyệt nhất thời chưa hiểu, nhưng vẫn gật đầu: "Là cái của Lục hoàng tỷ sao? Không phải ngươi đã lấy rồi à?"

Việc này phải nói từ trước - sau khi rời khỏi, Thịnh Thập Nguyệt nghe tin Ninh Thanh Ca muốn điều tra lại vụ trẻ con bị lừa bán, liền đem hết mọi chuyện từng xảy ra kể lại cho nàng, ngay cả những món đồ như ngọc ấn cũng giao cả.

Lúc này Ninh Thanh Ca lại nhắc đến chuyện đó...

Thịnh Thập Nguyệt không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Thấy nàng đang nghiền ngẫm, Ninh Thanh Ca liền nhẹ giọng giải thích:
"Khi rời kinh, ta đã sai người lựa thời điểm thích hợp, bí mật đưa ngọc ấn vào tay Hứa Chính Minh."

"Hứa Chính Minh?" Chuyện gần đây quá nhiều, nhất thời Thịnh Thập Nguyệt cũng không nhớ ra người đó là ai. Tạm ngừng một lát mới sực nhớ lại, càng thêm nghi hoặc: "Chuyện này thì có liên quan gì đến Lục hoàng tỷ tạo phản?"

Ninh Thanh Ca không hề giấu diếm, đem mọi chuyện chậm rãi kể lại cho nàng nghe.

Nàng nói: "Lục điện hạ bề ngoài thì ôn hòa, hiền hậu, nhưng thực chất tính tình cố chấp, lòng dạ hẹp hòi. Trước kia bệ hạ bệnh nặng, Bát điện hạ thất thế, nàng chiếm ưu thế lớn, đã sớm coi ngôi vị hoàng đế như vật trong tay."

"Nhưng giờ bệ hạ nhờ Hàn Thực Tán, tinh lực dần khôi phục, không chỉ tái nắm triều chính, mà còn ra tay đàn áp Lục và Bát hoàng nữ suốt mấy tháng nay. Trong mắt Lục hoàng nữ, ngôi vị hoàng đế ngày một xa vời. Nàng lo sợ bất an, lại có Hoài Nam Vương dã tâm bừng bừng đứng sau hậu thuẫn..."

Nghe đến đây, Thịnh Thập Nguyệt đột nhiên ngắt lời: "Hoài Nam Vương?"

Ninh Thanh Ca gật đầu, chậm rãi nói:
"Hoài Nam Vương vốn dã tâm cao ngất, năm đó thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, vẫn luôn không chịu cam tâm. Giờ lại nhúng tay vào việc tranh vị, dĩ nhiên muốn gỡ gạc lại thất bại trước đây."

"Vậy nên nàng đoán rằng, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách để khuyến khích Lục hoàng tỷ đoạt lấy ngôi vị?"
Thịnh Thập Nguyệt lộ vẻ bừng tỉnh.

Ninh Thanh Ca khẽ gật đầu, nói tiếp:
"Hơn nữa, Bắc Trấn Phủ Tư vẫn đang điều tra vụ trẻ con bị bán. Nếu thực sự lần ra được manh mối liên quan tới Lục điện hạ, thì tất nhiên sẽ gây chấn động lớn, càng làm hại đến thanh danh."

"Còn Hứa gia, vì sự việc trước đó, nàng ta vốn đã sinh nghi, không còn xem hứa gia là trợ lực. Tự thấy mình bề ngoài tuy sáng chói, nhưng thực tế chẳng khác nào Bát hoàng nữ, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng."

"Thêm vào đó, trong cung lại truyền tin bệ hạ có thêm con nối dõi, phá tan hy vọng của họ về một vị đế vương đã suy yếu. Võ An Quân đại nhân lại bình an trở về..."

Ninh Thanh Ca liếc mắt nhìn Thịnh Thập Nguyệt một cái đầy ẩn ý.

Người kia gương mặt đầy tự tin, như học sinh giỏi được điểm cao, nghiêm chỉnh đáp lời: "Tiểu dì thương ta nhất, thấy ta ra sức tranh đoạt ngôi vị, tất nhiên sẽ ra tay tương trợ. Như vậy thì Lục hoàng tỷ càng rời xa ngai vàng."

Ninh Thanh Ca nhẹ nhàng nắm tay Thịnh Thập Nguyệt, nhéo một cái để khích lệ.

Người nọ liền nhoẻn miệng cười, như chú cún lớn được cho khúc xương, nếu không phải đang bàn việc lớn, e rằng đã nhào vào lòng Ninh Thanh Ca đòi cưới gả mất rồi.

Ninh Thanh Ca thu ánh mắt lại, tiếp lời: "Cái ngọc ấn kia chính là cọng rơm cuối cùng khiến Lục điện hạ sụp đổ."

Thịnh Thập Nguyệt gật đầu tán đồng. Thấy Ninh Thanh Ca đã giảng giải xong, nàng liền áp sát, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi nàng, mỉm cười nói:
"Ta có Ninh tiên sinh, thì so với tất cả mưu sĩ dưới trướng Lục hoàng tỷ, Bát hoàng tỷ đều hơn hẳn."

Thịnh Thập Nguyệt gần đây thường hay như vậy, mỗi lần Ninh Thanh Ca phân tích chuyện lớn rõ ràng đâu ra đấy, nàng lại lập tức nói những lời ngọt ngào như khen thưởng trẻ con, cứ một lần giảng dạy liền thưởng một viên kẹo.

Vị lớn tuổi kia sao lại không hiểu được? Nhưng vẫn phối hợp với tiểu hài tử kia, thấy gương mặt đang nghiêm túc lập tức giãn ra, Ninh Thanh Ca cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên môi Thịnh Thập Nguyệt như đáp lại.

Ngoài mặt thì là thuận theo, nhưng trong lòng Ninh Thanh Ca lại vô cùng vui mừng - Thịnh Thập Nguyệt đã chịu mở lòng nói những lời như vậy, chứng tỏ tình cảm rất thật.

"Ngày mai chúng ta khởi hành hồi kinh chứ?" Thịnh Thập Nguyệt hỏi.

Giờ phút này đã cách chuyện ở huyện Giang Khẩu khoảng một tháng. Ngụy Oánh mđã được an táng ở ngoài Thái Nữ miếu, Thịnh Thập Nguyệt từng định sai người trùng tu lại Thái Nữ miếu, nhưng suy nghĩ mãi rồi lại gác việc này sang một bên.

Còn nhóm người Đỗ Đình Hiên sớm đã bị Cẩm Y Vệ xử lý, tài sản tịch thu toàn bộ dùng vào cứu tế. Cũng nhờ khoản tiền đó, Kha Hi mới có đủ ngân sách, tập hợp nhân lực để bắt đầu trùng tu đê điều.

Chỉ tiếc là do huyện Giang Khẩu bị tàn phá nặng nề, công trình đê điều phải chọn lại vị trí, nghe nói phải mất vài năm mới có thể hoàn thành.

Thịnh Thập Nguyệt và Ninh Thanh Ca đều rất tin tưởng con người của Kha Hi, nên hoàn toàn yên tâm giao phó chuyện này cho nàng.

Hiện tại, toàn bộ đội ngũ quan lại ở Dương Châu đã được thay đổi, tất cả đều là những người do Cẩm Y Vệ tuyển chọn, có năng lực và đáng tin cậy. Dù thỉnh thoảng vẫn có chút tính toán riêng, nhưng so với bọn Đỗ Đình Hiên trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều.

Vì vậy, Ninh Thanh Ca và Thịnh Thập Nguyệt cũng không quá lo lắng.

Ninh Thanh Ca gật đầu, tỏ ý tán thành.

Ngay sau đó, Thịnh Thập Nguyệt như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên ngồi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc, vội nói:

"Mẫu thân của Mạnh Tứ Nhi là người đứng đầu Ngự Lâm Quân, giữ chức Chấp Kim Ngô. Sau khi nàng bỏ nhà ra đi, mẫu thân liền cho tất cả con gái còn lại vào Ngự Lâm Quân. Ngươi nói xem, liệu Mạnh gia có chuyện gì không?!"

Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mạnh Thanh Tâm gõ cửa, lớn tiếng gọi:

"Thịnh Cửu, ta phải hồi kinh!"

Sáng sớm hôm sau, đoàn người của Thịnh Thập Nguyệt bỏ lại xe ngựa, thay trang phục nhẹ, cưỡi ngựa gấp rút quay về Biện Kinh.

Dân chúng Dương Châu khi hay tin liền thức trắng đêm chờ tiễn biệt trước nha môn, khắp ngõ lớn hẻm nhỏ đều chật kín người. Có người còn đi theo tiễn đến hơn mười dặm đường, quỳ rạp dưới đất, lớn tiếng cảm tạ Ninh đại nhân và Cửu điện hạ.

Thịnh Thập Nguyệt - người từ trước đến nay luôn bị gán cho tiếng ăn chơi trác táng, bị người đời khinh thường, lần đầu tiên được đối đãi như vậy. Tai nàng đỏ ửng kéo dài đến tận cổ, suốt dọc đường không dám quay đầu lại. Mãi đến khi đã ra khỏi khu dân cư, mới dám dừng ngựa, quay đầu nhìn về phía Dương Châu, nơi giờ đây chỉ còn thấy lờ mờ bóng dáng tường thành phía xa.

Không ai biết nàng đang nghĩ gì. Nàng chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn thật lâu, rồi không chút lưu luyến quay đầu giục ngựa rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#bhtt