Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88

Phiên ngoại: Ninh Thiển x Ôn Cẩn (6)

Quay trở lại nội thành cũng mất chừng nửa giờ đi xe.

Bầu trời đã được bao phủ bởi một màu xanh đen, màn đêm dần dần buông xuống.

Ninh Thiển cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại đang nhảy lên từng phút. Cô chán ghét sự hèn mọn của chính mình, chán ghét việc cố gắng vứt bỏ nó đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Câu nói "cô ấy thích cậu" chính là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng Ninh Thiển, là cái cớ mà tiềm thức của cô đã trăm phương ngàn kế tìm kiếm. Trong lòng cô đã sớm không thể chịu đựng được nữa. Việc phải thoát ra khỏi tình yêu dành cho Ôn Cẩn, đối với Ninh Thiển mà nói, chưa bao giờ là một chuyện vui vẻ, ít nhất là trong một năm qua, cô chưa từng thật sự vui vẻ.

Ninh Thiển vốn tưởng rằng mình đã đi rất xa, không bao giờ quay đầu lại. Trên thực tế, cô đúng là đang đi ngược hướng với Ôn Cẩn, chỉ là một ánh mắt của cô ấy cũng đủ để khiến cô dừng bước, và một câu "mình thích cậu", có thể làm cô không màng tất cả mà chạy về điểm xuất phát.

Có người có thể vượt qua được rào cản, có người lại lún sâu vào vũng lầy mà vẫn tự lừa dối mình. Ninh Thiển thừa nhận mình thuộc về vế sau, cô không quên được Ôn Cẩn, hơn nữa, còn khó có thể dứt bỏ.

Kết cục của một câu chuyện thường khác đi chỉ vì một phút nghĩ sai. Nếu Ninh Thiển ở khoảnh khắc cuối cùng không dao động, cô và Ôn Cẩn có lẽ đã thật sự đi đến điểm cuối, trong lòng có thể sẽ lưu lại vết sẹo, nhưng quên đi chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng Ninh Thiển đã lựa chọn xuống xe, đã định sẵn sẽ là một câu chuyện khác...

Cô không phân biệt được lựa chọn nào mới là giải thoát, có lẽ đời này đã định sẵn phải bị Ôn Cẩn trói buộc, mặc kệ tương lai chờ đợi mình là ngọt ngào, hay là một vòng tổn thương mới. Khoảnh khắc Ninh Thiển quyết tâm quay đầu lại, sự kiên định ấy còn mạnh mẽ hơn vạn lần so với lúc cô quyết tâm phải quên đi.

...

Đèn đường vừa lên.

Bên ngoài nhà hát, Ôn Cẩn đã đợi nửa giờ.

Nhân viên công tác thân thiện nhắc nhở: "Thưa cô, đã bắt đầu soát vé rồi ạ."

Ôn Cẩn khẽ gật đầu: "Tôi đợi người."

Nói là đợi người, nhưng trong lòng Ôn Cẩn cũng không biết Ninh Thiển có đến hay không, hay phải nói, cô ấy cảm thấy tỷ lệ Ninh Thiển sẽ đến là vô cùng nhỏ. Nhưng tối qua cô ấy vẫn đưa tấm vé này cho Ninh Thiển, có lẽ như vậy sẽ không phải hối tiếc.

"Thưa cô, sắp bắt đầu rồi, cô còn không vào sao ạ?"

"Tôi đợi người." Ôn Cẩn vẫn cố chấp nói ba chữ này.

*

Khi vào đến nội thành, dòng xe cộ trở nên đông đúc.

Lại đèn đỏ, lại kẹt xe.

Ninh Thiển thấy thời gian không còn nhiều, bèn dứt khoát xuống xe, chân mang giày cao gót chạy bộ một mạch, trực tiếp đi qua ba con phố.

Tháng tư, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, có lẽ là sắp đổi trời, gió buổi tối rất lớn, có chút lạnh.

Ôn Cẩn đứng ở lối vào, nhìn từng tốp người bên cạnh, có đôi có cặp đi vào, mãi cho đến khi bốn phía trống vắng, cũng không xuất hiện bóng hình quen thuộc ấy, sắc mặt cuối cùng chỉ còn lại sự cô đơn.

Chỉ còn lại một mình cô ấy.

Trước mắt là tấm poster tuyên truyền to lớn, Ôn Cẩn lẳng lặng nhìn.

Ninh Thiển làm sao có thể đến chứ? Ôn Cẩn cúi đầu tự giễu. Nếu con người có thể dễ dàng níu kéo quá khứ như vậy, trên đời này đã không có nhiều tiếc nuối đến thế. Cô ấy nhìn điện thoại, vẫn không có tin tức gì của Ninh Thiển...

Hơi thở dồn dập, nhịp tim không đều, Ninh Thiển lúc này mới nhận ra mình đã chạy kém đến vậy. Ánh mắt cô dừng lại vì bóng người cao gầy, mảnh khảnh cách đó không xa. Ninh Thiển thở hổn hển, bước chân dần dần chậm lại.

Bảy giờ ba mươi phút, thời gian vừa vặn.

Ôn Cẩn thật sự đang đợi cô.

Ninh Thiển nỗ lực bình ổn lại nhịp thở, cùng với tâm tình sắp không thể đè nén được nữa.

Sẽ không tới nữa rồi. Ôn Cẩn cúi đầu nhìn tấm vé trong tay, một tờ giấy mỏng manh mà nặng tựa như chì.

Khi cô ấy buồn bã xoay người, ánh mắt bỗng sững lại...

Ninh Thiển đang đứng ở phía sau, thở hổn hển, hai vai vẫn còn run rẩy.

Vì một màn này, mũi Ôn Cẩn cay xè.

Tựa như trước đây, khi cô ấy quay người lại, Ninh Thiển sẽ luôn kịp thời xuất hiện ở nơi cô ấy có thể nhìn thấy, chỉ là khi đó cô ấy không hiểu, những điều đó có ý nghĩa gì.

...

Hai người đứng đối mặt, nhìn nhau hồi lâu.

Dù ánh đèn ban đêm lờ mờ, Ninh Thiển cũng bắt được ánh lấp lánh trong mắt Ôn Cẩn. Trong đầu cô không ngừng xoay chuyển câu nói kia: "Cô ấy nói cô ấy thích cậu". Tình yêu của cô dành cho Ôn Cẩn, có lẽ đã hèn mọn đến không thể hèn mọn hơn. Mặc dù biết sẽ không thay đổi được gì, cô cũng không hối hận vì đã yên lặng trả giá tất cả, gần như đã chết lặng. Trên thực tế, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có thể đổi lấy được tình yêu của Ôn Cẩn. Những lời này, thật sự có thể cho cô dũng khí để đối đầu với cả thế giới.

Khi yêu một người nhiều như vậy, đã định sẵn mình sẽ là người dễ bị tổn thương hơn.

Ninh Thiển hiểu, nhưng vẫn cố chấp.

Ôn Cẩn nên cảm thấy may mắn vì người cô ấy gặp được là Ninh Thiển. Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, có lẽ đã không còn ở điểm xuất phát nữa, nhưng Ninh Thiển thì nhất định sẽ. Ôn Cẩn cũng cảm thấy, trên thế giới này không tìm thấy ai ngốc hơn Ninh Thiển, lại có thể yêu mình một cách khổ sở như vậy.

Giờ khắc này, hai người đều không bình tĩnh, nhưng lại đều đang nỗ lực làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh.

Cho nên qua vài giây, hai người mới mở miệng.

"Mình cho rằng..."

"Mình đến muộn." Giọng nói của Ninh Thiển rõ ràng có chút không khỏe, có lẽ là vì bị gió thổi lúc chạy tới.

Nhìn gần, Ôn Cẩn mới phát hiện thái dương cô đã lấm tấm mồ hôi. Nhất định là đã vội vã chạy đến đây. Ôn Cẩn chăm chú nhìn vào mắt Ninh Thiển, vội lắc đầu: "Không muộn, vừa mới bắt đầu, chúng ta vào đi."

Ninh Thiển có chút khó xử: "Mình... quên mang vé rồi."

Không phải là quên, mà là đã xé.

Ngay tối hôm qua, Ninh Thiển cũng chưa từng nghĩ tới hôm nay sẽ lại cùng Ôn Cẩn gặp mặt.

Vé xem rất hút hàng, đều là đặt trước, sớm đã bán hết.

"Không có việc gì..." Ôn Cẩn lại lắc đầu. Từ lúc gặp mặt, ánh mắt cô ấy đã siết chặt lấy Ninh Thiển. Hồi lâu sau, cô ấy hiểu ý cười: "Chỉ cần cậu đến là được rồi."

Chỉ cần cậu xuất hiện, những thứ khác đều không quan trọng.

Chấp nhận hay là trốn tránh, đều là giày vò. Ninh Thiển thích những gì Ôn Cẩn đã nói ngày hôm qua, rằng họ có thể bắt đầu lại từ đầu. Tại sao cứ phải dùng những ký ức không tốt đẹp để trói buộc chính mình? Có lẽ có thể dùng một cách khác để thanh thản.

Bất kể thế nào, Ninh Thiển biết mình đã hoàn toàn thất bại.

Không có thuốc nào cứu được.

Ôn Cẩn cười, vẫn là dáng vẻ mà cô thích nhất.

Chẳng biết tự lúc nào, trên mặt Ninh Thiển cũng chậm rãi hiện lên nụ cười đã lâu không thấy. Đã rất lâu rồi cô không cười với Ôn Cẩn như vậy, trước kia cô chính là không chút nào tiếc rẻ mà dành cho Ôn Cẩn những nụ cười.

Nụ cười này làm cho lòng Ôn Cẩn thoáng kiên định, chỉ là nụ cười của Ninh Thiển có pha lẫn tâm sự, có thể nhìn ra được, tâm trạng của cô cũng không nhẹ nhàng.

"Vì mình không đến kịp."

"Chúng ta lần sau lại xem. Dù sao, về sau còn có rất nhiều cơ hội." Lời nói của Ôn Cẩn có ẩn ý, cô ấy nỗ lực ám chỉ Ninh Thiển, nói xong còn nhìn sắc mặt của cô. Cô ấy bây giờ quá để ý đến sự đáp lại của Ninh Thiển.

"Ừm." Ninh Thiển nhấp môi đáp, thần sắc không quá tự nhiên. Không phải vì không vui, mà là vì có vài phần căng thẳng. Mình và Ôn Cẩn, có được xem là đang hẹn hò không? Lại còn là hẹn hò với danh nghĩa tìm hiểu nhau.

Ôn Cẩn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy tối nay chúng ta đi xem phim, được không?"

"Được."

*

Trung tâm thương mại cách đó không xa liền có rạp chiếu phim. Hai người vai kề vai đi về phía trước. Dĩ vãng khi ở chung, luôn là Ninh Thiển hao hết tâm tư tìm chủ đề để nói chuyện, hiện giờ, ngược lại là Ôn Cẩn chủ động nói nhiều hơn. Ôn Cẩn không thể không thừa nhận, chính mình là một người không thú vị, đặc biệt là khi xử lý vấn đề tình cảm, lại càng ít lời đến đáng thương.

"Mình có phải rất nhàm chán không."

"Phải. Mình lại không phải ngày đầu tiên quen biết cậu." Ninh Thiển đáp. Từ trước đến nay, cô đều chỉ nghĩ làm thế nào để lấy lòng Ôn Cẩn, hiếm khi nào có thể bình thản trò chuyện như hiện tại.

"Mình còn không biết dỗ người khác vui vẻ." Ôn Cẩn tiếp tục nói, đặc biệt là khi nghĩ đến dáng vẻ cau mày của Ninh Thiển trước đây, cô ấy bực mình vì không biết an ủi, càng không biết dỗ dành. Ôn Cẩn nhìn về phía Ninh Thiển, cười: "Cậu thì lại rất giỏi."

Ninh Thiển nghe ra được ý trong lời nói của Ôn Cẩn: "Cậu như vậy là rất tốt rồi, không cần thay đổi gì cả."

Ôn Cẩn nghe xong, yên lặng hồi lâu.

Hai người tiếp tục bước đi.

"Nhưng mình muốn dỗ cậu vui vẻ..." Đi được một đoạn, Ôn Cẩn đột nhiên nói.

Nghe câu này, Ninh Thiển sững người, dừng cả bước chân. Ôn Cẩn hết lần này đến lần khác cho cô những bất ngờ. Hay phải nói, cô kỳ thực căn bản không hề hiểu Ôn Cẩn, ít nhất trước kia cô chưa từng biết cô ấy còn có một mặt như vậy.

Đối mặt với phản ứng của Ninh Thiển, Ôn Cẩn khó hiểu: "Sao vậy?"

Ninh Thiển nhếch môi: "Mình cảm thấy cậu rất biết dỗ người."

Họ chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng đang chiếu, danh tiếng không tồi, mọi người đều nói cốt truyện xuất sắc. Nhưng Ninh Thiển và Ôn Cẩn đêm nay cũng không có quá nhiều tâm tư để thưởng thức, tâm trí của hai người, gần như đều đặt ở trên người đối phương.

Ninh Thiển không chỉ một lần trộm nhìn Ôn Cẩn, có hai lần hai người ánh mắt vừa vặn giao nhau, Ôn Cẩn cũng đang nhìn cô.

Kỳ thực đêm nay các cô mặc kệ xem cái gì, đều chỉ có vô tận ái muội.

Ninh Thiển nhìn chằm chằm màn ảnh rộng, nghĩ thầm nếu đêm nay cô không xuống xe, mà cứ thế rời đi, sẽ ra sao? Cô không biết lựa chọn hôm nay của mình có đúng hay không, nhưng đó lại là điều mà tiềm thức cô khát vọng nhất.

*

Sau khi phim tan, đã là hơn mười giờ tối.

Quả nhiên thời tiết thay đổi, bên ngoài ào ào mưa nhỏ.

Hai người đứng ở cửa trung tâm thương mại đợi hồi lâu cũng không thấy mưa tạnh. Ninh Thiển thoáng nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên cạnh: "Cậu ở đây chờ mình một chút, mình đi mua một cây dù."

Ôn Cẩn muốn gọi cô lại, nhưng Ninh Thiển đã dầm mưa đi mất.

Năm phút sau, Ninh Thiển cầm một cây dù cán dài trở về: "Vừa vặn còn lại một cây."

"Tóc cậu ướt cả rồi." Ôn Cẩn vừa nói, vừa chu đáo giúp Ninh Thiển lau, sợi tóc còn vương lại giọt nước làm ướt cả khăn giấy.

Đứng sát bên Ôn Cẩn, Ninh Thiển nhìn gương mặt cô ấy, bất giác lại nhìn đến thất thần: "...Chỉ là mưa nhỏ thôi mà."

"Cẩn thận cảm lạnh." Ôn Cẩn nhìn Ninh Thiển, dịu dàng nói.

Lại rung động.

Ninh Thiển cúi mắt, hỏi Ôn Cẩn: "Xe cậu đậu ở đâu, mình đưa cậu qua đó."

"Mình không lái xe lại đây." Ôn Cẩn nói dối, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Thiển, "Cậu đi xe buýt cùng mình, có được không?"

So sánh mà nói, ánh mắt Ninh Thiển có chút né tránh: "Hay là gọi xe đi..."

"Gọi xe buồn lắm, vẫn là đi xe buýt đi." Ôn Cẩn hết lần này đến lần khác kiên trì, đơn giản là muốn được ở bên cạnh Ninh Thiển lâu hơn một chút, sợ cô đối với mình lại chợt nóng chợt lạnh, muốn tìm mọi cơ hội để gần gũi với cô.

Ninh Thiển tự nhiên vẫn là thuận theo Ôn Cẩn. Chỉ là trạm xe buýt gần nhất cách đây cũng còn ba phút đi bộ.

Trong mưa, hai người che chung một cây dù. Dù không lớn, mà Ninh Thiển lại sợ làm ướt Ôn Cẩn, cứ một mực che về phía cô ấy. Tất cả, chẳng qua đều là những động tác theo thói quen của Ninh Thiển, cô cũng không hề cố tình suy nghĩ.

"Để mình cầm."

"Không sao đâu."

Ôn Cẩn vẫn là nhận lấy cán dù từ tay Ninh Thiển. Cô ấy cao hơn cô vài centimet, cầm dù sẽ thích hợp hơn. Cùng lúc đó, khi Ninh Thiển không phản ứng lại, Ôn Cẩn liền siết chặt vòng tay qua vai cô.

Ninh Thiển quay đầu nhìn Ôn Cẩn.

"Như vậy sẽ không bị ướt." Ôn Cẩn cũng quay đầu lại, hai gương mặt gần như chạm vào nhau.

Khi Ôn Cẩn nói chuyện luôn rất dịu dàng, cái ôm của cô ấy cũng dịu dàng như vậy. Chỉ cần cô ấy thoáng chủ động một chút, Ninh Thiển liền không thể kiềm chế được.

Đứng ở trạm chờ xe buýt, lại làm Ninh Thiển hồi tưởng lại thời sinh viên, ký ức tràn đầy.

"Thật lâu rồi không đi xe buýt."

"Đi xe buýt cũng tốt," Ninh Thiển cẩn thận thưởng thức thành phố quen thuộc trong mưa, "Đi vòng quanh nửa thành phố, vừa vặn có thể ngắm cảnh đêm."

Xe buýt quả thật đi rất vòng, cũng may người không đông. Ninh Thiển và Ôn Cẩn ngồi ở hàng ghế đôi phía sau, tầm nhìn trống trải. Trên tấm kính trong suốt nở rộ những đóa hoa mưa, khiến cho cảnh đêm ngoài cửa sổ càng thêm phần thơ mộng.

Ninh Thiển quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Ôn Cẩn liền nhìn góc nghiêng của cô. Cứ như vậy, một đường xóc nảy bốn mươi phút, nhưng Ôn Cẩn lại cảm thấy thời gian thật ngắn ngủi.

Lúc xuống xe, mưa đã tạnh.

"Tới rồi."

Ôn Cẩn sờ sờ áo khoác của Ninh Thiển: "Quần áo đều ướt rồi, lên lầu hong khô một chút đi."

Ninh Thiển lại một lần nữa lên lầu.

Ôn Cẩn đi vào phòng bếp rót ly nước ấm, đưa tới tay Ninh Thiển: "Uống chút nước ấm đi."

"Cảm ơn."

"Lát nữa cậu tắm rửa một cái, đừng để bị cảm." Ôn Cẩn nói rất tự nhiên, kỳ thực trong lòng cô ấy đang thấp thỏm.

"Không cần, mình vẫn nên..."

"Đêm nay đừng đi nữa, đã trễ thế này rồi."

Lại là lý do thoái thác này.

Ninh Thiển: "Mới hơn mười giờ thôi."

"Bên ngoài còn đang mưa."

Ninh Thiển nhìn Ôn Cẩn, lại nói một câu phá đám: "Đã tạnh lâu rồi..."

Ôn Cẩn ngẩn người, xoay người hướng về phía phòng ngủ phụ, trong miệng nói: "Mình đi dọn dẹp phòng một chút, cậu nghỉ ngơi đi, lát nữa mình lấy cho cậu áo ngủ."

Ninh Thiển cầm ly nước ấm, không khỏi cúi đầu cười. Phản ứng của Ôn Cẩn cho thấy rõ cô ấy không nỡ để mình rời đi. Lòng Ninh Thiển lại trĩu nặng suy tư, là luyến tiếc sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro