Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107: Đáng chết

Tân Nguyện thấy sắc mặt Tần Mộ Thu đã trở nên trắng bệch, nàng do dự chốc lát rồi trực tiếp nắm lấy tay đối phương.

Lòng bàn tay của người này đúng như nàng dự liệu, lạnh buốt đến tận xương tủy.

Tân Nguyện thương tiếc càng thêm siết chặt bàn tay lạnh lẽo ấy, tận lực thả nhẹ ngữ khí: "Chuyện còn chưa xảy ra, ngươi không nên tự trách, hơn nữa, Phùng đại tướng quân vốn là át chủ bài do phụ hoàng để lại cho ngươi, ngươi không nghi ngờ hắn cũng là chuyện thường tình. Nếu không có chuyện của Phùng Chương, có lẽ hắn cũng sẽ không thay đổi như vậy."

Chỉ tiếc hết lần này tới lần khác, Phùng Chương không giữ lại được. Một bên là trung quân ái quốc, một bên là cốt nhục ruột thịt, loại lựa chọn này quá mức khảo nghiệm lòng người.

"Bổn cung không sao." Tần Mộ Thu lấy lại tinh thần, giọng điệu vẫn có chút buồn bã: "Kỳ thực khi ngươi nói loại tình huống này có thể xảy ra, bổn cung cũng đã lường trước được rồi."

Nếu không, vừa nãy nàng đã không cố ý để lộ ám chỉ cho Huyền Mặc.

Tân Nguyện sững sờ: "Ngươi đã liệu đến, vậy mà vẫn còn muốn tự mình đi chịu chết?"

Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì, từ đầu đến giờ làm gì cũng chẳng chịu nói cho nàng biết một tiếng, nàng hoàn toàn không biết phải xử trí như thế nào mới tốt.

Tần Mộ Thu liếc mắt nhìn bàn tay hai người vẫn còn nắm lấy nhau, rồi chậm rãi mở miệng nói: "Nếu Phùng Kiên thật sự có ý nghĩ muốn tự lập xưng vương, Huyền Mặc hiển nhiên sẽ lấy mạng hắn."

Mấy vạn Trấn Nam quân thì đã làm sao? Với bản lĩnh của Ám Vệ doanh, muốn giải quyết một mình Phùng Kiên, tuyệt đối không phải chuyện gì khó.

Điều nàng không yên lòng nhất chính là toàn bộ Trấn Nam quân, chủ tướng vừa chết, quân tâm tất nhiên sẽ tan rã, như thế thì còn nói gì đến việc hộ tống nàng hồi kinh, trợ giúp Huệ Giai hoàng muội ngồi lên ngôi vị kia?

Cho nên chưa đến thời khắc cuối cùng, nàng tuyệt đối không muốn ra tay giết chết Phùng Kiên.

Dù cho phải giết hắn, cũng phải đợi đến khi mọi chuyện đều đã kết thúc, cuộc chiến tranh đoạt vương quyền không còn liên lụy đến lê dân bách tính thì khi đó nàng mới sẵn sàng động thủ một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Tần Mộ Thu nhẹ nhàng thở dài: "Hồi kinh rồi, bổn cung không lo Phùng Kiên nữa, nhưng trước khi hồi kinh, nếu hắn thật sự muốn mạng của bổn cung, bổn cung cũng chỉ có thể đưa cho hắn."

Trước mắt chỉ còn lại tình huống tệ nhất, biện pháp tốt nhất chính là dùng mạng của nàng để trấn an Phùng Kiên.

Tân Nguyện nhíu mày đầy vẻ khó chịu: "Nói tới nói lui, ngươi vẫn là muốn tự mình đi tìm cái chết."

Tần Mộ Thu chăm chú nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện một tầng phức tạp: "Bổn cung chưa từng lừa ngươi điều gì, ngược lại là ngươi, nói xem ngươi tính toán chuyện này như thế nào?"

Mơ hồ, trực giác của nàng nói cho nàng biết ý nghĩ của Tân Nguyện và kế hoạch của chính nàng hoàn toàn không giống nhau, hoặc có thể đó chính là con đường chuyển cơ duy nhất các nàng có thể đi vào lúc này.

Tân Nguyện dắt tay nàng, kéo nàng lại gần mình hơn một chút: "Ta nói làm như thế nào, công chúa điện hạ liền sẽ làm như thế nấy sao?"

Lúc đầu, nghe lời Thu Nguyệt kể và dựa theo những suy đoán kia, Tân Nguyện chỉ cảm thấy Tần Mộ Thu thật sự là người không biết nói lý lẽ, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, nàng lại không nhịn được mà cảm thấy cõi lòng trở nên mềm nhũn.

Những lý do không thể làm gì, những điều khiến người khác bất lực, thế nhưng khi đối mặt với việc lấy cái chết để giải cục diện, phàm là người ích kỷ chẳng ai dám lựa chọn, nào ngờ nàng ấy lại có thể nói năng bình thản và quyết tuyệt đến vậy.

Là con người thì đều có tư tâm, mấy ai lại không tiếc mạng sống của mình.

Thế nhưng Tần Mộ Thu lại đem mạng sống của bản thân đặt ở bước cuối cùng, so với quyền vị lại càng xem nhẹ.

Vừa khiến người ta kính trọng lại vừa khiến người ta thấy tức giận.

Tần Mộ Thu chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt: "Nếu ngày mai qua được, mọi chuyện đều chấm dứt, bổn cung để mặc ngươi điều động cũng chẳng sao."

Ngụ ý chính là nếu vẫn không giải được cục diện bế tắc này thì nói gì cũng vô dụng.

Tân Nguyện nhướng mày, thấy đối phương cười, nàng cũng bật cười theo Tần Mộ Thu: "Được, vậy thì chờ đến giờ Hợi, tự nhiên sẽ thấy rõ ràng."

Đêm mỗi lúc một trầm xuống, giờ Hợi đã dần tới gần, cuối cùng có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, ban đầu chỉ nghe lác đác nhưng lát sau lại vang lên dồn dập, mạnh mẽ đến mức như muốn khiến cả mặt đất cũng rung chuyển theo.

Tân Nguyện ngẩng đầu nhìn vào bóng tối nơi phương xa, trong ánh trăng mỏng, đội nhân mã đen nghịt như không thấy điểm cuối đang nhanh chóng áp sát, khí thế lạnh lẽo mà nghiêm ngặt.

Cách ngoài mấy chục thước, Phùng Kiên giơ tay lên, ra hiệu cho toàn quân dừng lại. Đại quân lập tức đứng im như một bức tường sắt, còn hắn một mình thúc ngựa tiến lên.

Huyền Mặc ánh mắt trầm xuống, nhưng nhớ tới phân phó của Tần Mộ Thu trước khi ra trận, một khi mọi chuyện chưa được làm rõ, tuyệt đối không được vọng động. Vậy nên nàng chỉ có thể chăm chú nhìn theo thân ảnh đơn bạc đứng cách đó không xa, sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng, cuối cùng chán nản cúi đầu.

Phùng Kiên thấy Huyền Mặc cùng đám ám vệ vẫn đứng yên bất động, hắn không khỏi hơi hơi nheo mắt, trong lòng cũng đã có vài phần suy đoán.

Tần Mộ Thu mặt không đổi sắc nhìn hắn tiến lại gần, phía sau lưng nàng, Tân Nguyện lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm, Thu Nguyệt thì gần như vô lực, thân thể lảo đảo như cánh hoa trong gió, chậm rãi hướng về phía trấn Nam Quân mà đi.

Gió lạnh nổi lên, ánh trăng trải xuống mặt đất một tầng ánh sáng nhạt, Phùng Kiên trầm mặc bước đến, sau đó dừng lại cách Tần Mộ Thu ba bước chân, thân thể hiên ngang đứng thẳng như núi.

Thấy hắn im lặng không thốt một lời, Tần Mộ Thu khẽ cong môi, khoé môi căng mọng thấp thoáng hiện ra một nụ cười nhạt: "Đại tướng quân quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người."

Trung thần lương tướng được Trưởng công chúa đích thân nghênh đón vậy mà không quỳ xuống hành lễ, hắn đại thắng trở về, ngay cả một câu bẩm báo cũng không nói.

Tính toán ra mọi con đường có thể đi, quả nhiên vẫn còn thiếu đúng một loại tình huống này.

Phùng Kiên nhìn thẳng vào nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, nửa ngày không nói một lời, cuối cùng lại từ trong ống tay áo rút ra một thanh chủy thủ, lạnh lùng ném thẳng xuống đất.

Tần Mộ Thu quét mắt nhìn qua lưỡi dao nằm lạnh lẽo dưới chân, nàng không mở miệng, chỉ bình tĩnh giương mắt nhìn sang.

"Trước kia Tiên Hoàng cầm binh khởi sự, mạt tướng liền theo sát bên cạnh người, cùng người trừ gian nịnh giết bạo quân, lập biết bao công lao hãn mã mới đổi được phong vị Trấn Nam đại tướng quân hiển hách như ngày hôm nay."

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh nhìn sắc như đao: "Điện hạ số mệnh thật tốt, sinh ra đúng lúc Tiên Hoàng đăng cơ, từ nhỏ hưởng dụng cẩm y ngọc thực, hưởng hết thánh sủng, được thiên hạ tung hô. Chỉ cần Tiên Hoàng mở miệng một câu, mạt tướng liền đem trưởng tử đưa vào cung, để nó làm tùy tùng bên cạnh điện hạ. Chương nhi từ nhỏ lòng dạ thuần lương, trong mắt chỉ có duy nhất một mình điện hạ, Chương nhi ngưỡng mộ điện hạ lâu như vậy, nào ngờ lòng dạ của điện hạ lại độc ác đến mức này."

Phùng Kiên nói xong một tràng dài, đáy mắt ẩn ẩn hai dòng thanh lệ.

Tần Mộ Thu lặng im, giây phút này cuối cùng vẫn đến.

"Đại tướng quân đã tra ra được cái chết của Phùng Chương là do bổn cung bố trí, nghĩ nhiều như vậy, ngươi hẳn cũng hiểu vì sao bổn cung phải xuống tay giết hắn chứ."

Quách Xương Vương nổi binh mưu phản, quốc gia rơi vào đại loạn, tình thế nước sôi lửa bỏng, thời cuộc nửa khắc cũng không thể chậm trễ. Thế nhưng Phùng Chương nhìn thấy di chiếu Tiên Hoàng lại chẳng thèm để vào mắt, hắn tự cho mình gan to bằng trời, dám cưỡng ép bức hôn Trưởng công chúa đương triều.

Chẳng lẽ không nên giết hắn sao?

Phùng Kiên cau chặt lông mày: "Điện hạ rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Tần Mộ Thu bình tĩnh đáp lời: "Phùng Chương ở trước mặt phụ hoàng thì bày ra vẻ mặt một dạ trung thành, sau lưng lại giả trá hai lòng, như vậy không nên giết sao?

Ngự Lâm Quân vốn là do phụ hoàng tin tưởng nên mới giao cho hắn làm Thống lĩnh, vì vậy hắn phải nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của nàng. Kết quả thì sao? Cuối cùng hắn lại quay ngược mũi đao áp chế nàng, ép nàng phải làm theo ý muốn của hắn, vô liêm sỉ như thế, chẳng lẽ không nên giết sao?

Phùng Kiên bỗng dưng bật lên một tiếng cười lạnh: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không bịa được lý do."

Tần Mộ Thu ngước mắt nhìn thẳng vào vị tướng quân nàng từng coi trọng nhất, giọng điệu không hề dao động: "Đại tướng quân chỉ tra được là bổn cung sai người giết chết Phùng Chương, nhưng Đại tướng quân lại không biết trưởng tử của mình vì lợi ích bản thân dám kháng chỉ bất tuân, phạm tội tày trời hay sao?"

Nàng đã phái người đi tìm Phùng Chương, nói rõ từng điều lợi và hại, thậm chí còn lấy cả di chiếu ra làm vật đối chứng, cuối cùng ngay cả bản thân nàng cũng phải hạ mình đích thân tới phủ làm thuyết khách. Thế nhưng Phùng Chương vẫn cố chấp không biết hối cải, hắn không màng đại cục, không màng thiên hạ đang lâm nguy, khăng khăng bức ép nàng cùng hắn thành hôn.

Đáng chết.

Ánh mắt Phùng Kiên khẽ biến, vô phương mở miệng phản bác, hắn đương nhiên biết nhi tử nhà mình đã làm những chuyện bại hoại gì.....

Thấy hắn dường như lâm vào trầm mặc, Tần Mộ Thu không nhanh không chậm nói: "Đại tướng quân, cho dù ngươi đã biết toàn bộ nội tình, ngươi vẫn cho rằng Phùng Chương không nên giết sao?"

Phùng Kiên nghe nàng hỏi thì ngây ngẩn cả người, nếu Tiên Hoàng còn tại thế, cho dù người kia là trưởng tử của hắn lại như thế nào, kháng chỉ bất tuân chính là tội đáng muôn chết.

Nhưng Tiên Hoàng không còn trên cõi đời này nữa, không phải sao?

Ý niệm xoay chuyển, hắn như chớp mắt liền thấy lại bóng dáng của Tiên Hoàng năm xưa, anh minh thần võ, uy nghi lẫm liệt. Rồi hình ảnh đó thoáng qua, thay bằng dáng vẻ hăm hở, kiêu ngạo của nhi tử nhà mình. Cuối cùng, tất cả hình ảnh dừng lại nơi gương mặt của vị Tấn Dương trưởng công chúa đang đứng trước mắt, ung dung, trấn định, không mảy may sợ hãi.

Thấy hắn đứng đó mãi không chịu mở miệng, cõi lòng của Tần Mộ Thu đã hơi trầm xuống: "Dưới mí mắt của bổn công chúa, Đại tướng quân muốn làm cái gì? Ngươi cũng muốn kháng chỉ bất tuân, bức bách bổn cung sao?"

Phùng Kiên vốn định nói mình không có ý tứ này, nhưng vừa nghĩ đến nhi tử chết thảm, nghĩ đến những tính toán của chính mình, chẳng hiểu vì sao lời đến bên môi lại trở nên nghẹn cứng, có nói thế nào cũng không thốt ra nổi dù chỉ một chữ.

Tần Mộ Thu thấy sắc mặt hắn tối đen, trầm mặc đứng đó không thèm lên tiếng, giọng nàng chậm rãi mà lạnh lẽo: "Đại tướng quân là muốn lấy mạng bổn cung, hay ngươi nghĩ rằng muốn tự mình khoác lên hoàng bào?"

Sắc mặt Phùng Kiên cứng đờ, khóe miệng co giật hai lần, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi xuống chủy thủ trên đất, nặng nề nói ra những lời đại nghịch bất đạo: "Điện hạ là người biết thể diện, cũng đừng bận lòng những chuyện này nữa. Chương nhi ở dưới đó lẻ loi cô quạnh, điện hạ hảo hảo theo nó xuống đó bầu bạn đi thôi."

Tần Mộ Thu nắn vuốt ngón tay, nàng chăm chú nhìn thanh chủy thủ lấp lóe ánh sáng bạc, thấp giọng như tự nói với bản thân: "Quả thật nên có người đi cùng với hắn."

Giọng nàng quá nhỏ, nhỏ đến mức Phùng Kiên không nghe rõ, hắn muốn nghe xem nữ nhân này đang nói cái gì, vì vậy nhịn không được tiến lên hai bước.

Đúng lúc này, Tân Nguyện nãy giờ vốn dĩ yên lặng đứng phía sau Tần Mộ Thu bỗng nhiên há miệng quát lớn, giọng nàng như sấm, vang dội giữa màn đêm đen đặc: "Đại tướng quân mưu phản không thành!"

Lời còn chưa dứt, trường kiếm trong tay nàng đã vung ra chém thẳng về phía trước.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro